Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 22: Tai Ương Tuyệt Vọng
Miên Y Vệ
08/11/2024
Phòng Nghị sự.
Phùng Thế Nhân nhìn mọi người xung quanh, hỏi:
"Nhị đệ, ngươi cảm thấy chuyện Thiên Ma có bao nhiên phần thật bao nhiêu phần giả?”
Phùng Thế Nghĩa lắc đầu.
“Đại ca, việc này quá ly kỳ, ta phân biệt không được đâu là thật đâu là giả. Thôi thì tất cả đều nghe đại ca làm chủ.”
Phùng Vân Kiệt bên cạnh đứng ngồi không yên, hắn nhìn phụ thân vẫn bình chân như vại, đột nhiên đứng lên nói.
“Phụ thân, ta cảm thấy có thể thử xem, lỡ đâu chuyện này thật sự thành thì sao?”
“Hửm?”
Phùng Thế Nhân cau mày nhìn Phùng Vân Kiệt.
Phùng Vân Kiệt cắn răng:
"Hai mươi tám năm trước, Thiên Hồ Chân Kinh xuất thế, các đại môn phái trên giang hồ tranh đến gió tanh mưa máu, cuối cùng chân kinh rơi vào trong tay Dương Lạc. hắn dựa vào võ công trong chân kinh giết sạch tam môn ngũ phái, sau đó lấy sức một mình sáng lập Thiên Hồ môn. Lúc ấy thân phận của hắn chỉ vẫn là một tên ăn mày quèn của Cái Bang.”
“Lần đó, chúng ta không tranh.”
“Mười lăm năm trước, vũ khố Quyền Hoàng bị người đào ra, các đại môn phái vì thạch nhũ ngàn năm mà cướp đến vỡ đầu chảy máu. Chúng ta lúc đó cũng không tranh. Cuối cùng thạch nhũ bị Đồng Nhạc của Ngũ Hổ Môn nuốt vào trong bụng, một tiểu tử thúi chỉ mới hai mươi tuổi đột nhiên được tăng thêm nội lực của một giáp. Dựa vào số nội lực này, hắn vào Kiều gia thánh địa mang ra một quyển “Uyên Ương đao phổ”. Từ đó về sau, một Ngũ Hổ Môn vô danh vô phận lách mình trở thành môn phái hạng nhất.”
“Lần này Thiên Ma giáng thế, Phùng gia sinh ra hai vị Thiên Ma, trời ban cho cơ hội tốt như thế, nếu chúng ta còn không tranh thì Phùng gia khi nào mới có thể ngẩng đầu?”
“Phụ thân, ta có dự cảm lần Thiên Ma giáng thế này sợ rằng sẽ tiếp tục khiến cho giang hồ dậy sóng, máu tanh ngập trời. Hai lần trước chúng ta không tranh, nếu lần này tiếp tục không tranh thì ta sợ rằng giống như Phùng Thất nói, Phùng gia sẽ nghênh đón một tai ương đầy tuyệt vọng.”
Phùng Thế Nhân nhíu mày:
"Lão Tam, ngươi tin lời Phùng Thất?”
Phùng Vân Kiệt nói.
“Phụ thân, tin hay không tin không quan trọng, chỉ cần phái người ra ngoài tìm, một khi tìm được Thiên Ma thứ ba thì thật hay giả tự nhiên hiện rõ.”
“Ta không cổ hủ như ngươi nghĩ, ta cũng vốn định làm như thế.”
Phùng Thế Nhân gật đầu nói.
"Trước tiên kiểm chứng thật giả, sau đó có hành động cũng không muộn. Phùng Thất quá mức vội vàng, luôn làm lòng ta cảm thấy nghi ngờ. Nhưng nếu chuyện Phùng Thất nói là thật thì chúng ta cũng phải sớm nghĩ ra cách khống chế những Thiên Ma kia.”
“Phụ thân, không cần kiểm chứng thật giả, khi cần quyết định thì phải quyết ngay, nếu lề mề nữa thì sợ rằng ngay cả một ngụm canh chúng ta cũng khong uống được.”
Một thanh âm từ ngoài cửa truyền đến, tiếp đó Phùng Vân Minh cất bước tiến vào.
“Phụ thân, Nhị thúc, con đã nghe được bí mật thật sự của Thiên Ma từ miệng của Phùng Thất. Thì ra chúng ta đã đi sai hướng rồi.”
“Sai hướng nào?”
Phùng Thế Nhân hỏi.
Phùng Vân Minh thở hổn hển một hơi, dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất thuật lại cách luận cực hạn của Đỗ Cách. Nhìn mọi người trong sảnh đều trợn mắt há hốc mồm, hắn cười khổ một tiếng, nói:
“Chúng ta không nên dùng tư duy của người thường để cân nhấc bọn chúng. Thiên Ma căn bản là một lũ điên, vì trưởng thành, bọn họ thật sự không từ mọi thủ đoạn.”
…
Hình thức vận hành của Thiết Chưởng Bang khá giống Tào Bang trong tiểu thuyết võ hiệp, cấu kết quan phủ, nắm giữ con đường vận tải đường thủy, loại tổ chức này bình thường đều là những bang phái mà các thiếu hiệp vừa ra khỏi thôn tân thủ nhất định phải làm nhiệm vụ.
Những công phu như Thiết sa chưởng, Bát bộ cản thiền nghe cũng có cảm giác giống như loại hàng đại trà, đối với loại bang phái này, Đỗ Cách thật sự không có chút hứng thú nào.
Rốt cuộc thì cấp bậc của Phùng gia phải thấp đến cỡ nào, đến cả loại bang phái như thế này cũng có thể trèo lên đầu bọn họ ngồi, chẳng trách làm việc gì cũng phải vâng vâng dạ dạ...
Đỗ Cách cảm thán, vẫn không quên nhân thiết của bản thân, bày tỏ thái độ trước:
“Tứ công tử cứ yên tâm, Phùng Thất nhất định sẽ dùng hết sức để diệt trừ Thiết Chưởng Bang, bảo vệ lợi ích chung của Phùng gia.”
Diệt trừ Thiết Chưởng Bang?
Phùng Vân Lộ sửng sốt, đột nhiên cảm nhận được sự bất đắc dĩ của gia chủ.
Nhưng nhớ đến lý luận cực hạn của Đỗ Cách, hắn ta cũng bình thường trở lại, tự an ủi bản thân, thường thôi, thường thôi, tính cách của Thiên Ma là như thế, nếu hắn không nói như thế thì mới là lạ đó.
Đứng từ một góc độ khác để suy xét thì tốc độ khôi phục vết thương nhanh chóng, làm việc không từ thủ đoạn, nếu Phùng gia có thể nuôi dưỡng một đám tử sĩ như thế này, còn gì phải lo rằng gia tộc sẽ không quật khởi chứ?
Lắc đầu, đuổi hình ảnh đại quân tử sĩ do Thiên Ma tạo thành ra khỏi đầu, Phùng Vân Lộ càng nhìn Đỗ Cách lại càng thấy ưng mắt:
“Thất tiên sinh, chúng ta có thể từ từ tính đến chuyện của Thiết Chưởng Bang, hiện tại chỉ cần diệt trừ Khâu Phi Báo là được rồi...”
Phùng Thế Nhân nhìn mọi người xung quanh, hỏi:
"Nhị đệ, ngươi cảm thấy chuyện Thiên Ma có bao nhiên phần thật bao nhiêu phần giả?”
Phùng Thế Nghĩa lắc đầu.
“Đại ca, việc này quá ly kỳ, ta phân biệt không được đâu là thật đâu là giả. Thôi thì tất cả đều nghe đại ca làm chủ.”
Phùng Vân Kiệt bên cạnh đứng ngồi không yên, hắn nhìn phụ thân vẫn bình chân như vại, đột nhiên đứng lên nói.
“Phụ thân, ta cảm thấy có thể thử xem, lỡ đâu chuyện này thật sự thành thì sao?”
“Hửm?”
Phùng Thế Nhân cau mày nhìn Phùng Vân Kiệt.
Phùng Vân Kiệt cắn răng:
"Hai mươi tám năm trước, Thiên Hồ Chân Kinh xuất thế, các đại môn phái trên giang hồ tranh đến gió tanh mưa máu, cuối cùng chân kinh rơi vào trong tay Dương Lạc. hắn dựa vào võ công trong chân kinh giết sạch tam môn ngũ phái, sau đó lấy sức một mình sáng lập Thiên Hồ môn. Lúc ấy thân phận của hắn chỉ vẫn là một tên ăn mày quèn của Cái Bang.”
“Lần đó, chúng ta không tranh.”
“Mười lăm năm trước, vũ khố Quyền Hoàng bị người đào ra, các đại môn phái vì thạch nhũ ngàn năm mà cướp đến vỡ đầu chảy máu. Chúng ta lúc đó cũng không tranh. Cuối cùng thạch nhũ bị Đồng Nhạc của Ngũ Hổ Môn nuốt vào trong bụng, một tiểu tử thúi chỉ mới hai mươi tuổi đột nhiên được tăng thêm nội lực của một giáp. Dựa vào số nội lực này, hắn vào Kiều gia thánh địa mang ra một quyển “Uyên Ương đao phổ”. Từ đó về sau, một Ngũ Hổ Môn vô danh vô phận lách mình trở thành môn phái hạng nhất.”
“Lần này Thiên Ma giáng thế, Phùng gia sinh ra hai vị Thiên Ma, trời ban cho cơ hội tốt như thế, nếu chúng ta còn không tranh thì Phùng gia khi nào mới có thể ngẩng đầu?”
“Phụ thân, ta có dự cảm lần Thiên Ma giáng thế này sợ rằng sẽ tiếp tục khiến cho giang hồ dậy sóng, máu tanh ngập trời. Hai lần trước chúng ta không tranh, nếu lần này tiếp tục không tranh thì ta sợ rằng giống như Phùng Thất nói, Phùng gia sẽ nghênh đón một tai ương đầy tuyệt vọng.”
Phùng Thế Nhân nhíu mày:
"Lão Tam, ngươi tin lời Phùng Thất?”
Phùng Vân Kiệt nói.
“Phụ thân, tin hay không tin không quan trọng, chỉ cần phái người ra ngoài tìm, một khi tìm được Thiên Ma thứ ba thì thật hay giả tự nhiên hiện rõ.”
“Ta không cổ hủ như ngươi nghĩ, ta cũng vốn định làm như thế.”
Phùng Thế Nhân gật đầu nói.
"Trước tiên kiểm chứng thật giả, sau đó có hành động cũng không muộn. Phùng Thất quá mức vội vàng, luôn làm lòng ta cảm thấy nghi ngờ. Nhưng nếu chuyện Phùng Thất nói là thật thì chúng ta cũng phải sớm nghĩ ra cách khống chế những Thiên Ma kia.”
“Phụ thân, không cần kiểm chứng thật giả, khi cần quyết định thì phải quyết ngay, nếu lề mề nữa thì sợ rằng ngay cả một ngụm canh chúng ta cũng khong uống được.”
Một thanh âm từ ngoài cửa truyền đến, tiếp đó Phùng Vân Minh cất bước tiến vào.
“Phụ thân, Nhị thúc, con đã nghe được bí mật thật sự của Thiên Ma từ miệng của Phùng Thất. Thì ra chúng ta đã đi sai hướng rồi.”
“Sai hướng nào?”
Phùng Thế Nhân hỏi.
Phùng Vân Minh thở hổn hển một hơi, dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất thuật lại cách luận cực hạn của Đỗ Cách. Nhìn mọi người trong sảnh đều trợn mắt há hốc mồm, hắn cười khổ một tiếng, nói:
“Chúng ta không nên dùng tư duy của người thường để cân nhấc bọn chúng. Thiên Ma căn bản là một lũ điên, vì trưởng thành, bọn họ thật sự không từ mọi thủ đoạn.”
…
Hình thức vận hành của Thiết Chưởng Bang khá giống Tào Bang trong tiểu thuyết võ hiệp, cấu kết quan phủ, nắm giữ con đường vận tải đường thủy, loại tổ chức này bình thường đều là những bang phái mà các thiếu hiệp vừa ra khỏi thôn tân thủ nhất định phải làm nhiệm vụ.
Những công phu như Thiết sa chưởng, Bát bộ cản thiền nghe cũng có cảm giác giống như loại hàng đại trà, đối với loại bang phái này, Đỗ Cách thật sự không có chút hứng thú nào.
Rốt cuộc thì cấp bậc của Phùng gia phải thấp đến cỡ nào, đến cả loại bang phái như thế này cũng có thể trèo lên đầu bọn họ ngồi, chẳng trách làm việc gì cũng phải vâng vâng dạ dạ...
Đỗ Cách cảm thán, vẫn không quên nhân thiết của bản thân, bày tỏ thái độ trước:
“Tứ công tử cứ yên tâm, Phùng Thất nhất định sẽ dùng hết sức để diệt trừ Thiết Chưởng Bang, bảo vệ lợi ích chung của Phùng gia.”
Diệt trừ Thiết Chưởng Bang?
Phùng Vân Lộ sửng sốt, đột nhiên cảm nhận được sự bất đắc dĩ của gia chủ.
Nhưng nhớ đến lý luận cực hạn của Đỗ Cách, hắn ta cũng bình thường trở lại, tự an ủi bản thân, thường thôi, thường thôi, tính cách của Thiên Ma là như thế, nếu hắn không nói như thế thì mới là lạ đó.
Đứng từ một góc độ khác để suy xét thì tốc độ khôi phục vết thương nhanh chóng, làm việc không từ thủ đoạn, nếu Phùng gia có thể nuôi dưỡng một đám tử sĩ như thế này, còn gì phải lo rằng gia tộc sẽ không quật khởi chứ?
Lắc đầu, đuổi hình ảnh đại quân tử sĩ do Thiên Ma tạo thành ra khỏi đầu, Phùng Vân Lộ càng nhìn Đỗ Cách lại càng thấy ưng mắt:
“Thất tiên sinh, chúng ta có thể từ từ tính đến chuyện của Thiết Chưởng Bang, hiện tại chỉ cần diệt trừ Khâu Phi Báo là được rồi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.