Chương 4
Bạc Yên
04/11/2020
Edit: Châu
Đến trưa, cuối cùng đoàn người vương phủ đến được chùa Sùng Thánh, lần lượt xuống ngựa.
Liễu thị nôn suốt đường đi, mặt trắng như giấy, nhưng vừa xuống xe thì lấy làm thảng thốt trước sự rộng lớn của chùa. Trước cửa chùa lừng lững ai pho tượng thần Kim cương Hộ pháp, trang nghiêm quý giá. Bên đường là hàng bách cổ thụ um tùm cao chót vót, cành lá che đi ánh mặt trời ban trưa. Ngoài tiếng tụng kinh thì không hề nghe thấy tiếng tạp âm nào, có một loại yên tĩnh như nơi siêu nhiên thế ngoại.
Từ đường ở phía sau núi, do còn đang chuẩn bị nên trước hết nhà chùa bố trí nữ quyến vào tăng phòng nghỉ ngơi.
Nơi đây là sân trong, chỉ có một lối ra, cảnh trí tịch mịch. Phủ binh đều canh ở vòng ngoài, tỳ nữ và vú già thì canh giữ ở cửa viện. Trong viện có hoa viên trồng nhiều hoa Tử Dương (cẩm tú cầu), màu tím nơi đậm nơi nhạt, hoa tụ thành đóa lớn mọc trên những phiến lá trong những bụi hoa rậm rạp, trông rất đẹp mắt.
Thôi thị ngồi ở thiền viện đọc kinh thư, Gia Nhu thì ngẩn người ở bên cạnh. Thôi thị liếc nàng, bảo: “Chiêu Chiêu, nếu con thấy buồn thì cùng Ngọc Hồ đến sau núi chỗ từ đường bên kia xem chuẩn bị đến đâu rồi.”
Thôi thị trước đây luôn cảm thấy nàng quá hoạt bát, phải chững chạc hơn mới tốt. Giờ lại trách Mộc Thành Tiết tát nàng quá nặng, làm cho nàng đổi tính đổi nết. Người làm mẹ như bà cũng có lúc không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Gia Nhu vâng lời mang theo Ngọc Hồ đi ra sân. Nàng rất quen thuộc chùa Sùng Thánh, cho nên không giống như Thuận Nương, từ lúc mới đến tới giờ nàng ta luôn hưng phấn mà nhìn chung quanh.
Trên đường đi về lối sau núi, phải đi qua Tàng kinh các và một tòa tháp Phật trắng, đình viện đang tu sửa, mái hiên thiên điện còn che màn quây lại, mà hành lang thì có vài đống gạch ngói để lung tung.
Bời vì đang lúc nghỉ trưa, thợ thuyền đại khái đều tìm nơi ăn cơm uống nước nghỉ ngơi, chẳng có ai qua lại.
Ánh mặt trời bị vòm cây đại thụ che phủ, từ trong rừng một trận gió u u thổi tới. Ngọc Hồ nhát gan, không tự chủ rụt lại phía sau Gia Nhu.
Gia Nhu không nhịn được cười một tiếng: “Chùa là nơi trọng địa, có Bồ Tát phù hộ, ngươi sợ cái gì?”
Ngọc Hồ không biết nói thế nào, chỉ thấy tim đập loạn lên. Bỗng nhiên phía sau vụt tới một luồng gió mạnh, trong nháy mắt cổ đau buốt, người liền ngã xuống, mất đi ý thức.
Gia Nhu ngoái lại, thấy một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, cả kinh lùi về hai bước.
Người mà kiếp trước nàng quen thuộc đến khắc trong xương vẫn mặt mày sắc bén như cũ, không giận tự uy. Y đưa tay nắm hai tay nàng, kéo nàng vào trong lòng, thanh âm trầm thấp: “Nhu Nhi, nàng trốn ta ư?”
Gia Nhu muốn đẩy tay y ra, nhưng khí lực của y quá lớn, nàng đẩy không được. Nàng vừa định mở miệng kêu, y bền dứt khoát dùng một tay che miệng của nàng, ôm ngang nàng vào bên trong gian thiên điện, đặt nàng lên tường.
Bàn tay to của y khô ráo, lòng bàn tay dày, có những vết chai nổi lên rõ ràng.
Khoảng cách này gần đến mức hơi thở hai người hòa vào với nhau, không phân rõ là của ai. Gia Nhu cùng y bốn mắt nhìn nhau, tim đập kinh hoàng không ngừng.
Trên người y có dòng máu khác, hốc mắt hơi sâu, sống mũi rất cao, đôi mắt nâu sâu thẳm.
Trượng phu kiếp trước, kẻ có được toàn bộ cả yêu lẫn hận của nàng, đang sờ sờ mà đứng ở trước mặt nàng.
Gia Nhu đã từng nghĩ tới khi gặp lại nhất định phải đâm một dao vào lồng ngực y, cho y lĩnh hội được cái đau thấu xương là như nào. Một dao chưa đủ thì thêm dao nữa.
Đến lúc thật gặp, nàng lại chẳng còn muốn làm như thế nữa. Chuyện kiếp trước như nước chảy về đông, không khi nào quay lại. Y đau hay không đau, với nàng không quan hệ.
“Ta đưa tin mấy lần, nàng là không nhận được, hay là cố ý vờ như không thấy? rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Ngu Bắc Huyền khẽ hỏi, chậm rãi buông tay ra.
Gia Nhu bình phục lại, cười giễu một tiếng: “Có sính lễ thì làm thê, không sinh lễ tất làm thiếp. Đạo lý này, sứ quân không hiểu sao? Ta đường đường là Ly Châu quận chúa, vì sao phải tự hạ mình đi theo ngươi?”
Ngu Bắc Huyền khẽ cau mày. Nàng khi nào thì để bụng những thứ này?
Nếu không phải dung mạo giống nhau, người con gái trước mắt này so với thiếu nữ thiên chân vô tà trên ngựa lúc trước quả thực giống như hai người. Trong ánh mắt của nàng, y nhìn không thấy mảy may tình cảm, trái lại chỉ thấy hận ý thấu xương.
Rốt cuộc hận là do đâu?
Y nghi nghi hoặc hoặc, cánh tay siết chặt eo nàng, cúi đầu tới gần nàng.
“Đừng động vào ta!” Gia Nhu rút dao găm từ bên hông không chút do dự đâm về phía hắn.
Ngu Bắc Huyền theo bản năng giơ tay lên đỡ, dao kia cực kỳ sắc bén, trên cánh tay y lập tức xuất hiện một vết thương sâu, trong nháy mắt nhuộm đỏ áo bào của y.
Y theo bản năng lui về phía sau một bước.
Sứ quân lại bị hành thích! Hộ vệ ẩn nấp trong bóng tối toan lao ra. Ngu Bắc Huyền giơ tay lên ngăn lại, nhìn Gia Nhu chằm chằm: “Vì sao?”
Gia Nhu hơi thở dốc, tiếp tục lấy dao chỉ vào y: “Ngu Bắc Huyền, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, ta biết ngươi lẻn vào Nam Chiếu tiếp cận ta vì mục đích khác. Lúc ở bên ngươi ta đã từng vui vẻ, bởi vậy việc ngươi lừa gạt ta coi như xóa bỏ. Nhưng chuyện giữa chúng ta dừng ở đây thôi! Nếu giờ ngươi lập tức rời đi, ta sẽ không kinh động đến bất cứ ai, còn nếu ngươi cứ tiếp tục dây dưa, ta sẽ không khách khí đâu!”
Ngu Bắc Huyền nhìn nàng chằm chằm, một lát sau, y giận quá hóa cười. Trên đời này những người từng uy hiếp y gần như đều chết hết. Từ ngày y nhậm chức Tiết độ sứ Hoài Tây đến nay, chưa một kẻ nào có gan cầm dao nói chuyện với y như vậy.
Nhưng chú thỏ trắng ngoan ngoãn đáng yêu đột nhiên mọc ra vuốt nhọn, biến thành cô mèo hoang nhỏ, thật thú vị biết bao.
“Nàng buông dao xuống, theo ta đi.” Y tiến lên, chẳng bận tâm đến lời uy hiếp của nàng.
Gia Nhu rút dao về, đặt ngang trên cổ của mình: “Nếu ngươi tiến thêm một bước, ta sẽ chết ở ngay trước mặt ngươi!”
Ngu Bắc Huyền đành phải dừng bước lại. Tính nàng trong cứng ngoài mềm, y lại vừa được trải nghiệm sự sắc bén của con dao kia, nó chắc chắc sẽ làm nàng bị thương, vì thế y không dám lại hành động thiếu suy nghĩ.
“Nàng nghiêm túc đấy à?” Ngu Bắc Huyền hỏi, “Nếu nàng muốn danh phận, ta sẽ xin cha nàng cho ta cưới nàng.”
Gia Nhu cười nhạt: “Ngươi đừng có nằm mơ, ta đã có hôn ước, cha ta ta sẽ không ưng thuận. Huống chi ta nhất định sẽ không gả cho ngươi!”
Ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, có người kêu: “Ngọc Hồ, sao cô lại nằm trên mặt đất? Người đâu, mau tới!”
Gia Nhu nhận ra đó là giọng của A Thường, vội vàng hô: “Vú, ta ở đây!”
Ngu Bắc Huyền sầm mặt, không kịp ngăn cản.
Vốn là y lẻn vào chùa, giờ nếu thu hút đến tăng nhân hộ vệ của chùa Sùng Thánh và binh lính Vương Phủ, hôm nay chỉ e là không thể lành lặn rời đi.
“Sứ quân!” Hộ vệ trong góc nôn nóng gọi.
Ngu Bắc Huyền nhìn vào mắt Gia Nhu lần nữa. Nàng vẫn đang giơ đoản đao, ánh mắt lạnh lẽo quyết liệt. Cuối cùng, y lùi về sau hai bước rồi xoay người rời đi.
Từ chỗ tối có vài bóng người nhanh chóng theo sau, biến mất nơi cửa ngách của Thiên Điện, chẳng mảy may để lại dấu vết.
Gia Nhu kiệt sức buông tay, thở hổn hển,, bàn tay đang nắm dao găm đầm đìa mồ hôi. Nàng cười tự giễu, kỳ thực với năng lực của Ngu Bắc Huyền, muốn bắt nàng đi theo cũng không phải là việc khó, vậy mà y dừng tay rời đi, chỉ có thể chứng minh bản thân nàng không đáng giá đến mức y phải bí quá hóa liều.
Những việc nhỏ kiếp trước thấy không đáng kể, thì giờ đây trong mắt của nàng, từng chuyện đều chứng minh y chưa từng yêu nàng.
“Tiểu nương tử!” A Thường bước vào Thiên điện, thấy Gia Nhu tựa ở trên tường, không quản dáng vẻ, vội vã lại gần, “Người làm sao vậy!?” Tay nàng cầm dao dính vết máu, cổ cũng có một vệt máu.
Gia Nhu cười châm biếm, nhẹ giọng đáp: “Không có chuyện gì, bọn họ đi rồi, vú chớ lộ ra.”
A Thường lập tức đoán được mấy phần, sau phút kinh hãi thì yên lặng cất dao vào bao, đỡ Gia Nhu ra khỏi Thiên điện.
Bên ngoài có mấy vú già cùng tăng nhân trong chùa nghe tin chạy tới. A Thường ngăn ở trước Gia Nhu, nói: “Không có chuyện gì, Quận chúa nói mới vừa rồi cùng Ngọc Hồ đùa giỡn, chẳng may nha đầu kia không cẩn thận tự đụng đầu vào thân cây nên ngất xỉu. Ta đưa hai người đi về nghỉ đã.”
Mọi người nhìn nhau, mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng không ai dám nhiều lời.
Chùa Sùng Thánh là trọng địa của Phật giáo, bố phòng bên ngoài có vẻ lơi lỏng nhưng bên trong vô cùng nghiêm ngặt, chúng tăng nhân hộ vệ ai ai cũng đều võ nghệ cao cường. Đám người Ngu Bắc Huyền vốn lẩn lút đi vào thông qua một đoạn mương nước bỏ hoang ven tường, giờ lại theo đường ấy mà ra.
Bên ngoài bức tường đỏ là một cánh rừng rậm rạp. Mấy thớt ngựa đang nhàn nhã vẫy đuôi cúi đầu gặm cỏ.
Cánh tay Ngu Bắc Huyền còn đau âm ỉ. Nha đầu kia ra tay chẳng hề lưu tình. Rõ ràng lúc trước khi hai người chia tay đã giao hẹn, nếu Mộc Thành Tiết không đồng ý thì nàng sẽ tìm cơ hội trốn đi, ai ngờ lần thứ hai gặp lại sẽ là tình cảnh như thế?
Đôi mắt nàng chẳng mảy may che giấu sự thù hận và căm ghét với y, Ngu Bắc Huyền nghĩ mãi mà không ra.
“Sứ quân, chúng ta cần phải rời Nam Chiếu ngay! Tiết độ sứ tự ý rời phiên trấn quá lâu rất khó che giấu, phiền toái lắm ạ.” Thuộc hạ tâm phúc Thường Sơn sốt ruột nói.
Bọn họ ẩn núp đã lâu, chỉ chờ cơ hội ngày hôm nay, thật không ngờ Quận chúa kia bỗng dưng thay đổi tâm ý, còn đâm sứ quân bị thương. Lúc trước rõ ràng là nàng đòi sứ quân chờ nàng!
Ngu Bắc Huyền trầm mặc không nói. Hiện tại, y còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Chờ xong việc rồi lại tìm hiểu rõ ràng sau.
“Đi thôi.” Y hạ lệnh.
Mấy người đi đến dẫn ngựa, Ngu Bắc Huyền bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía cánh rừng xa, lớn tiếng nói: “Túc hạ nếu đã đến đây, sao lại núp trong bóng tối? Không bằng ra đây gặp mặt.”
Hộ vệ đằng sau y lập tức cảnh giác vào trong rừng, chỉ thấy gió thổi lay động lá cây, rì rào vang vọng, bốn phía vô cùng yên tĩnh.
Hồi lâu mới có một bóng người thon dài từ bên trong đi ra, dừng lại cách bọn họ mấy bước. Người này rất gầy, tay khuất trong áo bào, trên mặt là một đôi mắt phượng với thần sắc lạnh lùng.
“Ngươi là người phương nào? Cớ sao rình ở trong rừng?” Ngu Bắc Huyền tiếp tục hỏi.
Người kia đáp: “Chúng ta chỉ đi ngang qua nơi này.”
Ngu Bắc Huyền có trực giác người này có thân phận ngang với mình, trong nháy mắt liền động sát cơ. Lén lén lút lút, lai lịch không rõ, trừ khử là hay nhất.
Y đang muốn ra ám hiệu cho hộ vệ phía sau động thủ thì người kia tiến lên trước vài bước, móc ra một khối kim bài, mặt trên có khắc song long, ở giữa có một chữ “Thần” lớn.
Đồng tử Ngu Bắc Huyền co lại, lệnh bài Thần Sách Quân của cấm quân! Lẽ nào người trong rừng là…? Bàn tay y trong tay náo nắm thành quyền, có cảm giác muốn ẩn mình đi.
Người kia tiếp tục nói: “Chúng ta không muốn xung đột với Túc hạ, chắc Túc hạ cũng thế. Không bằng coi như không gặp, xin từ biệt.”
Ngu Bắc Huyền suy tư một chút bèn chắp tay thi lễ, lập tức mang theo thủ hạ giục ngựa rời đi.
Thần Sách Quân là thân binh của Hoàng đế, bây giờ Hữu Quân là do Quảng Lăng vương thống lĩnh, người có lệnh bài này nếu không phải đích thân Quảng Lăng vương thì cũng phải là thân tín.
Quảng Lăng vương là trưởng tử của Thái tử, cũng là người tuổi trẻ tài cao trong Hoàng thất, dù không cầm quyền nhưng cũng rất có uy vọng trong triều.
Ngu Bắc Huyền lá gan có to hơn nữa cũng không dám chọc đến, huống hồ đối phương có ý định buông tha mình, đương nhiên phải thức thời.
Nhưng cớ sao người của Quảng Lăng lại xuất hiện ở Nam Chiếu?
Ngu Bắc Huyền nghiêng đầu dặn dò Thường Sơn: “Ngươi không cần theo ta về, ở lại thành tìm hiểu tin tức đi, nếu có gì bất thường thì báo tin cho ta bất cứ lúc nào.”
Thường Sơn nhận lệnh, lại hỏi: “Thuộc hạ có cần theo dõi người ban nãy không?”
Ngu Bắc Huyền lắc lắc đầu: “Không, chắc chắn có không ít binh mã ẩn bên cạnh hắn, ngươi chỉ có một mình, nên tự vệ thì hơn.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Thường Sơn nói xong, giục ngựa rẽ vào ngã ba.
Trong rừng cây, Phượng Tiêu trở về bên cạnh xe ngựa, nói với người trong xe: “Lang quân, vị Tiết độ sứ Hoài Tây này quả nhiên lợi hại, không chỉ phát hiện ra chúng ta, còn muốn giết thuộc hạ. May là thuộc hạ dùng lệnh bài của Quảng Lăng vương, hắn mới rời đi.”
Trong xe yên tĩnh chốc lát mới có một tiếng nói thong thả truyền ra: “Ta hơi mệt, ngày khác lại đến chùa Sùng Thánh thăm sư thúc. Giờ về thành chờ tin Vương Trường sử trước đã.”
“Vâng.” Phượng Tiêu ngồi trên càng xe, kéo cương cho ngựa rời đi.
Người trong xe cầm một tờ giấy giữa các ngón tay, mở nắp lò ra nhét tờ giấy vào. Hơn một tháng trước, bỗng nhiên trong nhà nhận được một phong thư nói Quận chúa Ly Châu không giữ đức hạnh, cùng người tư thông. Chàng chặn đứng tin tức, không để trong nhà biết được.
Ngu Bắc Huyền là Tiết độ sứ Hoài Tây mà lại ở Nam Chiếu nhiều ngày, hôm nay vừa khéo xuất hiện ở chùa Sùng Thánh, hẳn không phải là ngẫu nhiên. Có lẽ những gì nói đến trong thư cũng không hẳn là không có lửa mà lại có khói.
Chàng cởi sợi dây ngũ sắc buộc quanh chiếc hộp gỗ Hoàng Dương, lấy ra một cuộn giấy mỏng, mở giấy ra, nhờ vào ánh sáng lay động theo tấm màn trúc mà đọc từng câu từng chữ: “… ngưỡng mộ phẩm hạnh Lý thị, chờ trưởng nữ đủ mười sáu mùa trăng sẽ gả cho Tứ lang quân, kết duyên lành hai họ…”
Trong trí nhớ, nàng vẫn là bé gái hoạt bát hay cười lúc mới tới Trường An mười năm trước. Nàng ở trọ trong nhà chàng, thỉnh thoảng chàng sẽ nhìn thấy nàng. Chị ba của chàng kiêu ngạo, chẳng hề để ý tới nàng.
Đêm đó chàng ngồi ở nóc nhà xem thiên văn, thấy nàng lại bị chị ba lạnh nhạt, tức giận mắng to ở trong sân viện. Chàng sợ quấy nhiễu người bên ngoài, đành phải lên tiếng.
Lúc nàng phát hiện ra chàng thì lấy làm lạ lắm, thế mà lại leo cây lên nóc nhà, như con chim sẻ nhỏ quấy nhiễu sự yên tĩnh của chàng. Chàng hết cách đành chịu, rồi bất giác hứng thú với những phong cảnh nàng miêu tả. Từ nhỏ chàng đã ốm yếu, không thể đi xa. Nàng tuy còn nhỏ nhưng đã thăm thú nhiều nơi, còn nhiệt tình mời chàng sau này cùng đồng hành.
Thuở xưa từng hẹn ước gặp lại, nhưng vì ốm đau nên chàng không thể tới đúng hẹn, đến khi khỏi bệnh thì nàng đã cùng cha mình rời khỏi Trường An.
Chàng vẫn luôn ân hận, giữ giấy hôn thư chờ nàng mười năm, nhưng nàng chưa một lần quay lại Trường An. Nghĩ đến trí nhớ trẻ con của nàng, chuyện đêm đó hẳn chẳng lưu lại chút ấn tượng gì trong nàng, thậm chí có khi còn vì chàng thất ước mà ghét chàng.
Nếu nàng thật sự yêu người khác, chàng bằng lòng tác thành cho nàng.
Đến trưa, cuối cùng đoàn người vương phủ đến được chùa Sùng Thánh, lần lượt xuống ngựa.
Liễu thị nôn suốt đường đi, mặt trắng như giấy, nhưng vừa xuống xe thì lấy làm thảng thốt trước sự rộng lớn của chùa. Trước cửa chùa lừng lững ai pho tượng thần Kim cương Hộ pháp, trang nghiêm quý giá. Bên đường là hàng bách cổ thụ um tùm cao chót vót, cành lá che đi ánh mặt trời ban trưa. Ngoài tiếng tụng kinh thì không hề nghe thấy tiếng tạp âm nào, có một loại yên tĩnh như nơi siêu nhiên thế ngoại.
Từ đường ở phía sau núi, do còn đang chuẩn bị nên trước hết nhà chùa bố trí nữ quyến vào tăng phòng nghỉ ngơi.
Nơi đây là sân trong, chỉ có một lối ra, cảnh trí tịch mịch. Phủ binh đều canh ở vòng ngoài, tỳ nữ và vú già thì canh giữ ở cửa viện. Trong viện có hoa viên trồng nhiều hoa Tử Dương (cẩm tú cầu), màu tím nơi đậm nơi nhạt, hoa tụ thành đóa lớn mọc trên những phiến lá trong những bụi hoa rậm rạp, trông rất đẹp mắt.
Thôi thị ngồi ở thiền viện đọc kinh thư, Gia Nhu thì ngẩn người ở bên cạnh. Thôi thị liếc nàng, bảo: “Chiêu Chiêu, nếu con thấy buồn thì cùng Ngọc Hồ đến sau núi chỗ từ đường bên kia xem chuẩn bị đến đâu rồi.”
Thôi thị trước đây luôn cảm thấy nàng quá hoạt bát, phải chững chạc hơn mới tốt. Giờ lại trách Mộc Thành Tiết tát nàng quá nặng, làm cho nàng đổi tính đổi nết. Người làm mẹ như bà cũng có lúc không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Gia Nhu vâng lời mang theo Ngọc Hồ đi ra sân. Nàng rất quen thuộc chùa Sùng Thánh, cho nên không giống như Thuận Nương, từ lúc mới đến tới giờ nàng ta luôn hưng phấn mà nhìn chung quanh.
Trên đường đi về lối sau núi, phải đi qua Tàng kinh các và một tòa tháp Phật trắng, đình viện đang tu sửa, mái hiên thiên điện còn che màn quây lại, mà hành lang thì có vài đống gạch ngói để lung tung.
Bời vì đang lúc nghỉ trưa, thợ thuyền đại khái đều tìm nơi ăn cơm uống nước nghỉ ngơi, chẳng có ai qua lại.
Ánh mặt trời bị vòm cây đại thụ che phủ, từ trong rừng một trận gió u u thổi tới. Ngọc Hồ nhát gan, không tự chủ rụt lại phía sau Gia Nhu.
Gia Nhu không nhịn được cười một tiếng: “Chùa là nơi trọng địa, có Bồ Tát phù hộ, ngươi sợ cái gì?”
Ngọc Hồ không biết nói thế nào, chỉ thấy tim đập loạn lên. Bỗng nhiên phía sau vụt tới một luồng gió mạnh, trong nháy mắt cổ đau buốt, người liền ngã xuống, mất đi ý thức.
Gia Nhu ngoái lại, thấy một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, cả kinh lùi về hai bước.
Người mà kiếp trước nàng quen thuộc đến khắc trong xương vẫn mặt mày sắc bén như cũ, không giận tự uy. Y đưa tay nắm hai tay nàng, kéo nàng vào trong lòng, thanh âm trầm thấp: “Nhu Nhi, nàng trốn ta ư?”
Gia Nhu muốn đẩy tay y ra, nhưng khí lực của y quá lớn, nàng đẩy không được. Nàng vừa định mở miệng kêu, y bền dứt khoát dùng một tay che miệng của nàng, ôm ngang nàng vào bên trong gian thiên điện, đặt nàng lên tường.
Bàn tay to của y khô ráo, lòng bàn tay dày, có những vết chai nổi lên rõ ràng.
Khoảng cách này gần đến mức hơi thở hai người hòa vào với nhau, không phân rõ là của ai. Gia Nhu cùng y bốn mắt nhìn nhau, tim đập kinh hoàng không ngừng.
Trên người y có dòng máu khác, hốc mắt hơi sâu, sống mũi rất cao, đôi mắt nâu sâu thẳm.
Trượng phu kiếp trước, kẻ có được toàn bộ cả yêu lẫn hận của nàng, đang sờ sờ mà đứng ở trước mặt nàng.
Gia Nhu đã từng nghĩ tới khi gặp lại nhất định phải đâm một dao vào lồng ngực y, cho y lĩnh hội được cái đau thấu xương là như nào. Một dao chưa đủ thì thêm dao nữa.
Đến lúc thật gặp, nàng lại chẳng còn muốn làm như thế nữa. Chuyện kiếp trước như nước chảy về đông, không khi nào quay lại. Y đau hay không đau, với nàng không quan hệ.
“Ta đưa tin mấy lần, nàng là không nhận được, hay là cố ý vờ như không thấy? rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Ngu Bắc Huyền khẽ hỏi, chậm rãi buông tay ra.
Gia Nhu bình phục lại, cười giễu một tiếng: “Có sính lễ thì làm thê, không sinh lễ tất làm thiếp. Đạo lý này, sứ quân không hiểu sao? Ta đường đường là Ly Châu quận chúa, vì sao phải tự hạ mình đi theo ngươi?”
Ngu Bắc Huyền khẽ cau mày. Nàng khi nào thì để bụng những thứ này?
Nếu không phải dung mạo giống nhau, người con gái trước mắt này so với thiếu nữ thiên chân vô tà trên ngựa lúc trước quả thực giống như hai người. Trong ánh mắt của nàng, y nhìn không thấy mảy may tình cảm, trái lại chỉ thấy hận ý thấu xương.
Rốt cuộc hận là do đâu?
Y nghi nghi hoặc hoặc, cánh tay siết chặt eo nàng, cúi đầu tới gần nàng.
“Đừng động vào ta!” Gia Nhu rút dao găm từ bên hông không chút do dự đâm về phía hắn.
Ngu Bắc Huyền theo bản năng giơ tay lên đỡ, dao kia cực kỳ sắc bén, trên cánh tay y lập tức xuất hiện một vết thương sâu, trong nháy mắt nhuộm đỏ áo bào của y.
Y theo bản năng lui về phía sau một bước.
Sứ quân lại bị hành thích! Hộ vệ ẩn nấp trong bóng tối toan lao ra. Ngu Bắc Huyền giơ tay lên ngăn lại, nhìn Gia Nhu chằm chằm: “Vì sao?”
Gia Nhu hơi thở dốc, tiếp tục lấy dao chỉ vào y: “Ngu Bắc Huyền, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, ta biết ngươi lẻn vào Nam Chiếu tiếp cận ta vì mục đích khác. Lúc ở bên ngươi ta đã từng vui vẻ, bởi vậy việc ngươi lừa gạt ta coi như xóa bỏ. Nhưng chuyện giữa chúng ta dừng ở đây thôi! Nếu giờ ngươi lập tức rời đi, ta sẽ không kinh động đến bất cứ ai, còn nếu ngươi cứ tiếp tục dây dưa, ta sẽ không khách khí đâu!”
Ngu Bắc Huyền nhìn nàng chằm chằm, một lát sau, y giận quá hóa cười. Trên đời này những người từng uy hiếp y gần như đều chết hết. Từ ngày y nhậm chức Tiết độ sứ Hoài Tây đến nay, chưa một kẻ nào có gan cầm dao nói chuyện với y như vậy.
Nhưng chú thỏ trắng ngoan ngoãn đáng yêu đột nhiên mọc ra vuốt nhọn, biến thành cô mèo hoang nhỏ, thật thú vị biết bao.
“Nàng buông dao xuống, theo ta đi.” Y tiến lên, chẳng bận tâm đến lời uy hiếp của nàng.
Gia Nhu rút dao về, đặt ngang trên cổ của mình: “Nếu ngươi tiến thêm một bước, ta sẽ chết ở ngay trước mặt ngươi!”
Ngu Bắc Huyền đành phải dừng bước lại. Tính nàng trong cứng ngoài mềm, y lại vừa được trải nghiệm sự sắc bén của con dao kia, nó chắc chắc sẽ làm nàng bị thương, vì thế y không dám lại hành động thiếu suy nghĩ.
“Nàng nghiêm túc đấy à?” Ngu Bắc Huyền hỏi, “Nếu nàng muốn danh phận, ta sẽ xin cha nàng cho ta cưới nàng.”
Gia Nhu cười nhạt: “Ngươi đừng có nằm mơ, ta đã có hôn ước, cha ta ta sẽ không ưng thuận. Huống chi ta nhất định sẽ không gả cho ngươi!”
Ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, có người kêu: “Ngọc Hồ, sao cô lại nằm trên mặt đất? Người đâu, mau tới!”
Gia Nhu nhận ra đó là giọng của A Thường, vội vàng hô: “Vú, ta ở đây!”
Ngu Bắc Huyền sầm mặt, không kịp ngăn cản.
Vốn là y lẻn vào chùa, giờ nếu thu hút đến tăng nhân hộ vệ của chùa Sùng Thánh và binh lính Vương Phủ, hôm nay chỉ e là không thể lành lặn rời đi.
“Sứ quân!” Hộ vệ trong góc nôn nóng gọi.
Ngu Bắc Huyền nhìn vào mắt Gia Nhu lần nữa. Nàng vẫn đang giơ đoản đao, ánh mắt lạnh lẽo quyết liệt. Cuối cùng, y lùi về sau hai bước rồi xoay người rời đi.
Từ chỗ tối có vài bóng người nhanh chóng theo sau, biến mất nơi cửa ngách của Thiên Điện, chẳng mảy may để lại dấu vết.
Gia Nhu kiệt sức buông tay, thở hổn hển,, bàn tay đang nắm dao găm đầm đìa mồ hôi. Nàng cười tự giễu, kỳ thực với năng lực của Ngu Bắc Huyền, muốn bắt nàng đi theo cũng không phải là việc khó, vậy mà y dừng tay rời đi, chỉ có thể chứng minh bản thân nàng không đáng giá đến mức y phải bí quá hóa liều.
Những việc nhỏ kiếp trước thấy không đáng kể, thì giờ đây trong mắt của nàng, từng chuyện đều chứng minh y chưa từng yêu nàng.
“Tiểu nương tử!” A Thường bước vào Thiên điện, thấy Gia Nhu tựa ở trên tường, không quản dáng vẻ, vội vã lại gần, “Người làm sao vậy!?” Tay nàng cầm dao dính vết máu, cổ cũng có một vệt máu.
Gia Nhu cười châm biếm, nhẹ giọng đáp: “Không có chuyện gì, bọn họ đi rồi, vú chớ lộ ra.”
A Thường lập tức đoán được mấy phần, sau phút kinh hãi thì yên lặng cất dao vào bao, đỡ Gia Nhu ra khỏi Thiên điện.
Bên ngoài có mấy vú già cùng tăng nhân trong chùa nghe tin chạy tới. A Thường ngăn ở trước Gia Nhu, nói: “Không có chuyện gì, Quận chúa nói mới vừa rồi cùng Ngọc Hồ đùa giỡn, chẳng may nha đầu kia không cẩn thận tự đụng đầu vào thân cây nên ngất xỉu. Ta đưa hai người đi về nghỉ đã.”
Mọi người nhìn nhau, mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng không ai dám nhiều lời.
Chùa Sùng Thánh là trọng địa của Phật giáo, bố phòng bên ngoài có vẻ lơi lỏng nhưng bên trong vô cùng nghiêm ngặt, chúng tăng nhân hộ vệ ai ai cũng đều võ nghệ cao cường. Đám người Ngu Bắc Huyền vốn lẩn lút đi vào thông qua một đoạn mương nước bỏ hoang ven tường, giờ lại theo đường ấy mà ra.
Bên ngoài bức tường đỏ là một cánh rừng rậm rạp. Mấy thớt ngựa đang nhàn nhã vẫy đuôi cúi đầu gặm cỏ.
Cánh tay Ngu Bắc Huyền còn đau âm ỉ. Nha đầu kia ra tay chẳng hề lưu tình. Rõ ràng lúc trước khi hai người chia tay đã giao hẹn, nếu Mộc Thành Tiết không đồng ý thì nàng sẽ tìm cơ hội trốn đi, ai ngờ lần thứ hai gặp lại sẽ là tình cảnh như thế?
Đôi mắt nàng chẳng mảy may che giấu sự thù hận và căm ghét với y, Ngu Bắc Huyền nghĩ mãi mà không ra.
“Sứ quân, chúng ta cần phải rời Nam Chiếu ngay! Tiết độ sứ tự ý rời phiên trấn quá lâu rất khó che giấu, phiền toái lắm ạ.” Thuộc hạ tâm phúc Thường Sơn sốt ruột nói.
Bọn họ ẩn núp đã lâu, chỉ chờ cơ hội ngày hôm nay, thật không ngờ Quận chúa kia bỗng dưng thay đổi tâm ý, còn đâm sứ quân bị thương. Lúc trước rõ ràng là nàng đòi sứ quân chờ nàng!
Ngu Bắc Huyền trầm mặc không nói. Hiện tại, y còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Chờ xong việc rồi lại tìm hiểu rõ ràng sau.
“Đi thôi.” Y hạ lệnh.
Mấy người đi đến dẫn ngựa, Ngu Bắc Huyền bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía cánh rừng xa, lớn tiếng nói: “Túc hạ nếu đã đến đây, sao lại núp trong bóng tối? Không bằng ra đây gặp mặt.”
Hộ vệ đằng sau y lập tức cảnh giác vào trong rừng, chỉ thấy gió thổi lay động lá cây, rì rào vang vọng, bốn phía vô cùng yên tĩnh.
Hồi lâu mới có một bóng người thon dài từ bên trong đi ra, dừng lại cách bọn họ mấy bước. Người này rất gầy, tay khuất trong áo bào, trên mặt là một đôi mắt phượng với thần sắc lạnh lùng.
“Ngươi là người phương nào? Cớ sao rình ở trong rừng?” Ngu Bắc Huyền tiếp tục hỏi.
Người kia đáp: “Chúng ta chỉ đi ngang qua nơi này.”
Ngu Bắc Huyền có trực giác người này có thân phận ngang với mình, trong nháy mắt liền động sát cơ. Lén lén lút lút, lai lịch không rõ, trừ khử là hay nhất.
Y đang muốn ra ám hiệu cho hộ vệ phía sau động thủ thì người kia tiến lên trước vài bước, móc ra một khối kim bài, mặt trên có khắc song long, ở giữa có một chữ “Thần” lớn.
Đồng tử Ngu Bắc Huyền co lại, lệnh bài Thần Sách Quân của cấm quân! Lẽ nào người trong rừng là…? Bàn tay y trong tay náo nắm thành quyền, có cảm giác muốn ẩn mình đi.
Người kia tiếp tục nói: “Chúng ta không muốn xung đột với Túc hạ, chắc Túc hạ cũng thế. Không bằng coi như không gặp, xin từ biệt.”
Ngu Bắc Huyền suy tư một chút bèn chắp tay thi lễ, lập tức mang theo thủ hạ giục ngựa rời đi.
Thần Sách Quân là thân binh của Hoàng đế, bây giờ Hữu Quân là do Quảng Lăng vương thống lĩnh, người có lệnh bài này nếu không phải đích thân Quảng Lăng vương thì cũng phải là thân tín.
Quảng Lăng vương là trưởng tử của Thái tử, cũng là người tuổi trẻ tài cao trong Hoàng thất, dù không cầm quyền nhưng cũng rất có uy vọng trong triều.
Ngu Bắc Huyền lá gan có to hơn nữa cũng không dám chọc đến, huống hồ đối phương có ý định buông tha mình, đương nhiên phải thức thời.
Nhưng cớ sao người của Quảng Lăng lại xuất hiện ở Nam Chiếu?
Ngu Bắc Huyền nghiêng đầu dặn dò Thường Sơn: “Ngươi không cần theo ta về, ở lại thành tìm hiểu tin tức đi, nếu có gì bất thường thì báo tin cho ta bất cứ lúc nào.”
Thường Sơn nhận lệnh, lại hỏi: “Thuộc hạ có cần theo dõi người ban nãy không?”
Ngu Bắc Huyền lắc lắc đầu: “Không, chắc chắn có không ít binh mã ẩn bên cạnh hắn, ngươi chỉ có một mình, nên tự vệ thì hơn.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Thường Sơn nói xong, giục ngựa rẽ vào ngã ba.
Trong rừng cây, Phượng Tiêu trở về bên cạnh xe ngựa, nói với người trong xe: “Lang quân, vị Tiết độ sứ Hoài Tây này quả nhiên lợi hại, không chỉ phát hiện ra chúng ta, còn muốn giết thuộc hạ. May là thuộc hạ dùng lệnh bài của Quảng Lăng vương, hắn mới rời đi.”
Trong xe yên tĩnh chốc lát mới có một tiếng nói thong thả truyền ra: “Ta hơi mệt, ngày khác lại đến chùa Sùng Thánh thăm sư thúc. Giờ về thành chờ tin Vương Trường sử trước đã.”
“Vâng.” Phượng Tiêu ngồi trên càng xe, kéo cương cho ngựa rời đi.
Người trong xe cầm một tờ giấy giữa các ngón tay, mở nắp lò ra nhét tờ giấy vào. Hơn một tháng trước, bỗng nhiên trong nhà nhận được một phong thư nói Quận chúa Ly Châu không giữ đức hạnh, cùng người tư thông. Chàng chặn đứng tin tức, không để trong nhà biết được.
Ngu Bắc Huyền là Tiết độ sứ Hoài Tây mà lại ở Nam Chiếu nhiều ngày, hôm nay vừa khéo xuất hiện ở chùa Sùng Thánh, hẳn không phải là ngẫu nhiên. Có lẽ những gì nói đến trong thư cũng không hẳn là không có lửa mà lại có khói.
Chàng cởi sợi dây ngũ sắc buộc quanh chiếc hộp gỗ Hoàng Dương, lấy ra một cuộn giấy mỏng, mở giấy ra, nhờ vào ánh sáng lay động theo tấm màn trúc mà đọc từng câu từng chữ: “… ngưỡng mộ phẩm hạnh Lý thị, chờ trưởng nữ đủ mười sáu mùa trăng sẽ gả cho Tứ lang quân, kết duyên lành hai họ…”
Trong trí nhớ, nàng vẫn là bé gái hoạt bát hay cười lúc mới tới Trường An mười năm trước. Nàng ở trọ trong nhà chàng, thỉnh thoảng chàng sẽ nhìn thấy nàng. Chị ba của chàng kiêu ngạo, chẳng hề để ý tới nàng.
Đêm đó chàng ngồi ở nóc nhà xem thiên văn, thấy nàng lại bị chị ba lạnh nhạt, tức giận mắng to ở trong sân viện. Chàng sợ quấy nhiễu người bên ngoài, đành phải lên tiếng.
Lúc nàng phát hiện ra chàng thì lấy làm lạ lắm, thế mà lại leo cây lên nóc nhà, như con chim sẻ nhỏ quấy nhiễu sự yên tĩnh của chàng. Chàng hết cách đành chịu, rồi bất giác hứng thú với những phong cảnh nàng miêu tả. Từ nhỏ chàng đã ốm yếu, không thể đi xa. Nàng tuy còn nhỏ nhưng đã thăm thú nhiều nơi, còn nhiệt tình mời chàng sau này cùng đồng hành.
Thuở xưa từng hẹn ước gặp lại, nhưng vì ốm đau nên chàng không thể tới đúng hẹn, đến khi khỏi bệnh thì nàng đã cùng cha mình rời khỏi Trường An.
Chàng vẫn luôn ân hận, giữ giấy hôn thư chờ nàng mười năm, nhưng nàng chưa một lần quay lại Trường An. Nghĩ đến trí nhớ trẻ con của nàng, chuyện đêm đó hẳn chẳng lưu lại chút ấn tượng gì trong nàng, thậm chí có khi còn vì chàng thất ước mà ghét chàng.
Nếu nàng thật sự yêu người khác, chàng bằng lòng tác thành cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.