Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 32

An Chi Nhược Miên

30/09/2024

Trên đường về, Tạ Vân Lễ lái xe cực kỳ nhanh.

Bình thường còn đỡ, bây giờ trong tình huống này, Ôn Nhiễm nhất định đang bất an vô cùng. Chỉ mới tưởng tượng thôi, chỉ mới tưởng tượng thôi, dường như anh có thể chứng kiến cảnh cô đang ở nhà một mình nôn nóng sắp khóc.

Đến con đường dẫn vào khu biệt thự, Tạ Vân Lễ thấy ba người đứng bên đường, dì Chúc, con trai dì và một cô gái.

Dì Chúc đỏ hoe mắt, rõ ràng đang rất giận, con trai dì nhuộm tóc vàng, trông ngỗ nghịch. Bạn gái cậu ta nhuộm tóc xanh, mặc quần áo rộng thùng thình của nam giới, im lặng ngồi xổm bên lề đường.

Tạ Vân Lễ dừng xe, hạ cửa kính xuống gọi dì Chúc một tiếng.

Lúc này dì Chúc mới thấy Tạ Vân Lễ, ban đầu dì sững sờ, rồi sực nhớ ra điều gì, dì vội vàng lau nước mắt: “Cậu Tạ, cậu tới rồi, có phải Nhiễm Nhiễm…”

“Em ấy sợ dì xảy ra chuyện bên ngoài nên gọi cho tôi. Tôi vào xem em ấy đây, dì giải quyết xong thì về biệt thự nhé.” Tạ Vân Lễ dừng một chút: “Cần giúp đỡ gì, dì cứ gọi cho tôi.”

Dì Chúc gật đầu: “Được, cậu Tạ, nhờ cậu trấn an Nhiễm Nhiễm trước, tôi sẽ về ngay.”

Nâng cửa kính lên, Tạ Vân Lễ lái xe thẳng vào khu biệt thự, toàn bộ quá trình anh không hề nhìn con trai dì Chúc và cô gái kia.

Kiều Tử Hằng không phải người có tiền, nhưng cậu ta rất tinh mắt, vừa nhìn đã biết Tạ Vân Lễ đang lái con Mercedes-Benz phiên bản cao cấp, trên cổ tay đặt lên vô lăng của anh đeo một chiếc Vacheron Constantin trị giá hàng triệu.

Cô bạn gái đang ngồi xổm ở ven đường cũng đứng lên nhìn vào trong xe, kết quả không thấy gì cả.

Kiều Tử Hằng hỏi: “Mẹ, đó là chồng của con gái nhà họ Ôn à? Giàu thế?”

“Giàu hay không cũng không liên quan đến mày.” Dì Chúc nổi giận, giơ tay đánh cậu ta, nhưng cậu ta đã né được.

“Được rồi được rồi, chuyện nhỏ thôi mà. Không phải con chỉ về nước nghỉ một tí thôi sao? Không báo mẹ biết cũng vì muốn tạo bất ngờ cho mẹ đấy.”

Dì Chúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bên đó mày vừa mới nhập học thôi, mày tưởng mẹ không biết hả? Mày tưởng mẹ không hề quan tâm đến mày hả? Một tháng mẹ cho mày bao nhiêu tiền, mày tự hỏi thử, mày ra nước ngoài để học hay để chơi? Hả?!”

“Được rồi mà mẹ, mẹ chừa cho con ít thể diện trước mặt người khác đi. Mẹ cũng đã mắng con hơn nửa tiếng đồng hồ rồi!”

Nghe thế, dì Chúc sửng sốt, chợt bừng tỉnh. Bắt đầu từ lúc dì phát hiện người bảo vệ bắt là con trai dì, sau đó lôi kéo ồn ào ầm ĩ, cho đến bây giờ đã lâu như thế rồi ư!

Chắc chắn Ôn Nhiễm ở nhà một mình sợ hãi nên mới gọi cho Tạ Vân Lễ, nếu không với tính tình của mình, cô tuyệt đối không dễ dàng gọi cho Tạ Vân Lễ. Lần trước cô chủ động gọi điện còn do dì khích lệ rất lâu nữa.

Dì Chúc hít sâu một hơi: “Mẹ sẽ tính sổ mày sau, đưa con gái người ta về nhà trước đã, mày cũng về với bố mày cho mẹ.”

Kiều Tử Hằng nói: “Mẹ, mẹ không thể giữ bọn con ở lại à? Bọn con xách mớ hành lý, mệt mỏi cả ngày mới mò đến được đây, mẹ cứ nhẫn tâm đuổi bọn con như vậy ư? Ít nhất cũng giữ bọn con lại chứ! Con với Lệ Na đói bụng lắm ạ.”

“Giữ mày lại? Mày bớt đùa giùm, hiện tại mẹ mày cũng đang làm việc trong nhà người ta đấy…”

Kiều Tử Hằng bất mãn: “Chỉ có mỗi đứa con gái nhà họ Ôn ở căn biệt thự đó thôi mà? Biệt thự ở đây rộng lớn, chắc chắn phải có phòng dành cho khách. Mẹ đã chăm sóc cô ta nhiều năm, để con trai của mẹ ở lại thì làm sao? Quá đáng lắm ư?!”

“Mày! Mày nói gì thế!” Dì Chúc không nhịn được nữa, đánh cậu ta: “Đây là nhà của người khác, mày nói ngủ lại là ngủ lại được hả? Mày tưởng mẹ có quyền lắm hả? Mẹ chỉ là một bảo mẫu thôi!”

Kiều Tử Hằng bĩu môi: “Bảo mẫu thì đã làm sao?! Mẹ chăm sóc cô ta gần mười năm rồi đấy! Hơn nữa bố mẹ cô ta cũng không ở đây, không phải mẹ sắp trở thành một nửa mẹ của cô ta rồi sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bạn gái cậu ta chợt phì cười: “Vậy anh sẽ trở thành một nửa em trai của người ta à?”

Kiều Tử Hằng cười: “Lại chẳng thế.”

“Kiều Tử Hằng! Mày nói lời này vì muốn chọc tao tức chết chứ gì.” Dì Chúc phẫn nộ cùng cực: “Tao thấy mày không học hành đàng hoàng thì có. Dạo trước nếu không nhờ nhà họ Ôn giúp đỡ tìm quan hệ, còn đóng học phí cho mày thì mày tưởng mày có thể đi du học được chắc? Bố mày vô dụng, mẹ mày chỉ làm công bình thường, mày nhờ phúc của người ta mới có thể học ở trường tốt bậc đấy. Mày không biết ơn đã đành, không chịu học cho tử tế mà còn ở đây nói khoác không biết ngượng! Kiến thức mày học vứt hết rồi hả!”



Tiền để giúp Kiều Tử Hằng du học là mẹ Ôn Nhiễm cố nhét cho dì trước khi qua đời. Dì luôn tích góp, mãi đến ngày đưa Kiều Tử Hằng ra nước ngoài. Chưa kể, bố Ôn Nhiễm đã hỗ trợ tìm người giúp đỡ cậu ta ra nước ngoài. Bố mẹ Ôn Nhiễm thật lòng cảm kích dì đã toàn tâm toàn ý chăm sóc Ôn Nhiễm.

Nghĩ tới đây, dì Chúc tức giận đến mức tăng huyết áp, suýt ngất xỉu. Thấy mẹ nổi giận như thế, Kiều Tử Hằng cũng không muốn mất thể diện trước mặt bạn gái.

“Được rồi, mẹ đừng giận nữa, con chỉ dẫn người yêu ghé thăm mẹ thôi mà? Mẹ cần gì phải tức thế?”

“Nếu không muốn mẹ mày tức chết thì mày hãy nghe tao, đưa cô gái này về nhà, rồi mua vé máy bay ra nước ngoài học tiếp mau!”

Bạn gái Kiều Tử Hằng nói: “Cháu không về, cháu không có nhà!”

Dì Chúc nghẹn lời. Con trai nhà mình chửi được đánh được, nhưng con gái nhà người ta thì dì biết làm sao đây?

Kiều Tử Hằng xòe tay ra với mẹ mình, ý bảo con cũng hết cách.

Dì Chúc chỉ vào cậu ta: “Mày thật sự muốn chọc tao tức chết đúng không?”

“Đâu dám, con chỉ có một người mẹ thôi, nào như con gái nhà họ Ôn. Không có mẹ ruột thì vẫn còn mẹ ở đây vừa làm bố vừa làm mẹ nuôi cô ta.”

Dì Chúc tiếp tục nổi cơn tam bành đến mức huyết áp tăng cao: “Mày nói câu này là sao?! Từ nhỏ đến lớn không lẽ tao đối xử tệ với mày, ngược đãi mày lắm hả?!”

Thấy mẹ mình nóng giận quá, Kiều Tử Hằng không dám nhiều lời nữa. Quả thực mẹ cậu ta mắc bệnh cao huyết áp, không thể giận dữ quá mức được.

“Không phải vì mấy năm nay, mẹ đã đặt hết tâm trí vào cô ta sao…”

“Tao không dốc cả ruột gan cho mày hả?” Dì Chúc vừa giận vừa tủi thân, đỏ bừng mắt.



Mặt khác, Tạ Vân Lễ đậu xe xong, vội vàng vào thì thấy Ôn Nhiễm ngồi ôm Ca Ca trên bậc thang trước cửa.

Thời tiết cuối thu, cô mặc đồ ngủ phong phanh, khoác thêm một chiếc áo mỏng, còn chưa buộc dây giày. Trên bậc thềm, cô cứ ngồi co rúm ôm lấy Ca Ca cũng đang run lẩy bẩy.

Tạ Vân Lễ lập tức bước qua, cởi âu phục khoác lên người cô.

“Tạ Vân Lễ… anh đến rồi à? Anh thấy… thấy dì Chúc không?!”

Tạ Vân Lễ không ngắt lời cô, chỉ đợi cô lắp bắp hỏi xong, anh mới đáp: “Anh gặp dì ấy rồi. Dì ấy với con trai ở cổng, hai người đang bàn chuyện. Con trai dì ấy còn dẫn theo bạn gái nữa. Em yên tâm, dì Chúc vẫn ổn, dì ấy sẽ về nhanh thôi.”

Ôn Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, thần kinh đang căng thẳng cũng thả lỏng phần nào.

“Nào, vào trong với anh nhé.” Tạ Vân Lễ vươn tay về phía cô.

Cô lo lắng bất an lâu như vậy, hiển nhiên trạng thái không tốt mấy. Thời tiết se lạnh, cũng không biết cô đã ngồi hứng gió trên bậc thềm bao lâu nữa. Quan trọng hơn, cô biết rõ trời lạnh nên đã ôm Ca Ca vào lòng giữ ấm cho bé, nhưng không hề tự tìm một chiếc áo dày mặc vào.

Ôn Nhiễm nhìn bàn tay ngửa ra trước mặt mình, chậm chạp hồi lâu cô mới vỡ lẽ, Tạ Vân Lễ muốn mình nắm tay anh.

Cô ít khi tiếp xúc tay chân với người khác, mấy năm gần đây, ngoại trừ dì Chúc thì cũng chỉ có Tạ Vân Lễ trước mắt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ôn Nhiễm vươn tay, thận trọng đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Cảm giác lạnh buốt.

Tạ Vân Lễ dừng một chút, cầm tay cô, đỡ cô đứng dậy.



Hai người vào trong, Ca Ca cũng theo sau. Đương nhiên, bé vẫn gần gũi với Ôn Nhiễm hơn Tạ Vân Lễ. Ôn Nhiễm vừa ngồi xuống sô pha, bé đã chồm lên dùng móng vuốt lay nhẹ đầu gối cô, muốn cô ôm.

Ôn Nhiễm bèn bế bé lên đặt bên cạnh. Trên sô pha, Ca Ca xoay hai vòng rồi nằm kế cô, nâng đầu nhỏ gác cằm lên đùi cô. Cơ thể mềm mại ấm nóng dán sát, bé còn thở dài, như thể rất dễ thỏa mãn.

Tạ Vân Lễ rót một ly nước ấm trong phòng bếp, khi ra ngoài, anh thấy Ôn Nhiễm đang cúi đầu vuốt ve Ca Ca.

Anh bỗng dưng nảy sinh một suy nghĩ, nuôi thú cưng nhỏ là một việc khá tốt, vì đây là tình cảm thuần túy duy nhất có thể dùng tiền mua được. Lúc du học, anh thường xuyên bắt gặp nhiều người vô gia cư dẫn theo một chú chó, chú chó được tắm rửa sạch sẽ, luôn kề bên chủ của mình không rời không bỏ. Dẫu phải trải qua cảnh màn trời chiếu đất, dẫu ăn không no bụng, bé cún từng được con người nuôi nấng sẽ vĩnh viễn không rời xa chủ của mình.

Còn những chú chó con mèo con bị vứt bỏ, hoặc sinh ra đã lang thang, hoặc tàn tật, hoặc nhếch nhác, hoặc hung dữ, hoặc yếu ớt, hoặc từng bị con người đối xử tàn nhẫn, chúng không ngừng lướt qua cuộc đời mỗi người, vẫy đuôi lấy lòng hoặc nhe nanh giơ vuốt với họ. Tất cả mọi hành vi này, chỉ để xin một bữa cơm thừa trong thế giới không thuộc về các bé thôi.

So với một số hạng người, vài con vật càng trung thành hơn, tận tâm hơn.

Từ nhỏ đến lớn, Ôn Nhiễm không thể thiết lập mối quan hệ với người lạ, nhưng tiếp xúc với động vật thì cô rất tự nhiên. Có lẽ trong thế giới của cô, động vật dễ hiểu hơn, cũng dễ giao tiếp hơn.

Ôn Nhiễm cảm giác như Tạ Vân Lễ đang nhìn cô, hay anh nhìn Ca Ca trong lòng cô?

Mong là Ca Ca, vì nếu anh nhìn cô… cô sẽ không biết nên làm sao mất.

Cô bèn lên tiếng đứt quãng hỏi: “Anh… hôm nay… công việc ổn không? Không… làm chậm trễ anh chứ?”

“Không.” Tạ Vân Lễ ngồi bên cạnh cô: “Với anh, chuyện của em quan trọng hơn cả công việc.”

Hàng mi run run, Ôn Nhiễm cụp mắt: “Anh đã dặn… nếu em… muốn ra ngoài, phải báo anh biết.”

“Ừm, em làm tốt lắm.” Tạ Vân Lễ gật đầu: “Em muốn ra ngoài muốn làm gì, phải nói cho anh biết hết.”

Ôn Nhiễm gật đầu: “Em nhớ rồi.”

Trông cô ngoan ngoãn quá đỗi.

Tạ Vân Lễ vươn tay rồi dừng giữa không trung, anh định chạm vào cô nhưng vẫn đưa tay về phía Ca Ca: “Ca Ca, qua đây nào.”

Ca Ca chưa phản ứng kịp, Ôn Nhiễm cúi đầu bảo Ca Ca: “Ca Ca, gọi em đó… em qua đi.” Cô cầm chân của Ca Ca huơ huơ, chỉ về phía Tạ Vân Lễ: “Nào, Ca Ca, đi.”

Ca Ca đứng dậy lắc đầu, Ôn Nhiễm đành bế bé xuống đất, để bé chạy về phía Tạ Vân Lễ.

Có thể nhận ra bé không muốn rời xa vòng tay của Ôn Nhiễm, nhưng may sao bé vẫn cho anh ít mặt mũi.

Tạ Vân Lễ khom người ẵm bé đặt lên chân, phát hiện cậu nhóc vốn gầy trơ cả xương này đã tròn hơn, sờ vào rất mềm mại.

Tạ Vân Lễ xoa đầu bé, Ca Ca híp mắt, ngoan ngoãn nằm sấp trên đùi anh mặc cho anh vuốt ve mình.

Thấy Ca Ca hiền lành nằm trong lòng anh, Ôn Nhiễm cong cong mắt: “Ca Ca… ngoan quá.”

Tạ Vân Lễ ngẩng đầu nhìn cô: “Ừm, ngoan giống em.”

Ôn Nhiễm cắn môi: “Không… Ca Ca, ngoan hơn.”

Tạ Vân Lễ nhìn Ca Ca, nhoẻn miệng cười.

Ca Ca đang nằm yên trong lòng anh, nghe thấy Ôn Nhiễm nhắc đến tên mình, bé lập tức giãy giụa muốn về bên cạnh cô.

Tạ Vân Lễ đành đặt bé xuống đất, Ca Ca nhanh chóng nhảy lên chỗ sô pha Ôn Nhiễm đang ngồi.

Ôn Nhiễm cười tủm tỉm, dường như đang vui vì mình đã nói đúng. Quả nhiên Ca Ca rất ngoan, còn ngoan hơn cả cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook