Chương 98: Chương 98
Hoa Nhật Phi
01/07/2020
Sau khi Trâu đại phu đến thì lại một phen
ép buộc nữa nhưng cũng chỉ nói, Lục Châu đã chuẩn bị đi rồi, thuốc và
kim châm không thể cứu được nữa.
Sau khi cho bà mụ ôm Trường Thọ đang khóc ra ngoài, Tạ Hộ ngồi trước giường Lục Châu, môi Lục Châu tái nhợt, trên mặt đã hiện lên vẻ chết chóc, mắt đã đỏ như máu nhưng trên người lại đang mặc y phục hoa lệ khiến cho nàng trông rất thê lương.
“Thiếu phu nhân, ta muốn nói đôi lời với người, đại công tử và ta không hề có quan hệ gì, Trường Thọ cũng không phải là con của đại công tử. Thiếu phu nhân đừng nghi ngờ hắn. Đại công tử rất đáng thương, từ nhỏ sống ở phủ này nhưng không ai đối xử với hắn như người thân, hắn và phu nhân không được coi là người trong phủ quốc công này, ta hầu hạ phu nhân từ nhỏ, sau này thành nha hoàn hồi môn của phu nhân, nhìn thấy nhiều thứ, cái kẻ khốn nạn kia đã hại phu nhân, cũng hại ta! Hãy nói với đại công tử nhất định phải cảnh giác với hắn ta.”
Lục Châu nói xong thì thở hổn hển, Tạ Hộ chỉ cảm thấy khó hiểu, hỏi nàng: “Hắn ta là ai? “
Lục Châu cười buồn bã:”Hắn là ác quỷ! Ha ha ha, là ác quỷ! Ta biết ta sắp chết rồi, ta cũng không muốn sống nữa, phu nhân đã đi rồi, ta nên đi theo hầu hạ nàng, nếu không phải vì Trường Thọ…Trường Thọ của ta…Sau này nó phải sống làm sao đây! Thiếu phu nhân, ta van ngài, xin ngài hãy cứu giúp Trường Thọ! Nó không phải là con của đại công tử, ngài hãy giúp nó, cho nó làm nô bộc đầy tớ cũng được, để nó có miếng cơm ăn, không phải trôi dạt khắp nơi là đủ rồi.”
Tay của Tạ Hộ bị Lục Châu nắm, có thể cảm giác được cảm xúc yếu ớt, bất lực của nữ nhân này.
Đi ra khỏi phòng của Lục Châu thì nhìn thấy Thẩm Hấp vậy mà đã đứng ở trong sân từ lâu rồi nhưng không vào phòng, nhìn thấy nàng ra thì kéo tay nàng lại hỏi:
“Nàng ta thế nào rồi? Không được rồi sao?”
Khóe mắt Tạ Hộ còn vương nước mắt, vội dùng khăn lau, nói: “Sợ là không được. Sau hai ngày mất tích, nàng ta mang một thân vết thương trở về, ta hỏi là ai làm thì nàng nói là chàng biết. Chàng có vào thăm nàng lần cuối không?”
Thẩm Hấp mặt buồn rười rượi nhìn thoáng qua phòng Lục Châu, thở dài mới đi vào. Chỉ chốc lát sau đã ra rồi, nói với Tạ Hộ:
“Lại phun ra vài búng máu, nàng ta không còn mong muốn sống nữa, nàng chuẩn bị hậu sự cho nàng ta đi.”
Tạ Hộ gật đầu: “Nàng còn có tâm nguyện gì nữa không?”
“…” Thẩm Hấp trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Muốn ta đáp ứng chiếu cố cho con trai nàng. Ta đã đáp ứng rồi, đảm bảo cả đời hắn không khổ sở.”
Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp, rốt cuộc hiểu được vì sao kiếp trước hắn luôn tha thứ cho Trường Thọ như vậy. Với hắn mà nói, Lục Châu như là tỷ tỷ cùng hắn lớn lên dù Lục Châu và hắn là chủ tớ, Lục Châu cùng trưởng thành với hắn, cùng trải qua thời thơ ấu với hắn, nhìn thấy hắn bị khi dễ, cho dù không có ân tình nhưng tính ở tình bạn từ nhỏ, Thẩm Hấp nhất định sẽ tuân thủ lời hứa với người tỷ tỷ này mà bảo vệ con trai của nàng, chuyện rất dễ hiểu.
“Đợi làm xong chuyện hậu sự của Lục Châu, ta sẽ mang Trường Thọ về Thương Lan Uyển, tìm tiên sinh hảo hảo dạy dỗ hắn.”
Thẩm Hấp nhìn nàng, vuốt ve gò má nàng, đôi mắt tràn đầy bi thương, dù hắn không hề yêu Lục Châu nhưng dù sao vẫn có một ít thân tình, giờ nàng đi rồi thì Thẩm Hấp làm sao mà không đau lòng cho được.
Hai ngày nay, ngày nào Tạ Hộ đều đến Lục Thúy các, Lục Châu càng lúc càng nguy kịch, Trâu đại phu nói căn bệnh của nàng quá kỳ quái, bệnh tới như núi đổ, nếu lúc mới bị bệnh mà dưỡng tốt thì có thể chống đỡ được một hai năm, bây giờ nàng ta không còn gì luyến tiếc, chỉ một lòng muốn chết, thuốc và châm đã không cứu được nàng rồi.
Sau khi nói chuyện với Thẩm Hấp, Lục Châu không mở miệng nói gì thêm nữa, chỉ nằm trên giường nhìn màn che ngẩn người, thỉnh thoảng nhìn Trường Thọ đang nằm khóc bên người nàng, không ăn không uống không ngủ.
Lục Châu mất lúc nửa đêm, Trường Thọ ngủ bên chân mẫu thân nhưng không hay biết, sang hôm sau thì phát hiện Lục Châu đã chết mà mắt vẫn mở, thê thảm, cô đơn, chết rất yên lặng.
Cái chết của Lục Châu không nhấc lên gợn sóng nào trong phủ, dù sao nàng cũng không phải là di nương, nếu không phải là Tạ Hộ làm hậu sự thì trong phủ sẽ quấn chiếu xác của nàng rồi mang ra nghĩa địa chôn qua loa cho xong việc.
Tạ Hộ cho người tìm một khối đất trống ở sườn núi Nam Sơn để làm hậu sự cho nàng theo nghi lễ, nguyên là định cho Trường Thọ khoác áo tang nhưng sau khi Lục Châu chết thì hắn chạy đi đâu mất, sau này bị Nhiếp Nhung dẫn người tìm về, nó như điên loạn, không cho ai tới gần mình, sau đó bị Thẩm Hấp nhốt trong phòng chứa củi của Thương Lan uyển.
Sau khi làm xong hậu sự của Lục Châu, Tạ Hộ vẫn luôn rầu rĩ, hình ảnh trước khi chết của Lục Châu vẫn luôn ám ảnh nàng, cho dù Lục Châu là nha hoàn, bị đối xử tàn bạo rồi buồn bực mà chết nhưng kẻ hại nàng vẫn nhởn nhơ trong bóng tối, ngay cả danh tính nàng cũng không biết.
Sau khi tới Thương Lan uyển thì Trường Thọ vẫn luôn cứng đầu, làm Tạ Hộ và Thẩm Hấp rất khó xử, Thẩm Hấp thấy tính tình hắn cương liệt như vậy thì nhốt hắn ở một tiểu viện phía đông, tiểu viện này được xây thêm tường cho cao hơn, luôn có người canh chừng cho đến khi hắn suy nghĩ thông suốt thì mới thả ra.
***
Thời tiết càng ngày càng lạnh, khắp nơi đều là cảnh xác xơ tiêu điều.
Các loại áo bông mà thời gian trước bọn nha hoàn may giờ đã có thể dùng, trong phòng cũng đốt địa long nên dù ngoài trời gió rét căm căm thì trọng viện vẫn ấm áp, dù sao che vải bố dày lên cửa thì cũng rất thoải mái.
Tạ Hộ vừa từ chỗ lão thái quân về, lò sưởi trong tay cũng đã lạnh nên đưa cho Ngọc Tiêu, sau khi vào phòng thì Hoa Ý cởi áo choàng bằng chăn chiên cộng với chà chà tay, Tạ Hộ mới có cảm giác sống lại.
“Đại công tử về chưa?”
Tạ Hộ vừa thay quần áo vừa hỏi bọn Trúc Tình.
“Đã trở lại, sau đó lại đi ra ngoài rồi ạ. Đại công tử cho Triệu Tam Bảo đưa một ít mật cao tới, có nhắn là buổi tối có lẽ sẽ về trễ, bảo phu nhân không cần chờ cơm.”
“Ừm.”
Mấy ngày nay, cảm xúc của phu quân hơi suy sụp, tuy biểu hiện vẫn bình thường nhưng nàng vẫn cảm giác được, tối qua chàng lại luyện chữ trong thư phòng nửa canh giờ, cái chết của Lục Châu là một đả kích với chàng.
Trường Thọ vẫn cứng đầu như cũ, Tạ Hộ tới gần hắn nhiều lần nhưng không thành công, đứa bé này đã hoàn toàn phong bế chính mình, chỉ cần có người tới gần thì nổi điên lên rồi tấn công người ta. Thẩm Hấp đi thăm nó hai lần, thấy nó như vậy thì càng không chịu thả nó ra, cứ nhốt nó trong viện như cũ.
Khi Thẩm Hấp trở về thì đã khuya rồi, vốn nghĩ Tạ Hộ đã ngủ rồi nhưng không ngờ đèn trong phòng vẫn còn sáng, đẩy cửa vào thì thấy Tạ Hộ đang chống cằm ngủ gật, tay vẫn cầm quyển sách, trên người khoác chăn chiên.
Đi đến ngồi bên nàng, nhìn nàng ngủ gật như vậy, Thẩm Hấp thấy trong lòng bình yên hơn nhiều, làn da nàng trắng hồng dưới ánh nến làm hắn ngắm đến nhập thần.
Tạ Hộ ngủ cũng không sâu, gật gật gù gù làm đầu suýt đụng vào cạnh bàn, không ngờ lại ngã vào một nơi ấm áp, mở mắt ra thì thấy ra là một bàn tay đang chắn cho nàng không bị đụng đầu vào cạnh bàn.
Mơ màng ngẩng đầu nhìn thì thấy Thẩm Hấp đang tựa tiếu tựa phi nhìn nàng, Tạ Hộ có chút lúng túng, vội vàng ngồi thẳng dậy, nói:
“Thiếp thân lại ngủ quên mất, đã nói là phải đợi phu quân về rồi mà.”
Thẩm Hấp véo mũi nàng, dịu dàng nói: “Chờ ta làm gì, không phải đã bảo nàng ngủ trước rồi sao?”
Tạ Hộ cười cười, thò chân xuống đất định mang giầy, chợt thấy Thẩm Hấp nhanh hơn nàng một bước, nhặt chiếc giày thêu lên, lại cầm chân nàng giơ lên, Tạ Hộ sợ hãi kêu lên:
“Phu quân, đừng !”
Thấy Tạ Hộ muốn rút chân lại, Thẩm Hấp kéo chân nàng lại, không cho nàng nhúc nhích, nói: “Sao lại không được, chúng ta là phu thê kết tóc với nhau, sao chỉ có nàng có thể hầu hạ ta mà không cho ta hầu hạ nàng?”
Tạ Hộ nghẹn lời, chỉ thất thần trong giây lát thì hai chân đều đã được mang giày. Thẩm Hấp nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Hộ, kề sát vào nàng, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi nàng một chút, vuốt ve tóc mai của nàng, nói thầm một câu:
“Tắm cùng vi phu, nhé?”
Tạ Hộ mím môi, mắt đảo qua đảo lại liên tục như còn đang phân vân, lúc ngẩng đầu lên thấy ánh mắt mệt mỏi của hắn, trong lòng mềm mại hẳn đi, gật đầu nói:
“Được, thiếp đã sai nô tài nấu nước đổ đầy bể từ sớm rồi, giờ hẳn là vừa tắm được rồi. Thiếp gội đầu, kỳ lưng cho phu quân nhé?”
Tạ Hộ vừa nói vừa vươn tay cho Thẩm Hấp, Thẩm Hấp rốt cuộc lộ ra một nụ cười thoải mái nhất trong mấy ngày nay, cầm tay nàng đưa lên miệng hôn một cái, nói:
“Vậy thì, phải phiền phu nhân rồi.”
Bên trong tịnh phòng không khí ấm áo, hơi nước bốc lên lượn lờ xung quanh.
Ban đêm vạn vật đều lặng yên làm tiếng nước chảy nghe rất rõ ràng, bồn tắm làm bằng gỗ, một người dựa vào thành bồn, vai trần, đang nhắm mắt dưỡng thần, phía sau hắn, một nữ tử tóc được vấn gọn gàng, tóc hơi dính chút nước, đang nghiêm túc kỳ vai cho hắn.
Hai người không nói lời nào, lẳng lặng cảm thụ sự ăn ý giữa đôi bên.
Khăn tắm trong tay Tạ Hộ vờn qua vờn lại trên lưng Thẩm Hấp, từ giữa lưng đến đầu vai, lại lưu luyến chỗ vết bớt trên vai trong chốc lát, Tạ Hộ càng nhìn càng thấy cái bớt đẹp hơn, giống như phượng hoàng cuộn mình lại, trông rất sống động.
Thẩm Hấp hình như cảm giác được ánh mắt của nàng nên hơi quay đầu sang liếc nàng một cái rồi nhìn chằm chằm xuống đầu vai mình, nói:
“Cái này có gì đẹp đâu mà nhìn lâu vậy.”
“Rất đẹp nha.” Tạ Hộ ngẩng đầu lên nói, áo trong bằng lụa của nàng đã ướt đẫm, dính sát vào thân thể làm lộ rõ màu sắc của cái yếm, là hình thêu hoa hồng và hoa sen tịnh đế màu hồng phối hợp với nhau, là lối thêu nổi nên hình dáng đồ thêu hiện rõ, càng thêm hấp dẫn hơn.
Thẩm Hấp chỉ nhìn thoáng qua là quyết định xoay người lại, hai tay gác trên thành bồn tắm, tràn đầy hứng thú đánh giá nữ tử quyến rũ trước mặt.
Tạ Hộ nạt nộ: “Còn chưa có kỳ lưng xong đâu nha.”
Thẩm Hấp không nói lời nào, vẫn chỉ nhìn chằm chằm nàng, lồng ngực nở nang lõa lỗ trước mắt nàng, ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn nàng một lượt, từ gò má ửng hồng đến cần cổ mảnh khảnh, sau đó lại hướng xuống vạt áo hơi mở, lại tiếp tục đi xuống chỗ được bao bọc bằng hoa văn màu đỏ, cái chỗ đòi mệnh hắn.
Hừm, mấy ngày không thấy, hình như lại to ra thêm rồi, Thẩm Hấp chợt vươn tay tới đo ngực Tạ Hộ, chỉ đo đạc, không bóp hay vuốt nhưng càng làm Tạ Hộ thêm 囧hơn, kỳ thật nếu Thẩm Hấp đột nhiên niết thì nàng có thể lấy cớ kinh ngạc mà lui ra sau, nhưng hắn cố ý không đụng chạm gì, chỉ khoa tay múa chân thôi nhưng cái kiểu này mới làm người ta xấu hổ kinh khủng.
Tạ Hộ hơi trầm thân thể xuống một chút, hi vọng mặt nước che dấu giúp cho bộ ngực nhưng đột nhiên ánh mắt Thẩm Hấp như là đao phong, từng nhát từng nhát cắt nát quần áo của nàng, mặt khác, nàng vừa động đậy thì mặt nước gợn sóng lăn tăn làm chỗ đó càng thêm hút mắt người kia.
Ánh mắt Thẩm Hấp tối sầm lại. Cũng không kiên nhẫn nữa, bàn tay to chụp lên nên cần chụp, Tạ Hộ cả kinh, muốn lui lại phía sau nhưng bị Thẩm Hấp đoán được nên bị ôm vào trong ngực hắn, cứ vậy mà bị khi dễ thảm thiết.
Thân thể Tạ Hộ nhũn ra, tiếng rên rỉ vang khắp căn phòng.
Sau khi cho bà mụ ôm Trường Thọ đang khóc ra ngoài, Tạ Hộ ngồi trước giường Lục Châu, môi Lục Châu tái nhợt, trên mặt đã hiện lên vẻ chết chóc, mắt đã đỏ như máu nhưng trên người lại đang mặc y phục hoa lệ khiến cho nàng trông rất thê lương.
“Thiếu phu nhân, ta muốn nói đôi lời với người, đại công tử và ta không hề có quan hệ gì, Trường Thọ cũng không phải là con của đại công tử. Thiếu phu nhân đừng nghi ngờ hắn. Đại công tử rất đáng thương, từ nhỏ sống ở phủ này nhưng không ai đối xử với hắn như người thân, hắn và phu nhân không được coi là người trong phủ quốc công này, ta hầu hạ phu nhân từ nhỏ, sau này thành nha hoàn hồi môn của phu nhân, nhìn thấy nhiều thứ, cái kẻ khốn nạn kia đã hại phu nhân, cũng hại ta! Hãy nói với đại công tử nhất định phải cảnh giác với hắn ta.”
Lục Châu nói xong thì thở hổn hển, Tạ Hộ chỉ cảm thấy khó hiểu, hỏi nàng: “Hắn ta là ai? “
Lục Châu cười buồn bã:”Hắn là ác quỷ! Ha ha ha, là ác quỷ! Ta biết ta sắp chết rồi, ta cũng không muốn sống nữa, phu nhân đã đi rồi, ta nên đi theo hầu hạ nàng, nếu không phải vì Trường Thọ…Trường Thọ của ta…Sau này nó phải sống làm sao đây! Thiếu phu nhân, ta van ngài, xin ngài hãy cứu giúp Trường Thọ! Nó không phải là con của đại công tử, ngài hãy giúp nó, cho nó làm nô bộc đầy tớ cũng được, để nó có miếng cơm ăn, không phải trôi dạt khắp nơi là đủ rồi.”
Tay của Tạ Hộ bị Lục Châu nắm, có thể cảm giác được cảm xúc yếu ớt, bất lực của nữ nhân này.
Đi ra khỏi phòng của Lục Châu thì nhìn thấy Thẩm Hấp vậy mà đã đứng ở trong sân từ lâu rồi nhưng không vào phòng, nhìn thấy nàng ra thì kéo tay nàng lại hỏi:
“Nàng ta thế nào rồi? Không được rồi sao?”
Khóe mắt Tạ Hộ còn vương nước mắt, vội dùng khăn lau, nói: “Sợ là không được. Sau hai ngày mất tích, nàng ta mang một thân vết thương trở về, ta hỏi là ai làm thì nàng nói là chàng biết. Chàng có vào thăm nàng lần cuối không?”
Thẩm Hấp mặt buồn rười rượi nhìn thoáng qua phòng Lục Châu, thở dài mới đi vào. Chỉ chốc lát sau đã ra rồi, nói với Tạ Hộ:
“Lại phun ra vài búng máu, nàng ta không còn mong muốn sống nữa, nàng chuẩn bị hậu sự cho nàng ta đi.”
Tạ Hộ gật đầu: “Nàng còn có tâm nguyện gì nữa không?”
“…” Thẩm Hấp trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Muốn ta đáp ứng chiếu cố cho con trai nàng. Ta đã đáp ứng rồi, đảm bảo cả đời hắn không khổ sở.”
Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp, rốt cuộc hiểu được vì sao kiếp trước hắn luôn tha thứ cho Trường Thọ như vậy. Với hắn mà nói, Lục Châu như là tỷ tỷ cùng hắn lớn lên dù Lục Châu và hắn là chủ tớ, Lục Châu cùng trưởng thành với hắn, cùng trải qua thời thơ ấu với hắn, nhìn thấy hắn bị khi dễ, cho dù không có ân tình nhưng tính ở tình bạn từ nhỏ, Thẩm Hấp nhất định sẽ tuân thủ lời hứa với người tỷ tỷ này mà bảo vệ con trai của nàng, chuyện rất dễ hiểu.
“Đợi làm xong chuyện hậu sự của Lục Châu, ta sẽ mang Trường Thọ về Thương Lan Uyển, tìm tiên sinh hảo hảo dạy dỗ hắn.”
Thẩm Hấp nhìn nàng, vuốt ve gò má nàng, đôi mắt tràn đầy bi thương, dù hắn không hề yêu Lục Châu nhưng dù sao vẫn có một ít thân tình, giờ nàng đi rồi thì Thẩm Hấp làm sao mà không đau lòng cho được.
Hai ngày nay, ngày nào Tạ Hộ đều đến Lục Thúy các, Lục Châu càng lúc càng nguy kịch, Trâu đại phu nói căn bệnh của nàng quá kỳ quái, bệnh tới như núi đổ, nếu lúc mới bị bệnh mà dưỡng tốt thì có thể chống đỡ được một hai năm, bây giờ nàng ta không còn gì luyến tiếc, chỉ một lòng muốn chết, thuốc và châm đã không cứu được nàng rồi.
Sau khi nói chuyện với Thẩm Hấp, Lục Châu không mở miệng nói gì thêm nữa, chỉ nằm trên giường nhìn màn che ngẩn người, thỉnh thoảng nhìn Trường Thọ đang nằm khóc bên người nàng, không ăn không uống không ngủ.
Lục Châu mất lúc nửa đêm, Trường Thọ ngủ bên chân mẫu thân nhưng không hay biết, sang hôm sau thì phát hiện Lục Châu đã chết mà mắt vẫn mở, thê thảm, cô đơn, chết rất yên lặng.
Cái chết của Lục Châu không nhấc lên gợn sóng nào trong phủ, dù sao nàng cũng không phải là di nương, nếu không phải là Tạ Hộ làm hậu sự thì trong phủ sẽ quấn chiếu xác của nàng rồi mang ra nghĩa địa chôn qua loa cho xong việc.
Tạ Hộ cho người tìm một khối đất trống ở sườn núi Nam Sơn để làm hậu sự cho nàng theo nghi lễ, nguyên là định cho Trường Thọ khoác áo tang nhưng sau khi Lục Châu chết thì hắn chạy đi đâu mất, sau này bị Nhiếp Nhung dẫn người tìm về, nó như điên loạn, không cho ai tới gần mình, sau đó bị Thẩm Hấp nhốt trong phòng chứa củi của Thương Lan uyển.
Sau khi làm xong hậu sự của Lục Châu, Tạ Hộ vẫn luôn rầu rĩ, hình ảnh trước khi chết của Lục Châu vẫn luôn ám ảnh nàng, cho dù Lục Châu là nha hoàn, bị đối xử tàn bạo rồi buồn bực mà chết nhưng kẻ hại nàng vẫn nhởn nhơ trong bóng tối, ngay cả danh tính nàng cũng không biết.
Sau khi tới Thương Lan uyển thì Trường Thọ vẫn luôn cứng đầu, làm Tạ Hộ và Thẩm Hấp rất khó xử, Thẩm Hấp thấy tính tình hắn cương liệt như vậy thì nhốt hắn ở một tiểu viện phía đông, tiểu viện này được xây thêm tường cho cao hơn, luôn có người canh chừng cho đến khi hắn suy nghĩ thông suốt thì mới thả ra.
***
Thời tiết càng ngày càng lạnh, khắp nơi đều là cảnh xác xơ tiêu điều.
Các loại áo bông mà thời gian trước bọn nha hoàn may giờ đã có thể dùng, trong phòng cũng đốt địa long nên dù ngoài trời gió rét căm căm thì trọng viện vẫn ấm áp, dù sao che vải bố dày lên cửa thì cũng rất thoải mái.
Tạ Hộ vừa từ chỗ lão thái quân về, lò sưởi trong tay cũng đã lạnh nên đưa cho Ngọc Tiêu, sau khi vào phòng thì Hoa Ý cởi áo choàng bằng chăn chiên cộng với chà chà tay, Tạ Hộ mới có cảm giác sống lại.
“Đại công tử về chưa?”
Tạ Hộ vừa thay quần áo vừa hỏi bọn Trúc Tình.
“Đã trở lại, sau đó lại đi ra ngoài rồi ạ. Đại công tử cho Triệu Tam Bảo đưa một ít mật cao tới, có nhắn là buổi tối có lẽ sẽ về trễ, bảo phu nhân không cần chờ cơm.”
“Ừm.”
Mấy ngày nay, cảm xúc của phu quân hơi suy sụp, tuy biểu hiện vẫn bình thường nhưng nàng vẫn cảm giác được, tối qua chàng lại luyện chữ trong thư phòng nửa canh giờ, cái chết của Lục Châu là một đả kích với chàng.
Trường Thọ vẫn cứng đầu như cũ, Tạ Hộ tới gần hắn nhiều lần nhưng không thành công, đứa bé này đã hoàn toàn phong bế chính mình, chỉ cần có người tới gần thì nổi điên lên rồi tấn công người ta. Thẩm Hấp đi thăm nó hai lần, thấy nó như vậy thì càng không chịu thả nó ra, cứ nhốt nó trong viện như cũ.
Khi Thẩm Hấp trở về thì đã khuya rồi, vốn nghĩ Tạ Hộ đã ngủ rồi nhưng không ngờ đèn trong phòng vẫn còn sáng, đẩy cửa vào thì thấy Tạ Hộ đang chống cằm ngủ gật, tay vẫn cầm quyển sách, trên người khoác chăn chiên.
Đi đến ngồi bên nàng, nhìn nàng ngủ gật như vậy, Thẩm Hấp thấy trong lòng bình yên hơn nhiều, làn da nàng trắng hồng dưới ánh nến làm hắn ngắm đến nhập thần.
Tạ Hộ ngủ cũng không sâu, gật gật gù gù làm đầu suýt đụng vào cạnh bàn, không ngờ lại ngã vào một nơi ấm áp, mở mắt ra thì thấy ra là một bàn tay đang chắn cho nàng không bị đụng đầu vào cạnh bàn.
Mơ màng ngẩng đầu nhìn thì thấy Thẩm Hấp đang tựa tiếu tựa phi nhìn nàng, Tạ Hộ có chút lúng túng, vội vàng ngồi thẳng dậy, nói:
“Thiếp thân lại ngủ quên mất, đã nói là phải đợi phu quân về rồi mà.”
Thẩm Hấp véo mũi nàng, dịu dàng nói: “Chờ ta làm gì, không phải đã bảo nàng ngủ trước rồi sao?”
Tạ Hộ cười cười, thò chân xuống đất định mang giầy, chợt thấy Thẩm Hấp nhanh hơn nàng một bước, nhặt chiếc giày thêu lên, lại cầm chân nàng giơ lên, Tạ Hộ sợ hãi kêu lên:
“Phu quân, đừng !”
Thấy Tạ Hộ muốn rút chân lại, Thẩm Hấp kéo chân nàng lại, không cho nàng nhúc nhích, nói: “Sao lại không được, chúng ta là phu thê kết tóc với nhau, sao chỉ có nàng có thể hầu hạ ta mà không cho ta hầu hạ nàng?”
Tạ Hộ nghẹn lời, chỉ thất thần trong giây lát thì hai chân đều đã được mang giày. Thẩm Hấp nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Hộ, kề sát vào nàng, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi nàng một chút, vuốt ve tóc mai của nàng, nói thầm một câu:
“Tắm cùng vi phu, nhé?”
Tạ Hộ mím môi, mắt đảo qua đảo lại liên tục như còn đang phân vân, lúc ngẩng đầu lên thấy ánh mắt mệt mỏi của hắn, trong lòng mềm mại hẳn đi, gật đầu nói:
“Được, thiếp đã sai nô tài nấu nước đổ đầy bể từ sớm rồi, giờ hẳn là vừa tắm được rồi. Thiếp gội đầu, kỳ lưng cho phu quân nhé?”
Tạ Hộ vừa nói vừa vươn tay cho Thẩm Hấp, Thẩm Hấp rốt cuộc lộ ra một nụ cười thoải mái nhất trong mấy ngày nay, cầm tay nàng đưa lên miệng hôn một cái, nói:
“Vậy thì, phải phiền phu nhân rồi.”
Bên trong tịnh phòng không khí ấm áo, hơi nước bốc lên lượn lờ xung quanh.
Ban đêm vạn vật đều lặng yên làm tiếng nước chảy nghe rất rõ ràng, bồn tắm làm bằng gỗ, một người dựa vào thành bồn, vai trần, đang nhắm mắt dưỡng thần, phía sau hắn, một nữ tử tóc được vấn gọn gàng, tóc hơi dính chút nước, đang nghiêm túc kỳ vai cho hắn.
Hai người không nói lời nào, lẳng lặng cảm thụ sự ăn ý giữa đôi bên.
Khăn tắm trong tay Tạ Hộ vờn qua vờn lại trên lưng Thẩm Hấp, từ giữa lưng đến đầu vai, lại lưu luyến chỗ vết bớt trên vai trong chốc lát, Tạ Hộ càng nhìn càng thấy cái bớt đẹp hơn, giống như phượng hoàng cuộn mình lại, trông rất sống động.
Thẩm Hấp hình như cảm giác được ánh mắt của nàng nên hơi quay đầu sang liếc nàng một cái rồi nhìn chằm chằm xuống đầu vai mình, nói:
“Cái này có gì đẹp đâu mà nhìn lâu vậy.”
“Rất đẹp nha.” Tạ Hộ ngẩng đầu lên nói, áo trong bằng lụa của nàng đã ướt đẫm, dính sát vào thân thể làm lộ rõ màu sắc của cái yếm, là hình thêu hoa hồng và hoa sen tịnh đế màu hồng phối hợp với nhau, là lối thêu nổi nên hình dáng đồ thêu hiện rõ, càng thêm hấp dẫn hơn.
Thẩm Hấp chỉ nhìn thoáng qua là quyết định xoay người lại, hai tay gác trên thành bồn tắm, tràn đầy hứng thú đánh giá nữ tử quyến rũ trước mặt.
Tạ Hộ nạt nộ: “Còn chưa có kỳ lưng xong đâu nha.”
Thẩm Hấp không nói lời nào, vẫn chỉ nhìn chằm chằm nàng, lồng ngực nở nang lõa lỗ trước mắt nàng, ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn nàng một lượt, từ gò má ửng hồng đến cần cổ mảnh khảnh, sau đó lại hướng xuống vạt áo hơi mở, lại tiếp tục đi xuống chỗ được bao bọc bằng hoa văn màu đỏ, cái chỗ đòi mệnh hắn.
Hừm, mấy ngày không thấy, hình như lại to ra thêm rồi, Thẩm Hấp chợt vươn tay tới đo ngực Tạ Hộ, chỉ đo đạc, không bóp hay vuốt nhưng càng làm Tạ Hộ thêm 囧hơn, kỳ thật nếu Thẩm Hấp đột nhiên niết thì nàng có thể lấy cớ kinh ngạc mà lui ra sau, nhưng hắn cố ý không đụng chạm gì, chỉ khoa tay múa chân thôi nhưng cái kiểu này mới làm người ta xấu hổ kinh khủng.
Tạ Hộ hơi trầm thân thể xuống một chút, hi vọng mặt nước che dấu giúp cho bộ ngực nhưng đột nhiên ánh mắt Thẩm Hấp như là đao phong, từng nhát từng nhát cắt nát quần áo của nàng, mặt khác, nàng vừa động đậy thì mặt nước gợn sóng lăn tăn làm chỗ đó càng thêm hút mắt người kia.
Ánh mắt Thẩm Hấp tối sầm lại. Cũng không kiên nhẫn nữa, bàn tay to chụp lên nên cần chụp, Tạ Hộ cả kinh, muốn lui lại phía sau nhưng bị Thẩm Hấp đoán được nên bị ôm vào trong ngực hắn, cứ vậy mà bị khi dễ thảm thiết.
Thân thể Tạ Hộ nhũn ra, tiếng rên rỉ vang khắp căn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.