Chương 2: Anh không thích trẻ con
Mễ Mễ
31/03/2023
Tần Ngôn đã bước sang tuổi ba mươi nhưng bản thân lại không có nổi một mảnh tình bằng với độ tuổi này người khác đã lập gia đình sinh con, còn anh lại chẳng mấy quan tâm đến những vẫn đề này, bởi vì anh là một người cuồng công việc, nhưng người quan tâm lại là ba mẹ của anh.
Ông bà gọi Tần Ngôn quay về chỉ để nói về vấn đề lập gia đình, đó là lý do anh luôn trốn tránh ở quân khu không quay về nhà thường xuyên, mấy năm nay mặc dù không có ở nhà thường xuyên nhưng Tần Ngôn luôn phải nhận những cuộc gọi tra tấn từ mẹ của mình, bà chỉ mong con cái yên bề gia thất, anh cả Tần Duật và em trai Tần Lâm của anh đã có một mái ấm riêng, anh cả đã có hai người con, còn Tần Lâm thì đã có vị hôn phu nếu không có vấn đề gì xảy ra thì cuối năm nay sẽ là lễ kết hôn của Tần Lâm.
Gia đình của Nhã Tịnh đã dọn đi nơi khác vào một tháng trước, trước ngày rời đi cô đã nhờ mẹ của Tần Ngôn gửi tặng cho anh một món quà, ngày hôm nay mới có dịp được gặp con trai nên bà mới đưa cho Tần Ngôn.
" Không hiểu sao con bé đó lại quý mến con nhiều đến như thế, từ ngày con rời khỏi nhà ngày nào Nhã Tịnh cũng mong đợi con, mẹ không biết giữ hai đứa xảy ra chuyện gì nhưng nếu được thì con tìm hiểu Nhã Tịnh xem sao, mẹ thấy con bé rất dễ thương và lễ phép, nếu có một cô con dâu như thế mẹ sẽ vui lắm đấy."
Tần Ngôn chán nản gấp thức ăn trên cho vào miệng.
" Không đời nào, con nhóc đó còn quá nhỏ con không muốn phải giữ một đứa trẻ."
Nhiều năm như vậy con chưa gặp lại Nhã Tịnh sao con biết nó vẫn là một con nhóc, Nhã Tịnh bây giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp, có khi còn nhìn thấy nó lại bị Nhã Tịnh làm cho mê mẩn."
Tần Ngôn ngồi cười khinh bỉ.
"Mẹ nghĩ con là ai, con không có hứng thú với những đứa nhóc."
Nói sao anh cũng biện hộ cho bản thân, đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa có nổi một người vợ ở bên cạnh chăm sóc, lúc nào cũng nghĩ đến công việc, Tần Ngôn không ý thức được bản thân đã đến độ tuổi nên lập gia đình sinh con, vậy mà vẫn cứ nhởn nhơ luôn tìm cách trốn tránh.
Nhã Tịnh quay lại nơi ở cũ mà mình đã sinh sống cũng tại nơi đây cô đã gặp được định mệnh của cuộc đời mình, nhiều năm trôi qua như thế nhưng ý định theo đuổi Tần Ngôn trong đầu Nhã Tịnh vẫn không thay đổi mặc dù cô luôn bị anh ngó lơ không quan tâm đến. Nhã Tịnh chỉ có được một bước ảnh của anh mà cô đã lén chụp được khi Tần Ngôn đang say giấc bên ngoài sân vườn nhà mình, lúc ấy Nhã Tịnh phải cố gắng hết sức có thể mới có thể lưu lại được những khoảng khắc đó, cô đã in bức ảnh đó ra để ở trong phòng mình, Nhã Tịnh thật sự là một cô nàng si tình.
Xe ôtô vừa đậu ở trước nhà cũ gia đình cô vừa bước xuống xe, hình ảnh mà cô ngày đêm mong nhớ đã xuất hiện, Tần Ngôn đang cưng nựng Lucky chú chó cưng của mình, anh đang mỉm cười rất tươi, Nhã Tịnh liền bị hút hồn bởi nụ cười đó, cô tiến đến gần chỗ của anh để ngắm nhìn nhan sắc đó rõ ràng hơn nhưng lại khiến cho Tần Ngôn giật mình.
"Cô là ai ?"
Nhã Tịnh liền bừng tỉnh vui vẻ trả lời anh.
"Anh không nhớ em sao ?"
Tần Ngôn chao mày nhìn Nhã Tịnh như một kiểu người kì lạ.
" Không."
Nhã Tịnh chóng tay lên hàng rào thích thú nói.
" Em là Nhã Tịnh hàng xóm của anh đây."
Tần Ngôn suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng nói.
"Là cô bé nghịch ngợm, không ngờ em lại lớn nhanh như thế, đã trưởng thành như thế này rồi sao."
Anh không ngờ cô lại lớn nhanh như thế, nhưng nét đẹp trong sáng, đáng yêu với đường nét khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt to tròn ấn tượng đó vẫn nằm lẫn quẩn trong tâm trí của Tần Ngôn, bây giờ cô đã trưởng thành hơn rất nhiều nhưng vẫn còn rất trẻ con.
Nhã Tịnh thật sự cảm thấy rất vui khi Tần Ngôn còn nhớ đến mình.
"Anh vẫn còn nhớ em sao, đột nhiên anh rời khỏi nhà đi du học rồi rồi làm việc ở đâu mà không về nhà, em cứ nghĩ là anh không còn muốn quay về nữa, em thật sự rất buồn đấy."
Tần Ngôn khẽ cười nói.
"Quan tâm anh vậy sao, nhưng hãy từ bỏ sớm đi vì anh không thích trẻ con."
Nhã Tịnh hơi thất vọng khi Tần Ngôn nghĩ mình vẫn là trẻ con, cô liền phẫn nộ túm lấy cổ áo của anh kề sát mặt của mình vào mặt anh.
"Em đã hai mươi tuổi rồi đấy không còn là trẻ con nữa đâu."
Tần Ngôn đưa tay búng vào trán của Nhã Tịnh một cái cô liền buông cổ áo của anh ra đưa tay ôm lấy trán, Tần Ngôn liền cười khoái chí.
"Thì ra đã đủ tuổi, vẫn muốn tiếp tục đeo bám anh à."
Nhã Tịnh gật đầu liên tục.
" Đương nhiên."
Tần Ngôn quay người đi bỏ tay vào túi quần nhàn nhả nói.
"Vậy thì cứ nằm mơ đi, vì anh chẳng bao giờ hứng thú với trẻ con đâu."
Nhã Tịnh liền bĩu môi nói.
"Cứ đợi đấy em sẽ khiến cho anh thay đổi ý định."
Nhã Tịnh và gia đình đã quay lại thì phải đến chào hỏi hàng xóm, bọn họ được ba mẹ của Tần Ngôn mời ở lại dùng bữa, Nhã Tịnh nghe xong liền nhìn về phía ba mẹ bằng ánh mắt đầy hi vọng, bọn họ làm sao không biết con gái cưng của mình thích cậu con trai thứ hai nhà họ Lục
Ông bà gọi Tần Ngôn quay về chỉ để nói về vấn đề lập gia đình, đó là lý do anh luôn trốn tránh ở quân khu không quay về nhà thường xuyên, mấy năm nay mặc dù không có ở nhà thường xuyên nhưng Tần Ngôn luôn phải nhận những cuộc gọi tra tấn từ mẹ của mình, bà chỉ mong con cái yên bề gia thất, anh cả Tần Duật và em trai Tần Lâm của anh đã có một mái ấm riêng, anh cả đã có hai người con, còn Tần Lâm thì đã có vị hôn phu nếu không có vấn đề gì xảy ra thì cuối năm nay sẽ là lễ kết hôn của Tần Lâm.
Gia đình của Nhã Tịnh đã dọn đi nơi khác vào một tháng trước, trước ngày rời đi cô đã nhờ mẹ của Tần Ngôn gửi tặng cho anh một món quà, ngày hôm nay mới có dịp được gặp con trai nên bà mới đưa cho Tần Ngôn.
" Không hiểu sao con bé đó lại quý mến con nhiều đến như thế, từ ngày con rời khỏi nhà ngày nào Nhã Tịnh cũng mong đợi con, mẹ không biết giữ hai đứa xảy ra chuyện gì nhưng nếu được thì con tìm hiểu Nhã Tịnh xem sao, mẹ thấy con bé rất dễ thương và lễ phép, nếu có một cô con dâu như thế mẹ sẽ vui lắm đấy."
Tần Ngôn chán nản gấp thức ăn trên cho vào miệng.
" Không đời nào, con nhóc đó còn quá nhỏ con không muốn phải giữ một đứa trẻ."
Nhiều năm như vậy con chưa gặp lại Nhã Tịnh sao con biết nó vẫn là một con nhóc, Nhã Tịnh bây giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp, có khi còn nhìn thấy nó lại bị Nhã Tịnh làm cho mê mẩn."
Tần Ngôn ngồi cười khinh bỉ.
"Mẹ nghĩ con là ai, con không có hứng thú với những đứa nhóc."
Nói sao anh cũng biện hộ cho bản thân, đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa có nổi một người vợ ở bên cạnh chăm sóc, lúc nào cũng nghĩ đến công việc, Tần Ngôn không ý thức được bản thân đã đến độ tuổi nên lập gia đình sinh con, vậy mà vẫn cứ nhởn nhơ luôn tìm cách trốn tránh.
Nhã Tịnh quay lại nơi ở cũ mà mình đã sinh sống cũng tại nơi đây cô đã gặp được định mệnh của cuộc đời mình, nhiều năm trôi qua như thế nhưng ý định theo đuổi Tần Ngôn trong đầu Nhã Tịnh vẫn không thay đổi mặc dù cô luôn bị anh ngó lơ không quan tâm đến. Nhã Tịnh chỉ có được một bước ảnh của anh mà cô đã lén chụp được khi Tần Ngôn đang say giấc bên ngoài sân vườn nhà mình, lúc ấy Nhã Tịnh phải cố gắng hết sức có thể mới có thể lưu lại được những khoảng khắc đó, cô đã in bức ảnh đó ra để ở trong phòng mình, Nhã Tịnh thật sự là một cô nàng si tình.
Xe ôtô vừa đậu ở trước nhà cũ gia đình cô vừa bước xuống xe, hình ảnh mà cô ngày đêm mong nhớ đã xuất hiện, Tần Ngôn đang cưng nựng Lucky chú chó cưng của mình, anh đang mỉm cười rất tươi, Nhã Tịnh liền bị hút hồn bởi nụ cười đó, cô tiến đến gần chỗ của anh để ngắm nhìn nhan sắc đó rõ ràng hơn nhưng lại khiến cho Tần Ngôn giật mình.
"Cô là ai ?"
Nhã Tịnh liền bừng tỉnh vui vẻ trả lời anh.
"Anh không nhớ em sao ?"
Tần Ngôn chao mày nhìn Nhã Tịnh như một kiểu người kì lạ.
" Không."
Nhã Tịnh chóng tay lên hàng rào thích thú nói.
" Em là Nhã Tịnh hàng xóm của anh đây."
Tần Ngôn suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng nói.
"Là cô bé nghịch ngợm, không ngờ em lại lớn nhanh như thế, đã trưởng thành như thế này rồi sao."
Anh không ngờ cô lại lớn nhanh như thế, nhưng nét đẹp trong sáng, đáng yêu với đường nét khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt to tròn ấn tượng đó vẫn nằm lẫn quẩn trong tâm trí của Tần Ngôn, bây giờ cô đã trưởng thành hơn rất nhiều nhưng vẫn còn rất trẻ con.
Nhã Tịnh thật sự cảm thấy rất vui khi Tần Ngôn còn nhớ đến mình.
"Anh vẫn còn nhớ em sao, đột nhiên anh rời khỏi nhà đi du học rồi rồi làm việc ở đâu mà không về nhà, em cứ nghĩ là anh không còn muốn quay về nữa, em thật sự rất buồn đấy."
Tần Ngôn khẽ cười nói.
"Quan tâm anh vậy sao, nhưng hãy từ bỏ sớm đi vì anh không thích trẻ con."
Nhã Tịnh hơi thất vọng khi Tần Ngôn nghĩ mình vẫn là trẻ con, cô liền phẫn nộ túm lấy cổ áo của anh kề sát mặt của mình vào mặt anh.
"Em đã hai mươi tuổi rồi đấy không còn là trẻ con nữa đâu."
Tần Ngôn đưa tay búng vào trán của Nhã Tịnh một cái cô liền buông cổ áo của anh ra đưa tay ôm lấy trán, Tần Ngôn liền cười khoái chí.
"Thì ra đã đủ tuổi, vẫn muốn tiếp tục đeo bám anh à."
Nhã Tịnh gật đầu liên tục.
" Đương nhiên."
Tần Ngôn quay người đi bỏ tay vào túi quần nhàn nhả nói.
"Vậy thì cứ nằm mơ đi, vì anh chẳng bao giờ hứng thú với trẻ con đâu."
Nhã Tịnh liền bĩu môi nói.
"Cứ đợi đấy em sẽ khiến cho anh thay đổi ý định."
Nhã Tịnh và gia đình đã quay lại thì phải đến chào hỏi hàng xóm, bọn họ được ba mẹ của Tần Ngôn mời ở lại dùng bữa, Nhã Tịnh nghe xong liền nhìn về phía ba mẹ bằng ánh mắt đầy hi vọng, bọn họ làm sao không biết con gái cưng của mình thích cậu con trai thứ hai nhà họ Lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.