Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 55: Chết Chưa Đủ Nhanh
Miên Y Vệ
09/11/2024
Tính ra thì Phùng Thất đã cứu hắn ít nhất ba lần...
Lần nào cũng là liều mạng để bảo vệ hắn!
Giả sử đổi lại là hắn, cũng dùng ám hiệu tìm được đồng bọn của mình, từ khoá cũng là ‘bảo vệ’, nhưng hắn thật sự có thể làm đến bước này sao?
Vương Tam nhìn bóng lưng Đỗ Cách, yên lặng thở dài một tiếng. Tuy rằng Phùng Thất có chút cường thế, nhưng là thật tâm thật ý muốn hợp tác với mình. ở trong thế giới mô phỏng lại đi tín nhiệm một người xa lạ nhanh như vậy, cũng không biết hắn là thông minh hay là ngốc nữa?
Có lẽ thật sự có thể buông bỏ định kiến, cùng hắn hợp tác vượt qua thế giới mô phỏng lần này. Từ khóa của hai người có thể nói là có sự tương tác hoàn hảo, nếu phối hợp tốt thì chưa chắc là không thể không cùng nhau bay lên top 10.
Nhưng đáng tiếc, Phùng Thất lộ tẩy quá sớm, nếu không phải hắn biến mình thành mục tiêu sống, Phùng Trung cũng sẽ không dẫn người của Thiết Chưởng bang ra tay với họ...
Mà thôi, nếu không có hắn thì mình có lẽ sẽ bị Phùng Trung đào thải một cách không có chút phòng bị nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Tam lại thở dài một tiếng. Thôi, đi được tới đâu hay tới đấy. Có thể gặp được một đối tác đơn thuần như vậy là may mắn của hắn, dù cuối cùng không thể lấy được top 10 thì cũng coi như không đi uổng chuyến này.
......
Phùng Thế Nghĩa không nói gì, cũng không để ý tới tên đệ tử đích truyền đang quỳ trên mặt đất. Hắn biết chuyện này cũng không thể trách đám đệ tử này được, ngay cả hắn cũng không hề phòng bị Phùng Trung. Phùng Trung nguỵ trang quá tốt, căn bản nhìn không ra sơ hở.
Tên đệ tử đích truyền còn lại thì đã đi tới phòng Phùng Trung điều tra tình huống.
Giữa đống thi thể, Phùng Vân Kiệt tiếp tục co ở trong góc phát run, thậm chí quên cả việc băng bó vết thương của mình, bất lực giống như một đứa trẻ.
Trong lúc nhất thời, cả hành lang chìm trong im lặng.
Một lát sau, tên đệ tử đi dò xét phòng của Phùng Trung trở về, hắn nhìn Phùng Thế Nghĩa, lắc đầu:
"Nhị gia, Phùng Trung chạy rồi.”
Cho dù đã sớm biết kết quả này, sống lưng thẳng tắp của Phùng Thế Nghĩa vẫn trong nháy mắt cụp xuống, hắn thất hồn lạc phách nhìn về phía Đỗ Cách.
"Thất tiên sinh, Phùng gia xong rồi."
“Không hoàn toàn.”
Đỗ Cách lắc đầu.
"Nhị đương gia, chúng ta còn có cơ hội."
“Cơ hội gì?”
Giọng của Phùng Thế Nhân khàn khàn, mắt lại sáng kinh người. Hắn như một kẻ sắp chết bắt được cọng rơm cứu mạng, nhìn chằm chằm Đỗ Cách với vẻ mặt đầy khát vọng.
"Thiết Chưởng bang chưa chắc sẽ đến tập kích Phùng gia vào ban đêm."
Đỗ Cách nói.
“Thứ nhất, họ cách Phùng gia tương đối xa. Thứ hai, họ cần phải đi kiểm chứng sự tồn tại của Thiên Ma rồi mới có thể phái người đến Phùng gia. Nhận được một phong tình báo kỳ lạ không biết thật hay giả liền đi diệt cả nhà người ta. Nếu Khâu Nguyên Lãng ngu xuẩn như vậy thì Thiết Chưởng bang cũng không phát triển như bây giờ.”
“Vậy nên nếu bây giờ chúng ta chạy về thì vẫn còn kịp để sơ tán Phùng gia?”
Phùng Thế Nghĩa kích động đến phát run.
“Sao phải đi về?”
Đỗ Cách cười.
“Đã đến mà không tặng quà ra mắt thì thất lễ quá. Đêm nay đẹp như vậy, nếu Thiết Chưởng bang có thể đến tập kích chúng ta, vậy sao chúng ta không thể tập kích ngược lại bọn chúng?”
"..."
Phùng Thế Nghĩa ngây ngẩn, hắn nhịn xuống lửa giận trong lòng.
“Thất tiên sinh, đã lúc nào rồi, ngươi đừng nói giỡn nữa.”
"Nhị đương gia, ta không có nói giỡn.”
Đỗ Cách nghiêm túc nói.
“Ngươi còn nhớ Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội của chúng ta không? Một khối u ác tính vì lợi ích riêng mà hở chút là muốn diệt toàn bộ giang hồ như Thiết Chưởng bang, chẳng lẽ không nên diệt trừ để bảo vệ hoà bình của võ lâm hay sao? Chưa nói đến việc chúng ta vốn là người bị hại, dù chỉ là người ngoài, khi nghe đến chuyện này thì cũng nên nhảy ra chủ trì công đạo cho người bị hại, đồng thời giữ gìn chính nghĩa của võ lâm này!”
“...”
Phùng Thế Nghĩa bị bài diễn văn này của Đỗ Cách doạ cho hết hồn, hắn ngơ ngác nhìn Đỗ Cách, hiển nhiên là không biết nên nói gì cho phải.
Mẹ kiếp!
Vương Tam thả chậm hô hấp, tên này ăn gan hùm mật gấu rồi ư, vội vàng đi tìm chết như vậy? Lúc này chẳng lẽ không phải nên chạy trốn, giấu tài, sau đó tìm kiếm cơ hội Đông Sơn tái khởi?
Chút tín nhiệm và hảo cảm vừa mới nhen nhóm lập tức bị những lời này đốt thành mây khỏi. Suy nghĩ hợp tác gì đó nhanh chóng bị Vương Tam ném lên chín tầng mây, lúc này không chạy thì biết tới khi nào?
Dù cho Phùng Thất là thần phụ trợ thì hắn cũng không dám hợp tác với một tên mãng phu như vậy, hắn cũng không phải là đang chê mình chết chưa đủ nhanh.
"Thất tiên sinh, có lẽ ngài không hiểu về Thiết Chưởng bang. Khâu Nguyên Lãng là cao thủ đỉnh cấp gần với chưởng môn của ngũ phái tam môn, bang chúng dưới trướng hắn ít nhất có ba ngàn người. Chỉ là một đường chủ thì cũng đã có công lực tương đương với ta, đường chủ như vậy Thiết Chưởng bang có mười người. Dưới trướng mỗi đường chủ còn có một phó đường chủ và bốn hương chủ."
Sợ Đỗ Cách nghe không hiểu, Phùng Thế Nghĩa bổ sung.
Lần nào cũng là liều mạng để bảo vệ hắn!
Giả sử đổi lại là hắn, cũng dùng ám hiệu tìm được đồng bọn của mình, từ khoá cũng là ‘bảo vệ’, nhưng hắn thật sự có thể làm đến bước này sao?
Vương Tam nhìn bóng lưng Đỗ Cách, yên lặng thở dài một tiếng. Tuy rằng Phùng Thất có chút cường thế, nhưng là thật tâm thật ý muốn hợp tác với mình. ở trong thế giới mô phỏng lại đi tín nhiệm một người xa lạ nhanh như vậy, cũng không biết hắn là thông minh hay là ngốc nữa?
Có lẽ thật sự có thể buông bỏ định kiến, cùng hắn hợp tác vượt qua thế giới mô phỏng lần này. Từ khóa của hai người có thể nói là có sự tương tác hoàn hảo, nếu phối hợp tốt thì chưa chắc là không thể không cùng nhau bay lên top 10.
Nhưng đáng tiếc, Phùng Thất lộ tẩy quá sớm, nếu không phải hắn biến mình thành mục tiêu sống, Phùng Trung cũng sẽ không dẫn người của Thiết Chưởng bang ra tay với họ...
Mà thôi, nếu không có hắn thì mình có lẽ sẽ bị Phùng Trung đào thải một cách không có chút phòng bị nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Tam lại thở dài một tiếng. Thôi, đi được tới đâu hay tới đấy. Có thể gặp được một đối tác đơn thuần như vậy là may mắn của hắn, dù cuối cùng không thể lấy được top 10 thì cũng coi như không đi uổng chuyến này.
......
Phùng Thế Nghĩa không nói gì, cũng không để ý tới tên đệ tử đích truyền đang quỳ trên mặt đất. Hắn biết chuyện này cũng không thể trách đám đệ tử này được, ngay cả hắn cũng không hề phòng bị Phùng Trung. Phùng Trung nguỵ trang quá tốt, căn bản nhìn không ra sơ hở.
Tên đệ tử đích truyền còn lại thì đã đi tới phòng Phùng Trung điều tra tình huống.
Giữa đống thi thể, Phùng Vân Kiệt tiếp tục co ở trong góc phát run, thậm chí quên cả việc băng bó vết thương của mình, bất lực giống như một đứa trẻ.
Trong lúc nhất thời, cả hành lang chìm trong im lặng.
Một lát sau, tên đệ tử đi dò xét phòng của Phùng Trung trở về, hắn nhìn Phùng Thế Nghĩa, lắc đầu:
"Nhị gia, Phùng Trung chạy rồi.”
Cho dù đã sớm biết kết quả này, sống lưng thẳng tắp của Phùng Thế Nghĩa vẫn trong nháy mắt cụp xuống, hắn thất hồn lạc phách nhìn về phía Đỗ Cách.
"Thất tiên sinh, Phùng gia xong rồi."
“Không hoàn toàn.”
Đỗ Cách lắc đầu.
"Nhị đương gia, chúng ta còn có cơ hội."
“Cơ hội gì?”
Giọng của Phùng Thế Nhân khàn khàn, mắt lại sáng kinh người. Hắn như một kẻ sắp chết bắt được cọng rơm cứu mạng, nhìn chằm chằm Đỗ Cách với vẻ mặt đầy khát vọng.
"Thiết Chưởng bang chưa chắc sẽ đến tập kích Phùng gia vào ban đêm."
Đỗ Cách nói.
“Thứ nhất, họ cách Phùng gia tương đối xa. Thứ hai, họ cần phải đi kiểm chứng sự tồn tại của Thiên Ma rồi mới có thể phái người đến Phùng gia. Nhận được một phong tình báo kỳ lạ không biết thật hay giả liền đi diệt cả nhà người ta. Nếu Khâu Nguyên Lãng ngu xuẩn như vậy thì Thiết Chưởng bang cũng không phát triển như bây giờ.”
“Vậy nên nếu bây giờ chúng ta chạy về thì vẫn còn kịp để sơ tán Phùng gia?”
Phùng Thế Nghĩa kích động đến phát run.
“Sao phải đi về?”
Đỗ Cách cười.
“Đã đến mà không tặng quà ra mắt thì thất lễ quá. Đêm nay đẹp như vậy, nếu Thiết Chưởng bang có thể đến tập kích chúng ta, vậy sao chúng ta không thể tập kích ngược lại bọn chúng?”
"..."
Phùng Thế Nghĩa ngây ngẩn, hắn nhịn xuống lửa giận trong lòng.
“Thất tiên sinh, đã lúc nào rồi, ngươi đừng nói giỡn nữa.”
"Nhị đương gia, ta không có nói giỡn.”
Đỗ Cách nghiêm túc nói.
“Ngươi còn nhớ Bảo Vệ Chính Nghĩa Hội của chúng ta không? Một khối u ác tính vì lợi ích riêng mà hở chút là muốn diệt toàn bộ giang hồ như Thiết Chưởng bang, chẳng lẽ không nên diệt trừ để bảo vệ hoà bình của võ lâm hay sao? Chưa nói đến việc chúng ta vốn là người bị hại, dù chỉ là người ngoài, khi nghe đến chuyện này thì cũng nên nhảy ra chủ trì công đạo cho người bị hại, đồng thời giữ gìn chính nghĩa của võ lâm này!”
“...”
Phùng Thế Nghĩa bị bài diễn văn này của Đỗ Cách doạ cho hết hồn, hắn ngơ ngác nhìn Đỗ Cách, hiển nhiên là không biết nên nói gì cho phải.
Mẹ kiếp!
Vương Tam thả chậm hô hấp, tên này ăn gan hùm mật gấu rồi ư, vội vàng đi tìm chết như vậy? Lúc này chẳng lẽ không phải nên chạy trốn, giấu tài, sau đó tìm kiếm cơ hội Đông Sơn tái khởi?
Chút tín nhiệm và hảo cảm vừa mới nhen nhóm lập tức bị những lời này đốt thành mây khỏi. Suy nghĩ hợp tác gì đó nhanh chóng bị Vương Tam ném lên chín tầng mây, lúc này không chạy thì biết tới khi nào?
Dù cho Phùng Thất là thần phụ trợ thì hắn cũng không dám hợp tác với một tên mãng phu như vậy, hắn cũng không phải là đang chê mình chết chưa đủ nhanh.
"Thất tiên sinh, có lẽ ngài không hiểu về Thiết Chưởng bang. Khâu Nguyên Lãng là cao thủ đỉnh cấp gần với chưởng môn của ngũ phái tam môn, bang chúng dưới trướng hắn ít nhất có ba ngàn người. Chỉ là một đường chủ thì cũng đã có công lực tương đương với ta, đường chủ như vậy Thiết Chưởng bang có mười người. Dưới trướng mỗi đường chủ còn có một phó đường chủ và bốn hương chủ."
Sợ Đỗ Cách nghe không hiểu, Phùng Thế Nghĩa bổ sung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.