Chương 1: Thanh xuân có anh
Mễ Mễ
31/03/2023
Vào giữ tháng mười tiết trời đã dần se lạnh, khiến cho chúng ta thường có một chút cảm giác trống trải, nhưng cho đến tận ngày hôm nay cuộc sống của Nhã Tịnh đã không còn một màu hồng tươi đẹp nữa, thấy vào đó là những giọt nước mắt tuổi hờn và một trái tim đầy những vết thương, nhìn bầu không khí lạnh bên ngoài cô đã không còn một chút cảm xúc gì cả vì cõi lòng của cô đã lạnh hơn tro tàn.
" Chúng ta dừng lại đi."
Tần Ngôn khó hiểu quay sang nhìn Nhã Tịnh, từ trước đến nay cô vẫn luôn yêu anh chỉ duy nhất một mình anh mà thôi, nhưng tại sao lại là người nói lời chia tay trước.
" Tại sao em lại nói như thế ?"
Nhã Tịnh ảm đạm lắc đầu cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đã luôn âm thầm khóc vì anh.
" Em cảm thấy rất mệt mỏi, trong cuộc hôn nhân này chỉ có một mình em cố gắng, cũng chỉ một mình em yêu anh mà thôi, trái tim của em dường như không thể nào lành lặn lại được, anh lúc nào cũng chỉ xem em là một cô nhóc không hiểu chuyện, nhưng thật ra từ trước đến nay anh không bao giờ nhìn vào những nỗi đau mà em phải gánh chịu, ngày hôm nay em đã có thể mạnh dạn nói ra những suy nghĩ của, chỉ mong anh chấp nhận và kết thúc cuộc sống đầy sự giày vò này."
Tần Ngôn vẫn im lặng trên gương mặt là một xúc cảm khó tả, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ chọn cách rời xa mình, nhưng chính Nhã Tịnh đã dạy cho anh biết như thế nào là yêu một ai đó để đến khi người đó không còn ở bên cạnh thì cuộc sống như một mảng đen tâm tối.
" Anh không thể quyết định được chẳng phải em đã nói dù cho anh có xua đuổi em như thế nào em cũng sẽ chạy về phía anh kia mà."
Trái tim của Nhã Tịnh như vỡ tung, cô đã từng nuôi những hi vọng hảo huyền đó, để rồi bản thân phải ngã một cú đầy đau đớn.
" Đúng là em đã từng nói như thế nhưng em không phải là một kẻ ngốc, để anh mặc sức chơi đùa với trái tim của mình như thế, em sẽ để anh hạnh phúc với sự lựa chọn của mình, em rất yêu anh nên sẽ không muốn thấy anh không vui vẻ khi phải lựa chọn giữa em và chị ấy, dù sao em cũng chỉ ngu ngốc không hiểu được trái tim của anh đã thuộc về ai, từ lúc bắt đầu chúng ta đã sai lầm nhưng tại sao em vẫn không thể nào ngừng yêu anh."
Cổ họng cô nghẹn lại, Nhã Tịnh đưa tay lên mặt cố gắng lau đi những giọt nước đầy chua sót cô đã cố gắng đến như thế nhưng bản thân đã không thể nào chịu đựng được nữa, khi nhìn thấy anh và người phụ nữ đó hạnh phúc bên cạnh nhau, đáng ra cô không nên chen chân vào cuộc tình đẹp đó, Nhã Tịnh đứng lên kéo vali rời đi, nhưng đột nhiên cô dừng lại.
" Đơn ly hôn em đã để sẵn trên bàn rồi, em cũng đã kí tên vào rồi, anh cũng nhanh hoàn thành thủ tục để bản thân được giải thoát khỏi em, chúc anh hạnh phúc trên con đường mình đã chọn lựa."
..............................
Năm ấy đã từng có một nàng thiếu nữ yêu anh đắm say. cô gái ngốc nghếch đó chính là Mục Nhã Tịnh cô và anh là hàng xóm của nhau vì một lần được anh che chở cô đã đem lòng yêu người thiếu niên năm ấy Lục Tần Ngôn.
Ngược dòng thời gian cô nhớ lại những khoảng hoài niệm đẹp chỉ thuộc về anh. Hôm nay Nhã Tịnh chuyển đến một khu phố khác để sống để tiện cho công việc của ba cô, gia đình của Nhã Tịnh vừa dọn đến bọn họ đang chào hỏi nhà bên cạnh cũng là hàng xóm của gia đình Nhã Tịnh, lúc ấy cô chỉ mới tám tuổi, Nhã Tịnh nhìn thấy hồ bơi trong khuôn viên nhà hàng xóm có một chú vịt đồ chơi, cô vui vẻ chạy vào bên trong đó, ba mẹ vẫn không hề hay biết, bọn họ và hàng xóm vẫn đang nói chuyện với nhau, cô cố gắng với tay lấy con vịt đồ chơi, cô cứ mãi tập trung vào con vịt đến khi bị mất thăng bằng rơi xuống nước, Nhã Tịnh không biết bơi cô cố gắng vùng vẫy thoát khỏi hồ nước sâu, cô tưởng chừng như lúc đó mình đã không qua khỏi rồi.
Đột nhiên có một người nhảy xuống bế cô lên, Nhã Tịnh mơ màng nhìn người đang bế mình, là một cậu thiếu niên cũng là người mà cô đã dành cả thanh xuân để theo đuổi, Lục Tần Ngôn vừa đi học về ngày đó anh chỉ là chàng thiếu niên 18 tuổi, một độ tuổi đầy hoài bão.
Đưa Nhã Tịnh lên bờ Tần Ngôn cầm lấy con vịt nhựa rồi đưa đến trước mặt cô nhẹ nhàng bóp vào con vịt khiến cho nó xịt nước vào mặt của Nhã Tịnh.
" Nghịch ngợm."
Nói rồi anh quay người rời đi, để lại Nhã Tịnh đứng đó ngơ ra một lúc, gương mặt của cô liên ửng đỏ lên, lúc ấy còn quá nhỏ cô chỉ có một suy nghĩ là sẽ kết hôn với người đã cứu mình, Nhã Tịnh đã bắt đầu biết quý mến một ai đó.
Suốt khoảng thời gian ở cạnh nhà anh không lúc nào cô lại không nghĩ đến Tần Ngôn, cô thường xuyên đem cho anh những món mà mẹ mình vừa nấu nóng hổi đến nhà anh chỉ để được gặp anh, Nhã Tịnh đưa đĩa thức ăn cho mẹ anh mà cứ nhìn vào bên trong tìm anh, Tần Ngôn chỉ chăm chú chơi điện thoại không quan tâm đến Nhã Tịnh, cô liền lên tiếng nói.
" Em chào anh."
Tần Ngôn liếc nhìn cô rồi lại tập trung nghịch điện thoại, Nhã Tịnh cảm thấy sự lạnh lùng của anh thật cuốn hút, cô đem lòng thích thầm Tần Ngôn mặc dù anh đã lớn hơn cô đến những mười tuổi.
Thời gian cứ thế trôi qua anh đã hoàn thành việc học của mình và đi làm, anh đã không còn sống cùng ba mẹ mà dọn ra sống một mình cho thoải mái, Nhã Tịnh đã rất buồn khi anh không quay về, cô đến hỏi mẹ của anh bà lại bảo là anh đang làm việc ở Trụ sở quân đội, Tần Ngôn đã xuất sắc thi đỗ trường quân đội hiện tại anh đang giữ chức vụ đại tá quản lý khu vực doanh trại phía đông, công việc rất bận rộn khiến cho Tần Ngôn không thể về nhà.
Gia đình họ Mục có ba người con trai, Tần Ngôn là người con thứ hai, anh cả là Tần Duật em trai là Tần Lâm, ba người điều có công việc riêng, anh cả đang kinh doanh đang điều hành một chuỗi công ty hiện tại đã kết hôn và có được hai người con, còn Tần Lâm thì mở một cửa hàng cà phê kinh doanh cũng rất thuận lợi, hiện tại ba người họ điều có hướng đi khác nhau nhưng luôn khiến cho ba mẹ tự hào về ba người.
Dù đã không gặp lại Tần Ngôn sau nhiều năm như thế nhưng tình cảm của Nhã Tịnh dành cho anh vẫn mãi mãi không bao giờ thay đổi. Bây giờ tôi đã bước sang tuổi 20 một độ tuổi tươi trẻ và những giấc mơ đầy sự mong đợi sắp bắt đầu, nhưng trái tim của cô vẫn luôn hướng về một người đàn ông, bản thân đã nguyện trao cho anh cả cuộc đời.
" Chúng ta dừng lại đi."
Tần Ngôn khó hiểu quay sang nhìn Nhã Tịnh, từ trước đến nay cô vẫn luôn yêu anh chỉ duy nhất một mình anh mà thôi, nhưng tại sao lại là người nói lời chia tay trước.
" Tại sao em lại nói như thế ?"
Nhã Tịnh ảm đạm lắc đầu cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đã luôn âm thầm khóc vì anh.
" Em cảm thấy rất mệt mỏi, trong cuộc hôn nhân này chỉ có một mình em cố gắng, cũng chỉ một mình em yêu anh mà thôi, trái tim của em dường như không thể nào lành lặn lại được, anh lúc nào cũng chỉ xem em là một cô nhóc không hiểu chuyện, nhưng thật ra từ trước đến nay anh không bao giờ nhìn vào những nỗi đau mà em phải gánh chịu, ngày hôm nay em đã có thể mạnh dạn nói ra những suy nghĩ của, chỉ mong anh chấp nhận và kết thúc cuộc sống đầy sự giày vò này."
Tần Ngôn vẫn im lặng trên gương mặt là một xúc cảm khó tả, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ chọn cách rời xa mình, nhưng chính Nhã Tịnh đã dạy cho anh biết như thế nào là yêu một ai đó để đến khi người đó không còn ở bên cạnh thì cuộc sống như một mảng đen tâm tối.
" Anh không thể quyết định được chẳng phải em đã nói dù cho anh có xua đuổi em như thế nào em cũng sẽ chạy về phía anh kia mà."
Trái tim của Nhã Tịnh như vỡ tung, cô đã từng nuôi những hi vọng hảo huyền đó, để rồi bản thân phải ngã một cú đầy đau đớn.
" Đúng là em đã từng nói như thế nhưng em không phải là một kẻ ngốc, để anh mặc sức chơi đùa với trái tim của mình như thế, em sẽ để anh hạnh phúc với sự lựa chọn của mình, em rất yêu anh nên sẽ không muốn thấy anh không vui vẻ khi phải lựa chọn giữa em và chị ấy, dù sao em cũng chỉ ngu ngốc không hiểu được trái tim của anh đã thuộc về ai, từ lúc bắt đầu chúng ta đã sai lầm nhưng tại sao em vẫn không thể nào ngừng yêu anh."
Cổ họng cô nghẹn lại, Nhã Tịnh đưa tay lên mặt cố gắng lau đi những giọt nước đầy chua sót cô đã cố gắng đến như thế nhưng bản thân đã không thể nào chịu đựng được nữa, khi nhìn thấy anh và người phụ nữ đó hạnh phúc bên cạnh nhau, đáng ra cô không nên chen chân vào cuộc tình đẹp đó, Nhã Tịnh đứng lên kéo vali rời đi, nhưng đột nhiên cô dừng lại.
" Đơn ly hôn em đã để sẵn trên bàn rồi, em cũng đã kí tên vào rồi, anh cũng nhanh hoàn thành thủ tục để bản thân được giải thoát khỏi em, chúc anh hạnh phúc trên con đường mình đã chọn lựa."
..............................
Năm ấy đã từng có một nàng thiếu nữ yêu anh đắm say. cô gái ngốc nghếch đó chính là Mục Nhã Tịnh cô và anh là hàng xóm của nhau vì một lần được anh che chở cô đã đem lòng yêu người thiếu niên năm ấy Lục Tần Ngôn.
Ngược dòng thời gian cô nhớ lại những khoảng hoài niệm đẹp chỉ thuộc về anh. Hôm nay Nhã Tịnh chuyển đến một khu phố khác để sống để tiện cho công việc của ba cô, gia đình của Nhã Tịnh vừa dọn đến bọn họ đang chào hỏi nhà bên cạnh cũng là hàng xóm của gia đình Nhã Tịnh, lúc ấy cô chỉ mới tám tuổi, Nhã Tịnh nhìn thấy hồ bơi trong khuôn viên nhà hàng xóm có một chú vịt đồ chơi, cô vui vẻ chạy vào bên trong đó, ba mẹ vẫn không hề hay biết, bọn họ và hàng xóm vẫn đang nói chuyện với nhau, cô cố gắng với tay lấy con vịt đồ chơi, cô cứ mãi tập trung vào con vịt đến khi bị mất thăng bằng rơi xuống nước, Nhã Tịnh không biết bơi cô cố gắng vùng vẫy thoát khỏi hồ nước sâu, cô tưởng chừng như lúc đó mình đã không qua khỏi rồi.
Đột nhiên có một người nhảy xuống bế cô lên, Nhã Tịnh mơ màng nhìn người đang bế mình, là một cậu thiếu niên cũng là người mà cô đã dành cả thanh xuân để theo đuổi, Lục Tần Ngôn vừa đi học về ngày đó anh chỉ là chàng thiếu niên 18 tuổi, một độ tuổi đầy hoài bão.
Đưa Nhã Tịnh lên bờ Tần Ngôn cầm lấy con vịt nhựa rồi đưa đến trước mặt cô nhẹ nhàng bóp vào con vịt khiến cho nó xịt nước vào mặt của Nhã Tịnh.
" Nghịch ngợm."
Nói rồi anh quay người rời đi, để lại Nhã Tịnh đứng đó ngơ ra một lúc, gương mặt của cô liên ửng đỏ lên, lúc ấy còn quá nhỏ cô chỉ có một suy nghĩ là sẽ kết hôn với người đã cứu mình, Nhã Tịnh đã bắt đầu biết quý mến một ai đó.
Suốt khoảng thời gian ở cạnh nhà anh không lúc nào cô lại không nghĩ đến Tần Ngôn, cô thường xuyên đem cho anh những món mà mẹ mình vừa nấu nóng hổi đến nhà anh chỉ để được gặp anh, Nhã Tịnh đưa đĩa thức ăn cho mẹ anh mà cứ nhìn vào bên trong tìm anh, Tần Ngôn chỉ chăm chú chơi điện thoại không quan tâm đến Nhã Tịnh, cô liền lên tiếng nói.
" Em chào anh."
Tần Ngôn liếc nhìn cô rồi lại tập trung nghịch điện thoại, Nhã Tịnh cảm thấy sự lạnh lùng của anh thật cuốn hút, cô đem lòng thích thầm Tần Ngôn mặc dù anh đã lớn hơn cô đến những mười tuổi.
Thời gian cứ thế trôi qua anh đã hoàn thành việc học của mình và đi làm, anh đã không còn sống cùng ba mẹ mà dọn ra sống một mình cho thoải mái, Nhã Tịnh đã rất buồn khi anh không quay về, cô đến hỏi mẹ của anh bà lại bảo là anh đang làm việc ở Trụ sở quân đội, Tần Ngôn đã xuất sắc thi đỗ trường quân đội hiện tại anh đang giữ chức vụ đại tá quản lý khu vực doanh trại phía đông, công việc rất bận rộn khiến cho Tần Ngôn không thể về nhà.
Gia đình họ Mục có ba người con trai, Tần Ngôn là người con thứ hai, anh cả là Tần Duật em trai là Tần Lâm, ba người điều có công việc riêng, anh cả đang kinh doanh đang điều hành một chuỗi công ty hiện tại đã kết hôn và có được hai người con, còn Tần Lâm thì mở một cửa hàng cà phê kinh doanh cũng rất thuận lợi, hiện tại ba người họ điều có hướng đi khác nhau nhưng luôn khiến cho ba mẹ tự hào về ba người.
Dù đã không gặp lại Tần Ngôn sau nhiều năm như thế nhưng tình cảm của Nhã Tịnh dành cho anh vẫn mãi mãi không bao giờ thay đổi. Bây giờ tôi đã bước sang tuổi 20 một độ tuổi tươi trẻ và những giấc mơ đầy sự mong đợi sắp bắt đầu, nhưng trái tim của cô vẫn luôn hướng về một người đàn ông, bản thân đã nguyện trao cho anh cả cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.