Tận Thế: Ta Có Thêm Một Từ Khóa
Chương 65: Thả Hắn Ra
Miên Y Vệ
09/11/2024
Đường chủ kia đè trường kiếm xuống, trên cổ Vương Tam lập tức xuất hiện vết máu, nhưng trong quá trình Vương Tam vuốt ve cánh tay gãy kia, vết thương lại dần dần khép lại.
Tuy là như thế, Vương Tam vẫn theo bản năng run lên.
“Ngươi thả bang chủ, ta thả hắn.”
Đường chủ kia vội la lên.
Đây chẳng phải là phân cảnh kinh điển người xấu bắt con tin uy hiếp trong phim điện ảnh sao? Hắn không mắc mưu đâu!
“Giết hắn đi!”
Đỗ Cách cười khẽ:
“Nếu ngươi có tin tình báo chính xác thì chắc là phải biết, một ngày trước đó ta còn chưa biết hắn là ai. Hơn nữa Thiên Ma đều cạnh tranh với nhau, vốn dĩ đã là mối quan hệ đối địch, đối với ta mà nói, ngươi giết hắn, ta cũng chẳng có bất cứ tổn thất gì.”
“...”
Người nọ.
“Nghe thấy chưa? Ta đã nói từ trước rồi, bắt ta không có tác dụng gì.”
Vương Tam âm u nói.
“Hàn Tá, thả hắn ra.”
Khâu Nguyên Lãng liếc nhìn hắn ta, lớn tiếng nói.
“Bang chủ.”
Đường chủ tên Hàn Tá chần chừ một lúc, không nhúc nhích.
“Thả hắn ra, ta còn chưa chết, không lẽ lời nói đã không có trọng lượng gì rồi sao?”
Khâu Nguyên Lãng lạnh lùng nói.
“Vâng, bang chủ.”
Sắc mặt Hàn Tá tối sầm lại, không cam lòng mà thả Vương Tam ra.
Vương Tam khinh miệt nhìn hắn ta, ôm cánh tay bị chém đứt kia, thong thả ung dung đứng ở bên cạnh Đỗ Cách.
“Quả nhiên thủ đoạn của Thất tiên sinh không phải tầm thường.”
Khâu Nguyên Lãng ổn định lại cảm xúc:
“Tiên sinh không giết chết ta ngay, có lẽ là đang suy xét đến đường lui cho bản thân đúng không? Không bằng như thế này, ngươi thả lão phu ra, lão phu sẽ tha cho các ngươi rời đi, còn chuyện đêm nay, chuyện cũ coi như bỏ qua, thế nào? Lại cứ kéo dài thời gian mãi, lão phu chết đi, chỉ e là các ngươi cũng không thể thoát ra khỏi Thiết Chưởng Bang.”
“Khâu bang chủ, Phùng Thất giết ngươi là vì giữ gìn chính khí trong giang hồ...”
Đỗ Cách kiên trì nói.
“Trong chốn giang hồ bè lũ xu nịnh, ngũ phái tam môn có ai dám nói bên trong đều sạch sẽ chứ? Không tranh giành cướp đoạt thì làm sao có được địa vị như ngày hôm nay?”
Khâu Nguyên Lãng cười lạnh nói:
“Giết lão phu, không khí trong giang hồ sẽ trong lành hơn sao?”
Lão ta thở hổn hển:
“Thất tiên sinh, ngươi có thần thông, ta có vũ lực, hai người chúng ta hợp tác, cùng với Thiết Chưởng Bang, hưởng thụ vinh hoa phú quý, không phải là rất tốt đẹp sao? Thất tiên sinh là người thông minh, nếu thật sự vì đạo nghĩa giang hồ thì đã giết chết Khâu mỗ từ lâu rồi, cần gì phải giả vờ giả vị, kiềm chế lão phu để làm con tin chứ...”
“Khâu bang chủ, dựa vào sức một người thì đương nhiên không thể nào thay đổi được bầu không khí thối nát trong chốn giang hồ, cho nên ta mới không giết chết bang chủ đó!”
Đỗ Cách đột nhiên cười, hắn nhìn hai đường chủ và đám bang chú như hổ rình mồi ở đối diện, nói:
“Bang chủ, có hàng trăm hàng nghìn Thiên Ma đang lẫn vào trong thế gian. Thiên Ma vì lợi ích của bản thân, có thể gây hai cho giang hồ bất cứ lúc nào. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra, ta đều vô cùng đau đớn.”
“Cho nên ta không chỉ muốn giữ gìn đạo nghĩa của võ lâm, mà còn muốn bình ổn những náo động sắp sửa xuất hiện, giữ gìn sự hòa bình trong chốn giang hồ. Khâu bang chủ, ta vốn muốn để bang chủ giúp đỡ ta, mượn sức lực của Thiết Chưởng Bang, cùng nhau giữ gìn chính nghĩa võ lâm, đuổi Thiên Ma đi, trả lại bầu trời trong sáng cho giang hồ.”
“...”
Vương Tam hơi khựng lại, đột nhiên hiểu được ý của Phùng Thất, quả nhiên tên này lại lật kèo, hắn thật sự quyết tâm đâm đầu chạy như điên trên con đường tìm đường chết!
---
Đồ điên!
Khâu Nguyên Lãng phun ra một búng máu, ngươi muốn đối phó người khác thì đối phó người khác đi, cần gì phải tìm lý do đường hoàng như thế chứ?
Ngươi muốn mượn sức ta thì phải đánh ta trọng thương trước à? Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng không được sao?
Có ai làm giống ngươi không?
Giữ gìn đạo nghĩa giang hồ?
Cái con khỉ khô!
“Được, ta đồng ý.”
Khâu Nguyên Lãng vội vàng la lên.
“Khâu bang chủ đồng ý dứt khoát như thế, có phải là có mưu đồ gì không?”
Đỗ Cách sửng sốt một chút, hỏi.
“Mưu đồ cái đầu nhà ngươi.”
Khâu Nguyên Lãng tức muốn hộc máu nói:
“Ngươi không biết ngươi đâm lão tử bao nhiêu đao sao? Lại bàn điều kiện với ngươi thêm lát nữa thì lão tử chết ngắc rồi, ta chết rồi, bọn họ còn có ai có hể làm chủ?”
“...”
Đỗ Cách sửng sốt một chút, cười gượng nói:
“Khâu bang chủ nói có lý.”
“Muốn hợp tác thì mau mau đi tìm người đến trị thương cho lão tử.”
Từ nãy đến giờ Khâu Nguyên Lãng đều cố gắng chịu đựng, biết được ý đồ chân chính của Đỗ Cách rồi, ý chí gắng gượng lập tức thả lỏng, nhanh chóng nói một câu, toàn thân mềm nhũn, nhanh chóng hôn mê.
Đỗ Cách đang ôm cổ lão ta, đột nhiên cảm thấy cánh tay chùng xuống, hắn vội vàng dùng sức đỡ Khâu Nguyên Lãng lên, duỗi tay thăm dò hơi thở của lão ta, vội vàng hô:
“Hàn Tá, ngẩn ngơ ra đó làm gì? Còn không mau tìm người trị thương cho ban chủ? Nếu bang chủ chết rồi, ngươi chính là tội nhân của Thiết Chưởng Bang.”
“...”
Hàn Tá nghẹn họng, bà mẹ nó, rõ ràng ngươi mới là người đánh trọng thương bang chủ, sao lão ta chết thì lại đổ trách nhiệm lên người ta chứ.
Tuy là như thế, Vương Tam vẫn theo bản năng run lên.
“Ngươi thả bang chủ, ta thả hắn.”
Đường chủ kia vội la lên.
Đây chẳng phải là phân cảnh kinh điển người xấu bắt con tin uy hiếp trong phim điện ảnh sao? Hắn không mắc mưu đâu!
“Giết hắn đi!”
Đỗ Cách cười khẽ:
“Nếu ngươi có tin tình báo chính xác thì chắc là phải biết, một ngày trước đó ta còn chưa biết hắn là ai. Hơn nữa Thiên Ma đều cạnh tranh với nhau, vốn dĩ đã là mối quan hệ đối địch, đối với ta mà nói, ngươi giết hắn, ta cũng chẳng có bất cứ tổn thất gì.”
“...”
Người nọ.
“Nghe thấy chưa? Ta đã nói từ trước rồi, bắt ta không có tác dụng gì.”
Vương Tam âm u nói.
“Hàn Tá, thả hắn ra.”
Khâu Nguyên Lãng liếc nhìn hắn ta, lớn tiếng nói.
“Bang chủ.”
Đường chủ tên Hàn Tá chần chừ một lúc, không nhúc nhích.
“Thả hắn ra, ta còn chưa chết, không lẽ lời nói đã không có trọng lượng gì rồi sao?”
Khâu Nguyên Lãng lạnh lùng nói.
“Vâng, bang chủ.”
Sắc mặt Hàn Tá tối sầm lại, không cam lòng mà thả Vương Tam ra.
Vương Tam khinh miệt nhìn hắn ta, ôm cánh tay bị chém đứt kia, thong thả ung dung đứng ở bên cạnh Đỗ Cách.
“Quả nhiên thủ đoạn của Thất tiên sinh không phải tầm thường.”
Khâu Nguyên Lãng ổn định lại cảm xúc:
“Tiên sinh không giết chết ta ngay, có lẽ là đang suy xét đến đường lui cho bản thân đúng không? Không bằng như thế này, ngươi thả lão phu ra, lão phu sẽ tha cho các ngươi rời đi, còn chuyện đêm nay, chuyện cũ coi như bỏ qua, thế nào? Lại cứ kéo dài thời gian mãi, lão phu chết đi, chỉ e là các ngươi cũng không thể thoát ra khỏi Thiết Chưởng Bang.”
“Khâu bang chủ, Phùng Thất giết ngươi là vì giữ gìn chính khí trong giang hồ...”
Đỗ Cách kiên trì nói.
“Trong chốn giang hồ bè lũ xu nịnh, ngũ phái tam môn có ai dám nói bên trong đều sạch sẽ chứ? Không tranh giành cướp đoạt thì làm sao có được địa vị như ngày hôm nay?”
Khâu Nguyên Lãng cười lạnh nói:
“Giết lão phu, không khí trong giang hồ sẽ trong lành hơn sao?”
Lão ta thở hổn hển:
“Thất tiên sinh, ngươi có thần thông, ta có vũ lực, hai người chúng ta hợp tác, cùng với Thiết Chưởng Bang, hưởng thụ vinh hoa phú quý, không phải là rất tốt đẹp sao? Thất tiên sinh là người thông minh, nếu thật sự vì đạo nghĩa giang hồ thì đã giết chết Khâu mỗ từ lâu rồi, cần gì phải giả vờ giả vị, kiềm chế lão phu để làm con tin chứ...”
“Khâu bang chủ, dựa vào sức một người thì đương nhiên không thể nào thay đổi được bầu không khí thối nát trong chốn giang hồ, cho nên ta mới không giết chết bang chủ đó!”
Đỗ Cách đột nhiên cười, hắn nhìn hai đường chủ và đám bang chú như hổ rình mồi ở đối diện, nói:
“Bang chủ, có hàng trăm hàng nghìn Thiên Ma đang lẫn vào trong thế gian. Thiên Ma vì lợi ích của bản thân, có thể gây hai cho giang hồ bất cứ lúc nào. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra, ta đều vô cùng đau đớn.”
“Cho nên ta không chỉ muốn giữ gìn đạo nghĩa của võ lâm, mà còn muốn bình ổn những náo động sắp sửa xuất hiện, giữ gìn sự hòa bình trong chốn giang hồ. Khâu bang chủ, ta vốn muốn để bang chủ giúp đỡ ta, mượn sức lực của Thiết Chưởng Bang, cùng nhau giữ gìn chính nghĩa võ lâm, đuổi Thiên Ma đi, trả lại bầu trời trong sáng cho giang hồ.”
“...”
Vương Tam hơi khựng lại, đột nhiên hiểu được ý của Phùng Thất, quả nhiên tên này lại lật kèo, hắn thật sự quyết tâm đâm đầu chạy như điên trên con đường tìm đường chết!
---
Đồ điên!
Khâu Nguyên Lãng phun ra một búng máu, ngươi muốn đối phó người khác thì đối phó người khác đi, cần gì phải tìm lý do đường hoàng như thế chứ?
Ngươi muốn mượn sức ta thì phải đánh ta trọng thương trước à? Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng không được sao?
Có ai làm giống ngươi không?
Giữ gìn đạo nghĩa giang hồ?
Cái con khỉ khô!
“Được, ta đồng ý.”
Khâu Nguyên Lãng vội vàng la lên.
“Khâu bang chủ đồng ý dứt khoát như thế, có phải là có mưu đồ gì không?”
Đỗ Cách sửng sốt một chút, hỏi.
“Mưu đồ cái đầu nhà ngươi.”
Khâu Nguyên Lãng tức muốn hộc máu nói:
“Ngươi không biết ngươi đâm lão tử bao nhiêu đao sao? Lại bàn điều kiện với ngươi thêm lát nữa thì lão tử chết ngắc rồi, ta chết rồi, bọn họ còn có ai có hể làm chủ?”
“...”
Đỗ Cách sửng sốt một chút, cười gượng nói:
“Khâu bang chủ nói có lý.”
“Muốn hợp tác thì mau mau đi tìm người đến trị thương cho lão tử.”
Từ nãy đến giờ Khâu Nguyên Lãng đều cố gắng chịu đựng, biết được ý đồ chân chính của Đỗ Cách rồi, ý chí gắng gượng lập tức thả lỏng, nhanh chóng nói một câu, toàn thân mềm nhũn, nhanh chóng hôn mê.
Đỗ Cách đang ôm cổ lão ta, đột nhiên cảm thấy cánh tay chùng xuống, hắn vội vàng dùng sức đỡ Khâu Nguyên Lãng lên, duỗi tay thăm dò hơi thở của lão ta, vội vàng hô:
“Hàn Tá, ngẩn ngơ ra đó làm gì? Còn không mau tìm người trị thương cho ban chủ? Nếu bang chủ chết rồi, ngươi chính là tội nhân của Thiết Chưởng Bang.”
“...”
Hàn Tá nghẹn họng, bà mẹ nó, rõ ràng ngươi mới là người đánh trọng thương bang chủ, sao lão ta chết thì lại đổ trách nhiệm lên người ta chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.