Chương 26: Năm Mới
Ninh Tửu Tửu
06/09/2022
Sinh hoạt sau khi kết hôn của hai người, hình dung thỏa đáng mà nói, chính là bạn thuê phòng.
Đường Khê bận bịu công việc, đi sớm về trễ, cơ bản Trình Thư Tầm không thấy mặt cô, thời điểm hai người có thể ngồi cùng nhau chính là lúc bị ba mẹ Đường gọi lên lầu cùng ăn cơm.
Ba mẹ Đường đều đã về hưu, con gái cũng đã lập gia đình, nếu không phải do sức khỏe không tốt thì đã sớm đi ra ngoài du lịch.
Trình Thư Tầm dạo này hay bồi trưởng bối, anh không thể đi ra ngoài, chính là chạy lên xuống giữa hai lầu. Trong khoảng thời gian này, họ hàng tới nhà Đường Khê nhiều hơn một ít. Mỗi người đều dùng ánh mắt vui mừng nhìn anh cùng Đường Khê.
Lúc hai người đứng cùng một chỗ, khoảng cách rất gần, cả hai đều tươi tươi cười cười, các vị trưởng bối càng nhìn càng hài lòng.
Nhà bọn họ có chút nhan khống, vô luận là gả cưới hay quen biết, đều chọn những người có tướng mạo.
Cháu trai, cháu gái của Đường Khê đều rất thích Trình Thư Tầm, quấn lấy anh gọi là anh trai. Tới Đường Khê thì biến thành cô, dì.
Bội phận hai người trực tiếp tách ra.
Ba mẹ bọn trẻ kiên nhẫn giải thích cùng bọn nhỏ, “ Đó là chồng của cô/dì, không thể gọi là anh trai.”
Nhưng có lẽ do còn nhỏ, nói một lần, lần sau vẫn tiếp tục gọi anh trai.
Vẫn luôn gọi như thế đến ăn tết.
Trình Thư Tầm ở lại ăn tết với nhà cô, Đường Khê thật sự không nghĩ tới.
Ban đầu, cô định là ai về nhà nấy. Cũng không phải là vợ chồng thật, năm nay, Trình tiên sinh cũng Lục nữ sĩ không có ở nhà, anh càng phải về cùng ông bà nội ăn tết.
“Ông bà nội nói, mới vừa kết hôn bên này cũng không có ai, chờ tết nguyên tiêu lại quay về ở bên này một thời gian.”
Ông bà Trình cũng đã từng gọi video với Đường Khê. Hai vị lão nhân đều là người đọc sách nhiều, cho nên Đường Khê là con cháu gia đình thư hương, hai ông bà càng đặc biệt yêu thích.
Chính vì vậy, năm nay Đường gia ăn tết đặc biệt nhiều người, Chu Việt cũng đã quay về.
Bà ấy cùng Chu Giai Hào hảo hảo nói chuyện, nói về công việc cũng có, nói chuyện tình cảm cũng có.
“Con cứ ở nhà dì như vậy cũng không tốt, con không có ý định đi làm sao?”
“Không có.”
“Qua năm nay liền 25, tên bạn trai kia mẹ không muốn nhắc đến, nhưng khi nào con định kết hôn?”
“Chưa có ý định.”
“Vậy con định sao đây, về sau sống cô độc hết quãng đời còn lại, ngày ngày uống gió Tây Bắc sao?”
“Không…..” Chu Giai Hào phát hiện có gì đó không đúng, chợt dừng lại.
Cô nàng run rẩy nhìn bên kia, chị mình cùng anh rể mình cả hai đang ung dung ngồi một bên uống trà như không có việc gì.
Như thế nào không cử một đại diện ra cứu mình a.
Chu Việt thở dài một hơi: “Mẹ cũng không trông cậy vào việc con có tiền đồ, tốt xấu gì con cũng đã lớn, chị con năm 25 tuổi đã có chỗ đứng ở Thịnh Đường, còn con,” Chu Việt chung quy cũng không nói ra lời đả kích con gái mình.
“Mẹ cũng không nói nữa, mẹ vẫn kiếm ra tiền, tương lai sẽ để lại cho con mấy trăm vạn, còn có biệt thự, chung cư ba con mua cho liền đem đi cho thuê, như vậy con không thể chết đói, cứ tính thế đi.”
Nghe đến đây, Trình Thư Tầm cùng Đường Khê không nhịn được giật giật khóe miệng.
Càng nghe càng thấy lạ mà.
Cho nên, Chu Giai Hào thật sự mệnh tốt.
Cô nàng chỉ cần ăn no chờ chết, chỉ cần an an ổn ổn làm công chúa nhỏ, vô lo vô nghĩ là được.
Chu Việt cùng con gái nói chuyện xong, lại nhìn Đường Khê.
Đoạn hôn nhân trước đây của cô và anh, Chu Việt hoàn toàn không biết. Thế nên bọn họ đột ngột kết hôn, trong khoảng thời gian ngắn, bà ấy không thể tiếp thu được.
Chu Việt lăn lộn trong giới giải trí hai mươi mấy năm, ánh mắt tự nhiên sắc bén hơn trước, thấy tình huống của hai người, liền không tự giác nghĩ ngợi, phỏng chừng có chuyện gì không thể nói ra được. Mà việc này bà cũng không quản được.
Chu Việt cầm một chiếc hộp thiết kế tinh xảo đưa cho Đường Khê. Bên trong là một chiếc vòng tay phỉ thúy, no đủ ướt át màu xanh lục, được khắc hoa văn rất tinh tế, hoàn toàn có thể lấy ra triển lãm.
“Chọn tới chọn lui, cũng không có cái gì tốt, mấy năm trước dì đã mua nó, coi như là quà tân hôn đi.”
Đường Khê vẫn luôn biết dì nhỏ của mình rất có tiền. Thời trẻ gả cho phú hào, sau đó, cả hai ly hôn trong hòa bình, dì nhỏ có trong tay con số khổng lồ của tiền phí chia tay. Dì ấy lại là người khôn khéo, lấy một nửa ra mua biệt thự, số tiền còn lại đem đi đầu tư, sinh lời cũng không ít. Đã vậy dì nhỏ cũng tự kiếm tiền.
Chu Việt không thể nói là quá xinh đẹp, nhưng lại rất có mị lực. Mặc dù đã qua 40, nhưng điều đó không ấy hưởng nhiều mà còn làm tăng thêm sức hút ấy.
Đường Khê biết tính dì nhỏ của mình, cũng không nói lời cự tuyệt, chỉ nhận lấy rồi cảm ơn dì nhỏ sau.
Cô ôm rất cẩn thận, sợ bị va đập chỗ nào. Lỡ va vào chỗ nào đó, mấy chục vạn liền không còn.
Cơm tất niên ăn rất vui vẻ, chỉ tiếc nuối một điều là không thể uống rượu.
Tửu lượng của Đường Khê và Chu Việt không còn gì để nói, Trình Thư Tầm cũng tốt, ba Đường có thể uống một ly. Nhưng do sức khỏe không tốt, liền không thể uống, cả nhà sợ ba Đường thèm, cho nên đều không uống.
Chu Việt nhìn Đường Khê mấy lần, cứ cảm thấy chỗ nào kỳ quái. Rõ ràng là giai đoạn tân hôn, có thể lãnh đạm như vậy sao.
Trình Thư Tầm ngẫu nhiên còn gắp cho Đường Khê mấy món gì đó, nhưng toàn bộ quá trình Đường Khê đều xem anh như không khí.
Có chút không hiểu, Chu Việt nhìn Chu Giai Hào. Một ánh mắt của mẹ, cô nàng liền biết mẹ mình muốn hỏi gì. Nhưng loại sự tình này cô nàng không thể nói, Chu Giai Hào chỉ biết giả làm chim cút cúi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, cả nhà cùng nhau ngồi phong khách coi xuân vãn.
“Đêm nay, hai đứa ngủ ở đây đi.” Chu Việt nói với Trình Thư Tầm và Đường Khê.
Đường Khê: “Tụi con đi xuống lầu cũng rất tiện.”
“Tết nhất, mọi người liền ở cùng nhau, Chu Giai Hào buổi tối con ngủ với mẹ.” Chu Việt từ trước đến nay không nói hai lời, Chu Giai Hào yên lặng gật đầu.
Đường Khê nhéo mũi, nhìn Trình Thư Tầm, chớp chớp mắt.
Làm sao bây giờ?
Cái gì làm sao bây giờ? Ở lại thôi.
Anh làm bộ không để ý, Đường Khê thấy vậy véo eo anh một cái.
Trình Thư Tầm biểu cảm đều vặn vẹo, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, mấy năm nay rốt cuộc Đường Khê đã làm gì mà chỉ số bạo lực càng ngày càng tăng.
Thật vất vả mới tránh được, Trình Thư Tầm nhướng mắt nhìn Đường Khê, hạ giọng nói: “Em cho anh là làm bằng sắt à?”
“Em không muốn ở cùng phòng với anh.” Đường Khê từ kẽ răng phun ra mấy chữ.
“Vậy em nói với dì nhỏ, véo anh làm gì.”
“Nói có tác dụng thì đã không véo anh.”
Hai người nhỏ giọng đấu khẩu với nhau, dưới ánh đèn có mấy phần tư vị mập mờ.
“Nếu hai con không xem thì mau đi ngủ đi.” Mẹ Đường thấy tình cảm hai người tốt, bà đương nhiên vui vẻ đẩy thuyền.
“Còn sớm, tụi con ngồi xem tiếp.” Đường Khê tươi cười trả lời.
Bọn họ vốn dĩ chờ mọi người ngủ hết rồi chuồng xuống tầng dưới, nhưng Chu Việt cố tình cùng hai người ngồi đó. Thấy Đường Khê đã ngáp lần thứ mười ba, Chu Việt thần thái sáng lạng, hỏi: “Hai đứa còn không ngủ?”
Sự thật quá rõ ràng, Trình Thư Tầm kéo tay Đường Khê, “Giờ tụi con đi ngủ đây, dì nhỏ cũng sớm nghỉ ngơi một chút.”
Anh đem người kéo vào phòng.
“Chỉ là ngủ một giấc, có thể đến mức đó sao, em không thấy dì ấy quyết tâm nhìn chúng ta a.”
“Cùng anh có quan hệ sao?” Đường Khê trừng mắt.
“Không được trợn mắt.”
“Anh quản được em.”
Thật đúng là không quản được cô.
Trình Thư Tầm: “Anh đi tắm trước, em cũng sớm tắm rửa đi, tối rồi còn chưa mệt.”
Anh tắm xong liền nằm trên giường đọc quyển sách tùy tiện lấy trên tủ sách của Đường Khê, tên là 《 Không thấy thành thị 》
Anh chính là tục nhân, thời điểm đi học xem sách giáo khoa hận không thể trực tiếp hôn mê, huống gì là đọc loại này. Không bao lâu sau, trước mắt liền có chút mơ hồ.
Muốn nói trong thời gian hai người ở cạnh nhau có có gì biến hóa, đó chính là, Trình Thư Tầm ngày càng độc miệng. Bình thường Đường Khê dỗi, còn muốn nói hai ba câu lưu manh trêu chọc cô.
Tỷ như hiện tại.
Đường Khê đẩy cửa đi vào, trên người là váy ngủ mùa đông, cổ áo có chút rộng, cho nên, cô hơi cuối người liền lộ ra phong cảnh mê người.
Từ góc độ của Trình Thư Tầm, liền thấy rõ.
Đường Khê phát hiện có điểm không thích hợp, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Trình Thư Tầm: “Lại không phải chưa từng thấy qua.”
Một cái gối trực tiếp bay vào mặt anh.
Đèn tắt, đêm tĩnh, nhưng không ai buồn ngủ.
Một cái gối được kê giữa hai người.
Thời điểm ở dưới lầu, chỉ cần nghe Đường Khê tắm rửa anh liền không nhịn được, hiện tại nằm cạnh nhau, nếu mà không phản ứng chính là không bình thường.
Mùi hương nhàn nhạt chui vào mũi Trình Thư Tầm, hình dáng mơ hồ đang ở trước mắt. Anh nhớ tới chủ ý của Phương Hán Vũ.
Nên, vẫn là không nên?
Vạn nhất lỡ bị đánh làm sao bây giờ?
Vạn nhất được thì sao?
Anh rối rắm đến nửa giờ, Đường Khê cũng đã đi ngủ.
Nghe hô hấp đều đều bên cạnh, Trình Thư Tầm hít một hơi thật sâu, liền thử xem.
Đường Khê cảm thấy có chút ngứa.
Đầu tiên là vành tai, sau đó là cổ, xương quai xanh, lại đến trước ngực, ẩn ẩn có xu thế đi xuống.
Cô vô thức đẩy ra, ý thức có chút hơi thanh tỉnh. Mất ba giây cô mới phản ứng lại, chính mình đang trải qua cái gì.
“Trình Thư Tầm!” Đè thấp âm thanh, bao hàm có chút tức giận.
Đường Khê thiếu chút nữa chính là cho anh một tát.
Cô đẩy anh ra, định đem quần áo kéo lên nhưng không còn nữa, tên vương bát đản này.
“Anh….” Cô trong thời gian ngắn không nghĩ ra từ gì để mắng chửi người.
“Anh là tên lưu manh, là tên cầm thú không biết xấu hổ, đúng không?” Trình Thư Tầm nói giúp cô.
Trước đây, mỗi lần nháo đến lợi hại, Đường Khê thường mắng anh như vậy.
Trình Thư Tầm rất hiểu cô, nhìn cô tức đến muốn hộc máu, nhưng lại không dùng ánh mắt hung ác nhìn anh, anh liền biết, cô là xấu hổ nhiều hơn bực.
Ân, có thể tiếp tục phát huy.
Anh đem chăn cuốn cuốn, liền quấn mình lại, Đường Khê vội vàng túm chặt, nhưng sức cô nào lại Trình Thư Tầm, cả chăn cùng người liền cuốn qua chỗ anh.
“Đường Đường ~” Trình Thư Tầm bỗng nhiên nhỏ giọng nói, ngọt ngào lại lưu luyến.
Anh đã rất lâu rồi không kêu Đường Khê như thế.
“Anh khó chịu.” Anh nói thẳng.
“Chuyện này đâu liên quan đến em!”
“Chúng ta là vợ chồng, chuyện này là bình thường.”
Cái rắm, quan hệ chúng ta, ngươi còn không biết rõ.
Mặt Đường Khê vẫn nóng, thời điểm nói chuyện môi có chút run run, “ Đêm nay dừng lại ở đây.”
Thấy Đường Khê tức giận, Trình Thư Tầm trộm kéo tay cô.
“Làm gì?”
“Em tức giận. sẽ đánh anh.”
Cô vì cái gì mà tức giận.
Đường Khê lười nói với anh, cô nhìn khắp nơi, tìm được quần áo mình ở cuối giường.
“Đem qua đây!”
Trình Thư Tầm làm theo, phía sau tất tất tác tác, anh chỉ có thể làm như không nghe thấy.
“Khuya rồi, em không cùng anh nháo, ngày mai lại tính sổ với anh.”
Đường Khê lại đem hai cái gối đặt ở giữa.
Sau nửa đêm, Trình Thư Tầm lại vùng lên, Đường Khê đánh vào mu bàn tay anh một cái, đau đến mức Trình Thư Tầm nhe răng nhếch miệng, anh cũng không dám vùng lên.
Thời điểm Phương Hán Vũ đang ngủ say, điện thoại di động vang lên. Màn hình sáng lên, phía dưới có mấy chữ.
Trình Thư Tầm: [Chiêu của cậu thất bại, mau nghĩ chiêu mới.]
Đường Khê bận bịu công việc, đi sớm về trễ, cơ bản Trình Thư Tầm không thấy mặt cô, thời điểm hai người có thể ngồi cùng nhau chính là lúc bị ba mẹ Đường gọi lên lầu cùng ăn cơm.
Ba mẹ Đường đều đã về hưu, con gái cũng đã lập gia đình, nếu không phải do sức khỏe không tốt thì đã sớm đi ra ngoài du lịch.
Trình Thư Tầm dạo này hay bồi trưởng bối, anh không thể đi ra ngoài, chính là chạy lên xuống giữa hai lầu. Trong khoảng thời gian này, họ hàng tới nhà Đường Khê nhiều hơn một ít. Mỗi người đều dùng ánh mắt vui mừng nhìn anh cùng Đường Khê.
Lúc hai người đứng cùng một chỗ, khoảng cách rất gần, cả hai đều tươi tươi cười cười, các vị trưởng bối càng nhìn càng hài lòng.
Nhà bọn họ có chút nhan khống, vô luận là gả cưới hay quen biết, đều chọn những người có tướng mạo.
Cháu trai, cháu gái của Đường Khê đều rất thích Trình Thư Tầm, quấn lấy anh gọi là anh trai. Tới Đường Khê thì biến thành cô, dì.
Bội phận hai người trực tiếp tách ra.
Ba mẹ bọn trẻ kiên nhẫn giải thích cùng bọn nhỏ, “ Đó là chồng của cô/dì, không thể gọi là anh trai.”
Nhưng có lẽ do còn nhỏ, nói một lần, lần sau vẫn tiếp tục gọi anh trai.
Vẫn luôn gọi như thế đến ăn tết.
Trình Thư Tầm ở lại ăn tết với nhà cô, Đường Khê thật sự không nghĩ tới.
Ban đầu, cô định là ai về nhà nấy. Cũng không phải là vợ chồng thật, năm nay, Trình tiên sinh cũng Lục nữ sĩ không có ở nhà, anh càng phải về cùng ông bà nội ăn tết.
“Ông bà nội nói, mới vừa kết hôn bên này cũng không có ai, chờ tết nguyên tiêu lại quay về ở bên này một thời gian.”
Ông bà Trình cũng đã từng gọi video với Đường Khê. Hai vị lão nhân đều là người đọc sách nhiều, cho nên Đường Khê là con cháu gia đình thư hương, hai ông bà càng đặc biệt yêu thích.
Chính vì vậy, năm nay Đường gia ăn tết đặc biệt nhiều người, Chu Việt cũng đã quay về.
Bà ấy cùng Chu Giai Hào hảo hảo nói chuyện, nói về công việc cũng có, nói chuyện tình cảm cũng có.
“Con cứ ở nhà dì như vậy cũng không tốt, con không có ý định đi làm sao?”
“Không có.”
“Qua năm nay liền 25, tên bạn trai kia mẹ không muốn nhắc đến, nhưng khi nào con định kết hôn?”
“Chưa có ý định.”
“Vậy con định sao đây, về sau sống cô độc hết quãng đời còn lại, ngày ngày uống gió Tây Bắc sao?”
“Không…..” Chu Giai Hào phát hiện có gì đó không đúng, chợt dừng lại.
Cô nàng run rẩy nhìn bên kia, chị mình cùng anh rể mình cả hai đang ung dung ngồi một bên uống trà như không có việc gì.
Như thế nào không cử một đại diện ra cứu mình a.
Chu Việt thở dài một hơi: “Mẹ cũng không trông cậy vào việc con có tiền đồ, tốt xấu gì con cũng đã lớn, chị con năm 25 tuổi đã có chỗ đứng ở Thịnh Đường, còn con,” Chu Việt chung quy cũng không nói ra lời đả kích con gái mình.
“Mẹ cũng không nói nữa, mẹ vẫn kiếm ra tiền, tương lai sẽ để lại cho con mấy trăm vạn, còn có biệt thự, chung cư ba con mua cho liền đem đi cho thuê, như vậy con không thể chết đói, cứ tính thế đi.”
Nghe đến đây, Trình Thư Tầm cùng Đường Khê không nhịn được giật giật khóe miệng.
Càng nghe càng thấy lạ mà.
Cho nên, Chu Giai Hào thật sự mệnh tốt.
Cô nàng chỉ cần ăn no chờ chết, chỉ cần an an ổn ổn làm công chúa nhỏ, vô lo vô nghĩ là được.
Chu Việt cùng con gái nói chuyện xong, lại nhìn Đường Khê.
Đoạn hôn nhân trước đây của cô và anh, Chu Việt hoàn toàn không biết. Thế nên bọn họ đột ngột kết hôn, trong khoảng thời gian ngắn, bà ấy không thể tiếp thu được.
Chu Việt lăn lộn trong giới giải trí hai mươi mấy năm, ánh mắt tự nhiên sắc bén hơn trước, thấy tình huống của hai người, liền không tự giác nghĩ ngợi, phỏng chừng có chuyện gì không thể nói ra được. Mà việc này bà cũng không quản được.
Chu Việt cầm một chiếc hộp thiết kế tinh xảo đưa cho Đường Khê. Bên trong là một chiếc vòng tay phỉ thúy, no đủ ướt át màu xanh lục, được khắc hoa văn rất tinh tế, hoàn toàn có thể lấy ra triển lãm.
“Chọn tới chọn lui, cũng không có cái gì tốt, mấy năm trước dì đã mua nó, coi như là quà tân hôn đi.”
Đường Khê vẫn luôn biết dì nhỏ của mình rất có tiền. Thời trẻ gả cho phú hào, sau đó, cả hai ly hôn trong hòa bình, dì nhỏ có trong tay con số khổng lồ của tiền phí chia tay. Dì ấy lại là người khôn khéo, lấy một nửa ra mua biệt thự, số tiền còn lại đem đi đầu tư, sinh lời cũng không ít. Đã vậy dì nhỏ cũng tự kiếm tiền.
Chu Việt không thể nói là quá xinh đẹp, nhưng lại rất có mị lực. Mặc dù đã qua 40, nhưng điều đó không ấy hưởng nhiều mà còn làm tăng thêm sức hút ấy.
Đường Khê biết tính dì nhỏ của mình, cũng không nói lời cự tuyệt, chỉ nhận lấy rồi cảm ơn dì nhỏ sau.
Cô ôm rất cẩn thận, sợ bị va đập chỗ nào. Lỡ va vào chỗ nào đó, mấy chục vạn liền không còn.
Cơm tất niên ăn rất vui vẻ, chỉ tiếc nuối một điều là không thể uống rượu.
Tửu lượng của Đường Khê và Chu Việt không còn gì để nói, Trình Thư Tầm cũng tốt, ba Đường có thể uống một ly. Nhưng do sức khỏe không tốt, liền không thể uống, cả nhà sợ ba Đường thèm, cho nên đều không uống.
Chu Việt nhìn Đường Khê mấy lần, cứ cảm thấy chỗ nào kỳ quái. Rõ ràng là giai đoạn tân hôn, có thể lãnh đạm như vậy sao.
Trình Thư Tầm ngẫu nhiên còn gắp cho Đường Khê mấy món gì đó, nhưng toàn bộ quá trình Đường Khê đều xem anh như không khí.
Có chút không hiểu, Chu Việt nhìn Chu Giai Hào. Một ánh mắt của mẹ, cô nàng liền biết mẹ mình muốn hỏi gì. Nhưng loại sự tình này cô nàng không thể nói, Chu Giai Hào chỉ biết giả làm chim cút cúi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, cả nhà cùng nhau ngồi phong khách coi xuân vãn.
“Đêm nay, hai đứa ngủ ở đây đi.” Chu Việt nói với Trình Thư Tầm và Đường Khê.
Đường Khê: “Tụi con đi xuống lầu cũng rất tiện.”
“Tết nhất, mọi người liền ở cùng nhau, Chu Giai Hào buổi tối con ngủ với mẹ.” Chu Việt từ trước đến nay không nói hai lời, Chu Giai Hào yên lặng gật đầu.
Đường Khê nhéo mũi, nhìn Trình Thư Tầm, chớp chớp mắt.
Làm sao bây giờ?
Cái gì làm sao bây giờ? Ở lại thôi.
Anh làm bộ không để ý, Đường Khê thấy vậy véo eo anh một cái.
Trình Thư Tầm biểu cảm đều vặn vẹo, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, mấy năm nay rốt cuộc Đường Khê đã làm gì mà chỉ số bạo lực càng ngày càng tăng.
Thật vất vả mới tránh được, Trình Thư Tầm nhướng mắt nhìn Đường Khê, hạ giọng nói: “Em cho anh là làm bằng sắt à?”
“Em không muốn ở cùng phòng với anh.” Đường Khê từ kẽ răng phun ra mấy chữ.
“Vậy em nói với dì nhỏ, véo anh làm gì.”
“Nói có tác dụng thì đã không véo anh.”
Hai người nhỏ giọng đấu khẩu với nhau, dưới ánh đèn có mấy phần tư vị mập mờ.
“Nếu hai con không xem thì mau đi ngủ đi.” Mẹ Đường thấy tình cảm hai người tốt, bà đương nhiên vui vẻ đẩy thuyền.
“Còn sớm, tụi con ngồi xem tiếp.” Đường Khê tươi cười trả lời.
Bọn họ vốn dĩ chờ mọi người ngủ hết rồi chuồng xuống tầng dưới, nhưng Chu Việt cố tình cùng hai người ngồi đó. Thấy Đường Khê đã ngáp lần thứ mười ba, Chu Việt thần thái sáng lạng, hỏi: “Hai đứa còn không ngủ?”
Sự thật quá rõ ràng, Trình Thư Tầm kéo tay Đường Khê, “Giờ tụi con đi ngủ đây, dì nhỏ cũng sớm nghỉ ngơi một chút.”
Anh đem người kéo vào phòng.
“Chỉ là ngủ một giấc, có thể đến mức đó sao, em không thấy dì ấy quyết tâm nhìn chúng ta a.”
“Cùng anh có quan hệ sao?” Đường Khê trừng mắt.
“Không được trợn mắt.”
“Anh quản được em.”
Thật đúng là không quản được cô.
Trình Thư Tầm: “Anh đi tắm trước, em cũng sớm tắm rửa đi, tối rồi còn chưa mệt.”
Anh tắm xong liền nằm trên giường đọc quyển sách tùy tiện lấy trên tủ sách của Đường Khê, tên là 《 Không thấy thành thị 》
Anh chính là tục nhân, thời điểm đi học xem sách giáo khoa hận không thể trực tiếp hôn mê, huống gì là đọc loại này. Không bao lâu sau, trước mắt liền có chút mơ hồ.
Muốn nói trong thời gian hai người ở cạnh nhau có có gì biến hóa, đó chính là, Trình Thư Tầm ngày càng độc miệng. Bình thường Đường Khê dỗi, còn muốn nói hai ba câu lưu manh trêu chọc cô.
Tỷ như hiện tại.
Đường Khê đẩy cửa đi vào, trên người là váy ngủ mùa đông, cổ áo có chút rộng, cho nên, cô hơi cuối người liền lộ ra phong cảnh mê người.
Từ góc độ của Trình Thư Tầm, liền thấy rõ.
Đường Khê phát hiện có điểm không thích hợp, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Trình Thư Tầm: “Lại không phải chưa từng thấy qua.”
Một cái gối trực tiếp bay vào mặt anh.
Đèn tắt, đêm tĩnh, nhưng không ai buồn ngủ.
Một cái gối được kê giữa hai người.
Thời điểm ở dưới lầu, chỉ cần nghe Đường Khê tắm rửa anh liền không nhịn được, hiện tại nằm cạnh nhau, nếu mà không phản ứng chính là không bình thường.
Mùi hương nhàn nhạt chui vào mũi Trình Thư Tầm, hình dáng mơ hồ đang ở trước mắt. Anh nhớ tới chủ ý của Phương Hán Vũ.
Nên, vẫn là không nên?
Vạn nhất lỡ bị đánh làm sao bây giờ?
Vạn nhất được thì sao?
Anh rối rắm đến nửa giờ, Đường Khê cũng đã đi ngủ.
Nghe hô hấp đều đều bên cạnh, Trình Thư Tầm hít một hơi thật sâu, liền thử xem.
Đường Khê cảm thấy có chút ngứa.
Đầu tiên là vành tai, sau đó là cổ, xương quai xanh, lại đến trước ngực, ẩn ẩn có xu thế đi xuống.
Cô vô thức đẩy ra, ý thức có chút hơi thanh tỉnh. Mất ba giây cô mới phản ứng lại, chính mình đang trải qua cái gì.
“Trình Thư Tầm!” Đè thấp âm thanh, bao hàm có chút tức giận.
Đường Khê thiếu chút nữa chính là cho anh một tát.
Cô đẩy anh ra, định đem quần áo kéo lên nhưng không còn nữa, tên vương bát đản này.
“Anh….” Cô trong thời gian ngắn không nghĩ ra từ gì để mắng chửi người.
“Anh là tên lưu manh, là tên cầm thú không biết xấu hổ, đúng không?” Trình Thư Tầm nói giúp cô.
Trước đây, mỗi lần nháo đến lợi hại, Đường Khê thường mắng anh như vậy.
Trình Thư Tầm rất hiểu cô, nhìn cô tức đến muốn hộc máu, nhưng lại không dùng ánh mắt hung ác nhìn anh, anh liền biết, cô là xấu hổ nhiều hơn bực.
Ân, có thể tiếp tục phát huy.
Anh đem chăn cuốn cuốn, liền quấn mình lại, Đường Khê vội vàng túm chặt, nhưng sức cô nào lại Trình Thư Tầm, cả chăn cùng người liền cuốn qua chỗ anh.
“Đường Đường ~” Trình Thư Tầm bỗng nhiên nhỏ giọng nói, ngọt ngào lại lưu luyến.
Anh đã rất lâu rồi không kêu Đường Khê như thế.
“Anh khó chịu.” Anh nói thẳng.
“Chuyện này đâu liên quan đến em!”
“Chúng ta là vợ chồng, chuyện này là bình thường.”
Cái rắm, quan hệ chúng ta, ngươi còn không biết rõ.
Mặt Đường Khê vẫn nóng, thời điểm nói chuyện môi có chút run run, “ Đêm nay dừng lại ở đây.”
Thấy Đường Khê tức giận, Trình Thư Tầm trộm kéo tay cô.
“Làm gì?”
“Em tức giận. sẽ đánh anh.”
Cô vì cái gì mà tức giận.
Đường Khê lười nói với anh, cô nhìn khắp nơi, tìm được quần áo mình ở cuối giường.
“Đem qua đây!”
Trình Thư Tầm làm theo, phía sau tất tất tác tác, anh chỉ có thể làm như không nghe thấy.
“Khuya rồi, em không cùng anh nháo, ngày mai lại tính sổ với anh.”
Đường Khê lại đem hai cái gối đặt ở giữa.
Sau nửa đêm, Trình Thư Tầm lại vùng lên, Đường Khê đánh vào mu bàn tay anh một cái, đau đến mức Trình Thư Tầm nhe răng nhếch miệng, anh cũng không dám vùng lên.
Thời điểm Phương Hán Vũ đang ngủ say, điện thoại di động vang lên. Màn hình sáng lên, phía dưới có mấy chữ.
Trình Thư Tầm: [Chiêu của cậu thất bại, mau nghĩ chiêu mới.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.