Chương 93
Cuồng Thượng Gia Cuồng
22/03/2020
Edit: Táo Mèo
Tin tức Thái úy ban đầu trúng tên ở trên tường thành quả thật gây chấn động.
Ngay cả Ngọc Châu đang ở chinh quan cũng phải nghe nói tới. Nàng vẫn còn nhớ cảm giác căng thẳng khi lần đầu nghe thấy tin tức Thái úy bị trúng tin, lúc đó, nàng lập tức gọi quân sĩ đóng trong viện mình đi thăm dò.
(*)Chinh quan: cửa khẩu kiểm soát và đánh thuế hàng hóa, tương đương với hải quan.
Mãi về sau, sau khi binh lính tới quân doanh tìm hiểu quay về nói rằng tính mệnh của Thái úy không đáng ngại nhưng thương thế rất nặng, thì Ngọc Châu mới thoáng thả lỏng rồi thở dài. Có điều, người binh lính kia còn nói, đã nhiều ngày nay Thái úy không uống thuốc trị thương, miệng đắng ngắt nhạt nhẽo, Thái úy rất nhớ canh gà nhân sâm Lục tiểu thư làm, nếu được luyện chắc sẽ không tệ, xin tiểu thư bớt chút thời gian nấu một nồi mang đi.
Về cơ bản bây giờ chiến tranh đã kết thúc, tuy còn phải tiếp tục truy đuổi và tước vũ khí của đám dư nghiệt Đông Âm, nhưng đại quân sắp rút về, Thái úy sẽ theo đại quân tới quân doanh đóng tại quan chinh chữa thương. Tạm thời việc đưa cơm cũng tiện hơn, chỉ là, nghĩ tới quân quy Đại Ngụy nghiêm ngặt, Ngọc Châu lại không tự mình đưa đi nữa.
Thế mà bây giờ binh lính quay lại còn mang theo cả quân bài mà Thái úy đưa cho, đương nhiên ra vào càng dễ dàng hơn.
Ngọc Châu dẫn Giác nhi tới gia đình gần đó, đích thân chọn một con gà mái mập mạp, rồi bảo lão bộc giúp mình cắt tiết làm thịt vặt lông, sau đó nàng vội vã nhào bột, thái rau.
Dưới sự chỉ dẫn của Giác nhi, Ngọc Châu đã thành công trong việc không biến canh gà thành súp đặc, nàng lấy chiếc nồi đất sét miệng rộng rồi đổ canh gà đang nóng hổi vào đó đựng, sau đó, nàng còn dùng bột nhào bằng nước nóng, chiên thành bánh tráng để cuốn thịt bò chấm nước tương ăn kèm canh gà. Chuẩn bị xong xuôi, sợ vết thương của Thái úy đau quá khiến hắn không thể kiên nhẫn há miệng nhai kỹ, thế là nàng lại cất công chuẩn bị thêm một bát cháo thơm mát.
Khi lên xe ngựa vào quân doanh, nàng thấy binh lính xung quanh đều đang tò mò nhìn qua, lúc nàng xuống ngựa, thỉnh thoảng lại có tiếng hít thở và những âm thanh xì xào bàn tán truyền tới.
Tới quân doanh, đúng lúc đang có người ở trong báo cáo tình hình quân sự với Thái úy, Ngọc Châu nghĩ nên đợi một lát, nhưng ai ngờ thủ vệ lại kính cẩn mời nàng vào trong, thủ vệ nói Thái úy có khẩu dụ, nếu Lục tiểu thư tới thì trực tiếp mời người vào trong quân trướng là được.
Ngọc Châu đón lấy hộp đựng đồ ăn lớn từ Giác nhi và còn dùng cả vải bông bọc quanh nồi đất để bê vào quân doanh chủ soái, lúc nàng bước vào, cái người nguyên soái trong lời đồn đáng ra nên thoi thóp nằm trên giường thì ai ngờ lại đang ngồi ở ghế chủ soái, thương thảo công việc đóng quân tại Bắc địa cùng với thuộc hạ.
Thấy Ngọc Châu được dẫn vào, Thái úy đại nhân vung tay lên, ra hiệu cho các thuộc hạ có thể từng người tự rời đi trước.
Ngọc Châu cẩn thận đặt hộp thức ăn và chiếc nồi đất lên bàn, rồi nàng hít sâu một hơi, phúc lễ nói, "Mời Thái úy đại nhân từ tốn dùng, tiểu nữ lui xuống trước."
Nghiêu Mộ Dã tức cười nhìn gương mặt cứng đờ của tiểu nữ tử nào đó, trước đây hắn luôn cảm thấy lúc nữ nhân cáu kỉnh trông rất đáng ghét, phiền phức và luôn khiến cho hắn mất kiên nhẫn, nhưng bây giờ hắn đột nhiên phát hiện, dù Châu Châu có nóng giận thì vẫn vô cùng dễ nhìn.
Thái úy lập tức lôi kéo tay của nữ nhân nào đó đang nóng lòng rời đi, "Đã lâu chưa được gặp nhau, sao nàng lại mất hứng thế?"
Nàng hơi cúi đầu, "Ngọc Châu không dám, chỉ là Thái úy tự dưng sai người tới báo với ta rằng thương thế của ngài rất nặng, hôm nay xem ra, Thái úy hình như khỏe lắm cho nên trong lòng ta cũng được an ủi, nếu ngài đã vô sự, vậy Ngọc Châu cáo từ."
Thái úy khẽ cong miệng, kéo cổ áo, để lộ chiếc khăn quấn bên trong, có thể nhận ra được vết máu mơ hồ thấm ra ngoài.
Ngọc Châu không khỏi hít phải một hơi lạnh, nàng cúi đầu vội vã cất lời, "Bị thương nặng thế sao còn làm việc vất vả, không nghỉ ngơi hả?"
Quả thật Thái úy bị thương không hề nhẹ, ban đầu để lấy được sự tin tưởng của Đại Hãn Đông Âm và tránh những mật thám ẩn nấp trong quân doanh tiết lộ tin tức, lúc ở trên tường thành Nghiêu Mộ Dã đã cố tình đón lấy mũi tên kia, để cho nó đâm vào da thịt khoảng nửa tấc, máu tươi phun trào đương nhiên không thể là giả được.
Bây giờ xem ra, vết thương nghiêm trọng thế này còn có lợi, đó là có thể khisn cho giai nhân sốt ruột.
Thái úy lập tức tiếp lời, "Ta luôn muốn nhanh chóng xử lý mọi chuyện xong xuôi rồi đi cùng nàng tới trấn Ngọc Thạch, chọn mua ngọc thạch, sau đó cùng nhau hồi kinh..."
Ban đầu, Thái úy được Ngọc Châu gợi ý cho nên mới thông suốt, hiểu ra sự thần kỳ của cái gọi là "thuận theo tình hình mà làm", bây giờ hắn càng lúc càng học một biết mười, dựa theo nguyên tắc học đi đôi với hành để lấy lòng mỹ nhân.
Quả nhiên, nghe nói hắn vội vã bởi muốn đi theo mình tới trấn Ngọc Thạch, trên gương mặt thuần khiết của nàng vốn mơ hồ thoáng qua một chút luống cuống lo lắng, sau đó nàng lặng lẽ mở hộp đựng thức ăn, thảo lớp vải quấn quan nồi đất, rồi bảo đại nhân mau dùng cơm.
Vất vả hội nghị quân sự xong, cơ thể Thái úy đại nhân bỗng nhiên cảm thấy suy yếu, Ngọc Châu đỡ hắn nằm dựa trên nhuyễn tháp trong quân trướng, sau đó bàn tay trắng trẻo cầm lấy bát canh, một thìa canh một miếng bánh tráng, an tĩnh thưởng thức bữa cơm trưa ấm lòng này, ai mà còn rảnh để ý tới chuyện Bạch Hầu đột nhiên cầu kiến chứ?
Chăm sóc Thái úy ăn trưa xong, Ngọc Châu ôm đống quần áo quân phục bẩn của Thái úy bước ra khỏi lều trướng.
Trước đây, Ngọc Châu luôn cảm thấy Nghiêu Mộ Dã luôn nói chuyện rất dịu dàng, trong cuộc sống thường ngày cũng thế, nhưng kể từ khi cẩn thận nghiên cứu người nam nhân đã vào quân doanh một tháng chưa ra này thì nàng mới phát hiện, hình như người này đã hóa thành một hán tử thô ráp mất rồi.
Nghiêu Mộ Dã thân làm chủ soái đương nhiên có nô bộc theo hầu, nhưng đều là nam tử với nhau, liệu có thể tinh tế chăm sóc tới nhường nào? Y phục hắn thay lúc vừa mới tắm xong rõ ràng vạt áo trước vẫn còn vết dầu mỡ bẩn chưa được giặt sạch, cộng thêm nước canh gà dây ra lúc nãy, thấy hắn định phớt lờ mặc lại rồi tiếp tục triệu tập các tướng quân tới bàn bạc nốt chuyện còn dang dở, đương nhiên Ngọc Châu không chịu nổi, nàng bèn đoạt lấy chiếc áo đó, rồi cầm ra cạnh dòng suốt giặt.
Giác nhi lặng lẽ xách chậu gỗ và một túi bồ kết đi theo sau lưng Ngọc Châu, thầm nghĩ, tuy Lục cô nương là một người điềm đạm thận trọng, nhưng từ trước tới giờ khi ở chung với người khác, lúc nào cô nương cũng cư xử rất đúng mực, nàng ta chưa bao giờ thấy cô nương lại cải tà quy chính đi nấu canh, lại còn giặt quần áo cho nam nhân nữa...
Biên quan Bắc địa, dù muộn nhưng rốt cục bây giờ cũng đã được nhuộm đầy ý xuân, khắp nơi ngập tràn một màu xanh mơn mởn, những nhành hoa dại không biết tên đong đưa bên cạnh dòng suối, nước suối róc rách chảy dài về phương xa rồi hòa vào sông lớn. Thế nhưng, Giác nhi thấy xuân ý trong lòng Lục cô nương đã tới muộn thì thôi, lại còn có vẻ không hợp lắm, hạng người phong lưu như Thái úy đại nhân, nhìn thế nào cũng thấy không phải kẻ có thể để cô nương giao phó trái tim.
Chuyện tình cảm của người quyền cao chức trọng thường tới rất dễ dàng, nhưng đợi tới khi cảm xúc trong Thái úy nhạt đi, một người với tâm tư trong sáng linh lung như Lục cô nương làm sao có thể chịu nổi? Thế chẳng khác nào khiến trái tim tan nát ư....
Khi hai người ngồi xổm xuống cạnh dòng suối, Giác nhi không nhịn được hỏi, "Lục cô nương, chẳng lẽ người rất thích Thái úy đại nhân ạ?"
Ngọc Châu hơi sửng sốt, hàng lông mày tinh tế khẽ nhướng lên, quả thực câu hỏi này của Giác nhi đã khiến nàng phải ngẩn người.
Trong cuộc đời này, nàng chưa từng thích trải qua cảm giác thích một người, chỉ bởi từ sau sáu tuổi, thứ mà nàng cảm thấy thích đã ít lại càng ít hơn.
Nghiêu Mộ Dã chưa bao giờ là tình lang mà nàng cố ý cầu mong xa vời, thậm chí khởi đầu của bọn họ cũng không mấy vui vẻ, lúc nào cũng ngập tràn tính toán và lợi dụng mà thôi, còn về chuyện tại sao hai bọn họ lại có thể đi tới tình cảnh hôm nay, dĩ nhiên là do ban đầu để ứng phó với Nghiêu Thái úy, nàng đã nói một câu "Nước chảy thành sông" mà thôi.
Đúng là chẳng biết tại sao, cô nương cứ để mặc cho Thái úy cố chấp, niềm nở để cho xói mòn thành tình cảnh như hiện tại...
Đúng lúc này, ở xa xa, cổng lớn quân doanh mở ra, mấy cỗ xe ngựa lộng lẫy tiến vào, người lãnh binh lớn giọng quát lên, "Công chúa Quan Dương của Bắc Thiệu giá lâm!"
Nghe vậy, Giác như quên luôn cả việc vừa mới hỏi tiểu thư, nàng ta hưng phấn đứng dậy, "Là vị công chúa hòa thân gả tới Bắc Thiệu kìa!"
Chiếc xe ngựa theo lộ trình đi thẳng tới trướng của chủ soái, nhưng khi chạy ngang qua suối, chiếc xe đột nhiên ngừng lại.
Mành xe thoáng lay động để lộ đôi mắt quyến rũ sắc bén, nàng ta thoáng ngoảnh đầu, trợn trừng nhìn thẳng về phía Ngọc Châu.
"Quân quy của Nghiêu Thái úy nghiêm khắc, không phải ngài ấy không bao giờ cho phép nữ tử vào quân doanh ư? Tại sao bây giờ bỗng dưng nhảy ở đâu ra hai nữ nhân yêu mị động lòng người giặt quần áo thế này?"
Chiếc mành ở một chiếc xe ngựa khác cũng được vén khẽ lên, để lộ gương mặt còn uể oải mệt mỏi của Quảng Tuấn Vương, có điều khi nhìn thấy Ngọc Châu, đôi mắt hắn ta bừng sáng, "Ai bảo là nữ tử giặt quần áo?"
Nói xong, hắn tự mình bước xuống, nhưng mới hưng phấn đi được vài bước, đột nhiên nhớ ra gì đó, nhất là khi trông thấy Ngọc Châu đang giặt bộ quân phục nguyên soái, sắc mặt hắn thoáng khổ sở, hắn giơ tay hỏi, "Viên tiểu thư có khỏe không? Sao Thái úy lại để cho nàng làm việc tay chân thế này?"
Ngọc Châu vội vã đứng dậy thi lễ, chà xát bàn tay ướt át nhỏ nước vào váy, rồi cưới đáp, "Trong quân doanh không có nữ quyến, ta tới thăm thương thế của Thái úy, tiện thể giúp chàng giặt..."
Còn chưa nói xong, phu nhân trong xe ngựa đã để thị nữ đỡ ra khỏi xe ngựa, nàng ta hơi cao giọng, "Ngươi là người phương nào? Cũng xứng để được giao cho việc giặt quần áo của Thái úy à?"
Không đợi Ngọc Châu nói chuyện, Dương Tối khó chịu quay đầu cất tiếng, "Vị này là Viên tiểu thư, là vị hôn thê của Thái úy, đừng nói là giặt y phục, dù có áo lót bên trong thì cũng liên quan gì tới ngươi!"
Quảng Tuấn Vương là tiểu thúc của Quan Dương công chúa, từ trước tới giờ, hắn cực kỳ không thích cách nói năng càn rỡ của chất nữ, bây giờ thấy chất nữ gây khó dễ Ngọc Châu tiểu thư, dĩ nhiên trong lời nói của hắn càng toát ra sự không khách khí của bậc trưởng bối.
Hóa ra, Quan Dương công chúa khi đi ngang qua dòng suối vô tình ngẩng đầu trông thấy Ngọc Châu, nhìn dung mạo tuyệt mỹ cùng với khí chất không tầm thường của người đàn bà làm việc vặt, cộng với sự hiểu biết của nàng ta về tính tình của Thái úy từ trước tới giờ, Thái úy chắc chắn không bao giờ để cho hồng nhan tri kỷ vào quân trướng, cho nên nhất thời tò mò dò hỏi mà thôi.
Ai dè tiểu hoàng thúc lại nhận ra nữ nhân này, còn nữ nhân này thế mà lại đang giặt y phục cho Nhị lang Nghiêu gia, đây chẳng khác nào tưới dầu thiêu đốt đáy lòng bốc hỏa, bấy lâu ngủ đông của Quan Dương công chúa.
Thế là Quan Dương công chúa mới bước xuống xe, đột nhiên nghe Hoàng thúc nói nữ nhân này lại là thê tử vẫn chưa xuất giá của Nghiêu Mộ Dã, Quan Dương công chúa, người vừa mới tang phu, không khỏi cảm thấy vừa giận vừa sợ!
Quan Dương công chúa lại bước tới gần thêm vài bước, nàng ta đứng thẳng, đôi mắt quyến rũ quan sát nữ tử mộc mạc kia một lượt từ trên xuống dưới. Đây là tiểu thư thế gia nào, sao ngày xưa nàng tư chưa từng gặp qua ở kinh thành nhỉ?"
Vả lại, lai lịch của nữ nhân này ra sao, rồi đã luyện được công phu quyến rũ tới bực này thế nào? Mà có thể khiến một người chưa từng mở miệng đề cập tới chuyện thú thê như Thái úy đại nhân, có thể hứa hẹn hôn ước?
Tin tức Thái úy ban đầu trúng tên ở trên tường thành quả thật gây chấn động.
Ngay cả Ngọc Châu đang ở chinh quan cũng phải nghe nói tới. Nàng vẫn còn nhớ cảm giác căng thẳng khi lần đầu nghe thấy tin tức Thái úy bị trúng tin, lúc đó, nàng lập tức gọi quân sĩ đóng trong viện mình đi thăm dò.
(*)Chinh quan: cửa khẩu kiểm soát và đánh thuế hàng hóa, tương đương với hải quan.
Mãi về sau, sau khi binh lính tới quân doanh tìm hiểu quay về nói rằng tính mệnh của Thái úy không đáng ngại nhưng thương thế rất nặng, thì Ngọc Châu mới thoáng thả lỏng rồi thở dài. Có điều, người binh lính kia còn nói, đã nhiều ngày nay Thái úy không uống thuốc trị thương, miệng đắng ngắt nhạt nhẽo, Thái úy rất nhớ canh gà nhân sâm Lục tiểu thư làm, nếu được luyện chắc sẽ không tệ, xin tiểu thư bớt chút thời gian nấu một nồi mang đi.
Về cơ bản bây giờ chiến tranh đã kết thúc, tuy còn phải tiếp tục truy đuổi và tước vũ khí của đám dư nghiệt Đông Âm, nhưng đại quân sắp rút về, Thái úy sẽ theo đại quân tới quân doanh đóng tại quan chinh chữa thương. Tạm thời việc đưa cơm cũng tiện hơn, chỉ là, nghĩ tới quân quy Đại Ngụy nghiêm ngặt, Ngọc Châu lại không tự mình đưa đi nữa.
Thế mà bây giờ binh lính quay lại còn mang theo cả quân bài mà Thái úy đưa cho, đương nhiên ra vào càng dễ dàng hơn.
Ngọc Châu dẫn Giác nhi tới gia đình gần đó, đích thân chọn một con gà mái mập mạp, rồi bảo lão bộc giúp mình cắt tiết làm thịt vặt lông, sau đó nàng vội vã nhào bột, thái rau.
Dưới sự chỉ dẫn của Giác nhi, Ngọc Châu đã thành công trong việc không biến canh gà thành súp đặc, nàng lấy chiếc nồi đất sét miệng rộng rồi đổ canh gà đang nóng hổi vào đó đựng, sau đó, nàng còn dùng bột nhào bằng nước nóng, chiên thành bánh tráng để cuốn thịt bò chấm nước tương ăn kèm canh gà. Chuẩn bị xong xuôi, sợ vết thương của Thái úy đau quá khiến hắn không thể kiên nhẫn há miệng nhai kỹ, thế là nàng lại cất công chuẩn bị thêm một bát cháo thơm mát.
Khi lên xe ngựa vào quân doanh, nàng thấy binh lính xung quanh đều đang tò mò nhìn qua, lúc nàng xuống ngựa, thỉnh thoảng lại có tiếng hít thở và những âm thanh xì xào bàn tán truyền tới.
Tới quân doanh, đúng lúc đang có người ở trong báo cáo tình hình quân sự với Thái úy, Ngọc Châu nghĩ nên đợi một lát, nhưng ai ngờ thủ vệ lại kính cẩn mời nàng vào trong, thủ vệ nói Thái úy có khẩu dụ, nếu Lục tiểu thư tới thì trực tiếp mời người vào trong quân trướng là được.
Ngọc Châu đón lấy hộp đựng đồ ăn lớn từ Giác nhi và còn dùng cả vải bông bọc quanh nồi đất để bê vào quân doanh chủ soái, lúc nàng bước vào, cái người nguyên soái trong lời đồn đáng ra nên thoi thóp nằm trên giường thì ai ngờ lại đang ngồi ở ghế chủ soái, thương thảo công việc đóng quân tại Bắc địa cùng với thuộc hạ.
Thấy Ngọc Châu được dẫn vào, Thái úy đại nhân vung tay lên, ra hiệu cho các thuộc hạ có thể từng người tự rời đi trước.
Ngọc Châu cẩn thận đặt hộp thức ăn và chiếc nồi đất lên bàn, rồi nàng hít sâu một hơi, phúc lễ nói, "Mời Thái úy đại nhân từ tốn dùng, tiểu nữ lui xuống trước."
Nghiêu Mộ Dã tức cười nhìn gương mặt cứng đờ của tiểu nữ tử nào đó, trước đây hắn luôn cảm thấy lúc nữ nhân cáu kỉnh trông rất đáng ghét, phiền phức và luôn khiến cho hắn mất kiên nhẫn, nhưng bây giờ hắn đột nhiên phát hiện, dù Châu Châu có nóng giận thì vẫn vô cùng dễ nhìn.
Thái úy lập tức lôi kéo tay của nữ nhân nào đó đang nóng lòng rời đi, "Đã lâu chưa được gặp nhau, sao nàng lại mất hứng thế?"
Nàng hơi cúi đầu, "Ngọc Châu không dám, chỉ là Thái úy tự dưng sai người tới báo với ta rằng thương thế của ngài rất nặng, hôm nay xem ra, Thái úy hình như khỏe lắm cho nên trong lòng ta cũng được an ủi, nếu ngài đã vô sự, vậy Ngọc Châu cáo từ."
Thái úy khẽ cong miệng, kéo cổ áo, để lộ chiếc khăn quấn bên trong, có thể nhận ra được vết máu mơ hồ thấm ra ngoài.
Ngọc Châu không khỏi hít phải một hơi lạnh, nàng cúi đầu vội vã cất lời, "Bị thương nặng thế sao còn làm việc vất vả, không nghỉ ngơi hả?"
Quả thật Thái úy bị thương không hề nhẹ, ban đầu để lấy được sự tin tưởng của Đại Hãn Đông Âm và tránh những mật thám ẩn nấp trong quân doanh tiết lộ tin tức, lúc ở trên tường thành Nghiêu Mộ Dã đã cố tình đón lấy mũi tên kia, để cho nó đâm vào da thịt khoảng nửa tấc, máu tươi phun trào đương nhiên không thể là giả được.
Bây giờ xem ra, vết thương nghiêm trọng thế này còn có lợi, đó là có thể khisn cho giai nhân sốt ruột.
Thái úy lập tức tiếp lời, "Ta luôn muốn nhanh chóng xử lý mọi chuyện xong xuôi rồi đi cùng nàng tới trấn Ngọc Thạch, chọn mua ngọc thạch, sau đó cùng nhau hồi kinh..."
Ban đầu, Thái úy được Ngọc Châu gợi ý cho nên mới thông suốt, hiểu ra sự thần kỳ của cái gọi là "thuận theo tình hình mà làm", bây giờ hắn càng lúc càng học một biết mười, dựa theo nguyên tắc học đi đôi với hành để lấy lòng mỹ nhân.
Quả nhiên, nghe nói hắn vội vã bởi muốn đi theo mình tới trấn Ngọc Thạch, trên gương mặt thuần khiết của nàng vốn mơ hồ thoáng qua một chút luống cuống lo lắng, sau đó nàng lặng lẽ mở hộp đựng thức ăn, thảo lớp vải quấn quan nồi đất, rồi bảo đại nhân mau dùng cơm.
Vất vả hội nghị quân sự xong, cơ thể Thái úy đại nhân bỗng nhiên cảm thấy suy yếu, Ngọc Châu đỡ hắn nằm dựa trên nhuyễn tháp trong quân trướng, sau đó bàn tay trắng trẻo cầm lấy bát canh, một thìa canh một miếng bánh tráng, an tĩnh thưởng thức bữa cơm trưa ấm lòng này, ai mà còn rảnh để ý tới chuyện Bạch Hầu đột nhiên cầu kiến chứ?
Chăm sóc Thái úy ăn trưa xong, Ngọc Châu ôm đống quần áo quân phục bẩn của Thái úy bước ra khỏi lều trướng.
Trước đây, Ngọc Châu luôn cảm thấy Nghiêu Mộ Dã luôn nói chuyện rất dịu dàng, trong cuộc sống thường ngày cũng thế, nhưng kể từ khi cẩn thận nghiên cứu người nam nhân đã vào quân doanh một tháng chưa ra này thì nàng mới phát hiện, hình như người này đã hóa thành một hán tử thô ráp mất rồi.
Nghiêu Mộ Dã thân làm chủ soái đương nhiên có nô bộc theo hầu, nhưng đều là nam tử với nhau, liệu có thể tinh tế chăm sóc tới nhường nào? Y phục hắn thay lúc vừa mới tắm xong rõ ràng vạt áo trước vẫn còn vết dầu mỡ bẩn chưa được giặt sạch, cộng thêm nước canh gà dây ra lúc nãy, thấy hắn định phớt lờ mặc lại rồi tiếp tục triệu tập các tướng quân tới bàn bạc nốt chuyện còn dang dở, đương nhiên Ngọc Châu không chịu nổi, nàng bèn đoạt lấy chiếc áo đó, rồi cầm ra cạnh dòng suốt giặt.
Giác nhi lặng lẽ xách chậu gỗ và một túi bồ kết đi theo sau lưng Ngọc Châu, thầm nghĩ, tuy Lục cô nương là một người điềm đạm thận trọng, nhưng từ trước tới giờ khi ở chung với người khác, lúc nào cô nương cũng cư xử rất đúng mực, nàng ta chưa bao giờ thấy cô nương lại cải tà quy chính đi nấu canh, lại còn giặt quần áo cho nam nhân nữa...
Biên quan Bắc địa, dù muộn nhưng rốt cục bây giờ cũng đã được nhuộm đầy ý xuân, khắp nơi ngập tràn một màu xanh mơn mởn, những nhành hoa dại không biết tên đong đưa bên cạnh dòng suối, nước suối róc rách chảy dài về phương xa rồi hòa vào sông lớn. Thế nhưng, Giác nhi thấy xuân ý trong lòng Lục cô nương đã tới muộn thì thôi, lại còn có vẻ không hợp lắm, hạng người phong lưu như Thái úy đại nhân, nhìn thế nào cũng thấy không phải kẻ có thể để cô nương giao phó trái tim.
Chuyện tình cảm của người quyền cao chức trọng thường tới rất dễ dàng, nhưng đợi tới khi cảm xúc trong Thái úy nhạt đi, một người với tâm tư trong sáng linh lung như Lục cô nương làm sao có thể chịu nổi? Thế chẳng khác nào khiến trái tim tan nát ư....
Khi hai người ngồi xổm xuống cạnh dòng suối, Giác nhi không nhịn được hỏi, "Lục cô nương, chẳng lẽ người rất thích Thái úy đại nhân ạ?"
Ngọc Châu hơi sửng sốt, hàng lông mày tinh tế khẽ nhướng lên, quả thực câu hỏi này của Giác nhi đã khiến nàng phải ngẩn người.
Trong cuộc đời này, nàng chưa từng thích trải qua cảm giác thích một người, chỉ bởi từ sau sáu tuổi, thứ mà nàng cảm thấy thích đã ít lại càng ít hơn.
Nghiêu Mộ Dã chưa bao giờ là tình lang mà nàng cố ý cầu mong xa vời, thậm chí khởi đầu của bọn họ cũng không mấy vui vẻ, lúc nào cũng ngập tràn tính toán và lợi dụng mà thôi, còn về chuyện tại sao hai bọn họ lại có thể đi tới tình cảnh hôm nay, dĩ nhiên là do ban đầu để ứng phó với Nghiêu Thái úy, nàng đã nói một câu "Nước chảy thành sông" mà thôi.
Đúng là chẳng biết tại sao, cô nương cứ để mặc cho Thái úy cố chấp, niềm nở để cho xói mòn thành tình cảnh như hiện tại...
Đúng lúc này, ở xa xa, cổng lớn quân doanh mở ra, mấy cỗ xe ngựa lộng lẫy tiến vào, người lãnh binh lớn giọng quát lên, "Công chúa Quan Dương của Bắc Thiệu giá lâm!"
Nghe vậy, Giác như quên luôn cả việc vừa mới hỏi tiểu thư, nàng ta hưng phấn đứng dậy, "Là vị công chúa hòa thân gả tới Bắc Thiệu kìa!"
Chiếc xe ngựa theo lộ trình đi thẳng tới trướng của chủ soái, nhưng khi chạy ngang qua suối, chiếc xe đột nhiên ngừng lại.
Mành xe thoáng lay động để lộ đôi mắt quyến rũ sắc bén, nàng ta thoáng ngoảnh đầu, trợn trừng nhìn thẳng về phía Ngọc Châu.
"Quân quy của Nghiêu Thái úy nghiêm khắc, không phải ngài ấy không bao giờ cho phép nữ tử vào quân doanh ư? Tại sao bây giờ bỗng dưng nhảy ở đâu ra hai nữ nhân yêu mị động lòng người giặt quần áo thế này?"
Chiếc mành ở một chiếc xe ngựa khác cũng được vén khẽ lên, để lộ gương mặt còn uể oải mệt mỏi của Quảng Tuấn Vương, có điều khi nhìn thấy Ngọc Châu, đôi mắt hắn ta bừng sáng, "Ai bảo là nữ tử giặt quần áo?"
Nói xong, hắn tự mình bước xuống, nhưng mới hưng phấn đi được vài bước, đột nhiên nhớ ra gì đó, nhất là khi trông thấy Ngọc Châu đang giặt bộ quân phục nguyên soái, sắc mặt hắn thoáng khổ sở, hắn giơ tay hỏi, "Viên tiểu thư có khỏe không? Sao Thái úy lại để cho nàng làm việc tay chân thế này?"
Ngọc Châu vội vã đứng dậy thi lễ, chà xát bàn tay ướt át nhỏ nước vào váy, rồi cưới đáp, "Trong quân doanh không có nữ quyến, ta tới thăm thương thế của Thái úy, tiện thể giúp chàng giặt..."
Còn chưa nói xong, phu nhân trong xe ngựa đã để thị nữ đỡ ra khỏi xe ngựa, nàng ta hơi cao giọng, "Ngươi là người phương nào? Cũng xứng để được giao cho việc giặt quần áo của Thái úy à?"
Không đợi Ngọc Châu nói chuyện, Dương Tối khó chịu quay đầu cất tiếng, "Vị này là Viên tiểu thư, là vị hôn thê của Thái úy, đừng nói là giặt y phục, dù có áo lót bên trong thì cũng liên quan gì tới ngươi!"
Quảng Tuấn Vương là tiểu thúc của Quan Dương công chúa, từ trước tới giờ, hắn cực kỳ không thích cách nói năng càn rỡ của chất nữ, bây giờ thấy chất nữ gây khó dễ Ngọc Châu tiểu thư, dĩ nhiên trong lời nói của hắn càng toát ra sự không khách khí của bậc trưởng bối.
Hóa ra, Quan Dương công chúa khi đi ngang qua dòng suối vô tình ngẩng đầu trông thấy Ngọc Châu, nhìn dung mạo tuyệt mỹ cùng với khí chất không tầm thường của người đàn bà làm việc vặt, cộng với sự hiểu biết của nàng ta về tính tình của Thái úy từ trước tới giờ, Thái úy chắc chắn không bao giờ để cho hồng nhan tri kỷ vào quân trướng, cho nên nhất thời tò mò dò hỏi mà thôi.
Ai dè tiểu hoàng thúc lại nhận ra nữ nhân này, còn nữ nhân này thế mà lại đang giặt y phục cho Nhị lang Nghiêu gia, đây chẳng khác nào tưới dầu thiêu đốt đáy lòng bốc hỏa, bấy lâu ngủ đông của Quan Dương công chúa.
Thế là Quan Dương công chúa mới bước xuống xe, đột nhiên nghe Hoàng thúc nói nữ nhân này lại là thê tử vẫn chưa xuất giá của Nghiêu Mộ Dã, Quan Dương công chúa, người vừa mới tang phu, không khỏi cảm thấy vừa giận vừa sợ!
Quan Dương công chúa lại bước tới gần thêm vài bước, nàng ta đứng thẳng, đôi mắt quyến rũ quan sát nữ tử mộc mạc kia một lượt từ trên xuống dưới. Đây là tiểu thư thế gia nào, sao ngày xưa nàng tư chưa từng gặp qua ở kinh thành nhỉ?"
Vả lại, lai lịch của nữ nhân này ra sao, rồi đã luyện được công phu quyến rũ tới bực này thế nào? Mà có thể khiến một người chưa từng mở miệng đề cập tới chuyện thú thê như Thái úy đại nhân, có thể hứa hẹn hôn ước?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.