Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 56: Chuyện Bất Ngờ
Miên Y Vệ
09/11/2024
“Võ nghệ của Hương chủ tương đương với Vân Kiệt..."
"Những người này bình thường đều ở tổng bộ Thiết Chưởng bang sao?"
Đỗ Cách cắt lời hắn, hỏi.
Phùng Thế Nghĩa sửng sốt một chút, nói:
"Thiết Chưởng bang nắm giữ thuỷ vận, ngày thường sự vụ rất nhiều. Đường chủ Hương chủ đều có địa bàn cần phụ trách, thường trú ở Lư Dương thành hẳn là có hai ba đường chủ!"
“Đã chết một người.”
Đỗ Cách chỉ tay về phía đường chủ nằm bên đường.
Phùng Thế Nghĩa: "..."
“Chuyện xảy ra bất ngờ, Khâu Nguyên Lãng khẳng định sẽ không, cũng không đáng điều toàn bộ nhân viên trở về. Cho dù trong Lư Dương thành vốn có ba đường chủ, hiện giờ chết một người thì nhiều nhất chỉ còn lại hai người.
Đỗ Cách phân tích.
“Chuyện như bắt Thiên Ma, hắn nhất định sẽ không rêu rao cho mọi người đều biết. Hơn nữa từ chuyện hắn chỉ phái một đường chủ đến tập kích chúng ta thì có thể thấy hắn căn bản không để Phùng gia vào mắt. Tám chín phần mười sẽ không có sự chuẩn bị nào khác, nói không chừng hiện tại hai đường chủ khác căn bản còn không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn còn đang trong chăn của cô nương nào đó mơ mộng xuân thu đâu. Người có lòng kẻ vô ý, cơ hội để chúng ta phản sát Khâu Nguyên Lãng rất cao..."
Phùng Thế Nghĩa vốn đang cảm thấy việc dạ tập Thiết Chưởng bang mà Phùng Thất đưa ra một là chuyện không thể, nhưng không ngờ sau khi nghe hắn phân tích lại đột nhiên cảm thấy việc này thật sự rất có triển vọng.
Vương Tam kinh ngạc nhìn Đỗ Cách, chỉ với một khoảng thời gian ngắn mà đã phân tích ra nhiều thứ như vậy, tên này cũng không ngốc lắm. Nhưng sao lại làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy chứ?
Đỗ Cách nhìn Phùng Thế Nghĩa đã có chút động lòng, tự tin nói.
"Nhị đương gia, ưu thế ở phía chúng ta.”
“Thất tiên sinh, cho dù chúng ta có thể lẻn vào Thiết Chưởng bang, nhưng võ công của Khâu Nguyên Lãng rất cao, cho dù là ta thì cũng chưa chắc tiếp được ba chiêu của hắn.”
Phùng Thế Nghĩa suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu.
“Hơn nữa bây giờ chúng ta ai cũng bị thương, Vân Kiệt lại...”
"Nhị đương gia, chúng ta có Vương Tam."
Đỗ Cách đưa tay quàng vai Vương Tam, nói.
“Một khắc trước ngươi chẳng phải cũng không ngờ rằng chúng ta có thể diệt toàn bộ địch nhân đó sao? Nhị đương gia, thời đại thay đổi, Thiên Ma giáng lâm, quan niệm chiến đấu ngày trước phải sửa lại một chút rồi!”
Phùng Thế Nghĩa nhìn Đỗ Cách, lại nhìn Vương Tam, do không chừng:
“Thất tiên sinh, lỡ đâu thất bại thì Phùng gia sợ rằng sẽ vạn kiếp bất phục. Sao chúng ta lại không chọn cách ổn thoả một chút, bây giờ chạy về thì vẫn còn kịp...”
“Trốn được nhất thời nhưng không trốn được cả đời.”
Đỗ Cách nhíu mày.
“Sản nghiệp của Phùng gia lớn như vậy, ngươi bỏ được sao? Mặc kệ vì lý do gì thì chúng ta cũng đã giết một đường chủ của Thiết Chưởng bang, ngươi cảm thấy Khâu Nguyên Lãng sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Đến lúc đó, hắn tập hợp chín đường chủ khác lại, Phùng gia lấy cái gì ứng đối? Huống chi Phùng gia bởi vì ta mà suy nhược, là ta bảo vệ bất lợi, thực lực của ta nhất định giảm đi, khi đó ai sẽ bảo vệ các ngươi? Dựa vào Vương Tam và Phùng Cửu sao?”
Phùng Thế Nghĩa trầm mặc, Vương Tam là người mới, không có sự bảo vệ của Phùng Thất, vừa rồi hắn chắc chắn đã bị đường chủ của Thiết Chưởng bang giết chết. Hiện tại Phùng Cửu ở Phùng gia không biết đang bị tra tấn thế nào, không trở thành địch thì đã coi như không tệ, muốn hắn giúp đỡ Phùng gia thì quả thật chính là si tâm vọng tưởng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phùng Thế Nghĩa lại phát hiện đề nghị của Đỗ Cách là biện pháp tốt nhất tìm đường sống trong chỗ chết!
Đỗ Cách hỏi.
“Nghĩ thông chưa?”
Phùng Thế Nghĩa hít sâu một hơi:
“Được rồi, làm.”
“Được, nghỉ ngơi hồi phục một lát rồi chúng ta xuất phát."
Đỗ Cách hăng hái.
“Chúng ta sẽ đánh cho hắn bất ngờ. Chỉ có điều Nhị đương gia này, ngươi phải tìm cho một thanh kiếm cứng một chút, đừng để đối phương bẻ gãy dễ dàng như nãy nữa.”
Vương Tam nói.
“Cũng tìm cho ta một binh khí thuận tay.”
“Được.”
Phùng Thế Nghĩa nhìn hia người, hít sâu một hơi rồi bỗng nhiên nói.
“Nếu việc không thành, Thất tiên sinh có thể dẫn Vương Tam chạy trước, ta sẽ dốc hết toàn lực đoạn hậu cho hai vị.”
Đỗ Cách kinh ngạc nhìn Phùng Thế Nghĩa, nói:
"Nhị đương gia, lời này của ngươi chính là đánh vào mặt ta đấy. Bản tính của ta là bảo vệ, chỉ có ta bảo vệ người khác, nào có đạo lý để cho người khác bảo vệ ta.”
“Thất tiên sinh, đây không phải là vấn đề ai bảo vệ ai.”
Phùng Thế Nghĩa thở dài.
“Ta chết cũng không sao cả, các ngươi còn sống thì Phùng gia mới có hy vọng kéo dài!”
…
Sau một trận đại chiến, Phùng Thế Nghĩa và những người khác đi nghỉ ngơi, băng bó vết thương, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo, để lại không gian riêng tư cho Đỗ Cách và Vương Tam, đến bây giờ giám thị bọn họ cũng không có nghĩa lý gì nữa.
Vương Tam thay một bộ quần áo khô ráo, hắn cầm lấy một miếng bánh ngọt trên bàn, ăn vài miếng là hết, hắn liếm môi mê mẩn, rồi hỏi:
“Chúng ta đi ám sát Khâu Nguyên Lãng thật à?”
"Những người này bình thường đều ở tổng bộ Thiết Chưởng bang sao?"
Đỗ Cách cắt lời hắn, hỏi.
Phùng Thế Nghĩa sửng sốt một chút, nói:
"Thiết Chưởng bang nắm giữ thuỷ vận, ngày thường sự vụ rất nhiều. Đường chủ Hương chủ đều có địa bàn cần phụ trách, thường trú ở Lư Dương thành hẳn là có hai ba đường chủ!"
“Đã chết một người.”
Đỗ Cách chỉ tay về phía đường chủ nằm bên đường.
Phùng Thế Nghĩa: "..."
“Chuyện xảy ra bất ngờ, Khâu Nguyên Lãng khẳng định sẽ không, cũng không đáng điều toàn bộ nhân viên trở về. Cho dù trong Lư Dương thành vốn có ba đường chủ, hiện giờ chết một người thì nhiều nhất chỉ còn lại hai người.
Đỗ Cách phân tích.
“Chuyện như bắt Thiên Ma, hắn nhất định sẽ không rêu rao cho mọi người đều biết. Hơn nữa từ chuyện hắn chỉ phái một đường chủ đến tập kích chúng ta thì có thể thấy hắn căn bản không để Phùng gia vào mắt. Tám chín phần mười sẽ không có sự chuẩn bị nào khác, nói không chừng hiện tại hai đường chủ khác căn bản còn không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn còn đang trong chăn của cô nương nào đó mơ mộng xuân thu đâu. Người có lòng kẻ vô ý, cơ hội để chúng ta phản sát Khâu Nguyên Lãng rất cao..."
Phùng Thế Nghĩa vốn đang cảm thấy việc dạ tập Thiết Chưởng bang mà Phùng Thất đưa ra một là chuyện không thể, nhưng không ngờ sau khi nghe hắn phân tích lại đột nhiên cảm thấy việc này thật sự rất có triển vọng.
Vương Tam kinh ngạc nhìn Đỗ Cách, chỉ với một khoảng thời gian ngắn mà đã phân tích ra nhiều thứ như vậy, tên này cũng không ngốc lắm. Nhưng sao lại làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy chứ?
Đỗ Cách nhìn Phùng Thế Nghĩa đã có chút động lòng, tự tin nói.
"Nhị đương gia, ưu thế ở phía chúng ta.”
“Thất tiên sinh, cho dù chúng ta có thể lẻn vào Thiết Chưởng bang, nhưng võ công của Khâu Nguyên Lãng rất cao, cho dù là ta thì cũng chưa chắc tiếp được ba chiêu của hắn.”
Phùng Thế Nghĩa suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu.
“Hơn nữa bây giờ chúng ta ai cũng bị thương, Vân Kiệt lại...”
"Nhị đương gia, chúng ta có Vương Tam."
Đỗ Cách đưa tay quàng vai Vương Tam, nói.
“Một khắc trước ngươi chẳng phải cũng không ngờ rằng chúng ta có thể diệt toàn bộ địch nhân đó sao? Nhị đương gia, thời đại thay đổi, Thiên Ma giáng lâm, quan niệm chiến đấu ngày trước phải sửa lại một chút rồi!”
Phùng Thế Nghĩa nhìn Đỗ Cách, lại nhìn Vương Tam, do không chừng:
“Thất tiên sinh, lỡ đâu thất bại thì Phùng gia sợ rằng sẽ vạn kiếp bất phục. Sao chúng ta lại không chọn cách ổn thoả một chút, bây giờ chạy về thì vẫn còn kịp...”
“Trốn được nhất thời nhưng không trốn được cả đời.”
Đỗ Cách nhíu mày.
“Sản nghiệp của Phùng gia lớn như vậy, ngươi bỏ được sao? Mặc kệ vì lý do gì thì chúng ta cũng đã giết một đường chủ của Thiết Chưởng bang, ngươi cảm thấy Khâu Nguyên Lãng sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Đến lúc đó, hắn tập hợp chín đường chủ khác lại, Phùng gia lấy cái gì ứng đối? Huống chi Phùng gia bởi vì ta mà suy nhược, là ta bảo vệ bất lợi, thực lực của ta nhất định giảm đi, khi đó ai sẽ bảo vệ các ngươi? Dựa vào Vương Tam và Phùng Cửu sao?”
Phùng Thế Nghĩa trầm mặc, Vương Tam là người mới, không có sự bảo vệ của Phùng Thất, vừa rồi hắn chắc chắn đã bị đường chủ của Thiết Chưởng bang giết chết. Hiện tại Phùng Cửu ở Phùng gia không biết đang bị tra tấn thế nào, không trở thành địch thì đã coi như không tệ, muốn hắn giúp đỡ Phùng gia thì quả thật chính là si tâm vọng tưởng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phùng Thế Nghĩa lại phát hiện đề nghị của Đỗ Cách là biện pháp tốt nhất tìm đường sống trong chỗ chết!
Đỗ Cách hỏi.
“Nghĩ thông chưa?”
Phùng Thế Nghĩa hít sâu một hơi:
“Được rồi, làm.”
“Được, nghỉ ngơi hồi phục một lát rồi chúng ta xuất phát."
Đỗ Cách hăng hái.
“Chúng ta sẽ đánh cho hắn bất ngờ. Chỉ có điều Nhị đương gia này, ngươi phải tìm cho một thanh kiếm cứng một chút, đừng để đối phương bẻ gãy dễ dàng như nãy nữa.”
Vương Tam nói.
“Cũng tìm cho ta một binh khí thuận tay.”
“Được.”
Phùng Thế Nghĩa nhìn hia người, hít sâu một hơi rồi bỗng nhiên nói.
“Nếu việc không thành, Thất tiên sinh có thể dẫn Vương Tam chạy trước, ta sẽ dốc hết toàn lực đoạn hậu cho hai vị.”
Đỗ Cách kinh ngạc nhìn Phùng Thế Nghĩa, nói:
"Nhị đương gia, lời này của ngươi chính là đánh vào mặt ta đấy. Bản tính của ta là bảo vệ, chỉ có ta bảo vệ người khác, nào có đạo lý để cho người khác bảo vệ ta.”
“Thất tiên sinh, đây không phải là vấn đề ai bảo vệ ai.”
Phùng Thế Nghĩa thở dài.
“Ta chết cũng không sao cả, các ngươi còn sống thì Phùng gia mới có hy vọng kéo dài!”
…
Sau một trận đại chiến, Phùng Thế Nghĩa và những người khác đi nghỉ ngơi, băng bó vết thương, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo, để lại không gian riêng tư cho Đỗ Cách và Vương Tam, đến bây giờ giám thị bọn họ cũng không có nghĩa lý gì nữa.
Vương Tam thay một bộ quần áo khô ráo, hắn cầm lấy một miếng bánh ngọt trên bàn, ăn vài miếng là hết, hắn liếm môi mê mẩn, rồi hỏi:
“Chúng ta đi ám sát Khâu Nguyên Lãng thật à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.