Chương 37: Dẫn Ta Tới Tây Viện
Phong Nhã
19/08/2021
Nhìn đến Lâm Triều vẻ mặt chấn động cực độ trong thời gian ngắn khó biểu đạt ra được từ ngữ, Vũ Thế Kiệt lập tức bắt tới một tên đệ tử yếu kém.
Dưới uy áp mạnh mẽ ép tới khiến đệ tử yếu kém này không chút phản kháng, tại ký ức tái hiện một kiếm khủng bố kia khiến sắc mặt hắn trắng bệch, vẻ mặt hoang mang tột độ, miệng sợ hãi nói ra:
"Vũ Thế Kiệt sư huynh, ta, ta thật sự không liên quan, mong huynh bỏ qua cho."
Đệ tử yếu kém giờ phút này bị dọa đến phát sợ.
Hắn chỉ đến xem kịch vui, nào ngờ được sự việc lại diễn biến đến một khắc này.
Hơn nữa Lâm Triều sư huynh không phải thâm niên đệ tử hay sao, lại trực tiếp bị một kiếm của tên tân đệ tử đem hạ gục, hơn nữa triệt để hạ gục.
Mà nói đến thâm niên đệ tử hắn cũng giật mình. Hình như bản thân cũng là thâm niên nhưng không có mạnh như vậy, thật đúng là con mẹ nó nhục nhã mà.
Bất quá suy nghĩ này hắn cũng chỉ diễn ra âm thầm trong đầu, còn bên ngoài vẫn là dùng cặp mặt ti hí len lén nhìn đối phương.
"Thời gian qua Đông viện trải qua sự việc gì, nói cho bằng hết may ra ngươi còn bình an vô sự."
Vũ Thế Kiệt trầm giọng xuống.
Mặc dù song phương chỉ chênh nhau một trọng rất nhỏ nhưng khoảng cách thực lực bị vẩy ra xa mấy dãy núi, đối mặt áp lực khủng bố tên đệ tử yếu kém không chút nào dám qua loa mà toàn bộ báo cho Vũ Thế Kiệt biết.
"Không dám gạt sư huynh, thời gian qua sư huynh bế quan bên Tây viện năm lần bẩy lượt tới đây gây khó dễ, hơn nữa chúng còn nói..."
Đến đây tên đệ tử này ngập ngừng, thi thoảng nhìn lên Vũ Thế Kiệt như muốn nói gì nhưng sợ hãi lại thôi.
Nhận ra dị thường Vũ Thế Kiệt lạnh lùng: "Không cần câu nệ tiểu tiết, việc của người là nói ra hết đi."
Tiếp đến không biết dũng khí từ đâu trồi lên, đệ tử yếu kém một mạch kể ra hết, bao quát cả việc chỉ diễn ra tại Đông viện.
Thao thao bất tuyệt một hồi rốt cuộc đi đến hồi kết, đệ tử yếu kém sợ hãi nhìn lên Vũ Thế Kiệt, bất quá hắn nhìn không ra điểm dị thường nào.
Bởi,
Vũ Thế Kiệt từ đầu đến cuối bảo trì vẻ mặt băng lãnh, đến một chút biểu cảm hắn cũng không lộ ra, hiển nhiên điều này càng làm đệ tử kia thấp thỏm lo âu hơn.
May mắn cho hắn, cuối cùng Vũ Thế Kiệt cũng giữ lời.
"Lập tức cút, đừng để ta thấy ngươi lần hai."
"Vâng vâng."
Đệ tử yếu kém khóc không ra nước mắt, nghe thấy như vậy lập tức hãi hùng ba chân bốn cẳng thi triển tận cùng thân pháp chạy mất, hắn chỉ hận lúc này hai tay bên trên không dùng như chân được.
Ừm.
Mà Vũ Thế Kiệt giờ phút này từ vẻ mặt băng lãnh cấp tốc chuyển biến sang âm trầm, một đôi con mắt chớp chớp u quang ẩn hiện.
Rất nhanh hắn đối với Lâm Triệu bên cạnh ra chỉ thị:
"Không phải muốn dẫn ta tới Tây viện sao, bây giờ liền có thể rồi."
Mà Lâm Triệu bị lãnh một cú đả kích mạnh mẽ vẫn chưa khôi phục toàn bộ tinh thần, nghe đến như vậy đầu tiên hắn vẫn là miễn cưỡng mỉm cười:
"Được, không thành vấn đề."
...
Ngoại môn Âm Phong tông chiếm cứ trực tiếp bốn ngọn núi, mà phân biệt theo bốn phía mà lấy tên Đông viện, Tây Viện, Nam viện và Bắc viện.
Bình thường mỗi viện ngăn cách nhau bởi một đoạn thung lũng nhỏ, nếu hai bên không xảy ra chuyện gì thì quả thật không ai nguyện ý lội nước đi qua.
Hôm nay, Lâm Triệu dẫn theo Vũ Thế Kiệt thuận thế sườn núi đi xuống, hơn nữa cước bộ vẫn là mau lẹ phi thường.
"Vũ Thế Kiệt sư, sư huynh, thung lũng độ sâu không lớn nhưng nguy hiểm ở chỗ nước này rất kì dị."
Lâm Triệu một bên giảng giải một bên dẫn đường, từ lúc thua tại một kiếm của đối phương về sau tính cách của hắn cũng biến hóa lệch trời, không còn phong phạm của sư huynh thâm niêm mà trở nên rụt rè hơn trước, nhất là trước mặt Vũ Thế Kiệt.
Đằng sau Vũ Thế Kiệt vẫn bám rất sát.
Lâm Triệu tiếp tục kể:
"Nếu võ giả tiếp xúc với nước này một thời gian lâu sẽ dẫn tới hiện tượng linh lực trong đan điền bị ăn mòn, còn ăn mòn cụ thể thì ta cũng chưa rõ ràng, chỉ biết rằng một khi đã dính thì thoáng chốc đan điền bị rút khô."
Nói đến đây Lâm Triệu cũng biểu hiện ra vẻ ngưng trọng.
"Đến rồi."
Lâm Triệu ra dấu dừng lại.
Trước mặt ngoài không khí âm u một vẻ ra còn thêm một đoạn thung lũng ẩm ướt nhìn khó thấy cuối.
Mặt nước đục ngầu phẳng lặng đến không một gợn sóng.
"Mặc dù nguy hiểm là thế nhưng không phải không có cách đi qua."
Lâm Triệu hai tay hình thành pháp quyết, cả người nhất thời bao bọc lên một tầng cương khí do linh lực hiển hóa thành, tức khắc hắn dẫm chân lên mặt nước mà chạy như bay về phía trước.
Loại nước này chỉ cần tiếp xúc trực tiếp với linh lực, cụ thể là cương khí bên ngoài thì sẽ ngay lập tức hóa cứng đủ để một vị võ giả nặng cân đứng lên không ngã.
Vũ Thế Kiệt không chậm trễ điều động ra bên ngoài một tầng cương khí mỏng, chân phải dứt khoát đặt lên bề mặt nước, chân trái thuận đà lao nhanh về phía trước.
Trong nháy mắt thời gian Vũ Thế Kiệt lại bám sát Lâm Triệu.
Đoạn thung lũng này không dài, chỉ vừa vặn ba trăm mét, hai người hao đến thời gian mười phút rốt cuộc thấy cổng vào Tây viện lấp ló bên trên đỉnh núi.
Đến đây Vũ Thế Kiệt chợt cười nhẹ:
"Ngươi có thể về, việc tiếp theo để ta tự mình đến đó là được rồi."
"Sư huynh, ngươi thật sự nghĩ kĩ, bên trên nhưng là một đám uống máu ăn thịt người giống nhau."
Chưa chứng kiến thực lực Vũ Thế Kiệt trước đó, Lâm Triệu còn hoài nghi chiến thắng được Huyết Lệ đúng là do đánh lén đối phương.
Nhưng trải qua một kiếm về sau, hắn triệt để thừa nhận thực lực Vũ Thế Kiệt sâu không thấy đáy, đúng là quang minh chính đại chiến bại Huyết Lệ, hơn nữa trong đầu lại nhiều thêm một đoàn hy vọng.
Hai năm, ừm chỉ cẩn một năm cho Vũ Thế Kiệt trưởng thành thêm một đoạn, biết đâu hắn thật sự đủ lực dẫn theo Đông viện bỏ xa cái quá khứ yếu đuối kia, tái hiện một Đông viện huy hoàng như sách vở ngày xưa lưu truyền.
Vì lẽ đó trước mặt đã là Tây viện, Lâm Triệu bắt đầu sinh ra thoái ý, ánh mắt thoáng qua vài tia do dự ngập ngừng.
Nhưng mà điểm này hắn vẫn lo thừa rồi.
"Quay về đi, ta mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều."
Vũ Thế Kiệt chợt lộ một vòng tiếu dung, hắn không còn quan tâm Lâm Triệu ngỡ ngàng đằng sau mà trực tiếp đi lên núi, tốc độ thân pháp so với trước đó bạo nổ gấp đôi.
Cổng vào Tây viện, một tên thiên nguyên cảnh lục trọng đang dựa cột đá chán nản nhìn phương xa.
Bất chợt hắn nhìn thấy Vũ Thế Kiệt từ bên dưới đi lên, tầm mắt nhanh chóng rơi vào y phục.
Thiết kế rất lạ, hoàn toàn không phải đệ tử Tây viện.
"Tên kia đứng lại."
Hắn quát lớn, trên tay cấp tốc lấy ra vũ khí chủ đạo phòng ngừa bất ngờ xảy ra.
Tuy nhiên phòng bị như vậy vẫn chưa đủ.
Đón đợi lấy hắn chính là Vũ Thế Kiệt một người một kiếm lao như tên bắn, bốn phía vô hình chung dâng lên một cỗ sát khí sắc bén đến rợn người.
"Chỉ có thiên nguyên cảnh ngũ trọng."
Nhận ra tu vi của Vũ Thế Kiệt, tên đệ tử Tây viện này chợt hòa hoãn lại đôi phần, bất quá hắn không dám nới lỏng cảnh giác, linh lực toàn thân điều động tùy thời nghênh chiến đối phương.
Một kiếm mang theo sắc bén tận cùng lướt qua không gian như muốn rạch đôi tất cả.
Phải nói một kiếm này quá nhanh, siêu việt toàn bộ cảm nhận của đệ tử Tây viện.
Hắn chỉ mờ mờ thấy một đạo ánh quang chớp lên trong phút chốc vụt tắt, nhưng chờ nó hiện ra thời điểm tầm nhìn đã kịch liệt thay đổi.
Ừm, hình như không chỉ tầm nhìn, mà cả không gian này như muốn đảo lộn vòng qua một vòng.
Suy nghĩ một chút cũng không phải không gian đảo lộn.
Tên đệ tử Tây viện như muốn nói gì nhưng hắn phát hiện nói không ra hơi, thân thể của chính mình cũng không theo ý muốn điều khiển.
Một cái đầu tách khỏi cổ lộn vòng trong không trung mang theo tiên huyết nhảy múa cùng gió, cuối cùng lại bị Vũ Thế Kiệt bắt được.
Hắn ghé sát miệng vào tai đối phương, chợt tiếng cười xen lẫn giọng nói phát ra:
"Trước khi chết hẳn thì nhớ kĩ tên ta, Vũ Thế Kiệt đệ tử Đông viện."
Xong việc Vũ Thế Kiệt tùy ý vất đầu lâu sang một bên, ánh mắt liếc qua cỗ thi thể mà cười như không phải cười.
Vẫn phải soát đồ trước nếu không sẽ quên.
Dưới uy áp mạnh mẽ ép tới khiến đệ tử yếu kém này không chút phản kháng, tại ký ức tái hiện một kiếm khủng bố kia khiến sắc mặt hắn trắng bệch, vẻ mặt hoang mang tột độ, miệng sợ hãi nói ra:
"Vũ Thế Kiệt sư huynh, ta, ta thật sự không liên quan, mong huynh bỏ qua cho."
Đệ tử yếu kém giờ phút này bị dọa đến phát sợ.
Hắn chỉ đến xem kịch vui, nào ngờ được sự việc lại diễn biến đến một khắc này.
Hơn nữa Lâm Triều sư huynh không phải thâm niên đệ tử hay sao, lại trực tiếp bị một kiếm của tên tân đệ tử đem hạ gục, hơn nữa triệt để hạ gục.
Mà nói đến thâm niên đệ tử hắn cũng giật mình. Hình như bản thân cũng là thâm niên nhưng không có mạnh như vậy, thật đúng là con mẹ nó nhục nhã mà.
Bất quá suy nghĩ này hắn cũng chỉ diễn ra âm thầm trong đầu, còn bên ngoài vẫn là dùng cặp mặt ti hí len lén nhìn đối phương.
"Thời gian qua Đông viện trải qua sự việc gì, nói cho bằng hết may ra ngươi còn bình an vô sự."
Vũ Thế Kiệt trầm giọng xuống.
Mặc dù song phương chỉ chênh nhau một trọng rất nhỏ nhưng khoảng cách thực lực bị vẩy ra xa mấy dãy núi, đối mặt áp lực khủng bố tên đệ tử yếu kém không chút nào dám qua loa mà toàn bộ báo cho Vũ Thế Kiệt biết.
"Không dám gạt sư huynh, thời gian qua sư huynh bế quan bên Tây viện năm lần bẩy lượt tới đây gây khó dễ, hơn nữa chúng còn nói..."
Đến đây tên đệ tử này ngập ngừng, thi thoảng nhìn lên Vũ Thế Kiệt như muốn nói gì nhưng sợ hãi lại thôi.
Nhận ra dị thường Vũ Thế Kiệt lạnh lùng: "Không cần câu nệ tiểu tiết, việc của người là nói ra hết đi."
Tiếp đến không biết dũng khí từ đâu trồi lên, đệ tử yếu kém một mạch kể ra hết, bao quát cả việc chỉ diễn ra tại Đông viện.
Thao thao bất tuyệt một hồi rốt cuộc đi đến hồi kết, đệ tử yếu kém sợ hãi nhìn lên Vũ Thế Kiệt, bất quá hắn nhìn không ra điểm dị thường nào.
Bởi,
Vũ Thế Kiệt từ đầu đến cuối bảo trì vẻ mặt băng lãnh, đến một chút biểu cảm hắn cũng không lộ ra, hiển nhiên điều này càng làm đệ tử kia thấp thỏm lo âu hơn.
May mắn cho hắn, cuối cùng Vũ Thế Kiệt cũng giữ lời.
"Lập tức cút, đừng để ta thấy ngươi lần hai."
"Vâng vâng."
Đệ tử yếu kém khóc không ra nước mắt, nghe thấy như vậy lập tức hãi hùng ba chân bốn cẳng thi triển tận cùng thân pháp chạy mất, hắn chỉ hận lúc này hai tay bên trên không dùng như chân được.
Ừm.
Mà Vũ Thế Kiệt giờ phút này từ vẻ mặt băng lãnh cấp tốc chuyển biến sang âm trầm, một đôi con mắt chớp chớp u quang ẩn hiện.
Rất nhanh hắn đối với Lâm Triệu bên cạnh ra chỉ thị:
"Không phải muốn dẫn ta tới Tây viện sao, bây giờ liền có thể rồi."
Mà Lâm Triệu bị lãnh một cú đả kích mạnh mẽ vẫn chưa khôi phục toàn bộ tinh thần, nghe đến như vậy đầu tiên hắn vẫn là miễn cưỡng mỉm cười:
"Được, không thành vấn đề."
...
Ngoại môn Âm Phong tông chiếm cứ trực tiếp bốn ngọn núi, mà phân biệt theo bốn phía mà lấy tên Đông viện, Tây Viện, Nam viện và Bắc viện.
Bình thường mỗi viện ngăn cách nhau bởi một đoạn thung lũng nhỏ, nếu hai bên không xảy ra chuyện gì thì quả thật không ai nguyện ý lội nước đi qua.
Hôm nay, Lâm Triệu dẫn theo Vũ Thế Kiệt thuận thế sườn núi đi xuống, hơn nữa cước bộ vẫn là mau lẹ phi thường.
"Vũ Thế Kiệt sư, sư huynh, thung lũng độ sâu không lớn nhưng nguy hiểm ở chỗ nước này rất kì dị."
Lâm Triệu một bên giảng giải một bên dẫn đường, từ lúc thua tại một kiếm của đối phương về sau tính cách của hắn cũng biến hóa lệch trời, không còn phong phạm của sư huynh thâm niêm mà trở nên rụt rè hơn trước, nhất là trước mặt Vũ Thế Kiệt.
Đằng sau Vũ Thế Kiệt vẫn bám rất sát.
Lâm Triệu tiếp tục kể:
"Nếu võ giả tiếp xúc với nước này một thời gian lâu sẽ dẫn tới hiện tượng linh lực trong đan điền bị ăn mòn, còn ăn mòn cụ thể thì ta cũng chưa rõ ràng, chỉ biết rằng một khi đã dính thì thoáng chốc đan điền bị rút khô."
Nói đến đây Lâm Triệu cũng biểu hiện ra vẻ ngưng trọng.
"Đến rồi."
Lâm Triệu ra dấu dừng lại.
Trước mặt ngoài không khí âm u một vẻ ra còn thêm một đoạn thung lũng ẩm ướt nhìn khó thấy cuối.
Mặt nước đục ngầu phẳng lặng đến không một gợn sóng.
"Mặc dù nguy hiểm là thế nhưng không phải không có cách đi qua."
Lâm Triệu hai tay hình thành pháp quyết, cả người nhất thời bao bọc lên một tầng cương khí do linh lực hiển hóa thành, tức khắc hắn dẫm chân lên mặt nước mà chạy như bay về phía trước.
Loại nước này chỉ cần tiếp xúc trực tiếp với linh lực, cụ thể là cương khí bên ngoài thì sẽ ngay lập tức hóa cứng đủ để một vị võ giả nặng cân đứng lên không ngã.
Vũ Thế Kiệt không chậm trễ điều động ra bên ngoài một tầng cương khí mỏng, chân phải dứt khoát đặt lên bề mặt nước, chân trái thuận đà lao nhanh về phía trước.
Trong nháy mắt thời gian Vũ Thế Kiệt lại bám sát Lâm Triệu.
Đoạn thung lũng này không dài, chỉ vừa vặn ba trăm mét, hai người hao đến thời gian mười phút rốt cuộc thấy cổng vào Tây viện lấp ló bên trên đỉnh núi.
Đến đây Vũ Thế Kiệt chợt cười nhẹ:
"Ngươi có thể về, việc tiếp theo để ta tự mình đến đó là được rồi."
"Sư huynh, ngươi thật sự nghĩ kĩ, bên trên nhưng là một đám uống máu ăn thịt người giống nhau."
Chưa chứng kiến thực lực Vũ Thế Kiệt trước đó, Lâm Triệu còn hoài nghi chiến thắng được Huyết Lệ đúng là do đánh lén đối phương.
Nhưng trải qua một kiếm về sau, hắn triệt để thừa nhận thực lực Vũ Thế Kiệt sâu không thấy đáy, đúng là quang minh chính đại chiến bại Huyết Lệ, hơn nữa trong đầu lại nhiều thêm một đoàn hy vọng.
Hai năm, ừm chỉ cẩn một năm cho Vũ Thế Kiệt trưởng thành thêm một đoạn, biết đâu hắn thật sự đủ lực dẫn theo Đông viện bỏ xa cái quá khứ yếu đuối kia, tái hiện một Đông viện huy hoàng như sách vở ngày xưa lưu truyền.
Vì lẽ đó trước mặt đã là Tây viện, Lâm Triệu bắt đầu sinh ra thoái ý, ánh mắt thoáng qua vài tia do dự ngập ngừng.
Nhưng mà điểm này hắn vẫn lo thừa rồi.
"Quay về đi, ta mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều."
Vũ Thế Kiệt chợt lộ một vòng tiếu dung, hắn không còn quan tâm Lâm Triệu ngỡ ngàng đằng sau mà trực tiếp đi lên núi, tốc độ thân pháp so với trước đó bạo nổ gấp đôi.
Cổng vào Tây viện, một tên thiên nguyên cảnh lục trọng đang dựa cột đá chán nản nhìn phương xa.
Bất chợt hắn nhìn thấy Vũ Thế Kiệt từ bên dưới đi lên, tầm mắt nhanh chóng rơi vào y phục.
Thiết kế rất lạ, hoàn toàn không phải đệ tử Tây viện.
"Tên kia đứng lại."
Hắn quát lớn, trên tay cấp tốc lấy ra vũ khí chủ đạo phòng ngừa bất ngờ xảy ra.
Tuy nhiên phòng bị như vậy vẫn chưa đủ.
Đón đợi lấy hắn chính là Vũ Thế Kiệt một người một kiếm lao như tên bắn, bốn phía vô hình chung dâng lên một cỗ sát khí sắc bén đến rợn người.
"Chỉ có thiên nguyên cảnh ngũ trọng."
Nhận ra tu vi của Vũ Thế Kiệt, tên đệ tử Tây viện này chợt hòa hoãn lại đôi phần, bất quá hắn không dám nới lỏng cảnh giác, linh lực toàn thân điều động tùy thời nghênh chiến đối phương.
Một kiếm mang theo sắc bén tận cùng lướt qua không gian như muốn rạch đôi tất cả.
Phải nói một kiếm này quá nhanh, siêu việt toàn bộ cảm nhận của đệ tử Tây viện.
Hắn chỉ mờ mờ thấy một đạo ánh quang chớp lên trong phút chốc vụt tắt, nhưng chờ nó hiện ra thời điểm tầm nhìn đã kịch liệt thay đổi.
Ừm, hình như không chỉ tầm nhìn, mà cả không gian này như muốn đảo lộn vòng qua một vòng.
Suy nghĩ một chút cũng không phải không gian đảo lộn.
Tên đệ tử Tây viện như muốn nói gì nhưng hắn phát hiện nói không ra hơi, thân thể của chính mình cũng không theo ý muốn điều khiển.
Một cái đầu tách khỏi cổ lộn vòng trong không trung mang theo tiên huyết nhảy múa cùng gió, cuối cùng lại bị Vũ Thế Kiệt bắt được.
Hắn ghé sát miệng vào tai đối phương, chợt tiếng cười xen lẫn giọng nói phát ra:
"Trước khi chết hẳn thì nhớ kĩ tên ta, Vũ Thế Kiệt đệ tử Đông viện."
Xong việc Vũ Thế Kiệt tùy ý vất đầu lâu sang một bên, ánh mắt liếc qua cỗ thi thể mà cười như không phải cười.
Vẫn phải soát đồ trước nếu không sẽ quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.