Chương 10
Hà Điệp Mộng Nhi
31/03/2024
1.
Triệu Sơ Đông hiếm khi gọi điện xin nghỉ ốm. Trưởng khoa sau khi hỏi thăm vài câu liền đồng ý.
Để điện thoại lên đầu tủ, Triệu Sơ Đông xoay người, nhìn Hạ Thanh Nam vẫn đang ngủ say, Triệu Sơ Đông nhích người lên một chút, ôm lấy anh vào lòng. Những nụ hôn nhẹ cứ thế rơi trên mái tóc của Hạ Thanh Nam.
Thân nhiệt của cả hai đều cao hơn thường ngày một chút. Dù sao đêm qua cũng dầm mưa về, hơn nữa còn ở trong phòng tắm một lúc lâu. Mặc dù có chút mệt, nhưng tinh thần của Triệu Sơ Đông vẫn rất tốt. Hạ Thanh Nam đã chịu mở lòng với cậu, tuy không nhiều, nhưng con người mà, không được quá tham lam.
Nằm thêm một lúc, Triệu Sơ Đông cũng chịu rời xa chăn ấm cùng mỹ nhân, chuẩn bị đồ ăn trưa nay, cũng không thể để bé Gấu và Trúc đói được. Đi vào phòng tắm, Triệu Sơ Đông nhìn những dấu hôn trên cổ mình trong gương, thích thú đứng xem xét một lúc.
Triệu Sơ Đông biết tối qua Hạ Thanh Nam để lại cho mình không ít dấu hôn, nhưng hôm qua mệt quá, vẫn chưa kịp xem qua. Đưa tay vuốt ve từng dấu hôn từ cổ kéo dài tới ngực mình, không khỏi nở nụ cười cưng chiều.
Vốn Triệu Sơ Đông nghĩ mình sẽ là bên chủ động, nhưng nếu Hạ Thanh Nam thích, cậu tập thích nghi làm bên bị động cũng không sao. Ít nhất mình đau còn biết nói, sợ rằng người kia đã xem đau đớn thành điều dĩ nhiên rồi cũng nên.
2.
Lúc Hạ Thanh Nam tỉnh dậy liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm nồng hấp dẫn, anh cứ ngỡ mình còn đang ở trong mơ. Trong mơ, anh vẫn là một cậu nhóc, mỗi lần thức dậy đều sẽ thấy mẹ đứng nấu ăn.
Dáng mẹ đứng rất tuỳ hứng, không có chút thục nữ nào, nhưng đồ ăn làm ra lại rất ngon. Mỗi lần thấy anh đều sẽ cho anh ăn thử trước.
Hạ Thanh Nam trong trạng thái mơ hồ tìm đến nơi phát ra mùi hương. Triệu Sơ Đông đang bày đồ ăn ra bàn, nghe tiếng bước chân liền ngước lên cười. Cầm phần thịt của sò lụa xào lên, đút cho anh ăn.
"Đúng lúc lắm, nếm thử xem nào. Lâu lắm rồi tôi cũng chưa ăn món này."
Hình bóng mẹ như đang đứng đó, theo tầm nhìn nhoè đi, hiện lên nụ cười bất đắc dĩ của Triệu Sơ Đông.
"Ngoan, tôi thương. Đừng khóc nhé."
Đôi bàn tay to lớn của Triệu Sơ Đông lau đi nước mắt, Hạ Thanh Nam lúc này mới nhận ra mình đang khóc. Cảm xúc bất chợt ùa tới không thể nào kiểm soát được. Hạ Thanh Nam cứ đứng đó, im lặng rơi lệ, được Triệu Sơ Đông ôm vào lòng dỗ dành.
Anh không nói gì cả, chỉ vùi đầu vào cổ của Triệu Sơ Đông mà khóc. Hạ Thanh Nam không biết mình khóc vì điều gì, khóc vì nhớ, khóc vì tiếc nuối, hay chỉ đơn giản là do bị bệnh chi phối, không khống chế được cảm xúc mà rơi lệ.
Hạ Thanh Nam chỉ biết mình khóc rất lâu, Triệu Sơ Đông cứ ôm anh mãi không buông. Tới lúc anh khống chế được cảm xúc, đồ ăn cũng đã không còn nóng nữa.
Triệu Sơ Đông đi hâm lại đồ ăn, Hạ Thanh Nam đi rửa mặt. Mang theo một đôi mắt sưng đỏ ngồi về lại bàn ăn, Hạ Thanh Nam lúc này mới nhận ra Triệu Sơ Đông đang cởi trần. Những dấu hôn để lại ngày hôm qua bắt mắt vô cùng.
Đồ ăn đã được hâm xong, trong quá trình ăn, ánh mắt của Hạ Thanh Nam cứ tập trung lên những dấu hôn kia. Nhưng không ai nói chuyện với nhau câu nào cả. Triệu Sơ Đông biết Hạ Thanh Nam đang nhìn những dấu hôn trên người mình, nhưng cố tình không nói gì cả. Còn Hạ Thanh Nam không biết đã thả hồn về phương nào.
Tới lúc bé Trúc nhảy lên người mình, Hạ Thanh Nam mới hồi thần. Đặt đũa xuống, vừa vuốt lông mèo vừa nhìn Triệu Sơ Đông.
"...Đau không?"
"Cũng ổn, cơ mà chưa được trải nghiệm đủ. Tổng giám đốc Hạ, anh cần tăng thêm tần suất thực hiện rồi!"
Nói xong còn nháy mắt một cái, tựa hồ đối với việc trêu chọc anh là thú vui lớn nhất của cậu. Hạ Thanh Nam im lặng một lúc mới lên tiếng.
"Xin lỗi."
"Chuyện này vốn là tôi tình cậu nguyện, có gì đâu mà phải xin lỗi. Cơ mà tôi là người có chút bảo thủ, đã nhận định một người là không muốn buông đâu. Do đó, cậu nhớ chịu trách nhiệm là được. Còn không chịu trách nhiệm cũng không sao, tôi cũng sẽ không buông tha cậu đâu!"
3.
Triệu Sơ Đông và Hạ Thanh Nam đều phát sốt. Nhưng so với Hạ Thanh Nam, Triệu Sơ Đông vẫn ở trong trạng thái có thể kiểm soát được. Vốn lúc trưa còn đỡ, tới tối, Hạ Thanh Nam liền tiến vào trạng thái sốt mê man.
Hạ Thanh Nam lại được chuyển vào khoa cấp cứu, trước khi đi Triệu Sơ Đông không quên cầm theo mẫu thuốc hạ sốt cùng thuốc điều trị hàng ngày đến. Sau khi Hạ Thanh Nam được chuyển vào phòng theo dõi, Triệu Sơ Đông đem thuốc đến khoa xét nghiệm.
Đồng nghiệp sau khi nhận được tin liền gọi điện đến hỏi thăm.
"Bác sĩ Triệu à, nay không phải cậu nghỉ ốm sao? Sao giờ lại đến bệnh viện tăng ca bất chợt rồi?"
"Tình huống có chút bất đắc dĩ."
"Lại là bệnh nhân nhà giàu đó à? Có cần tôi giúp gì không?"
Triệu Sơ Đông cũng không bất ngờ với khả năng nắm bắt thông tin của đồng nghiệp. Dù sao trong khoa cũng có rất nhiều người trẻ tuổi, tốc độ hóng drama cũng không thể xem thường.
"Không cần, mọi việc đều ổn."
"Haizz, mấy người nhà giàu này thật nhiều vấn đề."
Giọng điệu chê bai này khiến Triệu Sơ Đông nhíu mày: "Lần này là vấn đề của thuốc, không phải lỗi của cậu ấy. Hơn nữa, bệnh nhân tìm tới bác sĩ, đơn giản là do họ biết họ có bệnh, họ mong muốn được chữa trị. Trách nhiệm của bác sĩ là dốc hết sức hỗ trợ bệnh nhân. Chỉ cần họ còn ở bệnh viện, tức là họ còn hy vọng nhận được sự giúp đỡ, chứ không phải là nhận được sự chê bai. Không ai muốn mình bị bệnh cả, quan trọng là họ dám đối diện, dám đấu tranh để được sống. Ngoài giúp đỡ họ trong việc chữa trị, còn có trách nhiệm hỗ trợ họ về mặt tinh thần nữa. Cậu hiểu ý tôi chứ?"
Người đồng nghiệp kia im lặng một lúc, ngượng ngùng cười nói: "Tôi hiểu mà, chỉ là đang nói chuyện với nhau thôi, cần nghiêm túc vậy không. Thôi không làm phiền cậu nữa, bye bye."
Tiếng tút tút vang lên, chân mày nhíu lại của Triệu Sơ Đông vẫn chưa giãn ra. Tận đến khi nhìn thấy Hạ Thanh Nam, trên khuôn mặt ấy mới thoáng giãn ra, xuất hiện nụ cười.
Triệu Sơ Đông hiếm khi gọi điện xin nghỉ ốm. Trưởng khoa sau khi hỏi thăm vài câu liền đồng ý.
Để điện thoại lên đầu tủ, Triệu Sơ Đông xoay người, nhìn Hạ Thanh Nam vẫn đang ngủ say, Triệu Sơ Đông nhích người lên một chút, ôm lấy anh vào lòng. Những nụ hôn nhẹ cứ thế rơi trên mái tóc của Hạ Thanh Nam.
Thân nhiệt của cả hai đều cao hơn thường ngày một chút. Dù sao đêm qua cũng dầm mưa về, hơn nữa còn ở trong phòng tắm một lúc lâu. Mặc dù có chút mệt, nhưng tinh thần của Triệu Sơ Đông vẫn rất tốt. Hạ Thanh Nam đã chịu mở lòng với cậu, tuy không nhiều, nhưng con người mà, không được quá tham lam.
Nằm thêm một lúc, Triệu Sơ Đông cũng chịu rời xa chăn ấm cùng mỹ nhân, chuẩn bị đồ ăn trưa nay, cũng không thể để bé Gấu và Trúc đói được. Đi vào phòng tắm, Triệu Sơ Đông nhìn những dấu hôn trên cổ mình trong gương, thích thú đứng xem xét một lúc.
Triệu Sơ Đông biết tối qua Hạ Thanh Nam để lại cho mình không ít dấu hôn, nhưng hôm qua mệt quá, vẫn chưa kịp xem qua. Đưa tay vuốt ve từng dấu hôn từ cổ kéo dài tới ngực mình, không khỏi nở nụ cười cưng chiều.
Vốn Triệu Sơ Đông nghĩ mình sẽ là bên chủ động, nhưng nếu Hạ Thanh Nam thích, cậu tập thích nghi làm bên bị động cũng không sao. Ít nhất mình đau còn biết nói, sợ rằng người kia đã xem đau đớn thành điều dĩ nhiên rồi cũng nên.
2.
Lúc Hạ Thanh Nam tỉnh dậy liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm nồng hấp dẫn, anh cứ ngỡ mình còn đang ở trong mơ. Trong mơ, anh vẫn là một cậu nhóc, mỗi lần thức dậy đều sẽ thấy mẹ đứng nấu ăn.
Dáng mẹ đứng rất tuỳ hứng, không có chút thục nữ nào, nhưng đồ ăn làm ra lại rất ngon. Mỗi lần thấy anh đều sẽ cho anh ăn thử trước.
Hạ Thanh Nam trong trạng thái mơ hồ tìm đến nơi phát ra mùi hương. Triệu Sơ Đông đang bày đồ ăn ra bàn, nghe tiếng bước chân liền ngước lên cười. Cầm phần thịt của sò lụa xào lên, đút cho anh ăn.
"Đúng lúc lắm, nếm thử xem nào. Lâu lắm rồi tôi cũng chưa ăn món này."
Hình bóng mẹ như đang đứng đó, theo tầm nhìn nhoè đi, hiện lên nụ cười bất đắc dĩ của Triệu Sơ Đông.
"Ngoan, tôi thương. Đừng khóc nhé."
Đôi bàn tay to lớn của Triệu Sơ Đông lau đi nước mắt, Hạ Thanh Nam lúc này mới nhận ra mình đang khóc. Cảm xúc bất chợt ùa tới không thể nào kiểm soát được. Hạ Thanh Nam cứ đứng đó, im lặng rơi lệ, được Triệu Sơ Đông ôm vào lòng dỗ dành.
Anh không nói gì cả, chỉ vùi đầu vào cổ của Triệu Sơ Đông mà khóc. Hạ Thanh Nam không biết mình khóc vì điều gì, khóc vì nhớ, khóc vì tiếc nuối, hay chỉ đơn giản là do bị bệnh chi phối, không khống chế được cảm xúc mà rơi lệ.
Hạ Thanh Nam chỉ biết mình khóc rất lâu, Triệu Sơ Đông cứ ôm anh mãi không buông. Tới lúc anh khống chế được cảm xúc, đồ ăn cũng đã không còn nóng nữa.
Triệu Sơ Đông đi hâm lại đồ ăn, Hạ Thanh Nam đi rửa mặt. Mang theo một đôi mắt sưng đỏ ngồi về lại bàn ăn, Hạ Thanh Nam lúc này mới nhận ra Triệu Sơ Đông đang cởi trần. Những dấu hôn để lại ngày hôm qua bắt mắt vô cùng.
Đồ ăn đã được hâm xong, trong quá trình ăn, ánh mắt của Hạ Thanh Nam cứ tập trung lên những dấu hôn kia. Nhưng không ai nói chuyện với nhau câu nào cả. Triệu Sơ Đông biết Hạ Thanh Nam đang nhìn những dấu hôn trên người mình, nhưng cố tình không nói gì cả. Còn Hạ Thanh Nam không biết đã thả hồn về phương nào.
Tới lúc bé Trúc nhảy lên người mình, Hạ Thanh Nam mới hồi thần. Đặt đũa xuống, vừa vuốt lông mèo vừa nhìn Triệu Sơ Đông.
"...Đau không?"
"Cũng ổn, cơ mà chưa được trải nghiệm đủ. Tổng giám đốc Hạ, anh cần tăng thêm tần suất thực hiện rồi!"
Nói xong còn nháy mắt một cái, tựa hồ đối với việc trêu chọc anh là thú vui lớn nhất của cậu. Hạ Thanh Nam im lặng một lúc mới lên tiếng.
"Xin lỗi."
"Chuyện này vốn là tôi tình cậu nguyện, có gì đâu mà phải xin lỗi. Cơ mà tôi là người có chút bảo thủ, đã nhận định một người là không muốn buông đâu. Do đó, cậu nhớ chịu trách nhiệm là được. Còn không chịu trách nhiệm cũng không sao, tôi cũng sẽ không buông tha cậu đâu!"
3.
Triệu Sơ Đông và Hạ Thanh Nam đều phát sốt. Nhưng so với Hạ Thanh Nam, Triệu Sơ Đông vẫn ở trong trạng thái có thể kiểm soát được. Vốn lúc trưa còn đỡ, tới tối, Hạ Thanh Nam liền tiến vào trạng thái sốt mê man.
Hạ Thanh Nam lại được chuyển vào khoa cấp cứu, trước khi đi Triệu Sơ Đông không quên cầm theo mẫu thuốc hạ sốt cùng thuốc điều trị hàng ngày đến. Sau khi Hạ Thanh Nam được chuyển vào phòng theo dõi, Triệu Sơ Đông đem thuốc đến khoa xét nghiệm.
Đồng nghiệp sau khi nhận được tin liền gọi điện đến hỏi thăm.
"Bác sĩ Triệu à, nay không phải cậu nghỉ ốm sao? Sao giờ lại đến bệnh viện tăng ca bất chợt rồi?"
"Tình huống có chút bất đắc dĩ."
"Lại là bệnh nhân nhà giàu đó à? Có cần tôi giúp gì không?"
Triệu Sơ Đông cũng không bất ngờ với khả năng nắm bắt thông tin của đồng nghiệp. Dù sao trong khoa cũng có rất nhiều người trẻ tuổi, tốc độ hóng drama cũng không thể xem thường.
"Không cần, mọi việc đều ổn."
"Haizz, mấy người nhà giàu này thật nhiều vấn đề."
Giọng điệu chê bai này khiến Triệu Sơ Đông nhíu mày: "Lần này là vấn đề của thuốc, không phải lỗi của cậu ấy. Hơn nữa, bệnh nhân tìm tới bác sĩ, đơn giản là do họ biết họ có bệnh, họ mong muốn được chữa trị. Trách nhiệm của bác sĩ là dốc hết sức hỗ trợ bệnh nhân. Chỉ cần họ còn ở bệnh viện, tức là họ còn hy vọng nhận được sự giúp đỡ, chứ không phải là nhận được sự chê bai. Không ai muốn mình bị bệnh cả, quan trọng là họ dám đối diện, dám đấu tranh để được sống. Ngoài giúp đỡ họ trong việc chữa trị, còn có trách nhiệm hỗ trợ họ về mặt tinh thần nữa. Cậu hiểu ý tôi chứ?"
Người đồng nghiệp kia im lặng một lúc, ngượng ngùng cười nói: "Tôi hiểu mà, chỉ là đang nói chuyện với nhau thôi, cần nghiêm túc vậy không. Thôi không làm phiền cậu nữa, bye bye."
Tiếng tút tút vang lên, chân mày nhíu lại của Triệu Sơ Đông vẫn chưa giãn ra. Tận đến khi nhìn thấy Hạ Thanh Nam, trên khuôn mặt ấy mới thoáng giãn ra, xuất hiện nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.