Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 21: Bọn Họ Sai Rồi
Miên Y Vệ
08/11/2024
Trách không được Phùng Thất lại vì Phùng gia đưa ra kế sách như vậy, thì ra là hắn đang theo đuổi sự cực hạn!
Trách không được bọn họ vẫn cảm thấy Phùng Thất quá mức vội vàng, lời nói và hành động rất không được tự nhiên. Thì ra đó không phải là lỗi của hắn, mà là vì bọn họ vẫn cứ đang dùng tiêu chuẩn của con người để dò xét Thiên Ma!
Bọn họ sai rồi!
Hắn phải nhanh chóng thông báo chuyện này cho gia chủ, miễn để hắn đưa ra quyết định sai lầm...
......
Chỉ điểm cho Phùng Cửu xong, Đỗ Cách lại chuyển sang nói chuyện với hai huynh đệ Phùng Vân Minh:
"Đại công tử, Tứ công tử, các ngươi đừng thấy ta chỉ nói Phùng Cửu mà mừng, thật ra Phùng gia cũng đã phạm một sai lầm y hệt như hắn!”
“Cái gì?"
Phùng Vân Minh sửng sốt.
"Người tập võ nếu muốn có thành tựu thì trước tiên phải dưỡng ba phần ác khí trong lòng.”
Đỗ Cách nói.
“Phùng gia có rất nhiều đệ tử thiếu điểm này, bọn họ không chỉ thiếu ác khí mà còn thiếu cả dũng khí ra ngoài, đồng thời cũng thiếu đi huyết khí liều mạng đấu tranh với người khác.”
“Đại hội võ lâm sắp diễn ra, phương thức Tam công tử tập luyện lại là cùng tỷ thí với bồi luyện trong nhà. Những bồi luyện này đều sống ở Phùng gia, ăn cơm Phùng gia, luyện võ Phùng gia, khoan hãy nói đến chuyện bản lĩnh của bọn họ không bằng Tam công tử, nhưng dù có hơn thì bọn hắn dám đả thương Tam công tử sao? Đánh nhau như vậy thì có khác gì đang đánh với một cọc gỗ? Kinh nghiệm chiến đấu không có, không dám liều mạng, kiến thức võ công cũng không, cứ như vậy mà leo lên lôi đài, Phùng gia thắng được mới là lạ.”
Phùng Vân Minh lâm vào trầm mặc, hắn há miệng muốn cãi lại, nhưng lại không tìm được chỗ phản bác, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng:
"Thất tiên sinh giáo huấn đúng.”
“Nói thì hay lắm, nhưng Phùng gia không có võ công đỉnh cấp, lấy cái gì ra ngoài đấu với người khác?”
Phùng Vân Lộ vẫn còn không phục.
"Ta dám đi ra ngoài cướp bí tịch cho Phùng gia, Tứ công tử dám luyện sao?"
Đỗ Cách kích tướng.
"Ngươi dám cướp, ta liền dám luyện."
Phùng Vân Lộ ưỡn ngực lên, không cam lòng yếu thế.
“Được. Phùng gia quả nhiên vẫn còn nam nhi có chí lớn, đây chính là hy vọng của Phùng gia, không uổng công ta phí tâm phí lực bảo vệ.”
Mắt Đỗ Cách sáng lên, vỗ tay nói.
“Vì chí khí này của Tứ công tử, dù gia chủ không cho phép, dù có phải khiến cho giang hồ này loạn đến long trời lỡ đất, dù cho phải liều cái mạng này thì ta cũng vì ngươi cướp về mấy quyển bí tịch đỉnh cấp.”
Phùng Vân Lộ nặng nề gật đầu, hắn kích động nắm chặt nắm tay:
"Được, ta chờ ngày đó.”
Nhìn Tứ đệ bị mấy câu nói của Đỗ Cách mê đến không phân được nam bắc, Phùng Vân Minh lắc đầu, ôm quyền nói:
“Thất tiên sinh, các người ở đây nghỉ ngơi trước. Ta đi tìm Hồ y sư bốc cho Cửu tiên sinh uống một ít thuốc tiêu hóa cùng thuốc nhuận tràng, lại chuẩn bị thức ăn cho Cửu tiên sinh..."
Nhìn Phùng Vân Minh tìm cớ rời đi, Đỗ Cách tự nhiên biết lời nói dối của hắn có tác dụng, bèn cười xua tay, nói:
“Đi nhanh về nhanh.”
“Tứ đệ, chăm sóc hai vị tiên sinh cho tốt, không được chạy loạn.”
Phùng Vân Minh dặn dò Phùng Vân Lộ một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Đỗ Cách quay lại ghế ngồi xuống, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Phùng Vân Lộ, nói:
"Tứ công tử, ngươi kể cho chúng ta nghe chuyện của những môn phái xung quanh đi! Ta tin tưởng gia chủ nhất định sẽ đưa ra quyết định chính xác nhất, chúng ta chuẩn bị trước, xem nên ra tay với nhà nào trước thì thích hợp...”
Phùng Vân Lộ không rõ vì sao Đỗ Cách lại nghĩ chuyện này sẽ thành. Hắn suy tư một lát rồi thở dài nói:
"Thất tiên sinh, ngài không thể trách Phùng gia không có chí khí. Chỉ trách Phùng gia thật sự quá yếu. Cách chúng ta gần nhất chính là Thiết Chưởng bang, Thiết Chưởng bang nắm giữ thuỷ lộ của hai bến tàu nối liền hai tỉnh, bang chúng vô số, muốn tiền có tiền, muốn người có người, mấy năm nay Phùng gia bị bọn họ áp chế quá tàn nhẫn.”
“Thiết Chưởng bang bang chủ Khâu Nguyên Lãng là một cao thủ nổi danh thiên hạ, với một đôi Thiết Sa Chưởng nổi danh Tam Sơn Ngũ Nhạc. Mỗi lần Kiều gia thánh địa mở ra, Thiết Chưởng bang ít nhất cũng sẽ có hai ba người tiến vào Kiều gia thánh địa.”
“Sáu năm trước, Khâu Mộc Thiên của Thiết Chưởng bang từ Kiều gia thánh địa mang ra một môn công pháp khinh công gọi là "Bát Bộ Cản Thiền", bù đắp khuyết điểm thân pháp của Thiết Chưởng bang, khiến võ công của Thiết chưởng môn như hổ thêm cánh, chúng ta càng không dám trêu chọc bọn họ”
“Người đại diện Thiết chưởng bang tham gia đại hội võ lâm năm nay là Khâu Phi Báo, nhi tử của Khâu Nguyên Lãng. Một đôi thiết chưởng của người này đã luyện đến mức lô hoả thuần thanh, chỉ dính phải thì liền đứt gân gãy xương. Tam ca chỉ sợ gặp phải hắn, nếu có thể phế hắn sớm thì tốt rồi...”
Trách không được bọn họ vẫn cảm thấy Phùng Thất quá mức vội vàng, lời nói và hành động rất không được tự nhiên. Thì ra đó không phải là lỗi của hắn, mà là vì bọn họ vẫn cứ đang dùng tiêu chuẩn của con người để dò xét Thiên Ma!
Bọn họ sai rồi!
Hắn phải nhanh chóng thông báo chuyện này cho gia chủ, miễn để hắn đưa ra quyết định sai lầm...
......
Chỉ điểm cho Phùng Cửu xong, Đỗ Cách lại chuyển sang nói chuyện với hai huynh đệ Phùng Vân Minh:
"Đại công tử, Tứ công tử, các ngươi đừng thấy ta chỉ nói Phùng Cửu mà mừng, thật ra Phùng gia cũng đã phạm một sai lầm y hệt như hắn!”
“Cái gì?"
Phùng Vân Minh sửng sốt.
"Người tập võ nếu muốn có thành tựu thì trước tiên phải dưỡng ba phần ác khí trong lòng.”
Đỗ Cách nói.
“Phùng gia có rất nhiều đệ tử thiếu điểm này, bọn họ không chỉ thiếu ác khí mà còn thiếu cả dũng khí ra ngoài, đồng thời cũng thiếu đi huyết khí liều mạng đấu tranh với người khác.”
“Đại hội võ lâm sắp diễn ra, phương thức Tam công tử tập luyện lại là cùng tỷ thí với bồi luyện trong nhà. Những bồi luyện này đều sống ở Phùng gia, ăn cơm Phùng gia, luyện võ Phùng gia, khoan hãy nói đến chuyện bản lĩnh của bọn họ không bằng Tam công tử, nhưng dù có hơn thì bọn hắn dám đả thương Tam công tử sao? Đánh nhau như vậy thì có khác gì đang đánh với một cọc gỗ? Kinh nghiệm chiến đấu không có, không dám liều mạng, kiến thức võ công cũng không, cứ như vậy mà leo lên lôi đài, Phùng gia thắng được mới là lạ.”
Phùng Vân Minh lâm vào trầm mặc, hắn há miệng muốn cãi lại, nhưng lại không tìm được chỗ phản bác, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng:
"Thất tiên sinh giáo huấn đúng.”
“Nói thì hay lắm, nhưng Phùng gia không có võ công đỉnh cấp, lấy cái gì ra ngoài đấu với người khác?”
Phùng Vân Lộ vẫn còn không phục.
"Ta dám đi ra ngoài cướp bí tịch cho Phùng gia, Tứ công tử dám luyện sao?"
Đỗ Cách kích tướng.
"Ngươi dám cướp, ta liền dám luyện."
Phùng Vân Lộ ưỡn ngực lên, không cam lòng yếu thế.
“Được. Phùng gia quả nhiên vẫn còn nam nhi có chí lớn, đây chính là hy vọng của Phùng gia, không uổng công ta phí tâm phí lực bảo vệ.”
Mắt Đỗ Cách sáng lên, vỗ tay nói.
“Vì chí khí này của Tứ công tử, dù gia chủ không cho phép, dù có phải khiến cho giang hồ này loạn đến long trời lỡ đất, dù cho phải liều cái mạng này thì ta cũng vì ngươi cướp về mấy quyển bí tịch đỉnh cấp.”
Phùng Vân Lộ nặng nề gật đầu, hắn kích động nắm chặt nắm tay:
"Được, ta chờ ngày đó.”
Nhìn Tứ đệ bị mấy câu nói của Đỗ Cách mê đến không phân được nam bắc, Phùng Vân Minh lắc đầu, ôm quyền nói:
“Thất tiên sinh, các người ở đây nghỉ ngơi trước. Ta đi tìm Hồ y sư bốc cho Cửu tiên sinh uống một ít thuốc tiêu hóa cùng thuốc nhuận tràng, lại chuẩn bị thức ăn cho Cửu tiên sinh..."
Nhìn Phùng Vân Minh tìm cớ rời đi, Đỗ Cách tự nhiên biết lời nói dối của hắn có tác dụng, bèn cười xua tay, nói:
“Đi nhanh về nhanh.”
“Tứ đệ, chăm sóc hai vị tiên sinh cho tốt, không được chạy loạn.”
Phùng Vân Minh dặn dò Phùng Vân Lộ một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Đỗ Cách quay lại ghế ngồi xuống, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Phùng Vân Lộ, nói:
"Tứ công tử, ngươi kể cho chúng ta nghe chuyện của những môn phái xung quanh đi! Ta tin tưởng gia chủ nhất định sẽ đưa ra quyết định chính xác nhất, chúng ta chuẩn bị trước, xem nên ra tay với nhà nào trước thì thích hợp...”
Phùng Vân Lộ không rõ vì sao Đỗ Cách lại nghĩ chuyện này sẽ thành. Hắn suy tư một lát rồi thở dài nói:
"Thất tiên sinh, ngài không thể trách Phùng gia không có chí khí. Chỉ trách Phùng gia thật sự quá yếu. Cách chúng ta gần nhất chính là Thiết Chưởng bang, Thiết Chưởng bang nắm giữ thuỷ lộ của hai bến tàu nối liền hai tỉnh, bang chúng vô số, muốn tiền có tiền, muốn người có người, mấy năm nay Phùng gia bị bọn họ áp chế quá tàn nhẫn.”
“Thiết Chưởng bang bang chủ Khâu Nguyên Lãng là một cao thủ nổi danh thiên hạ, với một đôi Thiết Sa Chưởng nổi danh Tam Sơn Ngũ Nhạc. Mỗi lần Kiều gia thánh địa mở ra, Thiết Chưởng bang ít nhất cũng sẽ có hai ba người tiến vào Kiều gia thánh địa.”
“Sáu năm trước, Khâu Mộc Thiên của Thiết Chưởng bang từ Kiều gia thánh địa mang ra một môn công pháp khinh công gọi là "Bát Bộ Cản Thiền", bù đắp khuyết điểm thân pháp của Thiết Chưởng bang, khiến võ công của Thiết chưởng môn như hổ thêm cánh, chúng ta càng không dám trêu chọc bọn họ”
“Người đại diện Thiết chưởng bang tham gia đại hội võ lâm năm nay là Khâu Phi Báo, nhi tử của Khâu Nguyên Lãng. Một đôi thiết chưởng của người này đã luyện đến mức lô hoả thuần thanh, chỉ dính phải thì liền đứt gân gãy xương. Tam ca chỉ sợ gặp phải hắn, nếu có thể phế hắn sớm thì tốt rồi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.