Chương 876: Thần Oa xuất thế
Mộ Vũ Thần Thiên
20/03/2020
Mà khi Thái Dương Tiên Thạch vừa xuất hiện ở chỗ này, Tinh Thần Thần Thai lập tức run rẩy kịch liệt lên, vô tận Tinh Hà đại phóng hào quang, trong Tinh Thần Chi Hạch truyền ra một tia chấn động cực kỳ vui sướng, hơn vạn đạo cầu vồng ngang trời mà đến, bao vây lấy Thái Dương Tiên Thạch, cuốn về phía Tinh Thần Thần Thai.
Oanh!
Thái Dương Tiên Thạch ở trong hư không lập tức giải thể, hóa thành chín đạo khí lưu nóng bỏng hoa mỹ, như Cửu Thiên Tiên quang, dung nhập đến trong Tinh Thần Chi Hạch.
Phanh! Phanh! Phanh!
Tựa như trái tim đang nhảy nhót, Tinh Thần Thần Thai ở trong hư không nhảy lên co rút, chung quanh Tinh Hà cũng chợt minh chợt diệt, không gian trong Hồng Mông Tạo Hóa Tháp bị quấy chuyển động, phong vân biến sắc, hư không chấn động.
- Đây rốt cuộc là loại bảo vật nào? Thậm chí có dị tượng to lớn như thế?
Long Hoàng thì thào tự nói, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia thần sắc khiếp sợ.
Tiên âm dễ nghe, tung bay mà ra, có đạo đạo hào quang bao phủ hư không, thiên hoa trụy lạc, tản ra hương thơm kỳ dị, hoa sen kim sắc đóa đóa ở trong hư không nở rộ, Tinh Thần Thần Thai bị ngàn vạn đạo khí lành tiên quang bao phủ, một cỗ khí tức hạo hạo đãng đãng, ở giữa thiên địa bộc phát ra.
Ầm ầm!
Phảng phất như một thế giới to lớn muốn nổ tung, ở trước mặt Khương Tư Nam, loáng thoáng bày biện ra một thế giới mênh mông.
Man Hoang chi khí phát ra, Viễn Cổ tiên dân cầu nguyện, tế tự Thượng Thiên, Thượng Cổ hung thú rất cường đại, hung cầm che khuất bầu trời ở trong hư không tung hoành, dãy núi vạn khe tản mát ra hào quang sáng chói, từng sợi phù văn run rẩy, văng tung tóe Thiên Địa, dời sông lấp biển, thần bí khó lường. . .
Khương Tư Nam cũng chấn kinh rồi, tưởng tượng không đến tại sao lại xuất hiện cảnh tượng như vậy.
- Trong Tinh Thần Chi Hạch, chẳng lẽ phong ấn lấy Thượng Cổ thế giới sao?
Khương Tư Nam cảm giác được thanh âm của mình có chút run rẩy, trong nội tâm cực kỳ không bình tĩnh, ánh mắt sáng quắc, muốn nhìn xuyên cảnh tượng trước mắt.
Nhưng vào lúc này, cảnh tượng mênh mông trước mắt chậm rãi biến mất, một mảnh hào quang sáng chói ngang trời mà đến, đó là một đạo quang đoàn, hiện ra ở trước mặt Khương Tư Nam.
- Đây là cái gì?
Khương Tư Nam cùng Long Hoàng tập trung nhìn vào, lập tức lộ ra thần sắc cực kỳ cổ quái.
Trong quang đoàn trước mắt dĩ nhiên là một tiểu oa nhi một hai tuổi, trắng trắng mềm mềm, toàn thân không mảnh vải che thân, là nam hài, nhắm hai mắt, khóe miệng chứa đựng dáng tươi cười, lộ ra cực kỳ đáng yêu, toàn thân tản mát ra một cỗ khí tức cực kỳ tinh khiết.
- Trong Tinh Thần Chi Hạch vậy mà phong ấn một Thần Oa?
Khương Tư Nam có chút im lặng, vốn cho là chí bảo gì, hoặc Thượng Cổ Thần Thú gì, không nghĩ tới dĩ nhiên là một tiểu oa nhi.
Vèo!
Lúc này hai mắt Thần Oa đột nhiên mở ra, ẩn chứa hào quang thần bí, phảng phất như Tinh Hà tiêu tan, để cho Khương Tư Nam cùng Long Hoàng đều chấn động.
Nhưng mà thời gian dần qua, dị tượng trên người Thần Oa chậm rãi tiêu tán, trở nên không khác tiểu oa nhi bình thường.
Mà mắt to linh động của hắn nhanh như chớp loạn chuyển, sau khi nhìn đến Khương Tư Nam, lập tức liền hóa thành một đạo cực quang, trực tiếp cưỡi trên cổ Khương Tư Nam.
- Cha!
Trong miệng Thần Oa phun ra một chữ, lập tức để cho toàn thân Khương Tư Nam cứng đờ, đầu đầy hắc tuyến.
Long Hoàng cùng Hoàng Nhi cũng sững sờ, sau đó cười ha hả, vui vẻ không thôi.
- Đây là. . . Mẹ ta?
Thanh âm Thần Oa giòn giòn giã giã, mắt to linh động lại nhìn về phía Hoàng Nhi, trong ánh mắt lộ ra một tia thần sắc nghi hoặc.
Hoàng Nhi vốn đang cười lăn lộn, giờ phút này toàn thân cứng đờ, trong ánh mắt lộ ra một tia thần sắc thẹn quá hoá giận, trợn mắt nhìn Thần Oa.
Thần Oa vừa xuất thế này rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Vậy mà sẽ coi một con chim là mẹ của mình? Khương Tư Nam cùng Long Hoàng liền mất trật tự rồi!
- Cha, con Chân Long này là tọa kỵ của ngươi sao? Huyết mạch hỗn tạp như thế, làm tọa kỵ cho cha ngươi hơi mất mặt a!
Thần Oa như một Bảo Bảo hiếu kỳ, trái xem phải xem, thấy được Long Hoàng uy vũ bất phàm, con mắt lập tức sáng ngời, trực tiếp hóa thành một đạo quang mang, cưỡi lên đỉnh đầu Long Hoàng.
Nghe được Thần Oa nói, ánh mắt Long Hoàng lập tức trì trệ, hổn hển kêu lớn lên:
- Ngươi mới là tọa kỵ, tiểu tử, ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?
Thân hình Long Hoàng chấn động, muốn chấn Thần Oa xuống, nhưng mà Thần Oa không chút sứt mẻ, vững vàng ngồi ở trên đỉnh đầu Long Hoàng, hơn nữa hai tay nắm lấy hai cái Long Giác, lộ ra cực kỳ hưng phấn.
Ầm ầm!
Thân thể cao lớn của Long Hoàng ở trong hư không tung hoành, hắn đem hết lực lượng toàn thân, nhưng lại căn bản không làm gì được Thần Oa, đến cuối cùng Long Hoàng dứt khoát nhận mệnh, sắc mặt có chút khó coi.
- Ngươi mới là yêu nghiệt, cả nhà các ngươi đều là yêu nghiệt, ta là nhi tử của cha ta, ngươi cái lão Long này thực không nghe lời!
Thần Oa như chơi mệt mỏi, lại phi về trên bờ vai Khương Tư Nam, chớp mắt to, chỉ vào Long Hoàng rất nghiêm túc nói.
Thần Oa lại nghiêng đầu nhìn Hoàng Nhi, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc nói:
- Cha, đây là mẹ ta sao? Nhưng mà mẹ ta thế nào lại là một con chim nhỉ? Nếu nó không phải mẹ ta, nhưng mà tại sao ta lại cảm giác được trên người nó có khí tức giống như cha chứ? Thật sự là kỳ quái. . .
Giờ phút này Khương Tư Nam mới từ trong khiếp sợ hoàn hồn, hắn căn bản cũng không nghĩ tới, từ trong Tinh Thần Chi Hạch vậy mà sẽ nhảy ra một tiểu tử mập mạp, hơn nữa mở miệng một tiếng cha gọi không ngừng.
Khương Tư Nam cũng biết, sở dĩ Thần Oa này gọi mình là cha, hẳn là bởi vì Tinh Thần Thần Thai sáp nhập vào huyết mạch của mình, nhưng mà vì sao hắn sẽ gọi Hoàng Nhi là mẹ?
Khương Tư Nam cảm giác được có rất nhiều thứ không nghĩ ra, nhìn Thần Oa như một Bảo Bảo hiếu kỳ, Khương Tư Nam có chút đau đầu, đó là chuyện gì a, mình còn không có cưới vợ, kết quả ngay cả hài tử cũng đã có.
Khương Tư Nam hít sâu một hơi, nhìn Thần Oa lộ ra nụ cười ôn hòa nói:
- Ta nói. . . Nhi tử, ngươi biết ngươi là ai không? Tại sao lại ở trong Tinh Thần Chi Hạch?
Khương Tư Nam hô một tiếng nhi tử, ngay cả chính hắn cũng cảm giác có chút quái dị, nhưng mà nhìn tiểu gia hỏa mập mạp trước mắt, rất làm người khác ưa thích, Khương Tư Nam cũng chỉ có thể coi mình nhiều hơn một đứa con trai.
Oanh!
Thái Dương Tiên Thạch ở trong hư không lập tức giải thể, hóa thành chín đạo khí lưu nóng bỏng hoa mỹ, như Cửu Thiên Tiên quang, dung nhập đến trong Tinh Thần Chi Hạch.
Phanh! Phanh! Phanh!
Tựa như trái tim đang nhảy nhót, Tinh Thần Thần Thai ở trong hư không nhảy lên co rút, chung quanh Tinh Hà cũng chợt minh chợt diệt, không gian trong Hồng Mông Tạo Hóa Tháp bị quấy chuyển động, phong vân biến sắc, hư không chấn động.
- Đây rốt cuộc là loại bảo vật nào? Thậm chí có dị tượng to lớn như thế?
Long Hoàng thì thào tự nói, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia thần sắc khiếp sợ.
Tiên âm dễ nghe, tung bay mà ra, có đạo đạo hào quang bao phủ hư không, thiên hoa trụy lạc, tản ra hương thơm kỳ dị, hoa sen kim sắc đóa đóa ở trong hư không nở rộ, Tinh Thần Thần Thai bị ngàn vạn đạo khí lành tiên quang bao phủ, một cỗ khí tức hạo hạo đãng đãng, ở giữa thiên địa bộc phát ra.
Ầm ầm!
Phảng phất như một thế giới to lớn muốn nổ tung, ở trước mặt Khương Tư Nam, loáng thoáng bày biện ra một thế giới mênh mông.
Man Hoang chi khí phát ra, Viễn Cổ tiên dân cầu nguyện, tế tự Thượng Thiên, Thượng Cổ hung thú rất cường đại, hung cầm che khuất bầu trời ở trong hư không tung hoành, dãy núi vạn khe tản mát ra hào quang sáng chói, từng sợi phù văn run rẩy, văng tung tóe Thiên Địa, dời sông lấp biển, thần bí khó lường. . .
Khương Tư Nam cũng chấn kinh rồi, tưởng tượng không đến tại sao lại xuất hiện cảnh tượng như vậy.
- Trong Tinh Thần Chi Hạch, chẳng lẽ phong ấn lấy Thượng Cổ thế giới sao?
Khương Tư Nam cảm giác được thanh âm của mình có chút run rẩy, trong nội tâm cực kỳ không bình tĩnh, ánh mắt sáng quắc, muốn nhìn xuyên cảnh tượng trước mắt.
Nhưng vào lúc này, cảnh tượng mênh mông trước mắt chậm rãi biến mất, một mảnh hào quang sáng chói ngang trời mà đến, đó là một đạo quang đoàn, hiện ra ở trước mặt Khương Tư Nam.
- Đây là cái gì?
Khương Tư Nam cùng Long Hoàng tập trung nhìn vào, lập tức lộ ra thần sắc cực kỳ cổ quái.
Trong quang đoàn trước mắt dĩ nhiên là một tiểu oa nhi một hai tuổi, trắng trắng mềm mềm, toàn thân không mảnh vải che thân, là nam hài, nhắm hai mắt, khóe miệng chứa đựng dáng tươi cười, lộ ra cực kỳ đáng yêu, toàn thân tản mát ra một cỗ khí tức cực kỳ tinh khiết.
- Trong Tinh Thần Chi Hạch vậy mà phong ấn một Thần Oa?
Khương Tư Nam có chút im lặng, vốn cho là chí bảo gì, hoặc Thượng Cổ Thần Thú gì, không nghĩ tới dĩ nhiên là một tiểu oa nhi.
Vèo!
Lúc này hai mắt Thần Oa đột nhiên mở ra, ẩn chứa hào quang thần bí, phảng phất như Tinh Hà tiêu tan, để cho Khương Tư Nam cùng Long Hoàng đều chấn động.
Nhưng mà thời gian dần qua, dị tượng trên người Thần Oa chậm rãi tiêu tán, trở nên không khác tiểu oa nhi bình thường.
Mà mắt to linh động của hắn nhanh như chớp loạn chuyển, sau khi nhìn đến Khương Tư Nam, lập tức liền hóa thành một đạo cực quang, trực tiếp cưỡi trên cổ Khương Tư Nam.
- Cha!
Trong miệng Thần Oa phun ra một chữ, lập tức để cho toàn thân Khương Tư Nam cứng đờ, đầu đầy hắc tuyến.
Long Hoàng cùng Hoàng Nhi cũng sững sờ, sau đó cười ha hả, vui vẻ không thôi.
- Đây là. . . Mẹ ta?
Thanh âm Thần Oa giòn giòn giã giã, mắt to linh động lại nhìn về phía Hoàng Nhi, trong ánh mắt lộ ra một tia thần sắc nghi hoặc.
Hoàng Nhi vốn đang cười lăn lộn, giờ phút này toàn thân cứng đờ, trong ánh mắt lộ ra một tia thần sắc thẹn quá hoá giận, trợn mắt nhìn Thần Oa.
Thần Oa vừa xuất thế này rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Vậy mà sẽ coi một con chim là mẹ của mình? Khương Tư Nam cùng Long Hoàng liền mất trật tự rồi!
- Cha, con Chân Long này là tọa kỵ của ngươi sao? Huyết mạch hỗn tạp như thế, làm tọa kỵ cho cha ngươi hơi mất mặt a!
Thần Oa như một Bảo Bảo hiếu kỳ, trái xem phải xem, thấy được Long Hoàng uy vũ bất phàm, con mắt lập tức sáng ngời, trực tiếp hóa thành một đạo quang mang, cưỡi lên đỉnh đầu Long Hoàng.
Nghe được Thần Oa nói, ánh mắt Long Hoàng lập tức trì trệ, hổn hển kêu lớn lên:
- Ngươi mới là tọa kỵ, tiểu tử, ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?
Thân hình Long Hoàng chấn động, muốn chấn Thần Oa xuống, nhưng mà Thần Oa không chút sứt mẻ, vững vàng ngồi ở trên đỉnh đầu Long Hoàng, hơn nữa hai tay nắm lấy hai cái Long Giác, lộ ra cực kỳ hưng phấn.
Ầm ầm!
Thân thể cao lớn của Long Hoàng ở trong hư không tung hoành, hắn đem hết lực lượng toàn thân, nhưng lại căn bản không làm gì được Thần Oa, đến cuối cùng Long Hoàng dứt khoát nhận mệnh, sắc mặt có chút khó coi.
- Ngươi mới là yêu nghiệt, cả nhà các ngươi đều là yêu nghiệt, ta là nhi tử của cha ta, ngươi cái lão Long này thực không nghe lời!
Thần Oa như chơi mệt mỏi, lại phi về trên bờ vai Khương Tư Nam, chớp mắt to, chỉ vào Long Hoàng rất nghiêm túc nói.
Thần Oa lại nghiêng đầu nhìn Hoàng Nhi, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc nói:
- Cha, đây là mẹ ta sao? Nhưng mà mẹ ta thế nào lại là một con chim nhỉ? Nếu nó không phải mẹ ta, nhưng mà tại sao ta lại cảm giác được trên người nó có khí tức giống như cha chứ? Thật sự là kỳ quái. . .
Giờ phút này Khương Tư Nam mới từ trong khiếp sợ hoàn hồn, hắn căn bản cũng không nghĩ tới, từ trong Tinh Thần Chi Hạch vậy mà sẽ nhảy ra một tiểu tử mập mạp, hơn nữa mở miệng một tiếng cha gọi không ngừng.
Khương Tư Nam cũng biết, sở dĩ Thần Oa này gọi mình là cha, hẳn là bởi vì Tinh Thần Thần Thai sáp nhập vào huyết mạch của mình, nhưng mà vì sao hắn sẽ gọi Hoàng Nhi là mẹ?
Khương Tư Nam cảm giác được có rất nhiều thứ không nghĩ ra, nhìn Thần Oa như một Bảo Bảo hiếu kỳ, Khương Tư Nam có chút đau đầu, đó là chuyện gì a, mình còn không có cưới vợ, kết quả ngay cả hài tử cũng đã có.
Khương Tư Nam hít sâu một hơi, nhìn Thần Oa lộ ra nụ cười ôn hòa nói:
- Ta nói. . . Nhi tử, ngươi biết ngươi là ai không? Tại sao lại ở trong Tinh Thần Chi Hạch?
Khương Tư Nam hô một tiếng nhi tử, ngay cả chính hắn cũng cảm giác có chút quái dị, nhưng mà nhìn tiểu gia hỏa mập mạp trước mắt, rất làm người khác ưa thích, Khương Tư Nam cũng chỉ có thể coi mình nhiều hơn một đứa con trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.