Chương 92
Cuồng Thượng Gia Cuồng
22/03/2020
Edit: Táo Mèo
Kể từ khi làm đại tướng quân ở Tây Bắc, Ôn Dật Tài chưa từng té ngã một cú nào chật vật như vậy.
Trận chiến này thua cuộc, hắn ta chỉ có thể kìm nén cơn giận khó mà nói nên lời. Nếu hắn tự tay giết chết tiểu tiện nhân trèo tường kia thì dù có bị cấp dưới "phản bội", ít ra hắn ta còn có thể đổ thừa vì bị xui xẻo, không ai có thể mắng chửi hắn bằng cái từ đáng đời được.
Hiếm khi Ôn Dật Tài có thể rộng lượng như vậy một lần, hắn muốn noi theo bậc hiền triết đã khuất, bỏ qua cho tên ái tướng với tinh lực dồi dào, thành toàn một đôi cẩu nam nữ, đổi lại cho mình được cái mỹ danh yêu quý người tài, ai ngờ chưa kịp thuê văn nhân tới trau chuốt tô sắc ngòi bút, truyền bá ca ngợi khắp các tửu lâu và quán trà trên đại Ngụy thì hết chuyện này tới chuyện khác cứ như thiêu thân liên tiếp ùa tới.
Đầu tiên là tiểu thiếp kia đẻ non rồi chết một cách không rõ ràng, tiếp đó người trượng phu như hắn chưa kịp khóc lóc long trời lở đất thì tên gian phu nọ đã dùng danh nghĩa si tình không đổi, cảm động trời đất để đầu hàng chạy sang hàng ngũ của kẻ địch, con mẹ nó, tên gian phu đó vẫn cứ dùng mãi chiêu bài vì báo thù rửa hận cho tiểu thiếp của hắn! Cuối cùng, bản thân hắn chẳng thể bắt bẻ được điều gì, còn bị tên khốn kiếp đó đánh cho tan tác.
Nếu không có sức nhẫn nhục thì gặp phải quả pháo uất ức liên hoàn cỡ này chắc đã sớm tức mà chết rồi.
Tuy Ôn Dật Tài tạm thời chưa tức chết, hơn nữa còn đang sống rất tốt, nhưng hắn tự biết con đường quân lữ của mình đã ngoắc ngoải, không còn duy trì được bao lâu nữa. Người bị lạnh nhạt đã lâu, bỗng dưng lại được Thái úy gọi tới, trong lòng hắn đương nhiên thấp thỏm không yên bởi chẳng biết lành dữ họa phúc ra sao.
(*)lữ: biên chế trong quân đội.
Nghe Thái úy hỏi câu này xong, Ôn Dật Tài lập tức biết chuyện này còn có cơ xoay chuyển. Hắn nhanh chóng vén quân bào quỳ gối trong trướng nói, "Chỉ cần Thái úy có thể cho mạt tướng một cơ hội nữa, thì ân đức như phụ mẫu tái sinh này, mạt tướng suốt đời khó quên."
Thái úy ngồi trên ghế chủ soái đôi mắt sắc bén tóe ra tia sáng lạnh lẽo, thấy Ôn Dật Tài đáp vậy, hắn nở một nụ cười ôn hòa hiếm có, "Ôn tướng quân quá lời rồi, nhi tử của ta e rằng khó mà anh tuấn tài giỏi được như ngươi....có điều, đúng là có một cơ hội, chỉ là không biết tướng quân có thể nắm bắt được nó hay không."
Tất nhiên Ôn tướng quân hoàn toàn không nhận ra ý tứ nhạo báng qua lời nói của Nghiêu Mộ Dã, hắn ta toàn tâm toàn ý hỏi, "Thỉnh Thái úy nói rõ, cơ hội thế nào?"
Nghiêu Mộ Dã vừa dùng một tay xoay cây dao găm vừa đáp, "Chắc hẳn Ôn tướng quân đã nghe nói về việc triều đình muốn kết thúc cuộc chinh phạt người phương Bắc lần này và đang bắt đầu tiến hành nghị hòa rồi, nếu thật sự là thế, vậy sự sỉ nhục vì thua trận của ngươi khó mà có thời gian thay đổi rửa sạch...Trong quốc sử của Đại Ngụy, cái tên Ôn Dật Tài sẽ gắn liền với những cuộc chiến trong sử sách dài dằng dặc..."
Ôn Dật Tài thoáng nhíu mày, "Xin Thái úy đừng thăm dò mạt tướng nữa, chỉ cần Thái úy chỉ đường, trừ hành thích giết vua giết cha ra, những chuyện khác, Ôn Dật Tài sẽ làm không chút chớp mắt."
Thứ Nghiêu Mộ Dã chờ chính là những lời nói này của Ôn Dật Tài. Tuy tên này vì phong lưu mà để hỏng việc, nhưng những chiến công hiển hách năm xưa của hắn ta chính là dựa vào một phần tinh lực dũng mãnh gan dạ đổi lấy, trước đây hắn ta từng trêu chọc phi tử trong cung, tuy đã được Thánh thượng tạm thời áp chế nhưng Thái úy vẫn được nghe kể lại từ mẫu thân, nếu hắn ta đã có sức lực như Thiên Bồng Nguyên Soái đùa giỡn Hằng Nga, vậy Nghiêu Mộ Dã cho rằng việc lần này không phải là Ôn Dật Tài thì chẳng ai làm được!
Thế là Thái úy cầm con dao găm trong tay, căn chuẩn xác ném thẳng vào cây trụ gỗ bên trong trướng, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Ôn Dật Tài, cất tiếng, "Ta muốn ngươi giết một người!"
"..."
Tổ tiên của Đại Hãn người phương Bắc vốn là một bộ tộc lớn, nhưng trong một lần nội loạn gần đây đã chia ra thành hai bộ tộc nhỏ.
Một là bộ tộc Đông Âm với binh hùng tướng mạnh, còn một là bộ tộc Bắc Thiệu rõ ràng hòa hợp với đại Ngụy hơn hẳn, nhưng thực lực bộ tộc Bắc Thiệu kém hơn Đông Âm một chút, ban đầu Thánh thượng đã gả Quan Dương công chúa cho Khả Hãn của Bắc Thiệu.
Đối tượng mà Nghiêu Mộ Dã tấn công lần này chính là bộ tộc lúc nào cũng dũng mãnh hiếu chiến, có ý đồ bất chính với biên cương đại Ngụy, tộc Đông Âm. Đông Âm và Bắc Thiệu vốn chẳng hòa thuận gì, những bộ lạc nhỏ của hai bên luôn tranh chấp liên miên, có điều cuộc tấn công triệt để mãnh liệt lần này của Nghiêu Mộ Dã đối với tộc Đông Âm đã khiến cho tộc Bắc Thiệu, bộ tộc ban đầu vốn chỉ ngồi ngoài hưởng thụ và có quan hệ mật thiết với đại Ngụy phải lo lắng, cho nên mối quan hệ giữa hai tộc bọn họ đã hòa hợp hơn hẳn trước trận chiến.
Lúc này, đặc sứ đang bôn ba trên đường một mạch hướng về phía Bắc, trước khi đặc sứ đi đã được Thánh thượng dặn dò phải tới Bắc Thiệu ở biên cương phía Bắc trước, rồi Khả Hãn của Bắc Thiệu sẽ phái thân tín thay mặt tiến cử đặc sứ với Đại Hãn của Đông Âm.
Lộ trình ban đầu vốn rất thuận lợi, nhưng giữa đường lại gặp khó khăn, nối liền giữa hai bộ tộc là một cây cầu bằng gỗ, có lẽ do lâu năm không tu sửa cho nên khi bước lên suýt chút nữa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế là lại mất thêm vài ngày để tu sửa cây cầu gỗ này. Bước qua được cầu gỗ, nửa đường sứ giả nhận được tin tình báo từ chim bồ câu, tướng quân Ôn Dật Tài của Đại Ngụy khi bảo vệ quân lương đã thất trách, thường xuyên say sưa quá chén tới nỗi cháy cả rèm trướng chứa quân lương, số lượng quân lương bị thiêu hủy lên tới hơn một ngàn, khi cơn hoả hoạn được dập tắt, Ôn Dật Tài vẫn còn ngủ chưa tỉnh. Nghiêu Mộ Dã giận dữ muốn chém Ôn Dật Tài nhằm nêu cao quân pháp, nhưng bộ hạ cũ của Ôn Dật Tài đã niệm ân tình lén thả hắn ta đi. Ôn Dật Tài cùng đường bèn cắn răng, noi gương theo tên thuộc cấp đã đội nón xanh cho hắn, tới Đông Âm tìm nơi nương tựa.
Tuy nhiên, lần này Đại Hãn Đông Âm vô cùng vui vẻ nhìn bộ dạng chật vật của Ôn Dật Tài lúc bị binh lính áp giải tới, Đại Hãn hung hăng gặm nốt nửa miếng sườn cừu trong tay rồi ném phịch xuống đất, sau đò chà xát đôi tay đầy dầu mỡ lên người, cười ha ha đứng dậy, "Người Đại Ngụy các ngươi có câu nói gì ấy nhỉ, không có việc thì không đến điện tam bảo, sao tướng quân Đại Ngụy các ngươi cứ liên tục tới Vương trướng của ta thế hả? Ngươi có biết lúc thuộc cấp của ngươi tìm tới ta nương tựa đã nói gì không?" Hắn ta vừa nói vừa chỉ một ngón tay sang người đang đứng cạnh, trừng mắt nhìn tên phản bội Đại Ngụy, "Hắn ta không có ước nguyện gì, chỉ muốn lấy được cái đầu của ngươi."
Ôn Dật Tài hung dữ khạc một ngụm nước bọt xuống đất, "Bản tướng quân trốn được khỏi đoạn đầu đầi, cái mạng này vốn là được nhặt lại, hiện tại cùng đường bí lối, sống cũng chẳng có ý nghĩa mấy. Ta chỉ có một tâm nguyện, nếu Khả Hãn chém cái kẻ tiểu nhân thông dâm bán chủ chạy theo giặc phản bội tiết lễ kia, ta nguyện đem đầu của Nghiêu Mộ Dã và vạn dặm non sông Đại Ngụy dâng tặng cho Khả Hãn!"
Đại Hãn Đông Âm nghe xong cười rộ, nhìn chằm chằm hắn ta nói, "Ôn tướng quân đúng là gì cũng dám nói, ngươi lấy gì để đổi lại cho ta vạn dặm non sông?"
Ôn Dật Tài không trả lời, hắn ta cúi đầu phủ phục cơ thể, binh lính Đông Âm đứng cạnh lập tức kè đao sát cổ hắn. Ôn Dật Tài không để tâm tới lưỡi đao sắc bén trên cổ, hắn ta dùng hai tay cởi áo giáp trụ trên bắp chân, ra sức xé toạc lớp bên ngoài của chiến bào, móc ra một tờ giấy cuộn tròn ở lớp y phục sát người, rồi đứng lên, chậm rãi mở ra đưa cho Đại Hãn Đông Âm.
Đại Hãn Đông Âm chợt hít một hơi, tờ giấy cuộn đó chính là một bức bản đồ biên cương phía Bắc của đại Ngụy, trên đó không chỉ ghi chú rõ địa điểm để lương thảo mà thậm chí còn có cả nơi đóng quan ải, nhân số thủ thành. Có tấm bản đồ này, biên giới phía Bắc không còn bất cứ bí mật gì đối với Đông Âm nữa, bọn họ sẽ không còn phải bị động phòng thủ như bây giờ, hơn nữa có thể chọn lựa tấn công vào điểm yếu của Đại Ngụy. Ngay lúc Đại Hán muốn xem mảnh vẽ đó, Ôn Dật Tài dùng hai tay ra sức giật mạnh đem tờ giấy xé thành từng mảnh nhỏ, rồi vớt hết tất cả ném vào trong miệng nhai vài cái sau đó nuốt ực xuống. Xong xuôi, Ôn Dật Tài cười lớn, nhìn về phía Đại Hãn Đông Âm đang khiếp sợ nói, "Bản đồ này nằm trong đầu ta, nếu Đại Hãn muốn, xin hãy chém tên tiểu nhân kia."
Đại Hãn Đông Âm cười lạnh lùng, "Nếu ngươi muốn tính mạng của hắn thì cũng không khó, dù sao ngươi cũng phải đưa ra một vài thứ để ta xem có đáng giá hay không chứ." Đại Hãn vừa nói vừa sai người đem Hàn tướng trói lại. Đầu tiên, Hàng tướng một mực cầu xin, thấy Đại Hãn không buồn liếc nhìn mình, hắn sinh lòng tuyệt vọng, biết địa vị lẫn năng lực bản thân quá chênh lệch so với Ôn Dật Tài, đương nhiên Đại Hãn tuyết đối sẽ không chọn mình, lần này hắn sẽ không còn gặp may nữa cho nên hắn chửi ầm lên, binh lính đứng cạnh bước qua cho hắn vài cái bạt tai, mạnh tới nỗi rụng cả răng.
Ôn Dật Tài nhìn bộ dạng thê thảm của tên thuộc hạ đã làm hại mình tới tình cảnh này, nghĩ thầm cười khẩy, "Sớm biết có ngày hôm nay, hà cớ gì ban đầu lại làm thế", rồi hắn nói với Đại Hãn, "Ta cho Đại Hãn xem thành ý của mình, mang giấy bút tới đây."
Hắn vẽ một địa điểm lên mặt giấy, nhìn Đại Hãn, "Đây là đồn cất giữ lương thực ở biên cương Đại Ngụy, ở đó vô cùng quan trọng, thủ vệ binh lính rất nhiều, chỉ cần Đại Hán đánh hạ nơi này là có thể khích lệ sĩ khí, hơn nữa còn thu được thêm lợi ích."
Ban đêm, Đại Hãn Đông Âm phái vài thủ hạ đắc lực tài giỏi dẫn đại đội binh lính lặng lẽ ra khỏi cổng quân doanh, chạy về nơi mà Ôn Dật Tài vẽ. Khi đại quân Đông Âm tới đó, quả nhiên phát hiện thấy rất nhiều thủ vệ, sau một hồi đại chiến, binh sĩ Đại Ngụy không ngăn cản nổi, bị giết và thất bại thảm hại, phân tán bốn phía chạy trốn. Sau khi Đông Âm đánh lui quân Ngụy quả nhiên phát hiện ra vô số lương thảo, bọn họ chất hết mang về doanh trại Đông Âm.
Thấy binh lính đại thắng trở về, Đại Hãn Đông Âm mừng rỡ trong lòng, thiết yến chiêu đãi Ôn Dật Tài, trong buổi tiệc Đại Hãn cũng không quên làm tròn lời hứa của mình.
Đối với Đại Hãn, Hàng tướng Đại Ngụy kia chỉ là một con chó sói để hắn ta lợi dụng nhất thời mà thôi. Nếu bây giờ có Ôn Dật Tài với hàm răng sắc bén hơn, vậy tên Hàng tướng khi khỏi cần cũng được.
Sự dã man của người phương Bắc đã được thể hiện hoàn toàn trong Vương trướng. Trước tiếng cười lớn đầy cuồng vọng của Khả Hãn Đông Âm, tên Hàng tướng kia đã bị người xung quanh bắt lấy, một đao chém phăng đầu trước mặt Ôn Dật Tài, máu từ cổ hắn ta bắn phụt lên cao.
Ôn Dật Tài cười lấy tay xoa chất lỏng đỏ sẫm rớt trên mặt đất, đưa tới bên mép mút mát, vẻ mặt tràn ngập thỏa mãn thể hiện ý tứ có ân báo ân có oán báo oán. Đại Hãn cười nói, "Tốt, ta thích anh hùng có tính cách như loài sói thế này!"
Đúng lúc này, bên ngoài doanh trướng truyền tới tin tình báo, Bắc Thiệu hộ tống đặc sứ Đại Ngụy tới thương nghị chuyện hiệp đàm. Thật ra, từ hơn mười ngày trước, Đại Hãn Đông Âm đã nghe được tin tồn về việc nghị hòa và hắn cũng để lộ ý tứ đồng ý.
Lúc ấy hắn còn có chút động tâm. Nhưng hiện tại qua lời nói của Ôn Dật Tài thì hắn mới biết, tuy thời gian trước Nghiêu Mộ Dã đánh phá hung dữ nhưng thật ra đã sớm rơi vào tình trạng ngoài mạnh trong yếu, bởi vì Nghiêu Mộ Dã quá mức hiếu chiến. Cuộc sống của dân chúng triều đình Đại Ngụy từ lâu đã gặp phải khó khăn, tiếng oán thán khắp nơi. Đại thần trong triều tới tấp kết tội Thái úy, ngay cả Hoàng thượng triều Ngụy bởi nguyên nhân "công cao chấn chủ" của Thái úy, cho nên luôn ngầm phê bình, một thời gian trước còn sai Bạch Hầu gia chuẩn bị thay thế, dẫn tới lòng binh hoang mang, quân sĩ chẳng còn tâm trạng mà chiến đấu. Chỉ cần Đại Hãn chống đỡ thêm một thời gian ngắn nữa thì đại quân triều Ngụy sẽ không chiến mà lùi.
Đại Hãn chợt hiểu ra, chẳng trách rõ ràng triều Ngụy chiếm ưu thế vậy mà còn tới nghị hòa, hóa ra là do không chống đỡ nổi nữa. Nghe Ôn Dật Tài nói, cả Đại Ngụy cũng chỉ có mỗi Nghiêu Mộ Dã xem như biết dùng binh thiện chiến, hơn đứt hạng người tầm thường khác, chỉ cần lợi dụng cơ hội Nghiêu Mộ Dã bị mất quyền mất thế rồi diệt trừ hắn là Đông Âm có thể thúc ngựa dẫn binh, một đường xuôi về hướng Nam, đánh tới kinh đô Đại Ngụy, chiếm cứ Trung Nguyên.
Đại Hãn đã nghĩ kỹ, hắn lập tức cười to, "Lão nhân Triều Ngụy có lòng đưa tên đặc sứ bỏ đi này tới cho Đông Âm ta tế cờ, bay đâu, trói tên đặc sứ này lại cho ta, sáng sớm mai tế cờ ra quân."
(*)Tế cờ:Người xưa thường mê tín tin rằng, thủ lĩnh quân đội trước khi xuất chinh thường giết chết một sinh vật sống nào đó, rồi lấy tế Thần linh, cầu thần linh phù hộ
Sáng sớm hôm sau, kèn lệnh réo liên hồi, binh sĩ bày trận thành hàng, Đông Âm Vương đi cùng với các tướng quân và Ôn Dật Tài, tự tay chém đầu đặc sứ nghị hòa, treo cao trên quân kỳ. Sau đó, đại quân dưới sự chỉ dẫn của Ôn Dật Tài tràn ra, tiếp đó, mấy trạm mà Đông Âm đi qua toàn bộ đều báo về tin thắng trận, còn Ôn Dật Tài dùng một mũi tên bắn thẳng vào lồng ngực Nghiêu Mộ Dã đang đứng trên cổng thành, Nghiêu Mộ Dã hự một tiếng rồi lật người ngã xuống đất.
Đại Hãn Đông Âm trong lòng mừng rỡ như điên, chỉ huy toàn bộ đại quân tấn công...
"Ngụy thư" đời sau ghi lại, đại chiến lần này được vinh danh trong sử sách bằng cái tên cuộc chiến Định Khang, Thái úy Nghiêu Mộ Dã của Đại Ngụy đã quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công, Thái úy và đại tướng quân Tây Bắc là Ôn Dật Tài dùng liên hoàn khổ nhục kế, từng bước dẫn dắt đại quân dưới sự chỉ huy của Đại Hãn Đông Âm tự cao tự đại, bước vào vòng mai phục của Đại Ngụy.
Trận đánh lần này lấy ít thắng nhiều, quân ta đã điên cuồng chém giết năm vạn binh lính Đông Âm, số quân lính bại trận còn sót lại không ngừng chạy trốn về phía Bắc. Trong vòng một đêm, hơn vạn dặm lãnh thổ Bắc địa mà Đại Ngụy đã bị mất mấy trăm năm nay đã thu về lại, bi kịch "di dân khóc cạn nước mắt" rốt cục đã có thể kết thúc.
Đại Ngụy định khang bốn năm, vạn dặm non sông thống nhất, cuối cùng Vương sư cũng có thể quay về kinh đô.
Tin tức đặc sứ Đại Ngụy bị chém được dâng lên trước Long án của Thánh thượng cùng với tấu chương đại thắng của quân Ngụy, trong thời điểm cả nước đang hân hoan thì thật sự không thể cẩn thận tra xét kỹ càng xem đúng sai ra sao được. Thánh thượng vui mừng lệnh chi Bạch Hầu đi thu lại thi thể đặc sự, hộ tống di hài liệt sĩ trung thành về kinh.
Có điều, trong lòng Bạch Thủy Lưu hiểu rõ, việc đặc sứ bị chém đầu này vô cùng kỳ quặc.
Đích thân Bạch Thủy Lưu rõ ràng đã báo cho Nghiêu Thái úy thông tin sắp nghị hòa, nhưng trong lúc quan trọng như thế hắn lại chỉ thị cho Ôn Dật Tài giả vờ đầu hàng Đông Âm, tuy việc nghị hòa bị quấy rối nhưng lại giúp Nghiêu Mộ Dã thành toàn một việc khác, đó là sự nghiệp vĩ đại kinh hoàng thế tục. Bản thân Bạch Thủy Lưu khổ tâm thu xếp, bố trí bàn bạc đủ loại, nhưng tất cả đều hóa thành mây khói khi Nghiêu Mộ Dã lập được công lao to lớn, đúng là khiến cho lòng người phải nổi nóng.
Thế nhưng, thắng làm vua thua làm giặc, giờ có cẩn thận tra cứu nội tình cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Trước khi hồi kinh, Bạch Thủy Lưu đã cố tình đi gặp Nghiêu Mộ Dã một lần, có điều lại nhận được thông báo rằng Nghiêu Thái úy vì muốn Đại Hãn Đông Âm trúng kế đã dùng thân mình làm mồi nhử, trên ngực bị trúng tên, thương thế nghiêm trọng cho nên đang an dưỡng, không thích hợp gặp khách. Có điều, Thái úy có lòng xoa dịu, cho nên đã báo thù rửa hận cho đặc sự bị chết thảm dưới đồ đao của kẻ xâm lược Đông Âm, an ủi linh hồn người chết trên trời có thiêng. Xin Bạch Hầu hãy thay Thái úy nhanh chóng đem những thi thể liệt sĩ anh dũng hy sinh này về kinh thành, lộ trình xa xôi, chớ quên xát muối lên thi thể, tránh cho thi thể liệt sĩ bốc mùi, ruồi nhặng bâu vào thì không ổn.
Bạch Thủy Lưu há có thể không nghe ra sự châm chọc trong lời nói này, nhưng việc đã tới nước này, cứ quanh quẩn mãi cũng vô ích, thà hồi kinh sớm còn hơn, thế là Bạch Thủy Lưu không ở lại nữa mà cáo từ rời đi.
Lúc này, Nghiêu Thái úy quả thật đang dưỡng bệnh, triệu chứng máu chảy quá nhiều làm sao có thể thiếu được một bát canh gà nhân sâm ngon được?
Hắn phải thừa nhận rằng, tiểu nữ nhân kia quả thật rất thông minh, trình độ nấu nướng trong mấy ngày qua càng ngày càng nâng cao, tiến bộ lên nhiều!
Kể từ khi làm đại tướng quân ở Tây Bắc, Ôn Dật Tài chưa từng té ngã một cú nào chật vật như vậy.
Trận chiến này thua cuộc, hắn ta chỉ có thể kìm nén cơn giận khó mà nói nên lời. Nếu hắn tự tay giết chết tiểu tiện nhân trèo tường kia thì dù có bị cấp dưới "phản bội", ít ra hắn ta còn có thể đổ thừa vì bị xui xẻo, không ai có thể mắng chửi hắn bằng cái từ đáng đời được.
Hiếm khi Ôn Dật Tài có thể rộng lượng như vậy một lần, hắn muốn noi theo bậc hiền triết đã khuất, bỏ qua cho tên ái tướng với tinh lực dồi dào, thành toàn một đôi cẩu nam nữ, đổi lại cho mình được cái mỹ danh yêu quý người tài, ai ngờ chưa kịp thuê văn nhân tới trau chuốt tô sắc ngòi bút, truyền bá ca ngợi khắp các tửu lâu và quán trà trên đại Ngụy thì hết chuyện này tới chuyện khác cứ như thiêu thân liên tiếp ùa tới.
Đầu tiên là tiểu thiếp kia đẻ non rồi chết một cách không rõ ràng, tiếp đó người trượng phu như hắn chưa kịp khóc lóc long trời lở đất thì tên gian phu nọ đã dùng danh nghĩa si tình không đổi, cảm động trời đất để đầu hàng chạy sang hàng ngũ của kẻ địch, con mẹ nó, tên gian phu đó vẫn cứ dùng mãi chiêu bài vì báo thù rửa hận cho tiểu thiếp của hắn! Cuối cùng, bản thân hắn chẳng thể bắt bẻ được điều gì, còn bị tên khốn kiếp đó đánh cho tan tác.
Nếu không có sức nhẫn nhục thì gặp phải quả pháo uất ức liên hoàn cỡ này chắc đã sớm tức mà chết rồi.
Tuy Ôn Dật Tài tạm thời chưa tức chết, hơn nữa còn đang sống rất tốt, nhưng hắn tự biết con đường quân lữ của mình đã ngoắc ngoải, không còn duy trì được bao lâu nữa. Người bị lạnh nhạt đã lâu, bỗng dưng lại được Thái úy gọi tới, trong lòng hắn đương nhiên thấp thỏm không yên bởi chẳng biết lành dữ họa phúc ra sao.
(*)lữ: biên chế trong quân đội.
Nghe Thái úy hỏi câu này xong, Ôn Dật Tài lập tức biết chuyện này còn có cơ xoay chuyển. Hắn nhanh chóng vén quân bào quỳ gối trong trướng nói, "Chỉ cần Thái úy có thể cho mạt tướng một cơ hội nữa, thì ân đức như phụ mẫu tái sinh này, mạt tướng suốt đời khó quên."
Thái úy ngồi trên ghế chủ soái đôi mắt sắc bén tóe ra tia sáng lạnh lẽo, thấy Ôn Dật Tài đáp vậy, hắn nở một nụ cười ôn hòa hiếm có, "Ôn tướng quân quá lời rồi, nhi tử của ta e rằng khó mà anh tuấn tài giỏi được như ngươi....có điều, đúng là có một cơ hội, chỉ là không biết tướng quân có thể nắm bắt được nó hay không."
Tất nhiên Ôn tướng quân hoàn toàn không nhận ra ý tứ nhạo báng qua lời nói của Nghiêu Mộ Dã, hắn ta toàn tâm toàn ý hỏi, "Thỉnh Thái úy nói rõ, cơ hội thế nào?"
Nghiêu Mộ Dã vừa dùng một tay xoay cây dao găm vừa đáp, "Chắc hẳn Ôn tướng quân đã nghe nói về việc triều đình muốn kết thúc cuộc chinh phạt người phương Bắc lần này và đang bắt đầu tiến hành nghị hòa rồi, nếu thật sự là thế, vậy sự sỉ nhục vì thua trận của ngươi khó mà có thời gian thay đổi rửa sạch...Trong quốc sử của Đại Ngụy, cái tên Ôn Dật Tài sẽ gắn liền với những cuộc chiến trong sử sách dài dằng dặc..."
Ôn Dật Tài thoáng nhíu mày, "Xin Thái úy đừng thăm dò mạt tướng nữa, chỉ cần Thái úy chỉ đường, trừ hành thích giết vua giết cha ra, những chuyện khác, Ôn Dật Tài sẽ làm không chút chớp mắt."
Thứ Nghiêu Mộ Dã chờ chính là những lời nói này của Ôn Dật Tài. Tuy tên này vì phong lưu mà để hỏng việc, nhưng những chiến công hiển hách năm xưa của hắn ta chính là dựa vào một phần tinh lực dũng mãnh gan dạ đổi lấy, trước đây hắn ta từng trêu chọc phi tử trong cung, tuy đã được Thánh thượng tạm thời áp chế nhưng Thái úy vẫn được nghe kể lại từ mẫu thân, nếu hắn ta đã có sức lực như Thiên Bồng Nguyên Soái đùa giỡn Hằng Nga, vậy Nghiêu Mộ Dã cho rằng việc lần này không phải là Ôn Dật Tài thì chẳng ai làm được!
Thế là Thái úy cầm con dao găm trong tay, căn chuẩn xác ném thẳng vào cây trụ gỗ bên trong trướng, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Ôn Dật Tài, cất tiếng, "Ta muốn ngươi giết một người!"
"..."
Tổ tiên của Đại Hãn người phương Bắc vốn là một bộ tộc lớn, nhưng trong một lần nội loạn gần đây đã chia ra thành hai bộ tộc nhỏ.
Một là bộ tộc Đông Âm với binh hùng tướng mạnh, còn một là bộ tộc Bắc Thiệu rõ ràng hòa hợp với đại Ngụy hơn hẳn, nhưng thực lực bộ tộc Bắc Thiệu kém hơn Đông Âm một chút, ban đầu Thánh thượng đã gả Quan Dương công chúa cho Khả Hãn của Bắc Thiệu.
Đối tượng mà Nghiêu Mộ Dã tấn công lần này chính là bộ tộc lúc nào cũng dũng mãnh hiếu chiến, có ý đồ bất chính với biên cương đại Ngụy, tộc Đông Âm. Đông Âm và Bắc Thiệu vốn chẳng hòa thuận gì, những bộ lạc nhỏ của hai bên luôn tranh chấp liên miên, có điều cuộc tấn công triệt để mãnh liệt lần này của Nghiêu Mộ Dã đối với tộc Đông Âm đã khiến cho tộc Bắc Thiệu, bộ tộc ban đầu vốn chỉ ngồi ngoài hưởng thụ và có quan hệ mật thiết với đại Ngụy phải lo lắng, cho nên mối quan hệ giữa hai tộc bọn họ đã hòa hợp hơn hẳn trước trận chiến.
Lúc này, đặc sứ đang bôn ba trên đường một mạch hướng về phía Bắc, trước khi đặc sứ đi đã được Thánh thượng dặn dò phải tới Bắc Thiệu ở biên cương phía Bắc trước, rồi Khả Hãn của Bắc Thiệu sẽ phái thân tín thay mặt tiến cử đặc sứ với Đại Hãn của Đông Âm.
Lộ trình ban đầu vốn rất thuận lợi, nhưng giữa đường lại gặp khó khăn, nối liền giữa hai bộ tộc là một cây cầu bằng gỗ, có lẽ do lâu năm không tu sửa cho nên khi bước lên suýt chút nữa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế là lại mất thêm vài ngày để tu sửa cây cầu gỗ này. Bước qua được cầu gỗ, nửa đường sứ giả nhận được tin tình báo từ chim bồ câu, tướng quân Ôn Dật Tài của Đại Ngụy khi bảo vệ quân lương đã thất trách, thường xuyên say sưa quá chén tới nỗi cháy cả rèm trướng chứa quân lương, số lượng quân lương bị thiêu hủy lên tới hơn một ngàn, khi cơn hoả hoạn được dập tắt, Ôn Dật Tài vẫn còn ngủ chưa tỉnh. Nghiêu Mộ Dã giận dữ muốn chém Ôn Dật Tài nhằm nêu cao quân pháp, nhưng bộ hạ cũ của Ôn Dật Tài đã niệm ân tình lén thả hắn ta đi. Ôn Dật Tài cùng đường bèn cắn răng, noi gương theo tên thuộc cấp đã đội nón xanh cho hắn, tới Đông Âm tìm nơi nương tựa.
Tuy nhiên, lần này Đại Hãn Đông Âm vô cùng vui vẻ nhìn bộ dạng chật vật của Ôn Dật Tài lúc bị binh lính áp giải tới, Đại Hãn hung hăng gặm nốt nửa miếng sườn cừu trong tay rồi ném phịch xuống đất, sau đò chà xát đôi tay đầy dầu mỡ lên người, cười ha ha đứng dậy, "Người Đại Ngụy các ngươi có câu nói gì ấy nhỉ, không có việc thì không đến điện tam bảo, sao tướng quân Đại Ngụy các ngươi cứ liên tục tới Vương trướng của ta thế hả? Ngươi có biết lúc thuộc cấp của ngươi tìm tới ta nương tựa đã nói gì không?" Hắn ta vừa nói vừa chỉ một ngón tay sang người đang đứng cạnh, trừng mắt nhìn tên phản bội Đại Ngụy, "Hắn ta không có ước nguyện gì, chỉ muốn lấy được cái đầu của ngươi."
Ôn Dật Tài hung dữ khạc một ngụm nước bọt xuống đất, "Bản tướng quân trốn được khỏi đoạn đầu đầi, cái mạng này vốn là được nhặt lại, hiện tại cùng đường bí lối, sống cũng chẳng có ý nghĩa mấy. Ta chỉ có một tâm nguyện, nếu Khả Hãn chém cái kẻ tiểu nhân thông dâm bán chủ chạy theo giặc phản bội tiết lễ kia, ta nguyện đem đầu của Nghiêu Mộ Dã và vạn dặm non sông Đại Ngụy dâng tặng cho Khả Hãn!"
Đại Hãn Đông Âm nghe xong cười rộ, nhìn chằm chằm hắn ta nói, "Ôn tướng quân đúng là gì cũng dám nói, ngươi lấy gì để đổi lại cho ta vạn dặm non sông?"
Ôn Dật Tài không trả lời, hắn ta cúi đầu phủ phục cơ thể, binh lính Đông Âm đứng cạnh lập tức kè đao sát cổ hắn. Ôn Dật Tài không để tâm tới lưỡi đao sắc bén trên cổ, hắn ta dùng hai tay cởi áo giáp trụ trên bắp chân, ra sức xé toạc lớp bên ngoài của chiến bào, móc ra một tờ giấy cuộn tròn ở lớp y phục sát người, rồi đứng lên, chậm rãi mở ra đưa cho Đại Hãn Đông Âm.
Đại Hãn Đông Âm chợt hít một hơi, tờ giấy cuộn đó chính là một bức bản đồ biên cương phía Bắc của đại Ngụy, trên đó không chỉ ghi chú rõ địa điểm để lương thảo mà thậm chí còn có cả nơi đóng quan ải, nhân số thủ thành. Có tấm bản đồ này, biên giới phía Bắc không còn bất cứ bí mật gì đối với Đông Âm nữa, bọn họ sẽ không còn phải bị động phòng thủ như bây giờ, hơn nữa có thể chọn lựa tấn công vào điểm yếu của Đại Ngụy. Ngay lúc Đại Hán muốn xem mảnh vẽ đó, Ôn Dật Tài dùng hai tay ra sức giật mạnh đem tờ giấy xé thành từng mảnh nhỏ, rồi vớt hết tất cả ném vào trong miệng nhai vài cái sau đó nuốt ực xuống. Xong xuôi, Ôn Dật Tài cười lớn, nhìn về phía Đại Hãn Đông Âm đang khiếp sợ nói, "Bản đồ này nằm trong đầu ta, nếu Đại Hãn muốn, xin hãy chém tên tiểu nhân kia."
Đại Hãn Đông Âm cười lạnh lùng, "Nếu ngươi muốn tính mạng của hắn thì cũng không khó, dù sao ngươi cũng phải đưa ra một vài thứ để ta xem có đáng giá hay không chứ." Đại Hãn vừa nói vừa sai người đem Hàn tướng trói lại. Đầu tiên, Hàng tướng một mực cầu xin, thấy Đại Hãn không buồn liếc nhìn mình, hắn sinh lòng tuyệt vọng, biết địa vị lẫn năng lực bản thân quá chênh lệch so với Ôn Dật Tài, đương nhiên Đại Hãn tuyết đối sẽ không chọn mình, lần này hắn sẽ không còn gặp may nữa cho nên hắn chửi ầm lên, binh lính đứng cạnh bước qua cho hắn vài cái bạt tai, mạnh tới nỗi rụng cả răng.
Ôn Dật Tài nhìn bộ dạng thê thảm của tên thuộc hạ đã làm hại mình tới tình cảnh này, nghĩ thầm cười khẩy, "Sớm biết có ngày hôm nay, hà cớ gì ban đầu lại làm thế", rồi hắn nói với Đại Hãn, "Ta cho Đại Hãn xem thành ý của mình, mang giấy bút tới đây."
Hắn vẽ một địa điểm lên mặt giấy, nhìn Đại Hãn, "Đây là đồn cất giữ lương thực ở biên cương Đại Ngụy, ở đó vô cùng quan trọng, thủ vệ binh lính rất nhiều, chỉ cần Đại Hán đánh hạ nơi này là có thể khích lệ sĩ khí, hơn nữa còn thu được thêm lợi ích."
Ban đêm, Đại Hãn Đông Âm phái vài thủ hạ đắc lực tài giỏi dẫn đại đội binh lính lặng lẽ ra khỏi cổng quân doanh, chạy về nơi mà Ôn Dật Tài vẽ. Khi đại quân Đông Âm tới đó, quả nhiên phát hiện thấy rất nhiều thủ vệ, sau một hồi đại chiến, binh sĩ Đại Ngụy không ngăn cản nổi, bị giết và thất bại thảm hại, phân tán bốn phía chạy trốn. Sau khi Đông Âm đánh lui quân Ngụy quả nhiên phát hiện ra vô số lương thảo, bọn họ chất hết mang về doanh trại Đông Âm.
Thấy binh lính đại thắng trở về, Đại Hãn Đông Âm mừng rỡ trong lòng, thiết yến chiêu đãi Ôn Dật Tài, trong buổi tiệc Đại Hãn cũng không quên làm tròn lời hứa của mình.
Đối với Đại Hãn, Hàng tướng Đại Ngụy kia chỉ là một con chó sói để hắn ta lợi dụng nhất thời mà thôi. Nếu bây giờ có Ôn Dật Tài với hàm răng sắc bén hơn, vậy tên Hàng tướng khi khỏi cần cũng được.
Sự dã man của người phương Bắc đã được thể hiện hoàn toàn trong Vương trướng. Trước tiếng cười lớn đầy cuồng vọng của Khả Hãn Đông Âm, tên Hàng tướng kia đã bị người xung quanh bắt lấy, một đao chém phăng đầu trước mặt Ôn Dật Tài, máu từ cổ hắn ta bắn phụt lên cao.
Ôn Dật Tài cười lấy tay xoa chất lỏng đỏ sẫm rớt trên mặt đất, đưa tới bên mép mút mát, vẻ mặt tràn ngập thỏa mãn thể hiện ý tứ có ân báo ân có oán báo oán. Đại Hãn cười nói, "Tốt, ta thích anh hùng có tính cách như loài sói thế này!"
Đúng lúc này, bên ngoài doanh trướng truyền tới tin tình báo, Bắc Thiệu hộ tống đặc sứ Đại Ngụy tới thương nghị chuyện hiệp đàm. Thật ra, từ hơn mười ngày trước, Đại Hãn Đông Âm đã nghe được tin tồn về việc nghị hòa và hắn cũng để lộ ý tứ đồng ý.
Lúc ấy hắn còn có chút động tâm. Nhưng hiện tại qua lời nói của Ôn Dật Tài thì hắn mới biết, tuy thời gian trước Nghiêu Mộ Dã đánh phá hung dữ nhưng thật ra đã sớm rơi vào tình trạng ngoài mạnh trong yếu, bởi vì Nghiêu Mộ Dã quá mức hiếu chiến. Cuộc sống của dân chúng triều đình Đại Ngụy từ lâu đã gặp phải khó khăn, tiếng oán thán khắp nơi. Đại thần trong triều tới tấp kết tội Thái úy, ngay cả Hoàng thượng triều Ngụy bởi nguyên nhân "công cao chấn chủ" của Thái úy, cho nên luôn ngầm phê bình, một thời gian trước còn sai Bạch Hầu gia chuẩn bị thay thế, dẫn tới lòng binh hoang mang, quân sĩ chẳng còn tâm trạng mà chiến đấu. Chỉ cần Đại Hãn chống đỡ thêm một thời gian ngắn nữa thì đại quân triều Ngụy sẽ không chiến mà lùi.
Đại Hãn chợt hiểu ra, chẳng trách rõ ràng triều Ngụy chiếm ưu thế vậy mà còn tới nghị hòa, hóa ra là do không chống đỡ nổi nữa. Nghe Ôn Dật Tài nói, cả Đại Ngụy cũng chỉ có mỗi Nghiêu Mộ Dã xem như biết dùng binh thiện chiến, hơn đứt hạng người tầm thường khác, chỉ cần lợi dụng cơ hội Nghiêu Mộ Dã bị mất quyền mất thế rồi diệt trừ hắn là Đông Âm có thể thúc ngựa dẫn binh, một đường xuôi về hướng Nam, đánh tới kinh đô Đại Ngụy, chiếm cứ Trung Nguyên.
Đại Hãn đã nghĩ kỹ, hắn lập tức cười to, "Lão nhân Triều Ngụy có lòng đưa tên đặc sứ bỏ đi này tới cho Đông Âm ta tế cờ, bay đâu, trói tên đặc sứ này lại cho ta, sáng sớm mai tế cờ ra quân."
(*)Tế cờ:Người xưa thường mê tín tin rằng, thủ lĩnh quân đội trước khi xuất chinh thường giết chết một sinh vật sống nào đó, rồi lấy tế Thần linh, cầu thần linh phù hộ
Sáng sớm hôm sau, kèn lệnh réo liên hồi, binh sĩ bày trận thành hàng, Đông Âm Vương đi cùng với các tướng quân và Ôn Dật Tài, tự tay chém đầu đặc sứ nghị hòa, treo cao trên quân kỳ. Sau đó, đại quân dưới sự chỉ dẫn của Ôn Dật Tài tràn ra, tiếp đó, mấy trạm mà Đông Âm đi qua toàn bộ đều báo về tin thắng trận, còn Ôn Dật Tài dùng một mũi tên bắn thẳng vào lồng ngực Nghiêu Mộ Dã đang đứng trên cổng thành, Nghiêu Mộ Dã hự một tiếng rồi lật người ngã xuống đất.
Đại Hãn Đông Âm trong lòng mừng rỡ như điên, chỉ huy toàn bộ đại quân tấn công...
"Ngụy thư" đời sau ghi lại, đại chiến lần này được vinh danh trong sử sách bằng cái tên cuộc chiến Định Khang, Thái úy Nghiêu Mộ Dã của Đại Ngụy đã quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công, Thái úy và đại tướng quân Tây Bắc là Ôn Dật Tài dùng liên hoàn khổ nhục kế, từng bước dẫn dắt đại quân dưới sự chỉ huy của Đại Hãn Đông Âm tự cao tự đại, bước vào vòng mai phục của Đại Ngụy.
Trận đánh lần này lấy ít thắng nhiều, quân ta đã điên cuồng chém giết năm vạn binh lính Đông Âm, số quân lính bại trận còn sót lại không ngừng chạy trốn về phía Bắc. Trong vòng một đêm, hơn vạn dặm lãnh thổ Bắc địa mà Đại Ngụy đã bị mất mấy trăm năm nay đã thu về lại, bi kịch "di dân khóc cạn nước mắt" rốt cục đã có thể kết thúc.
Đại Ngụy định khang bốn năm, vạn dặm non sông thống nhất, cuối cùng Vương sư cũng có thể quay về kinh đô.
Tin tức đặc sứ Đại Ngụy bị chém được dâng lên trước Long án của Thánh thượng cùng với tấu chương đại thắng của quân Ngụy, trong thời điểm cả nước đang hân hoan thì thật sự không thể cẩn thận tra xét kỹ càng xem đúng sai ra sao được. Thánh thượng vui mừng lệnh chi Bạch Hầu đi thu lại thi thể đặc sự, hộ tống di hài liệt sĩ trung thành về kinh.
Có điều, trong lòng Bạch Thủy Lưu hiểu rõ, việc đặc sứ bị chém đầu này vô cùng kỳ quặc.
Đích thân Bạch Thủy Lưu rõ ràng đã báo cho Nghiêu Thái úy thông tin sắp nghị hòa, nhưng trong lúc quan trọng như thế hắn lại chỉ thị cho Ôn Dật Tài giả vờ đầu hàng Đông Âm, tuy việc nghị hòa bị quấy rối nhưng lại giúp Nghiêu Mộ Dã thành toàn một việc khác, đó là sự nghiệp vĩ đại kinh hoàng thế tục. Bản thân Bạch Thủy Lưu khổ tâm thu xếp, bố trí bàn bạc đủ loại, nhưng tất cả đều hóa thành mây khói khi Nghiêu Mộ Dã lập được công lao to lớn, đúng là khiến cho lòng người phải nổi nóng.
Thế nhưng, thắng làm vua thua làm giặc, giờ có cẩn thận tra cứu nội tình cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Trước khi hồi kinh, Bạch Thủy Lưu đã cố tình đi gặp Nghiêu Mộ Dã một lần, có điều lại nhận được thông báo rằng Nghiêu Thái úy vì muốn Đại Hãn Đông Âm trúng kế đã dùng thân mình làm mồi nhử, trên ngực bị trúng tên, thương thế nghiêm trọng cho nên đang an dưỡng, không thích hợp gặp khách. Có điều, Thái úy có lòng xoa dịu, cho nên đã báo thù rửa hận cho đặc sự bị chết thảm dưới đồ đao của kẻ xâm lược Đông Âm, an ủi linh hồn người chết trên trời có thiêng. Xin Bạch Hầu hãy thay Thái úy nhanh chóng đem những thi thể liệt sĩ anh dũng hy sinh này về kinh thành, lộ trình xa xôi, chớ quên xát muối lên thi thể, tránh cho thi thể liệt sĩ bốc mùi, ruồi nhặng bâu vào thì không ổn.
Bạch Thủy Lưu há có thể không nghe ra sự châm chọc trong lời nói này, nhưng việc đã tới nước này, cứ quanh quẩn mãi cũng vô ích, thà hồi kinh sớm còn hơn, thế là Bạch Thủy Lưu không ở lại nữa mà cáo từ rời đi.
Lúc này, Nghiêu Thái úy quả thật đang dưỡng bệnh, triệu chứng máu chảy quá nhiều làm sao có thể thiếu được một bát canh gà nhân sâm ngon được?
Hắn phải thừa nhận rằng, tiểu nữ nhân kia quả thật rất thông minh, trình độ nấu nướng trong mấy ngày qua càng ngày càng nâng cao, tiến bộ lên nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.