Chương 98
Cuồng Thượng Gia Cuồng
22/03/2020
Trong lúc tâm sự phiền loạn cũng chỉ thu dọn một
chút, cột chặt hồ sơ vào một chồng, nàng cất vào trong hộp
trang sức của mình.
Có một khắc nàng nghĩ rằng nếu nói chuyện với Thái úy đại nhân - người nắm quyền xử lý án này năm xưa thì có khi sẽ có chút manh mối.
Nhưng phải hỏi như thế nào thì lại là vấn đề. Thái úy luôn phản cảm khi nữ tử hỏi đến chính sự. Nếu nàng hỏi về việc năm đó, chắc hẳn sẽ dính dáng đến bản án cũ của loạn đảng Viên gia.
Năm đó hai nhà Nghiêu - Viên nội đấu không thua gì hai con giao long đánh nhau trong hồ sâu, khuấy cho cả vua và dân không yên bình. Giao long đấu thua sẽ bị đánh hạ đến vực sâu không đáy, bị tước móng vuốt, rút gân rồng, đè dưới đáy hồ hóa thành một bãi thịt thối, không còn một chút cơ hội chuyển thế hóa thân nào!
Nếu do nàng khinh xuất vì muốn lật lại bản án cho phụ thân mà kích phát lớp thịt thối rữa bao năm đã đóng tầng ở đáy hồ, quả thực là không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng được cái mặt thối không chịu nổi của Thái úy.
Nghĩ như vậy, ý định hỏi chuyện hắn cũng bị từ bỏ.
Đúng lúc này, Thái úy đã ngâm nước nóng xong, tóc dài xõa ra, mang theo mùi thơm ngát của xà phòng, mặc áo dài rộng đi guốc gỗ bước vào.
Khi hắn bước vào thì thấy Ngọc Châu tóc dài tán loạn, ngồi quỳ trên giường, ngẩn người nhìn cây chuối tây ngoài cửa sổ.
Thái úy biết Ngọc Châu rất xinh đẹp, nhưng vốn là hắn cho rằng người có đẹp đi nữa thì cũng sẽ có ngày nhìn đến phát chán. Cẩn thận ngẫm lại, đời này ngoài mẫu thân và muội muội ra thì không có nữ tử nào có thể khiến hắn xem mãi không chán như Ngọc Châu.
Giống như giờ phút này, một bên mặt của nàng lộ ra giữa mái tóc đen, bị ánh chiều tà ngoài cửa sổ mạ lên một tầng sáng lấp lánh, khiến cho ánh mắt cứ đảo quanh giữa cái mũi thanh tú và đôi môi anh đào của nàng, không sao rời mắt đi được. Nhưng lúc này thiếu nữ lại có một vẻ u buồn nói không nên lời, làm Thái úy sinh ra cảm giác muốn chui vào lòng nàng, hiểu rõ hết suy nghĩ của nàng.
Đang nghĩ như vậy thì Ngọc Châu hơi hơi quay đầu lại nhìn về phía Thái úy đang dựa người vào cửa, nhẹ giọng hỏi: “Thái úy đại nhân ngâm mình sảng khoái không?”
Nghiêu Mộ Dã sải bước đi tới, chân dài co lại, bước lên sụp mềm, ôm nàng vào trong ngực, hôn lên thịt mềm trên gò má nàng rồi nói: “Không chịu theo ta, làm sao ngâm sảng khoái được chứ? Ngồi ở đây suy nghĩ gì đấy?”
Ngọc Châu do dự một chút, chậm rãi nói: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ đến làm sao để bàn chuyện hợp tác được với Vương gia…”
Nghiêu Mộ Dã hơi rụt người lại, nhíu mày nói: “Tại sao phải hợp tác với nhà đó?”
Trong lòng Ngọc Châu vốn đang nghĩ tới vụ án năm xưa của phụ thân, Thái úy hỏi, nàng chỉ là thuận miệng đáp cho có lệ. Ai ngờ Thái úy lại bày ra dáng vẻ đập tan niêu gốm hỏi cho ra nhẽ thế này.
“Nhà bọn họ chính là hoàng thương ngự cống của Đại Ngụy, cung cấp nguyên liệu vàng sáng loáng, chất liệu thượng thừa…”
Ngọc Châu nói một nửa rồi mới liếc thấy Thái úy hơi âm trầm sắc mặt, khẽ híp mắt phượng, lập tức hoàn hồn trở lại, đúng lúc ngừng nói.
Thái úy nhìn nàng nói đến một nửa lại ngừng, liền nói mỉa: “Ta xem Vương gia không có sắc vàng tốt, người cũng rất thanh tú… Nếu thật sự hợp tác thì chẳng phải sau này nàng sẽ thường xuyên đối chiếu sổ sách, kiểm kê hàng hóa với Vương Kính Đường kia sao?”
Trong lòng Ngọc Châu biết cái hũ giấm lâu năm này lại muốn mở nắp rồi. Thế nhưng lúc này tâm tư nàng đang rối bời, cũng lười ứng đối vưới Thái úy đại nhân này, liền xoay người xuống đất xỏ giày mềm, nói: “Thân thể hắn từ trước đến nay yếu ớt, mặc kệ việc kinh doanh trong nhà, làm sao lại phải đối chiếu sổ sách với hắn… Thái úy đói bụng chưa, ta bảo thị nữ mang đồ ăn lên…”
Sao Nghiêu Mộ Dã lại không biết nàng đang bốn lạng đẩy ngàn cân chứ?
Làm sao có thể mắc mưu đây? Hắn đưa chân dài móc lấy eo thon của nàng, lạnh lùng nói: “Môn khách của Nghiêu phủ tự do buôn bán ngọc khí hàng hóa. Nếu nàng cần vàng, ta bảo bọn họ đến đây chào ra mắt là được rồi. Mấy ngày này nàng chọn lựa ngọc thô xong, chúng ta mau quay lại kinh thành đi, mẫu thân cũng rất nhớ nàng…”
Ngọc Châu thấy hắn lại tự quyết định, nàng lập tức lạnh mặt, giọng điệu nhàn nhạt: “Mấy thứ vàng bạc tục vật thế này không dám mang tới làm bẩn mắt Thái úy. Nếu Thái úy cảm thấy ta không xứng làm hoàng thương thì cứ tấu trình lên Hoàng thượng thu hồi thương bài của ta. Còn không thì xin Thái úy chớ có can thiệp đến việc kinh doanh lặt vặt nhỏ nhặt ở cửa hàng của ta.”
Đều nói thương nhân trục lợi, mặt mày đáng ghét! Hôm nay xem như Nghiêu Mộ Dã mới thấy được sắc mặt của nữ thương nhân này khi nói tới chuyện kinh doanh.
Chân móc ở eo nhỏ của nàng hơi dùng sức một chút, liền kéo nàng về lại trên giường hẹp, lạnh mày, lạnh mắt nói: “Càng ngày càng cáu kỉnh nhỉ? Thật sự nghĩ là ta không nỡ xử lí nàng hả?”
Ngọc Châu thuận thế mềm mại tựa vào lồng ngực hắn, tóc rài rối tung xõa lên ngực hắn, nâng chiếu cằm trơn bóng lên, hơi mở đôi mắt quyến rũ, vạt váo hơi lỏng lẻo, lộ ra cái yếm đỏ cao vút ở bên trong. Nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: “Xử lý nhẹ chút… được không?”
Nữ tử thường ngày đoan trang hiền thục, thỉnh thoảng lộ ra dáng vẻ lười nhác làm nũng như mèo con thế kia thật là khiến người ta không tài nào trụ nổi!
Nghiêu Mộ Dã đầy mình lửa giận, vừa bùng lên chút đã lập tức bị mặt mày mờ mịt kia làm giảm đi hơn phân nửa. Hắn cúi đầu ngậm lấy bờ môi mềm mại kia, ậm ờ nói: “Lực nhẹ sao được? Phải là xử lí mạnh bạo mới đúng!”
Thái úy đại nhân quả nhiên là cao thủ, tất nhiên là phải cẩn thận xử lí.
Bốn lạng thì tất nhiên không đẩy nổi Thái úy đại nhân ngàn cân, nhưng là bốn lạng thịt non mềm lại đẩy cho vạn quân lửa giận biến mất đến không còn tăm hơi.
Sau một phen giường gối lay động, mềm nhẹ nhuyễn ngọc xong, Thái úy đại nhân đúng là có chút đói bụng nên gọi thị nữ trước hết bưng vào hai thùng nước sạch, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì lại để thị nữ đưa lên chút đồ ăn.
Ở trong quân doanh đều là ăn uống nhạt nhẽo vô vị, lúc này chiến sự đã kết thúc, đương nhiên Nghiêu Mộ Dã không để bản thân phải khổ, tự mình hưởng thụ sung sướng một chút.
Ngoài đồ ăn thường ngày, đầu bếp còn cố ý đưa tới một mâm nguyên con dê non nướng trong hố đất.
Đây là hố nướng đào ba thước đất mới có trong hành quán, rất thú vị. Dưới đáy rải than, dê non được quét lớp dầu, treo lên vách hố. Cứ thế nướng từ từ, hơn nửa canh giờ sau, dê non lấy lên từ hố đất ánh lên sắc vàng lẫn đỏ, lớp da bóng nhẫy ướp hương liệu Tây Bắc thơm giòn, mềm thịt, đặc biệt là thoang thoảng mùi thơm trái cây. Cách ăn như vậy cũng chỉ có thể dùng dê non bị thiến béo mập ở Tây Bắc này mới mang đến hương vị thơm ngon mà không hôi mùi thịt dê.
Bởi vì gia vị ướp vừa miệng nên lúc ăn cũng không cần chấm thêm nước sốt gì, chỉ cần đầu bếp đứng một bên lấy dao sắc nhanh nhạy cắt thành lát là được. Vốn dĩ Ngọc Châu không thích ăn mấy món béo ngậy như vậy, nhưng từ khi ở cùng Thái úy, ẩm thực cũng ảnh hưởng lẫn nhau, bị hắn lôi kéo ăn nhiều thịt hơn.
Dù nàng lớn lên ở Tây Bắc nhưng kiểu dùng số tiền lớn để mời đầu bếp nướng dê như thế này cũng không mấy khi được ăn. Cho dù là phú hộ ở địa phương thì cũng hơn phân nửa là dịp yến hội mới có thể mời người về đào hố nướng như thế.
Thế nhưng ăn vài miếng đã ngán dầu mỡ, Ngọc Châu lại kêu nhà bếp đưa lên một rổ rau tía tô, dùng để bọc thịt dê rồi ăn, ngược lại có hương vị ngon lành rất khác biệt.
Thái úy thấy nàng ăn khác lạ, cũng để nàng bọc một miếng đút vào miệng mình, lại mút cả mấy ngón tay mảnh khảnh nơi đầu môi, quả nhiên là cực kỳ ngon miệng!
Lại uống thêm một ly rượu trái cây đặc sản nơi đây, đúng là đầu lưỡi sinh hương, dự vị không thôi.
Bọn thị nữ ở hành quán không biết tình hình ‘mưa gió’ ở kinh thành, nhất thời đều cúi đầu, trong lòng kinh ngạc. Thái úy đại nhân lần trước khi tới Tây Bắc còn không dính nữ sắc, dáng vẻ thanh tâm quả dục, mà bây giờ thì lại như sông băng tan chảy, sóng xuân dập dềnh rồi!
Mà người khiến đại nhân ‘xuân về mặt đất’ lại là hạ đường phụ Tây Bắc trước đây đến hành quán không cẩn thận bị gãy cổ tay?
Càng khiến cho người ta không dám nhìn đó là khi khóe miệng của nàng bị dính chút dầu mỡ do ăn uống, Nghiêu gia Nhị lang thế mà lại tự mình cầm lấy khăn, mỉm cười giúp nàng lau khóe miệng.
Cảnh tượng dịu dàng quấn quýt như vậy, còn kinh thiên động địa hơn cả việc sông lớn của Tây Bắc tan chảy! Từng trận sấm vang, khiến người ta có cảm giác trời sập đất lún…
Trong lúc đang ăn cơm, có gã sai vặt đưa cho thị nữ hầu hạ một chồng thư thật dày từ kinh thành vừa đưa tới. Thị nữ đợi chủ tử ở bên trong ăn xong hết, dùng trà xúc miệng, sau đó mới dùng khay gỗ thơm bưng thư đến cho Thái úy đại nhân xem qua.
Nghiêu Mộ Dã vừa lau chùi tay vừa nhìn một chút, ngoài mấy phong thư từ công sở* còn có thư của mẫu thân và muội muội, trong đó có một phong thư là Tiêu Phi nương nương trong cung viết cho Ngọc Châu.
*công sở: nơi làm việc thời xưa
Nghiêu Mộ Dã lần lượt kiểm tra qua con dấu đóng trên các phong thư, dùng dao rọc giấy mở thư quân sở ra xem qua một vòng, đều là một chút việc vặt của chuyện rút quân và điều động nhân lực.
Sau đó hắn liền mở thư của mẫu thân, nhanh chóng đọc lướt qua, ngoại trừ một ít chuyện cuộc sống hàng ngày làm nền ra mẫu thân còn kể lại một ít hướng đi của quần thần trong triều gần đây. Nhưng rốt cuộc không phải là mẫu tử gặp mặt nói chuyện, mấy việc truyền tin trên giấy mực như này đa số là dễ để lại nhược điểm, cho nên Nghiêu phu nhân trước nay hành sự tích thủy bất lộ* nói gì cũng chỉ nói hai phần.
*tích thủy bất lộ: nói năng, hành sự cẩn thận, chặt chẽ không lộ sơ hở
Rất nhiều lời còn lại đều là dựa vào sự ăn ý giữa mẫu tử mà tinh tế phỏng đoán.
Có điều Nghiêu Mộ Dã đại khái đã nhìn ra được mẫu thân đang thúc giục hắn hồi kinh, giữa những câu chữ trong thư, ngoại trừ hỏi han ân cần giữa mẫu tử ra thì còn mang theo mấy phần cảm giác hối hắn hồi kinh gấp.
Nghiêu Mộ Dã hơi nhướng mày, mở thư của muội muội ra. Thư của thiếu nữ đậu khấu* đang nhàm chán thì không có việc gì quan trọng, chỉ là năn nỉ ca ca trở về nhanh hơn chút, tiểu thư các phủ đều mong mỏi Bắc quân chiến thắng trở về. Chỉ là hắn nhìn ra người thân muội chờ mong chẳng phải là nhị ca này mà là một người khác, là vị ‘cấp dưới’ mà muội ấy luôn tha thiết nhắc nhở hắn quan tâm.
*Đậu khấu: thơ văn cổ của Trubg Quốc thường dùng hình ảnh hoa đậu khấu để ẩn dụ hình ảnh thiếu nữ tuổi 13.
Đơn giản là một ngày không gặp như cách ba thu của mấy tiểu cô nương mà thôi.
Có điều phong thư mà Tiêu Phi nương nương viết cho Ngọc Châu thì lại có chút ý vị sâu xa.
Hắn liếc mắt nhìn phong thư này, dao rọc giấy trong tay khẽ dằn lên bàn bên cạnh, lá trà nâu trong ly cũng theo đó mà khẽ sóng sánh.
Ngọc Châu nhìn qua, trái lại cảm thấy cần phải nói một lời: “Thái úy đại nhân, kia là thư của ta đúng không? Xin đưa cho ta đi.”
Có một khắc nàng nghĩ rằng nếu nói chuyện với Thái úy đại nhân - người nắm quyền xử lý án này năm xưa thì có khi sẽ có chút manh mối.
Nhưng phải hỏi như thế nào thì lại là vấn đề. Thái úy luôn phản cảm khi nữ tử hỏi đến chính sự. Nếu nàng hỏi về việc năm đó, chắc hẳn sẽ dính dáng đến bản án cũ của loạn đảng Viên gia.
Năm đó hai nhà Nghiêu - Viên nội đấu không thua gì hai con giao long đánh nhau trong hồ sâu, khuấy cho cả vua và dân không yên bình. Giao long đấu thua sẽ bị đánh hạ đến vực sâu không đáy, bị tước móng vuốt, rút gân rồng, đè dưới đáy hồ hóa thành một bãi thịt thối, không còn một chút cơ hội chuyển thế hóa thân nào!
Nếu do nàng khinh xuất vì muốn lật lại bản án cho phụ thân mà kích phát lớp thịt thối rữa bao năm đã đóng tầng ở đáy hồ, quả thực là không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng được cái mặt thối không chịu nổi của Thái úy.
Nghĩ như vậy, ý định hỏi chuyện hắn cũng bị từ bỏ.
Đúng lúc này, Thái úy đã ngâm nước nóng xong, tóc dài xõa ra, mang theo mùi thơm ngát của xà phòng, mặc áo dài rộng đi guốc gỗ bước vào.
Khi hắn bước vào thì thấy Ngọc Châu tóc dài tán loạn, ngồi quỳ trên giường, ngẩn người nhìn cây chuối tây ngoài cửa sổ.
Thái úy biết Ngọc Châu rất xinh đẹp, nhưng vốn là hắn cho rằng người có đẹp đi nữa thì cũng sẽ có ngày nhìn đến phát chán. Cẩn thận ngẫm lại, đời này ngoài mẫu thân và muội muội ra thì không có nữ tử nào có thể khiến hắn xem mãi không chán như Ngọc Châu.
Giống như giờ phút này, một bên mặt của nàng lộ ra giữa mái tóc đen, bị ánh chiều tà ngoài cửa sổ mạ lên một tầng sáng lấp lánh, khiến cho ánh mắt cứ đảo quanh giữa cái mũi thanh tú và đôi môi anh đào của nàng, không sao rời mắt đi được. Nhưng lúc này thiếu nữ lại có một vẻ u buồn nói không nên lời, làm Thái úy sinh ra cảm giác muốn chui vào lòng nàng, hiểu rõ hết suy nghĩ của nàng.
Đang nghĩ như vậy thì Ngọc Châu hơi hơi quay đầu lại nhìn về phía Thái úy đang dựa người vào cửa, nhẹ giọng hỏi: “Thái úy đại nhân ngâm mình sảng khoái không?”
Nghiêu Mộ Dã sải bước đi tới, chân dài co lại, bước lên sụp mềm, ôm nàng vào trong ngực, hôn lên thịt mềm trên gò má nàng rồi nói: “Không chịu theo ta, làm sao ngâm sảng khoái được chứ? Ngồi ở đây suy nghĩ gì đấy?”
Ngọc Châu do dự một chút, chậm rãi nói: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ đến làm sao để bàn chuyện hợp tác được với Vương gia…”
Nghiêu Mộ Dã hơi rụt người lại, nhíu mày nói: “Tại sao phải hợp tác với nhà đó?”
Trong lòng Ngọc Châu vốn đang nghĩ tới vụ án năm xưa của phụ thân, Thái úy hỏi, nàng chỉ là thuận miệng đáp cho có lệ. Ai ngờ Thái úy lại bày ra dáng vẻ đập tan niêu gốm hỏi cho ra nhẽ thế này.
“Nhà bọn họ chính là hoàng thương ngự cống của Đại Ngụy, cung cấp nguyên liệu vàng sáng loáng, chất liệu thượng thừa…”
Ngọc Châu nói một nửa rồi mới liếc thấy Thái úy hơi âm trầm sắc mặt, khẽ híp mắt phượng, lập tức hoàn hồn trở lại, đúng lúc ngừng nói.
Thái úy nhìn nàng nói đến một nửa lại ngừng, liền nói mỉa: “Ta xem Vương gia không có sắc vàng tốt, người cũng rất thanh tú… Nếu thật sự hợp tác thì chẳng phải sau này nàng sẽ thường xuyên đối chiếu sổ sách, kiểm kê hàng hóa với Vương Kính Đường kia sao?”
Trong lòng Ngọc Châu biết cái hũ giấm lâu năm này lại muốn mở nắp rồi. Thế nhưng lúc này tâm tư nàng đang rối bời, cũng lười ứng đối vưới Thái úy đại nhân này, liền xoay người xuống đất xỏ giày mềm, nói: “Thân thể hắn từ trước đến nay yếu ớt, mặc kệ việc kinh doanh trong nhà, làm sao lại phải đối chiếu sổ sách với hắn… Thái úy đói bụng chưa, ta bảo thị nữ mang đồ ăn lên…”
Sao Nghiêu Mộ Dã lại không biết nàng đang bốn lạng đẩy ngàn cân chứ?
Làm sao có thể mắc mưu đây? Hắn đưa chân dài móc lấy eo thon của nàng, lạnh lùng nói: “Môn khách của Nghiêu phủ tự do buôn bán ngọc khí hàng hóa. Nếu nàng cần vàng, ta bảo bọn họ đến đây chào ra mắt là được rồi. Mấy ngày này nàng chọn lựa ngọc thô xong, chúng ta mau quay lại kinh thành đi, mẫu thân cũng rất nhớ nàng…”
Ngọc Châu thấy hắn lại tự quyết định, nàng lập tức lạnh mặt, giọng điệu nhàn nhạt: “Mấy thứ vàng bạc tục vật thế này không dám mang tới làm bẩn mắt Thái úy. Nếu Thái úy cảm thấy ta không xứng làm hoàng thương thì cứ tấu trình lên Hoàng thượng thu hồi thương bài của ta. Còn không thì xin Thái úy chớ có can thiệp đến việc kinh doanh lặt vặt nhỏ nhặt ở cửa hàng của ta.”
Đều nói thương nhân trục lợi, mặt mày đáng ghét! Hôm nay xem như Nghiêu Mộ Dã mới thấy được sắc mặt của nữ thương nhân này khi nói tới chuyện kinh doanh.
Chân móc ở eo nhỏ của nàng hơi dùng sức một chút, liền kéo nàng về lại trên giường hẹp, lạnh mày, lạnh mắt nói: “Càng ngày càng cáu kỉnh nhỉ? Thật sự nghĩ là ta không nỡ xử lí nàng hả?”
Ngọc Châu thuận thế mềm mại tựa vào lồng ngực hắn, tóc rài rối tung xõa lên ngực hắn, nâng chiếu cằm trơn bóng lên, hơi mở đôi mắt quyến rũ, vạt váo hơi lỏng lẻo, lộ ra cái yếm đỏ cao vút ở bên trong. Nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: “Xử lý nhẹ chút… được không?”
Nữ tử thường ngày đoan trang hiền thục, thỉnh thoảng lộ ra dáng vẻ lười nhác làm nũng như mèo con thế kia thật là khiến người ta không tài nào trụ nổi!
Nghiêu Mộ Dã đầy mình lửa giận, vừa bùng lên chút đã lập tức bị mặt mày mờ mịt kia làm giảm đi hơn phân nửa. Hắn cúi đầu ngậm lấy bờ môi mềm mại kia, ậm ờ nói: “Lực nhẹ sao được? Phải là xử lí mạnh bạo mới đúng!”
Thái úy đại nhân quả nhiên là cao thủ, tất nhiên là phải cẩn thận xử lí.
Bốn lạng thì tất nhiên không đẩy nổi Thái úy đại nhân ngàn cân, nhưng là bốn lạng thịt non mềm lại đẩy cho vạn quân lửa giận biến mất đến không còn tăm hơi.
Sau một phen giường gối lay động, mềm nhẹ nhuyễn ngọc xong, Thái úy đại nhân đúng là có chút đói bụng nên gọi thị nữ trước hết bưng vào hai thùng nước sạch, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì lại để thị nữ đưa lên chút đồ ăn.
Ở trong quân doanh đều là ăn uống nhạt nhẽo vô vị, lúc này chiến sự đã kết thúc, đương nhiên Nghiêu Mộ Dã không để bản thân phải khổ, tự mình hưởng thụ sung sướng một chút.
Ngoài đồ ăn thường ngày, đầu bếp còn cố ý đưa tới một mâm nguyên con dê non nướng trong hố đất.
Đây là hố nướng đào ba thước đất mới có trong hành quán, rất thú vị. Dưới đáy rải than, dê non được quét lớp dầu, treo lên vách hố. Cứ thế nướng từ từ, hơn nửa canh giờ sau, dê non lấy lên từ hố đất ánh lên sắc vàng lẫn đỏ, lớp da bóng nhẫy ướp hương liệu Tây Bắc thơm giòn, mềm thịt, đặc biệt là thoang thoảng mùi thơm trái cây. Cách ăn như vậy cũng chỉ có thể dùng dê non bị thiến béo mập ở Tây Bắc này mới mang đến hương vị thơm ngon mà không hôi mùi thịt dê.
Bởi vì gia vị ướp vừa miệng nên lúc ăn cũng không cần chấm thêm nước sốt gì, chỉ cần đầu bếp đứng một bên lấy dao sắc nhanh nhạy cắt thành lát là được. Vốn dĩ Ngọc Châu không thích ăn mấy món béo ngậy như vậy, nhưng từ khi ở cùng Thái úy, ẩm thực cũng ảnh hưởng lẫn nhau, bị hắn lôi kéo ăn nhiều thịt hơn.
Dù nàng lớn lên ở Tây Bắc nhưng kiểu dùng số tiền lớn để mời đầu bếp nướng dê như thế này cũng không mấy khi được ăn. Cho dù là phú hộ ở địa phương thì cũng hơn phân nửa là dịp yến hội mới có thể mời người về đào hố nướng như thế.
Thế nhưng ăn vài miếng đã ngán dầu mỡ, Ngọc Châu lại kêu nhà bếp đưa lên một rổ rau tía tô, dùng để bọc thịt dê rồi ăn, ngược lại có hương vị ngon lành rất khác biệt.
Thái úy thấy nàng ăn khác lạ, cũng để nàng bọc một miếng đút vào miệng mình, lại mút cả mấy ngón tay mảnh khảnh nơi đầu môi, quả nhiên là cực kỳ ngon miệng!
Lại uống thêm một ly rượu trái cây đặc sản nơi đây, đúng là đầu lưỡi sinh hương, dự vị không thôi.
Bọn thị nữ ở hành quán không biết tình hình ‘mưa gió’ ở kinh thành, nhất thời đều cúi đầu, trong lòng kinh ngạc. Thái úy đại nhân lần trước khi tới Tây Bắc còn không dính nữ sắc, dáng vẻ thanh tâm quả dục, mà bây giờ thì lại như sông băng tan chảy, sóng xuân dập dềnh rồi!
Mà người khiến đại nhân ‘xuân về mặt đất’ lại là hạ đường phụ Tây Bắc trước đây đến hành quán không cẩn thận bị gãy cổ tay?
Càng khiến cho người ta không dám nhìn đó là khi khóe miệng của nàng bị dính chút dầu mỡ do ăn uống, Nghiêu gia Nhị lang thế mà lại tự mình cầm lấy khăn, mỉm cười giúp nàng lau khóe miệng.
Cảnh tượng dịu dàng quấn quýt như vậy, còn kinh thiên động địa hơn cả việc sông lớn của Tây Bắc tan chảy! Từng trận sấm vang, khiến người ta có cảm giác trời sập đất lún…
Trong lúc đang ăn cơm, có gã sai vặt đưa cho thị nữ hầu hạ một chồng thư thật dày từ kinh thành vừa đưa tới. Thị nữ đợi chủ tử ở bên trong ăn xong hết, dùng trà xúc miệng, sau đó mới dùng khay gỗ thơm bưng thư đến cho Thái úy đại nhân xem qua.
Nghiêu Mộ Dã vừa lau chùi tay vừa nhìn một chút, ngoài mấy phong thư từ công sở* còn có thư của mẫu thân và muội muội, trong đó có một phong thư là Tiêu Phi nương nương trong cung viết cho Ngọc Châu.
*công sở: nơi làm việc thời xưa
Nghiêu Mộ Dã lần lượt kiểm tra qua con dấu đóng trên các phong thư, dùng dao rọc giấy mở thư quân sở ra xem qua một vòng, đều là một chút việc vặt của chuyện rút quân và điều động nhân lực.
Sau đó hắn liền mở thư của mẫu thân, nhanh chóng đọc lướt qua, ngoại trừ một ít chuyện cuộc sống hàng ngày làm nền ra mẫu thân còn kể lại một ít hướng đi của quần thần trong triều gần đây. Nhưng rốt cuộc không phải là mẫu tử gặp mặt nói chuyện, mấy việc truyền tin trên giấy mực như này đa số là dễ để lại nhược điểm, cho nên Nghiêu phu nhân trước nay hành sự tích thủy bất lộ* nói gì cũng chỉ nói hai phần.
*tích thủy bất lộ: nói năng, hành sự cẩn thận, chặt chẽ không lộ sơ hở
Rất nhiều lời còn lại đều là dựa vào sự ăn ý giữa mẫu tử mà tinh tế phỏng đoán.
Có điều Nghiêu Mộ Dã đại khái đã nhìn ra được mẫu thân đang thúc giục hắn hồi kinh, giữa những câu chữ trong thư, ngoại trừ hỏi han ân cần giữa mẫu tử ra thì còn mang theo mấy phần cảm giác hối hắn hồi kinh gấp.
Nghiêu Mộ Dã hơi nhướng mày, mở thư của muội muội ra. Thư của thiếu nữ đậu khấu* đang nhàm chán thì không có việc gì quan trọng, chỉ là năn nỉ ca ca trở về nhanh hơn chút, tiểu thư các phủ đều mong mỏi Bắc quân chiến thắng trở về. Chỉ là hắn nhìn ra người thân muội chờ mong chẳng phải là nhị ca này mà là một người khác, là vị ‘cấp dưới’ mà muội ấy luôn tha thiết nhắc nhở hắn quan tâm.
*Đậu khấu: thơ văn cổ của Trubg Quốc thường dùng hình ảnh hoa đậu khấu để ẩn dụ hình ảnh thiếu nữ tuổi 13.
Đơn giản là một ngày không gặp như cách ba thu của mấy tiểu cô nương mà thôi.
Có điều phong thư mà Tiêu Phi nương nương viết cho Ngọc Châu thì lại có chút ý vị sâu xa.
Hắn liếc mắt nhìn phong thư này, dao rọc giấy trong tay khẽ dằn lên bàn bên cạnh, lá trà nâu trong ly cũng theo đó mà khẽ sóng sánh.
Ngọc Châu nhìn qua, trái lại cảm thấy cần phải nói một lời: “Thái úy đại nhân, kia là thư của ta đúng không? Xin đưa cho ta đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.