Chương 877: Khương Vô Kỵ
Mộ Vũ Thần Thiên
20/03/2020
Thần Oa lệch cái đầu ra, trong ánh mắt hiện lên một tia mờ mịt nói:
- Cha, ta không phải là con của ngươi sao? Ta cũng không biết ta như thế nào lại ở trong tảng đá kia, hình như là có người bỏ ta vào, nhưng mà ta không nhớ rõ. . .
Thần Oa như cái gì cũng không biết, như một tờ giấy trắng, tinh khiết bất nhiễm, có một tấm lòng son.
Khương Tư Nam đổ mồ hôi, nhưng vẫn cười hỏi:
- Ta nói nhi tử, ngươi không nhớ rõ sự tình trước khi ngươi tiến vào thạch đầu kia sao? Đây là Tinh Thần Thần Thai, là ai phong ấn ngươi vào a?
- Cái này. . . Thực nhớ không được!
Thần Oa sờ lên đầu của mình, hắc hắc cười ngây ngô một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, da thịt trong suốt như ngọc, cực kỳ đáng yêu.
- Được rồi! Nhi tử, ta lấy cho ngươi cái danh tự a!
Khương Tư Nam có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, cái chí bảo gì cũng không có, lại nhiều hơn môt đứa con trai.
- Cha, ta có danh tự, tên của ta gọi là Vô Kỵ!
Thần Oa cười hắc hắc nói:
- Cha, ta không biết chuyện trước kia như thế nào, nhưng ngươi vừa nói đến danh tự, trong óc của ta liền xuất hiện hai chữ Vô Kỵ này, cái tên này không tệ a?
- Vô Kỵ?
Khương Tư Nam thì thào tự nói, càng cảm giác được Thần Oa lai lịch không tầm thường, hắn khẽ mĩm cười nói:
- Tốt! Vậy gọi Vô Kỵ, Khương Vô Kỵ!
Ánh mắt linh động của Hoàng Nhi hiện lên một tia nhu hòa, nó cũng thích tiểu gia hỏa đơn thuần đáng yêu này.
- Tốt tốt, hắc hắc hắc, ta gọi Khương Vô Kỵ, cha, chúng ta đây là đang ở đâu?
Thần Oa một bộ Bảo Bảo hiếu kỳ, nhìn cung điện chung quanh hào quang mờ mịt, cực kỳ nghi hoặc.
- Cái này. . . Chúng ta ở trong một kiện Linh khí Chí Tôn!
Khương Tư Nam không biết giải thích như thế nào, đành phải ăn ngay nói thật.
- Cái gì là Linh khí Chí Tôn?
Thần Oa tiếp tục hỏi, mắt to nháy nháy, càng hiếu kỳ.
- Cái này. . . Linh khí Chí Tôn, là bảo vật do khí đạo Chí Tôn luyện chế, có được lực lượng vô tận, có thể hủy thiên diệt địa, vô cùng trân quý!
Khương Tư Nam đầu đầy mồ hôi, nhìn Thần Oa hiếu kỳ, đành phải chậm rãi giải thích.
- Cái gì là khí đạo Chí Tôn nha? Vì cái gì Linh khí Chí Tôn trân quý?
- Cha, cái gì là Tu Chân? Còn có cái gì là người, cái gì là yêu? Ta từ trong viên đá xuất hiện, cha, ta đây không phải người sao. . .
- Cha, tại sao mẹ là một con chim? Còn có lão Long này như thế nào xấu như vậy?
- Cha, chúng ta bây giờ là ở nơi nào?
- Cha, ta đói bụng. . .
Vấn đề của Thần Oa một cái tiếp một cái, Khương Tư Nam, Long Hoàng cũng Hoàng Nhi lúc mới đầu còn có thể kiên nhẫn giải đáp cho hắn, đến cuối cùng lại phát hiện càng giải thích vấn đề càng nhiều, cơ hồ đều muốn qua đời.
Làm cho Khương Tư Nam khóc không ra nước mắt nhất chính là, Thần Oa chỉ ăn Thuần Dương Đan, Linh Thạch Tuyệt phẩm nhìn cũng không nhìn, hơn nữa một ngày ít nhất phải ăn trăm viên Thuần Dương Đan.
Nếu không phải đã nhận được những bảo vật của Hoàng Kim Chí Tôn, Khương Tư Nam thật đúng là nuôi không nổi Thần Oa.
Đến cuối cùng, Khương Tư Nam dứt khoát ném qua một cuốn ghi lại văn tự, lịch sử, văn hóa, tu luyện, thần thông… của Chân Cương Đại Lục, bao gồm vô số nội dung, lúc này Thần Oa mới buông tha hắn, một người chăm chỉ đọc.
Khương Tư Nam xoa xoa mồ hôi trên trán, lúc này mới thở dài một hơi.
Giải đáp cho hài tử, quả thực so với hắn cùng người đại chiến một hồi còn muốn mệt mỏi.
Vừa lúc đó, ánh mắt của Khương Tư Nam bỗng nhiên lóe lên, lộ ra một tia hào quang sáng chói.
- Kim Cương, Kim Phong, La Minh cùng Kỷ Vân Thâm đã xuất quan!
Khương Tư Nam hít sâu một hơi, ánh mắt sáng quắc, biết rõ Hoàng Kim Chí Tôn Kim Minh đoạt xá cũng sắp bắt đầu, chỉ cần Kim Minh đoạt xá, ở trong thời gian rất ngắn, là có thể đột phá đến cảnh giới cực cao, đến lúc đó mình cũng xem như có một vị cường giả thủ hạ khủng bố.
Chờ mình từ nơi này đi ra, liền là thời điểm tìm Trọng Lê Trận Vương tính sổ.
Ông!
Một mảnh hào quang sáng chói lập loè, trong tay Kim Minh cầm lấy một thanh niên đã hôn mê, xuất hiện ở trước mặt Khương Tư Nam.
Người thanh niên kia khí tức cuồng dã, cơ bắp từng cục, tuy ngất đi, nhưng mà toàn thân vẫn đang tản ra một cỗ khí thế không bị trói buộc, đúng là Hoàng Kim tộc trẻ tuổi đệ nhất nhân, Kim Cương.
- Thiếu chủ, Kim Cương này đối với mình cũng rất hung ác, đối với truy cầu lực lượng cực kỳ cố chấp, cho nên hắn có thể thành cái thứ nhất thông qua Bách Cửu Thế Luân Hồi đại trận, về phần ba người khác vẫn còn ở trong đại trận tu luyện, không có ta bọn hắn căn bản không cách nào phá trận mà ra, cho nên chúng ta có đầy đủ thời gian tiến hành đoạt xá!
Mặc dù Kim Minh là một Chí Tôn, nhưng mà giờ phút này vẫn nhịn không được có chút kích động, hơn một vạn năm cô tịch, hôm nay rốt cục chờ đến ngày trùng sinh.
Trận pháp của Tinh Tuyệt Cổ Thành mở ra, người bị loại ở trong khảo hạch, đều bị truyền tống đến trong Tinh Tuyệt Cổ Thành.
- Tinh Tuyệt Cổ Thành phát sinh biến hóa lớn như thế, đại trận phong bế cũng mở ra, xem ra là có người đã nhận được Hoàng Kim Chí Tôn truyền thừa, cũng không biết là người phương nào!
Đoan Mộc Hàn nhìn vòng xoáy trên hư không, thản nhiên nói.
- Cửa Kiếm đạo khảo hạch thứ ba vô cùng gian nan, thông qua khảo hạch cũng không quá đáng là mấy người, bất quá đại ca còn không có đi ra, ta ngược lại tin tưởng là Đại ca đã nhận được truyền thừa, hắc hắc!
Tiểu hòa thượng sờ lên đầu trọc, tự tin nói.
- Các ngươi xem, người Ngũ Hành Thánh Tông đã đi ra Tinh Tuyệt Cổ Thành!
Đám người Dịch Phi cũng đi ra, giờ phút này vừa vặn nhìn thấy đám người Trọng Lê Trận Vương ly khai, trong ánh mắt lộ ra một tia phong mang lạnh như băng.
- Bất kể là ai nhận được Hoàng Kim Chí Tôn truyền thừa, đối với toàn bộ Chân Cương giới mà nói là một hồi đại chấn, huống chi nếu là cường giả Hoàng Kim tộc nhận được truyền thừa, vậy thì càng không ổn, chúng ta cũng phải phản hồi tông môn, cáo tri chuyện nơi đây cho tông môn!
Long Ngưng Tuyết áo trắng bồng bềnh, da thịt thắng tuyết, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một tia thần sắc lo lắng, chậm rãi nói.
- Đúng vậy, việc này không nên chậm trễ, chúng ta phản hồi tông môn!
Mấy người khác cũng nhẹ gật đầu, khuôn mặt hơi có chút ngưng trọng, lúc này đây Hoàng Kim Chí Tôn truyền thừa tác động trái tim mỗi người, ẩn ẩn tầm đó giống như cất dấu âm mưu gì đó của Hoàng Kim tộc, để cho trong lòng của bọn hắn đều bịt kín một tầng bóng mờ.
- Cha, ta không phải là con của ngươi sao? Ta cũng không biết ta như thế nào lại ở trong tảng đá kia, hình như là có người bỏ ta vào, nhưng mà ta không nhớ rõ. . .
Thần Oa như cái gì cũng không biết, như một tờ giấy trắng, tinh khiết bất nhiễm, có một tấm lòng son.
Khương Tư Nam đổ mồ hôi, nhưng vẫn cười hỏi:
- Ta nói nhi tử, ngươi không nhớ rõ sự tình trước khi ngươi tiến vào thạch đầu kia sao? Đây là Tinh Thần Thần Thai, là ai phong ấn ngươi vào a?
- Cái này. . . Thực nhớ không được!
Thần Oa sờ lên đầu của mình, hắc hắc cười ngây ngô một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, da thịt trong suốt như ngọc, cực kỳ đáng yêu.
- Được rồi! Nhi tử, ta lấy cho ngươi cái danh tự a!
Khương Tư Nam có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, cái chí bảo gì cũng không có, lại nhiều hơn môt đứa con trai.
- Cha, ta có danh tự, tên của ta gọi là Vô Kỵ!
Thần Oa cười hắc hắc nói:
- Cha, ta không biết chuyện trước kia như thế nào, nhưng ngươi vừa nói đến danh tự, trong óc của ta liền xuất hiện hai chữ Vô Kỵ này, cái tên này không tệ a?
- Vô Kỵ?
Khương Tư Nam thì thào tự nói, càng cảm giác được Thần Oa lai lịch không tầm thường, hắn khẽ mĩm cười nói:
- Tốt! Vậy gọi Vô Kỵ, Khương Vô Kỵ!
Ánh mắt linh động của Hoàng Nhi hiện lên một tia nhu hòa, nó cũng thích tiểu gia hỏa đơn thuần đáng yêu này.
- Tốt tốt, hắc hắc hắc, ta gọi Khương Vô Kỵ, cha, chúng ta đây là đang ở đâu?
Thần Oa một bộ Bảo Bảo hiếu kỳ, nhìn cung điện chung quanh hào quang mờ mịt, cực kỳ nghi hoặc.
- Cái này. . . Chúng ta ở trong một kiện Linh khí Chí Tôn!
Khương Tư Nam không biết giải thích như thế nào, đành phải ăn ngay nói thật.
- Cái gì là Linh khí Chí Tôn?
Thần Oa tiếp tục hỏi, mắt to nháy nháy, càng hiếu kỳ.
- Cái này. . . Linh khí Chí Tôn, là bảo vật do khí đạo Chí Tôn luyện chế, có được lực lượng vô tận, có thể hủy thiên diệt địa, vô cùng trân quý!
Khương Tư Nam đầu đầy mồ hôi, nhìn Thần Oa hiếu kỳ, đành phải chậm rãi giải thích.
- Cái gì là khí đạo Chí Tôn nha? Vì cái gì Linh khí Chí Tôn trân quý?
- Cha, cái gì là Tu Chân? Còn có cái gì là người, cái gì là yêu? Ta từ trong viên đá xuất hiện, cha, ta đây không phải người sao. . .
- Cha, tại sao mẹ là một con chim? Còn có lão Long này như thế nào xấu như vậy?
- Cha, chúng ta bây giờ là ở nơi nào?
- Cha, ta đói bụng. . .
Vấn đề của Thần Oa một cái tiếp một cái, Khương Tư Nam, Long Hoàng cũng Hoàng Nhi lúc mới đầu còn có thể kiên nhẫn giải đáp cho hắn, đến cuối cùng lại phát hiện càng giải thích vấn đề càng nhiều, cơ hồ đều muốn qua đời.
Làm cho Khương Tư Nam khóc không ra nước mắt nhất chính là, Thần Oa chỉ ăn Thuần Dương Đan, Linh Thạch Tuyệt phẩm nhìn cũng không nhìn, hơn nữa một ngày ít nhất phải ăn trăm viên Thuần Dương Đan.
Nếu không phải đã nhận được những bảo vật của Hoàng Kim Chí Tôn, Khương Tư Nam thật đúng là nuôi không nổi Thần Oa.
Đến cuối cùng, Khương Tư Nam dứt khoát ném qua một cuốn ghi lại văn tự, lịch sử, văn hóa, tu luyện, thần thông… của Chân Cương Đại Lục, bao gồm vô số nội dung, lúc này Thần Oa mới buông tha hắn, một người chăm chỉ đọc.
Khương Tư Nam xoa xoa mồ hôi trên trán, lúc này mới thở dài một hơi.
Giải đáp cho hài tử, quả thực so với hắn cùng người đại chiến một hồi còn muốn mệt mỏi.
Vừa lúc đó, ánh mắt của Khương Tư Nam bỗng nhiên lóe lên, lộ ra một tia hào quang sáng chói.
- Kim Cương, Kim Phong, La Minh cùng Kỷ Vân Thâm đã xuất quan!
Khương Tư Nam hít sâu một hơi, ánh mắt sáng quắc, biết rõ Hoàng Kim Chí Tôn Kim Minh đoạt xá cũng sắp bắt đầu, chỉ cần Kim Minh đoạt xá, ở trong thời gian rất ngắn, là có thể đột phá đến cảnh giới cực cao, đến lúc đó mình cũng xem như có một vị cường giả thủ hạ khủng bố.
Chờ mình từ nơi này đi ra, liền là thời điểm tìm Trọng Lê Trận Vương tính sổ.
Ông!
Một mảnh hào quang sáng chói lập loè, trong tay Kim Minh cầm lấy một thanh niên đã hôn mê, xuất hiện ở trước mặt Khương Tư Nam.
Người thanh niên kia khí tức cuồng dã, cơ bắp từng cục, tuy ngất đi, nhưng mà toàn thân vẫn đang tản ra một cỗ khí thế không bị trói buộc, đúng là Hoàng Kim tộc trẻ tuổi đệ nhất nhân, Kim Cương.
- Thiếu chủ, Kim Cương này đối với mình cũng rất hung ác, đối với truy cầu lực lượng cực kỳ cố chấp, cho nên hắn có thể thành cái thứ nhất thông qua Bách Cửu Thế Luân Hồi đại trận, về phần ba người khác vẫn còn ở trong đại trận tu luyện, không có ta bọn hắn căn bản không cách nào phá trận mà ra, cho nên chúng ta có đầy đủ thời gian tiến hành đoạt xá!
Mặc dù Kim Minh là một Chí Tôn, nhưng mà giờ phút này vẫn nhịn không được có chút kích động, hơn một vạn năm cô tịch, hôm nay rốt cục chờ đến ngày trùng sinh.
Trận pháp của Tinh Tuyệt Cổ Thành mở ra, người bị loại ở trong khảo hạch, đều bị truyền tống đến trong Tinh Tuyệt Cổ Thành.
- Tinh Tuyệt Cổ Thành phát sinh biến hóa lớn như thế, đại trận phong bế cũng mở ra, xem ra là có người đã nhận được Hoàng Kim Chí Tôn truyền thừa, cũng không biết là người phương nào!
Đoan Mộc Hàn nhìn vòng xoáy trên hư không, thản nhiên nói.
- Cửa Kiếm đạo khảo hạch thứ ba vô cùng gian nan, thông qua khảo hạch cũng không quá đáng là mấy người, bất quá đại ca còn không có đi ra, ta ngược lại tin tưởng là Đại ca đã nhận được truyền thừa, hắc hắc!
Tiểu hòa thượng sờ lên đầu trọc, tự tin nói.
- Các ngươi xem, người Ngũ Hành Thánh Tông đã đi ra Tinh Tuyệt Cổ Thành!
Đám người Dịch Phi cũng đi ra, giờ phút này vừa vặn nhìn thấy đám người Trọng Lê Trận Vương ly khai, trong ánh mắt lộ ra một tia phong mang lạnh như băng.
- Bất kể là ai nhận được Hoàng Kim Chí Tôn truyền thừa, đối với toàn bộ Chân Cương giới mà nói là một hồi đại chấn, huống chi nếu là cường giả Hoàng Kim tộc nhận được truyền thừa, vậy thì càng không ổn, chúng ta cũng phải phản hồi tông môn, cáo tri chuyện nơi đây cho tông môn!
Long Ngưng Tuyết áo trắng bồng bềnh, da thịt thắng tuyết, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một tia thần sắc lo lắng, chậm rãi nói.
- Đúng vậy, việc này không nên chậm trễ, chúng ta phản hồi tông môn!
Mấy người khác cũng nhẹ gật đầu, khuôn mặt hơi có chút ngưng trọng, lúc này đây Hoàng Kim Chí Tôn truyền thừa tác động trái tim mỗi người, ẩn ẩn tầm đó giống như cất dấu âm mưu gì đó của Hoàng Kim tộc, để cho trong lòng của bọn hắn đều bịt kín một tầng bóng mờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.