Chương 11: Hoàn
Hà Điệp Mộng Nhi
31/03/2024
1.
Lúc Hạ Thanh Nam tỉnh lại, cả căn phòng chỉ có tiếng máy móc không cảm xúc vang vọng khắp nơi. Ngẩn người một lúc, Hạ Thanh Nam từ từ ngồi dậy.
Phòng bệnh Hạ Thanh Nam ở luôn là phòng dịch vụ Vip, diện tích rộng rãi hơn hẳn những căn phòng thường. Trong phòng còn có sẵn một chiếc ghế sofa, Triệu Sơ Đông đang nằm ngủ trên đó.
Hạ Thanh Nam gỡ kim truyền trên tay ra, ôm chăn đi đến bên cạnh Triệu Sơ Đông. Ghế sofa không nhỏ, nhưng hai người đàn ông trưởng thành nằm trên đó liền trở nên chật chội. Triệu Sơ Đông cũng vì thế mà bị đánh thức, trên người được đắp chăn mềm, sau lưng lại có một vòng tay ấm áp ôm lấy.
Triệu Sơ Đông có chút mơ màng, nhưng rất nhanh đã thanh tỉnh: "Buổi tối không ngủ lại đi làm nũng sao?"
Hạ Thanh Nam không trả lời, chỉ dụi dụi cả khuôn mặt vào cần cổ của Triệu Sơ Đông, chọc người nào đó bị nhột mà cười lên.
"Ngoan, về giường nằm đi. Ở đây chật lắm."
Vòng tay của Hạ Thanh Nam càng ôm chặt, giọng nói trầm ấm cứ thế vang lên bên tai: "Muốn ôm cậu một lát."
"Lên giường đi, giường đủ chỗ cho cả hai. Muốn ôm bao lâu thì ôm nhé."
Một lúc sau Hạ Thanh Nam mới chịu thả người ra, ôm chăn về lại giường. Triệu Sơ Đông nở nụ cười cưng chìu, đi theo sau lưng anh, trước khi Hạ Thanh Nam nằm xuống liền cầm tay anh kiểm tra. Kim truyền bị rút một cách cẩu thả, tạo thành một vết thương nhỏ. Nhưng chủ nhân nó có vẻ không quan tâm lắm, vết máu động trên đó cũng đã khô.
Với tư cách là một người làm trong ngành y, Triệu Sơ Đông biết hành động này là không nên. Nhưng với cương vị người yêu, có những hành động Triệu Sơ Đông tựa hồ không suy nghĩ, chỉ vô thức làm ra. Ví dụ như liếm vết thương nhỏ nơi tay của Hạ Thanh Nam.
Hạ Thanh Nam nhìn Triệu Sơ Đông, ngay lúc Triệu Sơ Đông ngẩng đầu lên liền trao cho cậu một nụ hôn nồng cháy. Trong căn phòng chỉ có tiếng máy móc bỗng vang lên những âm thanh khác, xen kẽ là giọng nói trầm lắng dịu dàng.
"Ngoan, mới bị bệnh cần nghỉ ngơi đã, chờ xuất viện về nhà, nhé."
2.
Từ sau đêm đó, cuộc sống của Hạ Thanh Nam và Triệu Sơ Đông có nhiều màu sắc hơn hẳn. Ngoài những lúc bận rộn, cả hai lại cùng nhau đi dạo, ở nhà xem phim, sau đó thuận theo tự nhiên mà lăn giường.
Triệu Sơ Đông ngày nào cũng trong tình trạng thấy hình không thấy bóng, vừa kết thúc ca làm đã gấp gáp chạy về nhà. Việc điều trị của Hạ Thanh Nam ngày càng có dấu hiệu tích cực hơn, so với việc ở trong bệnh viện, ở nhà của Triệu Sơ Đông dường như khiến Hạ Thanh Nam cảm thấy an tâm mà thả lỏng hơn.
Phát hiện điểm này, Triệu Sơ Đông liền thử đề nghị với Hạ Thanh Nam, có muốn để bác sĩ tâm lý đến nhà hay không. Đây là một người bạn Triệu Sơ Đông gặp được khi học lên thạc sĩ, là một cô gái bằng tuổi, tính tình rất điềm đạm.
Triệu Sơ Đông cũng chỉ nhắc đến một lần, sau đó không nhắc đến nữa. Hạ Thanh Nam cũng không có vẻ gì là để ý đến việc này, còn có một chút kháng cự. Ấy thế mà một tuần trôi qua, lúc cả hai đang chơi đùa với bé Gấu và bé Trúc, Hạ Thanh Nam đột nhiên nhắc đến việc này.
"Có thể để cô ấy đến nhà làm khách."
Triệu Sơ Đông lúc đó còn chưa phản ứng kịp, cả khuôn mặt đều hiện lên sự khó hiểu. Tới lúc phản ứng lại được, cả khuôn mặt và ánh mắt đều là ý cười.
"Được, để hôm nào đó rảnh em mời cô ấy đến nhà chúng ta làm khách."
3.
Hạ Thanh Nam phải đi họp thường niên tại công ty. Theo lệ cứ ba tháng tổ chức họp một lần, nhưng đợt vừa rồi anh lấy lý do sức khoẻ, không trực tiếp đến dự họp. Lần này tính luôn lần trước đã là sáu tháng, nếu Hạ Thanh Nam không xuất hiện, chỉ sợ cổ đông trong công ty lại dị nghị không ít.
Triệu Sơ Đông hôm qua có ca trực, 9 giờ sáng mới về đến nhà. Trong nhà chỉ có bé Gấu và bé Trúc, mặc dù đã nghe Hạ Thanh Nam nói từ trước, nhưng trong nhà thiếu đi bóng dáng cao lớn ấy, Triệu Sơ Đông có chút không quen.
Lúc nằm ngủ bù cũng trằn trọc không yên, lo sợ khi đối diện với nhiều người, tình hình sức khoẻ tinh thần của Hạ Thanh Nam đột nhiên biến đổi, dễ trở nên kích động gây hại cho bản thân.
Mặc dù Hạ Thanh Nam đã chịu phối hợp với bác sĩ tâm lý mới, cũng đã cải thiện rất nhiều so với trước kia, nhưng Triệu Sơ Đông vẫn không thể nào dằn lòng được. Tin nhắn gởi cho Hạ Thanh Nam vẫn chưa thấy hồi âm, Triệu Sơ Đông nhẩm đếm số tin nhắn trong lòng, cũng khoảng 10 tin nhắn rồi.
Cứ nằm mơ mơ màng màng không thể nào ngủ yên giấc, lúc tiếng mở cửa vang lên, Triệu Sơ Đông liền tỉnh giấc. Hạ Thanh Nam bước vào nhà liền thấy Triệu Sơ Đông ló đầu ra nhìn từ trong phòng ngủ. Bộ dạng khác hẳn ngày thường, nhất là đôi mắt phát sáng kia, hệt như là bé Gấu vậy.
Cảm giác nhẹ nhõm nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, đẩy lùi đi sự căng thẳng vẫn túc trực trong cơ thể cả ngày hôm nay. Hạ Thanh Nam thở dài một hơi, cởi cà vạt và áo vest, đi tới ôm lấy Triệu Sơ Đông, đầu gục lên vai cậu.
Triệu Sơ Đông vừa xoa đầu anh vừa hỏi: "Mệt lắm rồi đúng không, đi ngủ một giấc nhé!"
Hạ Thanh Nam gật đầu, tay lại ôm chặt Triệu Sơ Đông không buông. Triệu Sơ Đông cười, cũng không hối thúc, chỉ vuốt ve mái tóc mềm mại, cảm nhận những khoảnh khắc nhẹ nhàng này. Bên cạnh có người để mình chờ đợi, bên cạnh có người để mình dựa dẫm, cảm giác đó thật sự rất tuyệt.
Mệt mỏi trong cuộc sống không quá đáng sợ, chỉ cần có một chỗ dựa tinh thần, có thể là một người nào đó, cũng có thể là một con vật nào đó, cũng có thể là một thứ gì đó. Nghe nhạc, xem phim, thư giãn trong phòng tắm, hẹn hò, kết hôn. Đó đều là những thứ giúp vượt qua những mệt mỏi trong cuộc sống.
Nhưng không phải ai cũng có những cảm nhận đó, họ mất đi hứng thú với tất cả mọi thứ. Mọi thứ đối với họ đều là áp lực, dần dần, họ không những không cảm nhận được gì từ đó, mà dần trở nên sợ hãi, sợ hãi những thứ được xem là bình thường đó.
Họ nhốt mình trong trạng thái cô độc, nhàm chán, không có bất kỳ thói quen nào. Họ cảm thấy đây mới là vùng an toàn của họ, nhưng không phải lúc nào họ cũng bảo vệ được sự an toàn này. Khi sự an toàn này mất đi, họ cũng mất đi niềm tin vào cuộc sống, mất đi khao khát sống. Để rồi vào một ngày nắng đẹp nào đó liền rời đi.
Hi vọng mỗi người chúng ta hãy nhẹ nhàng với cuộc sống một chút. Luôn đối diện với mọi thứ một cách vui vẻ và bình tĩnh, biết đâu sự vui vẻ của bạn có thể lan truyền đến cho một người đang khao khát nó. Và nếu một ngày, bạn có một người yêu nhạy cảm hơn người khác một chút. Mong bạn hãy cho họ sự dịu dàng và kiên nhẫn, hãy để họ cảm thấy an toàn. Hãy để họ cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới này thông qua bạn, nhé!
—————- Hoàn ——————
- Góc lảm nhảm: ầy chẳng là tui có dự định xuất bản 2 cuốn tiểu thuyết bối cảnh Việt của mình, có lẽ không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được, nhưng tui sẽ cố gắng.
+ Bộ truyện này được viết trong lúc ngẫu hứng của tui, cũng chỉ viết trong một tuần, nếu có gì thiếu xót mong mọi người bỏ qua ạ. Còn 2 ngoại truyện nữa là kết thúc bộ này rồi!
Cảm ơn bạn đã theo dõi và ủng hộ, nếu yêu thích truyện, hãy ủng hộ tác giả 5.000 (5k) vnđ để tác giả có thêm động lực viết tiếp những bộ truyện tiếp theo ạ. ️️️
Lúc Hạ Thanh Nam tỉnh lại, cả căn phòng chỉ có tiếng máy móc không cảm xúc vang vọng khắp nơi. Ngẩn người một lúc, Hạ Thanh Nam từ từ ngồi dậy.
Phòng bệnh Hạ Thanh Nam ở luôn là phòng dịch vụ Vip, diện tích rộng rãi hơn hẳn những căn phòng thường. Trong phòng còn có sẵn một chiếc ghế sofa, Triệu Sơ Đông đang nằm ngủ trên đó.
Hạ Thanh Nam gỡ kim truyền trên tay ra, ôm chăn đi đến bên cạnh Triệu Sơ Đông. Ghế sofa không nhỏ, nhưng hai người đàn ông trưởng thành nằm trên đó liền trở nên chật chội. Triệu Sơ Đông cũng vì thế mà bị đánh thức, trên người được đắp chăn mềm, sau lưng lại có một vòng tay ấm áp ôm lấy.
Triệu Sơ Đông có chút mơ màng, nhưng rất nhanh đã thanh tỉnh: "Buổi tối không ngủ lại đi làm nũng sao?"
Hạ Thanh Nam không trả lời, chỉ dụi dụi cả khuôn mặt vào cần cổ của Triệu Sơ Đông, chọc người nào đó bị nhột mà cười lên.
"Ngoan, về giường nằm đi. Ở đây chật lắm."
Vòng tay của Hạ Thanh Nam càng ôm chặt, giọng nói trầm ấm cứ thế vang lên bên tai: "Muốn ôm cậu một lát."
"Lên giường đi, giường đủ chỗ cho cả hai. Muốn ôm bao lâu thì ôm nhé."
Một lúc sau Hạ Thanh Nam mới chịu thả người ra, ôm chăn về lại giường. Triệu Sơ Đông nở nụ cười cưng chìu, đi theo sau lưng anh, trước khi Hạ Thanh Nam nằm xuống liền cầm tay anh kiểm tra. Kim truyền bị rút một cách cẩu thả, tạo thành một vết thương nhỏ. Nhưng chủ nhân nó có vẻ không quan tâm lắm, vết máu động trên đó cũng đã khô.
Với tư cách là một người làm trong ngành y, Triệu Sơ Đông biết hành động này là không nên. Nhưng với cương vị người yêu, có những hành động Triệu Sơ Đông tựa hồ không suy nghĩ, chỉ vô thức làm ra. Ví dụ như liếm vết thương nhỏ nơi tay của Hạ Thanh Nam.
Hạ Thanh Nam nhìn Triệu Sơ Đông, ngay lúc Triệu Sơ Đông ngẩng đầu lên liền trao cho cậu một nụ hôn nồng cháy. Trong căn phòng chỉ có tiếng máy móc bỗng vang lên những âm thanh khác, xen kẽ là giọng nói trầm lắng dịu dàng.
"Ngoan, mới bị bệnh cần nghỉ ngơi đã, chờ xuất viện về nhà, nhé."
2.
Từ sau đêm đó, cuộc sống của Hạ Thanh Nam và Triệu Sơ Đông có nhiều màu sắc hơn hẳn. Ngoài những lúc bận rộn, cả hai lại cùng nhau đi dạo, ở nhà xem phim, sau đó thuận theo tự nhiên mà lăn giường.
Triệu Sơ Đông ngày nào cũng trong tình trạng thấy hình không thấy bóng, vừa kết thúc ca làm đã gấp gáp chạy về nhà. Việc điều trị của Hạ Thanh Nam ngày càng có dấu hiệu tích cực hơn, so với việc ở trong bệnh viện, ở nhà của Triệu Sơ Đông dường như khiến Hạ Thanh Nam cảm thấy an tâm mà thả lỏng hơn.
Phát hiện điểm này, Triệu Sơ Đông liền thử đề nghị với Hạ Thanh Nam, có muốn để bác sĩ tâm lý đến nhà hay không. Đây là một người bạn Triệu Sơ Đông gặp được khi học lên thạc sĩ, là một cô gái bằng tuổi, tính tình rất điềm đạm.
Triệu Sơ Đông cũng chỉ nhắc đến một lần, sau đó không nhắc đến nữa. Hạ Thanh Nam cũng không có vẻ gì là để ý đến việc này, còn có một chút kháng cự. Ấy thế mà một tuần trôi qua, lúc cả hai đang chơi đùa với bé Gấu và bé Trúc, Hạ Thanh Nam đột nhiên nhắc đến việc này.
"Có thể để cô ấy đến nhà làm khách."
Triệu Sơ Đông lúc đó còn chưa phản ứng kịp, cả khuôn mặt đều hiện lên sự khó hiểu. Tới lúc phản ứng lại được, cả khuôn mặt và ánh mắt đều là ý cười.
"Được, để hôm nào đó rảnh em mời cô ấy đến nhà chúng ta làm khách."
3.
Hạ Thanh Nam phải đi họp thường niên tại công ty. Theo lệ cứ ba tháng tổ chức họp một lần, nhưng đợt vừa rồi anh lấy lý do sức khoẻ, không trực tiếp đến dự họp. Lần này tính luôn lần trước đã là sáu tháng, nếu Hạ Thanh Nam không xuất hiện, chỉ sợ cổ đông trong công ty lại dị nghị không ít.
Triệu Sơ Đông hôm qua có ca trực, 9 giờ sáng mới về đến nhà. Trong nhà chỉ có bé Gấu và bé Trúc, mặc dù đã nghe Hạ Thanh Nam nói từ trước, nhưng trong nhà thiếu đi bóng dáng cao lớn ấy, Triệu Sơ Đông có chút không quen.
Lúc nằm ngủ bù cũng trằn trọc không yên, lo sợ khi đối diện với nhiều người, tình hình sức khoẻ tinh thần của Hạ Thanh Nam đột nhiên biến đổi, dễ trở nên kích động gây hại cho bản thân.
Mặc dù Hạ Thanh Nam đã chịu phối hợp với bác sĩ tâm lý mới, cũng đã cải thiện rất nhiều so với trước kia, nhưng Triệu Sơ Đông vẫn không thể nào dằn lòng được. Tin nhắn gởi cho Hạ Thanh Nam vẫn chưa thấy hồi âm, Triệu Sơ Đông nhẩm đếm số tin nhắn trong lòng, cũng khoảng 10 tin nhắn rồi.
Cứ nằm mơ mơ màng màng không thể nào ngủ yên giấc, lúc tiếng mở cửa vang lên, Triệu Sơ Đông liền tỉnh giấc. Hạ Thanh Nam bước vào nhà liền thấy Triệu Sơ Đông ló đầu ra nhìn từ trong phòng ngủ. Bộ dạng khác hẳn ngày thường, nhất là đôi mắt phát sáng kia, hệt như là bé Gấu vậy.
Cảm giác nhẹ nhõm nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, đẩy lùi đi sự căng thẳng vẫn túc trực trong cơ thể cả ngày hôm nay. Hạ Thanh Nam thở dài một hơi, cởi cà vạt và áo vest, đi tới ôm lấy Triệu Sơ Đông, đầu gục lên vai cậu.
Triệu Sơ Đông vừa xoa đầu anh vừa hỏi: "Mệt lắm rồi đúng không, đi ngủ một giấc nhé!"
Hạ Thanh Nam gật đầu, tay lại ôm chặt Triệu Sơ Đông không buông. Triệu Sơ Đông cười, cũng không hối thúc, chỉ vuốt ve mái tóc mềm mại, cảm nhận những khoảnh khắc nhẹ nhàng này. Bên cạnh có người để mình chờ đợi, bên cạnh có người để mình dựa dẫm, cảm giác đó thật sự rất tuyệt.
Mệt mỏi trong cuộc sống không quá đáng sợ, chỉ cần có một chỗ dựa tinh thần, có thể là một người nào đó, cũng có thể là một con vật nào đó, cũng có thể là một thứ gì đó. Nghe nhạc, xem phim, thư giãn trong phòng tắm, hẹn hò, kết hôn. Đó đều là những thứ giúp vượt qua những mệt mỏi trong cuộc sống.
Nhưng không phải ai cũng có những cảm nhận đó, họ mất đi hứng thú với tất cả mọi thứ. Mọi thứ đối với họ đều là áp lực, dần dần, họ không những không cảm nhận được gì từ đó, mà dần trở nên sợ hãi, sợ hãi những thứ được xem là bình thường đó.
Họ nhốt mình trong trạng thái cô độc, nhàm chán, không có bất kỳ thói quen nào. Họ cảm thấy đây mới là vùng an toàn của họ, nhưng không phải lúc nào họ cũng bảo vệ được sự an toàn này. Khi sự an toàn này mất đi, họ cũng mất đi niềm tin vào cuộc sống, mất đi khao khát sống. Để rồi vào một ngày nắng đẹp nào đó liền rời đi.
Hi vọng mỗi người chúng ta hãy nhẹ nhàng với cuộc sống một chút. Luôn đối diện với mọi thứ một cách vui vẻ và bình tĩnh, biết đâu sự vui vẻ của bạn có thể lan truyền đến cho một người đang khao khát nó. Và nếu một ngày, bạn có một người yêu nhạy cảm hơn người khác một chút. Mong bạn hãy cho họ sự dịu dàng và kiên nhẫn, hãy để họ cảm thấy an toàn. Hãy để họ cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới này thông qua bạn, nhé!
—————- Hoàn ——————
- Góc lảm nhảm: ầy chẳng là tui có dự định xuất bản 2 cuốn tiểu thuyết bối cảnh Việt của mình, có lẽ không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được, nhưng tui sẽ cố gắng.
+ Bộ truyện này được viết trong lúc ngẫu hứng của tui, cũng chỉ viết trong một tuần, nếu có gì thiếu xót mong mọi người bỏ qua ạ. Còn 2 ngoại truyện nữa là kết thúc bộ này rồi!
Cảm ơn bạn đã theo dõi và ủng hộ, nếu yêu thích truyện, hãy ủng hộ tác giả 5.000 (5k) vnđ để tác giả có thêm động lực viết tiếp những bộ truyện tiếp theo ạ. ️️️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.