Chương 53:
Khanh Bạch Y
13/05/2021
Trên đường về nhà cũ, Tô Diễn lái xe, con đường núi bốn phía có chút yên tĩnh.
Nửa đường thì có tuyết rơi, không lớn, nhẹ như lông hồng, rơi xuống tạo thành một tầng mỏng trên đất.
Tô An ngồi ở ghế sau, Tô Bảo ngồi trên đùi cô, một lớn một nhỏ đều đang gặm hoa quả sấy mà lão quản gia nhét cho trước khi đi.
Lão quản gia biết khẩu vị của Tô An, mấy năm không gặp, khoảnh khắc nhìn thấy Tô An, lão nhân gia dĩ nhiên không biết nói gì, mạnh mẽ nhét hoa quả sấy vào tay Tô An.
Qua một khúc cua, tuyết như lớn hơn một chút. Cành cây trơ trụi phủ đầy tuyết trắng.
"Răng rắc..." Tay nhỏ của Tô Bảo cầm miếng chuối sấy, hết sức chăm chú gặm, khóe miệng còn vương một chút vụn trái cây.
"Rắc", một tiếng, Tô An cắn gãy miếng chuối sấy thơm ngon, nhìn về con đường phía trước.
Càng đến gần nhà cổ, tần suất ăn hoa quả sấy của Tô An lại càng nhanh.
Tô Diễn nhìn qua gương chiếu hậu, liếc nhìn Tô An bên ngoài bình tĩnh lạnh lùng, bàn tay mảnh khảnh của cô đang để trên cửa kính, đầu ngón tay bất an mà vuốt ve.
Tô Bảo phồng má nhai, răng của cậu bé đã sớm mọc hết, một hàng trắng trắng, rất thẳng hàng, loại chuối sấy này vừa hay để cho cậu bé mài răng.
Nuốt miếng chuối tiêu sấy đang nhai trong miệng xuống, Tô Bảo liếm liếm ngón tay, kéo ống tay áo Tô An, âm thanh mềm mại nói: "An An, còn muốn."
Tô An lấy một miếng chuối sấy ra, khi đưa cho Tô Bảo thì hơi ngừng lại, chần chờ chốc lát, nói: "Bảo, ba ba của Thỏ Kỷ ba ba của con tên là gì?"
Tô Bảo ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào miếng chuối trên tay Tô An: "Tô Hoàn Nhi."
Âm cuốn cong lên, là âm cong lưỡi.*
(* Người Bắc Kinh có thói quen nói chuyện cong lưỡi âm cuối cùng tạo thành âm 儿er -nhi.)
Tô Diễn đang lái xe khóe miệng giật giật, ông già nghiêm túc cẩn thận của anh mà nghe một câu Tô Hoàn Nhi này không biết sẽ có cảm nghĩ gì.
"Con gọi ông ấy là gì?"
"Ông nội, ông nội." Tô Bảo còn nhớ lời Tô An dạy cậu bé mấy ngày trước.
"Câu cuối cùng, ông nội của ba ba thì sao? Trả lời đúng có thưởng." Tô An khẽ búng một cái vào tai cậu bé, búng không mạnh bằng Tô Diễn.
"Ông cố." Tô Bảo nói xong, đưa tay muốn lấy miếng chuối trong tay Tô An.
Tô An đút miếng chuối vào trong miệng Tô Bảo, lại ghé sát vào má cậu bé, khẽ thổi hơi một cái.
"Phù phù." Ngón tay của Tô An xoa mặt Tô Bảo, cố gắng véo mặt cậu bé đáng yêu một chút.
Tô Hoàn không đáng sợ, ông nhìn thì như người không có tình người, thật ra rất dễ ở chung, đáng sợ chính là ông nội của Tô Diễn, Tô lão gia tử, khi ông nội giáo huấn người không hề để ý mặt mũi, râu vểnh lên, Tô An đều bị hoảng hốt.
"Tô Bảo này, con nhất định phải cứu mẹ đấy." Tô An lại đút một miếng hoa quả sấy cho Tô Bảo.
"Ông cố tìm mẹ nói chuyện, con nhất định phải ôm mẹ, tuyệt đối không buông tay."
"Con khỉ." Tô Bảo không hiểu, nhưng cậu bé hiểu được ôm An An không buông tay là được.
Một tay Tô Diễn đặt lên tay lái, một tay khác chống thái dương, nghi ngờ với trí thông minh của con trai mình căn bản nghe không hiểu.
Lâu đài cổ từ thế kỷ trước gần ngay trước mặt, lâu đài nhỏ ở hòn đảo nhỏ trên giữa hồ, kiến trúc Gothic điển hình*, từ trên xuống dưới, mỗi một chi tiết nhỏ đều hỗn loạn mà đầy phong cách, không nhìn ra chút lộn xộn nào, đỉnh nhọn sẫm màu xếp ngay ngắn thứ tự.
(*Phong cách này ban đầu được lấy tên là Francigenum Opus, dịch nôm na là "công trình của người Pháp", có nghĩa là "phương pháp xây dựng tại vùng Île-de-France")
Lâu đài mùa đông nhìn có vẻ nghiêm túc trang nghiêm, trên mặt hồ kết một tầng băng mỏng, xuyên qua tầng băng, mơ hồ có thể nhìn thấy dòng nước, đáy hồ rất sâu, như hổ phách thượng hạng, màu lục bảo thuần khiết.
Tô gia có tiền, không phải kiểu gia tộc có tiền bình thường, một vùng rừng núi lớn bao quanh cách đó không xa đều là của Tô gia.
Tô Diễn đánh tay lái, dọc theo con đường nhỏ ven hồ, lái về phía sau.
Không lâu sau, một tòa nhà kiến trúc Trung Quốc xuất hiện trước mặt. Không giống với lâm viên Giang Hoài tinh xảo uyển ước, nó mang theo khí chất của lâm viên Đế đô, ngay cả mái hiên cũng mang theo khí chất thiên tử mạnh mẽ, như Ngọa long ngủ sau, khiêm tốn mà ổn trọng.
Ngoài cửa có hai con sư tử đá cẩm thạch, một trái một phải.
Viên gạch màu xám ở trước cửa đã nhiễm một tầng tuyết mỏng, đèn lồng xoay vòng trong gió lạnh, cửa lớn màu đỏ pha lẫn màu đỏ yến mạch từ từ mở ra.
Một bóng người màu xanh lam né qua, lách vào bên trong cửa viện.
"Ông nội..." Tô An nhìn cửa lớn trống rỗng chỉ có mấy bông tuyết bay bay, nuốt ngụm nước bọt.
Cô có thể khẳng định cái bóng vừa rồi chính là ông nội của Tô Diễn.
Xe từ từ tắt máy.
Tô An ôm Tô Bảo bước từng bước theo phía sau Tô Diễn, gần vào trong nhà, đầu ngón tay Tô An khẽ cọ qua lòng bàn tay Tô Diễn, như lấy lòng mà gọi: "Chồng ơi."
Âm thanh không lớn.
Tô Diễn đột nhiên quay đầu, nhìn Tô An chằm chằm.
Vợ anh dường như chưa từng gọi tiếng "chồng ơi" này.
Đầu ngón tay giật giật, Tô An còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói già nua đột nhiên chen vào: "Không đi vào còn đứng ở ngoài cửa hóng gió sao?"
"Hai người lớn tuổi không sợ lạnh, đứa bé không lạnh sao?"
Cục thịt nhỏ vui vẻ trong lòng Tô An, quy củ mà gọi: "Ông cố."
Tô Bảo được Tô An dạy thành phản xạ có điều kiện, tự nhiên mà gọi lên: "Ông cố."
Rất biết điều.
Âm thanh của đứa bé hai tuổi rưỡi vừa mềm mại lại ngọt ngào. Mặc áo khoác màu vàng nhạt, màu sắc rạng rỡ, đội mũ, lộ ra đôi mắt tròn vo, con ngươi trong trẻo óng ánh lại có thần, lỗ tai dài trên mũ rũ xuống, rơi về phía sau.
Tô lão gia tử nhất thời không phản ứng lại, cháu nội nửa đường nhảy ra quá đáng yêu rồi.
Bầu không khí có chút yên lặng, Tô Diễn không mở miệng, Tô An đang thấp thỏm.
Bông tuyết rung rinh rơi xuống.
Tô An một tay bế Tô Bảo, một tay trống khác kéo tai Pikachu trên áo khoác của Tô Bảo, thử thăm dò nói: "Tô Bảo, lại gọi một tiếng?"
Tô Bảo rất nghe lời mà hô một tiếng "ông cố" nữa, hô xong nhớ lại lời mẹ đại mỹ nhân là phải ôm không buông tay, cậu bé quay đầu cánh tay nhỏ siết chặt cổ Tô An, ôm chặt chẽ.
Tô lão gia tử bị hai tiếng "ông cố" ngọt ngào này làm cho tâm thần phơi phới, nhưng phải ra vẻ, giả bộ chống gậy, làm giá mà hừ một tiếng.
Hừ xong, lén lút nhìn Tô Bảo.
Nhưng Tô Bảo vùi mặt vào cổ Tô An, ông nhìn không rõ.
Lại giả bộ khụ một tiếng, Tô lão gia tử gõ gõ gậy, nói: "Ôm có mệt không?"
"An An không mệt nha." Tô Bảo chị sợ Tô An buông mình ra, cái mũ lông xù sượt qua cằm Tô An, làm nũng.
Nháy mắt Tô lão gia tử có chút thất vọng, nhìn cục thịt đưa lưng về phía mình, không thể rời mắt.
Tô Diễn giật giật khóe miệng, như cười như không.
Ông cụ nhà anh anh còn không hiểu sao, giống y như cô gái nhỏ Tô An, che giấu rất ghê, còn rất biết giả bộ, khẩu thị tâm phi. Chắc là sáng sớm đã tha thiết chờ mong ngoài cửa rồi, nghe được tiếng xe lại trốn về.
"Vào đi, còn đứng làm gì?" Ông cụ nói xong, quay người, tiến vào tiền đình trước.
Sau tấm bình phong chạm trổ dùng để che chắn ở tiền đình, có Nhuế Như Thị đang đứng, bà dựa vào lòng Tô Hoàn, thở dài một tiếng, nói thầm: "Ba thật xấu tính, giống ngày trước y hệt."
Tô Hoàn không lên tiếng, dung túng động tác nhỏ này của Nhuế Như Thị.
"Không nhân lúc còn bé chơi đùa một chút, lớn lên rồi sẽ không đáng yêu. Con trai của anh khi còn bé giống như bé gái, hôn một chút là thẹn thùng, đôi tai mềm mại, giống y như Tô Bảo."
"Ặc." Nhuế Như Thị ặc một tiếng, quay đầu lại nhìn Tô An, giống như giận nói: "Cũng không biết cái gien xấu tính gì của Tô gia nhà anh."
Tô Hoàn nắm chặt ngón tay chọc chọc ngực mình của Nhuế Như Thị, nhàn nhạt nói: "Con trai, con dâu đã đến."
Nhuế Như Thị lập tức đứng thẳng, bày ra bộ dáng tao nhã.
Trên bàn cơm Tô gia, thỉnh thoảng vang lên tiếng thìa canh sứ va chạm vào bát.
Ăn không nói, ngủ không lời, quy củ cũ.
Tô Hoàn và Tô Diễn đều là người ít nói, có thể không mở miệng thì không mở miệng. Tô Bảo luôn luôn nghịch ngợm cũng hiếm thấy không ầm ĩ, bởi vì cậu bé buồn ngủ.
Tô Bảo nắm chặt đôi đũa trong tay, ngẩng đầu dựa vào trong ngực Tô An, hơi lim dim để cho Tô An đút cơm. Ăn một miếng, nghỉ một lát, phồng má nhai mấy lần, gật đầu, tỉnh lại một chút, lại nhai mấy cái.
Trước mặt ông cụ, Tô Diễn không trêu chọc con trai ngốc nghếch của mình.
Ông cụ nhìn đến tâm hóa thành nước, cũng không giáo huấn Tô An, không tiện lên mặt.
Ông cụ Tô ngồi ở vị trí chủ vị, ăn mấy miếng lại ngắm Tô Bảo một lát, càng nhìn càng yêu thích. Ông Diệp ở sát vách muốn ôm cháu còn phải đợi mấy năm nữa đấy, cháu trai lớn mới có 19 tuổi, rất nghịch ngợm. Tô Diễn cũng không phải là người nghe lời, nhưng cháu của ông kết hôn sớm nha.
Nhuế Như Thị cúi đầu uống canh xương, nín cười. Dưới đáy bàn, chân bà đá chân Tô Hoàn, ở góc độ ông cụ và Tô Diễn không nhìn thấy, khẽ mở miệng.
"Anh xem, mắt của ba sắp dính trên người cháu trai của em rồi."
Tô Hoàn múc một thìa canh cho Nhuế Như Thị, bà cúi đầu tiếp tục uống canh.
Ăn cơm tối xong, ông cụ Tô nâng chén trà, nắp chén trà sứ Thanh Hoa khẽ gạt gạt bọt nước đang chuyển động trong chén trà, nói: "An An, đợi lát nữa lên thư phòng."
Hô hấp của Tô An căng thẳng.
Ông cụ muốn tính sổ với cô, Tô Diễn đã sớm bị thu thập, bây giờ đến phiên cô. Trốn được mồng một không tránh được ngày rằm, sớm muộn cũng bị giáo huấn.
Tô Bảo đang không ngừng gật đầu đếm hạt đậu bỗng nhiên tỉnh rồi, ngồi trên đùi Tô Diễn, móng vuốt nhỏ duỗi một cái, kéo vạt áo len của Tô An, miệng chu lên, bi bô nói: "Ngủ nha."
Nhuế Như Thị đau lòng Tô Bảo, vội vàng đứng dậy: "Cháu trai ngoan, bà nội dẫn con đi ngủ nhé."
Tô Bảo kiên định lắc đầu, vươn tay về phía Tô An, muốn ôm, tủi thân nói: "Con muốn An An cơ."
Tô Diễn đúng lúc nói: "Tô Bảo muốn An An ngủ cùng nó."
Ý tứ chính là không thể đến thư phòng rồi.
Ông cụ từ khi Tô Bảo vào cửa lớn Tô gia vẫn chưa được ôm, muốn ôm lại không có mặt mũi, bưng mặt hồi lâu nghĩ cách, định nhân lúc tối giáo huấn Tô An một chút, sáng mai lại chơi cùng cháu nội.
"Ba, mấy đứa cả ngày hôm nay đều mệt mỏi rồi, ngày mai chúng ta lại nói." Nhuế Như Thị khẽ xoa mặt Tô Bảo, lên tiếng.
"Cũng được, Tô Diễn theo ra." Ông cụ thay đổi mục tiêu.
Nhuế Như Thị: "...."
Con trai của bà năm nay vẫn phải bị giáo huấn.
Tô Diễn thả chén trà trong tay, đứng dậy, trước khi đi với ông cụ thì nói với Tô An: "Vẫn là gian phòng trước đây, chờ anh."
Tô Diễn đi theo ông cụ rồi, Nhuế Như Thị đuổi Tô Hoàn đi, ôm Tô Bảo vào phòng Tô Diễn.
Phòng rất lớn, trong phòng một bên là phòng ngủ của Tô Diễn và Tô An, bên ngoài có một căn phòng nhỏ hơn dùng để làm phòng ngủ cho Tô Bảo, còn có một phòng khách nhỏ.
Tầm nhìn rộng rãi, xuyên qua cửa sổ gỗ có thể nhìn thấy hoa mai trắng đang nở rộ giữa mùa đông.
Có lẽ là do thay đổi một hoàn cảnh mới, sau khi Tô An ôm Tô Bảo lên giường, cậu bé vẫn siết chặt đầu ngón tay Tô An, ngay cả ngủ thiếp đi cũng không chịu buông tay.
Nhuế Như Thị khẽ nói, nhìn Tô Bảo đã ngủ say, kéo cái mũ lông mềm mại của cậu bé về phía sau, vỗ vỗ bả vai Tô An, nói: "Hai đứa cũng nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải dậy sớm."
Tô An cúi đầu đồng ý.
Nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, Tô An bỏ đôi dép bông màu đen thêu hoa trên chân, bò lên giường Tô Bảo, nghiêng người nhắm mắt chờ Tô Diễn.
Chỉ chốc lát liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi Tô Diễn trở về không nhìn thấy Tô An trên giường, đi thẳng đến phòng của Tô Bảo, đẩy cửa ra, thấy được bà xã đã ngủ thiếp đi của mình.
Một lớn một nhỏ đang ngủ rất an ổn, căn bản không quan tâm anh đã bị ông cụ dạy dỗ một buổi tối.
Đi tới, Tô Diễn hơi cúi người, một tay đặt lên đường cong mềm mại dưới eo của cô, một tay khác xuyên dưới người, dễ dàng ôm ngang cô lên.
Trong tiềm thức Tô An vẫn luôn đợi Tô diễn, ngủ không sâu, cảm giác mình được bế lên, khi hai chân bị nhấc lên, cô cố gắng mở mắt ra.
Hai tay vòng lên cổ Tô Diễn, Tô An ngẩng đầu hôn cằm anh, cuối cùng chuyển qua vành tai anh, hơi thở nóng ẩm phả lên tai anh, đầu lưỡi cuốn vành tai, cắn một lát, khẽ cười một tiếng.
"Chồng ơi." Tô An lại hôn một cái, nói: "Anh về muộn quá."
Tô Diễn liếc nhìn Tô An trong ngực, khàn khàn nói: "Chớ lộn xộn."
"Ài?" Tô An cố ý gần sát vành tai anh, ngữ khí hơi tiếc nuối: "Mẹ mới nói khi còn bé anh giống con trai vô cùng, mềm mại lại dính người, không chịu được trêu chọc, trêu một hồi là thẹn thùng."
"Em hôn anh, sao anh lại không ngại ngùng chứ?" Tô An tâm tình tốt.
Nửa đường thì có tuyết rơi, không lớn, nhẹ như lông hồng, rơi xuống tạo thành một tầng mỏng trên đất.
Tô An ngồi ở ghế sau, Tô Bảo ngồi trên đùi cô, một lớn một nhỏ đều đang gặm hoa quả sấy mà lão quản gia nhét cho trước khi đi.
Lão quản gia biết khẩu vị của Tô An, mấy năm không gặp, khoảnh khắc nhìn thấy Tô An, lão nhân gia dĩ nhiên không biết nói gì, mạnh mẽ nhét hoa quả sấy vào tay Tô An.
Qua một khúc cua, tuyết như lớn hơn một chút. Cành cây trơ trụi phủ đầy tuyết trắng.
"Răng rắc..." Tay nhỏ của Tô Bảo cầm miếng chuối sấy, hết sức chăm chú gặm, khóe miệng còn vương một chút vụn trái cây.
"Rắc", một tiếng, Tô An cắn gãy miếng chuối sấy thơm ngon, nhìn về con đường phía trước.
Càng đến gần nhà cổ, tần suất ăn hoa quả sấy của Tô An lại càng nhanh.
Tô Diễn nhìn qua gương chiếu hậu, liếc nhìn Tô An bên ngoài bình tĩnh lạnh lùng, bàn tay mảnh khảnh của cô đang để trên cửa kính, đầu ngón tay bất an mà vuốt ve.
Tô Bảo phồng má nhai, răng của cậu bé đã sớm mọc hết, một hàng trắng trắng, rất thẳng hàng, loại chuối sấy này vừa hay để cho cậu bé mài răng.
Nuốt miếng chuối tiêu sấy đang nhai trong miệng xuống, Tô Bảo liếm liếm ngón tay, kéo ống tay áo Tô An, âm thanh mềm mại nói: "An An, còn muốn."
Tô An lấy một miếng chuối sấy ra, khi đưa cho Tô Bảo thì hơi ngừng lại, chần chờ chốc lát, nói: "Bảo, ba ba của Thỏ Kỷ ba ba của con tên là gì?"
Tô Bảo ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào miếng chuối trên tay Tô An: "Tô Hoàn Nhi."
Âm cuốn cong lên, là âm cong lưỡi.*
(* Người Bắc Kinh có thói quen nói chuyện cong lưỡi âm cuối cùng tạo thành âm 儿er -nhi.)
Tô Diễn đang lái xe khóe miệng giật giật, ông già nghiêm túc cẩn thận của anh mà nghe một câu Tô Hoàn Nhi này không biết sẽ có cảm nghĩ gì.
"Con gọi ông ấy là gì?"
"Ông nội, ông nội." Tô Bảo còn nhớ lời Tô An dạy cậu bé mấy ngày trước.
"Câu cuối cùng, ông nội của ba ba thì sao? Trả lời đúng có thưởng." Tô An khẽ búng một cái vào tai cậu bé, búng không mạnh bằng Tô Diễn.
"Ông cố." Tô Bảo nói xong, đưa tay muốn lấy miếng chuối trong tay Tô An.
Tô An đút miếng chuối vào trong miệng Tô Bảo, lại ghé sát vào má cậu bé, khẽ thổi hơi một cái.
"Phù phù." Ngón tay của Tô An xoa mặt Tô Bảo, cố gắng véo mặt cậu bé đáng yêu một chút.
Tô Hoàn không đáng sợ, ông nhìn thì như người không có tình người, thật ra rất dễ ở chung, đáng sợ chính là ông nội của Tô Diễn, Tô lão gia tử, khi ông nội giáo huấn người không hề để ý mặt mũi, râu vểnh lên, Tô An đều bị hoảng hốt.
"Tô Bảo này, con nhất định phải cứu mẹ đấy." Tô An lại đút một miếng hoa quả sấy cho Tô Bảo.
"Ông cố tìm mẹ nói chuyện, con nhất định phải ôm mẹ, tuyệt đối không buông tay."
"Con khỉ." Tô Bảo không hiểu, nhưng cậu bé hiểu được ôm An An không buông tay là được.
Một tay Tô Diễn đặt lên tay lái, một tay khác chống thái dương, nghi ngờ với trí thông minh của con trai mình căn bản nghe không hiểu.
Lâu đài cổ từ thế kỷ trước gần ngay trước mặt, lâu đài nhỏ ở hòn đảo nhỏ trên giữa hồ, kiến trúc Gothic điển hình*, từ trên xuống dưới, mỗi một chi tiết nhỏ đều hỗn loạn mà đầy phong cách, không nhìn ra chút lộn xộn nào, đỉnh nhọn sẫm màu xếp ngay ngắn thứ tự.
(*Phong cách này ban đầu được lấy tên là Francigenum Opus, dịch nôm na là "công trình của người Pháp", có nghĩa là "phương pháp xây dựng tại vùng Île-de-France")
Lâu đài mùa đông nhìn có vẻ nghiêm túc trang nghiêm, trên mặt hồ kết một tầng băng mỏng, xuyên qua tầng băng, mơ hồ có thể nhìn thấy dòng nước, đáy hồ rất sâu, như hổ phách thượng hạng, màu lục bảo thuần khiết.
Tô gia có tiền, không phải kiểu gia tộc có tiền bình thường, một vùng rừng núi lớn bao quanh cách đó không xa đều là của Tô gia.
Tô Diễn đánh tay lái, dọc theo con đường nhỏ ven hồ, lái về phía sau.
Không lâu sau, một tòa nhà kiến trúc Trung Quốc xuất hiện trước mặt. Không giống với lâm viên Giang Hoài tinh xảo uyển ước, nó mang theo khí chất của lâm viên Đế đô, ngay cả mái hiên cũng mang theo khí chất thiên tử mạnh mẽ, như Ngọa long ngủ sau, khiêm tốn mà ổn trọng.
Ngoài cửa có hai con sư tử đá cẩm thạch, một trái một phải.
Viên gạch màu xám ở trước cửa đã nhiễm một tầng tuyết mỏng, đèn lồng xoay vòng trong gió lạnh, cửa lớn màu đỏ pha lẫn màu đỏ yến mạch từ từ mở ra.
Một bóng người màu xanh lam né qua, lách vào bên trong cửa viện.
"Ông nội..." Tô An nhìn cửa lớn trống rỗng chỉ có mấy bông tuyết bay bay, nuốt ngụm nước bọt.
Cô có thể khẳng định cái bóng vừa rồi chính là ông nội của Tô Diễn.
Xe từ từ tắt máy.
Tô An ôm Tô Bảo bước từng bước theo phía sau Tô Diễn, gần vào trong nhà, đầu ngón tay Tô An khẽ cọ qua lòng bàn tay Tô Diễn, như lấy lòng mà gọi: "Chồng ơi."
Âm thanh không lớn.
Tô Diễn đột nhiên quay đầu, nhìn Tô An chằm chằm.
Vợ anh dường như chưa từng gọi tiếng "chồng ơi" này.
Đầu ngón tay giật giật, Tô An còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói già nua đột nhiên chen vào: "Không đi vào còn đứng ở ngoài cửa hóng gió sao?"
"Hai người lớn tuổi không sợ lạnh, đứa bé không lạnh sao?"
Cục thịt nhỏ vui vẻ trong lòng Tô An, quy củ mà gọi: "Ông cố."
Tô Bảo được Tô An dạy thành phản xạ có điều kiện, tự nhiên mà gọi lên: "Ông cố."
Rất biết điều.
Âm thanh của đứa bé hai tuổi rưỡi vừa mềm mại lại ngọt ngào. Mặc áo khoác màu vàng nhạt, màu sắc rạng rỡ, đội mũ, lộ ra đôi mắt tròn vo, con ngươi trong trẻo óng ánh lại có thần, lỗ tai dài trên mũ rũ xuống, rơi về phía sau.
Tô lão gia tử nhất thời không phản ứng lại, cháu nội nửa đường nhảy ra quá đáng yêu rồi.
Bầu không khí có chút yên lặng, Tô Diễn không mở miệng, Tô An đang thấp thỏm.
Bông tuyết rung rinh rơi xuống.
Tô An một tay bế Tô Bảo, một tay trống khác kéo tai Pikachu trên áo khoác của Tô Bảo, thử thăm dò nói: "Tô Bảo, lại gọi một tiếng?"
Tô Bảo rất nghe lời mà hô một tiếng "ông cố" nữa, hô xong nhớ lại lời mẹ đại mỹ nhân là phải ôm không buông tay, cậu bé quay đầu cánh tay nhỏ siết chặt cổ Tô An, ôm chặt chẽ.
Tô lão gia tử bị hai tiếng "ông cố" ngọt ngào này làm cho tâm thần phơi phới, nhưng phải ra vẻ, giả bộ chống gậy, làm giá mà hừ một tiếng.
Hừ xong, lén lút nhìn Tô Bảo.
Nhưng Tô Bảo vùi mặt vào cổ Tô An, ông nhìn không rõ.
Lại giả bộ khụ một tiếng, Tô lão gia tử gõ gõ gậy, nói: "Ôm có mệt không?"
"An An không mệt nha." Tô Bảo chị sợ Tô An buông mình ra, cái mũ lông xù sượt qua cằm Tô An, làm nũng.
Nháy mắt Tô lão gia tử có chút thất vọng, nhìn cục thịt đưa lưng về phía mình, không thể rời mắt.
Tô Diễn giật giật khóe miệng, như cười như không.
Ông cụ nhà anh anh còn không hiểu sao, giống y như cô gái nhỏ Tô An, che giấu rất ghê, còn rất biết giả bộ, khẩu thị tâm phi. Chắc là sáng sớm đã tha thiết chờ mong ngoài cửa rồi, nghe được tiếng xe lại trốn về.
"Vào đi, còn đứng làm gì?" Ông cụ nói xong, quay người, tiến vào tiền đình trước.
Sau tấm bình phong chạm trổ dùng để che chắn ở tiền đình, có Nhuế Như Thị đang đứng, bà dựa vào lòng Tô Hoàn, thở dài một tiếng, nói thầm: "Ba thật xấu tính, giống ngày trước y hệt."
Tô Hoàn không lên tiếng, dung túng động tác nhỏ này của Nhuế Như Thị.
"Không nhân lúc còn bé chơi đùa một chút, lớn lên rồi sẽ không đáng yêu. Con trai của anh khi còn bé giống như bé gái, hôn một chút là thẹn thùng, đôi tai mềm mại, giống y như Tô Bảo."
"Ặc." Nhuế Như Thị ặc một tiếng, quay đầu lại nhìn Tô An, giống như giận nói: "Cũng không biết cái gien xấu tính gì của Tô gia nhà anh."
Tô Hoàn nắm chặt ngón tay chọc chọc ngực mình của Nhuế Như Thị, nhàn nhạt nói: "Con trai, con dâu đã đến."
Nhuế Như Thị lập tức đứng thẳng, bày ra bộ dáng tao nhã.
Trên bàn cơm Tô gia, thỉnh thoảng vang lên tiếng thìa canh sứ va chạm vào bát.
Ăn không nói, ngủ không lời, quy củ cũ.
Tô Hoàn và Tô Diễn đều là người ít nói, có thể không mở miệng thì không mở miệng. Tô Bảo luôn luôn nghịch ngợm cũng hiếm thấy không ầm ĩ, bởi vì cậu bé buồn ngủ.
Tô Bảo nắm chặt đôi đũa trong tay, ngẩng đầu dựa vào trong ngực Tô An, hơi lim dim để cho Tô An đút cơm. Ăn một miếng, nghỉ một lát, phồng má nhai mấy lần, gật đầu, tỉnh lại một chút, lại nhai mấy cái.
Trước mặt ông cụ, Tô Diễn không trêu chọc con trai ngốc nghếch của mình.
Ông cụ nhìn đến tâm hóa thành nước, cũng không giáo huấn Tô An, không tiện lên mặt.
Ông cụ Tô ngồi ở vị trí chủ vị, ăn mấy miếng lại ngắm Tô Bảo một lát, càng nhìn càng yêu thích. Ông Diệp ở sát vách muốn ôm cháu còn phải đợi mấy năm nữa đấy, cháu trai lớn mới có 19 tuổi, rất nghịch ngợm. Tô Diễn cũng không phải là người nghe lời, nhưng cháu của ông kết hôn sớm nha.
Nhuế Như Thị cúi đầu uống canh xương, nín cười. Dưới đáy bàn, chân bà đá chân Tô Hoàn, ở góc độ ông cụ và Tô Diễn không nhìn thấy, khẽ mở miệng.
"Anh xem, mắt của ba sắp dính trên người cháu trai của em rồi."
Tô Hoàn múc một thìa canh cho Nhuế Như Thị, bà cúi đầu tiếp tục uống canh.
Ăn cơm tối xong, ông cụ Tô nâng chén trà, nắp chén trà sứ Thanh Hoa khẽ gạt gạt bọt nước đang chuyển động trong chén trà, nói: "An An, đợi lát nữa lên thư phòng."
Hô hấp của Tô An căng thẳng.
Ông cụ muốn tính sổ với cô, Tô Diễn đã sớm bị thu thập, bây giờ đến phiên cô. Trốn được mồng một không tránh được ngày rằm, sớm muộn cũng bị giáo huấn.
Tô Bảo đang không ngừng gật đầu đếm hạt đậu bỗng nhiên tỉnh rồi, ngồi trên đùi Tô Diễn, móng vuốt nhỏ duỗi một cái, kéo vạt áo len của Tô An, miệng chu lên, bi bô nói: "Ngủ nha."
Nhuế Như Thị đau lòng Tô Bảo, vội vàng đứng dậy: "Cháu trai ngoan, bà nội dẫn con đi ngủ nhé."
Tô Bảo kiên định lắc đầu, vươn tay về phía Tô An, muốn ôm, tủi thân nói: "Con muốn An An cơ."
Tô Diễn đúng lúc nói: "Tô Bảo muốn An An ngủ cùng nó."
Ý tứ chính là không thể đến thư phòng rồi.
Ông cụ từ khi Tô Bảo vào cửa lớn Tô gia vẫn chưa được ôm, muốn ôm lại không có mặt mũi, bưng mặt hồi lâu nghĩ cách, định nhân lúc tối giáo huấn Tô An một chút, sáng mai lại chơi cùng cháu nội.
"Ba, mấy đứa cả ngày hôm nay đều mệt mỏi rồi, ngày mai chúng ta lại nói." Nhuế Như Thị khẽ xoa mặt Tô Bảo, lên tiếng.
"Cũng được, Tô Diễn theo ra." Ông cụ thay đổi mục tiêu.
Nhuế Như Thị: "...."
Con trai của bà năm nay vẫn phải bị giáo huấn.
Tô Diễn thả chén trà trong tay, đứng dậy, trước khi đi với ông cụ thì nói với Tô An: "Vẫn là gian phòng trước đây, chờ anh."
Tô Diễn đi theo ông cụ rồi, Nhuế Như Thị đuổi Tô Hoàn đi, ôm Tô Bảo vào phòng Tô Diễn.
Phòng rất lớn, trong phòng một bên là phòng ngủ của Tô Diễn và Tô An, bên ngoài có một căn phòng nhỏ hơn dùng để làm phòng ngủ cho Tô Bảo, còn có một phòng khách nhỏ.
Tầm nhìn rộng rãi, xuyên qua cửa sổ gỗ có thể nhìn thấy hoa mai trắng đang nở rộ giữa mùa đông.
Có lẽ là do thay đổi một hoàn cảnh mới, sau khi Tô An ôm Tô Bảo lên giường, cậu bé vẫn siết chặt đầu ngón tay Tô An, ngay cả ngủ thiếp đi cũng không chịu buông tay.
Nhuế Như Thị khẽ nói, nhìn Tô Bảo đã ngủ say, kéo cái mũ lông mềm mại của cậu bé về phía sau, vỗ vỗ bả vai Tô An, nói: "Hai đứa cũng nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải dậy sớm."
Tô An cúi đầu đồng ý.
Nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, Tô An bỏ đôi dép bông màu đen thêu hoa trên chân, bò lên giường Tô Bảo, nghiêng người nhắm mắt chờ Tô Diễn.
Chỉ chốc lát liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi Tô Diễn trở về không nhìn thấy Tô An trên giường, đi thẳng đến phòng của Tô Bảo, đẩy cửa ra, thấy được bà xã đã ngủ thiếp đi của mình.
Một lớn một nhỏ đang ngủ rất an ổn, căn bản không quan tâm anh đã bị ông cụ dạy dỗ một buổi tối.
Đi tới, Tô Diễn hơi cúi người, một tay đặt lên đường cong mềm mại dưới eo của cô, một tay khác xuyên dưới người, dễ dàng ôm ngang cô lên.
Trong tiềm thức Tô An vẫn luôn đợi Tô diễn, ngủ không sâu, cảm giác mình được bế lên, khi hai chân bị nhấc lên, cô cố gắng mở mắt ra.
Hai tay vòng lên cổ Tô Diễn, Tô An ngẩng đầu hôn cằm anh, cuối cùng chuyển qua vành tai anh, hơi thở nóng ẩm phả lên tai anh, đầu lưỡi cuốn vành tai, cắn một lát, khẽ cười một tiếng.
"Chồng ơi." Tô An lại hôn một cái, nói: "Anh về muộn quá."
Tô Diễn liếc nhìn Tô An trong ngực, khàn khàn nói: "Chớ lộn xộn."
"Ài?" Tô An cố ý gần sát vành tai anh, ngữ khí hơi tiếc nuối: "Mẹ mới nói khi còn bé anh giống con trai vô cùng, mềm mại lại dính người, không chịu được trêu chọc, trêu một hồi là thẹn thùng."
"Em hôn anh, sao anh lại không ngại ngùng chứ?" Tô An tâm tình tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.