Chương 54:
Khanh Bạch Y
13/05/2021
"Mở cửa." Tô Diễn nâng cằm, ra hiệu cho Tô An mở cửa phòng ngủ.
Tô An một tay ôm cổ Tô Diễn, đưa tay muốn mở cửa ra. Mu bàn tay ấm áp của anh dán chặt vào khuỷu chân cô, bắp chân cô hơi rũ xuống, khẽ động, da thịt mềm mại nơi bắp chân sượt qua mu bàn tay của anh.
Tô An khẽ đu đưa đôi chân, đôi dép lê màu đen cẩm tú xộc xệch trên chân, mắt cá chân nhẵn nhụi.
Trong phòng tối đen, có những đốm sáng tuyết xuyên qua ô cửa sổ, chiếu vào góc.
Ngoài cửa sổ tuyết dày lên không út, trắng xóa một mảnh, chiếu lên cửa sổ sáng như ban ngày.
"Cạch" một cái.
Cửa phòng ngủ bị Tô Diễn dùng mũi chân đá ra.
"Anh đi tắm." Tô Diễn đặt Tô An lên giường.
Tô An ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đưa lưng về phía mình cởi quần áo.
Áo sơ mi màu đen từ bả vai của anh kéo xuống, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, vùng eo rõ ràng, bởi vì động tác cởi áo, xương lưng của anh thu về phía trong, ở giữa nhìn vô cùng gợi cảm.
"Lại đây." Tô An chống đầu nói.
Tô Diễn nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tô An, đi đến, cánh tay chống trên đỉnh đầu Tô An, thấp giọng hỏi: "Sao?"
Đầu ngón tay Tô An khẽ lướt qua ngực anh, khẽ hôn lên. Lúc bắt đầu thở dốc, cô đẩy mạnh Tô Diễn vào nhà tắm.
Tô Diễn tắm xong đi ra phát hiện bà xã của mình đã bọc chăn, bọc kín mình thành kén ve, nhắm mắt quay mặt về phía trong ngủ rồi. Bên giường cố ý để ra hơn nữa, hiển nhiên là để cho anh.
Chiếc giường mềm mại, đệm khẽ lún xuống, mái tóc mềm mại của người con gái xõa trên gối.
Tắt đèn đầu giường, Tô Diễn vén chăn lên, nằm vào, ôm Tô An đưa lưng về phía mình vào lòng. Thân thể cô mềm mại, co lại thành một đoàn vùi trong ngực anh, ngoan vô cùng.
Ánh trăng chiếu lên cửa sổ, kéo dài trong phòng, tạo thành một vệt sáng không ngừng, mờ ảo.
"Cạch" một cái, tuyết trắng làm cho cành cây khô gãy rụng.
Hương mai xa xôi như có như không bay đến, trộn lẫn mùi chanh thơm ngát trên mái tóc của cô.
Chăn đã bị Tô An cuộn tròn, ấm áp.
Tô Diễn thỏa mãn thở một hơi. Tô An ở trong ngực khẽ giật góc chăn, trở mình, đưa tay vòng lấy eo anh.
Dính người.
Cằm Tô Diễn chống lên đầu Tô An, vẻ mặt lười nhác.
Trong đêm tối, ngoại trừ âm thanh của tuyết rơi, đột nhiên vang lên tiếng móng vuốt gõ cửa, cạch cạch cạch. Đứt quãng, nhưng vang lên không ngừng.
Tô An "a" một tiếng, cọ cọ trong ngực Tô Diễn.
"An An..." Ngoài cửa, âm thanh trẻ con yếu ớt vang lên, mang theo tiếng nức nở.
"Diễn Diễn...."
"Mẹ, ba...."
Tô Diễn nghe được âm thanh của Tô Bảo, vừa mới định bỏ tay Tô An đang ôm eo mình ra, Tô An đã lập tức tỉnh lại, nhanh chóng ngồi dây.
"Tô Bảo?" Tô An vuốt vuốt mái tóc xoăn dài, cả tay chân đều bò qua người Tô Diễn, ngón chân móc loạn trên mặt đất, tìm dép lê của mình.
"Ngoan, mẹ đến ngay." Tô An đi dép lê, vội vàng mở cửa.
Tô Diễn chống nửa người dậy, mở đèn phục cổ đầu giường. Ánh đèn màu vàng đậm ngập tràn gian phòng, bóng dáng gấp gáp của Tô An kéo dài khắp gian phòng, đường nét mềm mại.
Tô Diễn nhấp môi dưới, khẽ xoa đầu đã khô.
Haizzzz.
Trước mặt con trai, bà xã chạy nhanh hơn ai hết.
"Ài?" Tô An mở cửa, ngồi xổm trước cửa, nhìn thẳng Tô Bảo, ngữ khí đau lòng: "Tô Tiểu Bảo, con sao vậy? Nói mẹ nghe nào."
Vành mắt Tô Bảo đỏ ửng, ôm chặt gối sạch sẽ trong ngực, khịt mũi, khóc thút thít.
"Đừng khóc nha." Tô An nhìn bộ dáng muốn khóc mà cố nén của Tô Bảo, hoảng sợ, lòng bàn tay lau mắt cho Tô Bảo, đuôi mắt của cậu bé không còn ướt nữa.
Tô An đột nhiên ôm chặt Tô Bảo trong lòng, dỗ dành.
"An An, Diễn Diễn là người xấu." Tô Bảo lại khóc thút thít, miệng nói rõ ràng.
Tô Diễn xuống giường, ngồi xổm xuống theo, xoa xoa cái đầu xù của Tô Bảo: "Sao vậy?"
"Lạ giường." Tô An mở miệng nói thầm, vỗ lưng Tô Bảo dỗ dành.
Tiểu Tô Bảo nhà cô lạ giường, nửa đêm đột nhiên tỉnh lại ở một phòng xa lạ chắc chắn sợ hãi.
Tô Bảo vùi đầu trong ngực Tô An, khẽ thút thít, đột nhiên nấc cụt một cái, âm thanh nức nở.
"Tô Bảo?"
"Vâng."
"Mẹ hôn con một cái, con ngủ chung với ba mẹ, đừng khóc, ngoan nha?" Tô An nửa ngồi nửa quỳ, ôm Tô Bảo vào lòng.
Tô Diễn đưa tay, nâng cằm Tô Bảo lên.
Lông mi dài của Tô Bảo ướt đẫm, dính vào nhau, trong mắt ánh lại ánh đèn vàng sẫm.
Tô An cúi đầu, hôn một cái lên gò má Tô Bảo: "Tô Bảo nhà chúng ta hết năm là được ba tuổi, ba tuổi là em bé lớn, em bé lớn không thể khóc nhè."
Tô Bảo nín lại, nhỏ giọng nói: "Mẹ ôm."
Tô An ôm Tô Bảo lên giường, Tô Diễn vào phòng vệ sinh lấy một khăn mặt ấm ra ngoài, lau mặt cho Tô Bảo.
Bay mười tiếng, Tô Bảo cũng rất mệt mỏi, hơn nữa vừa khóc một trận, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng hít thở khe khẽ của Tô Bảo, Tô An thôi vỗ lưng cậu bé. Tô Diễn đóng cửa, lên giường, cánh tay dài duỗi ra, ôm cả Tô An và Tô Bảo vào trong lòng.
Không lâu sau, Tô Diễn cũng ngủ thiếp đi. Ngược lại Tô An mệt mỏi lại không ngủ được, trừng mắt nhìn cánh cửa cách đó không xa, không hề buồn ngủ. Lấy một chiếc hộp tinh xảo từ dưới gối ra, Tô An nhẹ nhàng mở hộp, nương theo ánh trăng lành lạnh nhìn vào đôi nhẫn bên trong hộp.
Cẩn thận lấy chiếc nhẫn nam ra, Tô An nắm vành nhẫn, xoay một vòng.
Kiểu dáng đơn giản hào phóng, không khoa trang, ở giữa khảm một viên kim cương rực rỡ, khiêm tốn lại xa hoa. Bên trong khắc một chữ tiếng Anh giống như trên nhẫn cưới của cô, cuối cùng còn có thêm gia huy*.
(Nghĩa là vợ, dùng sau tên hoặc thứ tứ của người đàn ông, chỉ đó là vợ của người đó.)
Tô An sâu kín thở dài.
Chiếc nhẫn nhìn không mấy nổi bật, ở giữa có khảm kim cương này làm cho cô thiếu chút nữa táng gia bại sản. Nếu không nhận đơn hàng kia, cô thiết kế năm năm cũng không mua nổi!
Bàn tay thon dài của Tô Diễn khoác trên eo cô, Tô An liếc nhìn Tô Diễn đang ngủ, nắm lấy chiếc nhẫn, lặng lẽ đeo lên ngón áp út của anh.
Đeo nhẫn xong, Tô An nằm xuống, bàn tay đặt lên ngực mình, cố gắng để mình bình tĩnh lại. Cảm giác căng thẳng kích thích không thể dịu đi.
Tầm mắt rơi trên chiếc nhẫn trên ngón tay thon dài của Tô Diễn, nhịp tim của Tô An khẽ nhanh hơn.
Từng nhịp, từng nhịp nhanh hơn.
Thịch thịch thịch.
Tô An tinh thần hưng phấn nhìn chằm chằm vào cánh cửa cả đêm, nghe âm thanh gió tuyết. Sáng sớm mới tờ mờ sáng, cô đã dậy, là không ngủ được.
Mới vừa ngồi dậy, nháy mắt cảm thấy choáng váng.
Rửa mặt xong, Tô An đi xuống nhà bếp, chuẩn bị bữa sáng. Tuy nói Tô gia đã sống ở Mỹ từ lâu, nhưng trong xương cốt vẫn là người Trung Quốc, từ ông cụ đến Tô Hoàn, Tô Diễn, cơ bản đều thích ăn đồ Trung.
Truyền thống ăn tết của Tô gia là tất cả mọi người đều đến căn nhà phía sau lâu đài cổ, náo nhiệt ăn tết. Mỹ không có truyền thống ăn tết, ông cụ vẫn kiên trì đồ ăn tết cả nhà cùng làm, ăn no mặc ấm, vì thế người giúp việc đều ở lâu đài cổ phía trước.
Phòng bếp kiểu Trung yên tĩnh, Nhuế Như Thị vẫn chưa tỉnh.
Tô An buộc tóc, bắt đầu làm mỳ, chuẩn bị gói bánh thang bao*. Nhuế Như Thị biết Tô Bảo thích ăn bánh thang bao, đã chuẩn bị nguyên liệu, đặt trong tủ lạnh.
(*thang bao; một loại bánh bao lớn chứa súp trong nhân khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ.)
Làm xong mỳ, Tô An ngáp một cái.
Ngoài cửa sổ hàn mai sau một đêm càng nở rộ hơn, từng mảnh màu trắng và màu vàng xen kẽ.
Gói thang bao xong, đặt trên lồng hấp, Tô An dựa vào bàn kiên nhẫn chờ.
"An An?" Nhuế Như Thị lê dép lên vào phòng bếp nhìn thấy Tô An thì ngẩn người: "Bảo bối, sao dậy sớm thế?"
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Tô An, Nhuế Như Thị liền đưa tay đo nhiệt độ trên trán cô: "Hay là con đi ngủ một lát đi, để ta làm. Lúc này ông nội cũng đã tỉnh rồi."
Đang nói, một ông cụ mặc áo Đường trang lộc cộc đi đến, tinh thần vô cùng tốt.
"Ông nội."
"Ba."
"Sớm." Ông cụ nhìn một vòng, không thấy cục thịt yêu thích, hơi thất vọng hỏi: "Tô Bảo còn chưa tỉnh?"
"Còn chưa ạ. Đợi lát nữa con đi ôm thằng bé."
"Không vội, còn sớm." Ông cụ vung tay lên, tâm tình khá tốt, săn sóc nói: "Trẻ con đang tuổi lớn, nên ngủ nhiều."
Nhuế Như Thị nghe xong, nắm tay che đi khóe miệng, khẽ cười.
Hơn hai mươi năm trước ông cụ đối với Tô Diễn không hề như vậy, yêu cầu Tô Diễn ngủ sớm dậy sớm, dậy sớm luyện thái cực quyền rèn luyện thân thể với ông.
Bây giờ đến phiên Tô Bảo, độ tương phản này quá lớn rồi.
Khi Tô Diễn... Tỉnh lại, trong ngực chỉ có một cục thịt nóng nóng. Nhắm mắt lại yên tĩnh một lát, Tô Diễn đưa tay lên trán, một tay khác rút ra khỏi người Tô bảo.
Tô Bảo chu môi, đạp chân, ngủ khì khì.
Trên ngón tay hơn nặng, Tô Diễn giơ tay lên, xốc mí mắt lên nhìn. Ngón tay luôn sạch sẽ có thêm một chiếc nhẫn, kích thước rất vừa vặn, hình dáng khiêm tốn.
Nhấp môi dưới, Tô Diễn nghĩ đến nhẫn cưới của mình.
Anh không thích mang trang sức, sau khi kết hôn dường như không đeo. Thế nhưng bây giờ Tô An đưa cho anh nhẫn, bất ngờ là anh cũng không ghét.
Xuống giường, rửa mặt xong, Tô Diễn mở tủ quần áo bắt đầu thay đồ. Lấy áo sơ mi màu trắng, mở dây lưng áo ngủ, đóng khuy áo từ dưới lên trên.
Ngón tay thon dài đặt trên khuy áo, chiếc nhẫn đơn giản càng nhìn càng đẹp.
Mặc đồ xong, đóng cửa phòng ngủ, Tô Diễn đi về phía phòng khách.
Bên trong phòng bếp dạt dào hơi nước trắng, bánh thang bao bên trong lồng hấp tỏa nhiệt khắp nơi. Nhuế Như Thị nắm khăn ướt đặt lên lồng hấp, cầm lấy quai của lồng hấp, cẩn thận đặt nó sang một bên.
Ông cụ Tô đang ngồi trên sô pha phòng khác đọc báo sớm, Tô Hoàn cũng cầm báo trong tay. Hai người cùng lật trang, lật tới trang báo tài chính.
Ông cụ Tô nhìn lướt qua, nói: "Bây giờ thị trường ngày càng mở cửa, trước đây khi vừa mới kiến quốc, quốc nội cũng không có ngành này."
Tô Hoàn gật đầu, đồng tình với lời nói của ông cụ.
"Năm chín mấy mới phát triển, chính sách tốt, phát triển rất nhanh, bớt đi rất nhiều đường vòng." Tô Hoàn nói.
"Cũng đúng." Ông cụ Tô rất ủng hộ chính sách trong nước.
"Thị trường chứng khoán A không bằng Mỹ ---" Tô Hoàn liếc mắt, liếc qua đầu đề phóng to Tô Diễn liên hợp các ngân hàng nước ngoài hợp tác với ngân hàng Trung Quốc đầu tư vào ngành y dược, nhìn xuống dưới, nói được một nửa liền dừng lại.
"Sao không nói nữa?" Ông cụ Tô đeo kính lão, rung rung tờ báo, tầm mắt cũng dời xuống dưới, đồng thời cũng nhìn được tin tức bát quái kia.
[Quản lý ngân hàng đầu tư hàng đầu thế giới hôn bà xã nồng nhiệt trước mặt mọi người, kiều thê nghi ngờ mang thai.]
Tô Hoàn: "...."
Ông cụ Tô sửng sốt lại ngớ ra, đặt tờ báo lên bàn, giận giữ nói: "Làm bừa, thằng nhóc hỗn trướng kia không thả được cái rắm nào cả."
Bên kia, thang bao mới ra lò.
Tô An cầm đũa gắp một cái, nếm thử.
Nước sốt thơm ngon bị đũa chọc thủng chảy ra ngoài, trong không khí tràn ngập mùi thịt nhàn nhạt.
Môi Tô An mới vừa đụng vào thang bao, nước sốt nồng đậm hơn, xông thẳng vào mũi.
"Ọe ---" Tô An không nhịn được, ọe một tiếng. Cô vội vàng để đũa xuống, một tay che miệng, một tay khác chống lên bồn rửa, ọe mấy tiếng.
Nhuế Như Thị phản ứng rất nhanh, vội vàng đỡ lấy Tô An từ phía sau, âm thanh vì kích động không tự chủ được mà cao hơn: "An An, con này là mang thai?"
Hai người đàn ông đang ngồi trong phòng khách nhìn nhau, ông cụ Tô vội vàng đứng lên.
Ông cụ cuống lên, hô lên: "Mau mau mau, gọi cho bác sĩ Hứa, An An có thai."
Tô Diễn mới vừa vào đến thân hình khẽ dừng lại, hụt chân.
Tô An một tay ôm cổ Tô Diễn, đưa tay muốn mở cửa ra. Mu bàn tay ấm áp của anh dán chặt vào khuỷu chân cô, bắp chân cô hơi rũ xuống, khẽ động, da thịt mềm mại nơi bắp chân sượt qua mu bàn tay của anh.
Tô An khẽ đu đưa đôi chân, đôi dép lê màu đen cẩm tú xộc xệch trên chân, mắt cá chân nhẵn nhụi.
Trong phòng tối đen, có những đốm sáng tuyết xuyên qua ô cửa sổ, chiếu vào góc.
Ngoài cửa sổ tuyết dày lên không út, trắng xóa một mảnh, chiếu lên cửa sổ sáng như ban ngày.
"Cạch" một cái.
Cửa phòng ngủ bị Tô Diễn dùng mũi chân đá ra.
"Anh đi tắm." Tô Diễn đặt Tô An lên giường.
Tô An ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đưa lưng về phía mình cởi quần áo.
Áo sơ mi màu đen từ bả vai của anh kéo xuống, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, vùng eo rõ ràng, bởi vì động tác cởi áo, xương lưng của anh thu về phía trong, ở giữa nhìn vô cùng gợi cảm.
"Lại đây." Tô An chống đầu nói.
Tô Diễn nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tô An, đi đến, cánh tay chống trên đỉnh đầu Tô An, thấp giọng hỏi: "Sao?"
Đầu ngón tay Tô An khẽ lướt qua ngực anh, khẽ hôn lên. Lúc bắt đầu thở dốc, cô đẩy mạnh Tô Diễn vào nhà tắm.
Tô Diễn tắm xong đi ra phát hiện bà xã của mình đã bọc chăn, bọc kín mình thành kén ve, nhắm mắt quay mặt về phía trong ngủ rồi. Bên giường cố ý để ra hơn nữa, hiển nhiên là để cho anh.
Chiếc giường mềm mại, đệm khẽ lún xuống, mái tóc mềm mại của người con gái xõa trên gối.
Tắt đèn đầu giường, Tô Diễn vén chăn lên, nằm vào, ôm Tô An đưa lưng về phía mình vào lòng. Thân thể cô mềm mại, co lại thành một đoàn vùi trong ngực anh, ngoan vô cùng.
Ánh trăng chiếu lên cửa sổ, kéo dài trong phòng, tạo thành một vệt sáng không ngừng, mờ ảo.
"Cạch" một cái, tuyết trắng làm cho cành cây khô gãy rụng.
Hương mai xa xôi như có như không bay đến, trộn lẫn mùi chanh thơm ngát trên mái tóc của cô.
Chăn đã bị Tô An cuộn tròn, ấm áp.
Tô Diễn thỏa mãn thở một hơi. Tô An ở trong ngực khẽ giật góc chăn, trở mình, đưa tay vòng lấy eo anh.
Dính người.
Cằm Tô Diễn chống lên đầu Tô An, vẻ mặt lười nhác.
Trong đêm tối, ngoại trừ âm thanh của tuyết rơi, đột nhiên vang lên tiếng móng vuốt gõ cửa, cạch cạch cạch. Đứt quãng, nhưng vang lên không ngừng.
Tô An "a" một tiếng, cọ cọ trong ngực Tô Diễn.
"An An..." Ngoài cửa, âm thanh trẻ con yếu ớt vang lên, mang theo tiếng nức nở.
"Diễn Diễn...."
"Mẹ, ba...."
Tô Diễn nghe được âm thanh của Tô Bảo, vừa mới định bỏ tay Tô An đang ôm eo mình ra, Tô An đã lập tức tỉnh lại, nhanh chóng ngồi dây.
"Tô Bảo?" Tô An vuốt vuốt mái tóc xoăn dài, cả tay chân đều bò qua người Tô Diễn, ngón chân móc loạn trên mặt đất, tìm dép lê của mình.
"Ngoan, mẹ đến ngay." Tô An đi dép lê, vội vàng mở cửa.
Tô Diễn chống nửa người dậy, mở đèn phục cổ đầu giường. Ánh đèn màu vàng đậm ngập tràn gian phòng, bóng dáng gấp gáp của Tô An kéo dài khắp gian phòng, đường nét mềm mại.
Tô Diễn nhấp môi dưới, khẽ xoa đầu đã khô.
Haizzzz.
Trước mặt con trai, bà xã chạy nhanh hơn ai hết.
"Ài?" Tô An mở cửa, ngồi xổm trước cửa, nhìn thẳng Tô Bảo, ngữ khí đau lòng: "Tô Tiểu Bảo, con sao vậy? Nói mẹ nghe nào."
Vành mắt Tô Bảo đỏ ửng, ôm chặt gối sạch sẽ trong ngực, khịt mũi, khóc thút thít.
"Đừng khóc nha." Tô An nhìn bộ dáng muốn khóc mà cố nén của Tô Bảo, hoảng sợ, lòng bàn tay lau mắt cho Tô Bảo, đuôi mắt của cậu bé không còn ướt nữa.
Tô An đột nhiên ôm chặt Tô Bảo trong lòng, dỗ dành.
"An An, Diễn Diễn là người xấu." Tô Bảo lại khóc thút thít, miệng nói rõ ràng.
Tô Diễn xuống giường, ngồi xổm xuống theo, xoa xoa cái đầu xù của Tô Bảo: "Sao vậy?"
"Lạ giường." Tô An mở miệng nói thầm, vỗ lưng Tô Bảo dỗ dành.
Tiểu Tô Bảo nhà cô lạ giường, nửa đêm đột nhiên tỉnh lại ở một phòng xa lạ chắc chắn sợ hãi.
Tô Bảo vùi đầu trong ngực Tô An, khẽ thút thít, đột nhiên nấc cụt một cái, âm thanh nức nở.
"Tô Bảo?"
"Vâng."
"Mẹ hôn con một cái, con ngủ chung với ba mẹ, đừng khóc, ngoan nha?" Tô An nửa ngồi nửa quỳ, ôm Tô Bảo vào lòng.
Tô Diễn đưa tay, nâng cằm Tô Bảo lên.
Lông mi dài của Tô Bảo ướt đẫm, dính vào nhau, trong mắt ánh lại ánh đèn vàng sẫm.
Tô An cúi đầu, hôn một cái lên gò má Tô Bảo: "Tô Bảo nhà chúng ta hết năm là được ba tuổi, ba tuổi là em bé lớn, em bé lớn không thể khóc nhè."
Tô Bảo nín lại, nhỏ giọng nói: "Mẹ ôm."
Tô An ôm Tô Bảo lên giường, Tô Diễn vào phòng vệ sinh lấy một khăn mặt ấm ra ngoài, lau mặt cho Tô Bảo.
Bay mười tiếng, Tô Bảo cũng rất mệt mỏi, hơn nữa vừa khóc một trận, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng hít thở khe khẽ của Tô Bảo, Tô An thôi vỗ lưng cậu bé. Tô Diễn đóng cửa, lên giường, cánh tay dài duỗi ra, ôm cả Tô An và Tô Bảo vào trong lòng.
Không lâu sau, Tô Diễn cũng ngủ thiếp đi. Ngược lại Tô An mệt mỏi lại không ngủ được, trừng mắt nhìn cánh cửa cách đó không xa, không hề buồn ngủ. Lấy một chiếc hộp tinh xảo từ dưới gối ra, Tô An nhẹ nhàng mở hộp, nương theo ánh trăng lành lạnh nhìn vào đôi nhẫn bên trong hộp.
Cẩn thận lấy chiếc nhẫn nam ra, Tô An nắm vành nhẫn, xoay một vòng.
Kiểu dáng đơn giản hào phóng, không khoa trang, ở giữa khảm một viên kim cương rực rỡ, khiêm tốn lại xa hoa. Bên trong khắc một chữ tiếng Anh giống như trên nhẫn cưới của cô, cuối cùng còn có thêm gia huy*.
(Nghĩa là vợ, dùng sau tên hoặc thứ tứ của người đàn ông, chỉ đó là vợ của người đó.)
Tô An sâu kín thở dài.
Chiếc nhẫn nhìn không mấy nổi bật, ở giữa có khảm kim cương này làm cho cô thiếu chút nữa táng gia bại sản. Nếu không nhận đơn hàng kia, cô thiết kế năm năm cũng không mua nổi!
Bàn tay thon dài của Tô Diễn khoác trên eo cô, Tô An liếc nhìn Tô Diễn đang ngủ, nắm lấy chiếc nhẫn, lặng lẽ đeo lên ngón áp út của anh.
Đeo nhẫn xong, Tô An nằm xuống, bàn tay đặt lên ngực mình, cố gắng để mình bình tĩnh lại. Cảm giác căng thẳng kích thích không thể dịu đi.
Tầm mắt rơi trên chiếc nhẫn trên ngón tay thon dài của Tô Diễn, nhịp tim của Tô An khẽ nhanh hơn.
Từng nhịp, từng nhịp nhanh hơn.
Thịch thịch thịch.
Tô An tinh thần hưng phấn nhìn chằm chằm vào cánh cửa cả đêm, nghe âm thanh gió tuyết. Sáng sớm mới tờ mờ sáng, cô đã dậy, là không ngủ được.
Mới vừa ngồi dậy, nháy mắt cảm thấy choáng váng.
Rửa mặt xong, Tô An đi xuống nhà bếp, chuẩn bị bữa sáng. Tuy nói Tô gia đã sống ở Mỹ từ lâu, nhưng trong xương cốt vẫn là người Trung Quốc, từ ông cụ đến Tô Hoàn, Tô Diễn, cơ bản đều thích ăn đồ Trung.
Truyền thống ăn tết của Tô gia là tất cả mọi người đều đến căn nhà phía sau lâu đài cổ, náo nhiệt ăn tết. Mỹ không có truyền thống ăn tết, ông cụ vẫn kiên trì đồ ăn tết cả nhà cùng làm, ăn no mặc ấm, vì thế người giúp việc đều ở lâu đài cổ phía trước.
Phòng bếp kiểu Trung yên tĩnh, Nhuế Như Thị vẫn chưa tỉnh.
Tô An buộc tóc, bắt đầu làm mỳ, chuẩn bị gói bánh thang bao*. Nhuế Như Thị biết Tô Bảo thích ăn bánh thang bao, đã chuẩn bị nguyên liệu, đặt trong tủ lạnh.
(*thang bao; một loại bánh bao lớn chứa súp trong nhân khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ.)
Làm xong mỳ, Tô An ngáp một cái.
Ngoài cửa sổ hàn mai sau một đêm càng nở rộ hơn, từng mảnh màu trắng và màu vàng xen kẽ.
Gói thang bao xong, đặt trên lồng hấp, Tô An dựa vào bàn kiên nhẫn chờ.
"An An?" Nhuế Như Thị lê dép lên vào phòng bếp nhìn thấy Tô An thì ngẩn người: "Bảo bối, sao dậy sớm thế?"
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Tô An, Nhuế Như Thị liền đưa tay đo nhiệt độ trên trán cô: "Hay là con đi ngủ một lát đi, để ta làm. Lúc này ông nội cũng đã tỉnh rồi."
Đang nói, một ông cụ mặc áo Đường trang lộc cộc đi đến, tinh thần vô cùng tốt.
"Ông nội."
"Ba."
"Sớm." Ông cụ nhìn một vòng, không thấy cục thịt yêu thích, hơi thất vọng hỏi: "Tô Bảo còn chưa tỉnh?"
"Còn chưa ạ. Đợi lát nữa con đi ôm thằng bé."
"Không vội, còn sớm." Ông cụ vung tay lên, tâm tình khá tốt, săn sóc nói: "Trẻ con đang tuổi lớn, nên ngủ nhiều."
Nhuế Như Thị nghe xong, nắm tay che đi khóe miệng, khẽ cười.
Hơn hai mươi năm trước ông cụ đối với Tô Diễn không hề như vậy, yêu cầu Tô Diễn ngủ sớm dậy sớm, dậy sớm luyện thái cực quyền rèn luyện thân thể với ông.
Bây giờ đến phiên Tô Bảo, độ tương phản này quá lớn rồi.
Khi Tô Diễn... Tỉnh lại, trong ngực chỉ có một cục thịt nóng nóng. Nhắm mắt lại yên tĩnh một lát, Tô Diễn đưa tay lên trán, một tay khác rút ra khỏi người Tô bảo.
Tô Bảo chu môi, đạp chân, ngủ khì khì.
Trên ngón tay hơn nặng, Tô Diễn giơ tay lên, xốc mí mắt lên nhìn. Ngón tay luôn sạch sẽ có thêm một chiếc nhẫn, kích thước rất vừa vặn, hình dáng khiêm tốn.
Nhấp môi dưới, Tô Diễn nghĩ đến nhẫn cưới của mình.
Anh không thích mang trang sức, sau khi kết hôn dường như không đeo. Thế nhưng bây giờ Tô An đưa cho anh nhẫn, bất ngờ là anh cũng không ghét.
Xuống giường, rửa mặt xong, Tô Diễn mở tủ quần áo bắt đầu thay đồ. Lấy áo sơ mi màu trắng, mở dây lưng áo ngủ, đóng khuy áo từ dưới lên trên.
Ngón tay thon dài đặt trên khuy áo, chiếc nhẫn đơn giản càng nhìn càng đẹp.
Mặc đồ xong, đóng cửa phòng ngủ, Tô Diễn đi về phía phòng khách.
Bên trong phòng bếp dạt dào hơi nước trắng, bánh thang bao bên trong lồng hấp tỏa nhiệt khắp nơi. Nhuế Như Thị nắm khăn ướt đặt lên lồng hấp, cầm lấy quai của lồng hấp, cẩn thận đặt nó sang một bên.
Ông cụ Tô đang ngồi trên sô pha phòng khác đọc báo sớm, Tô Hoàn cũng cầm báo trong tay. Hai người cùng lật trang, lật tới trang báo tài chính.
Ông cụ Tô nhìn lướt qua, nói: "Bây giờ thị trường ngày càng mở cửa, trước đây khi vừa mới kiến quốc, quốc nội cũng không có ngành này."
Tô Hoàn gật đầu, đồng tình với lời nói của ông cụ.
"Năm chín mấy mới phát triển, chính sách tốt, phát triển rất nhanh, bớt đi rất nhiều đường vòng." Tô Hoàn nói.
"Cũng đúng." Ông cụ Tô rất ủng hộ chính sách trong nước.
"Thị trường chứng khoán A không bằng Mỹ ---" Tô Hoàn liếc mắt, liếc qua đầu đề phóng to Tô Diễn liên hợp các ngân hàng nước ngoài hợp tác với ngân hàng Trung Quốc đầu tư vào ngành y dược, nhìn xuống dưới, nói được một nửa liền dừng lại.
"Sao không nói nữa?" Ông cụ Tô đeo kính lão, rung rung tờ báo, tầm mắt cũng dời xuống dưới, đồng thời cũng nhìn được tin tức bát quái kia.
[Quản lý ngân hàng đầu tư hàng đầu thế giới hôn bà xã nồng nhiệt trước mặt mọi người, kiều thê nghi ngờ mang thai.]
Tô Hoàn: "...."
Ông cụ Tô sửng sốt lại ngớ ra, đặt tờ báo lên bàn, giận giữ nói: "Làm bừa, thằng nhóc hỗn trướng kia không thả được cái rắm nào cả."
Bên kia, thang bao mới ra lò.
Tô An cầm đũa gắp một cái, nếm thử.
Nước sốt thơm ngon bị đũa chọc thủng chảy ra ngoài, trong không khí tràn ngập mùi thịt nhàn nhạt.
Môi Tô An mới vừa đụng vào thang bao, nước sốt nồng đậm hơn, xông thẳng vào mũi.
"Ọe ---" Tô An không nhịn được, ọe một tiếng. Cô vội vàng để đũa xuống, một tay che miệng, một tay khác chống lên bồn rửa, ọe mấy tiếng.
Nhuế Như Thị phản ứng rất nhanh, vội vàng đỡ lấy Tô An từ phía sau, âm thanh vì kích động không tự chủ được mà cao hơn: "An An, con này là mang thai?"
Hai người đàn ông đang ngồi trong phòng khách nhìn nhau, ông cụ Tô vội vàng đứng lên.
Ông cụ cuống lên, hô lên: "Mau mau mau, gọi cho bác sĩ Hứa, An An có thai."
Tô Diễn mới vừa vào đến thân hình khẽ dừng lại, hụt chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.