Chương 36: Đả Kích Quá Lớn
Phong Nhã
19/08/2021
Liên tục tung ra mười ba chiêu thức lên hoàng kim kết giới, đệ tử Tây viện vẫn lực bất tòng tâm nhìn lên Lâm Triệu bên trong.
Kết giới này không khỏi quá cứng một điểm rồi.
Chỉ là.
Đệ tử Tây viện không có từ bỏ:
"Nếu như các ngươi thực sự quyết như vậy thì đừng hối hận."
Ánh mắt lạnh như băng liếc qua chu vi đệ tử xung quanh, nhất thời hắn hạ xuống một khỏa sát tâm.
Mặc dù thiên nguyên ngũ trọng không thể ra tay đối với đệ tử thấp hơn, nhưng đổi lại cùng cảnh giới ra tay thì sao, Tây viện bọn hắn nổi danh khắp tứ viện đồng cảnh giới khó địch thủ.
Chưa kể đến quan trọng nhất đối thủ lại là Đông viện thực lực yếu nhất, không ra tay thì thôi nhưng đã tay tuyệt đối đại khai sát giới.
Ừm.
Lâm Triệu cảm giác không ổn, từ sâu trong nội tâm dấy lên một cỗ rùng mình không nhẹ, theo bản năng nheo mắt lại như muốn nhìn thấu ý nghĩ đối phương.
Đáng tiếc đệ tử Tây viện kia thế mà lại không nói lời nào trực tiếp xoay người li khai, động tác nhanh nhẹn vô cùng.
Trong thoáng chốc như linh quang chợt lóe, Lâm Triệu quát lớn:
"Mấy hôm nữa Đông viện nhất định sẽ đem Vũ Thế Kiệt đến trước Tây viện tạ tội, mong các hạ chuyển lời sang cho bên đấy."
Chờ đối phương đi mất Lâm Triệu cũng thả lỏng một hơi mà thở phào nhẹ nhõm, bất quá suy nghĩ ngươc lại không như vậy.
Hôm nay Tây viện chủ động rời bỏ nhưng không đại biểu mấy hôm sau có thể thuận lợi như vậy, thời khắc mấu chốt vẫn là nhắc mấy vụ sư đệ, sư muội tu vi thấp một điểm hạn chế ra ngoài.
"Ma tông đúng là ma tông."
Lâm Triệu thu lại hoàng kim phiến, nếu không phải hắn có bảo mệnh mạnh một chút thì ngày hôm nay có thể đứng đây không cũng là dấu hỏi lớn.
Còn như Vũ Thế Kiệt.
Tên này dùng thực lực tam trọng chiến bại Huyết Lệ ắt cũng là một thiên tài trong thiên tài, đáng tiếc đối phương hình như không có thế lực nào sau lưng.
Như vậy bộc lộ tài năng vẫn là không đúng lúc.
"Nếu ngày mai Vũ Thế Kiệt vẫn không đi ra, như vậy càng thêm rắc rối."
Lâm Triệu ngước về phương xa, ánh mắt bất đắc dĩ thu lại thiện tính.
...
Ở trong căn phòng bốn bề u ám, theo từng luồng linh khí yếu ớt chậm rãi chảy vào thể nội hiển hóa linh lực, một đôi con mắt sáng rực hơn bao giờ hết.
Ầm vang một tiếng từ Vô giới phát ra, Vũ Thế Kiệt triệt để dừng vận chuyển pháp quyết, khí thế quanh thân giờ giờ khắc khắc đều không ngừng lớn mạnh lên.
Uy áp dần dần từ thiên nguyên cảnh tứ trọng hậu kì, thiên nguyên cảnh tứ trọng viên mãn trực tiếp xông tới thiên nguyên cảnh ngũ trọng sơ kì.
Mà bên trong Vô giới thanh mộc hồ lô lại trải qua một lần tăng trưởng, luận kích thước biến đại thêm một phần, chưa kể lượng linh khí trào ra so với lúc trước ẩn ẩn có cảm giác thuế biến đến dịch lỏng tình trạng.
Theo như võ giả ghi chép lại, thiên nguyên cảnh hạ đẳng lục trọng đầu trải qua mỗi một lần tăng cấp là thần thông trong Vô giới sẽ tương ứng bấy nhiêu lần tăng trưởng, mãi đến khi đạt từ thiên nguyên cảnh thất trọng trở lên mới có hi vọng lĩnh hội được phương pháp triệu hồi thần thông.
Đương nhiên thiên nguyên cảnh giới triệu hồi thần thông tối đa cũng chỉ phát huy được chân chính một thành thực lực, trừ khi đạt tới phá quân cảnh trở lên mới hy vọng vận dùng toàn lực thần thông.
Chưa kể đến võ giả thiên nguyên cảnh linh lực trong đan điền ít ỏi, mỗi lần vận dụng thần thông là tiêu hao thất thất bát bát thành linh lực, vạn nhất nắm chắc dùng xong kích sát được đối phương nếu không cũng chẳng ai dám mạo hiểm.
Đương nhiên lần đó Hư Lăng dùng cũng bởi vì nàng cao hơn Vũ Thế Kiệt bốn trọng cảnh giới, luận nhãn quang hẳn ước lượng được lực sát thương đủ hay không.
Bất quá Vũ Thế Kiệt mà nàng đánh giá lại không phải bình thường tứ trọng, vẫn là nắm giữ thượng cổ thần thể tứ trọng.
Nếu bây giờ cho phép cả hai đấu lại, chỉ sợ Vũ Thế Kiệt khó có thể lặp lại lịch sử, cùng lắm chỉ có thể tạo uy danh chiến bát trọng bất tử mà thôi.
Hiện tại Vũ Thế Kiệt sau khi đột phá, linh khí khắp nơi bạo loạn trong thời gian ngắn khó yên ổn, mà hắn chưa có dừng lại tu luyện tiếp tục xếp bằng ổn định lại tu vi.
Thoáng cái hai ngày nữa trôi qua, bên ngoài Lâm Triệu triệt để phát điên rồi.
Hai ngày này hắn đều cho người canh chừng trước đại môn của Vũ Thế Kiệt, ròng rã thay phiên nhau túc trực vậy mà chưa từng thấy đối phương có ý định ra ngoài.
Đến lúc này hắn hoài nghi có phải hay không Vũ Thế Kiệt cuồng tu luyện, hoặc vẫn là biết mình gây đại họa nên cố thủ trong nhà không đi ra.
Vốn dĩ Lâm Triệu hắn chỉ còn cách một bước chân để đột phá được lục trọng, nhưng vì sự việc này mà tiến độ chậm mãi không thể nới lỏng bình cảnh, trái lại phiền muộn ngày càng tăng.
Chỉ sợ thêm một đoạn thời gian nữa tiếp diễn như thế này Lâm Triệu cũng triệt để từ bỏ ý nghĩ thủ hộ Đông viện, thân ai đấy lo.
Ngày hôm nay vừa vặn tròn năm ngày Vũ Thế Kiệt bế quan.
Vẫn đang ngủ gà ngủ gật đệ tử thiên nguyên nhị trọng chợt nghe thấy đại môn phá mở mà giật mình tỉnh giấc. Tại hắn nhìn thấy đại môn hở ra một đoạn khoảng cách trống rỗng về sau hai mắt như dại ra, bất quá trong phút chốc vẫn lấy được tỉnh tảo cấp tốc đi báo tin.
Tin tức đúng là mau lẹ.
Chưa đầy ba phút trôi qua Lâm Triệu thân ảnh gấp rút từ xa phi tới, vẻ mặt không giấu được vui mừng.
Rốt cuộc Vũ Thế Kiệt cũng đi ra, ròng rã năm ngày hắn liên tục phải tiếp chiêu từ đệ tử Tây viện, chưa kể đối phương ngông cuồng dùng lời lẽ hạ nhục, vẫn là ánh mắt khinh thường trào phúng.
Tất cả trong hôm nay sẽ chấm dứt, Đông viện sẽ lại quay trở về quỹ đạo ban đầu.
Tại khoảng cách dần thu hẹp Lâm Triệu tầm nhìn thu vào một thân ảnh, không phải Vũ Thế Kiệt thì còn là ai.
Chỉ thấy Vũ Thế Kiệt tinh thần sảng khoái bước ra khỏi đại môn, ngày hôm nay ra ngoài hắn dự định đi đến ngoại môn đường đổi lấy linh thạch hạ phẩm, tiện thể ghé qua đan đường mua chút thối thể đan.
Bất quá ý định ngược lại chưa thành hình rõ ràng đã bị phá nát, tại cảm nhận của hắn chợt chợt xuất hiện một cỗ uy áp mang theo nộ khí ngày càng tiến gần, hơn nữa mức độ không nhỏ.
Ừm.
Vũ Thế Kiệt quay đầu nhìn, tức thì thấy rõ bàn tay Lâm Triệu bao bọc cương khí vỗ đến người mình, trong đầu ngược lại hiện lên nghi vấn.
Kì quái, hắn nhớ rõ chưa hề gặp qua đối phương.
Vậy mà gặp nhau lập tức xuất thủ, đây vẫn là tình huống gì.
Có quỷ mới biết.
Vũ Thế Kiệt than nhẹ, thân thể tùy ý nhích người thuận lợi né trách một chưởng này của Lâm Triệu.
Một chưởng này vồ hụt vào không khí khiến Lâm Triệu kinh ngạc không thôi, trong mắt hắn Vũ Thế Kiệt dù có mạnh đến đâu hẳn cũng chỉ dừng ở thiên nguyên ngũ trọng sơ kì, một chưởng này của hắn lại tiếp cận trung kì theo lí mà nói tuyệt không né được.
Kết quả là hắn né được, hơn nữa dễ dàng né được.
Lâm Triệu thẹn quá hóa giận:
"Còn dám tránh, ngươi biết mình gây ra đại họa gì chưa."
Bất quá đáp lại hắn lại là một kiếm, một kiếm nhanh đến kinh hãi.
Lâm Triệu đồng tử co rụt lại, toàn bộ lông tóc không tự chủ dựng đứng, may mắn trong một sát na này hắn vẫn kịp lôi hoàng kim phiên mà gọi ra kết giới.
Không hổ là tinh anh Đông viện phản ứng rất nhanh, bất quá chưa để hắn kịp vui mừng thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Tại kiếm tới va chạm hoàng kim kết giới thế mà nhẹ nhàng xuyên thủng, mũi kiếm xoáy tròn lao như tên bắn đục thủng bả vai của Lâm Triệu.
Chờ cho kiếm thu lại cũng là lúc Lâm Triệu run rẩy bưng chặt vết thương, trong ánh mắt thế mà lại nhiều thêm một tầng thần sắc sợ hãi.
Hoàng kim kết giới có thể đỡ được một kích toàn lực của thiên nguyên lục trọng không vỡ, thế mà trước mặt một kiếm kia không cầm cự quá một giây hoàn toàn thất thủ.
Này đại biểu thực lực đối phương ít nhất cũng phải trên thiên nguyên cảnh lục trọng, mà đối phương ở đây ngoài Vũ Thế Kiệt ra còn có ai.
Quá kinh khủng.
Lâm Triệu như rớt xuống hầm băng cả người cứng ngắc không động đậy, chờ cho nội tâm bình tĩnh lại một ít để nhãn quang mở rộng đánh giá đối phương, Lâm Triệu một lần nữa choáng váng đầu óc.
Vũ Thế Kiệt hắn thế mà mới có thiên nguyên cảnh ngũ trọng, trọng yếu hơn là hắn gia nhập Âm Phong tông mới bao lâu.
Ừm, xấp xỉ khoảng hai tháng đi.
Kết giới này không khỏi quá cứng một điểm rồi.
Chỉ là.
Đệ tử Tây viện không có từ bỏ:
"Nếu như các ngươi thực sự quyết như vậy thì đừng hối hận."
Ánh mắt lạnh như băng liếc qua chu vi đệ tử xung quanh, nhất thời hắn hạ xuống một khỏa sát tâm.
Mặc dù thiên nguyên ngũ trọng không thể ra tay đối với đệ tử thấp hơn, nhưng đổi lại cùng cảnh giới ra tay thì sao, Tây viện bọn hắn nổi danh khắp tứ viện đồng cảnh giới khó địch thủ.
Chưa kể đến quan trọng nhất đối thủ lại là Đông viện thực lực yếu nhất, không ra tay thì thôi nhưng đã tay tuyệt đối đại khai sát giới.
Ừm.
Lâm Triệu cảm giác không ổn, từ sâu trong nội tâm dấy lên một cỗ rùng mình không nhẹ, theo bản năng nheo mắt lại như muốn nhìn thấu ý nghĩ đối phương.
Đáng tiếc đệ tử Tây viện kia thế mà lại không nói lời nào trực tiếp xoay người li khai, động tác nhanh nhẹn vô cùng.
Trong thoáng chốc như linh quang chợt lóe, Lâm Triệu quát lớn:
"Mấy hôm nữa Đông viện nhất định sẽ đem Vũ Thế Kiệt đến trước Tây viện tạ tội, mong các hạ chuyển lời sang cho bên đấy."
Chờ đối phương đi mất Lâm Triệu cũng thả lỏng một hơi mà thở phào nhẹ nhõm, bất quá suy nghĩ ngươc lại không như vậy.
Hôm nay Tây viện chủ động rời bỏ nhưng không đại biểu mấy hôm sau có thể thuận lợi như vậy, thời khắc mấu chốt vẫn là nhắc mấy vụ sư đệ, sư muội tu vi thấp một điểm hạn chế ra ngoài.
"Ma tông đúng là ma tông."
Lâm Triệu thu lại hoàng kim phiến, nếu không phải hắn có bảo mệnh mạnh một chút thì ngày hôm nay có thể đứng đây không cũng là dấu hỏi lớn.
Còn như Vũ Thế Kiệt.
Tên này dùng thực lực tam trọng chiến bại Huyết Lệ ắt cũng là một thiên tài trong thiên tài, đáng tiếc đối phương hình như không có thế lực nào sau lưng.
Như vậy bộc lộ tài năng vẫn là không đúng lúc.
"Nếu ngày mai Vũ Thế Kiệt vẫn không đi ra, như vậy càng thêm rắc rối."
Lâm Triệu ngước về phương xa, ánh mắt bất đắc dĩ thu lại thiện tính.
...
Ở trong căn phòng bốn bề u ám, theo từng luồng linh khí yếu ớt chậm rãi chảy vào thể nội hiển hóa linh lực, một đôi con mắt sáng rực hơn bao giờ hết.
Ầm vang một tiếng từ Vô giới phát ra, Vũ Thế Kiệt triệt để dừng vận chuyển pháp quyết, khí thế quanh thân giờ giờ khắc khắc đều không ngừng lớn mạnh lên.
Uy áp dần dần từ thiên nguyên cảnh tứ trọng hậu kì, thiên nguyên cảnh tứ trọng viên mãn trực tiếp xông tới thiên nguyên cảnh ngũ trọng sơ kì.
Mà bên trong Vô giới thanh mộc hồ lô lại trải qua một lần tăng trưởng, luận kích thước biến đại thêm một phần, chưa kể lượng linh khí trào ra so với lúc trước ẩn ẩn có cảm giác thuế biến đến dịch lỏng tình trạng.
Theo như võ giả ghi chép lại, thiên nguyên cảnh hạ đẳng lục trọng đầu trải qua mỗi một lần tăng cấp là thần thông trong Vô giới sẽ tương ứng bấy nhiêu lần tăng trưởng, mãi đến khi đạt từ thiên nguyên cảnh thất trọng trở lên mới có hi vọng lĩnh hội được phương pháp triệu hồi thần thông.
Đương nhiên thiên nguyên cảnh giới triệu hồi thần thông tối đa cũng chỉ phát huy được chân chính một thành thực lực, trừ khi đạt tới phá quân cảnh trở lên mới hy vọng vận dùng toàn lực thần thông.
Chưa kể đến võ giả thiên nguyên cảnh linh lực trong đan điền ít ỏi, mỗi lần vận dụng thần thông là tiêu hao thất thất bát bát thành linh lực, vạn nhất nắm chắc dùng xong kích sát được đối phương nếu không cũng chẳng ai dám mạo hiểm.
Đương nhiên lần đó Hư Lăng dùng cũng bởi vì nàng cao hơn Vũ Thế Kiệt bốn trọng cảnh giới, luận nhãn quang hẳn ước lượng được lực sát thương đủ hay không.
Bất quá Vũ Thế Kiệt mà nàng đánh giá lại không phải bình thường tứ trọng, vẫn là nắm giữ thượng cổ thần thể tứ trọng.
Nếu bây giờ cho phép cả hai đấu lại, chỉ sợ Vũ Thế Kiệt khó có thể lặp lại lịch sử, cùng lắm chỉ có thể tạo uy danh chiến bát trọng bất tử mà thôi.
Hiện tại Vũ Thế Kiệt sau khi đột phá, linh khí khắp nơi bạo loạn trong thời gian ngắn khó yên ổn, mà hắn chưa có dừng lại tu luyện tiếp tục xếp bằng ổn định lại tu vi.
Thoáng cái hai ngày nữa trôi qua, bên ngoài Lâm Triệu triệt để phát điên rồi.
Hai ngày này hắn đều cho người canh chừng trước đại môn của Vũ Thế Kiệt, ròng rã thay phiên nhau túc trực vậy mà chưa từng thấy đối phương có ý định ra ngoài.
Đến lúc này hắn hoài nghi có phải hay không Vũ Thế Kiệt cuồng tu luyện, hoặc vẫn là biết mình gây đại họa nên cố thủ trong nhà không đi ra.
Vốn dĩ Lâm Triệu hắn chỉ còn cách một bước chân để đột phá được lục trọng, nhưng vì sự việc này mà tiến độ chậm mãi không thể nới lỏng bình cảnh, trái lại phiền muộn ngày càng tăng.
Chỉ sợ thêm một đoạn thời gian nữa tiếp diễn như thế này Lâm Triệu cũng triệt để từ bỏ ý nghĩ thủ hộ Đông viện, thân ai đấy lo.
Ngày hôm nay vừa vặn tròn năm ngày Vũ Thế Kiệt bế quan.
Vẫn đang ngủ gà ngủ gật đệ tử thiên nguyên nhị trọng chợt nghe thấy đại môn phá mở mà giật mình tỉnh giấc. Tại hắn nhìn thấy đại môn hở ra một đoạn khoảng cách trống rỗng về sau hai mắt như dại ra, bất quá trong phút chốc vẫn lấy được tỉnh tảo cấp tốc đi báo tin.
Tin tức đúng là mau lẹ.
Chưa đầy ba phút trôi qua Lâm Triệu thân ảnh gấp rút từ xa phi tới, vẻ mặt không giấu được vui mừng.
Rốt cuộc Vũ Thế Kiệt cũng đi ra, ròng rã năm ngày hắn liên tục phải tiếp chiêu từ đệ tử Tây viện, chưa kể đối phương ngông cuồng dùng lời lẽ hạ nhục, vẫn là ánh mắt khinh thường trào phúng.
Tất cả trong hôm nay sẽ chấm dứt, Đông viện sẽ lại quay trở về quỹ đạo ban đầu.
Tại khoảng cách dần thu hẹp Lâm Triệu tầm nhìn thu vào một thân ảnh, không phải Vũ Thế Kiệt thì còn là ai.
Chỉ thấy Vũ Thế Kiệt tinh thần sảng khoái bước ra khỏi đại môn, ngày hôm nay ra ngoài hắn dự định đi đến ngoại môn đường đổi lấy linh thạch hạ phẩm, tiện thể ghé qua đan đường mua chút thối thể đan.
Bất quá ý định ngược lại chưa thành hình rõ ràng đã bị phá nát, tại cảm nhận của hắn chợt chợt xuất hiện một cỗ uy áp mang theo nộ khí ngày càng tiến gần, hơn nữa mức độ không nhỏ.
Ừm.
Vũ Thế Kiệt quay đầu nhìn, tức thì thấy rõ bàn tay Lâm Triệu bao bọc cương khí vỗ đến người mình, trong đầu ngược lại hiện lên nghi vấn.
Kì quái, hắn nhớ rõ chưa hề gặp qua đối phương.
Vậy mà gặp nhau lập tức xuất thủ, đây vẫn là tình huống gì.
Có quỷ mới biết.
Vũ Thế Kiệt than nhẹ, thân thể tùy ý nhích người thuận lợi né trách một chưởng này của Lâm Triệu.
Một chưởng này vồ hụt vào không khí khiến Lâm Triệu kinh ngạc không thôi, trong mắt hắn Vũ Thế Kiệt dù có mạnh đến đâu hẳn cũng chỉ dừng ở thiên nguyên ngũ trọng sơ kì, một chưởng này của hắn lại tiếp cận trung kì theo lí mà nói tuyệt không né được.
Kết quả là hắn né được, hơn nữa dễ dàng né được.
Lâm Triệu thẹn quá hóa giận:
"Còn dám tránh, ngươi biết mình gây ra đại họa gì chưa."
Bất quá đáp lại hắn lại là một kiếm, một kiếm nhanh đến kinh hãi.
Lâm Triệu đồng tử co rụt lại, toàn bộ lông tóc không tự chủ dựng đứng, may mắn trong một sát na này hắn vẫn kịp lôi hoàng kim phiên mà gọi ra kết giới.
Không hổ là tinh anh Đông viện phản ứng rất nhanh, bất quá chưa để hắn kịp vui mừng thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
Tại kiếm tới va chạm hoàng kim kết giới thế mà nhẹ nhàng xuyên thủng, mũi kiếm xoáy tròn lao như tên bắn đục thủng bả vai của Lâm Triệu.
Chờ cho kiếm thu lại cũng là lúc Lâm Triệu run rẩy bưng chặt vết thương, trong ánh mắt thế mà lại nhiều thêm một tầng thần sắc sợ hãi.
Hoàng kim kết giới có thể đỡ được một kích toàn lực của thiên nguyên lục trọng không vỡ, thế mà trước mặt một kiếm kia không cầm cự quá một giây hoàn toàn thất thủ.
Này đại biểu thực lực đối phương ít nhất cũng phải trên thiên nguyên cảnh lục trọng, mà đối phương ở đây ngoài Vũ Thế Kiệt ra còn có ai.
Quá kinh khủng.
Lâm Triệu như rớt xuống hầm băng cả người cứng ngắc không động đậy, chờ cho nội tâm bình tĩnh lại một ít để nhãn quang mở rộng đánh giá đối phương, Lâm Triệu một lần nữa choáng váng đầu óc.
Vũ Thế Kiệt hắn thế mà mới có thiên nguyên cảnh ngũ trọng, trọng yếu hơn là hắn gia nhập Âm Phong tông mới bao lâu.
Ừm, xấp xỉ khoảng hai tháng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.