Chương 71:
Khanh Bạch Y
13/05/2021
Lại một cơn mưa sáng của tháng tư, bắt đầu từ sáng sớm đã rả rích rả rích một lúc lâu. Tới gần giữa trưa thì càng rơi càng lớn, không giống như sẽ ngừng lại, nhưng nghe tiếng mưa rơi lại có một loại nhã hứng khác.
Mưa xuân tí tách tí tách, nước ao trong đình viện dâng lên dần dần, Kinh Lộc bị ướt nước, một nửa ống trúc đều bị chìm trong hồ, một nửa nổi trên mặt nước.
Trong một quán trà cao cấp gần hội quán ở Kyoto, cánh cửa bị đóng lại, trước cửa treo mành vải màu xanh biển mới tinh, mành vải bị gió xuân thổi qua bay lên một góc.
Hương trà hòa vào màn mưa.
Kobayashi Mie ngồi trong một quán Izakaya(*) ở đối diện quán trà, trong tay là nửa chén rượu gạo, tựa hồ như là đang chờ ai. Nửa chén rượu gạo rất nhanh liền thấy đáy, trong chén rượu thô chỉ còn dư lại một chút rượu.
(*) Izakaya: Là một quán rượu nhưng cũng phục vụ đồ ăn, kết hợp giữa quầy bar và nhà hàng.
Xa xa trên hành lang màu đỏ xuất hiện bóng một người đàn ông đang bung dù đi tới.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc sơ mi màu đen mỏng, dáng người cao dài, nút thắt trên cổ tay áo sơ mi được cài cẩn thận, xương cổ tay mảnh khảnh tinh tế. Tán dù màu đen hơi hạ thấp xuống, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm tinh xảo bên dưới tán dù cùng với đôi môi hơi mím.
Cách một màn mưa cũng làm cho người ta cảm thấy lạnh nhạt.
Cũng không biết người phụ nữ như thế nào mới có thể làm cho người đàn ông đó nóng lên, làm anh nhiệt tình như lửa, nhưng anh lại giống với ánh trăng trên cao.
Mưa rơi càng lúc càng thưa, trời đất quay về với yên tĩnh, không còn nghe tiếng mưa rơi ầm ĩ nữa.
Người đàn ông này là người cô muốn nhưng lại không có được, là người cô ta thương nhớ ngày đêm
Quá ưu tú, quá xuất chúng, và cũng quá lạnh nhạt/
Đi theo sau Tô Diễn làm việc nhiều năm, thời thanh xuân tươi đẹp nhất của một người phụ nữ đều tiêu tốn ở ngân hàng đầu tư Chase, từng bước một, rốt cuộc cô cũng bước tới bên cạnh anh, nhưng anh vậy mà đã kết hôn.
Cô không chiếm được, cũng không muốn cho người khác có được dễ dàng như vậy.
Người phụ nữ Tô An kia, xuất thân từ Tô gia ở Giang Hoài, nghe nói là một gia tộc cổ xưa, cực kỳ xem trọng thể diện. Nếu một nữ nhân như vậy đang mang thai mà lại nhìn thấy chồng của mình ở bên cạnh người khác, thì sẽ là cảnh tượng cuồng loạn thế nào đây.
Có khi nào sẽ giống với những phụ nữ truyền thống của Trung Quốc? Nhịn xuống hoặc là dần dần mất đi kỳ vọng. Nghĩ như vậy thôi cô ta đã cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Người đàn ông đẩy cửa quán trà ra, đóng dù rồi bước vào.
Kobayashi Mie lại đổ thêm nửa chén rượu gạo, từng chút từng chút nhấm nháp hết.
Tính thời gian, vừa đúng 3 phút sau. Kobayashi Mie buông chén rượu, sửa sang lại Furisode trên người, đi xuống lầu rồi đi vào quán trà.
Cô làm thư ký cho Tô Diễn lâu như vậy rồi, đương nhiên là biết Tô Diễn không thích chờ người khác, đồng dạng cũng không thích làm cho người khác chờ. Cô chủ động hẹn Tô Diễn ra, nếu tới sớm hơn thì sẽ có vẻ cô đầy trông mong, đến muộn thì lại chạm vào điểm kỵ của Tô Diễn, cho nên dùng cách tới vừa lúc là tốt nhất.
Làm cô có vẻ rụt rè mà cũng không mất giá.
“Tô Diễn, xin lỗi để anh chờ lâu rồi” Kobayashi Mie ngồi quỳ ở trên tatami, đôi tay đặt trên đầu gối, cười nói.
Tô Diễn không nhìn Kobayashi Mie, tầm mắt dừng ở trên bộ uống trà bằng gốm thô, xa cách mà nói: “Không sao”
Kobayashi Mie tiếp tục duy trì nụ cười vừa đúng: “Nhoáng cái đã lâu như vậy rồi, được hai năm chưa nhỉ? Hóa ra tôi đã rời khỏi Chase lâu như vậy.”
Tô Diễn không mở miệng, nghiêng đầu nhìn Kobayashi Mie một cái, đôi mắt thâm trầm càng trở nên sâu sắc hơn.
Con ngươi anh nguyên bản là màu đen đậm, lúc rũ mắt nhìn người khác sẽ luôn làm cho người ta cảm giác một loại áp lực vô hình.
Khói từ tách trà nóng phất qua, hương rượu gạo trong không khí càng rõ ràng hơn một chút.
Trong góc phòng trà đặt một bình hoa cắm những đóa hoa màu hồng phấn, bình hoa màu vạt nhạt làm bằng gốm thô đặt trong góc phòng, trên vách tường treo một bức tranh chữ Thảo.
Yên tĩnh tới mức nghe được tiếng mưa rơi ở bên ngoài.
“Tôi nghe bọn họ nói, hiện tại Cao tiên sinh cùng với Thịnh tiên sinh đã trở thành trợ lý của anh, anh có quen không? Lúc tôi vừa tới ngân hàng HSBC thì cũng có chút không quen” Kobayashi Mie ngồi ở ghế cho khách đối diện Tô Diễn.
Tô Diễn thì ngồi ở ghế chủ, bên tay phải sát với cửa sổ, cửa sổ hình tròn, mở bung ra, có thể nhìn thấy núi sông giả trong đình viện, mưa bớt dần, nước mưa rửa sạch tùng bách, trong rừng lộ ra bầu không khí vắng vẻ, yên tĩnh.
Giống như mùi hương trên người của Tô Diễn, trầm tĩnh, xa xưa mà lại thâm thúy, hương tùng thật nhạt.
Thật lâu sau.
Lâu tới nỗi, Kobayashi Mie là người luôn luôn giỏi về che giấu cảm xúc cũng lộ ra nửa điểm khẩn trương bất an, Tô Diễn mới mở miệng.
“Thủ đoạn của Kobayashi tiểu thư xuất chúng, rất thích hợp với công việc chu toàn giữa mọi người.” Một câu này của Tô Diễn, làm người đón không được rốt cuộc là anh có ý gì.
Là khen ngợi hay là cái gì khác……
Kobayashi Mie đợi hồi lâu nhưng lại không chờ được câu nói tiếp theo của Tô Diễn, cảm xúc khẩn trương của cô ta thả lỏng không ít, Kobayashi Mie cười một tiếng rồi nói: “Tô Diễn, anh là đang khen tôi sao? Trước kia làm thư ký của anh lâu như vậy mà anh cũng------”
Trong lời nói còn lộ ra cảm giác hân hoan.
Tô Diễn buông trà cụ(*) bằng gốm thô trong tay xuống, cắt ngang lời cô ta nói: “Kobayashi tiểu thư, nếu cô là muốn hẹn tôi ra để ôn chuyện thì tôi nghĩ là không cần đâu.”
(*) Trà cụ: Dụng cụ pha trà.
Những lời dang dở trực tiếp bị nghẹn lại bên miệng Kobayashi Mie, không biết làm sao để nói tiếp. Ngoài chuyện công việc, Tô Diễn vẫn luôn đơn giản trực tiếp như thế.
Bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại, Kobayashi Mie cố gắng ổn định lại tâm tình, miễn cưỡng cười một tiếng rồi nói: “Tô Diễn, anh đang nói cái gì vậy? Sao tôi lại nghe không hiểu.”
“Kobayashi tiểu thư còn nhớ rõ buổi tiệc chúc mừng cử hành ở khách sạn Greenson trước kia không?”
“Nhớ rõ” Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau buốt giống như đang nhắc nhở cô gì đó.
Buổi tiệc chúc mừng đó sao cô có thể không nhớ rõ.
Buổi tiệc đó là để chúc mừng dịp Tô Diễn thuận lợi dẫn dắt đoàn đội hoàn thành việc thu mua Intercontinental Energy. Cô ta là thư ký trưởng, là trợ thủ đắc lực dưới tay Tô Diễn nên đương nhiên cũng sẽ tham gia bữa tiệc đó.
Lúc ấy Tô Diễn vừa mới kết hôn, bữa tiệc vốn dĩ nên do Tô An ra mặt chủ trì nhưng Tô An còn đang bận rộn việc học, tuổi còn nhỏ, mà Tô Diễn cũng muốn bảo vệ Tô An nên mới biến thành Kobayashi Mie trở thành nữ chủ nhân lâm thời của bữa tiệc kia. Vì không để xảy ra nửa điểm sai lầm nên cô ta đã chuẩn bị rất lâu, từ cách trang điểm cho đến lễ phục, cho tới quan hệ ngoại giao, các vấn đề dù nhỏ không đáng kể thì cô ta cũng suy xét tới.
Tô Diễn rũ mắt xuống: “Vậy Kobayashi tiểu thư hẳn là nhớ rõ phu nhân của Smith tiên sinh phụ trách chi nhánh Châu Á của ngân hàng UBS đi”
“Nhớ rõ, lúc ấy Smith phu nhân đang mang thai”
Lúc ấy người phụ trách của khách sạn lựa chọn đắn sản theo mùa nên mới chuẩn bị cua lông tươi, thời tiết vào thu, đúng là mùa tốt để ăn cua.Thịt cua béo tươi ngon. Vị phu nhân kia đã mang thai bốn năm tháng, ngửi được mùi cua liền cầm một con lên nhưng bị cô ta ngăn lại. Lúc ấy cô ta có nói: “Phu nhân, bác sĩ dặn dò mang thai tốt nhất là không nên ăn gạch cua, những món này có tính hàn, ăn nhiều thì không tốt cho em bé”
Sau đó Smith phu nhân đọc được tin có vài phụ nữ bởi vì ăn nhiều cua nên sinh non, trước khi đi còn cố ý tỏ vẻ cảm ơn với cô ta.
Cô làm như vậy chẳng qua là bởi vì quan hệ giữa Smith tiên sinh của ngân hàng Thụy Sĩ với Tô Diễn tương đối tốt nên cô mới không khỏi chú ý nhiều hơn, ngay cả phu nhân của ông ta, cô cũng đã tìm hiểu từ trước.
Xong việc, cô còn cố ý giải thích với Tô Diễn vì sao phụ nữ mang thai không thích hợp ăn cua, nếu nghiêm trọng thì có thể làm cho thai phụ sinh non. Một vị trợ lý khác cũng đi theo còn khen ngợi cô sau này nhất định là một người mẹ tốt.
Nghĩ tới chuyện đó, lại liên hệ tới chuyện đêm qua, trong nháy mắt sắc mặt của Kobayashi Mie trở nên trắng bệch, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, đau tới không còn tri giác.
Tô Diễn là đang nhắc nhở cảnh cáo cô đừng động vào Tô An. Cô cho rằng người chỉ coi trọng công việc như Tô Diễn chắc chắn sẽ không chủ động phí thời gian nhớ những chuyện cần chú ý cho phụ nữ đang mang thai.
Chuyện này giống như mua một cái gối thêu hoa, hình hoa thêu ở trên gối cực kỳ tinh xảo, thoáng nhìn qua sẽ thấy rất xinh đẹp. Nhưng sau khi mở ra lại phát hiện bên trong gối đầu thật ra chỉ có rác.
Gối lại đẹp nữa thì cũng không che giấu được phần trong xấu xí.
Mà cô ta, chính là cái gối thêu hoa kia.
Kobayashi Mie buông lỏng tay ra, nụ cười vẫn khéo léo trước sau như một, độ cong vừa đúng: “Chuyện đó là do tôi bận quá nên quên mất, tối hôm qua thiếu chút nữa là phạm sai lầm.”
Tô Diễn nghe xong, nhìn Kobayashi Mie một hồi, cuối cùng hơi hơi nâng cằm lên, vừa ngạo mạn vừa lạnh nhạt.
Điểm mấu chốt của anh là Tô An, nếu Kobayashi Mie đã hiểu rõ nhưng cố tình giả bộ hồ đồ cho anh xem thì anh cũng không cần giữ mặt mũi lại cho cô ta làm gì, nói bóng nói gió không thích hợp với cô ta.
“Kobayashi tiểu thư, tôi với cô đã từng là quan hệ cấp trên cấp dưới. Ngoại trừ công việc ra thì ở quốc gia của cô, luận quan hệ thân sơ, tôi với cô cũng không quen thuộc tới độ có thể gọi thẳng tên”
Cùng với giọng nam lạnh lẽo, cuối hành lang dài trong quán trà liền truyến tới vài tiếng guốc gỗ.
Guốc gỗ bước trên hành lang dài phát ra tiếng cộp cộp cộp cộp.
Cửa gỗ bị người phục vụ kéo ra, người phục vụ yên tĩnh đứng ở bên cạnh, chỉ nói với Tô An một câu: “Tiểu thư, mời”
Tầm mắt của Tô An vừa quay sang liền nhìn thấy hai người ở trong phòng trà. Một người là chồng của cô, ba của đứa con trong bụng cô, còn người kia sao, là vị ảnh hậu(*) nào đó.
(*) Ảnh hậu: là danh xưng cho nữ diễn viên đạt giải Kim Mã, sau này được dùng để xưng hô một nữ diễn viên giỏi, có giải thưởng.
Tô An đi vào, nhẹ nhàng đóng lại cửa. Sau đó cô bước tới ngồi xuống bên cạnh Tô Diễn, hỏi: “Kobayashi tiểu thư là mời tôi tới ôn chuyện hay là mời tôi tới để xem kịch?”
Kobayashi Mie ngẩng đầu nhìn Tô An, ngón tay vốn dĩ đã buông lỏng lại tiếp tục bấm vào lòng bàn tay.
Buổi sáng hôm nay lúc Tô Diễn giúp Tô An mặc bộ Furisode mà cô ngày đêm thương nhớ. Tô An vừa mặc vào liền giống một cô gái nhỏ mới hơn hai mươi tuổi, hàng mi dài, đôi môi phấn hồng, dáng người nhỏ gầy đáng yêu.
Hai cây hoa anh đào nở rộ ở vạt áo trước. Mấy năm nhoáng qua, Kobayashi Mie không thể không thừa nhận, Tô An trẻ tuổi hơn cô ta, cũng xinh đẹp hơn cô ta.
Chiếc đĩa sứ có tạo hình độc đáo trên bàn trà đặt ba miếng bánh mochi nướng vừa mới nướng xong, trên bánh mochi còn được rưới sốt đặc chế.
Tô An nhéo một miếng, nếm thử rồi nói tiếp: “Nếu là ôn chuyện thì tôi nghĩ cũng không cần”
Bên dưới bàn trà thấp bé, Tô Diễn xoa nhẹ tay của Tô An hai cái.
Dù sao cũng là vợ của anh, nói chuyện rất giống nhau.
“Cô xem, tôi với cô lại không thân. Cô với tôi muốn ôn chuyện cũng không ôn được chuyện gì” Bàn tay cầm bánh mochi nướng của Tô An quơ một vòng , tiếp tục nghiêm trang nói: “Kobayashi tiểu thư, nếu có một ngày cô không muốn làm nghề này nữa, tôi có thể cho cô một đề nghị.”
“Đề nghị gì?”
“Đi làm diễn viên” Tô An dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục: “Trước kia tôi là họa sĩ, thật ra từ họa sĩ dùng cho tôi cũng không thỏa đáng, dù sao ông chủ tôi nói tôi là một người dung tục, quả thật từ dung tục này không quá văn nhã, nhưng tôi xác thật đã từng cầm bút vẽ kiếm cơm, cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì”
“Sau đó, tôi nghĩ thông suốt, đổi nghề làm thiết kế nhà. Tôi cảm thấy mình miễn cưỡng cũng là một nhà thiết kế có năng lực.”
Kobayashi Mie lạnh giọng nói: “Còn mời Tô phu nhân nói một lần rõ ràng”
“Đừng nóng vội, không phải tôi vẫn đang nói sao?” Tô An mím môi cười một cái, tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy với năng lực của Kobayashi tiểu thư mà phục vụ cho người khác, làm thư ký cho người khác thì thật đúng là nhân tài không được trọng dụng. Cô diễn tốt như vậy, biết dàn dựng kịch bản như vậy, hẳn là nên tới Hollywood học chuyên sâu.”
“Tô phu nhân không cảm thấy như vậy có chút thất lễ sao?” Ngại vì có Tô Diễn ở đây, Kobayashi Mie cố hết sức duy trì chút hình ảnh cuối cùng của mình.
“Không cảm thấy” Tô An trả lời.
Nếu là đổi thành trước kia, cô có thể sẽ không nói như vậy, nhưng mà khi không có Tô Diễn che chở, cô cần phải đối mắt với đủ loại người muôn hình muôn vẻ, đi làm việc để nuôi sống bản thân cùng với Tô Bảo, ở chung với Cố Thừa Càn lâu rồi, bị Cố Thừa Càn ảnh hưởng, cô cảm thấy có đôi khi da mặt cũng không thể dùng làm cơm ăn.
Giống như hiện tại, đối phó với loại thích diễn như Kobayashi Mie.
“Cô hẹn tôi tới đây, trước đó lại hẹn Tô Diễn, còn không phải là muốn làm cho tôi hiểu làm, tức giận sao?” Tô An lắc lắc đầu: “Nhưng tôi không muốn tức giận, làm sao bây giờ?”
Trước khi Tô Diễn tới đã nói cho cô biết, còn cho cô xem cả tin nhắn. Đọc xong thì cô liền xóa tin nhắn đi.
“Tức giận không tốt cho con” Tô Diễn nói một câu.
Tô An phối hợp mà gật gật đầu, trả lời lại: “Anh im miệng”
Tô Diễn im luôn.
“Kobayashi tiểu thư chẳng lẽ còn coi bản thân là thư ký của Tô Diễn, còn có thể tùy ý ra vào chỗ làm việc của anh ấy?” Đầu ngón tay của Tô An gõ gõ mặt bàn: “Hay là nói, cô định giống như trước đây, trước khi tôi tới thì cởi vài món quần áo, cố ý làm cho quần áo của mình không chỉn chu để tôi hiểu lầm Tô Diễn có gì đó với cô?”
Tô Diễn nghiêng đầu nhìn Tô An, sắc mặt tối dần, mày nhăn lại. Chuyện này là sao?
“Kobayashi tiểu thư, Trung Quốc chúng tôi có một câu ngạn ngữ là nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm, còn mời Kobayashi tiểu thư học làm sao hiểu được đúng mực, không phải của mình thì đừng nhớ nhung.”
Kobayashi Mie nhất thời có chút khó khăn, giống như bị người khác lột sạch quần áo, trần truồng bị ném vào băng tuyết. Tô An giống với Tô Diễn, nói chuyện quá trắng ra.
Cửa gỗ trong quán trà bị kéo ra rồi đóng lại.
Trà lúa mạch trong bát trà thô thoảng ra hương thơm say lòng người.
Tô An nghẹn xong Kobayashi Mie thì tâm tình thoải mái, nâng bát trà uống một ngụm trà lúa mạch.
“Chuyện này là sao?”
“Anh nói chuyện gì?” Tô An biết rõ còn cố hỏi.
Tô Diễn không mở miệng, nhìn Tô An một hồi. Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ tròn, lưu lại trong nhà một chiếc bóng ảm đạm. Bóng đen che khuất biểu tình trên mặt Tô Diễn, nửa sáng nửa tối, lạnh lẽo như sương.
“À? Chuyện đó à” Tô An làm như bừng tỉnh hiểu ra, buông chén trà rồi suy nghĩ một hồi, sau đó mới mở miệng nói: “Đoạn thời gian anh xử lý hạng mục Intercontinental, em có đi qua. Gọi điện thoại cho anh thì thư ký của anh nhận, lúc em tới nơi lại thấy thư ký của anh chỉ mặc váy ngủ hai dây, khí sắc hồng hào, quần áo không gọn như vừa mới tắm gội xong, cô ta nói cho em anh tạm thời không có phương tiện gặp em”
“Anh với thư ký của anh đang làm chuyện gì đó à?” Đuôi mắt của Tô An nhẹ nhàng quét qua Tô Diễn, hỏi.
“Em cảm thấy anh sẽ làm vậy sao?” Tô Diễn nhướn mày: “Trong nhà có phụ nữ xinh đẹp hơn, còn là vợ của anh, vì sao anh còn phải nhìn người khác?”
Tô An cắn bánh mochi nướng: “......”
Lúc Tô Diễn nghiêm túc đùa giỡn cô là đáng sợ nhất, nhưng cố tình cô còn bị anh làm cho rung động.
“Vì sao em không gọi trực tiếp cho anh?” Tô Diễn lại hỏi.
“Ông chủ, di động của anh tắt máy”
“Lúc đó đang dự đoán rủi ro nên anh tắt tiếng di động, nhưng em gọi tới thì vẫn sẽ có tiếng báo. Anh không có thói quen tắt máy” Tô Diễn nói xong, trong lòng hiểu rõ.
Chín phần mười là Kobayashi Mie đã sớm không muốn yên phận với công việc này nữa.
“A, anh hỏi thư ký của anh đi” Tô An nuốt xuống miếng bánh mochi nướng thứ hai, sau đó nói: “Nữ diễn viên tốt nhất của giải Oscar tiếp theo đó.”
Tô Diễn lại rót cho Tô An thêm chút trà lúa mạch.
“Cô ta xác thật đã không thích hợp làm công việc này nữa”
Tô An cắn bánh mochi nướng, nhìn Tô Diễn đang rót trà lúa mạch cho mình, trong giây lát cũng không mở miệng. Sao lời này của Tô Diễn lại có chút cảm giác như anh định phong sát(*) Kobayashi Mie
(*) Phong sát: Phong sát" là một thuật ngữ trong giới giải trí Hoa ngữ, dùng để chỉ những ngôi sao gần như bị cản trở toàn tập, khó có cơ hội quay lại hoạt động showbiz vì vướng phải scandal hay lỗi lầm cực lớn nào đó.
“Cô ta đã không phải thư ký của anh rồi, anh còn định làm gì?”
“Ừ, cho nên?” Tô Diễn nhếch khóe môi, nói: “Còn may em không ăn miếng điểm tâm kia.”
“Em cũng không bị ngốc”
“Ừ” Tô Diễn trả lời, trong ngữ điệu như chứa ý cười.
Mưa xuân tí tách tí tách, nước ao trong đình viện dâng lên dần dần, Kinh Lộc bị ướt nước, một nửa ống trúc đều bị chìm trong hồ, một nửa nổi trên mặt nước.
Trong một quán trà cao cấp gần hội quán ở Kyoto, cánh cửa bị đóng lại, trước cửa treo mành vải màu xanh biển mới tinh, mành vải bị gió xuân thổi qua bay lên một góc.
Hương trà hòa vào màn mưa.
Kobayashi Mie ngồi trong một quán Izakaya(*) ở đối diện quán trà, trong tay là nửa chén rượu gạo, tựa hồ như là đang chờ ai. Nửa chén rượu gạo rất nhanh liền thấy đáy, trong chén rượu thô chỉ còn dư lại một chút rượu.
(*) Izakaya: Là một quán rượu nhưng cũng phục vụ đồ ăn, kết hợp giữa quầy bar và nhà hàng.
Xa xa trên hành lang màu đỏ xuất hiện bóng một người đàn ông đang bung dù đi tới.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc sơ mi màu đen mỏng, dáng người cao dài, nút thắt trên cổ tay áo sơ mi được cài cẩn thận, xương cổ tay mảnh khảnh tinh tế. Tán dù màu đen hơi hạ thấp xuống, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm tinh xảo bên dưới tán dù cùng với đôi môi hơi mím.
Cách một màn mưa cũng làm cho người ta cảm thấy lạnh nhạt.
Cũng không biết người phụ nữ như thế nào mới có thể làm cho người đàn ông đó nóng lên, làm anh nhiệt tình như lửa, nhưng anh lại giống với ánh trăng trên cao.
Mưa rơi càng lúc càng thưa, trời đất quay về với yên tĩnh, không còn nghe tiếng mưa rơi ầm ĩ nữa.
Người đàn ông này là người cô muốn nhưng lại không có được, là người cô ta thương nhớ ngày đêm
Quá ưu tú, quá xuất chúng, và cũng quá lạnh nhạt/
Đi theo sau Tô Diễn làm việc nhiều năm, thời thanh xuân tươi đẹp nhất của một người phụ nữ đều tiêu tốn ở ngân hàng đầu tư Chase, từng bước một, rốt cuộc cô cũng bước tới bên cạnh anh, nhưng anh vậy mà đã kết hôn.
Cô không chiếm được, cũng không muốn cho người khác có được dễ dàng như vậy.
Người phụ nữ Tô An kia, xuất thân từ Tô gia ở Giang Hoài, nghe nói là một gia tộc cổ xưa, cực kỳ xem trọng thể diện. Nếu một nữ nhân như vậy đang mang thai mà lại nhìn thấy chồng của mình ở bên cạnh người khác, thì sẽ là cảnh tượng cuồng loạn thế nào đây.
Có khi nào sẽ giống với những phụ nữ truyền thống của Trung Quốc? Nhịn xuống hoặc là dần dần mất đi kỳ vọng. Nghĩ như vậy thôi cô ta đã cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Người đàn ông đẩy cửa quán trà ra, đóng dù rồi bước vào.
Kobayashi Mie lại đổ thêm nửa chén rượu gạo, từng chút từng chút nhấm nháp hết.
Tính thời gian, vừa đúng 3 phút sau. Kobayashi Mie buông chén rượu, sửa sang lại Furisode trên người, đi xuống lầu rồi đi vào quán trà.
Cô làm thư ký cho Tô Diễn lâu như vậy rồi, đương nhiên là biết Tô Diễn không thích chờ người khác, đồng dạng cũng không thích làm cho người khác chờ. Cô chủ động hẹn Tô Diễn ra, nếu tới sớm hơn thì sẽ có vẻ cô đầy trông mong, đến muộn thì lại chạm vào điểm kỵ của Tô Diễn, cho nên dùng cách tới vừa lúc là tốt nhất.
Làm cô có vẻ rụt rè mà cũng không mất giá.
“Tô Diễn, xin lỗi để anh chờ lâu rồi” Kobayashi Mie ngồi quỳ ở trên tatami, đôi tay đặt trên đầu gối, cười nói.
Tô Diễn không nhìn Kobayashi Mie, tầm mắt dừng ở trên bộ uống trà bằng gốm thô, xa cách mà nói: “Không sao”
Kobayashi Mie tiếp tục duy trì nụ cười vừa đúng: “Nhoáng cái đã lâu như vậy rồi, được hai năm chưa nhỉ? Hóa ra tôi đã rời khỏi Chase lâu như vậy.”
Tô Diễn không mở miệng, nghiêng đầu nhìn Kobayashi Mie một cái, đôi mắt thâm trầm càng trở nên sâu sắc hơn.
Con ngươi anh nguyên bản là màu đen đậm, lúc rũ mắt nhìn người khác sẽ luôn làm cho người ta cảm giác một loại áp lực vô hình.
Khói từ tách trà nóng phất qua, hương rượu gạo trong không khí càng rõ ràng hơn một chút.
Trong góc phòng trà đặt một bình hoa cắm những đóa hoa màu hồng phấn, bình hoa màu vạt nhạt làm bằng gốm thô đặt trong góc phòng, trên vách tường treo một bức tranh chữ Thảo.
Yên tĩnh tới mức nghe được tiếng mưa rơi ở bên ngoài.
“Tôi nghe bọn họ nói, hiện tại Cao tiên sinh cùng với Thịnh tiên sinh đã trở thành trợ lý của anh, anh có quen không? Lúc tôi vừa tới ngân hàng HSBC thì cũng có chút không quen” Kobayashi Mie ngồi ở ghế cho khách đối diện Tô Diễn.
Tô Diễn thì ngồi ở ghế chủ, bên tay phải sát với cửa sổ, cửa sổ hình tròn, mở bung ra, có thể nhìn thấy núi sông giả trong đình viện, mưa bớt dần, nước mưa rửa sạch tùng bách, trong rừng lộ ra bầu không khí vắng vẻ, yên tĩnh.
Giống như mùi hương trên người của Tô Diễn, trầm tĩnh, xa xưa mà lại thâm thúy, hương tùng thật nhạt.
Thật lâu sau.
Lâu tới nỗi, Kobayashi Mie là người luôn luôn giỏi về che giấu cảm xúc cũng lộ ra nửa điểm khẩn trương bất an, Tô Diễn mới mở miệng.
“Thủ đoạn của Kobayashi tiểu thư xuất chúng, rất thích hợp với công việc chu toàn giữa mọi người.” Một câu này của Tô Diễn, làm người đón không được rốt cuộc là anh có ý gì.
Là khen ngợi hay là cái gì khác……
Kobayashi Mie đợi hồi lâu nhưng lại không chờ được câu nói tiếp theo của Tô Diễn, cảm xúc khẩn trương của cô ta thả lỏng không ít, Kobayashi Mie cười một tiếng rồi nói: “Tô Diễn, anh là đang khen tôi sao? Trước kia làm thư ký của anh lâu như vậy mà anh cũng------”
Trong lời nói còn lộ ra cảm giác hân hoan.
Tô Diễn buông trà cụ(*) bằng gốm thô trong tay xuống, cắt ngang lời cô ta nói: “Kobayashi tiểu thư, nếu cô là muốn hẹn tôi ra để ôn chuyện thì tôi nghĩ là không cần đâu.”
(*) Trà cụ: Dụng cụ pha trà.
Những lời dang dở trực tiếp bị nghẹn lại bên miệng Kobayashi Mie, không biết làm sao để nói tiếp. Ngoài chuyện công việc, Tô Diễn vẫn luôn đơn giản trực tiếp như thế.
Bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại, Kobayashi Mie cố gắng ổn định lại tâm tình, miễn cưỡng cười một tiếng rồi nói: “Tô Diễn, anh đang nói cái gì vậy? Sao tôi lại nghe không hiểu.”
“Kobayashi tiểu thư còn nhớ rõ buổi tiệc chúc mừng cử hành ở khách sạn Greenson trước kia không?”
“Nhớ rõ” Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau buốt giống như đang nhắc nhở cô gì đó.
Buổi tiệc chúc mừng đó sao cô có thể không nhớ rõ.
Buổi tiệc đó là để chúc mừng dịp Tô Diễn thuận lợi dẫn dắt đoàn đội hoàn thành việc thu mua Intercontinental Energy. Cô ta là thư ký trưởng, là trợ thủ đắc lực dưới tay Tô Diễn nên đương nhiên cũng sẽ tham gia bữa tiệc đó.
Lúc ấy Tô Diễn vừa mới kết hôn, bữa tiệc vốn dĩ nên do Tô An ra mặt chủ trì nhưng Tô An còn đang bận rộn việc học, tuổi còn nhỏ, mà Tô Diễn cũng muốn bảo vệ Tô An nên mới biến thành Kobayashi Mie trở thành nữ chủ nhân lâm thời của bữa tiệc kia. Vì không để xảy ra nửa điểm sai lầm nên cô ta đã chuẩn bị rất lâu, từ cách trang điểm cho đến lễ phục, cho tới quan hệ ngoại giao, các vấn đề dù nhỏ không đáng kể thì cô ta cũng suy xét tới.
Tô Diễn rũ mắt xuống: “Vậy Kobayashi tiểu thư hẳn là nhớ rõ phu nhân của Smith tiên sinh phụ trách chi nhánh Châu Á của ngân hàng UBS đi”
“Nhớ rõ, lúc ấy Smith phu nhân đang mang thai”
Lúc ấy người phụ trách của khách sạn lựa chọn đắn sản theo mùa nên mới chuẩn bị cua lông tươi, thời tiết vào thu, đúng là mùa tốt để ăn cua.Thịt cua béo tươi ngon. Vị phu nhân kia đã mang thai bốn năm tháng, ngửi được mùi cua liền cầm một con lên nhưng bị cô ta ngăn lại. Lúc ấy cô ta có nói: “Phu nhân, bác sĩ dặn dò mang thai tốt nhất là không nên ăn gạch cua, những món này có tính hàn, ăn nhiều thì không tốt cho em bé”
Sau đó Smith phu nhân đọc được tin có vài phụ nữ bởi vì ăn nhiều cua nên sinh non, trước khi đi còn cố ý tỏ vẻ cảm ơn với cô ta.
Cô làm như vậy chẳng qua là bởi vì quan hệ giữa Smith tiên sinh của ngân hàng Thụy Sĩ với Tô Diễn tương đối tốt nên cô mới không khỏi chú ý nhiều hơn, ngay cả phu nhân của ông ta, cô cũng đã tìm hiểu từ trước.
Xong việc, cô còn cố ý giải thích với Tô Diễn vì sao phụ nữ mang thai không thích hợp ăn cua, nếu nghiêm trọng thì có thể làm cho thai phụ sinh non. Một vị trợ lý khác cũng đi theo còn khen ngợi cô sau này nhất định là một người mẹ tốt.
Nghĩ tới chuyện đó, lại liên hệ tới chuyện đêm qua, trong nháy mắt sắc mặt của Kobayashi Mie trở nên trắng bệch, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, đau tới không còn tri giác.
Tô Diễn là đang nhắc nhở cảnh cáo cô đừng động vào Tô An. Cô cho rằng người chỉ coi trọng công việc như Tô Diễn chắc chắn sẽ không chủ động phí thời gian nhớ những chuyện cần chú ý cho phụ nữ đang mang thai.
Chuyện này giống như mua một cái gối thêu hoa, hình hoa thêu ở trên gối cực kỳ tinh xảo, thoáng nhìn qua sẽ thấy rất xinh đẹp. Nhưng sau khi mở ra lại phát hiện bên trong gối đầu thật ra chỉ có rác.
Gối lại đẹp nữa thì cũng không che giấu được phần trong xấu xí.
Mà cô ta, chính là cái gối thêu hoa kia.
Kobayashi Mie buông lỏng tay ra, nụ cười vẫn khéo léo trước sau như một, độ cong vừa đúng: “Chuyện đó là do tôi bận quá nên quên mất, tối hôm qua thiếu chút nữa là phạm sai lầm.”
Tô Diễn nghe xong, nhìn Kobayashi Mie một hồi, cuối cùng hơi hơi nâng cằm lên, vừa ngạo mạn vừa lạnh nhạt.
Điểm mấu chốt của anh là Tô An, nếu Kobayashi Mie đã hiểu rõ nhưng cố tình giả bộ hồ đồ cho anh xem thì anh cũng không cần giữ mặt mũi lại cho cô ta làm gì, nói bóng nói gió không thích hợp với cô ta.
“Kobayashi tiểu thư, tôi với cô đã từng là quan hệ cấp trên cấp dưới. Ngoại trừ công việc ra thì ở quốc gia của cô, luận quan hệ thân sơ, tôi với cô cũng không quen thuộc tới độ có thể gọi thẳng tên”
Cùng với giọng nam lạnh lẽo, cuối hành lang dài trong quán trà liền truyến tới vài tiếng guốc gỗ.
Guốc gỗ bước trên hành lang dài phát ra tiếng cộp cộp cộp cộp.
Cửa gỗ bị người phục vụ kéo ra, người phục vụ yên tĩnh đứng ở bên cạnh, chỉ nói với Tô An một câu: “Tiểu thư, mời”
Tầm mắt của Tô An vừa quay sang liền nhìn thấy hai người ở trong phòng trà. Một người là chồng của cô, ba của đứa con trong bụng cô, còn người kia sao, là vị ảnh hậu(*) nào đó.
(*) Ảnh hậu: là danh xưng cho nữ diễn viên đạt giải Kim Mã, sau này được dùng để xưng hô một nữ diễn viên giỏi, có giải thưởng.
Tô An đi vào, nhẹ nhàng đóng lại cửa. Sau đó cô bước tới ngồi xuống bên cạnh Tô Diễn, hỏi: “Kobayashi tiểu thư là mời tôi tới ôn chuyện hay là mời tôi tới để xem kịch?”
Kobayashi Mie ngẩng đầu nhìn Tô An, ngón tay vốn dĩ đã buông lỏng lại tiếp tục bấm vào lòng bàn tay.
Buổi sáng hôm nay lúc Tô Diễn giúp Tô An mặc bộ Furisode mà cô ngày đêm thương nhớ. Tô An vừa mặc vào liền giống một cô gái nhỏ mới hơn hai mươi tuổi, hàng mi dài, đôi môi phấn hồng, dáng người nhỏ gầy đáng yêu.
Hai cây hoa anh đào nở rộ ở vạt áo trước. Mấy năm nhoáng qua, Kobayashi Mie không thể không thừa nhận, Tô An trẻ tuổi hơn cô ta, cũng xinh đẹp hơn cô ta.
Chiếc đĩa sứ có tạo hình độc đáo trên bàn trà đặt ba miếng bánh mochi nướng vừa mới nướng xong, trên bánh mochi còn được rưới sốt đặc chế.
Tô An nhéo một miếng, nếm thử rồi nói tiếp: “Nếu là ôn chuyện thì tôi nghĩ cũng không cần”
Bên dưới bàn trà thấp bé, Tô Diễn xoa nhẹ tay của Tô An hai cái.
Dù sao cũng là vợ của anh, nói chuyện rất giống nhau.
“Cô xem, tôi với cô lại không thân. Cô với tôi muốn ôn chuyện cũng không ôn được chuyện gì” Bàn tay cầm bánh mochi nướng của Tô An quơ một vòng , tiếp tục nghiêm trang nói: “Kobayashi tiểu thư, nếu có một ngày cô không muốn làm nghề này nữa, tôi có thể cho cô một đề nghị.”
“Đề nghị gì?”
“Đi làm diễn viên” Tô An dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục: “Trước kia tôi là họa sĩ, thật ra từ họa sĩ dùng cho tôi cũng không thỏa đáng, dù sao ông chủ tôi nói tôi là một người dung tục, quả thật từ dung tục này không quá văn nhã, nhưng tôi xác thật đã từng cầm bút vẽ kiếm cơm, cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì”
“Sau đó, tôi nghĩ thông suốt, đổi nghề làm thiết kế nhà. Tôi cảm thấy mình miễn cưỡng cũng là một nhà thiết kế có năng lực.”
Kobayashi Mie lạnh giọng nói: “Còn mời Tô phu nhân nói một lần rõ ràng”
“Đừng nóng vội, không phải tôi vẫn đang nói sao?” Tô An mím môi cười một cái, tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy với năng lực của Kobayashi tiểu thư mà phục vụ cho người khác, làm thư ký cho người khác thì thật đúng là nhân tài không được trọng dụng. Cô diễn tốt như vậy, biết dàn dựng kịch bản như vậy, hẳn là nên tới Hollywood học chuyên sâu.”
“Tô phu nhân không cảm thấy như vậy có chút thất lễ sao?” Ngại vì có Tô Diễn ở đây, Kobayashi Mie cố hết sức duy trì chút hình ảnh cuối cùng của mình.
“Không cảm thấy” Tô An trả lời.
Nếu là đổi thành trước kia, cô có thể sẽ không nói như vậy, nhưng mà khi không có Tô Diễn che chở, cô cần phải đối mắt với đủ loại người muôn hình muôn vẻ, đi làm việc để nuôi sống bản thân cùng với Tô Bảo, ở chung với Cố Thừa Càn lâu rồi, bị Cố Thừa Càn ảnh hưởng, cô cảm thấy có đôi khi da mặt cũng không thể dùng làm cơm ăn.
Giống như hiện tại, đối phó với loại thích diễn như Kobayashi Mie.
“Cô hẹn tôi tới đây, trước đó lại hẹn Tô Diễn, còn không phải là muốn làm cho tôi hiểu làm, tức giận sao?” Tô An lắc lắc đầu: “Nhưng tôi không muốn tức giận, làm sao bây giờ?”
Trước khi Tô Diễn tới đã nói cho cô biết, còn cho cô xem cả tin nhắn. Đọc xong thì cô liền xóa tin nhắn đi.
“Tức giận không tốt cho con” Tô Diễn nói một câu.
Tô An phối hợp mà gật gật đầu, trả lời lại: “Anh im miệng”
Tô Diễn im luôn.
“Kobayashi tiểu thư chẳng lẽ còn coi bản thân là thư ký của Tô Diễn, còn có thể tùy ý ra vào chỗ làm việc của anh ấy?” Đầu ngón tay của Tô An gõ gõ mặt bàn: “Hay là nói, cô định giống như trước đây, trước khi tôi tới thì cởi vài món quần áo, cố ý làm cho quần áo của mình không chỉn chu để tôi hiểu lầm Tô Diễn có gì đó với cô?”
Tô Diễn nghiêng đầu nhìn Tô An, sắc mặt tối dần, mày nhăn lại. Chuyện này là sao?
“Kobayashi tiểu thư, Trung Quốc chúng tôi có một câu ngạn ngữ là nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm, còn mời Kobayashi tiểu thư học làm sao hiểu được đúng mực, không phải của mình thì đừng nhớ nhung.”
Kobayashi Mie nhất thời có chút khó khăn, giống như bị người khác lột sạch quần áo, trần truồng bị ném vào băng tuyết. Tô An giống với Tô Diễn, nói chuyện quá trắng ra.
Cửa gỗ trong quán trà bị kéo ra rồi đóng lại.
Trà lúa mạch trong bát trà thô thoảng ra hương thơm say lòng người.
Tô An nghẹn xong Kobayashi Mie thì tâm tình thoải mái, nâng bát trà uống một ngụm trà lúa mạch.
“Chuyện này là sao?”
“Anh nói chuyện gì?” Tô An biết rõ còn cố hỏi.
Tô Diễn không mở miệng, nhìn Tô An một hồi. Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ tròn, lưu lại trong nhà một chiếc bóng ảm đạm. Bóng đen che khuất biểu tình trên mặt Tô Diễn, nửa sáng nửa tối, lạnh lẽo như sương.
“À? Chuyện đó à” Tô An làm như bừng tỉnh hiểu ra, buông chén trà rồi suy nghĩ một hồi, sau đó mới mở miệng nói: “Đoạn thời gian anh xử lý hạng mục Intercontinental, em có đi qua. Gọi điện thoại cho anh thì thư ký của anh nhận, lúc em tới nơi lại thấy thư ký của anh chỉ mặc váy ngủ hai dây, khí sắc hồng hào, quần áo không gọn như vừa mới tắm gội xong, cô ta nói cho em anh tạm thời không có phương tiện gặp em”
“Anh với thư ký của anh đang làm chuyện gì đó à?” Đuôi mắt của Tô An nhẹ nhàng quét qua Tô Diễn, hỏi.
“Em cảm thấy anh sẽ làm vậy sao?” Tô Diễn nhướn mày: “Trong nhà có phụ nữ xinh đẹp hơn, còn là vợ của anh, vì sao anh còn phải nhìn người khác?”
Tô An cắn bánh mochi nướng: “......”
Lúc Tô Diễn nghiêm túc đùa giỡn cô là đáng sợ nhất, nhưng cố tình cô còn bị anh làm cho rung động.
“Vì sao em không gọi trực tiếp cho anh?” Tô Diễn lại hỏi.
“Ông chủ, di động của anh tắt máy”
“Lúc đó đang dự đoán rủi ro nên anh tắt tiếng di động, nhưng em gọi tới thì vẫn sẽ có tiếng báo. Anh không có thói quen tắt máy” Tô Diễn nói xong, trong lòng hiểu rõ.
Chín phần mười là Kobayashi Mie đã sớm không muốn yên phận với công việc này nữa.
“A, anh hỏi thư ký của anh đi” Tô An nuốt xuống miếng bánh mochi nướng thứ hai, sau đó nói: “Nữ diễn viên tốt nhất của giải Oscar tiếp theo đó.”
Tô Diễn lại rót cho Tô An thêm chút trà lúa mạch.
“Cô ta xác thật đã không thích hợp làm công việc này nữa”
Tô An cắn bánh mochi nướng, nhìn Tô Diễn đang rót trà lúa mạch cho mình, trong giây lát cũng không mở miệng. Sao lời này của Tô Diễn lại có chút cảm giác như anh định phong sát(*) Kobayashi Mie
(*) Phong sát: Phong sát" là một thuật ngữ trong giới giải trí Hoa ngữ, dùng để chỉ những ngôi sao gần như bị cản trở toàn tập, khó có cơ hội quay lại hoạt động showbiz vì vướng phải scandal hay lỗi lầm cực lớn nào đó.
“Cô ta đã không phải thư ký của anh rồi, anh còn định làm gì?”
“Ừ, cho nên?” Tô Diễn nhếch khóe môi, nói: “Còn may em không ăn miếng điểm tâm kia.”
“Em cũng không bị ngốc”
“Ừ” Tô Diễn trả lời, trong ngữ điệu như chứa ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.