Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 99

Cuồng Thượng Gia Cuồng

22/03/2020

Ngọc Châu đã nếm thử vài lần cứng rắn đối đầu với Thái úy đều là bất lực quay đầu. Vị đại nhân này từ trước đến nay ưa mềm không ưa cứng. Thế nên khi thấy Thái úy đánh giá nàng, nàng cũng chỉ cố sức dịu dàng nói: “Từ nhỏ ta và Nhị tỷ tình cảm rất tốt, lần này về Tây Bắc lâu rồi, hẳn là tỷ ấy rất nhớ ta. Lẽ nào ngay cả thư từ giữa tỷ muội kiểu này mà Thái úy cũng muốn đích thân Thái úy xem qua?”

Từ sau khi mẫu thân nói hiện nay Bạch thị tham dự vào loạn cung đình, Nghiêu Mộ Dã cực kỳ khó chịu với chuyện trong và ngoài cung cấu kết với nhau.

Hắn đã coi Ngọc Châu như thê tử của mình, tất nhiên đối với mấy chuyện hằng ngày này cũng yêu cầu nghiêm khắc, quyết không để nàng có liên quan đến phi tử trong cung, can thiệp vào gia sự của Thánh thượng.

Thế nhưng ngẫm nghĩ lại thì Tiêu Phi kia ở trong cung cũng không được sủng ái cho lắm, mà Ngọc Châu thì khó lắm mới có được tỷ muội thân thiết, nếu cương quyết bắt Ngọc Châu đoạn tuyệt lui tới với Tiêu Phi, có khi tiểu nữ tử này lại trốn đến nơi không người mà tí tách rơi lệ mất… Nghĩ vậy, cuối cùng Thái úy cũng chậm chạp đưa phong thư kia đến tay Ngọc Châu, đồng thời nói: “Dù sao nàng ta cũng là phi tử trong cung, nàng lui tới với nàng ta cũng không thể thân cận như tỷ muội bình thường được.”

Ngọc Châu lên tiếng đồng ý, lúc này mới được cầm thư, tranh thủ lúc Thái úy đi thư phòng xử lý chính vụ nàng mới mở thư ra đọc nội dung trong đó.

Trong cung nhiều tai mắt, thư truyền đi lại phải qua tay tận mấy người nên trong thư Tiêu Phi cũng viết cẩn thận, đa phần là tán gẫu về chuyện mình nuôi hoa cỏ. Nhưng ở trong thư thật ra có một câu khiến Ngọc Châu nghiền ngẫm. Nàng ta nói từ khi có được trâm ngọc do muội muội tự tay làm thì bệnh đau đầu đã đỡ hẳn, chỉ là trong bụng lại không được yên ổn, hình như bệnh đau bụng ngày trước lại tái phát, gần đây hay mệt mỏi, thái y trong cung lại không tới thỉnh mạch đúng hạn. Hi vọng muội muội mau chóng hồi kinh, có thể tự mình vào cung trấn an bệnh thể…

Lúc trước khi Ngọc Châu đưa vòng ngọc kia qua thay vòng thuốc thì đúng là trong hộp gấp có để một cây trâm ngọc cho hợp với tình hình. Thế nhưng trâm ngọc đấy làm gì có tác dụng trị đau đầu, huống chi chưa từng nghe Nhị tỷ nhắc tới đau đầu. Nàng đọc đi đọc lại câu kia. Đột nhiên thoáng chốc hiểu ra, lẽ nào… ý Nhị tỷ đang nói là tỷ ấy lại có thai?

Nếu như đặt ở hậu cung trước kia, có long mạch là chuyện rất đáng mừng, nhất là người như Nhị tỷ, là một phi tử bị ruồng bỏ, thất sủng, nếu như có hài tử thì cũng an ủi cho những ngày tháng tịch mịch, vắng vẻ sau này ở trong cung.

Thế nhưng, còn chưa xác định được người động tay động tay vào cái vòng ngọc đưa cho Nhị tỷ kia, nếu thật sự là Hoàng hậu có ý không muốn để Nhị tỷ mang thai thì lúc này Tiêu Phi có thai quả thực như một cái bùa đòi mạng dán ở trên người, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Trong lòng Nhị tỷ cũng biết rõ điều này, hơn nữa trước đây tỷ ấy đã sảy thai hai lần, nếu như cái thai này không giữ được bình an thì chỉ sợ sẽ liên lụy đến cả tính mạnh mất!

Sau khi đọc đi đọc lại bức thư, Ngọc Châu cũng muốn nhanh chóng hoàn thành chuyện ở Tây Bắc, sớm trở lại kinh thành.

Ngày hôm sau, lịch trình của Ngọc Châu được xếp kín mít. Đâu tiên nàng đi quặng ngọc xem ngọc thô, chọn ra mấy khối ngọc thô lớn cần mang về kinh rồi sau đó đến Vương gia bàn chuyện công việc hợp tác làm ăn sau này.

Chuyện kiểm tra ngọc thô xem như tiến hành thuận lợi. Ngoại trừ chọn được mấy khối lớn chất lượng không tầm thường ra thì còn cẩn thận dùng đèn chiếu chọn được hai rương hạt ngọc thô.

Hạt ngọc thô đa phần là để dùng chế tạo mấy món đồ nhỏ, đồ trang sức. Vật càng nhỏ càng không thể có tì vết, thế nên khi chọn lựa mỗi một hạt ngọc thì trong lòng Ngọc Châu đều tính sẵn, lựa chọn những hạt có chất lượng ngọc thượng thừa, nhẵn nhụi, màu sắc sáng bóng; nếu không thì cho dù có chạm trổ tinh vi đi nữa cũng chẳng thể bù lại được khuyết điểm vốn có của ngọc thô.



Mỗi khi chọn một hạt bỏ vào rương, đều có Giác nhi ở bên cạnh viết xuống công dụng, tính chất và trạng thái đại khái của của hạt ngọc thô rồi bỏ kèm vào rương theo hạt ngọc, thuận tiện cho ngày sau lấy ra sử dụng.

Bắt đầu làm việc theo trình tự đó từ rạng sáng, mãi cho đến buổi chiều vẫn chưa hoàn thành. Ngọc Châu nhìn canh giờ, hoạt động một chút cái cổ tay hơi cứng ngắc của mình, sau đó liền phân phó phu xe chuẩn bị đến cửa hàng Vương gia.

Hiện tại người chủ quản Vương gia chính là lão gia Vương Văn Nguyên của đại phòng. Ông ta là anh em ruột với cha chồng của Ngọc Châu ở Vương gia trước đây, là Đại bá phụ của Vương Vân Đình - người bị Ngọc Châu tự tay đâm vào đùi, coi như là Đại gia trưởng của Vương gia.

Đối với phụ nhân bị Vương gia ruồng bỏ lại còn không biết xuất hổ chủ động quay lại nói chuyện làm ăn, toàn bộ Vương gia đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đặc biệt là mẹ chồng ngày xưa của Ngọc Châu, càng là ác mồm ác miệng mắng nhiếc trước mặt thân tộc.

Đại bá phụ Vương Văn Nguyên chẳng có ấn tượng gì tốt với người cháu dâu ngày trước này. Trên thực tế là trước đây cũng chỉ gặp mặt vài lần vào ngày lễ tết, chỉ nhớ là một tiểu phụ dáng người gầy yếu, trông có chút xinh đẹp thôi, làm sao có được ấn tượng khắc sâu gì về nàng?

Nhưng hôm nay Ngọc Châu đến với thân phận hoàng thương, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, nàng cố tình tới bàn chuyện, Vương Văn Nguyên cũng không tiện từ chối. Nhưng vốn là ông ta muốn phái đại một chưởng quầy ra ứng phó phụ nhân này một chút thôi.

Nhưng ai ngờ đâu ngày hôm qua, cháu trai Vương Vân Đình vốn dĩ phải đi tới kinh thành lại mang đầy bụi đất trở về, nói với Đại bá phụ chuyện phụ nhân kia đã ép mua mất khối vàng cứng.

Vương Văn Nguyên nghe xong không khỏi giận dữ, phụ nhân này bày ra quỷ kế ép mua mất khối vàng cứng trong tay Vương Vân Đình, thứ mà lẽ ra phải tặng cho Hồ Vạn Trù. Chuyện này, cần phải có một gia trưởng mạnh mẽ đứng ra tính toán cẩn thận một phen với nàng mới được! Thế là ông ta quyết định hôm nay sẽ tự mình gặp mặt tiểu phụ bị Vương gia vứt bỏ này.

Khi Ngọc Châu xuống xe ngựa thì được báo cho biết là không được đi vào cửa chính của tiệm.

Tên người làm kiêu căng nói: “Lão gia nhà ta phân phó, trước cửa hàng nhiều người lắm miệng, nếu để người ta thấy ngươi đi vào cửa tiệm Vương gia chúng ta thì sẽ tổn hại đến danh dự Vương gia chúng ta. Xin Lục tiểu thư chịu thiệt một chút, đi vào từ cửa sau nhé!”

Ngọc Châu đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên đường phố xôn xao, chỉ nghe xa xa có tiếng ngựa đạp lộc cộc, chốc lát sau thì thấy Thái úy cưỡi ngựa đi đến trong sự vây quanh của một đám thị vệ mặc quân trang.

Những con tuấn mã quý báu kia đều là cao to khỏe khoắn, đuôi dài, phía trên bờm có tết chuỗi ngọc, yên ngựa thì từng chi tiết đều đẹp đẽ lộng lẫy, lại càng không cần nói đến tôi tớ hoa phục rực rỡ kia, đứng trong trấn nhỏ Tây Bắc này thật sự thu hút ánh nhìn của mọi người.

Ngọc Châu không ngờ là Thái úy đại nhân lại đột nhiên đến đây, cũng có chút sững sờ. Khi đoàn ngựa đến trước cửa hàng Vương gia, Thái úy ném roi ngựa cho thị vệ phía sau, tung người xuống ngựa, đứng trước mặt cửa tiệm quan sát trên dưới một phen rồi nói với Ngọc Châu: “Làm gì mà ngẩn ra thế, ta đi vào với nàng.”

Người làm kia cũng bị khí thế của Nghiêu Thái úy làm cho kinh hãi, nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi ngài này, tôn tính đại danh là gì ạ?”

Không đợi Thái úy mở miệng, thị vệ bên cạnh đã hung tợn nói: “Nghiêu Thái úy ở đây, tiểu dân như người còn không mau tránh đường?”



Tên người làm biết người trước mặt là Thái úy của Đại Ngụy thì sợ đến té chạy vào trong bẩm báo cho đại gia chủ quản Vương gia. Đại gia nghe xong vội vã ra ngoài chào đón, dọc theo đường đi trong lòng cũng cân nhắc. Tất nhiên ông ta có nghe chút lời đồn về Nghiêu Thái úy và hạ tiểu phụ bị Vương gia ruồng bỏ kia, nhưng trong lòng vẫn luôn khinh thường mấy tin vỉa hè này. Lục tiểu thư Tiêu phủ kia có gì tốt, làm sao leo lên được Nghiêu gia - quý phủ đứng đầu Ngụy triều kia.

Thế nhưng khi ông ta chạy chậm tới trước cửa thì thấy một nam tử thân hình cao lớn đang đứng trên bậc thang, hơi cúi đầu nói chuyện cũng nữ tử xinh xắn kia. Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, hai người đứng chung một chỗ đẹp tựa tiên tử trong tranh, khiến người ta có một loại cảm giác vi diệu nói không nên lời.

Ông ta lập tức vội vàng đi tới, hành đại lễ nói: “Thảo dân Vương Văn Nguyên bái kiến Thái úy đại nhân." Thái úy hơi nghiêng người gật đầu nói: “Không biết Vương chưởng quầy có thể dẫn ta và vị hôn thê vào bên trong cửa tiệm được không?” Trong lòng Vương Văn Nguyên khấp khởi, nào dám nói một chữ không, vội vã khom lưng chắp tay mời Thái úy và Ngọc Châu đi vào.

Hôm nay tâm tình Thái úy không tệ, cũng không ghét bỏ cửa hàng Vương gia thương nhân bủn xỉn, tục khí khó nhịn, lại buông đại giá cùng Ngọc Châu vào cửa hàng.

Đợi đến sau khi ngồi xuống, Ngọc Châu liền đề ra lần này bản thân đến là vì muốn bàn chuyện hợp tác với Vương gia.

Trên thực tế thì bảng giá Ngọc Châu đưa ra không thấp, hơn nữa nàng lại là hoàng thương ngự cống ở kinh thành, sau này sẽ dùng không ít vàng để khảm nạm, đối với Vương gia mà nói thì đây xem như một mối làm ăn lớn.

Thế nhưng lúc trước Vương gia đã chuẩn bị hợp tác với Hồ Vạn Trù, mà Hồ Vạn Trù yêu cầu Vương gia nhất định không được cung cấp hàng hóa cho cửa hàng Phác Ngọc Hồn Kim. Thực ra không cần Hồ Vạn Trù nói thì Vương gia cũng không có ý định giao dịch gì với hạ đường phụ của Vương gia.

Chỉ là lần này Thái úy lại tự mình đến đây, củng cố lời đồn lúc trước nghe được, khiến cho Đại gia Vương gia phải cẩn thận đối đãi.

Đắc tội hạ đường phụ này thì không sao, nhưng nếu vì vậy mà xích mích với Thái úy đương triều thì đó là mất nhiều hơn được.

Chỉ là, trong lòng Đại gia Vương gia vẫn cảm thấy Thái úy chỉ nhất thời bị sắc đẹp của hạ đường phụ này mê hoặc nên mới bị nàng mời qua đây chống giữ thể diện, không để mất thân phận; chuyện nhà mình hợp tác bị đám nhà cao cửa rộng ấy coi như là buôn bán hèn mọn trong đám thương nhân mà thôi.

Thế nên khi Ngọc Châu mở miệng hỏi, Đại gia Vương gia châm chước một hồi, vừa lén nhìn sắc mặt của Thái úy vừa uyển chuyển nói: “Ngọc Châu cô nương không biết chứ trước đó Vương gia ta đã hợp tác với hoàng thương Hồ Vạn Trù ở kinh thành rồi, còn giao ước là không thể cung cấp hàng hóa cho các cửa hàng khác ở kinh thành. Vương gia ta lập nghiệp mấy trăm năm mới gầy dựng được một danh tiếng được tin cậy, thật sự là không tiện thất hứa, xin Ngọc Châu cô nương thứ lỗi.”

Ngọc Châu nghe vậy ngược lại không hề ngạc nhiên, lập tức hỏi: “Ngọc Châu không biết Vương gia có hợp tác với Hồ chưởng quầy, lại là mạo muội. Chỉ là bây giờ không giống khi xưa, thánh thượng phê chuẩn hai hoàng thương ngự cống, nếu như là gia đình bình dân có cơ hội hợp tác với hoàng thương thì tất nhiên là một mối làm ăn rất tốt. Thế nhưng nhân tài kiệt xuất trong nghề như Vương gia lại bởi vậy mà bỏ qua một nửa mối làm ăn cùng hoàng gia và quý tộc nhà giàu ở kinh thành thì thực sự là có chút mất nhiều hơn được. Vẫn xin chưởng quầy cân nhắc thiệt hơn trong đó?”

Thái úy nghe xong Vương lão gia khéo léo từ chối, ở bên cạnh vẫn không nhiều lời. Vốn là hắn chẳng hy vọng Ngọc Châu hợp tác với Vương gia, lần này nếu thuận nước đẩy thuyền, bị Vương lão gia từ chối thì đúng là hợp với tâm ý của hắn.

Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến một trận tiếng vang xe ngựa. Không bao lâu sau có một nam tử sắc mặt trắng trẻo, dáng người tuấn tú sáng sủa, nho nhã yếu ớt đi tới. Thái úy giương mắt lên nhìn, trong lòng không khỏi hừ một tiếng. Lần này hắn đến đây không phải là chuyện bé xé to, chủ yếu là đề phòng tên chồng trước Vương lang kia. Hiện tại xem ra, hắn tự mình đến đây thật sự không phải là làm chuyện thừa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tàng Ngọc Nạp Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook