Chương 90
Cuồng Thượng Gia Cuồng
22/03/2020
Edit: Táo Mèo
Bạch Thủy Lưu nghiêm túc, nhìn thẳng Thái úy nói, "Chủ trương của ta là muốn cho đại Ngụy thiên thu vạn đời...Nghiêu huynh, ngươi không phải thánh nhân, dù sao huynh vẫn cần có người cảnh tỉnh trước khi bản thân đi quá xa trên con đường sai trái, lúc đó có muốn trở về cũng khó!"
Nghiêu Mộ Dã trầm mặc hồi lâu, ánh mắt nhìn vị bằng hữu thân thiết dần trở nên phức tạp, "Huynh còn nhớ lời thề chúng ta từng lập khi di chu du tới Phong Hỏa đài vào năm ấy không?"
Đương nhiên Bạch Thủy Lưu vẫn còn nhớ rõ, khi đó hắn mới chỉ là một thiếu niên 14 tuổi nhưng đã vô cùng ngưỡng mộ Nhị thiếu Nghiêu gia, tuổi trẻ mà đã kiến công lập nghiệp. Trên con phố đèn đỏ náo nhiệt, cùng sứ giả phương Bắc xảy ra xung đột, vài người dùng vải bố che mặt tới ngăn cản, không cho sứ giả phương Bắc tiếp tục ức hiếp nữ tử người Hán nữa, đây vốn là một cử chỉ nghĩa hiệp không hẹn mà gặp, không đánh không quen biết, thế là hai người bọn họ kết nghĩa huynh đệ, thời gian đó, hắn thường xuyên trốn học, rồi cùng vị tướng quân trẻ tuổi khí phách đang nổi danh của đại Ngụy này càn quấy.
Một lần nhân lúc say rượu, hắn đã theo Nghiêu Mộ Dã và mấy vị tướng quân cưỡi ngựa một mạch chạy băng băng ra vùng ngoại ô kinh thành, tới Phong Hỏa đài hoang vu. Khi ấy, Nghiêu Mộ Dã nhìn trên đài cao mọc đầy cỏ dại, rồi lại nhìn về phương Bắc, sau đó nói, "Rồi sẽ có một ngày, ngọn lửa Phong Hỏa sẽ lại bùng cháy, đưa uy phong của đại Ngụy ta vang dội khắp nơi, gây dựng lại giang sơn tráng lệ!"
Khi đó Bạch Thủy Lưu còn là một thiếu niên trẻ đầy chính trực, đứng trên đài cao dõi mắt nhìn về những ngọn núi trùng điệp ở phía xa, nhiệt huyết không ngừng thiêu đốt, hắn và Nghiêu Mộ Dã cùng nhau lớn tiếng gào thét, làm rung chuyển cả một bầy chim đang nghỉ ngơi...
Bây giờ nghĩ lại, tuổi trẻ đúng là ngạo mạn, chưa từng trải qua sóng gió...
Nghĩ tới đó, Bạch Thủy Lưu thoáng thở dài, "Lúc đó, chẳng qua ta chỉ là một học trò trong học giám, còn ngươi là tướng quân thống lĩnh vạn binh Trấn Bắc, trên vai chưa có gánh nặng gì, đương nhiên có thể tự do thỏa sức suy nghĩ, dũng cảm biểu đạt khí phách, nhưng bây giờ, ta và ngươi đều là trọng thần trong triều, trên vai không chỉ gánh vác lời nói hào hùng năm đó mà còn có cả nghìn vạn bá tánh xã tắc đại Ngụy nữa!"
Trái tim của Nghiêu Mộ Dã ngày một lạnh đi.
Nếu là vấn đề tranh đoạt nữ nhân với bằng hữu chí cốt thì chỉ cần hai người tìm một chỗ không người, vung nắm đấm đánh nhau một trận là xong. Nhưng một khi không cùng chính kiến tới mức chối bỏ chí hướng ban đầu, vậy không thể ngồi yên uống rượu với nhau nữa rồi.
Nghiêu Mộ Dã bình tĩnh nhìn bằng hữu thâm giao nhiều năm, rồi nói, "Khanh chìm đắm trong chốn quan trường, đã học được một thân bản lĩnh tùy cơ ứng biến, bây giờ xem ra so với ngươi, ta mới là kẻ kém hiểu việc đời, trầm mê trong mộng cũ không thể thoát ra..."
Bạch Thủy Lưu lắc đầu, "Nghiêu huynh, ngươi đừng quá cố chấp, không chịu nhìn thẳng vào tình hình hiện nay trong triều..."
"Tiễn khách!" Nghiêu Mộ Dã đột nhiên quát lên, không nhìn hắn ta nữa.
Bị Nghiêu Mộ Dã hạ lệnh đuổi khách, Bạch Thủy Lưu vẫn không hề hốt hoảng, Thánh mệnh khiến con người ta cảm thấy khó xử, hiện tại triều đình và dân chúng đã đạt được nhận thức chung, thanh thế tận trời như Nghiêu gia, nhưng thật ra trong gia tộc vẫn có người không đồng tình với Nghiêu Mộ Dã, chứ nào phải có mỗi mình Bạch Thủy Lưu hắn cơ chứ?
Vì vậy, Bạch Thủy Lưu ôm quyền hướng về phía Nghiêu Mộ Dã, cáo từ rời đi.
Nghiêu Mộ Dã của đại Ngụy là người tuyệt đối không thể bị thuyết phục bởi lời nói, chỉ có thể dùng nắm đấm sắt hung dữ nện thẳng vào cái sự ngông cuồng tự cao tự tự đại của hắn, phải để cho hắn nhận ra rằng, hiếu chiến sẽ dẫn tới kết cục thê thảm ra sao thì mới có thể khiến cho nam tử cao ngạo này cúi đầu, ở bên trong thế gia, giơ cao cánh tay vạn người hưởng ứng!
Lúc Bạch Thủy Lưu xoay người, ý cười trên gương mặt đã giảm bớt, hắn bước đi mang theo sự lạnh lùng khó nói.
Nghiêu Mộ Dã ngồi một mình trong trướng, hàng lông mày rậm nhíu chặt nhìn mô hình thu nhỏ trước mặt, những con người giữ địa vị cao trong triều đình kia đương nhiên sẽ không thể hiểu được tình hình chiến trường luôn có thể thay đổi trong chớp mắt, chiến sự lúc này tuy vô cùng cấp bách, nhưng sau khi vượt qua được cửa ải khó khăn này, thứ nhận lại được sẽ là sự ổn định lâu dài cho biên giới đại Ngụy.
Bầy sói phương Bắc lúc nào cũng nhăm nhe muốn ăn thịt, nếu không thể đánh bại đám sói dữ này trong một lần, để cho chúng không bao giờ dám xâm phạm đại Ngụy, vậy thì lúc bầy sói kia tập kết lại lần nữa, thẳng thắn mà nói, liệu các thần tử còn có khả năng ngăn cản đám sói phương Bắc xâm lược lần nữa, bảo vệ thiên thu triều đình đại Ngụy kiếp này không, lẽ nào còn muốn trình diễn nỗi nhục để Cửu ngũ chí tôn biến thành tù binh giống năm đó một lần nữa sao?
Nghiêu Mộ Dã tạm thời đi ra khỏi quân trướng, xa xa là ánh đèn đuốc tiền đồn ảm đạm, hướng tầm mắt rộng hơn nữa có thể thấy một ngọn núi, đó chính là Viễn Sơn có lịch sử lâu đời, từ thuở thiếu thời hắn đã học được từ trong sách rằng sâu trong ngọn núi này toàn là những vị thuốc quý và những loài thú hiếm, là nơi mà đế vương khai quốc đại Ngụy dẫn dắt quần thần tới cưỡi ngựa săn bắn...
Sứ giả mà hoàng đế bí mật cử đi nghị hòa có phải bây giờ đã vượt qua núi non trùng điệp, chuẩn bị im hơi lặng tiếng dùng vàng bạc để đổi lấy cái thứ gọi là hòa bình tạm thời hay không.
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy trong quân trại lúc này ngột ngạt tới nỗi khó mà ở lại. Vì vậy, hắn dẫn theo tùy tùng cận vệ, cưỡi ngựa chạy băng băng thần tốc ra khỏi quân doanh, hướng về phía quan khẩu thu thuế.
Ban đêm ở vùng đất phía Bắc cực kỳ lạnh lẽo, sau khi Nghiêu Mộ Dã cưỡi ngựa lượn một vòng quay về thì cả người đã bị bao trùm bởi khí lạnh ẩm ướt. Lúc hắn xuống ngựa, áo choàng cởi ra đã ướt sũng bởi khí ẩm, cảm giác lạnh buốt sau lưng khá khó chịu. Thị vệ canh cửa vừa thấy Thái úy bước qua bèn vội vã dẫn ngựa hầu hạ Thái úy xuống, rồi mở cửa viện.
Lời nói ban ngày của Bạch Thủy Lưu, nhất là câu cuối cùng của hắn khiến cho Ngọc Châu có chút lo lắng. Tạm thời, nàng không còn tâm trạng nào mà điêu khắc nữa, vì vậy nàng bèn cầm cuốn sách, tựa người vào mép giường, rảnh rỗi giết thời gian. Nghe thấy trong viện có người tới, nàng vừa mới nâng được nửa người dậy, chưa kịp mang giầy xuống đất thì người đó đã bước nhanh tới trước cửa phòng ngủ.
Ngay khi tiếng mở cửa vang lên, rèm cửa trong phòng cũng đồng thời được vén lên, khí lạnh theo đó ùa vào. Ngọc Châu nhìn cơ thể ẩm ướt hơn nửa của Thái úy, ngạc nhiên nói, "Sao Thái úy lại vội về vào lúc này?"
Bước vào trong căn phòng ấm áp, gương mặt tê cóng của Nghiêu Mộ Dã thoáng thay đổi, hắn cởi áo choàng, ném lên bình phòng, sau đó cởi nút buộc ở cổ và đáp, "Có gì ăn không, gọi người bưng tới đây đi."
Từ trước tới giờ, Ngọc Châu lúc nào cũng giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, giọng điệu trầm thấp của Nghiêu Mộ Dã lúc này khác hẳn vẻ đùa bỡn hằng ngày trước mặt nàng, như thế đủ để nàng hiểu trong lòng hắn có vẻ không được vui, nàng bước ra sân sai Giác nhi vào bếp, hâm nóng cơm nước tối nay rồi bưng toàn bộ lên.
Bởi vì Ngọc Châu không thích đồ dầu mỡ lắm cho nên bữa cơm này được chuẩn bị theo khẩu vị của nàng, đơn giản chỉ là một bát thịt gà thái hạt lựu xào đậu hà lan kèm với đậu hũ sữa. Đậu hũ có vẻ hâm chưa được nóng, cho nên lúc ăn vào trong miệng mang lại cho người ta cảm giác lành lạnh.
Trong lòng Nghiêu Mộ Dã vốn đang âm ỉ một bụng phiền muộn, cộng thêm cái miệng luôn coi trọng tận hưởng sự tinh tế, làm sao hắn có thể chịu nổi cơm canh đạm bạc như thế, sau khi ăn một miếng đậu hũ lạnh, hắn lập tức dồn hết cơn thịnh nộ vào hành động quăng hết bát đũa đi, lạnh lùng cất tiếng, "Đây là đồ cho chó ăn à mà lại lạnh ngắt ra như thế, đầu bếp nấu cho chủ tử cho có lệ vậy ư! Ngày mai đuổi đi, đừng dùng kẻ này nữa!"
Nghe thấy lời của Nghiêu Mộ Dã, Giác nhi đang bưng chén canh gà vào sợ tới nỗi suýt chút nữa làm đổ, bởi bữa cơm này là do nàng ta làm, nàng ta quỳ sụp xuống, nhìn Ngọc Châu bằng nét mặt cầu cứu.
Ngọc Châu hít một hơi, đón lấy bát canh gà trong tay Giác nhi, dịu dàng nói, "Ở đây không có chuyện của em nữa, lui xuống nghỉ ngơi đi."
Sau đó Ngọc Châu bưng bát canh gà tới trước mặt Nghiêu Mộ Dã, chậm rãi mở lời, "Người ta hay nói, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, quả nhiên không sai. Nghiêu nhị thiếu là người luôn coi trọng tác phong, vậy mà ở trong quân doanh cũng đã bị lây tính cách lỗ mãng, không biết lên cơn gì mà chạy tới trút lên người nữ nhân trong trạch viện."
Tình tình Nghiêu Mộ Dã vốn không tốt, ngày xưa mỗi khi hắn nổi giận lúc không có ai đều đã dọa một vài mỹ nhân sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch, khúm núm chẳng dám mở miệng, cũng chỉ có mẫu thân của hắn mới có thể mặt không đổi mà lên tiếng khiển trách Nhị lang Nghiêu gia.
Bây giờ, nữ hào kiệt lại tăng thêm một vị, bình thường Ngọc Châu nhu nhược là thế, vậy mà lúc này lại có thể không biến sắc, rưới đậu hũ lạnh lên trên bát canh, sau khi thử nhiệt độ, nàng bèn múc một thìa đưa tới bên miệng Nghiêu Mộ Dã. Nghiêu Mộ Dã bị nàng chế nhạo, chỉ biết trừng đôi mắt phượng, không chịu mở miệng. Ngọc Châu cố tình cà chiếc thìa lên môi hắn, "Sao mà giống hài tử cần phải đút cho ăn thế, hay là còn cần phải hát dỗ thì chàng mới ăn hả?"
Nghiêu Mộ Dã từ từ mở miệng, nuốt trọn một thìa đậu hũ ấm, sự tàn bạo giữa hai hàng lông mày đã giảm đi vài phần. Hắn không phải là một chủ tử thích lấy hạ nhân để trút giận, vừa nãy chẳng qua do quá bực bội cộng thêm đói bụng, hắn cau mày ăn hết một bát nhỏ cơm canh dù không mấy vừa miệng, Xong xuôi, hắn cầm khăn lau miệng, tiện hỏi, "Hôm nay Bạch Thủy Lưu tới nói gì với nàng?"
Chỉ mặt gọi tên thẳng ra như vậy không phải thói quen thường ngày của Nghiêu Thái úy, Ngọc Châu đoán thái độ kỳ lạ của Nghiêu Thái úy hôm nay có lẽ là do Bạch hầu kia mang tới. Nhưng nếu chỉ bởi do Bạch hầu tới trêu chọc nàng thì hình như không đúng, Thái úy bị chọc giận vì chuyện khác thì giống hơn.
Thế là nàng dựa theo tình hình thực tế đáp, "Trước kia khi còn ở kinh thành, phu nhân Bạch phủ có mời ta tới điêu khắc tượng Phật cho Từ Vân am, nhưng ta đã từ chối, sau đó lại rời kinh thành tới Tây Bắc. Ai ngờ Bạch tướng lại tiến cử ta trước triều, để cho ta điêu khắc pho tượng Phật kia, Bạch thiếu tới truyền đạt khẩu dụ của Thánh thượng."
Bình thường, mấy chuyện tu sửa Phật viện, kiến tạo chùa miếu như này, Nghiêu Mộ Dã trước giờ không hề quan tâm. Nhưng khi hắn nghe Ngọc Châu có ý từ chối thì lại cảm thấy hiếu kỳ, "Không phải nàng luôn thích mấy chuyện rạng danh thế này à? Tại sao lần này lại từ chối, không muốn tiến tới hả?"
Nghe Thái úy có ý nói mình thích được nổi bật, Ngọc Châu chỉ mỉm cười, nàng không phản bác mà nhỏ nhẹ nói, "Ta nghe nói ngọc thạch kia là do Bạch phu nhân đòi Thái hậu, mà có thông tin rằng dường như Thái hậu không thích vị Bạch phi mới tấn chức trong cung. Ngọc Châu luôn cảm thấy đòi lễ vật mừng thọ trân quý của Thái hậu để sửa đổi và chế tác tượng Phật thì không ổn thỏa cho lắm. Huống hồ, bây giờ ta còn phải có trách nhiệm với cái danh là vị hôn thê của chàng, đương nhiên cần suy nghĩ cho thanh danh Nghiêu gia."
Nghe xong những lời thẳng thắn của Ngọc Châu, Nghiêu Thái úy giữ im lặng hồi lâu. Trước đây hắn cũng đã nghe mẫu thân nói, "Không có việc gì trong cung là nhỏ cả, bởi chuyện của hoàng thất chính là chuyện quốc gia đại sự.", nhưng hắn chưa từng coi trọng, còn bây giờ, thái độ Thánh thượng thay đổi khó dò khiến hắn phải suy ngẫm về lời mẫu thân từng nói trước kia, tay chân của Bạch gia dường như càng ngày càng vươn dài. Nghĩ tới đó, cơn phẫn nộ vì sự khác nhau về chính kiến giữa mình và bằng hữu chí cốt đã giảm đi hơn phân nửa, hắn đã có thể tỉnh táo suy tính cách đối phó kế tiếp.
Bây giờ, hắn không có mặt trong triều đình, lại cách xa Thánh thượng, cho nên hắn không thể oán trách Thánh thượng khi mù quáng tin vào những thần tử khác được. Nhưng cuộc tấn công tầm xa này cũng đã biểu lộ rõ suy nghĩ của Thánh thượng, khác hẳn với người thường ngày.
Làm thế nào để có thể xoay chuyển cục diện gay go khi quân thần không đồng lòng mới là việc cấp bách.
Nghĩ tới đây, thật ra hắn rất muốn biết nữ tử trước mắt này sẽ làm thế nào để đối phó với tình huống khó xử kế tiếp về việc chạm ngọc.
Thế là hắn mở miệng hỏi, "Nếu thánh chỉ đã hạ, vậy nàng tính sao?"
Đêm nay, Ngọc Châu đã sớm có cách đối phó khi ở chung, nàng cầm quyển sách đặt bên gối đưa cho Thái úy rồi nói, "Nếu đã vậy, chẳng bằng cứ thuận theo tình hình, không biết Thái úy thấy có được không?"
Thái phó định thần nhìn kỹ, đôi mắt phượng lại một lần nữa mở to. Hắn vẫn biết nữ tử này tuy không đọc thi thư hay nghiên cứu đạo nghĩa Nho giáo giống quý nữ thế gia, nhưng sự thông tuệ của nàng thì không nữ nhân sánh bằng.
Kể từ khi nàng có thể mở được chiếc khóa bằng ngọc, thứ mà khiến cho những người thợ lành nghề phải vò đầu bứt tai, thì nàng đã không ngừng mang lại cho hắn cảm giác kinh ngạc, mỗi lần hắn tưởng đã hiểu được nàng, ai ngờ nàng lúc nào cũng có thể biến hóa thay đổi đa dạng.
Ngẫm lại, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân Tây Bắc không nơi nương tựa, không có căn cơ, vậy mà có thể an ổn trở thành một thương nhân của hoàng thất, mặc dù hắn có trợ giúp, nhưng ai dám nói, nữ nhân này không có bản lĩnh làm việc suôn sẻ vượt trội hơn người chứ?
Nếu nàng là một kẻ nịnh thần mang theo toan tính, vậy tiểu nữ tử đó chính là Đát Kỷ chuyển thế, là Muội Hỉ đầu thai, muốn làm hại tới thiên hạ chăng?
(*)Muội Hỉ, cũng gọi Mạt Hỉ hay Mạt Hi, là một Vương phi của Hạ Kiệt, vị quân chủ cuối cùng của nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc. Với sắc đẹp yêu mị cũng như là hình tượng đại yêu nữ xuất hiện sớm nhất, Muội Hỉ được sử sách xưng là "Thiên cổ đệ nhất Hồ ly tinh"
Nghĩ một đằng, nhưng đôi mắt hắn lại không nhịn được mà toát lên sự sắc bén. Từ trước tới nay, hắn cực kỳ phản cảm với việc nữ nhân tham chính, lúc này, thấy nàng có thể nhìn thấu sự tình trong cung như vậy, hắn không khỏi sinh lòng đề phòng.
Có điều, lúc hắn định mở miệng nhắc nhở, thì Ngọc Châu đã hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ riêng mình, nàng bước tới cạnh chiếc bàn nhỏ, cầm cuốn sách bắt đầu nghiêm túc phác thảo bản vẽ, sau đó nàng nhấc miếng ngọc thạch cống phẩm mà ban ngày Tiêu lão gia đưa tới lên so sánh, xem thử có khả năng sửa đổi nó hay không.
Thấy Ngọc Châu hồn nhiên tới quên mình, Nghiêu Mộ Dã không khỏi bật cười. Nếu thật sự là một yêu nghiệt đầu thai chuyển thế, vậy thì nàng cũng chỉ là một thạch yêu ngốc nghếch, có thời gian đi làm hại tới thiên hạ, nàng thà ngồi điêu khắc ra vài món đồ vật bằng ngọc thú vị còn hơn nhỉ?
Có điều, câu nói "thuận theo tình hình mà làm" của nàng, quả thật đã khiến trong lòng Nghiêu Mộ Dã sáng tỏ thông suốt, nên ứng phó với những ý kiến bất đồng trong triều thế nào, hắn đã có chủ ý riêng.
Nhưng trước mắt là màn đêm vô tận, là chiếc giường dài hẹp ngát hương ấm ấp, há lại có thể cô phụ đêm xuân phong lưu lúc này.
Nghiêu Mộ Dã lập tức bước tới, ôm lấy ai đó rồi thấp giọng nói, "Vị hôn phu của nàng đang nhớ về nàng, đi cả đêm chỉ để tìm chút hơi ấm từ nàng, sao nàng sát phong cảnh thế chứ, hay là muốn vẽ trước một trang trong quyển sách kế hoạch cuộc đời hử?"
Y phục của Ngọc Châu khá mỏng manh, lúc chui vào trong chăn, khi Thái úy cởi áo rồi nằm sát nàng, Ngọc Châu lập tức kêu "Ối" một tiếng.
Hóa ra, do Thái úy chạy cả đêm tới, y phục ướt đẫm sương tạo thành một lớp mồ hôi dính trên người, mang lại cảm giác lạnh lẽo. Dù đã vào phòng được một lúc, nhưng vẫn chưa khô ráo trở lại.
Cơ thể cứng rắn của Thái úy lạnh như thể chui từ trong hầm băng ra, hắn dán lên người Ngọc Châu khiến nàng rùng cả mình, không gào thét lên mới lạ?
Bạch Thủy Lưu nghiêm túc, nhìn thẳng Thái úy nói, "Chủ trương của ta là muốn cho đại Ngụy thiên thu vạn đời...Nghiêu huynh, ngươi không phải thánh nhân, dù sao huynh vẫn cần có người cảnh tỉnh trước khi bản thân đi quá xa trên con đường sai trái, lúc đó có muốn trở về cũng khó!"
Nghiêu Mộ Dã trầm mặc hồi lâu, ánh mắt nhìn vị bằng hữu thân thiết dần trở nên phức tạp, "Huynh còn nhớ lời thề chúng ta từng lập khi di chu du tới Phong Hỏa đài vào năm ấy không?"
Đương nhiên Bạch Thủy Lưu vẫn còn nhớ rõ, khi đó hắn mới chỉ là một thiếu niên 14 tuổi nhưng đã vô cùng ngưỡng mộ Nhị thiếu Nghiêu gia, tuổi trẻ mà đã kiến công lập nghiệp. Trên con phố đèn đỏ náo nhiệt, cùng sứ giả phương Bắc xảy ra xung đột, vài người dùng vải bố che mặt tới ngăn cản, không cho sứ giả phương Bắc tiếp tục ức hiếp nữ tử người Hán nữa, đây vốn là một cử chỉ nghĩa hiệp không hẹn mà gặp, không đánh không quen biết, thế là hai người bọn họ kết nghĩa huynh đệ, thời gian đó, hắn thường xuyên trốn học, rồi cùng vị tướng quân trẻ tuổi khí phách đang nổi danh của đại Ngụy này càn quấy.
Một lần nhân lúc say rượu, hắn đã theo Nghiêu Mộ Dã và mấy vị tướng quân cưỡi ngựa một mạch chạy băng băng ra vùng ngoại ô kinh thành, tới Phong Hỏa đài hoang vu. Khi ấy, Nghiêu Mộ Dã nhìn trên đài cao mọc đầy cỏ dại, rồi lại nhìn về phương Bắc, sau đó nói, "Rồi sẽ có một ngày, ngọn lửa Phong Hỏa sẽ lại bùng cháy, đưa uy phong của đại Ngụy ta vang dội khắp nơi, gây dựng lại giang sơn tráng lệ!"
Khi đó Bạch Thủy Lưu còn là một thiếu niên trẻ đầy chính trực, đứng trên đài cao dõi mắt nhìn về những ngọn núi trùng điệp ở phía xa, nhiệt huyết không ngừng thiêu đốt, hắn và Nghiêu Mộ Dã cùng nhau lớn tiếng gào thét, làm rung chuyển cả một bầy chim đang nghỉ ngơi...
Bây giờ nghĩ lại, tuổi trẻ đúng là ngạo mạn, chưa từng trải qua sóng gió...
Nghĩ tới đó, Bạch Thủy Lưu thoáng thở dài, "Lúc đó, chẳng qua ta chỉ là một học trò trong học giám, còn ngươi là tướng quân thống lĩnh vạn binh Trấn Bắc, trên vai chưa có gánh nặng gì, đương nhiên có thể tự do thỏa sức suy nghĩ, dũng cảm biểu đạt khí phách, nhưng bây giờ, ta và ngươi đều là trọng thần trong triều, trên vai không chỉ gánh vác lời nói hào hùng năm đó mà còn có cả nghìn vạn bá tánh xã tắc đại Ngụy nữa!"
Trái tim của Nghiêu Mộ Dã ngày một lạnh đi.
Nếu là vấn đề tranh đoạt nữ nhân với bằng hữu chí cốt thì chỉ cần hai người tìm một chỗ không người, vung nắm đấm đánh nhau một trận là xong. Nhưng một khi không cùng chính kiến tới mức chối bỏ chí hướng ban đầu, vậy không thể ngồi yên uống rượu với nhau nữa rồi.
Nghiêu Mộ Dã bình tĩnh nhìn bằng hữu thâm giao nhiều năm, rồi nói, "Khanh chìm đắm trong chốn quan trường, đã học được một thân bản lĩnh tùy cơ ứng biến, bây giờ xem ra so với ngươi, ta mới là kẻ kém hiểu việc đời, trầm mê trong mộng cũ không thể thoát ra..."
Bạch Thủy Lưu lắc đầu, "Nghiêu huynh, ngươi đừng quá cố chấp, không chịu nhìn thẳng vào tình hình hiện nay trong triều..."
"Tiễn khách!" Nghiêu Mộ Dã đột nhiên quát lên, không nhìn hắn ta nữa.
Bị Nghiêu Mộ Dã hạ lệnh đuổi khách, Bạch Thủy Lưu vẫn không hề hốt hoảng, Thánh mệnh khiến con người ta cảm thấy khó xử, hiện tại triều đình và dân chúng đã đạt được nhận thức chung, thanh thế tận trời như Nghiêu gia, nhưng thật ra trong gia tộc vẫn có người không đồng tình với Nghiêu Mộ Dã, chứ nào phải có mỗi mình Bạch Thủy Lưu hắn cơ chứ?
Vì vậy, Bạch Thủy Lưu ôm quyền hướng về phía Nghiêu Mộ Dã, cáo từ rời đi.
Nghiêu Mộ Dã của đại Ngụy là người tuyệt đối không thể bị thuyết phục bởi lời nói, chỉ có thể dùng nắm đấm sắt hung dữ nện thẳng vào cái sự ngông cuồng tự cao tự tự đại của hắn, phải để cho hắn nhận ra rằng, hiếu chiến sẽ dẫn tới kết cục thê thảm ra sao thì mới có thể khiến cho nam tử cao ngạo này cúi đầu, ở bên trong thế gia, giơ cao cánh tay vạn người hưởng ứng!
Lúc Bạch Thủy Lưu xoay người, ý cười trên gương mặt đã giảm bớt, hắn bước đi mang theo sự lạnh lùng khó nói.
Nghiêu Mộ Dã ngồi một mình trong trướng, hàng lông mày rậm nhíu chặt nhìn mô hình thu nhỏ trước mặt, những con người giữ địa vị cao trong triều đình kia đương nhiên sẽ không thể hiểu được tình hình chiến trường luôn có thể thay đổi trong chớp mắt, chiến sự lúc này tuy vô cùng cấp bách, nhưng sau khi vượt qua được cửa ải khó khăn này, thứ nhận lại được sẽ là sự ổn định lâu dài cho biên giới đại Ngụy.
Bầy sói phương Bắc lúc nào cũng nhăm nhe muốn ăn thịt, nếu không thể đánh bại đám sói dữ này trong một lần, để cho chúng không bao giờ dám xâm phạm đại Ngụy, vậy thì lúc bầy sói kia tập kết lại lần nữa, thẳng thắn mà nói, liệu các thần tử còn có khả năng ngăn cản đám sói phương Bắc xâm lược lần nữa, bảo vệ thiên thu triều đình đại Ngụy kiếp này không, lẽ nào còn muốn trình diễn nỗi nhục để Cửu ngũ chí tôn biến thành tù binh giống năm đó một lần nữa sao?
Nghiêu Mộ Dã tạm thời đi ra khỏi quân trướng, xa xa là ánh đèn đuốc tiền đồn ảm đạm, hướng tầm mắt rộng hơn nữa có thể thấy một ngọn núi, đó chính là Viễn Sơn có lịch sử lâu đời, từ thuở thiếu thời hắn đã học được từ trong sách rằng sâu trong ngọn núi này toàn là những vị thuốc quý và những loài thú hiếm, là nơi mà đế vương khai quốc đại Ngụy dẫn dắt quần thần tới cưỡi ngựa săn bắn...
Sứ giả mà hoàng đế bí mật cử đi nghị hòa có phải bây giờ đã vượt qua núi non trùng điệp, chuẩn bị im hơi lặng tiếng dùng vàng bạc để đổi lấy cái thứ gọi là hòa bình tạm thời hay không.
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy trong quân trại lúc này ngột ngạt tới nỗi khó mà ở lại. Vì vậy, hắn dẫn theo tùy tùng cận vệ, cưỡi ngựa chạy băng băng thần tốc ra khỏi quân doanh, hướng về phía quan khẩu thu thuế.
Ban đêm ở vùng đất phía Bắc cực kỳ lạnh lẽo, sau khi Nghiêu Mộ Dã cưỡi ngựa lượn một vòng quay về thì cả người đã bị bao trùm bởi khí lạnh ẩm ướt. Lúc hắn xuống ngựa, áo choàng cởi ra đã ướt sũng bởi khí ẩm, cảm giác lạnh buốt sau lưng khá khó chịu. Thị vệ canh cửa vừa thấy Thái úy bước qua bèn vội vã dẫn ngựa hầu hạ Thái úy xuống, rồi mở cửa viện.
Lời nói ban ngày của Bạch Thủy Lưu, nhất là câu cuối cùng của hắn khiến cho Ngọc Châu có chút lo lắng. Tạm thời, nàng không còn tâm trạng nào mà điêu khắc nữa, vì vậy nàng bèn cầm cuốn sách, tựa người vào mép giường, rảnh rỗi giết thời gian. Nghe thấy trong viện có người tới, nàng vừa mới nâng được nửa người dậy, chưa kịp mang giầy xuống đất thì người đó đã bước nhanh tới trước cửa phòng ngủ.
Ngay khi tiếng mở cửa vang lên, rèm cửa trong phòng cũng đồng thời được vén lên, khí lạnh theo đó ùa vào. Ngọc Châu nhìn cơ thể ẩm ướt hơn nửa của Thái úy, ngạc nhiên nói, "Sao Thái úy lại vội về vào lúc này?"
Bước vào trong căn phòng ấm áp, gương mặt tê cóng của Nghiêu Mộ Dã thoáng thay đổi, hắn cởi áo choàng, ném lên bình phòng, sau đó cởi nút buộc ở cổ và đáp, "Có gì ăn không, gọi người bưng tới đây đi."
Từ trước tới giờ, Ngọc Châu lúc nào cũng giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, giọng điệu trầm thấp của Nghiêu Mộ Dã lúc này khác hẳn vẻ đùa bỡn hằng ngày trước mặt nàng, như thế đủ để nàng hiểu trong lòng hắn có vẻ không được vui, nàng bước ra sân sai Giác nhi vào bếp, hâm nóng cơm nước tối nay rồi bưng toàn bộ lên.
Bởi vì Ngọc Châu không thích đồ dầu mỡ lắm cho nên bữa cơm này được chuẩn bị theo khẩu vị của nàng, đơn giản chỉ là một bát thịt gà thái hạt lựu xào đậu hà lan kèm với đậu hũ sữa. Đậu hũ có vẻ hâm chưa được nóng, cho nên lúc ăn vào trong miệng mang lại cho người ta cảm giác lành lạnh.
Trong lòng Nghiêu Mộ Dã vốn đang âm ỉ một bụng phiền muộn, cộng thêm cái miệng luôn coi trọng tận hưởng sự tinh tế, làm sao hắn có thể chịu nổi cơm canh đạm bạc như thế, sau khi ăn một miếng đậu hũ lạnh, hắn lập tức dồn hết cơn thịnh nộ vào hành động quăng hết bát đũa đi, lạnh lùng cất tiếng, "Đây là đồ cho chó ăn à mà lại lạnh ngắt ra như thế, đầu bếp nấu cho chủ tử cho có lệ vậy ư! Ngày mai đuổi đi, đừng dùng kẻ này nữa!"
Nghe thấy lời của Nghiêu Mộ Dã, Giác nhi đang bưng chén canh gà vào sợ tới nỗi suýt chút nữa làm đổ, bởi bữa cơm này là do nàng ta làm, nàng ta quỳ sụp xuống, nhìn Ngọc Châu bằng nét mặt cầu cứu.
Ngọc Châu hít một hơi, đón lấy bát canh gà trong tay Giác nhi, dịu dàng nói, "Ở đây không có chuyện của em nữa, lui xuống nghỉ ngơi đi."
Sau đó Ngọc Châu bưng bát canh gà tới trước mặt Nghiêu Mộ Dã, chậm rãi mở lời, "Người ta hay nói, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, quả nhiên không sai. Nghiêu nhị thiếu là người luôn coi trọng tác phong, vậy mà ở trong quân doanh cũng đã bị lây tính cách lỗ mãng, không biết lên cơn gì mà chạy tới trút lên người nữ nhân trong trạch viện."
Tình tình Nghiêu Mộ Dã vốn không tốt, ngày xưa mỗi khi hắn nổi giận lúc không có ai đều đã dọa một vài mỹ nhân sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch, khúm núm chẳng dám mở miệng, cũng chỉ có mẫu thân của hắn mới có thể mặt không đổi mà lên tiếng khiển trách Nhị lang Nghiêu gia.
Bây giờ, nữ hào kiệt lại tăng thêm một vị, bình thường Ngọc Châu nhu nhược là thế, vậy mà lúc này lại có thể không biến sắc, rưới đậu hũ lạnh lên trên bát canh, sau khi thử nhiệt độ, nàng bèn múc một thìa đưa tới bên miệng Nghiêu Mộ Dã. Nghiêu Mộ Dã bị nàng chế nhạo, chỉ biết trừng đôi mắt phượng, không chịu mở miệng. Ngọc Châu cố tình cà chiếc thìa lên môi hắn, "Sao mà giống hài tử cần phải đút cho ăn thế, hay là còn cần phải hát dỗ thì chàng mới ăn hả?"
Nghiêu Mộ Dã từ từ mở miệng, nuốt trọn một thìa đậu hũ ấm, sự tàn bạo giữa hai hàng lông mày đã giảm đi vài phần. Hắn không phải là một chủ tử thích lấy hạ nhân để trút giận, vừa nãy chẳng qua do quá bực bội cộng thêm đói bụng, hắn cau mày ăn hết một bát nhỏ cơm canh dù không mấy vừa miệng, Xong xuôi, hắn cầm khăn lau miệng, tiện hỏi, "Hôm nay Bạch Thủy Lưu tới nói gì với nàng?"
Chỉ mặt gọi tên thẳng ra như vậy không phải thói quen thường ngày của Nghiêu Thái úy, Ngọc Châu đoán thái độ kỳ lạ của Nghiêu Thái úy hôm nay có lẽ là do Bạch hầu kia mang tới. Nhưng nếu chỉ bởi do Bạch hầu tới trêu chọc nàng thì hình như không đúng, Thái úy bị chọc giận vì chuyện khác thì giống hơn.
Thế là nàng dựa theo tình hình thực tế đáp, "Trước kia khi còn ở kinh thành, phu nhân Bạch phủ có mời ta tới điêu khắc tượng Phật cho Từ Vân am, nhưng ta đã từ chối, sau đó lại rời kinh thành tới Tây Bắc. Ai ngờ Bạch tướng lại tiến cử ta trước triều, để cho ta điêu khắc pho tượng Phật kia, Bạch thiếu tới truyền đạt khẩu dụ của Thánh thượng."
Bình thường, mấy chuyện tu sửa Phật viện, kiến tạo chùa miếu như này, Nghiêu Mộ Dã trước giờ không hề quan tâm. Nhưng khi hắn nghe Ngọc Châu có ý từ chối thì lại cảm thấy hiếu kỳ, "Không phải nàng luôn thích mấy chuyện rạng danh thế này à? Tại sao lần này lại từ chối, không muốn tiến tới hả?"
Nghe Thái úy có ý nói mình thích được nổi bật, Ngọc Châu chỉ mỉm cười, nàng không phản bác mà nhỏ nhẹ nói, "Ta nghe nói ngọc thạch kia là do Bạch phu nhân đòi Thái hậu, mà có thông tin rằng dường như Thái hậu không thích vị Bạch phi mới tấn chức trong cung. Ngọc Châu luôn cảm thấy đòi lễ vật mừng thọ trân quý của Thái hậu để sửa đổi và chế tác tượng Phật thì không ổn thỏa cho lắm. Huống hồ, bây giờ ta còn phải có trách nhiệm với cái danh là vị hôn thê của chàng, đương nhiên cần suy nghĩ cho thanh danh Nghiêu gia."
Nghe xong những lời thẳng thắn của Ngọc Châu, Nghiêu Thái úy giữ im lặng hồi lâu. Trước đây hắn cũng đã nghe mẫu thân nói, "Không có việc gì trong cung là nhỏ cả, bởi chuyện của hoàng thất chính là chuyện quốc gia đại sự.", nhưng hắn chưa từng coi trọng, còn bây giờ, thái độ Thánh thượng thay đổi khó dò khiến hắn phải suy ngẫm về lời mẫu thân từng nói trước kia, tay chân của Bạch gia dường như càng ngày càng vươn dài. Nghĩ tới đó, cơn phẫn nộ vì sự khác nhau về chính kiến giữa mình và bằng hữu chí cốt đã giảm đi hơn phân nửa, hắn đã có thể tỉnh táo suy tính cách đối phó kế tiếp.
Bây giờ, hắn không có mặt trong triều đình, lại cách xa Thánh thượng, cho nên hắn không thể oán trách Thánh thượng khi mù quáng tin vào những thần tử khác được. Nhưng cuộc tấn công tầm xa này cũng đã biểu lộ rõ suy nghĩ của Thánh thượng, khác hẳn với người thường ngày.
Làm thế nào để có thể xoay chuyển cục diện gay go khi quân thần không đồng lòng mới là việc cấp bách.
Nghĩ tới đây, thật ra hắn rất muốn biết nữ tử trước mắt này sẽ làm thế nào để đối phó với tình huống khó xử kế tiếp về việc chạm ngọc.
Thế là hắn mở miệng hỏi, "Nếu thánh chỉ đã hạ, vậy nàng tính sao?"
Đêm nay, Ngọc Châu đã sớm có cách đối phó khi ở chung, nàng cầm quyển sách đặt bên gối đưa cho Thái úy rồi nói, "Nếu đã vậy, chẳng bằng cứ thuận theo tình hình, không biết Thái úy thấy có được không?"
Thái phó định thần nhìn kỹ, đôi mắt phượng lại một lần nữa mở to. Hắn vẫn biết nữ tử này tuy không đọc thi thư hay nghiên cứu đạo nghĩa Nho giáo giống quý nữ thế gia, nhưng sự thông tuệ của nàng thì không nữ nhân sánh bằng.
Kể từ khi nàng có thể mở được chiếc khóa bằng ngọc, thứ mà khiến cho những người thợ lành nghề phải vò đầu bứt tai, thì nàng đã không ngừng mang lại cho hắn cảm giác kinh ngạc, mỗi lần hắn tưởng đã hiểu được nàng, ai ngờ nàng lúc nào cũng có thể biến hóa thay đổi đa dạng.
Ngẫm lại, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân Tây Bắc không nơi nương tựa, không có căn cơ, vậy mà có thể an ổn trở thành một thương nhân của hoàng thất, mặc dù hắn có trợ giúp, nhưng ai dám nói, nữ nhân này không có bản lĩnh làm việc suôn sẻ vượt trội hơn người chứ?
Nếu nàng là một kẻ nịnh thần mang theo toan tính, vậy tiểu nữ tử đó chính là Đát Kỷ chuyển thế, là Muội Hỉ đầu thai, muốn làm hại tới thiên hạ chăng?
(*)Muội Hỉ, cũng gọi Mạt Hỉ hay Mạt Hi, là một Vương phi của Hạ Kiệt, vị quân chủ cuối cùng của nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc. Với sắc đẹp yêu mị cũng như là hình tượng đại yêu nữ xuất hiện sớm nhất, Muội Hỉ được sử sách xưng là "Thiên cổ đệ nhất Hồ ly tinh"
Nghĩ một đằng, nhưng đôi mắt hắn lại không nhịn được mà toát lên sự sắc bén. Từ trước tới nay, hắn cực kỳ phản cảm với việc nữ nhân tham chính, lúc này, thấy nàng có thể nhìn thấu sự tình trong cung như vậy, hắn không khỏi sinh lòng đề phòng.
Có điều, lúc hắn định mở miệng nhắc nhở, thì Ngọc Châu đã hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ riêng mình, nàng bước tới cạnh chiếc bàn nhỏ, cầm cuốn sách bắt đầu nghiêm túc phác thảo bản vẽ, sau đó nàng nhấc miếng ngọc thạch cống phẩm mà ban ngày Tiêu lão gia đưa tới lên so sánh, xem thử có khả năng sửa đổi nó hay không.
Thấy Ngọc Châu hồn nhiên tới quên mình, Nghiêu Mộ Dã không khỏi bật cười. Nếu thật sự là một yêu nghiệt đầu thai chuyển thế, vậy thì nàng cũng chỉ là một thạch yêu ngốc nghếch, có thời gian đi làm hại tới thiên hạ, nàng thà ngồi điêu khắc ra vài món đồ vật bằng ngọc thú vị còn hơn nhỉ?
Có điều, câu nói "thuận theo tình hình mà làm" của nàng, quả thật đã khiến trong lòng Nghiêu Mộ Dã sáng tỏ thông suốt, nên ứng phó với những ý kiến bất đồng trong triều thế nào, hắn đã có chủ ý riêng.
Nhưng trước mắt là màn đêm vô tận, là chiếc giường dài hẹp ngát hương ấm ấp, há lại có thể cô phụ đêm xuân phong lưu lúc này.
Nghiêu Mộ Dã lập tức bước tới, ôm lấy ai đó rồi thấp giọng nói, "Vị hôn phu của nàng đang nhớ về nàng, đi cả đêm chỉ để tìm chút hơi ấm từ nàng, sao nàng sát phong cảnh thế chứ, hay là muốn vẽ trước một trang trong quyển sách kế hoạch cuộc đời hử?"
Y phục của Ngọc Châu khá mỏng manh, lúc chui vào trong chăn, khi Thái úy cởi áo rồi nằm sát nàng, Ngọc Châu lập tức kêu "Ối" một tiếng.
Hóa ra, do Thái úy chạy cả đêm tới, y phục ướt đẫm sương tạo thành một lớp mồ hôi dính trên người, mang lại cảm giác lạnh lẽo. Dù đã vào phòng được một lúc, nhưng vẫn chưa khô ráo trở lại.
Cơ thể cứng rắn của Thái úy lạnh như thể chui từ trong hầm băng ra, hắn dán lên người Ngọc Châu khiến nàng rùng cả mình, không gào thét lên mới lạ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.