Chương 33
An Chi Nhược Miên
01/10/2024
Đứng trước cửa, dì Chúc cố gắng bình tâm, hít thở sâu mấy lần rồi mới vào.
Vào trong, dì Chúc thấy Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm ngồi trên sô pha. Ôn Nhiễm cúi đầu, đan hai tay vào nhau, không ngừng chuyển động đầu ngón tay của mình.
Nhìn cảnh này, rõ ràng cả hai ở chung khá tốt, Tạ Vân Lễ đã xoa dịu được cảm xúc của cô.
“Nhiễm Nhiễm, cậu Tạ, dì về rồi.”
Vừa thấy dì, Ôn Nhiễm đã đứng dậy nhào qua, dì Chúc ôm cô vào lòng.
Chỉ mới hơn bốn mươi phút dì vắng mặt, cảm giác an toàn của Ôn Nhiễm đã mất hơn phân nửa, trông cô như sắp khóc.
Dì Chúc đau lòng, đứa trẻ ngoan nhường này, sao dì có thể không đau lòng chứ?
Ôn Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, hỏi dì: “Dì Chúc ơi, con trai dì… về rồi à? Dì vui… vui không?”
“Vui, dì vui.” Dì Chúc giơ tay nhẹ nhàng chỉnh tóc của cô. Dì có thể nhận ra, nhất định Ôn Nhiễm đã chờ dì trong sân rất lâu, ngay cả chóp mũi cũng lạnh buốt.
Sao dì có thể nói với Ôn Nhiễm thật ra dì không hề vui, hơn nữa còn rất khó chịu, rất tức giận chứ?
Một thằng con trai không cầu tiến như vậy, dì Chúc thầm thở dài, nhưng ngoài mặt chỉ đành gắng kìm nén.
Nếu Ôn Nhiễm nghe dì nói buồn, cô sẽ chỉ sầu não hơn dì thôi. Huống hồ, cô gái khờ này sẽ không thể hiểu rõ nỗi buồn của dì. Cô có thể đồng cảm với cảm xúc của người thân thiết, nhưng cũng khác hẳn họ, có thể dùng nhiều cách để xoa dịu tâm trạng không tốt.
Ôn Nhiễm không biết, nhưng Tạ Vân Lễ nhận ra dì Chúc đang giấu giếm.
Đợi sau khi dì Chúc bảo Ôn Nhiễm lên lầu nghỉ ngơi một lúc, Tạ Vân Lễ mới hỏi dì: “Cậu ta gặp chuyện gì ở trường à?”
Dì Chúc cười khổ lắc đầu: “Không biết, hỏi thì nó cũng không kể, chỉ nói muốn về nước nghỉ ngơi, còn dẫn theo một cô bạn gái không biết làm gì. Hình như đây là bạn học của nó, không rõ phụ huynh đằng đó có biết không. Ôi, thằng con trai này của tôi thật sự chẳng biết lo toan gì, tôi cũng hết cách với nó. Cứ tưởng chọn trường học nghiêm khắc cho nó thì có thể đỡ hơn phần nào, không ngờ nó vẫn không chịu học hành đàng hoàng.”
Tạ Vân Lễ hỏi: “Tôi nghe bảo vệ nói, cậu ta đã tới nhiều lần, nên mới bị bảo vệ bắt như trộm à?”
Dì Chúc lúng túng: “Phải, nó đến tìm tôi, nhưng chắc sợ tôi mắng…”
Tạ Vân Lễ gật đầu, thật ra anh chỉ cần nhìn thì đã hiểu. Trông Kiều Tử Hằng rõ ràng đã cạn sạch túi, phải tìm mẹ cậu ta vòi tiền.
Lúc du học, anh đã sớm gặp nhiều người trẻ tuổi như vậy, vài du học sinh sẽ chịu khó chịu khổ học tập. Mặt khác, đương nhiên vài du học sinh chỉ xem nước ngoài như một chốn ăn chơi vô độ, mặc kệ bố mẹ đã vất vả thế nào để giúp chúng ra nước ngoài học.
Với tình hình của dì Chúc, năm xưa chắc chắn dì đã dùng gần hết tiền tiết kiệm, cộng thêm phần hỗ trợ riêng của nhà họ Ôn, mới có thể cho con ra nước ngoài được. Còn Kiều Tử Hằng, hiển nhiên không phải kiểu người sẽ dễ dàng biết ơn.
Người trẻ tuổi không nếm trải quá trình mài giũa của xã hội, không tự cảm nhận được việc kiếm tiền khổ cực cỡ nào, làm sao hiểu rõ bao khó khăn của bố mẹ?
Năm ấy Tạ Vân Lễ không ưa hạng người này nhất, nên hôm nay anh mới không thèm nhìn Kiều Tử Hằng. Bằng không, anh cũng sẽ không đến mức không nể mặt dì Chúc.
Tạ Vân Lễ hỏi: “Dì sắp xếp cho họ thế nào?”
“Tôi bảo bọn nó ra khách sạn ở tạm, cô gái kia không muốn về nhà. Mối quan hệ của con trai tôi và bố nó không tốt, nó cũng ầm ĩ không muốn về, sợ về sẽ bị đánh, ôi…” Dì Chúc thở dài, dì không còn mặt mũi nào để nói Kiều Tử Hằng không biết xấu hổ muốn ở ké chỗ này, quả thực mất hết thể diện. Chưa bàn đến việc người như Ôn Nhiễm sẽ không thể chấp nhận, dù Ôn Nhiễm sẵn lòng đồng ý, dì cũng tuyệt đối không cho phép con trai mình dẫn bạn gái tới làm phiền Ôn Nhiễm.
Ngay cả con trai ruột của dì cũng không được.
Tạ Vân Lễ nói: “Có lẽ họ sẽ tới tìm dì tiếp đấy.”
Dì Chúc lộ vẻ khó xử.
Dù sao vẫn là con trai ruột của dì, cứ mặc kệ cũng không ổn. Nếu muốn quản, dì cũng phải về nhà mới quản được, nhưng Ôn Nhiễm lại không thể thiếu dì.
“Tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho nó ra nước ngoài học tiếp. Cậu Tạ, hôm nay đã gây thêm phiền phức cho cậu rồi.”
“Không sao, là người thân của dì mà, trong nhà có việc cũng bình thường.”
Thật ra dì Chúc là một bảo mẫu rất có trách nhiệm, có thể nói, mọi việc mà dì làm đã hoàn toàn vượt xa chức trách của một bảo mẫu. Tuy nhà họ Ôn giúp đỡ con trai dì đi du học, nhưng dì Chúc cũng chăm sóc Ôn Nhiễm như con gái ruột. Ngần ấy năm trời, Ôn Nhiễm đã sớm không thể thiếu bàn tay săn sóc của dì.
“Hay thế này, dì cứ về nhà một chuyến. Ôn Nhiễm ở đây, tôi sẽ dành thời gian sang chăm sóc em ấy.” Tạ Vân Lễ suy nghĩ một lát: “Lâu lắm rồi dì không về nhà mình đúng không?”
Dì Chúc và chồng vốn đã ở trạng thái ly thân, không can thiệp vào việc của nhau. Nhưng nếu muốn về, dì Chúc buộc phải quay về nơi đó, nên ngoại trừ chuyện cần thiết, dì luôn ở với Ôn Nhiễm kể cả dịp lễ Tết.
Song, quả thực dì không thể không lo chuyện của con trai, bằng không, tiền bạc và công sức để con trai ra nước ngoài sẽ uổng phí hết, tương lai cũng dở dang.
“Về xem tình hình trước rồi tính sau.”
Dì Chúc bất đắc dĩ gật đầu: “Được, cảm ơn cậu Tạ đã thông cảm. Có điều Ôn Nhiễm vẫn không thể xa tôi được, tôi về xem trước thế nào, ráng nghĩ cách với bố nó, sau đó sẽ cố gắng quay lại sớm nhất có thể.”
Tạ Vân Lễ dừng một chút: “Ôn Nhiễm em ấy… có thể chấp nhận tôi ở một mình với em ấy không?”
Câu hỏi này khiến dì Chúc có phần ngạc nhiên, dì tưởng trải qua khoảng thời gian ở chung gần đây, mối quan hệ giữa họ đã tự nhiên hơn rồi, không ngờ Tạ Vân Lễ vẫn còn lo lắng.
“Thật ra Nhiễm Nhiễm luôn mong cậu đến thăm con bé, mặc dù con bé không nói, nhưng…” Dì Chúc tạm dừng rồi hỏi: “Cậu còn nhớ bộ ghép hình lâu đài không?”
Tạ Vân Lễ ngẩn ra, gật đầu: “Nhớ, một năm trước em ấy đã ghép xong rồi nhỉ?”
“Ừm, nhưng bộ ghép hình lâu đài đó đã bị con bé gỡ khỏi tường rồi, cậu không phát hiện à? Trước đó không biết con bé nghĩ gì, ngày nào cũng tháo ra rồi ghép lại, ghép xong rồi tháo ra, bộ ghép hình lớn như vậy, con bé cứ ghép đi ghép lại nhiều lần. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu ý nghĩa của hành vi này, dù sao đằng sau tất cả các hành vi luôn có nguyên nhân. Nhưng tôi nghĩ nguyên nhân này liên quan tới cậu, có điều cụ thể là gì, vẫn phải do cậu tự tìm hiểu thôi.”
…
Đợi Tạ Vân Lễ quay về, trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, khắp công ty đã lan truyền nhiều tin đồn.
Có người kể không biết Chu Duy đã phạm lỗi gì, khiến sếp chửi ầm lên ở hành lang. Còn người khác đoán sếp trở mặt với khách hàng, trút giận lên đầu Chu Duy.
Và cả một lời đồn như sau: Sếp cãi nhau với người thân, giận đùng đùng về nhà.
Dù sao chuyện buổi sáng Tạ Vân Lễ lớn tiếng gọi Chu Duy ở hành lang, ngay sau đó rời khỏi công ty đã lan truyền khắp nơi, dẫn đến việc khi Chu Duy xuống dưới ăn trưa, anh ta đã nhận được nhiều ánh mắt tốt bụng hỏi thăm.
May thay Tạ Vân Lễ đã bình tĩnh trở về công ty, Chu Duy thở phào nhẹ nhõm. Anh ta thầm nghĩ, nhìn sắc mặt này của ông chủ, chắc chắn Ôn Nhiễm không gặp chuyện gì nữa.
“Sếp Tạ, bên phía cô Ôn Nhiễm có việc đúng không?”
Tạ Vân Lễ vừa ngồi xuống, Chu Duy đã ân cần hỏi một câu.
“Không sao.” Tạ Vân Lễ dừng một chút, chợt hỏi: “Chu Duy, cậu từng tặng quà cho vợ cậu rồi đúng không?”
“Vâng, các dịp lễ Tết trước khi cưới cũng tặng. Sau khi cưới, ngoại trừ một vài ngày lễ đặc biệt thì sẽ gửi lì xì.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tạ Vân Lễ gật đầu, không hỏi thêm gì.
Chẳng ai có thể so sánh với Ôn Nhiễm, cũng không ai đủ tính tham khảo. Vì Ôn Nhiễm là độc nhất vô nhị, suy nghĩ của cô không giống người khác.
“À, lễ Thất tịch sắp đến rồi. Sếp Tạ, anh muốn tặng quà gì cho cô Ôn Nhiễm không?”
Tạ Vân Lễ im lặng một chốc: “Các đợt lễ Tình nhân [*] trước tôi có tặng quà cho em ấy không?”
[*] Thất tịch bắt nguồn từ câu chuyện dân gian về Ngưu Lang và Chức Nữ, hai người yêu nhau nhưng bị ngăn cách và chỉ được gặp nhau một lần duy nhất trong năm vào ngày 7 tháng 7 âm lịch.
Thất tịch có ý nghĩa tương tự như lễ Tình nhân (Valentine's Day) ở phương Tây, nhưng vẫn mang đậm nét văn hóa và truyền thống riêng của các quốc gia Đông Á. Tại một số nơi, ngày này cũng được gọi là “Lễ hội đôi lứa” hay “Lễ hội tình yêu”.
Ở một số chương sau, tác giả sẽ thay phiên dùng lễ Tình nhân và lễ Thất tịch.
“Hình như… không ạ, ngày lễ khác thì có.” Chu Duy lúng túng gãi đầu.
Trước kia, Tạ Vân Lễ chỉ chăm sóc và tặng quà cho Ôn Nhiễm vì trách nhiệm. Nhưng còn lễ Tình nhân, phải cần hai vợ chồng có tình cảm thì mới đón lễ cùng nhau được.
Tình cảm này liên quan đến tình yêu.
Ôn Nhiễm biết Tạ Vân Lễ là chồng cô, vậy cô có thể hiểu tình yêu mang ý nghĩa gì không?
Lễ Tình nhân mà các cặp vợ chồng hoặc người yêu trải qua, cô sẽ hiểu thế nào đây?
“Được rồi, cậu ra ngoài đi.” Tạ Vân Lễ nói.
Chu Duy vội vàng lui ra.
Quả nhiên, gần đây tâm trạng của sếp rất dễ thay đổi, còn liên quan đến Ôn Nhiễm nữa. Chỉ cần anh ta vừa nhắc tới cô, chắc chắn Tạ Vân Lễ sẽ thay đổi thái độ.
Buổi chiều bận rộn nhiều việc bên ngoài, Tạ Vân Lễ mở điện thoại lên xem, thấy Ôn Nhiễm nhắn cho anh hai tin.
- Con trai dì Chúc đến rồi, nhưng hình như dì ấy, không vui lắm. Vì sao vậy ạ?
- Tạ Vân Lễ, anh ăn cơm chưa? Em vừa hắt hơi ba lần đã dọa dì Chúc sợ. Dì ấy nói, em bị cảm rồi, liệu em có, lây cho dì không?
Tạ Vân Lễ cầm điện thoại, vừa trả lời tin nhắn vừa bước về phía văn phòng: Anh ăn rồi, chắc lúc đợi bên ngoài em đã bị lạnh ấy. Dì Chúc cho em uống thuốc chưa? À mà, sao em biết dì Chúc không vui?
Chu Duy cầm tài liệu gõ cửa vào: “Sếp Tạ…”
Tạ Vân Lễ không ngẩng đầu, chỉ vẫy tay: “Mười phút.”
Có nghĩa mười phút sau hẵng làm phiền anh.
“Vâng sếp.” Chu Duy biết điều lui ra ngoài.
Trong mắt Tạ Vân Lễ, phải là chuyện vô cùng đặc biệt thì anh mới ưu tiên hơn công việc. Suy cho cùng, người kinh doanh luôn chú trọng một câu, thời gian quý hơn vàng, mười phút là mười phút. Nhưng đối với một người kinh doanh, mười phút này còn có thể tượng trưng cho tiền bạc với một chuỗi con số.
Tạ Vân Lễ vừa ngồi xuống, Ôn Nhiễm đã gửi tin nhắn tới.
Tốc độ trả lời tin của cô ngày càng nhanh, cô đã quen gõ chữ hơn nhiều.
Ôn Nhiễm: Em thấy dì Chúc, thở dài ba lần. Lúc ăn cơm, dì còn ngẩn người hai lần, lần nào, cũng hơn hai phút. Dì ấy còn lỡ đá trúng chén ăn của Ca Ca nữa. Có phải dì ấy, nhớ con trai dì ấy không anh?
Đọc tin nhắn của cô, Tạ Vân Lễ có thể tưởng tượng ra cảnh cô vừa nghiêm túc suy tư vừa dùng ngón tay gõ từng từ một.
Xem ra, cô vẫn rất nhạy cảm với tâm trạng của người bên cạnh.
Chỉ cần ai bước vào thế giới của cô, ắt sẽ có cảm giác tồn tại trong mắt cô, thậm chí được cô để tâm.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải được cô cho phép bước vào thế giới ấy.
…
Tuy Ôn Nhiễm nhạy cảm với cảm xúc của người bên cạnh, nhưng thật ra cô không hề hiểu, dì Chúc không chỉ nhớ con trai, mà còn tức giận cậu ta không biết nỗ lực không biết tính toán, và cả nỗi bất lực vì không biết dạy dỗ thế nào.
Nhưng dì Chúc không thể nói cho cô biết, sẽ chỉ khiến cô thêm phiền não thôi.
Buổi tối cơm nước xong xuôi, dì Chúc ra ngoài gọi điện thoại cho Kiều Tử Hằng. Gọi ba lần cậu ta mới chịu bắt máy, lúc nói chuyện còn uể oải: “Mẹ, sao vậy?”
“Còn hỏi mẹ sao à, ngày nào mẹ cũng khổ não vì mày đấy.”
Kiều Tử Hằng giễu cợt: “Khổ vì con ư? Con thấy mẹ chỉ quan tâm đến con gái nhà họ Ôn đó thì có. Không phải mẹ nói cô ta không xa mẹ được sao? Vậy mẹ cứ làm bảo mẫu cho cô ta, làm công hầu hạ cô ta cả đời nhé. Đợi sau này cô ta sinh con cũng mắc bệnh tự kỷ, mẹ lại theo hầu con cô ta tiếp…”
“Mày câm miệng ngay cho tao!” Dì Chúc tức giận: “Mày nói bậy bạ gì vậy hả! Kiều Tử Hằng, mày vứt hết đạo đức rồi hả?! Bố mẹ mày không có trình độ quá cao, nhưng cũng dạy cho mày đạo đức làm người từ nhỏ rồi mà? Mày nghe xem ban nãy mày đã nói gì?!”
Kiều Tử Hằng im lặng một chút: “Thôi mà mẹ, gần hai năm rồi chúng ta không gặp nhau, con cũng không muốn chọc giận mẹ, mẹ đừng mắng con nữa.”
Dì Chúc hít sâu một hơi: “Mẹ nói cho con biết, con trai. Mẹ thương Ôn Nhiễm không sai, cũng chăm sóc cô ấy như con gái mình. Nhưng không có nghĩa mẹ sẽ bỏ bê con! Mẹ chỉ có một đứa con trai ruột là con thôi, cũng không kỳ vọng con có thể làm chuyện gì lớn lao. Con có thể học hành đàng hoàng, tốt nghiệp đàng hoàng, tìm công việc ổn định là mẹ đã hài lòng rồi. Lần này con giấu giếm bố mẹ, lén rời trường về nước, còn dắt theo cô bạn gái không rõ là ai. Con nói xem, mẹ nên làm thế nào với con đây?”
“Vậy con biết làm sao bây giờ? Mẹ nghĩ con học ở nước ngoài dễ dàng lắm hả? Xung quanh con, không phải du học sinh con nhà giàu thì cũng là dân ngoại quốc, má nó não con nhét mớ tiếng ngoại ngữ sắp điên luôn rồi đây! Sớm biết như vậy, con thà học cao đẳng trong nước còn hơn…”
Dì Chúc hết nói nổi: “Thằng khốn, không phải từ hồi cấp 2 mày đã bắt đầu ầm ĩ đòi ra nước ngoài rồi hả? Còn nói gì mà ở nước ngoài vừa học vui vừa dạy tốt, có cả bạn học cùng chung chí hướng có thể ở với nhau, không ngờ náo loạn lâu như vậy, mày cứ nghĩ mình đang chịu tra tấn hả? Vậy số tiền mày vô duyên vô cớ xin mẹ đã tiêu vào đâu hết rồi? Không ăn uống chơi bời với bạn gái à? Đó cũng là chịu khổ sao?”
Dù sao dì Chúc cũng từng đọc không ít sách, lúc rảnh rỗi dì thường lướt ứng dụng video ngắn cập nhật tin tức. Mấy câu than thở của con trai, lừa bố cậu ta còn được chứ không qua mặt được dì.
Quả nhiên, nghe dì nói vậy, Kiều Tử Hằng nghẹn lời.
“Con nói thật cho mẹ biết, rốt cuộc cô bé bên cạnh con là ai? Là bạn học của con thật sao? Sao mẹ thấy không giống du học sinh?”
“Mẹ từng gặp mấy du học sinh rồi đấy, mẹ thấy con trai mẹ có giống không? Buồn cười quá.” Kiều Tử Hằng không nhịn được nữa: “Thôi, con không thèm nghe mẹ dài dòng nữa, nếu biết mẹ sẽ mắng con thì con đã không về tìm mẹ rồi, phiền thật. Khách sạn rách này cũng chẳng tốt, còn không bằng về nhà ở…”
Dì Chúc thở dài: “Được, nếu chê khách sạn, vậy con cứ về nhà, nói rõ với bố con.”
“Mẹ không về, bố sẽ đánh con mất!” Kiều Tử Hằng hét lên: “Con là đứa trẻ không mẹ sao? Mẹ không thể quan tâm con trai mẹ một tí hả? Con mới là con ruột mà! Mẹ chăm sóc cô ta nhiều năm như thế rồi, thi thoảng cũng dành ít thời gian cho con trai mẹ đi chứ!”
Đôi bên tiếp tục kết thúc một cuộc trò chuyện chẳng vui vẻ gì.
Sau khi con trai nóng giận cúp máy, dì Chúc nhìn điện thoại thở dài.
Dì ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm, thầm nghĩ, chẳng lẽ cho con đi du học là sai lầm sao? Từ cấp 2, Kiều Tử Hằng đã bắt đầu hâm mộ học sinh ở trường tư thục quốc tế, vì cậu ta biết sau khi tốt nghiệp, nhiều khả năng học sinh bên đó sẽ được ra nước ngoài. Song, điều kiện gia đình dì có hạn, đừng nói du học, ngay cả cho cậu ta học trường tư thục thôi cũng đã tiêu tốn rất nhiều.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau khi cậu ta lên cấp 3, mẹ Ôn Nhiễm đã bỏ tiền ra, chuyển Kiều Tử Hằng với điểm số kém cỏi sang một trường trung học tư thục. Tiếp đó, bố Ôn Nhiễm nhờ các mối quan hệ hỗ trợ, Kiều Tử Hằng vẫn vác kết quả bết bát ra nước ngoài du học như mong muốn.
Dì Chúc từng từ chối, nhưng bố mẹ Ôn Nhiễm vẫn kiên trì giúp đỡ Kiều Tử Hằng.
Thật ra dì Chúc biết rõ, họ muốn cảm ơn dì đã tận tâm chăm sóc Ôn Nhiễm suốt nhiều năm, ít nhiều gì cũng khiến dì không thể bầu bạn với con trai. Nhưng Kiều Tử Hằng vốn không phải một đứa trẻ hay dựa dẫm vào bố mẹ. Từ nhỏ, cậu ta đã thích ra ngoài, dù bố mẹ ở nhà thì cậu ta cũng sẽ chơi máy tính trong phòng, hoặc la cà tụ tập với bạn bè.
Còn Ôn Nhiễm trái ngược hoàn toàn, dẫu không mắc bệnh tự kỷ, có lẽ cô vẫn sẽ là một cô bé ngoan ngoãn yên tĩnh lại biết suy tính.
Khiếm khuyết bẩm sinh khiến Ôn Nhiễm trở nên cô đơn nhạy cảm hơn, quả thực làm người ta vừa thương vừa lo. Những đứa trẻ tự kỷ như cô, một số có thể tự lập được khi trưởng thành, nhưng cũng xuất hiện nhiều trường hợp nặng hơn, có lẽ cả đời sẽ không thể rời xa bàn tay chăm sóc của bố mẹ. Một gia đình như thế, khiến người ta không khỏi đau lòng. So với họ, Ôn Nhiễm cũng xem như ngoan ngoãn và thông minh hơn rồi.
Dì Chúc thở dài ngao ngán, định xoay người vào trong, chợt cảm thấy có điều không đúng, hình như có ai đang nhìn dì?
Dì quay đầu quan sát xung quanh, về đêm trong khu biệt thự luôn mở đèn đường sáng. Mỗi căn biệt thự cách nhau một khoảng nhất định, ngoại trừ xe của cư dân sống ở đây, cũng không có ai ra ngoài vào giờ này.
Dì nhìn quanh không thấy người nào, vẫn nghi ngờ đẩy cửa vào biệt thự.
Nhưng không ngờ Ôn Nhiễm vốn nên nghỉ ngơi lại xuống lầu.
“Dì Chúc… dì không vui à?”
Dì Chúc mềm lòng: “Nào có.”
Ôn Nhiễm nhìn dì: “Vậy dì… nhớ, nhớ người thân, của dì sao? Nếu dì nhớ… dì có thể, về tìm họ. Cháu ở một mình, không sao hết, cháu biết chăm sóc, bản thân.”
Dì Chúc vuốt ve tóc cô: “Dì về thăm họ thì cũng muốn quay lại với cháu.”
Ôn Nhiễm hé môi, như có phần không biết nên biểu đạt suy nghĩ của mình thế nào. Cô đắn đo hồi lâu, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai dì Chúc.
Giống Ca Ca thường làm với cô.
Hành động thân mật thế này hình như có thể bày tỏ tình cảm trong lòng. Mỗi khi Ca Ca nép cơ thể nhỏ xíu mềm mại ấm áp vào người cô, cô luôn cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô hy vọng dì Chúc cũng có thể nhận được niềm hạnh phúc.
Dì Chúc không cầm được nước mắt, dì nhìn gương mặt xinh đẹp bình tĩnh không nhiều cảm xúc mấy của Ôn Nhiễm, chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt cô.
Bấy giờ, để chăm sóc Ôn Nhiễm, dì Chúc đã đọc không ít sách về bệnh tự kỷ. Nhưng khoảnh khắc thật sự thấy Ôn Nhiễm, dì vẫn không khỏi rung động.
Bởi lẽ, trông Ôn Nhiễm giống hệt một cô bé xinh xắn dễ thương, nhưng vì khiếm khuyết bẩm sinh, cô không thể học tập và sống vô tư như các đứa trẻ khác. Thậm chí, trên gương mặt đáng yêu của cô không thể hiện được nhiều biểu cảm, cô khó lòng bày tỏ mọi cảm xúc như vui, buồn, giận dữ. Ngay cả một số việc đơn giản, cô cũng phải học đi học lại, cô còn không biết cách biểu đạt suy nghĩ của mình.
“Nhiễm Nhiễm, đây là dì Chúc. Từ hôm nay trở đi, dì ấy sẽ chăm sóc cho con, sống chung với con. Con từ từ làm quen với dì ấy, thân thiết với dì ấy, nhé?”
Ôn Nhiễm nhỏ tuổi không hề phản ứng trước lời nói của mẹ, cô chỉ cầm bút vẽ không ngừng lên tờ giấy trắng. Dì Chúc nhìn vào, những đường nét phức tạp đó, dì không hiểu có ý nghĩa gì.
“Nhiễm Nhiễm, chào cháu, dì là dì Chúc.” Dì Chúc ngồi xổm trước mặt cô, lên tiếng chào hỏi. Nhưng nằm trong dự đoán, Ôn Nhiễm vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí cũng không chớp mắt.
Dường như cô gái nhỏ chỉ một mực đắm chìm trong vùng trời của riêng mình, không thể chú ý đến bất cứ ai bên ngoài mảnh đất của bản thân.
Sau này, từ lần đầu tiên Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn dì, lần đầu tiên gọi dì Chúc, lần đầu tiên đáp lời dì, lần đầu tiên ăn cơm dì nấu, lần đầu tiên nắm tay dì, lần đầu tiên chủ động dựa vào dì…
Mãi tới ngày hôm nay, dì Chúc đã trở thành một trong những người Ôn Nhiễm quan tâm nhất.
Tuy chưa bao giờ muốn cô đền đáp điều gì, nhưng vào giờ phút này, dì Chúc vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ bến từ tận đáy lòng.
Dì dịu dàng hỏi Ôn Nhiễm: “Nếu dì vắng nhà, liệu cháu có sợ không?”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Cháu lớn rồi, cháu còn Ca Ca nữa, cháu sẽ không… sợ đâu.”
Dì Chúc hỏi cô: “Vậy nếu dì không kịp quay về nấu cơm cho cháu, cháu sẽ ăn cơm đàng hoàng chứ?”
Ôn Nhiễm do dự rồi gật đầu: “Cháu sẽ… tự nghĩ cách, cháu là, người lớn rồi, cháu sẽ tự, nghĩ cách.”
Cô lặp lại cụm “Cháu là người lớn”, như đang tự động viên chính mình.
Dì Chúc hít sâu một hơi, thận trọng dò hỏi: “Vậy nếu, nếu để cậu Tạ tới chăm sóc cháu, cháu có sẵn sàng để cậu ấy ở bên cháu, ăn cơm một mình với cậu ấy không?”
Ôn Nhiễm có phần kinh ngạc, cô phản ứng mất khoảng hai ba phút mới chậm rãi nói: “Công việc của anh ấy, bận rộn lắm, không có thời gian, ở nhà.”
Dì Chúc bất chợt hiểu rõ một việc.
Thật ra cho tới bây giờ, hình như Ôn Nhiễm vẫn không biết Tạ Vân Lễ sống ở căn hộ khác? Hình như cô vẫn cho rằng anh ở lại công ty vì công việc?
Nếu là vợ chồng bình thường khác, họ đã sớm nổ ra tranh cãi vì sống riêng rồi, người vợ sẽ nghi vấn đủ nguyên nhân chồng không về nhà. Nhưng Ôn Nhiễm thì không, cô chỉ cảm thấy Tạ Vân Lễ có lý do của mình nên mới không thể về.
Giống bố cô, cô luôn nghĩ, bố có nỗi khổ riêng nên mới rời xa cô… Do đó cô chưa từng oán giận, cũng chưa từng trách móc.
Tư tưởng của cô đơn thuần trong sáng, nói sao hiểu vậy. Cô sẽ không bao giờ hoài nghi lời người khác nói, vì trong thế giới của cô không tồn tại bất cứ lời nói dối nào.
Dì Chúc nói: “Công việc của cậu Tạ bận rộn thật, nhưng cậu ấy không bận hết một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày. Đúng lúc vài ngày này cậu ấy tương đối rảnh rỗi, có thể tiện sang chăm sóc cháu.”
Ôn Nhiễm lộ vẻ đấu tranh trên mặt, cũng hơi phiền não, cô quấn tóc quanh đầu ngón tay. Dì Chúc cũng không giục cô đáp lời, chỉ vỗ mu bàn tay cô: “Đừng lo, cháu phải tin tưởng cậu Tạ, cậu ấy nhất định sẽ sắp xếp được tất cả.”
Ôn Nhiễm im lặng một hồi, lắc đầu: “Dì Chúc, với mọi người, với dì, với Tạ Vân Lễ, cháu là một gánh nặng, cháu không muốn, không muốn như thế mãi.”
“Cháu ở nhà một mình, không sao đâu. Ca Ca cũng ở đây, Ca Ca sẽ… ở bên cạnh cháu, bé sẽ luôn ở bên cháu.”
Như đang nhắc nhở bản thân, Ôn Nhiễm lặp lại từng từ: “Ca Ca, sẽ bên cạnh cháu, sẽ luôn luôn, ở bên cháu…”
Lần này rồi đến lần khác, hết lần này tới lần khác, cô bắt đầu vô thức cào một tay vào ngón tay bên còn lại, dù đã cào đỏ lên cô cũng không dừng. Mãi đến khi dì Chúc cầm tay cô, nghẹn ngào ngắt lời cô: “Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm, dì cũng sẽ luôn ở bên cạnh cháu.”
Ôn Nhiễm ngừng việc nỉ non lặp lại, cô chậm rãi ngẩng đầu. Trong đôi mắt trong veo tĩnh lặng ấy, tựa như mới lóe lên gì đó.
“Dì sẽ luôn ở bên cháu, Ca Ca sẽ luôn ngoan ngoãn ở bên cháu, bọn dì sẽ không rời xa cháu, dẫu đến một ngày mọi người rồi sẽ già đi.”
Ôn Nhiễm cắn môi, đỏ ửng mắt: “Hôm qua cháu… mơ thấy mẹ, mẹ nói, mẹ muốn cháu, ngoan ngoãn nghe lời dì và Tạ Vân Lễ. Mẹ bảo sau này mẹ không thể thường xuyên, về thăm cháu nữa.”
Vào trong, dì Chúc thấy Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm ngồi trên sô pha. Ôn Nhiễm cúi đầu, đan hai tay vào nhau, không ngừng chuyển động đầu ngón tay của mình.
Nhìn cảnh này, rõ ràng cả hai ở chung khá tốt, Tạ Vân Lễ đã xoa dịu được cảm xúc của cô.
“Nhiễm Nhiễm, cậu Tạ, dì về rồi.”
Vừa thấy dì, Ôn Nhiễm đã đứng dậy nhào qua, dì Chúc ôm cô vào lòng.
Chỉ mới hơn bốn mươi phút dì vắng mặt, cảm giác an toàn của Ôn Nhiễm đã mất hơn phân nửa, trông cô như sắp khóc.
Dì Chúc đau lòng, đứa trẻ ngoan nhường này, sao dì có thể không đau lòng chứ?
Ôn Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, hỏi dì: “Dì Chúc ơi, con trai dì… về rồi à? Dì vui… vui không?”
“Vui, dì vui.” Dì Chúc giơ tay nhẹ nhàng chỉnh tóc của cô. Dì có thể nhận ra, nhất định Ôn Nhiễm đã chờ dì trong sân rất lâu, ngay cả chóp mũi cũng lạnh buốt.
Sao dì có thể nói với Ôn Nhiễm thật ra dì không hề vui, hơn nữa còn rất khó chịu, rất tức giận chứ?
Một thằng con trai không cầu tiến như vậy, dì Chúc thầm thở dài, nhưng ngoài mặt chỉ đành gắng kìm nén.
Nếu Ôn Nhiễm nghe dì nói buồn, cô sẽ chỉ sầu não hơn dì thôi. Huống hồ, cô gái khờ này sẽ không thể hiểu rõ nỗi buồn của dì. Cô có thể đồng cảm với cảm xúc của người thân thiết, nhưng cũng khác hẳn họ, có thể dùng nhiều cách để xoa dịu tâm trạng không tốt.
Ôn Nhiễm không biết, nhưng Tạ Vân Lễ nhận ra dì Chúc đang giấu giếm.
Đợi sau khi dì Chúc bảo Ôn Nhiễm lên lầu nghỉ ngơi một lúc, Tạ Vân Lễ mới hỏi dì: “Cậu ta gặp chuyện gì ở trường à?”
Dì Chúc cười khổ lắc đầu: “Không biết, hỏi thì nó cũng không kể, chỉ nói muốn về nước nghỉ ngơi, còn dẫn theo một cô bạn gái không biết làm gì. Hình như đây là bạn học của nó, không rõ phụ huynh đằng đó có biết không. Ôi, thằng con trai này của tôi thật sự chẳng biết lo toan gì, tôi cũng hết cách với nó. Cứ tưởng chọn trường học nghiêm khắc cho nó thì có thể đỡ hơn phần nào, không ngờ nó vẫn không chịu học hành đàng hoàng.”
Tạ Vân Lễ hỏi: “Tôi nghe bảo vệ nói, cậu ta đã tới nhiều lần, nên mới bị bảo vệ bắt như trộm à?”
Dì Chúc lúng túng: “Phải, nó đến tìm tôi, nhưng chắc sợ tôi mắng…”
Tạ Vân Lễ gật đầu, thật ra anh chỉ cần nhìn thì đã hiểu. Trông Kiều Tử Hằng rõ ràng đã cạn sạch túi, phải tìm mẹ cậu ta vòi tiền.
Lúc du học, anh đã sớm gặp nhiều người trẻ tuổi như vậy, vài du học sinh sẽ chịu khó chịu khổ học tập. Mặt khác, đương nhiên vài du học sinh chỉ xem nước ngoài như một chốn ăn chơi vô độ, mặc kệ bố mẹ đã vất vả thế nào để giúp chúng ra nước ngoài học.
Với tình hình của dì Chúc, năm xưa chắc chắn dì đã dùng gần hết tiền tiết kiệm, cộng thêm phần hỗ trợ riêng của nhà họ Ôn, mới có thể cho con ra nước ngoài được. Còn Kiều Tử Hằng, hiển nhiên không phải kiểu người sẽ dễ dàng biết ơn.
Người trẻ tuổi không nếm trải quá trình mài giũa của xã hội, không tự cảm nhận được việc kiếm tiền khổ cực cỡ nào, làm sao hiểu rõ bao khó khăn của bố mẹ?
Năm ấy Tạ Vân Lễ không ưa hạng người này nhất, nên hôm nay anh mới không thèm nhìn Kiều Tử Hằng. Bằng không, anh cũng sẽ không đến mức không nể mặt dì Chúc.
Tạ Vân Lễ hỏi: “Dì sắp xếp cho họ thế nào?”
“Tôi bảo bọn nó ra khách sạn ở tạm, cô gái kia không muốn về nhà. Mối quan hệ của con trai tôi và bố nó không tốt, nó cũng ầm ĩ không muốn về, sợ về sẽ bị đánh, ôi…” Dì Chúc thở dài, dì không còn mặt mũi nào để nói Kiều Tử Hằng không biết xấu hổ muốn ở ké chỗ này, quả thực mất hết thể diện. Chưa bàn đến việc người như Ôn Nhiễm sẽ không thể chấp nhận, dù Ôn Nhiễm sẵn lòng đồng ý, dì cũng tuyệt đối không cho phép con trai mình dẫn bạn gái tới làm phiền Ôn Nhiễm.
Ngay cả con trai ruột của dì cũng không được.
Tạ Vân Lễ nói: “Có lẽ họ sẽ tới tìm dì tiếp đấy.”
Dì Chúc lộ vẻ khó xử.
Dù sao vẫn là con trai ruột của dì, cứ mặc kệ cũng không ổn. Nếu muốn quản, dì cũng phải về nhà mới quản được, nhưng Ôn Nhiễm lại không thể thiếu dì.
“Tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho nó ra nước ngoài học tiếp. Cậu Tạ, hôm nay đã gây thêm phiền phức cho cậu rồi.”
“Không sao, là người thân của dì mà, trong nhà có việc cũng bình thường.”
Thật ra dì Chúc là một bảo mẫu rất có trách nhiệm, có thể nói, mọi việc mà dì làm đã hoàn toàn vượt xa chức trách của một bảo mẫu. Tuy nhà họ Ôn giúp đỡ con trai dì đi du học, nhưng dì Chúc cũng chăm sóc Ôn Nhiễm như con gái ruột. Ngần ấy năm trời, Ôn Nhiễm đã sớm không thể thiếu bàn tay săn sóc của dì.
“Hay thế này, dì cứ về nhà một chuyến. Ôn Nhiễm ở đây, tôi sẽ dành thời gian sang chăm sóc em ấy.” Tạ Vân Lễ suy nghĩ một lát: “Lâu lắm rồi dì không về nhà mình đúng không?”
Dì Chúc và chồng vốn đã ở trạng thái ly thân, không can thiệp vào việc của nhau. Nhưng nếu muốn về, dì Chúc buộc phải quay về nơi đó, nên ngoại trừ chuyện cần thiết, dì luôn ở với Ôn Nhiễm kể cả dịp lễ Tết.
Song, quả thực dì không thể không lo chuyện của con trai, bằng không, tiền bạc và công sức để con trai ra nước ngoài sẽ uổng phí hết, tương lai cũng dở dang.
“Về xem tình hình trước rồi tính sau.”
Dì Chúc bất đắc dĩ gật đầu: “Được, cảm ơn cậu Tạ đã thông cảm. Có điều Ôn Nhiễm vẫn không thể xa tôi được, tôi về xem trước thế nào, ráng nghĩ cách với bố nó, sau đó sẽ cố gắng quay lại sớm nhất có thể.”
Tạ Vân Lễ dừng một chút: “Ôn Nhiễm em ấy… có thể chấp nhận tôi ở một mình với em ấy không?”
Câu hỏi này khiến dì Chúc có phần ngạc nhiên, dì tưởng trải qua khoảng thời gian ở chung gần đây, mối quan hệ giữa họ đã tự nhiên hơn rồi, không ngờ Tạ Vân Lễ vẫn còn lo lắng.
“Thật ra Nhiễm Nhiễm luôn mong cậu đến thăm con bé, mặc dù con bé không nói, nhưng…” Dì Chúc tạm dừng rồi hỏi: “Cậu còn nhớ bộ ghép hình lâu đài không?”
Tạ Vân Lễ ngẩn ra, gật đầu: “Nhớ, một năm trước em ấy đã ghép xong rồi nhỉ?”
“Ừm, nhưng bộ ghép hình lâu đài đó đã bị con bé gỡ khỏi tường rồi, cậu không phát hiện à? Trước đó không biết con bé nghĩ gì, ngày nào cũng tháo ra rồi ghép lại, ghép xong rồi tháo ra, bộ ghép hình lớn như vậy, con bé cứ ghép đi ghép lại nhiều lần. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu ý nghĩa của hành vi này, dù sao đằng sau tất cả các hành vi luôn có nguyên nhân. Nhưng tôi nghĩ nguyên nhân này liên quan tới cậu, có điều cụ thể là gì, vẫn phải do cậu tự tìm hiểu thôi.”
…
Đợi Tạ Vân Lễ quay về, trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, khắp công ty đã lan truyền nhiều tin đồn.
Có người kể không biết Chu Duy đã phạm lỗi gì, khiến sếp chửi ầm lên ở hành lang. Còn người khác đoán sếp trở mặt với khách hàng, trút giận lên đầu Chu Duy.
Và cả một lời đồn như sau: Sếp cãi nhau với người thân, giận đùng đùng về nhà.
Dù sao chuyện buổi sáng Tạ Vân Lễ lớn tiếng gọi Chu Duy ở hành lang, ngay sau đó rời khỏi công ty đã lan truyền khắp nơi, dẫn đến việc khi Chu Duy xuống dưới ăn trưa, anh ta đã nhận được nhiều ánh mắt tốt bụng hỏi thăm.
May thay Tạ Vân Lễ đã bình tĩnh trở về công ty, Chu Duy thở phào nhẹ nhõm. Anh ta thầm nghĩ, nhìn sắc mặt này của ông chủ, chắc chắn Ôn Nhiễm không gặp chuyện gì nữa.
“Sếp Tạ, bên phía cô Ôn Nhiễm có việc đúng không?”
Tạ Vân Lễ vừa ngồi xuống, Chu Duy đã ân cần hỏi một câu.
“Không sao.” Tạ Vân Lễ dừng một chút, chợt hỏi: “Chu Duy, cậu từng tặng quà cho vợ cậu rồi đúng không?”
“Vâng, các dịp lễ Tết trước khi cưới cũng tặng. Sau khi cưới, ngoại trừ một vài ngày lễ đặc biệt thì sẽ gửi lì xì.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tạ Vân Lễ gật đầu, không hỏi thêm gì.
Chẳng ai có thể so sánh với Ôn Nhiễm, cũng không ai đủ tính tham khảo. Vì Ôn Nhiễm là độc nhất vô nhị, suy nghĩ của cô không giống người khác.
“À, lễ Thất tịch sắp đến rồi. Sếp Tạ, anh muốn tặng quà gì cho cô Ôn Nhiễm không?”
Tạ Vân Lễ im lặng một chốc: “Các đợt lễ Tình nhân [*] trước tôi có tặng quà cho em ấy không?”
[*] Thất tịch bắt nguồn từ câu chuyện dân gian về Ngưu Lang và Chức Nữ, hai người yêu nhau nhưng bị ngăn cách và chỉ được gặp nhau một lần duy nhất trong năm vào ngày 7 tháng 7 âm lịch.
Thất tịch có ý nghĩa tương tự như lễ Tình nhân (Valentine's Day) ở phương Tây, nhưng vẫn mang đậm nét văn hóa và truyền thống riêng của các quốc gia Đông Á. Tại một số nơi, ngày này cũng được gọi là “Lễ hội đôi lứa” hay “Lễ hội tình yêu”.
Ở một số chương sau, tác giả sẽ thay phiên dùng lễ Tình nhân và lễ Thất tịch.
“Hình như… không ạ, ngày lễ khác thì có.” Chu Duy lúng túng gãi đầu.
Trước kia, Tạ Vân Lễ chỉ chăm sóc và tặng quà cho Ôn Nhiễm vì trách nhiệm. Nhưng còn lễ Tình nhân, phải cần hai vợ chồng có tình cảm thì mới đón lễ cùng nhau được.
Tình cảm này liên quan đến tình yêu.
Ôn Nhiễm biết Tạ Vân Lễ là chồng cô, vậy cô có thể hiểu tình yêu mang ý nghĩa gì không?
Lễ Tình nhân mà các cặp vợ chồng hoặc người yêu trải qua, cô sẽ hiểu thế nào đây?
“Được rồi, cậu ra ngoài đi.” Tạ Vân Lễ nói.
Chu Duy vội vàng lui ra.
Quả nhiên, gần đây tâm trạng của sếp rất dễ thay đổi, còn liên quan đến Ôn Nhiễm nữa. Chỉ cần anh ta vừa nhắc tới cô, chắc chắn Tạ Vân Lễ sẽ thay đổi thái độ.
Buổi chiều bận rộn nhiều việc bên ngoài, Tạ Vân Lễ mở điện thoại lên xem, thấy Ôn Nhiễm nhắn cho anh hai tin.
- Con trai dì Chúc đến rồi, nhưng hình như dì ấy, không vui lắm. Vì sao vậy ạ?
- Tạ Vân Lễ, anh ăn cơm chưa? Em vừa hắt hơi ba lần đã dọa dì Chúc sợ. Dì ấy nói, em bị cảm rồi, liệu em có, lây cho dì không?
Tạ Vân Lễ cầm điện thoại, vừa trả lời tin nhắn vừa bước về phía văn phòng: Anh ăn rồi, chắc lúc đợi bên ngoài em đã bị lạnh ấy. Dì Chúc cho em uống thuốc chưa? À mà, sao em biết dì Chúc không vui?
Chu Duy cầm tài liệu gõ cửa vào: “Sếp Tạ…”
Tạ Vân Lễ không ngẩng đầu, chỉ vẫy tay: “Mười phút.”
Có nghĩa mười phút sau hẵng làm phiền anh.
“Vâng sếp.” Chu Duy biết điều lui ra ngoài.
Trong mắt Tạ Vân Lễ, phải là chuyện vô cùng đặc biệt thì anh mới ưu tiên hơn công việc. Suy cho cùng, người kinh doanh luôn chú trọng một câu, thời gian quý hơn vàng, mười phút là mười phút. Nhưng đối với một người kinh doanh, mười phút này còn có thể tượng trưng cho tiền bạc với một chuỗi con số.
Tạ Vân Lễ vừa ngồi xuống, Ôn Nhiễm đã gửi tin nhắn tới.
Tốc độ trả lời tin của cô ngày càng nhanh, cô đã quen gõ chữ hơn nhiều.
Ôn Nhiễm: Em thấy dì Chúc, thở dài ba lần. Lúc ăn cơm, dì còn ngẩn người hai lần, lần nào, cũng hơn hai phút. Dì ấy còn lỡ đá trúng chén ăn của Ca Ca nữa. Có phải dì ấy, nhớ con trai dì ấy không anh?
Đọc tin nhắn của cô, Tạ Vân Lễ có thể tưởng tượng ra cảnh cô vừa nghiêm túc suy tư vừa dùng ngón tay gõ từng từ một.
Xem ra, cô vẫn rất nhạy cảm với tâm trạng của người bên cạnh.
Chỉ cần ai bước vào thế giới của cô, ắt sẽ có cảm giác tồn tại trong mắt cô, thậm chí được cô để tâm.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải được cô cho phép bước vào thế giới ấy.
…
Tuy Ôn Nhiễm nhạy cảm với cảm xúc của người bên cạnh, nhưng thật ra cô không hề hiểu, dì Chúc không chỉ nhớ con trai, mà còn tức giận cậu ta không biết nỗ lực không biết tính toán, và cả nỗi bất lực vì không biết dạy dỗ thế nào.
Nhưng dì Chúc không thể nói cho cô biết, sẽ chỉ khiến cô thêm phiền não thôi.
Buổi tối cơm nước xong xuôi, dì Chúc ra ngoài gọi điện thoại cho Kiều Tử Hằng. Gọi ba lần cậu ta mới chịu bắt máy, lúc nói chuyện còn uể oải: “Mẹ, sao vậy?”
“Còn hỏi mẹ sao à, ngày nào mẹ cũng khổ não vì mày đấy.”
Kiều Tử Hằng giễu cợt: “Khổ vì con ư? Con thấy mẹ chỉ quan tâm đến con gái nhà họ Ôn đó thì có. Không phải mẹ nói cô ta không xa mẹ được sao? Vậy mẹ cứ làm bảo mẫu cho cô ta, làm công hầu hạ cô ta cả đời nhé. Đợi sau này cô ta sinh con cũng mắc bệnh tự kỷ, mẹ lại theo hầu con cô ta tiếp…”
“Mày câm miệng ngay cho tao!” Dì Chúc tức giận: “Mày nói bậy bạ gì vậy hả! Kiều Tử Hằng, mày vứt hết đạo đức rồi hả?! Bố mẹ mày không có trình độ quá cao, nhưng cũng dạy cho mày đạo đức làm người từ nhỏ rồi mà? Mày nghe xem ban nãy mày đã nói gì?!”
Kiều Tử Hằng im lặng một chút: “Thôi mà mẹ, gần hai năm rồi chúng ta không gặp nhau, con cũng không muốn chọc giận mẹ, mẹ đừng mắng con nữa.”
Dì Chúc hít sâu một hơi: “Mẹ nói cho con biết, con trai. Mẹ thương Ôn Nhiễm không sai, cũng chăm sóc cô ấy như con gái mình. Nhưng không có nghĩa mẹ sẽ bỏ bê con! Mẹ chỉ có một đứa con trai ruột là con thôi, cũng không kỳ vọng con có thể làm chuyện gì lớn lao. Con có thể học hành đàng hoàng, tốt nghiệp đàng hoàng, tìm công việc ổn định là mẹ đã hài lòng rồi. Lần này con giấu giếm bố mẹ, lén rời trường về nước, còn dắt theo cô bạn gái không rõ là ai. Con nói xem, mẹ nên làm thế nào với con đây?”
“Vậy con biết làm sao bây giờ? Mẹ nghĩ con học ở nước ngoài dễ dàng lắm hả? Xung quanh con, không phải du học sinh con nhà giàu thì cũng là dân ngoại quốc, má nó não con nhét mớ tiếng ngoại ngữ sắp điên luôn rồi đây! Sớm biết như vậy, con thà học cao đẳng trong nước còn hơn…”
Dì Chúc hết nói nổi: “Thằng khốn, không phải từ hồi cấp 2 mày đã bắt đầu ầm ĩ đòi ra nước ngoài rồi hả? Còn nói gì mà ở nước ngoài vừa học vui vừa dạy tốt, có cả bạn học cùng chung chí hướng có thể ở với nhau, không ngờ náo loạn lâu như vậy, mày cứ nghĩ mình đang chịu tra tấn hả? Vậy số tiền mày vô duyên vô cớ xin mẹ đã tiêu vào đâu hết rồi? Không ăn uống chơi bời với bạn gái à? Đó cũng là chịu khổ sao?”
Dù sao dì Chúc cũng từng đọc không ít sách, lúc rảnh rỗi dì thường lướt ứng dụng video ngắn cập nhật tin tức. Mấy câu than thở của con trai, lừa bố cậu ta còn được chứ không qua mặt được dì.
Quả nhiên, nghe dì nói vậy, Kiều Tử Hằng nghẹn lời.
“Con nói thật cho mẹ biết, rốt cuộc cô bé bên cạnh con là ai? Là bạn học của con thật sao? Sao mẹ thấy không giống du học sinh?”
“Mẹ từng gặp mấy du học sinh rồi đấy, mẹ thấy con trai mẹ có giống không? Buồn cười quá.” Kiều Tử Hằng không nhịn được nữa: “Thôi, con không thèm nghe mẹ dài dòng nữa, nếu biết mẹ sẽ mắng con thì con đã không về tìm mẹ rồi, phiền thật. Khách sạn rách này cũng chẳng tốt, còn không bằng về nhà ở…”
Dì Chúc thở dài: “Được, nếu chê khách sạn, vậy con cứ về nhà, nói rõ với bố con.”
“Mẹ không về, bố sẽ đánh con mất!” Kiều Tử Hằng hét lên: “Con là đứa trẻ không mẹ sao? Mẹ không thể quan tâm con trai mẹ một tí hả? Con mới là con ruột mà! Mẹ chăm sóc cô ta nhiều năm như thế rồi, thi thoảng cũng dành ít thời gian cho con trai mẹ đi chứ!”
Đôi bên tiếp tục kết thúc một cuộc trò chuyện chẳng vui vẻ gì.
Sau khi con trai nóng giận cúp máy, dì Chúc nhìn điện thoại thở dài.
Dì ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm, thầm nghĩ, chẳng lẽ cho con đi du học là sai lầm sao? Từ cấp 2, Kiều Tử Hằng đã bắt đầu hâm mộ học sinh ở trường tư thục quốc tế, vì cậu ta biết sau khi tốt nghiệp, nhiều khả năng học sinh bên đó sẽ được ra nước ngoài. Song, điều kiện gia đình dì có hạn, đừng nói du học, ngay cả cho cậu ta học trường tư thục thôi cũng đã tiêu tốn rất nhiều.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau khi cậu ta lên cấp 3, mẹ Ôn Nhiễm đã bỏ tiền ra, chuyển Kiều Tử Hằng với điểm số kém cỏi sang một trường trung học tư thục. Tiếp đó, bố Ôn Nhiễm nhờ các mối quan hệ hỗ trợ, Kiều Tử Hằng vẫn vác kết quả bết bát ra nước ngoài du học như mong muốn.
Dì Chúc từng từ chối, nhưng bố mẹ Ôn Nhiễm vẫn kiên trì giúp đỡ Kiều Tử Hằng.
Thật ra dì Chúc biết rõ, họ muốn cảm ơn dì đã tận tâm chăm sóc Ôn Nhiễm suốt nhiều năm, ít nhiều gì cũng khiến dì không thể bầu bạn với con trai. Nhưng Kiều Tử Hằng vốn không phải một đứa trẻ hay dựa dẫm vào bố mẹ. Từ nhỏ, cậu ta đã thích ra ngoài, dù bố mẹ ở nhà thì cậu ta cũng sẽ chơi máy tính trong phòng, hoặc la cà tụ tập với bạn bè.
Còn Ôn Nhiễm trái ngược hoàn toàn, dẫu không mắc bệnh tự kỷ, có lẽ cô vẫn sẽ là một cô bé ngoan ngoãn yên tĩnh lại biết suy tính.
Khiếm khuyết bẩm sinh khiến Ôn Nhiễm trở nên cô đơn nhạy cảm hơn, quả thực làm người ta vừa thương vừa lo. Những đứa trẻ tự kỷ như cô, một số có thể tự lập được khi trưởng thành, nhưng cũng xuất hiện nhiều trường hợp nặng hơn, có lẽ cả đời sẽ không thể rời xa bàn tay chăm sóc của bố mẹ. Một gia đình như thế, khiến người ta không khỏi đau lòng. So với họ, Ôn Nhiễm cũng xem như ngoan ngoãn và thông minh hơn rồi.
Dì Chúc thở dài ngao ngán, định xoay người vào trong, chợt cảm thấy có điều không đúng, hình như có ai đang nhìn dì?
Dì quay đầu quan sát xung quanh, về đêm trong khu biệt thự luôn mở đèn đường sáng. Mỗi căn biệt thự cách nhau một khoảng nhất định, ngoại trừ xe của cư dân sống ở đây, cũng không có ai ra ngoài vào giờ này.
Dì nhìn quanh không thấy người nào, vẫn nghi ngờ đẩy cửa vào biệt thự.
Nhưng không ngờ Ôn Nhiễm vốn nên nghỉ ngơi lại xuống lầu.
“Dì Chúc… dì không vui à?”
Dì Chúc mềm lòng: “Nào có.”
Ôn Nhiễm nhìn dì: “Vậy dì… nhớ, nhớ người thân, của dì sao? Nếu dì nhớ… dì có thể, về tìm họ. Cháu ở một mình, không sao hết, cháu biết chăm sóc, bản thân.”
Dì Chúc vuốt ve tóc cô: “Dì về thăm họ thì cũng muốn quay lại với cháu.”
Ôn Nhiễm hé môi, như có phần không biết nên biểu đạt suy nghĩ của mình thế nào. Cô đắn đo hồi lâu, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai dì Chúc.
Giống Ca Ca thường làm với cô.
Hành động thân mật thế này hình như có thể bày tỏ tình cảm trong lòng. Mỗi khi Ca Ca nép cơ thể nhỏ xíu mềm mại ấm áp vào người cô, cô luôn cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô hy vọng dì Chúc cũng có thể nhận được niềm hạnh phúc.
Dì Chúc không cầm được nước mắt, dì nhìn gương mặt xinh đẹp bình tĩnh không nhiều cảm xúc mấy của Ôn Nhiễm, chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt cô.
Bấy giờ, để chăm sóc Ôn Nhiễm, dì Chúc đã đọc không ít sách về bệnh tự kỷ. Nhưng khoảnh khắc thật sự thấy Ôn Nhiễm, dì vẫn không khỏi rung động.
Bởi lẽ, trông Ôn Nhiễm giống hệt một cô bé xinh xắn dễ thương, nhưng vì khiếm khuyết bẩm sinh, cô không thể học tập và sống vô tư như các đứa trẻ khác. Thậm chí, trên gương mặt đáng yêu của cô không thể hiện được nhiều biểu cảm, cô khó lòng bày tỏ mọi cảm xúc như vui, buồn, giận dữ. Ngay cả một số việc đơn giản, cô cũng phải học đi học lại, cô còn không biết cách biểu đạt suy nghĩ của mình.
“Nhiễm Nhiễm, đây là dì Chúc. Từ hôm nay trở đi, dì ấy sẽ chăm sóc cho con, sống chung với con. Con từ từ làm quen với dì ấy, thân thiết với dì ấy, nhé?”
Ôn Nhiễm nhỏ tuổi không hề phản ứng trước lời nói của mẹ, cô chỉ cầm bút vẽ không ngừng lên tờ giấy trắng. Dì Chúc nhìn vào, những đường nét phức tạp đó, dì không hiểu có ý nghĩa gì.
“Nhiễm Nhiễm, chào cháu, dì là dì Chúc.” Dì Chúc ngồi xổm trước mặt cô, lên tiếng chào hỏi. Nhưng nằm trong dự đoán, Ôn Nhiễm vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí cũng không chớp mắt.
Dường như cô gái nhỏ chỉ một mực đắm chìm trong vùng trời của riêng mình, không thể chú ý đến bất cứ ai bên ngoài mảnh đất của bản thân.
Sau này, từ lần đầu tiên Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn dì, lần đầu tiên gọi dì Chúc, lần đầu tiên đáp lời dì, lần đầu tiên ăn cơm dì nấu, lần đầu tiên nắm tay dì, lần đầu tiên chủ động dựa vào dì…
Mãi tới ngày hôm nay, dì Chúc đã trở thành một trong những người Ôn Nhiễm quan tâm nhất.
Tuy chưa bao giờ muốn cô đền đáp điều gì, nhưng vào giờ phút này, dì Chúc vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ bến từ tận đáy lòng.
Dì dịu dàng hỏi Ôn Nhiễm: “Nếu dì vắng nhà, liệu cháu có sợ không?”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Cháu lớn rồi, cháu còn Ca Ca nữa, cháu sẽ không… sợ đâu.”
Dì Chúc hỏi cô: “Vậy nếu dì không kịp quay về nấu cơm cho cháu, cháu sẽ ăn cơm đàng hoàng chứ?”
Ôn Nhiễm do dự rồi gật đầu: “Cháu sẽ… tự nghĩ cách, cháu là, người lớn rồi, cháu sẽ tự, nghĩ cách.”
Cô lặp lại cụm “Cháu là người lớn”, như đang tự động viên chính mình.
Dì Chúc hít sâu một hơi, thận trọng dò hỏi: “Vậy nếu, nếu để cậu Tạ tới chăm sóc cháu, cháu có sẵn sàng để cậu ấy ở bên cháu, ăn cơm một mình với cậu ấy không?”
Ôn Nhiễm có phần kinh ngạc, cô phản ứng mất khoảng hai ba phút mới chậm rãi nói: “Công việc của anh ấy, bận rộn lắm, không có thời gian, ở nhà.”
Dì Chúc bất chợt hiểu rõ một việc.
Thật ra cho tới bây giờ, hình như Ôn Nhiễm vẫn không biết Tạ Vân Lễ sống ở căn hộ khác? Hình như cô vẫn cho rằng anh ở lại công ty vì công việc?
Nếu là vợ chồng bình thường khác, họ đã sớm nổ ra tranh cãi vì sống riêng rồi, người vợ sẽ nghi vấn đủ nguyên nhân chồng không về nhà. Nhưng Ôn Nhiễm thì không, cô chỉ cảm thấy Tạ Vân Lễ có lý do của mình nên mới không thể về.
Giống bố cô, cô luôn nghĩ, bố có nỗi khổ riêng nên mới rời xa cô… Do đó cô chưa từng oán giận, cũng chưa từng trách móc.
Tư tưởng của cô đơn thuần trong sáng, nói sao hiểu vậy. Cô sẽ không bao giờ hoài nghi lời người khác nói, vì trong thế giới của cô không tồn tại bất cứ lời nói dối nào.
Dì Chúc nói: “Công việc của cậu Tạ bận rộn thật, nhưng cậu ấy không bận hết một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày. Đúng lúc vài ngày này cậu ấy tương đối rảnh rỗi, có thể tiện sang chăm sóc cháu.”
Ôn Nhiễm lộ vẻ đấu tranh trên mặt, cũng hơi phiền não, cô quấn tóc quanh đầu ngón tay. Dì Chúc cũng không giục cô đáp lời, chỉ vỗ mu bàn tay cô: “Đừng lo, cháu phải tin tưởng cậu Tạ, cậu ấy nhất định sẽ sắp xếp được tất cả.”
Ôn Nhiễm im lặng một hồi, lắc đầu: “Dì Chúc, với mọi người, với dì, với Tạ Vân Lễ, cháu là một gánh nặng, cháu không muốn, không muốn như thế mãi.”
“Cháu ở nhà một mình, không sao đâu. Ca Ca cũng ở đây, Ca Ca sẽ… ở bên cạnh cháu, bé sẽ luôn ở bên cháu.”
Như đang nhắc nhở bản thân, Ôn Nhiễm lặp lại từng từ: “Ca Ca, sẽ bên cạnh cháu, sẽ luôn luôn, ở bên cháu…”
Lần này rồi đến lần khác, hết lần này tới lần khác, cô bắt đầu vô thức cào một tay vào ngón tay bên còn lại, dù đã cào đỏ lên cô cũng không dừng. Mãi đến khi dì Chúc cầm tay cô, nghẹn ngào ngắt lời cô: “Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm, dì cũng sẽ luôn ở bên cạnh cháu.”
Ôn Nhiễm ngừng việc nỉ non lặp lại, cô chậm rãi ngẩng đầu. Trong đôi mắt trong veo tĩnh lặng ấy, tựa như mới lóe lên gì đó.
“Dì sẽ luôn ở bên cháu, Ca Ca sẽ luôn ngoan ngoãn ở bên cháu, bọn dì sẽ không rời xa cháu, dẫu đến một ngày mọi người rồi sẽ già đi.”
Ôn Nhiễm cắn môi, đỏ ửng mắt: “Hôm qua cháu… mơ thấy mẹ, mẹ nói, mẹ muốn cháu, ngoan ngoãn nghe lời dì và Tạ Vân Lễ. Mẹ bảo sau này mẹ không thể thường xuyên, về thăm cháu nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.