Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 23: Nhân Tài Mới
Miên Y Vệ
08/11/2024
“Chỉ cần là thế lực dám gây trở ngại đến Phùng gia thì đều phải tiêu diệt, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Đỗ Cách cười cười, tiếp tục hỏi:
“Tứ công tử, đừng nói đến mấy bang phái nhỏ nhoi này, nói đến thế lực lớn nhất trong chốn giang hồ đi.”
Phùng Vân Lộ nói:
“Ngũ phái, tam môn, lưỡng bang, nhất gia.”
Đỗ Cách ngồi ngay ngắn, cuối cùng cũng có chút hứng thú:
“Gồm những ai?”
“Ngũ phái là Côn Luân, Hoa Sơn, Thái Sơn, Nga Mi, Tuyết Sơn, tam môn là Huyết Đao Môn, Thần Quyền Môn, Thiên Sơn Môn, lưỡng bang là Cái Bang và Thanh Giao Bang, nhất gia chính là Kiều gia.”
Phùng Vân Lộ giải thích cụ thể.
“Kiều gia rất lợi hai sao?”
Đỗ Cách hỏi:
“Vì sao đại hội võ lâm lại được tổ chức ở Kiều gia?”
“Hiện tại Kiều gia còn không bằng năm môn phái lớn.”
Phùng Vân Lộ lắc đầu, nói:
“Nó sở dĩ được gọi là đệ nhất thế gia là bởi vì trăm năm trước có một người Kiều Hòa, Kiều Hòa tinh thông võ học của bách gia, cho dù là võ công đơn giản nhất, nhưng vào trong tay hắn thì cũng có thể vận dụng đến xuất thần nhập hóa. Năm hai mươi lăm tuổi, tài nghệ của Kiều Hòa đại thành, rời núi lần lượt đi khiêu chiến khắp nơi, làm tất cả cao thủ của ngũ phái tam môn đều khuất phục, là thiên hạ đệ nhất thời bấy giờ.”
Kiều Hòa có võ công cao nhất thiên hạ, lại còn là người hiệp nghĩa, thích kết giao bằng hữu, tuy rằng hắn đánh bại rất nhiều cao thủ danh môn, nhưng cũng giúp rất nhiều môn phái hoàn thiện võ học của nhà bọn họ, cho nên hắn được các môn phái tôn sùng là Võ Thánh.”
“Sau khi Kiều Hòa chết, hắn đã phong ấn toàn bộ những gì hắn học được suốt một đời vào một bí cảnh, đó chính là Kiều gia thánh địa vô cùng nổi tiếng.”
Nhắc đến Võ Thánh Kiều Hòa, trên mặt Phùng Vân Lộ tỏa ra ánh sáng kỳ dị, giống như đó là tổ tiên của nhà hắn ta vậy, khẽ thở dài, hắn ta tiếp tục nói:
“Đáng tiếc, sau Võ Thành Kiều Hòa, Kiều gia không còn xuất hiện người có tài năng cao siêu nào nữa. Võ Thánh cũng nhận ra điểm này, cho nên trước khi chết mới lập ra di nguyện, để Kiều gia cứ cách ba năm lại mở bí cảnh ra một lần, tuyển chọn những thanh niên ưu tú nhất trong chốn giang hồ, cho phép bọn họ tiến vào bí cảnh để tìm kiếm bí tịch mà hắn để lại, chủ yếu là vì không muốn công sức của bản thân bị thất truyền, cũng là vì bồi dưỡng những nhân tài mới.”
“Đây là việc thiện tạo phúc cho võ lâm, không biết có bao nhiêu môn phái nhận lấy ân tình của Võ Thánh, cho nên rất nhiều môn phái cùng đề cử Kiều gia là thế gia đệ nhất trong võ lâm. Có thể nói, Kiều gia đã trở thành đại diện cho giới võ lâm, nếu Kiều gia gặp nạn, các môn phái khác nhất định phải giúp đỡ. Cho nên trong suốt trăm năm qua, không có ai đui mù mà đi trêu chọc Kiều gia cả...”
Phùng Vân Lộ nói đến đây đột nhiên im bặt, xấu hổ liếc nhìn Đỗ Cách, cái người luôn mồm nói muốn cướp bóc thành địa Kiều gia còn không phải là người ngồi ở đối diện sao?
Nếu hắn ta nói như thế, có khác gì trực tiếp vả mặt hắn đâu, mặt Phùng Vân Lộ đỏ lên, ngượng ngùng giải thích:
“Thất tiên sinh, ta không phải muốn nói ngươi, ngươi mới đến, không biết được quá khứ của Kiều gia, có ý tưởng đó cũng rất bình thường, nhưng mà ngươi vẫn đừng nghĩ đến chuyện cướp Kiều gia thánh địa thì hơn, sẽ bị tập thể tấn công.”
Đỗ Cách nhìn hắn ta, chửi thầm, đấy là vì ngươi không hiểu kịch bản của tiểu thuyết võ hiệp, cho dù là thánh địa gì, sau khi vai chính xuất hiện thì đều sẽ bị cướp, cuối cùng te tua tơi tả.
Từ xưa đến nay, không có bất cứ thánh địa nào là có thể bảo tồn hoàn hảo đến cuối cùng cả.
Huống chi nơi này còn là khu mô phỏng, mấy trăm người đang lăm le tiếp cận chủ tuyến, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn ngắm thánh địa võ lâm kia, ta không cướp thì cũng sẽ có người khác đi cướp...
“Kiều Hòa đúng là không thẹn với cái danh Võ Thánh.”
Phùng Cửu im lặng một lúc lâu đột nhiên phì cười:
“Tính toán giỏi thật, chỉ là một bữa tiệc võ lâm ba năm tổ chức một lần lại có thể bảo vệ Kiều gia hơn trăm năm.”
Biết được lai lịch của đệ nhất thế gia, Đỗ Cách lại tìm ra một cái tên tương đối quen thuộc trong số ngũ phái tam môn hỏi:
“Cái Bang thì sao? Võ công của Cái Bang là gì?”
“Đả cẩu bông pháp, Khốc tang bổng pháp, Liên hoa chưởng và Linh xà thân pháp.”
Phùng Vân Lộ nói:
“Đó đều là những võ công nhất lưu, không biết cao minh hơn Toái Kim Đoạn Ngọc Thủ của Phùng gia bao nhiêu lần...”
Liên hoa chưởng, Khốc tang bổng pháp?
Nghe những cái tên võ công vừa quen thuộc lại xa lạ, Đỗ Cách thầm than, cuối cùng thì nơi này cũng không phải là thế giới mà hắn quen thuộc.
Nhưng mà Cái Bang ở chỗ này cũng bình dân thật, mấy thứ võ công này đều có liên quan mật thiết đến cuộc sống ngày thường của Cái Bang, cũng không có mấy môn võ công nghe có vẻ vô cùng cao thượng như Cầm long công hay Hàng long chưởng gì cả.
Đỗ Cách đang âm thầm phun tào về Cái Bang.
Đỗ Cách cười cười, tiếp tục hỏi:
“Tứ công tử, đừng nói đến mấy bang phái nhỏ nhoi này, nói đến thế lực lớn nhất trong chốn giang hồ đi.”
Phùng Vân Lộ nói:
“Ngũ phái, tam môn, lưỡng bang, nhất gia.”
Đỗ Cách ngồi ngay ngắn, cuối cùng cũng có chút hứng thú:
“Gồm những ai?”
“Ngũ phái là Côn Luân, Hoa Sơn, Thái Sơn, Nga Mi, Tuyết Sơn, tam môn là Huyết Đao Môn, Thần Quyền Môn, Thiên Sơn Môn, lưỡng bang là Cái Bang và Thanh Giao Bang, nhất gia chính là Kiều gia.”
Phùng Vân Lộ giải thích cụ thể.
“Kiều gia rất lợi hai sao?”
Đỗ Cách hỏi:
“Vì sao đại hội võ lâm lại được tổ chức ở Kiều gia?”
“Hiện tại Kiều gia còn không bằng năm môn phái lớn.”
Phùng Vân Lộ lắc đầu, nói:
“Nó sở dĩ được gọi là đệ nhất thế gia là bởi vì trăm năm trước có một người Kiều Hòa, Kiều Hòa tinh thông võ học của bách gia, cho dù là võ công đơn giản nhất, nhưng vào trong tay hắn thì cũng có thể vận dụng đến xuất thần nhập hóa. Năm hai mươi lăm tuổi, tài nghệ của Kiều Hòa đại thành, rời núi lần lượt đi khiêu chiến khắp nơi, làm tất cả cao thủ của ngũ phái tam môn đều khuất phục, là thiên hạ đệ nhất thời bấy giờ.”
Kiều Hòa có võ công cao nhất thiên hạ, lại còn là người hiệp nghĩa, thích kết giao bằng hữu, tuy rằng hắn đánh bại rất nhiều cao thủ danh môn, nhưng cũng giúp rất nhiều môn phái hoàn thiện võ học của nhà bọn họ, cho nên hắn được các môn phái tôn sùng là Võ Thánh.”
“Sau khi Kiều Hòa chết, hắn đã phong ấn toàn bộ những gì hắn học được suốt một đời vào một bí cảnh, đó chính là Kiều gia thánh địa vô cùng nổi tiếng.”
Nhắc đến Võ Thánh Kiều Hòa, trên mặt Phùng Vân Lộ tỏa ra ánh sáng kỳ dị, giống như đó là tổ tiên của nhà hắn ta vậy, khẽ thở dài, hắn ta tiếp tục nói:
“Đáng tiếc, sau Võ Thành Kiều Hòa, Kiều gia không còn xuất hiện người có tài năng cao siêu nào nữa. Võ Thánh cũng nhận ra điểm này, cho nên trước khi chết mới lập ra di nguyện, để Kiều gia cứ cách ba năm lại mở bí cảnh ra một lần, tuyển chọn những thanh niên ưu tú nhất trong chốn giang hồ, cho phép bọn họ tiến vào bí cảnh để tìm kiếm bí tịch mà hắn để lại, chủ yếu là vì không muốn công sức của bản thân bị thất truyền, cũng là vì bồi dưỡng những nhân tài mới.”
“Đây là việc thiện tạo phúc cho võ lâm, không biết có bao nhiêu môn phái nhận lấy ân tình của Võ Thánh, cho nên rất nhiều môn phái cùng đề cử Kiều gia là thế gia đệ nhất trong võ lâm. Có thể nói, Kiều gia đã trở thành đại diện cho giới võ lâm, nếu Kiều gia gặp nạn, các môn phái khác nhất định phải giúp đỡ. Cho nên trong suốt trăm năm qua, không có ai đui mù mà đi trêu chọc Kiều gia cả...”
Phùng Vân Lộ nói đến đây đột nhiên im bặt, xấu hổ liếc nhìn Đỗ Cách, cái người luôn mồm nói muốn cướp bóc thành địa Kiều gia còn không phải là người ngồi ở đối diện sao?
Nếu hắn ta nói như thế, có khác gì trực tiếp vả mặt hắn đâu, mặt Phùng Vân Lộ đỏ lên, ngượng ngùng giải thích:
“Thất tiên sinh, ta không phải muốn nói ngươi, ngươi mới đến, không biết được quá khứ của Kiều gia, có ý tưởng đó cũng rất bình thường, nhưng mà ngươi vẫn đừng nghĩ đến chuyện cướp Kiều gia thánh địa thì hơn, sẽ bị tập thể tấn công.”
Đỗ Cách nhìn hắn ta, chửi thầm, đấy là vì ngươi không hiểu kịch bản của tiểu thuyết võ hiệp, cho dù là thánh địa gì, sau khi vai chính xuất hiện thì đều sẽ bị cướp, cuối cùng te tua tơi tả.
Từ xưa đến nay, không có bất cứ thánh địa nào là có thể bảo tồn hoàn hảo đến cuối cùng cả.
Huống chi nơi này còn là khu mô phỏng, mấy trăm người đang lăm le tiếp cận chủ tuyến, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn ngắm thánh địa võ lâm kia, ta không cướp thì cũng sẽ có người khác đi cướp...
“Kiều Hòa đúng là không thẹn với cái danh Võ Thánh.”
Phùng Cửu im lặng một lúc lâu đột nhiên phì cười:
“Tính toán giỏi thật, chỉ là một bữa tiệc võ lâm ba năm tổ chức một lần lại có thể bảo vệ Kiều gia hơn trăm năm.”
Biết được lai lịch của đệ nhất thế gia, Đỗ Cách lại tìm ra một cái tên tương đối quen thuộc trong số ngũ phái tam môn hỏi:
“Cái Bang thì sao? Võ công của Cái Bang là gì?”
“Đả cẩu bông pháp, Khốc tang bổng pháp, Liên hoa chưởng và Linh xà thân pháp.”
Phùng Vân Lộ nói:
“Đó đều là những võ công nhất lưu, không biết cao minh hơn Toái Kim Đoạn Ngọc Thủ của Phùng gia bao nhiêu lần...”
Liên hoa chưởng, Khốc tang bổng pháp?
Nghe những cái tên võ công vừa quen thuộc lại xa lạ, Đỗ Cách thầm than, cuối cùng thì nơi này cũng không phải là thế giới mà hắn quen thuộc.
Nhưng mà Cái Bang ở chỗ này cũng bình dân thật, mấy thứ võ công này đều có liên quan mật thiết đến cuộc sống ngày thường của Cái Bang, cũng không có mấy môn võ công nghe có vẻ vô cùng cao thượng như Cầm long công hay Hàng long chưởng gì cả.
Đỗ Cách đang âm thầm phun tào về Cái Bang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.