Chương 99
Hoa Nhật Phi
01/07/2020
Phòng tắm liền bể nước, bên trong bể nước là hình ảnh nóng bỏng, bị giày vò suốt cả một ngày. Tạ Hộ bị Thẩm Hấp quấn lại bởi chiếc khăn
bằng vải bong rồi mang đến bên giường.
Thầm Hấp đặt nàng nằm trên đùi hắn, mái tóc đen dài của nàng tản ra khắp giường.Thẩm Hấp yên lặng thay nàng lau mái tóc mềm mại nhự lụa satanh, nắm từng mảnh tóc trong lòng bàn tay lau khô rồi cứ vậy mà tiếp tục.
Tạ Hộ vẫn cứ híp mắt nhìn hắn như thế, trái tim mềm nhũn như bột, càng lúc càng trở nên mềm yếu. Những ngày tháng hạnh phúc như thế này khiến nàng càng lo lắng, lo rằng sẽ có một ngày cuộc sống ấy sẽ biến mất, kiếp trước nàng cùng Lý Trăn còn chưa đến mức lo âu mất đi khỏng thời gian đẹp đẽ bởi lẽ trước giờ mọi thứ nàng với Lý Trăn chưa tính là bắt đầu.
Đời này ma xui quỷ khiến lại kết hôn cùng chử tử, nàng mới cảm nhận được tình ý tương thông là điều kỳ diệu, nàng nghĩ nếu như chủ tử hiện tại làm tổn thương nàng,thì một chút phòng bị nàng cũng không thể có, chỉ đành chờ hắn đâm vào tim nàng một đao, chỉ sợ đời này thứ tránh lại không thể tránh.
"Nhìn ta nghĩ gì thế?" Thẩm Hấp không nhìn Tạ Hộ, cảm thấy ánh mắt của nha đầu đang quan sát hắn.
Tạ Hộ nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt hắn, sóng mắt lưu chuyển, cắn môi dưới lắc đầu nói: " Thiếp không nghĩ gì cả."
Thẩm Hấp lúc này mới ngước mắt nhìn nhìn nàng, nhếch môi cười nói: "Không nghĩ cái gì sao nàng lại có vẻ mặt thế kia?"
Tạ Hộ bị nói trúng tâm tư, chậm rãi rũ mắt xuống, lông mi dài như là một đôi hắc điệp bay múa, trêu chọc trái tim của hắn
"Thiếp chỉ là đang suy nghĩ, cuộc sống như thế này không biết còn bao lâu. Phu quân, chàng sẽ vẫn sủng thiếp sao?" Tuy biết rõ rằng không có khả năng, nhưng Tạ Hộ vẫn muốn hỏi.
Thanh âm của Tạ Hộ có chút cô đơn, cảm xúc tựa hồ cũng vương theo động tác.. Thẩm Hấp buông sợi tóc của nàng xuống, đỡ nàng ngồi dậy, tóc đen theo vai của nàng rối tung, quần áo xốc xếch, có một loại cảm giác hỗn độn, đặc biệt mê người.
Vuốt ve hai má mịn màng của nàng, nói:
"Miên man suy nghĩ cái gì đấy? Ta không sủng nàng thì sủng ai chứ?"
Tạ Hộ lần đầu chủ động nhào vào lòng Thẩm Hấp, ôm hông của hắn, tối nay nàng tựa hồ phá lệ, tinh tế mềm mại, cảm nhận tình yêu của người mình yêu, ngữ khí cũng bất tri bất giác mang theo chút làm nũng:
"Ta cũng không yêu cầu chàng sủng ta một đời, 10 năm, cho ta 10 năm có được hay không?" Ít nhất hiện tại trước khi hắn đăng cơ, nàng lại muốn độc chiếm hắn.
Thẩm Hấp vuốt ve sau lưng của nàng, cảm thấy trong lòng dâng lên sự cô độc không thể tả được, thân thể mềm mại như không xương của nàng làm hắn đau lòng, lòng bàn tay lướt lên tóc nàng, nói:
"Tại sao là 10 năm? 10 năm, nàng nghĩ là đủ rồi sao?"
Tạ Hộ trầm mặc một lát, nghĩ rằng nếu có thể cùng hắn như vậy 10 năm, có lẽ nàng đã xài hết vận khí của nàng vốn có rồi, miệng lại nói:
"10 năm sau, thiếp lớn tuổi sắc tàn, sắc tàn thì tình cạn, đến thời điểm muốn bên chàng, chàng cũng sẽ không muốn ở bên cạnh thiếp . Cho nên, thiếp mới không muốn tham lam, chỉ cần 10 năm. 10 năm sau, nếu chàng chán ghét thiếp, thiếp sẽ đi đến am làm ni cô, mỗi ngày gõ kinh tụng Phật, khẩn cầu chàng bình an khoẻ mạnh."
"..."
Thẩm Hấp không biết nên trả lời những lời nói của Tạ Hộ như thế nào, chưa từng có ai nói với hắn như vậy, tỏ tình thì cũng không giống tỏ tình, nào có ai nói lời yêu thương mà laị nói đến đi am làm ni cô, ai oán lại không giống ai oán, bởi vì làm ni cô còn muốn đọc kinh niệm Phật, cầu hắn bình an khoẻ mạnh.
"Nàng đúng là khoan dung độ lượng, nếu ta đã không cần nàng, nàng vẫn muốn vì ta đọc kinh niệm Phật? Một nữ tử hiền huệ như thế, sao ta có thể bỏ được chứ?”
Tạ Hộ nhìn hắn không nói lời nào, trong mắt tình ý lưu chuyển, dưới ánh nến thật động lòng người.
Thẩm Hấp ôn nhu ôm nàng, khẽ giọng nói bên tai nàng: "Có mấy lời ta muốn nói với nàng, chỉ nói lần này, nàng hãy nghe thật kỹ”
Tạ Hộ không hiểu ngẩng đầu, liền rơi vào đôi mắt thâm sâu tuấn tú như muốn hút nàng vào không gian mê say ấy, đôi mắt không chuyển động, đôi môi hé mở, tiếng nói chậm rãi vang lên:
"Nàng có biết ta vì sao đến từng tuổi này mà không hề có môt nữ nhân bên người ? Lúc ta 13 tuổi, lão thái quân cùng công gia bắt đầu mang nữ tử đến bên cạnh ta, Mặc Hương các nàng chính là đưa vào hầu hạ ta, nam tử đối với phương diện này có nhu cầu, đa số đều không thể khống chế được, mà ta không chạm các nàng, ngược lại không phải bởi vì ta tự chủ tốt, nữ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, mà là... Ta đối với các nàng... Căn bản không được."
Bốn chữ cuối cùng, Thẩm Hấp do dự thật lâu mới lấy dũng khí nói ra được, muốn hắn- một người nam nhân đang âu yếm nữ nhân thừa nhận chính mình 'Không được', cái đó thật là một loại chuyện khó mở miệng nói thành lời, bất quá, hắn cảm thấy đêm nay Tạ Hộ có chút bất đồng, từng câu từng chữ nàng nói với hắn cứ xoay quanh bên tai hắn, lúc trước nàng nói 10 năm sau khi nàng bị hắn từ bỏ, nàng muốn đi Thanh Đăng Cổ Phật vân vân, hắn chỉ tưởng tượng hình ảnh kia một chút liền cảm thấy ngực phảng phất đau đau, một khắc kia tựa hồ hắn có thể cảm nhận được trong lòng nàng cảm thấy bất an, bởi vì nếu như đổi vị trí với nàng rồi tự hỏi: “10 năm sau, nàng không cần hắn, vậy hắn lại sẽ dâng lên cái cảm giác gì đây?
Cho nên, hắn mới không để ý mặt mũi mà nói ra những lời này,chỉ muốn cho nàng một lời hứa để an lòng, cũng là để tự cứu mình.
Tạ Hộ giống như không nghe rõ lời của hắn, trợn to đôi mắt đen láy như bảo thạch sáng lấp lánh, nhưng đầy vẻ mơ hồ, Thẩm Hấp thở dài, nghĩ rằng nếu nàng nghe không hiểu thì thôi, chuyện này cứ coi như hắn chưa bao giờ nói qua, nhưng đột nhiên Tạ Hộ lặp lại :
"Căn bản... Không được... Là có ý gì?"
Thẩm Hấp tựa hồ cũng cảm thấy hai má nóng bừng, hít một hơi khí lạnh, sờ sờ mũi, nói: "Chính là... Ý ở trong câu chữ."
Tạ Hộ lại lắc đầu: "Thiếp không hiểu."
"..."
Thẩm Hấp bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, nhận mệnh cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu, liền nói rất dứt khoát:
"Ý đó chính là, qua nhiều năm như vậy, ta chỉ có cảm giác với nàng và chỉ mình nàng, với những nữ nhân khác, ta vốn không hề có hứng thú, nói thô tục thì đó chính là, bị Liệt Dương. Ta vốn dĩ cũng định cô độc cả đời, nhưng chưa từng nghĩ rằng lại gặp được nàng. Giống như trời hạn gặp mưa rào, củi khô gặp phải lửa lớn lần này nàng nghe hiểu chứ ?"
Thẩm Hấp một lần đem những lời này nói ra, cảm thấy trong lòng có chút không chắc, vụng trộm nhìn thoáng qua vẻ mặt của Tạ Hộ, quả nhiên thấy nàng khó có thể ngậm miệng, hai con mắt trợn thật lớn, như là nghe được một bí mật động trời không thể tin được.
Thẩm Hấp cảm thấy bị nàng nhìn chăm chăm, cả người không được tự nhiên, xấu hổ đứng lên, buông nàng ra, tự mình đến nằm bên trong giường, đắp chăn xong, lại phát hiện nha đầu kia vẫn còn nhìn hắn, không khỏi ho một tiếng:
"Trời không còn sớm, ngủ đi."
"..."
Tạ Hộ thế nào cũng ngủ không được .
Chủ tử mới vừa nói cái gì? Lòng của nàng bây giờ đang nhày nhót bùm bùm, ý của chủ tử là, về phương diện kia chàng ấy không thể. Sao chàng ấy lại có thể nói ra những lời này chứ, khiến nàng cứ cười tủm tỉm. Nàng thật xấu. Nhưng chàng đem những chuyện vốn riêng tư ấy nói cho nàng không lo rằng nàng sẽ vênh váo sao?
Nàng nhịn không được, khóe miệng cong lên, ngoan ngoãn nằm xuống, thoáng nhấc góc chăn lên, nằm xuống bên cạnh hắn, ánh mắt vẫn không nhịn được mà quay lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn cố ý nhắm chặt hai mắt, nàng cắn cánh môi, lặng lẽ xoay người, đối mặt với hắn, cẩn thận quan sát người đàn ông này cảm thấy nơi nào cũng đều đẹp mắt, có lẽ lời nói trước đó của Thẩm Hấp làm cho nàng có lá gan, Tạ Hộ hiện tại chỉ cảm thấy chính mình tựa đang chạm hắn, sờ hắn, còn... tiến lại gần hắn.
Nghĩ như vậy, Tạ Hộ bắt đầu có trời biết lá gan nàng từ đâu tới. Nếu là lúc trước, nàng nhất quyết không làm, sợ chọc hắn mất hứng, nhưng tối hôm nay, hắn nói những lời kia, tuy biết hắn muốn an ủi mình, nhưng một người nam nhân có gan nói như vậy để an ủi một người nữ nhân, vậy có phải chứng minh rằng nữ nhân này ở trong lòng hắn nhất định có vị trí?
Tạ Hộ đặt đầu lên đầu vai Thẩm Hấp, đem cánh môi mình đến trước mặt hắn rồi hôn lên, động tác của nàng thật ngốc, chỉ là dám liếm liếm, nhưng lại khiến Thẩm Hấp không thể tiếp tục giả bộ ngủ, mở mạnh mắt, dọa Tạ Hộ nhảy dựng, chuẩn bị lùi bước, lại bị hắn đè xuống, dùng sức hôn hai cái, sau đó mới nói:
"Nàng thật ngốc."
Tạ Hộ bị hắn đè, thở không ra hơi, thở dốc nói: "Thiếp không ngốc, không phải phu quân dạy ta thế sao ."
Nói xong, liền cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, Thẩm Hấp đảo khách thành chủ, đem Tạ Hộ đè đến dưới thân, hung hăng khi dễ, sau đó dùng giọng buồn buồn nói:
"Ta mới không có một đồ đệ khờ khạo như nàng."
Tạ Hộ nhiệt tình, hai chân ôm lấy vòng eo hắn, hai tay quấn lấy cổ của hắn, thổ khí như lan nói:
"Sư phụ à... Đồ đệ nhất định sẽ học tốt ."
Thẩm Hấp chỉ thấy đầu óc như nổ tung, câu ‘Sư Phụ’ mà Tạ Hộ vừa kêu hắn khiến toàn thân hắn thoải mái, nổi da gà, ngẩng đầu, liền gặp ánh mắt nhiễm ái tình của nàng, Thẩm Hấp có chút ngẩn người, thấp giọng nói:
"Nàng gọi lại một lần nữa."
Tạ Hộ khó hiểu, ngẩn người, sau đó mới ấp úng gọi: "Sư Phụ..."
Thẩm Hấp cười, hôn thêm hai cái lên cánh môi của nàng, sau đó nói: " Được, hôm nay ta sẽ là sư phụ của nàng, sư phụ dạ thì phải kiểm tra, nếu kiểm tra không giỏi thì coi chừng bị đánh chỗ này nhé!”
Hắn không đứng đắn sờ đến mông Tạ Hộ bốp bốp vỗ hai cái, nhìn thấy trên mặt Tạ Hộ đỏ ửng, Thẩm Hấp mới tiếp tục làm xuống.
Lại là một đêm tình ý triền miên.
*****
Rét đậm buông xuống, Tạ Hộ ngồi trong Noãn các thêu hầu bao, lần trước tặng cho phu quân là một cái lá phong, lúc này nàng tính tặng trúc tử, bên trên thêu cây trúc tử xanh biếc cao ngất tuấn tú, giống như là phu quân, phía dưới nàng thêu một đoá hoa nhỏ màu vàng nhạt, giống như là nàng, không biết phu quân có thể nhìn ra hầu bao nàng làm chính là tình ý nàng dành cho hắn hay không.
Hoa Ý,Trúc Tình cũng đang thêu, nhìn thấy Tạ Hộ vừa thêu hà bao vừa cười, hai người liếc nhau, sau đó đều mập mờ nở nụ cười.
Ngọc Tiêu từ bên ngoài đi tới, mặt đỏ bừng, Trúc Tình đứng lên đưa cho nàng tiểu lô bằng đồng, Ngọc Tiêu cầm ở trong tay ủ trong chốc lát, sau đó chờ sắc mặt đỡ hơi chút, mới đi vào Tây gian bước ra sau tấm bình phong, hành lễ với Tạ Hộ, nói:
"Phu nhân, Đông gian lại đã xảy ra chuyện. Nghe nói NinhThọ đứa bé kia đập vỡ chén sứ, đâm vào bàn tay của một nha hoàn, nha hoàn kia khóc chạy đến, lại không dám vào . Tháng này đã là lần thứ năm, nếu Trường Thọ cứ như vậy, ai còn nguyện ý đi vào hầu hạ hắn nữa."
Thầm Hấp đặt nàng nằm trên đùi hắn, mái tóc đen dài của nàng tản ra khắp giường.Thẩm Hấp yên lặng thay nàng lau mái tóc mềm mại nhự lụa satanh, nắm từng mảnh tóc trong lòng bàn tay lau khô rồi cứ vậy mà tiếp tục.
Tạ Hộ vẫn cứ híp mắt nhìn hắn như thế, trái tim mềm nhũn như bột, càng lúc càng trở nên mềm yếu. Những ngày tháng hạnh phúc như thế này khiến nàng càng lo lắng, lo rằng sẽ có một ngày cuộc sống ấy sẽ biến mất, kiếp trước nàng cùng Lý Trăn còn chưa đến mức lo âu mất đi khỏng thời gian đẹp đẽ bởi lẽ trước giờ mọi thứ nàng với Lý Trăn chưa tính là bắt đầu.
Đời này ma xui quỷ khiến lại kết hôn cùng chử tử, nàng mới cảm nhận được tình ý tương thông là điều kỳ diệu, nàng nghĩ nếu như chủ tử hiện tại làm tổn thương nàng,thì một chút phòng bị nàng cũng không thể có, chỉ đành chờ hắn đâm vào tim nàng một đao, chỉ sợ đời này thứ tránh lại không thể tránh.
"Nhìn ta nghĩ gì thế?" Thẩm Hấp không nhìn Tạ Hộ, cảm thấy ánh mắt của nha đầu đang quan sát hắn.
Tạ Hộ nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt hắn, sóng mắt lưu chuyển, cắn môi dưới lắc đầu nói: " Thiếp không nghĩ gì cả."
Thẩm Hấp lúc này mới ngước mắt nhìn nhìn nàng, nhếch môi cười nói: "Không nghĩ cái gì sao nàng lại có vẻ mặt thế kia?"
Tạ Hộ bị nói trúng tâm tư, chậm rãi rũ mắt xuống, lông mi dài như là một đôi hắc điệp bay múa, trêu chọc trái tim của hắn
"Thiếp chỉ là đang suy nghĩ, cuộc sống như thế này không biết còn bao lâu. Phu quân, chàng sẽ vẫn sủng thiếp sao?" Tuy biết rõ rằng không có khả năng, nhưng Tạ Hộ vẫn muốn hỏi.
Thanh âm của Tạ Hộ có chút cô đơn, cảm xúc tựa hồ cũng vương theo động tác.. Thẩm Hấp buông sợi tóc của nàng xuống, đỡ nàng ngồi dậy, tóc đen theo vai của nàng rối tung, quần áo xốc xếch, có một loại cảm giác hỗn độn, đặc biệt mê người.
Vuốt ve hai má mịn màng của nàng, nói:
"Miên man suy nghĩ cái gì đấy? Ta không sủng nàng thì sủng ai chứ?"
Tạ Hộ lần đầu chủ động nhào vào lòng Thẩm Hấp, ôm hông của hắn, tối nay nàng tựa hồ phá lệ, tinh tế mềm mại, cảm nhận tình yêu của người mình yêu, ngữ khí cũng bất tri bất giác mang theo chút làm nũng:
"Ta cũng không yêu cầu chàng sủng ta một đời, 10 năm, cho ta 10 năm có được hay không?" Ít nhất hiện tại trước khi hắn đăng cơ, nàng lại muốn độc chiếm hắn.
Thẩm Hấp vuốt ve sau lưng của nàng, cảm thấy trong lòng dâng lên sự cô độc không thể tả được, thân thể mềm mại như không xương của nàng làm hắn đau lòng, lòng bàn tay lướt lên tóc nàng, nói:
"Tại sao là 10 năm? 10 năm, nàng nghĩ là đủ rồi sao?"
Tạ Hộ trầm mặc một lát, nghĩ rằng nếu có thể cùng hắn như vậy 10 năm, có lẽ nàng đã xài hết vận khí của nàng vốn có rồi, miệng lại nói:
"10 năm sau, thiếp lớn tuổi sắc tàn, sắc tàn thì tình cạn, đến thời điểm muốn bên chàng, chàng cũng sẽ không muốn ở bên cạnh thiếp . Cho nên, thiếp mới không muốn tham lam, chỉ cần 10 năm. 10 năm sau, nếu chàng chán ghét thiếp, thiếp sẽ đi đến am làm ni cô, mỗi ngày gõ kinh tụng Phật, khẩn cầu chàng bình an khoẻ mạnh."
"..."
Thẩm Hấp không biết nên trả lời những lời nói của Tạ Hộ như thế nào, chưa từng có ai nói với hắn như vậy, tỏ tình thì cũng không giống tỏ tình, nào có ai nói lời yêu thương mà laị nói đến đi am làm ni cô, ai oán lại không giống ai oán, bởi vì làm ni cô còn muốn đọc kinh niệm Phật, cầu hắn bình an khoẻ mạnh.
"Nàng đúng là khoan dung độ lượng, nếu ta đã không cần nàng, nàng vẫn muốn vì ta đọc kinh niệm Phật? Một nữ tử hiền huệ như thế, sao ta có thể bỏ được chứ?”
Tạ Hộ nhìn hắn không nói lời nào, trong mắt tình ý lưu chuyển, dưới ánh nến thật động lòng người.
Thẩm Hấp ôn nhu ôm nàng, khẽ giọng nói bên tai nàng: "Có mấy lời ta muốn nói với nàng, chỉ nói lần này, nàng hãy nghe thật kỹ”
Tạ Hộ không hiểu ngẩng đầu, liền rơi vào đôi mắt thâm sâu tuấn tú như muốn hút nàng vào không gian mê say ấy, đôi mắt không chuyển động, đôi môi hé mở, tiếng nói chậm rãi vang lên:
"Nàng có biết ta vì sao đến từng tuổi này mà không hề có môt nữ nhân bên người ? Lúc ta 13 tuổi, lão thái quân cùng công gia bắt đầu mang nữ tử đến bên cạnh ta, Mặc Hương các nàng chính là đưa vào hầu hạ ta, nam tử đối với phương diện này có nhu cầu, đa số đều không thể khống chế được, mà ta không chạm các nàng, ngược lại không phải bởi vì ta tự chủ tốt, nữ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, mà là... Ta đối với các nàng... Căn bản không được."
Bốn chữ cuối cùng, Thẩm Hấp do dự thật lâu mới lấy dũng khí nói ra được, muốn hắn- một người nam nhân đang âu yếm nữ nhân thừa nhận chính mình 'Không được', cái đó thật là một loại chuyện khó mở miệng nói thành lời, bất quá, hắn cảm thấy đêm nay Tạ Hộ có chút bất đồng, từng câu từng chữ nàng nói với hắn cứ xoay quanh bên tai hắn, lúc trước nàng nói 10 năm sau khi nàng bị hắn từ bỏ, nàng muốn đi Thanh Đăng Cổ Phật vân vân, hắn chỉ tưởng tượng hình ảnh kia một chút liền cảm thấy ngực phảng phất đau đau, một khắc kia tựa hồ hắn có thể cảm nhận được trong lòng nàng cảm thấy bất an, bởi vì nếu như đổi vị trí với nàng rồi tự hỏi: “10 năm sau, nàng không cần hắn, vậy hắn lại sẽ dâng lên cái cảm giác gì đây?
Cho nên, hắn mới không để ý mặt mũi mà nói ra những lời này,chỉ muốn cho nàng một lời hứa để an lòng, cũng là để tự cứu mình.
Tạ Hộ giống như không nghe rõ lời của hắn, trợn to đôi mắt đen láy như bảo thạch sáng lấp lánh, nhưng đầy vẻ mơ hồ, Thẩm Hấp thở dài, nghĩ rằng nếu nàng nghe không hiểu thì thôi, chuyện này cứ coi như hắn chưa bao giờ nói qua, nhưng đột nhiên Tạ Hộ lặp lại :
"Căn bản... Không được... Là có ý gì?"
Thẩm Hấp tựa hồ cũng cảm thấy hai má nóng bừng, hít một hơi khí lạnh, sờ sờ mũi, nói: "Chính là... Ý ở trong câu chữ."
Tạ Hộ lại lắc đầu: "Thiếp không hiểu."
"..."
Thẩm Hấp bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, nhận mệnh cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu, liền nói rất dứt khoát:
"Ý đó chính là, qua nhiều năm như vậy, ta chỉ có cảm giác với nàng và chỉ mình nàng, với những nữ nhân khác, ta vốn không hề có hứng thú, nói thô tục thì đó chính là, bị Liệt Dương. Ta vốn dĩ cũng định cô độc cả đời, nhưng chưa từng nghĩ rằng lại gặp được nàng. Giống như trời hạn gặp mưa rào, củi khô gặp phải lửa lớn lần này nàng nghe hiểu chứ ?"
Thẩm Hấp một lần đem những lời này nói ra, cảm thấy trong lòng có chút không chắc, vụng trộm nhìn thoáng qua vẻ mặt của Tạ Hộ, quả nhiên thấy nàng khó có thể ngậm miệng, hai con mắt trợn thật lớn, như là nghe được một bí mật động trời không thể tin được.
Thẩm Hấp cảm thấy bị nàng nhìn chăm chăm, cả người không được tự nhiên, xấu hổ đứng lên, buông nàng ra, tự mình đến nằm bên trong giường, đắp chăn xong, lại phát hiện nha đầu kia vẫn còn nhìn hắn, không khỏi ho một tiếng:
"Trời không còn sớm, ngủ đi."
"..."
Tạ Hộ thế nào cũng ngủ không được .
Chủ tử mới vừa nói cái gì? Lòng của nàng bây giờ đang nhày nhót bùm bùm, ý của chủ tử là, về phương diện kia chàng ấy không thể. Sao chàng ấy lại có thể nói ra những lời này chứ, khiến nàng cứ cười tủm tỉm. Nàng thật xấu. Nhưng chàng đem những chuyện vốn riêng tư ấy nói cho nàng không lo rằng nàng sẽ vênh váo sao?
Nàng nhịn không được, khóe miệng cong lên, ngoan ngoãn nằm xuống, thoáng nhấc góc chăn lên, nằm xuống bên cạnh hắn, ánh mắt vẫn không nhịn được mà quay lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn cố ý nhắm chặt hai mắt, nàng cắn cánh môi, lặng lẽ xoay người, đối mặt với hắn, cẩn thận quan sát người đàn ông này cảm thấy nơi nào cũng đều đẹp mắt, có lẽ lời nói trước đó của Thẩm Hấp làm cho nàng có lá gan, Tạ Hộ hiện tại chỉ cảm thấy chính mình tựa đang chạm hắn, sờ hắn, còn... tiến lại gần hắn.
Nghĩ như vậy, Tạ Hộ bắt đầu có trời biết lá gan nàng từ đâu tới. Nếu là lúc trước, nàng nhất quyết không làm, sợ chọc hắn mất hứng, nhưng tối hôm nay, hắn nói những lời kia, tuy biết hắn muốn an ủi mình, nhưng một người nam nhân có gan nói như vậy để an ủi một người nữ nhân, vậy có phải chứng minh rằng nữ nhân này ở trong lòng hắn nhất định có vị trí?
Tạ Hộ đặt đầu lên đầu vai Thẩm Hấp, đem cánh môi mình đến trước mặt hắn rồi hôn lên, động tác của nàng thật ngốc, chỉ là dám liếm liếm, nhưng lại khiến Thẩm Hấp không thể tiếp tục giả bộ ngủ, mở mạnh mắt, dọa Tạ Hộ nhảy dựng, chuẩn bị lùi bước, lại bị hắn đè xuống, dùng sức hôn hai cái, sau đó mới nói:
"Nàng thật ngốc."
Tạ Hộ bị hắn đè, thở không ra hơi, thở dốc nói: "Thiếp không ngốc, không phải phu quân dạy ta thế sao ."
Nói xong, liền cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, Thẩm Hấp đảo khách thành chủ, đem Tạ Hộ đè đến dưới thân, hung hăng khi dễ, sau đó dùng giọng buồn buồn nói:
"Ta mới không có một đồ đệ khờ khạo như nàng."
Tạ Hộ nhiệt tình, hai chân ôm lấy vòng eo hắn, hai tay quấn lấy cổ của hắn, thổ khí như lan nói:
"Sư phụ à... Đồ đệ nhất định sẽ học tốt ."
Thẩm Hấp chỉ thấy đầu óc như nổ tung, câu ‘Sư Phụ’ mà Tạ Hộ vừa kêu hắn khiến toàn thân hắn thoải mái, nổi da gà, ngẩng đầu, liền gặp ánh mắt nhiễm ái tình của nàng, Thẩm Hấp có chút ngẩn người, thấp giọng nói:
"Nàng gọi lại một lần nữa."
Tạ Hộ khó hiểu, ngẩn người, sau đó mới ấp úng gọi: "Sư Phụ..."
Thẩm Hấp cười, hôn thêm hai cái lên cánh môi của nàng, sau đó nói: " Được, hôm nay ta sẽ là sư phụ của nàng, sư phụ dạ thì phải kiểm tra, nếu kiểm tra không giỏi thì coi chừng bị đánh chỗ này nhé!”
Hắn không đứng đắn sờ đến mông Tạ Hộ bốp bốp vỗ hai cái, nhìn thấy trên mặt Tạ Hộ đỏ ửng, Thẩm Hấp mới tiếp tục làm xuống.
Lại là một đêm tình ý triền miên.
*****
Rét đậm buông xuống, Tạ Hộ ngồi trong Noãn các thêu hầu bao, lần trước tặng cho phu quân là một cái lá phong, lúc này nàng tính tặng trúc tử, bên trên thêu cây trúc tử xanh biếc cao ngất tuấn tú, giống như là phu quân, phía dưới nàng thêu một đoá hoa nhỏ màu vàng nhạt, giống như là nàng, không biết phu quân có thể nhìn ra hầu bao nàng làm chính là tình ý nàng dành cho hắn hay không.
Hoa Ý,Trúc Tình cũng đang thêu, nhìn thấy Tạ Hộ vừa thêu hà bao vừa cười, hai người liếc nhau, sau đó đều mập mờ nở nụ cười.
Ngọc Tiêu từ bên ngoài đi tới, mặt đỏ bừng, Trúc Tình đứng lên đưa cho nàng tiểu lô bằng đồng, Ngọc Tiêu cầm ở trong tay ủ trong chốc lát, sau đó chờ sắc mặt đỡ hơi chút, mới đi vào Tây gian bước ra sau tấm bình phong, hành lễ với Tạ Hộ, nói:
"Phu nhân, Đông gian lại đã xảy ra chuyện. Nghe nói NinhThọ đứa bé kia đập vỡ chén sứ, đâm vào bàn tay của một nha hoàn, nha hoàn kia khóc chạy đến, lại không dám vào . Tháng này đã là lần thứ năm, nếu Trường Thọ cứ như vậy, ai còn nguyện ý đi vào hầu hạ hắn nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.