Chương 91
Cuồng Thượng Gia Cuồng
22/03/2020
Edit: Táo Mèo
Dù có thấy Ngọc Châu kêu lên thành tiếng vì lạnh nhưng Thái Úy quyết không rút lui, hắn còn cố tình cười nhẹ đầy xấu xa, nảy ra ý muốn bắt nạt nàng, "Châu Châu của ta đúng là một cái bếp lò nhỏ nhỉ, nhanh sưởi ấm cho ta nào..." Hắn vừa nói vừa ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của nàng.
Ngọc Châu bị hắn làm phiền tới hết cách, nàng đành ra sức lật người nằm lên trên lồng ngực hắn, "Thái úy có muốn rửa mặt không, cả người hôi...."
Nghiêu Mộ Dã nhắm mắt nói, "Mệt lắm...không tắm đâu..."
Lúc này, Ngọc Châu cảm thấy mấy nữ tử ngưỡng mộ Nhị thiếu phong lưu, thế tử của Nghiêu gia, nên tụ tập lại trước cái giường này, chứng kiến bộ dạng vô lại của hắn mới được. Có điều trước mắt không có ai giúp đỡ, phải ngủ trên khối thịt vừa lớn vừa hôi này một đêm đúng quá dày vò, không còn cách nào khác, nàng đẩy tay chân đang quẩn mình ra, sau đó bê một chậu nước ấm tới trước giường để lau chùi cơ thể cho Thái úy.
Được Ngọc Châu dịu dàng hầu hạ, Nghiêu Mộ Dã cảm thấy vô cùng khoan khoái, hắn phối hợp xoay người giơ tay, giống một đứa trẻ vô lại quá lười để đứng dậy, cứ thế cho mẫu thân lau chùi cơ thể sạch sẽ. Ngọc Châu tiện thể nhìn tình trạng vết thương trên bả vai hắn, tuy vết sẹo trông khá dữ tợn nhưng cũng đã khép miệng, đóng vảy, trái tim nàng theo đó chùng hẳn xuống.
Thái úy tựa trên gối mềm, hắn ngắm nhìn mái tóc dài xõa tung tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo không chút tì vết, cùng với đôi mắt to trong suốt sáng ngời của Ngọc Châu, bộ dạng cẩn thận khi nhìn vết sẹo của nàng đúng là khiến cho người ta yêu thương, hắn giơ tay vịn gáy nàng, hôn lên đôi môi đỏ thắm rồi nói, "Quan trọng nhất là phải lau chùi chỗ đó kỹ một chút, kẻo tí nữa lại quấy nhiễu khiến khiến nàng phải khó chịu nhỉ?"
Nghe thấy câu nói thần kỳ này của Thái úy, Ngọc Châu vì đang chuyên tâm nên phải mất vài giây mới hiểu ra nơi mà hắn muốn ám chỉ tới, khuôn mặt nàng thoắt cái đỏ au, đột nhiên nàng cảm thấy thứ mà nàng mở khóa thả chính là một con rồng hung ác làm hại tới thế gian, bây giờ phải tạo ra một chiếc mới, khóa nhốt nó lại mới phải!
Ngọc Châu tức giận, dứt khoát khẽ liếc mắt, nhỏ giọng bật ra lời oán trách.
Lúc này, Nghiêu Mộ Dã có thể ngửi thấy mùi về trải nghiệm thê thảm ấy, hắn chỉ có thể bĩu môi bật cười, lộn xộn không lo làm việc, hắn hé mắt nhìn, rồi nắm lấy tay Ngọc Châu nói, hẳn là nàng có thể nhẫn tâm khóa nó lại mà không sợ phải chịu cảnh trống trải tịch mịch ư? Nhưng mà khóa cũng được, dù chỉ là một chút ý nghĩa thâm sâu của việc dùng ngón tay và đầu lưỡi thì nàng cũng cần phải từ từ học hỏi.
Càng nghe lại càng thấy không đáng tin, nàng đồng ý lau lúc nào vậy? Thế là nàng lập tức buông tay mặc kệ, Nghiêu Mộ Dã cười cầm lấy chiếc khăn ẩm, rồi xuống giường nhúng vào chậu nước giặt qua, sau đó hắn lại lên giường, ôm Ngọc Châu nói, "Bây giờ rửa ráy sạch sẽ thơm tho rồi, có phải nàng nên cẩn thận kiểm tra một lượt không nhỉ?"
Nói xong, hắn mặc kệ mấy tiếng làu bàu của Ngọc Châu, cứ thế nghiêng người qua để nàng ngửi thử xem, liệu đã đủ thơm tho để ăn vào miệng chưa.
Trong chốc lát, màn che trước giường lay động, báo hiệu sự khuấy động lúc nửa đêm.
Mất công Giác Nhi lo lắng cả đêm khi nghe thấy tiếng hét thảm của Ngọc Châu, nàng ta chỉ sợ Thái úy, cái người nửa đêm mang theo lửa giận, trút cơn thịnh nộ lên người Lục cô nương.
Còn Ngũ cô nương, người sống nhờ ở đây cũng trải qua một đêm kinh hãi. Đêm đến, đang định đi ngủ thì nàng ta nghe thấy tiếng Thái úy bước tới, sau đó là tiếng Thái úy đập vỡ bát đĩa, mắng chửi người, còn cả tiếng hét của Lục muội, nàng ta nhớ tới gương mặt động lòng người của Thái úy, cuối cùng tạm thời bị kích động không đứng dậy nữa.
Chỉ là Ngũ cô nương thầm nghĩ: Nghe nói con cháu thế gia có khá nhiều người kỳ quái, hôm nay xem ra tin tức này là thật rồi! Khó trách Lục muội lại ở một căn phòng đơn giản và phải mặc áo vải bình dân. Có vẻ đúng là Thái úy không coi trọng nữ tử xuất thân thương hộ, dù đã định hôn ước, hắn vẫn không thể kính trọng Lục muội như thể một người thê tử xuất thân quý nữ thế gia được!
Nghĩ vậy, nàng ta càng đồng cảm với Lục muội hơn, tâm tư muốn gả vào gia đình quyền thế cũng giảm bớt đi vài phần.
Hôm sau, vì phải nhanh chóng quay lại đại doanh cho nên Thái úy thức dậy rất sớm. Hắn không náo loạn gọi Ngọc Châu dậy tiễn mà tự mình lẳng lặng dậy sớm rồi dẫn thị vệ đi.
Có điều, trước khi ra khỏi cửa, Thái úy đã gọi thị vệ tới dặn dò rằng, nếu Bạch thiếu đến bái phỏng thì cứ thẳng thừng ngăn hắn ta lại, đừng để hắn ta vào, sau khi dặn xong, Thái úy mới yên tâm về doanh trại.
Ngọc Châu hiếm khi được ngủ nướng một giấc như này, cuối cùng vẫn là Giác nhi tới gọi nàng tỉnh, Giác nhi khẽ vén màn, nhỏ giọng nói, "Lục cô nương, mau tỉnh lại đi ạ, lão phu nhân tới rồi."
Nghe vậy, Ngọc Châu vẫn chưa vội mở mắt, nhờ sự hầu hạ nhanh nhẹn của Giác nhi, nàng tắm qua loa rồi mặc y phục, chải một kiểu tóc đơn giản, xong xuôi mới đi ra ngoài gặp khách.
Bên cạnh đó, hôm ấy sau khi gặp Ngọc Châu về, Tiêu lão phu nhân lại cẩn thận tính toán lại nhưng tạm thời chưa tìm được cách nào khác. Còn về vấn đề đã nhiều ngày qua lại các nơi để đòi những món nợ lâu năm, hầu hết là không đòi được, và những món nợ mà đòi được thì chẳng khác gì muối bỏ bể.
Nhưng để Ngọc Châu cùng góp phần vào trong mỏ ngọc thì lão phu nhân thực sự không cam lòng, lần này bà tới quyết định dứt khoát không đề cập tới chuyện buôn bán, chỉ tới hỏi mượn Ngọc Châu một khoản bạc, nếu nàng còn nhớ ân tình của Tiêu gia thì số bạc này đối với một đại thế gia như Nghiêu gia cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc, hơn nữa, Tiêu gia chỉ là tạm thời mượn, đợi qua được cửa ải khó khăn sẽ trả lại nàng.
Vậy mà lúc bà dẫn Tiêu lão gia tới bái phỏng, không ngờ lại nghe tin Lục cô nương còn chưa rời giường, trong lòng bà không khỏi nghi ngờ rằng đứa cháu gái nuôi này bỗng dưng bày ra tính khí kiêu ngạo.
Tiêu Trân Nhi nhân lúc rảnh rỗi lén nói cho tổ mẫu biết về tình cảnh đáng thương của Lục muội đêm qua, "Xem ra bây giờ Lục muội cũng không được Thái úy sủng ái quá đâu, muội ấy chẳng qua chỉ là cái bị thịt để Thái úy trút giận thôi, không biết đêm qua Thái úy có đánh nàng không nữa, sắp tới trưa rồi mà còn chưa dậy..."
Thấy Tiêu Trân Nhi nói mò về chuyện trong phòng ngủ, Tiêu lão phu nhân không nhịn được dữ tợn liếc mắt ngăn lại cái miệng của cháu gái, nhưng trong lòng bà vẫn còn chút lo lắng đối với những tính toán đã dự trù trước, Tiêu Trân Nhi không phải là một hài tử thích bịa đặt, nếu đúng như con bé nói, vậy bảo Ngọc Châu mở miệng xin tiền Thái úy khác gì một chuyện mất tung mất tích?
Đợi lúc Ngọc Châu bước ra, Tiêu lão phu nhân cẩn thận quan sát nàng một lượt, nét mặt nàng quả thật khó mà che giấu nổi sự mệt mỏi, giống như đã bị người ta dày vò.
Trong lòng lão phu nhân lạnh hẳn đi, bà cảm giác kế hoạch của mình có lẽ thất bại mất rồi.
Cho nên tới lúc ngồi xuống uống trà, khi lão phu nhân đề cập tới chuyện vay tiền và bị Ngọc Châu dùng lời nói uyển chuyển từ chối thì bà cũng không cảm thấy hờn giận hay khó chịu gì mấy.
Bà chỉ thở dài, "Được rồi, con à, bà già đây không phải tới làm khó con đâu. Chỉ là việc con muốn góp phần, vẫn còn vài chi tiết nhỏ cần phải bàn bạc..."
Ban đầu khi Ngọc Châu đề cập tới chuyện góp phần, nàng không hề trông đợi việc lão phu nhân có thể đồng ý.
Đưa ra điều kiện này là nàng cũng đã để lại một con đường cho bà già kia có thể bàn bạc cân nhắc rồi.
Chỉ là cứ nói qua nói lại như vậy, Tiêu lão phu nhân lại một lần nữa phát hiện, đứa cháu ngoại mà trước đây bà cứ tưởng rằng dịu dàng, không nhiều lời, hóa ra lại là một người giỏi trả giá mua bán cũng như không hề nhượng bộ khi nói về vấn đề mấu chốt, nàng không cần phải dùng lời nói sắc bén, chỉ cần thông suốt thuật lại cho người ta hiểu được lợi hại, rồi cung kính đợi lão phu nhân tự mình chọn lựa.
Trong một khoảnh khắc, lão phu nhân thật sự hối hận, hối hận vì không sớm loại bỏ đứa cháu ngoại nhận nuôi này ra khỏi gia phả Tiêu gia...rồi cho cháu trai lớn của mình cưới nó.
Nếu như vậy, một nữ tử mồ côi không nơi nương tựa, đương nhiên sẽ lấy lợi ích của nhà chồng làm trọng, cộng thêm tài nghệ chạm ngọc tinh xảo và đầu óc sáng suốt, có một đứa cháu dâu như nàng, làm sao Tiêu gia có thể thua tới nỗi chật vật thế này chứ?
Để một người buôn bán giỏi như nàng vào hầu môn tướng phủ cũng thật uống phí đáng tiếc, có lẽ tới lúc nhan sắc tàn phai thì tình cũng dần tan, tới lúc đó chẳng biết Thái úy, cái vị nổi danh có mới nới cũ kia còn có thể yêu thích nàng được bao lâu...
Thế nhưng mọi chuyện đã xảy ra, có uống thuốc hối hận cũng đã muộn, chuyện đã tới nước này, nghĩ nhiều vô ích.
Chuyện buôn bán mỏ ngọc giữa Tiêu gia và Viên Ngọc Châu cuối cùng cũng cẩn thận thương lượng xong, đợi viết giấy quy ước và ấn dấu tay hoàn tất thì sau này hai nhà chỉ cần cử ra tiên sinh chuyên phụ trách việc thu chi thống nhất cộng sổ sách là được, còn về phần Ngọc Châu, nàng không còn phải lo lắng về nơi cung cấp Ngọc Thạch nữa.
Quan trọng nhất là tên Hồ Vạn Trù kia sẽ khó mà nhúng tay vào chuyện buôn bán ngọc thạch của Tiêu gia nữa, nếu muốn có một viên đá ngọc thạch thượng hạng ở Tây Bắc vậy chỉ có thể nhặt lại phế liệu thừa từ "ngọc chưa mài" thôi!
Thương lượng xong điều khoản cuối cùng, Ngọc Châu cảm thấy một phần lo lắng vẫn luôn đè nén trong lòng đã giải tỏa được đôi chút, thế nhưng mặt khác, vẫn có một vấn đề cứ ngâm mãi ở đó chưa giải quyết được, đó chính là án oan năm đó của phụ thân, chẳng biết tổ phụ có nghe ngóng được tình hình cụ thể hay không, còn cả di vật của người, bản thảo về ngọc thạch mà phụ thân để lại năm đó nữa?
Sau khi nói về chuyện làm ăn, Giác nhi đi theo đầu bếp mới tới chuẩn bị một bàn cơm nước, hương thơm nồng nàn từ rượu và đồ nhắm tỏa ra, thân tình giữa người một nhà với nhau coi như bớt căng thẳng hơn sau những tính toán về việc mài châu ngọc.
Nghe Ngũ cô nương vui mừng hớn hở nhắc về sự giỏi giang của thuộc hạ Thái úy đại nhân sau mấy ngày tới đây, lão phu nhân cảm thấy cô nương lỡ thì còn dư lại nhà mình này nếu có thể gả cho một tướng lĩnh, âu cũng là một kết quả tốt, cho nên đối với bà mối Ngọc Châu tương lai này, lão phu nhân càng tỏ ra vui vẻ hòa nhã hơn.
Khi nghe Ngọc Châu hỏi rằng cha nàng có để lại bản thảo nào không, lão phu nhân cũng nghiêm túc suy nghĩ trả lời, "Tổ phụ con lưu lại rất nhiều bản vẽ chạm ngọc, phần lớn đều được đóng lại thành sách, cất vào trong cửa tiệm ngọc nhà chúng ta để dùng làm phần thưởng cho các đại sư phụ xem để điêu khắc. Chỉ là gần đây đã cầm cố vài cái cửa tiệm rồi, ta nhớ tới di vật của tổ phụ con nên đã gọi người sắp xếp bỏ vào mấy cái rương rồi chở về Tiêu phủ, nếu con muốn xem thì đừng ngại, cứ quay về nhà cũ của Tiêu gia ở Tây Bắc nhé. Khuê phòng của con ta vẫn còn giữ lại, dù tương lai con có xuất giá thì vẫn cứ là cô nương nhà Tiêu gia chúng ta!"
Nghe bà nói vậy, Ngọc Châu cười cảm ơn tổ mẫu.
Thật ra, dù không có Tiêu gia thì nàng cũng muốn về Tây Bắc một chuyến, ngọc thô chưa mài, không thể chỉ để ngọc thô mà không mài được.
Viên ngọc được mài hoàn chỉnh ấy đã kích thích nàng có ý muốn được hợp tác cùng với Vương gia.
Lại nói về Thái úy một đường thúc ngựa phi như bay, làn gió ban mai càng khiến cho đầu óc hắn trở nên rõ rệt, đến khi về quân doanh, hắn bèn gọi phó soái Ôn Tật Tài tới hỏi thăm.
Sau lần bại trận kia, trong quân doanh Ôn Tật Tài vẫn chưa thể ngóc đầu dậy, tuy nhờ quân công mà có thể miễn tội chết từ quân pháp, nhưng trước ánh mắt khinh bỉ của mọi người, hắn chỉ biết đè nén cơn phẫn nộ trong lòng.
Nghiêu Mộ Dã đương nhiên hiểu tâm tư của hắn ta, cho nên hỏi thẳng, "Ôn tướng quân, ngươi có muốn lấy công chuộc tội không?"
Dù có thấy Ngọc Châu kêu lên thành tiếng vì lạnh nhưng Thái Úy quyết không rút lui, hắn còn cố tình cười nhẹ đầy xấu xa, nảy ra ý muốn bắt nạt nàng, "Châu Châu của ta đúng là một cái bếp lò nhỏ nhỉ, nhanh sưởi ấm cho ta nào..." Hắn vừa nói vừa ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của nàng.
Ngọc Châu bị hắn làm phiền tới hết cách, nàng đành ra sức lật người nằm lên trên lồng ngực hắn, "Thái úy có muốn rửa mặt không, cả người hôi...."
Nghiêu Mộ Dã nhắm mắt nói, "Mệt lắm...không tắm đâu..."
Lúc này, Ngọc Châu cảm thấy mấy nữ tử ngưỡng mộ Nhị thiếu phong lưu, thế tử của Nghiêu gia, nên tụ tập lại trước cái giường này, chứng kiến bộ dạng vô lại của hắn mới được. Có điều trước mắt không có ai giúp đỡ, phải ngủ trên khối thịt vừa lớn vừa hôi này một đêm đúng quá dày vò, không còn cách nào khác, nàng đẩy tay chân đang quẩn mình ra, sau đó bê một chậu nước ấm tới trước giường để lau chùi cơ thể cho Thái úy.
Được Ngọc Châu dịu dàng hầu hạ, Nghiêu Mộ Dã cảm thấy vô cùng khoan khoái, hắn phối hợp xoay người giơ tay, giống một đứa trẻ vô lại quá lười để đứng dậy, cứ thế cho mẫu thân lau chùi cơ thể sạch sẽ. Ngọc Châu tiện thể nhìn tình trạng vết thương trên bả vai hắn, tuy vết sẹo trông khá dữ tợn nhưng cũng đã khép miệng, đóng vảy, trái tim nàng theo đó chùng hẳn xuống.
Thái úy tựa trên gối mềm, hắn ngắm nhìn mái tóc dài xõa tung tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo không chút tì vết, cùng với đôi mắt to trong suốt sáng ngời của Ngọc Châu, bộ dạng cẩn thận khi nhìn vết sẹo của nàng đúng là khiến cho người ta yêu thương, hắn giơ tay vịn gáy nàng, hôn lên đôi môi đỏ thắm rồi nói, "Quan trọng nhất là phải lau chùi chỗ đó kỹ một chút, kẻo tí nữa lại quấy nhiễu khiến khiến nàng phải khó chịu nhỉ?"
Nghe thấy câu nói thần kỳ này của Thái úy, Ngọc Châu vì đang chuyên tâm nên phải mất vài giây mới hiểu ra nơi mà hắn muốn ám chỉ tới, khuôn mặt nàng thoắt cái đỏ au, đột nhiên nàng cảm thấy thứ mà nàng mở khóa thả chính là một con rồng hung ác làm hại tới thế gian, bây giờ phải tạo ra một chiếc mới, khóa nhốt nó lại mới phải!
Ngọc Châu tức giận, dứt khoát khẽ liếc mắt, nhỏ giọng bật ra lời oán trách.
Lúc này, Nghiêu Mộ Dã có thể ngửi thấy mùi về trải nghiệm thê thảm ấy, hắn chỉ có thể bĩu môi bật cười, lộn xộn không lo làm việc, hắn hé mắt nhìn, rồi nắm lấy tay Ngọc Châu nói, hẳn là nàng có thể nhẫn tâm khóa nó lại mà không sợ phải chịu cảnh trống trải tịch mịch ư? Nhưng mà khóa cũng được, dù chỉ là một chút ý nghĩa thâm sâu của việc dùng ngón tay và đầu lưỡi thì nàng cũng cần phải từ từ học hỏi.
Càng nghe lại càng thấy không đáng tin, nàng đồng ý lau lúc nào vậy? Thế là nàng lập tức buông tay mặc kệ, Nghiêu Mộ Dã cười cầm lấy chiếc khăn ẩm, rồi xuống giường nhúng vào chậu nước giặt qua, sau đó hắn lại lên giường, ôm Ngọc Châu nói, "Bây giờ rửa ráy sạch sẽ thơm tho rồi, có phải nàng nên cẩn thận kiểm tra một lượt không nhỉ?"
Nói xong, hắn mặc kệ mấy tiếng làu bàu của Ngọc Châu, cứ thế nghiêng người qua để nàng ngửi thử xem, liệu đã đủ thơm tho để ăn vào miệng chưa.
Trong chốc lát, màn che trước giường lay động, báo hiệu sự khuấy động lúc nửa đêm.
Mất công Giác Nhi lo lắng cả đêm khi nghe thấy tiếng hét thảm của Ngọc Châu, nàng ta chỉ sợ Thái úy, cái người nửa đêm mang theo lửa giận, trút cơn thịnh nộ lên người Lục cô nương.
Còn Ngũ cô nương, người sống nhờ ở đây cũng trải qua một đêm kinh hãi. Đêm đến, đang định đi ngủ thì nàng ta nghe thấy tiếng Thái úy bước tới, sau đó là tiếng Thái úy đập vỡ bát đĩa, mắng chửi người, còn cả tiếng hét của Lục muội, nàng ta nhớ tới gương mặt động lòng người của Thái úy, cuối cùng tạm thời bị kích động không đứng dậy nữa.
Chỉ là Ngũ cô nương thầm nghĩ: Nghe nói con cháu thế gia có khá nhiều người kỳ quái, hôm nay xem ra tin tức này là thật rồi! Khó trách Lục muội lại ở một căn phòng đơn giản và phải mặc áo vải bình dân. Có vẻ đúng là Thái úy không coi trọng nữ tử xuất thân thương hộ, dù đã định hôn ước, hắn vẫn không thể kính trọng Lục muội như thể một người thê tử xuất thân quý nữ thế gia được!
Nghĩ vậy, nàng ta càng đồng cảm với Lục muội hơn, tâm tư muốn gả vào gia đình quyền thế cũng giảm bớt đi vài phần.
Hôm sau, vì phải nhanh chóng quay lại đại doanh cho nên Thái úy thức dậy rất sớm. Hắn không náo loạn gọi Ngọc Châu dậy tiễn mà tự mình lẳng lặng dậy sớm rồi dẫn thị vệ đi.
Có điều, trước khi ra khỏi cửa, Thái úy đã gọi thị vệ tới dặn dò rằng, nếu Bạch thiếu đến bái phỏng thì cứ thẳng thừng ngăn hắn ta lại, đừng để hắn ta vào, sau khi dặn xong, Thái úy mới yên tâm về doanh trại.
Ngọc Châu hiếm khi được ngủ nướng một giấc như này, cuối cùng vẫn là Giác nhi tới gọi nàng tỉnh, Giác nhi khẽ vén màn, nhỏ giọng nói, "Lục cô nương, mau tỉnh lại đi ạ, lão phu nhân tới rồi."
Nghe vậy, Ngọc Châu vẫn chưa vội mở mắt, nhờ sự hầu hạ nhanh nhẹn của Giác nhi, nàng tắm qua loa rồi mặc y phục, chải một kiểu tóc đơn giản, xong xuôi mới đi ra ngoài gặp khách.
Bên cạnh đó, hôm ấy sau khi gặp Ngọc Châu về, Tiêu lão phu nhân lại cẩn thận tính toán lại nhưng tạm thời chưa tìm được cách nào khác. Còn về vấn đề đã nhiều ngày qua lại các nơi để đòi những món nợ lâu năm, hầu hết là không đòi được, và những món nợ mà đòi được thì chẳng khác gì muối bỏ bể.
Nhưng để Ngọc Châu cùng góp phần vào trong mỏ ngọc thì lão phu nhân thực sự không cam lòng, lần này bà tới quyết định dứt khoát không đề cập tới chuyện buôn bán, chỉ tới hỏi mượn Ngọc Châu một khoản bạc, nếu nàng còn nhớ ân tình của Tiêu gia thì số bạc này đối với một đại thế gia như Nghiêu gia cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc, hơn nữa, Tiêu gia chỉ là tạm thời mượn, đợi qua được cửa ải khó khăn sẽ trả lại nàng.
Vậy mà lúc bà dẫn Tiêu lão gia tới bái phỏng, không ngờ lại nghe tin Lục cô nương còn chưa rời giường, trong lòng bà không khỏi nghi ngờ rằng đứa cháu gái nuôi này bỗng dưng bày ra tính khí kiêu ngạo.
Tiêu Trân Nhi nhân lúc rảnh rỗi lén nói cho tổ mẫu biết về tình cảnh đáng thương của Lục muội đêm qua, "Xem ra bây giờ Lục muội cũng không được Thái úy sủng ái quá đâu, muội ấy chẳng qua chỉ là cái bị thịt để Thái úy trút giận thôi, không biết đêm qua Thái úy có đánh nàng không nữa, sắp tới trưa rồi mà còn chưa dậy..."
Thấy Tiêu Trân Nhi nói mò về chuyện trong phòng ngủ, Tiêu lão phu nhân không nhịn được dữ tợn liếc mắt ngăn lại cái miệng của cháu gái, nhưng trong lòng bà vẫn còn chút lo lắng đối với những tính toán đã dự trù trước, Tiêu Trân Nhi không phải là một hài tử thích bịa đặt, nếu đúng như con bé nói, vậy bảo Ngọc Châu mở miệng xin tiền Thái úy khác gì một chuyện mất tung mất tích?
Đợi lúc Ngọc Châu bước ra, Tiêu lão phu nhân cẩn thận quan sát nàng một lượt, nét mặt nàng quả thật khó mà che giấu nổi sự mệt mỏi, giống như đã bị người ta dày vò.
Trong lòng lão phu nhân lạnh hẳn đi, bà cảm giác kế hoạch của mình có lẽ thất bại mất rồi.
Cho nên tới lúc ngồi xuống uống trà, khi lão phu nhân đề cập tới chuyện vay tiền và bị Ngọc Châu dùng lời nói uyển chuyển từ chối thì bà cũng không cảm thấy hờn giận hay khó chịu gì mấy.
Bà chỉ thở dài, "Được rồi, con à, bà già đây không phải tới làm khó con đâu. Chỉ là việc con muốn góp phần, vẫn còn vài chi tiết nhỏ cần phải bàn bạc..."
Ban đầu khi Ngọc Châu đề cập tới chuyện góp phần, nàng không hề trông đợi việc lão phu nhân có thể đồng ý.
Đưa ra điều kiện này là nàng cũng đã để lại một con đường cho bà già kia có thể bàn bạc cân nhắc rồi.
Chỉ là cứ nói qua nói lại như vậy, Tiêu lão phu nhân lại một lần nữa phát hiện, đứa cháu ngoại mà trước đây bà cứ tưởng rằng dịu dàng, không nhiều lời, hóa ra lại là một người giỏi trả giá mua bán cũng như không hề nhượng bộ khi nói về vấn đề mấu chốt, nàng không cần phải dùng lời nói sắc bén, chỉ cần thông suốt thuật lại cho người ta hiểu được lợi hại, rồi cung kính đợi lão phu nhân tự mình chọn lựa.
Trong một khoảnh khắc, lão phu nhân thật sự hối hận, hối hận vì không sớm loại bỏ đứa cháu ngoại nhận nuôi này ra khỏi gia phả Tiêu gia...rồi cho cháu trai lớn của mình cưới nó.
Nếu như vậy, một nữ tử mồ côi không nơi nương tựa, đương nhiên sẽ lấy lợi ích của nhà chồng làm trọng, cộng thêm tài nghệ chạm ngọc tinh xảo và đầu óc sáng suốt, có một đứa cháu dâu như nàng, làm sao Tiêu gia có thể thua tới nỗi chật vật thế này chứ?
Để một người buôn bán giỏi như nàng vào hầu môn tướng phủ cũng thật uống phí đáng tiếc, có lẽ tới lúc nhan sắc tàn phai thì tình cũng dần tan, tới lúc đó chẳng biết Thái úy, cái vị nổi danh có mới nới cũ kia còn có thể yêu thích nàng được bao lâu...
Thế nhưng mọi chuyện đã xảy ra, có uống thuốc hối hận cũng đã muộn, chuyện đã tới nước này, nghĩ nhiều vô ích.
Chuyện buôn bán mỏ ngọc giữa Tiêu gia và Viên Ngọc Châu cuối cùng cũng cẩn thận thương lượng xong, đợi viết giấy quy ước và ấn dấu tay hoàn tất thì sau này hai nhà chỉ cần cử ra tiên sinh chuyên phụ trách việc thu chi thống nhất cộng sổ sách là được, còn về phần Ngọc Châu, nàng không còn phải lo lắng về nơi cung cấp Ngọc Thạch nữa.
Quan trọng nhất là tên Hồ Vạn Trù kia sẽ khó mà nhúng tay vào chuyện buôn bán ngọc thạch của Tiêu gia nữa, nếu muốn có một viên đá ngọc thạch thượng hạng ở Tây Bắc vậy chỉ có thể nhặt lại phế liệu thừa từ "ngọc chưa mài" thôi!
Thương lượng xong điều khoản cuối cùng, Ngọc Châu cảm thấy một phần lo lắng vẫn luôn đè nén trong lòng đã giải tỏa được đôi chút, thế nhưng mặt khác, vẫn có một vấn đề cứ ngâm mãi ở đó chưa giải quyết được, đó chính là án oan năm đó của phụ thân, chẳng biết tổ phụ có nghe ngóng được tình hình cụ thể hay không, còn cả di vật của người, bản thảo về ngọc thạch mà phụ thân để lại năm đó nữa?
Sau khi nói về chuyện làm ăn, Giác nhi đi theo đầu bếp mới tới chuẩn bị một bàn cơm nước, hương thơm nồng nàn từ rượu và đồ nhắm tỏa ra, thân tình giữa người một nhà với nhau coi như bớt căng thẳng hơn sau những tính toán về việc mài châu ngọc.
Nghe Ngũ cô nương vui mừng hớn hở nhắc về sự giỏi giang của thuộc hạ Thái úy đại nhân sau mấy ngày tới đây, lão phu nhân cảm thấy cô nương lỡ thì còn dư lại nhà mình này nếu có thể gả cho một tướng lĩnh, âu cũng là một kết quả tốt, cho nên đối với bà mối Ngọc Châu tương lai này, lão phu nhân càng tỏ ra vui vẻ hòa nhã hơn.
Khi nghe Ngọc Châu hỏi rằng cha nàng có để lại bản thảo nào không, lão phu nhân cũng nghiêm túc suy nghĩ trả lời, "Tổ phụ con lưu lại rất nhiều bản vẽ chạm ngọc, phần lớn đều được đóng lại thành sách, cất vào trong cửa tiệm ngọc nhà chúng ta để dùng làm phần thưởng cho các đại sư phụ xem để điêu khắc. Chỉ là gần đây đã cầm cố vài cái cửa tiệm rồi, ta nhớ tới di vật của tổ phụ con nên đã gọi người sắp xếp bỏ vào mấy cái rương rồi chở về Tiêu phủ, nếu con muốn xem thì đừng ngại, cứ quay về nhà cũ của Tiêu gia ở Tây Bắc nhé. Khuê phòng của con ta vẫn còn giữ lại, dù tương lai con có xuất giá thì vẫn cứ là cô nương nhà Tiêu gia chúng ta!"
Nghe bà nói vậy, Ngọc Châu cười cảm ơn tổ mẫu.
Thật ra, dù không có Tiêu gia thì nàng cũng muốn về Tây Bắc một chuyến, ngọc thô chưa mài, không thể chỉ để ngọc thô mà không mài được.
Viên ngọc được mài hoàn chỉnh ấy đã kích thích nàng có ý muốn được hợp tác cùng với Vương gia.
Lại nói về Thái úy một đường thúc ngựa phi như bay, làn gió ban mai càng khiến cho đầu óc hắn trở nên rõ rệt, đến khi về quân doanh, hắn bèn gọi phó soái Ôn Tật Tài tới hỏi thăm.
Sau lần bại trận kia, trong quân doanh Ôn Tật Tài vẫn chưa thể ngóc đầu dậy, tuy nhờ quân công mà có thể miễn tội chết từ quân pháp, nhưng trước ánh mắt khinh bỉ của mọi người, hắn chỉ biết đè nén cơn phẫn nộ trong lòng.
Nghiêu Mộ Dã đương nhiên hiểu tâm tư của hắn ta, cho nên hỏi thẳng, "Ôn tướng quân, ngươi có muốn lấy công chuộc tội không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.