Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ

Chương 70:

Khanh Bạch Y

13/05/2021

Điện Tử Thần.

Ở nơi xa thấp thoáng những chiếc đèn lồng treo dưới mái che hành lang, ánh đèn ảm đạm, trong bóng đêm cực kỳ yên lặng, tông màu vàng ấm nhợt nhạt phản chiếu trên nước ao, cực kỳ giống chiếc đèn quỷ dị trên thuyền chài.

Nước ao trong đình viện tĩnh lặng, ngẫu nhiên Kinh lộc đầy nước sẽ vang lên một tiếng “lạch cạch”, đánh vỡ sự yên bình nơi đây.

Các phu nhân mặc Tomesode đoan trang đi theo bên cạnh chồng, tận lực làm tốt vai trò của mình, lộ ra bộ dáng bình tĩnh thong dong.

Kobayashi Mie mặc Furisode(*) bước lên bậc thang, vừa vào điện Tử Thần liền liếc mắt nhìn thấy người nọ trong đám người, hậu nhân của Tô thị ở Giang Hoài, Tô An.

(*) Furisode: Một loại kimono tay dài, thường được những người con gái chưa kết hôn mặc.

Tô An mặc một thân Tomesode màu đen, tay áo không ngắn không dài, vừa đủ lộ ra một phần xương cổ tay trắng nõn, hai tay cô thoáng giao nhau đặt ở trước người, trên mặt treo một nụ cười nhạt thích hợp.

Mái tóc dài của Tô An được quấn lên, lộ ra chiếc cổ xinh đẹp.

Trên tay áo đen có thêu hoa văn của nhà chồng. Đai lưng thêu chỉ bạc chỉ vàng buộc quanh vòng eo, hoa văn thêu ẩn trên đai lưng màu tối đầy tinh xảo. Bên tay trái nắm một cây quạt nhỏ, xương quạt tinh xảo. Vạt áo bộ kimono là một cây anh đào nở rộ trên nền trời đêm.

Một thân kimono chính thức thu liễm đi sắc đẹp của cô nhưng lại tăng thêm sự ôn nhu.

Phu nhân của Tô Diễn à?

Rốt cuộc vòng đi vòng lại, cô vẫn là phu nhân của Tô Diễn.

Kobayashi Mie nắm chặt tay nhưng trong nháy mắt lại buông ra. Cha giấu đi những cảm xúc tiêu cực, Kobayashi Mie hơi cúi thấp đầu đi tới bên cạnh ông chủ mới, sắm vai phu nhân lâm thời của cho ông chủ hiện tại.

Tô Diễn cố tình tránh đi đám đông nên không tham dự nói chuyện với mấy người đồng ngực.

Đồng nghiệp thấy thế thì tất nhiên là đều hiểu được, cũng không có đi lại quấy rầy, ngược lại tụ thành tốp năm tốp ba ở chung nói mấy đề tài không ảnh hưởng lắm, ngẫu nhiên còn xen kẽ mấy tin đồn mà mọi người đều hiểu để khuấy động không khí.

Không có người khác quấy rầy, Tô Diễn càng thanh tịnh, anh dẫn Tô An tìm một góc rồi bắt đầu đút cơm cho cô như thường lệ.

Công việc đút cơm anh đã làm thuận buồm xuôi gió, không ít lần Tô Bảo cần anh đút cơm, mà từ sau khi Tô An có thai thì cũng không ít lần anh phải đút Tô An ăn.

Trời đất bao la, vợ đang bầu là lớn nhất, đặc biệt là thai phụ bị nôn nghén tra tấn lâu ngày, vất vả lắm mới có chút thèm ăn.

Tướng ăn của Tô An nho nhã, vì không làm trôi son môi nên chỉ dám từng miếng từng miếng nhỏ ăn miếng bánh mì sữa. Đợi nuốt xuống ngụm cuối cùng, trong tầm mắt của cô lại xuất hiện một miếng khác.

“Hình như không tốt lắm nha?”

“Không tốt chỗ nào?” Tô Diễn hỏi lại, trong lòng không hề có chút gánh nặng nào.

“......” Tô An im lặng

Không tốt chỗ nào? Chỗ nào cũng không tốt!

Nhưng Tô Diễn đã không biết xấu hổ thì cô còn để ý thể diện làm gì? Giữ mặt mũi chi nữa? Loại tiệc này nhìn như để ăn uống kết bạn, nhưng mà có mấy người tham gia tiệc thật sự là vì để ăn?

Rượu là để trợ hứng, để tình thú, càng khỏi phải nói mấy món đồ ăn này, ngay cả phụ nữ cũng là để bộc lộ ra địa vị của đàn ông.

“Hiện tại anh không cần mặt mũi nữa sao?” Quá nhàm chán nên Tô An bắt đầu tìm đề tài nói chuyện.

Cao Lâm và Thịnh Minh Trí là trợ lý của Tô Diễn, boss bên trên không nhúc nhích, bọn họ cũng không thể tùy ý đi lại, càng không thể giống như phu nhân của boss, được boss dung tung mà yên tâm ăn cơm.

Hai người bọn họ chỉ có thể đứng sau lưng Tô Diễn một trái một phải, trên mặt treo nụ cười làm cọc gỗ.

Tô Diễn liếc mắt nhìn Tô An, trên mặt không có biểu tình gì, nói: “Em cảm thấy anh có?”

“Anh không có” Tô An nhìn Tô Diễn rồi ra kết luận.

Tô Diễn đã hoàn toàn từ trên trời rớt xuống rồi, mặt mũi cũng không còn nữa.

Trước có Tô Bảo bán cha, sau có ông Tô dọa anh, hở một tí là tâm sự thâu đêm trong phòng làm việc, vừa suy nghĩ như vậy, hình như hiện tại Tô Diễn thật sự không có địa vị gì cả, càng khỏi nói tới hình tượng gì đó

Nghe Boss với phu nhân nói chuyện, Cao Lâm cùng Thịnh Minh Trí nỗ lực nghẹn cười.

Nhà tư bản Tô nghẹn đất nghẹn trời(*), không ai bì nổi, làm mưa làm gió tung hoành trên thương trường của bọn họ, thật ra trong nhà là một nhà tư bản thường xuyên bị con trai ruột bán, còn hay bị vợ của bản thân chặn họng.

(*) Nghẹn đất nghẹn trời: Nguyên câu gốc “Dỗi thiên dỗi địa dỗi không khí” là một câu nói mạng, bắt nguồn là để miêu tả chó poodle, vì giống chó này hay sủa vào không khí, sau này dùng để miêu tả người có tinh thần ngang ngạnh, không sợ trời, không sợ đất.

Bởi vì từ khi còn nhỏ đã bị lễ nghi giáo dục ăn sâu bén rễ nên Tô An cũng không ăn nhiều lắm, chỉ ăn hai miếng bánh nhỏ liền ngừng lại.

Tô Diễn đi rồi, phu nhân của những quản lý ngân hàng khác ở xung quanh liền nhìn về phía này liên tục, cô muốn ăn cũng không ăn vào được nữa, Tô Diễn không cần thể diện nhưng mà cô vẫn cần.

“Phu nhân không ăn nữa ạ?” Cao Lâm lặng lẽ hỏi.

Thịnh Minh Trí nhắc nhở một câu: “Cậu nhìn chung quanh xem, còn nuốt trôi được không?”

Tô An lui về phía sau nửa bước nhỏ, vẻ mặt không thay đổi mà nói: “Nếu tôi lại ăn nữa, hình tượng ông chủ Tô của hai người với bên ngoài sẽ biến mất hoàn toàn đấy.”



Cao Lâm sờ sờ mũi: “Nhưng ông chủ đã nói anh ấy không cần hình tượng mà”

Thịnh Minh Trí nhịn cười nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, cười được một nửa liền mạnh mẽ hắng giọng một tiếng, một tay nắm lại đặt trước miệng, tiếp tục nhịn cười.

Sau khi Tô An cùng với hai người trợ lý thường xuyên qua lại thì đã quen mặt với nhau, quan hệ của bọn họ tương đối ổn, bình thường không có ông chủ còn có thể nói giỡn mấy câu.

Một người phụ nữ đã do dự ở bên cạnh hồi lâu bước lên phía trước, chị ta cũng mặc một bộ Tomesode tương tự, hơi cúi đầu, đi bước nhỏ tới chào hỏi cô: “Xin chào, tôi là Lynn Smith, lần đầu gặp mặt, Tô phu nhân mặc kimono thật hợp đó, rất là xinh đẹp.”

Smith?

Là phu nhân của quản lý cấp cao bên ngân hàng Thụy Sĩ kia.

Tô An hơi hơi cúi đầu, khách khí chào lại.

Rất nhanh, Tô An trở thành trung tâm, xung quanh vây đầy phu nhân của các quản lý ngân hàng trên khắp thế giới.

Loại tiệc giống như vậy, ngoại trừ tạo cơ hội mở rộng mạng lưới quan hệ cho cánh đàn ông để kết giao với những nhân vật lớn trên tầng cao hơn thì cũng là sân khấu cho cánh phụ nữ.

Phụ nữ của những nhân vật lớn ở đây có tác dụng rất lớn, không thể khinh thường, một bữa tiệc tối nhìn như bình thường nhưng thật ra ẩn bên dưới là sóng ngầm, các vị phu nhân hiền thuệ này thật ra đều có thủ đoạn giao tiếp của mình

Ở trên phương diện nào đó, đôi khi cánh phụ nữ thậm chí còn phát huy tác dụng lớn hơn cả cánh đàn ông. Những người phụ nữ ở đây có thể ngồi yên trên vị trí phu nhân thương gia đều không chỉ dựa vào gia thế cùng khuôn mặt, mà cả chỉ số IQ và ED đều đồng dạng ưu túc.

Mọi người giao lưu với nhau, Tô An thành thạo xử lý những cuộc giao tiếp như thế này.

Đương nhiên, các vị phu nhân cũng không thể lúc nào cũng giữ giá, sau khi khách sáo một phen rồi, mọi người liền dẫn đề tài qua hướng hơi riêng tư một chút.

Đề tài riêng tư có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa mọi người với nhau, chỉ cần xử lý thích đáng thì chẳng những không có vẻ đột ngột mà còn có thể làm người xung quanh sinh ra đồng cảm.

“Nghe tiên sinh nói, Tô phu nhân gần đây có thai?” Một người phụ nữ Nhật Bản hâm mộ mà nói: “Bên cạnh Tô tiên sinh còn không có một nữ thư ký.”

Tô An gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ.

Trong giới này có một câu nói đùa bất thành văn, phòng cháy, phòng trộm, phòng nữ thư ký.

Trong giới này, nam nhân ngồi được vị trí càng cao thì càng có tiền, đàn ông có tiền là sẽ trộm hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài, đặc biệt là nữ thư ký trẻ tuổi còn càng thiên thời địa lợi nhân hòa hơn nữa. Tuổi trẻ lại xinh đẹp, bằng cấp còn cao, mang đi ra ngoài chơi cũng có thể khoe được, có thể làm lên tới vị trí thư ký của quản lý ngân hàng thì năng lực nhất định sẽ không tệ, ai nấy đều có chỗ hơn người bình thường.

Cười cười, Tô An vừa muốn mở miệng thì khóe mắt lại nhìn thấy Kobayashi Mie đang đi tới đây, cô lập tức im lặng.

Vị tiền thư ký trưởng này, cũng thật vừa vặn.

“Phu nhân, chào buổi tối” Kobayashi Mie chào hỏi. Cô không hề thêm dòng họ ở trước xưng hô này, nghe qua như có vẻ cô ta vẫn còn đi theo Tô Diễn, còn rất thân quen với Tô An.

Thịnh Minh Trí bừng tỉnh hiểu ra, rốt cuộc nhận ra cảm giác quen thuộc kia từ đâu mà đến.

“Kobayashi Mie tiểu thư, chào buổi tối” Những vị phu nhân còn lại thấy thế thì chào hỏi xong liền thức thời lui đi.

Trước khi tới đây, bọn họ đã tìm hiểu rành mạch mối quan hệ giữa những người tham gia tiệc tối rồi. Vị Kobayashi Mie này là con lai Nhật-Đức, đã gần 30 nhưng chưa lập gia đình, chỗ đặc biệt làm người khác chú ý nhất của cô ta là từng làm thư ký trưởng dưới tay quản lý cấp cao của ngân hàng đầu tư đứng đầu thế giới.

Còn đi theo vị kia thật lâu.

Dây mơ rễ má trong chuyện này, nhất thời liền nói không rõ.

Cao Lâm thu lại sự lơi lỏng vừa rồi, chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, thậm chí đã lấy ra điện thoại lén gửi tin nhắn cho Tô Diễn.

“Kobayashi Mie tiểu thư?” Tô An chậm rãi mở miệng: “Chúng ta thân sao?” Không cho Kobayashi Mie cơ hội mở miệng, Tô An đã nói thêm: “Nếu không thân, vậy Kobayashi Mie vẫn nên gọi tôi một tiếng Tô phu nhân thì tốt hơn.”

Kobayashi Mie nở một nụ cười nhẹ: “Tô phu nhân, đã lâu không gặp”

Tô An gật đầu, cũng cười đáp lại, bộ dáng uyển chuyển nói: “Đúng là đã lâu không gặp. Mới mấy năm, tôi vẫn còn là phu nhân của Tô Diễn, mà Kobayashi Mie tiểu thư đã thành thư ký trưởng của người khác rồi.”

Thịnh Minh Trí lại không nghẹn cười được, làm bộ làm tịch mà đặt nắm tay dưới môi, họ nhẹ một tiếng. Phu nhân nhà bọn họ mà muốn chặn họng người khác thì từng câu đều có thể chọc vào chỗ đau nhất nhưng nghe qua thì lại rất khách sáo.

Cao Lâm ở bên cạnh nhanh chóng liếc mắt đánh giá vị từng là thư ký trưởng này một cái. Trước kia boss của bọn họ không có công khai phu nhân, nên có không ít người thật sự cho rằng vị Kobayashi Mie này thật sự có thể “gần quan được ban lộc”, nắm được vị trí phu nhân.

Nào nghĩ đến, boss của bọn họ đã sớm kết hôn.

“Kobayashi Mie tiểu thư thật đúng là có năng lực xuất chúng, đổi sang làm ở ngân hàng HSBC mà vẫn thể hiện xuất sắc như vậy.” Tô An nói một câu ám chỉ.

Nụ cười của Kobayashi Mie cứng đờ, bàn tay giấu trong tay áo dài không khỏi nắm chặt lại, trả lời: “Kobayashi Mie cám ơn phu nhân khen ngợi.”

“Nghe nói, Tô phu nhân đã mang thai?”

“Ừ” Nói xong rồi, Tô An cũng lười có lệ với cô ta, cô lạnh nhạt mà ừ một tiếng.

Trên mặt bàn trải khăn nhạt màu ở bên cạnh có đặt một đĩa điểm tâm hình con thỏ nhỏ tinh xảo, một chiếc cũng nhỏ xíu, có thể ăn hết trong một lần luôn.

Trên đĩa sứ có vết rạn màu xanh biển trưng bày điểm tâm hình con thỏ theo từng vòng, bên dưới điểm tâm có lót một phiến lá màu xanh lục, vòng bên trái là nhân gạch cua, vòng bên phải là nhân bí đỏ, ở giữa là bánh nhân đậu bình thường.

Kobayashi Mie cũng không tức giận, xoay người vén tay áo, đưa tay lấy cái đĩa sứ nhỏ ở bên cạnh, sau đó dùng đũa chung gắp điểm tâm con thỏ ở bên trái đặt lên đĩa rồi đưa cho Tô An.

“Còn hy vọng Tô phu nhân cho Kobayashi Mie mặt mũi.” Kobayashi Mie khách khí mà nói, nụ cười trên mặt không hề phai nhạt.



Tô An thoáng quay đầu lại, lúc này mới đưa mắt đánh giá Kobayashi Mie. Cô ta mặc bộ Furisode phóng khoáng màu sậm, lớp trang điểm tinh xảo giấu đi vệt nếp nhăn rất nhỏ.

Theo tiếng nước róc rách vang lên trong điện Tử Thần, Tô Diễn cũng bước vào, bước chân mang theo cánh hoa đào rơi, bộ dang tễ nguyệt thanh phong(*)

(*) Tễ nguyệt thanh phong: Miêu tả bộ dáng điềm tĩnh, tốt đẹp.

“Kobayashi Mie tiểu thư có tâm” Cuối cùng Tô An đột nhiên cong môi, nhận lấy đĩa sứ nhỏ, hơi rũ hai mắt làm người không thấy rõ thần sắc. Lúc cô cầm lấy đĩa sứ, Tô Diễn cũng vừa lúc đi tới bên cạnh cô.

Cao Lâm cùng với Thịnh Minh Trí hơi cong eo.

Kobayashi Mie lập tức thay đổi sang nụ cười với người thân quen, mở miệng gọi một tiếng: “Tô Diễn”

Cô ta gọi Tô Diễn, không phải Tô tiên sinh, cũng không phải boss.

Tô An không hề nhăn mày chút nào, nhưng Cao Lâm cùng với Thịnh Minh Trí ở đằng sau lại liếc nhau một cái, cau chặt mày. Vị này từng là thư ký trưởng?

Tô Diễn hơi hơi gật đầu, xem như đáp lại nhưng cũng không nhiều lời một câu, tầm mắt chỉ dừng trên người Kobayashi Mie một giây liền chuyển về điểm tâm trên tay Tô An.

Ở trước mặt Tô Diễn, Tô An liền dùng hai ngón tay cầm lấy điểm tâm hình con thỏ mà Kobayashi Mie đưa cho, cắn một miếng nho nhỏ, xé rách lớp vỏ gạo nếp ở bên ngoài, lộ ra phần nhân gạch cua tươi mới, tràn đầy ở bên trong.

Một miếng không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa vặn lộ ra phần nhân ở bên trong.

Tầm mắt của Tô Diễn thoáng lướt qua, không nhìn thì không sao, vừa thoáng nhìn một cái, anh đã lập tức mím chặt môi, thái dương căng chặt, nảy lên một cái.

Tô An nhìn Kobayashi Mie, dùng tốc độ cực chậm đưa điểm tâm tới bên miệng.

Nhưng tay vừa mới giơ tới trước ngực thì đã bị anh ngăn cản lại.

Tô Diễn lạnh giọng hỏi: “Không phải là không cho em ăn cua sao?”

Lại không nghe lời.

Tô An rất nhanh liền buông tay, nhẹ hều mà nói: “Ý tốt của thư ký nhà anh, bảo em cho cô ấy chút mặt mũi.” Hai chữ ý tốt bị Tô An nhấn thật mạnh.

Vừa dứt lời, trong nháy mắt biểu tình của Tô Diễn càng lạnh hơn. Không khí quanh thân đột nhiên biến đổi, cảm giác áp bách bức người.

Cao Lâm cùng Thịnh Minh Trí căng thẳng, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Tô Diễn cầm miếng điểm tâm mà vợ chưa kịp ăn bỏ lại đĩa sứ, sau đó đĩa sứ bị ném lại lên bàn.

Kobayashi Mie xếp hai tay ở trước người, tay áo Furisode rũ xuống tự nhiên, bộ dáng như không rõ chuyện gì xảy ra, bên dưới sự nghi hoặc đó còn ẩn giấu sự miễn cường giả vờ bình tĩnh, đạm nhiên.

Tô Diễn nhẹ híp mắt, rũ mi, nhìn đôi tay giao nhau trước người của Kobayashi Mie, mu bàn tay cô ta cong lại, ngón tay cái giống như là đang bấm chặt phần thịt trong lòng bàn tay.

Anh nâng mí mắt, Tô Diễn không tiếng động mà ôm Tô An vào trong phạm vi bảo hộ của mình, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: “Kobayashi Mie tiểu thư có lòng”

Cảm giác cường thế bức người lui bớt, áp lực quanh thân trong nháy mắt cũng giảm đi.

Kobayashi Mie âm thầm thở ra, ngón tay cái đang bấm chặt lòng bàn tay cũng buông lỏng, cô trả lời: “Không có gì”

Ở nơi Kobayashi Mie không nhìn thấy, Tô An nở một nụ cười trào phúng.

Không khí trong giây lát buông lỏng liền lộ ra cảm giác quỷ dị không nói thành lời.

Hai người đàn ông trưởng thành là Cao Lâm cùng Thịnh Minh Trí không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lựa chọn yên tâm làm phông nền đằng sau.

“Tô tiên sinh, nghe danh đã lâu!” Người phụ trách của ngân hàng HSBC rất nhanh cũng bước tới, lớn tiếng cười nói: “Hóa ra là thư ký của tôi ở chỗ Tô tiên sinh, nhìn ra được Kobayashi Mie cực kỳ thích Tô tiên sinh nha, a ha ha.”

Cao Lâm với Thịnh Minh Trí trợn trắng mắt, Tô An cũng cười lạnh một tiếng.

Kobayashi Mie tự nhiên đứng ra đằng sau Honda Yasuhi

Bắt tay xong, không biết Tô Diễn có ý gì mà nói: “Làm phiền Honda Yasuhi tiên sinh thay tôi chào hỏi với Honda phu nhân”

Một câu khách sáo cực kỳ có lễ.

Tô An lại nghe ra được ý cảnh cáo thật nhạt giấu ở bên trong, thậm chí lời này còn mang theo chút không kiên nhẫn. Dựa theo tính cách của Tô Diễn, anh có lễ thì có lễ, nhưng sẽ không cố tình đi khách sáo với người khác.

Nhưng Honda Yasuhi lại không nghe ra, ông ta cười ha ha, giọng nói tương đối vui sướng: “Vậy tôi thay phu nhân cảm ơn Tô tiên sinh trước.”

Sau một hồi khách sáo, Honda Yasuhi hoàn toàn không nghe ra ý trong câu nói của Tô Diễn.

Chỉ số thông minh thấp tới mức Cao Lâm với Thịnh Minh Trí đều bắt đầu sốt ruột thay ông ta. Vị Honda Yasuhi tiên sinh này cũng không biết là dựa vào cái gì mà bò lên được vị trí hôm nay, sao lại không nghe hiểu tiếng người như thế không biết.

Bởi vì không dẫn theo phu nhân tham gia tiệc nên Kobayashi Mie lâm thời đảm đương vị trí phu nhân Honda, cô ta làm cũng tương đối thuận buồm xuôi gió.

Tô An nhìn một lát xong liền cười nhạt một cái.

Tầm mắt của Tô Diễn lướt qua người Kobayashi Mie cùng với Honda Yasuhi, biểu tình càng ngày càng lạnh nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook