Chương 357: Đang sắp đột phá
Thương Thiên Bạch Hạc
09/08/2015
Mặt hồ bốc hơi nước hóa thành những đóa mây bay lượn lờ trên mặt hồ, dần dần bao phủ lên dãy núi trùng trùng điệp phía xa xa, dọc theo chân núi, men theo sơn cốc hóa thành cảnh tượng mờ mờ ảo ảo, chỗ đậm thì giống như rượu, chỗ nhạt thì giống như mộng.
Doanh Thừa Phong đứng bên hồ trông về phía trước, sắc mặt của hắn không được tốt lắm.
Một tháng qua, các đại gia tộc lân cận Hồ gia ồ ạt ra tay, nhà nào cũng có thu hoạch.
Không chỉ Ngụy gia và các danh môn vọng tộc đã chiếm được lượng lớn hồ vực, ngay cả một số gia tộc cỡ trung và tiểu cũng đều thu được không ít lợi lộc.
Thế lực của Hồ gia sụt giảm mạnh, nhưng mà, đúng vào lúc mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt, Hồ gia đột nhiên truyền ra một thông tin khiến người ta khiếp sợ.
Cường giả Hoàng Kim Cảnh Hồ Quảng Thiên đã bình phục tái xuất giang hồ, thông tin này giống như một trận gió lốc, chỉ trong nháy mắt đã lan truyền khắp khu vực Thái Hồ, tất cả mọi người đều kèn câm trống lặng, không còn ai dám khơi mào tranh chấp nữa.
Cho dù là Ngụy gia đã kết mối thù thâm sâu với Hồ gia cũng thu lại nanh vuốt dữ tợn của mình, lựa chọn tiếp tục ngủ đông.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tình hình chuyển ngoặt đột ngột, cho dù là một kẻ ngoài cuộc như Doanh Thừa Phong cũng có thể nhìn ra. Chỉ cần Hồ gia không chủ động xuất kích, an tâm giữ vững phạm vi thế lực như hiện giờ, vậy thì dưới sự chỉ huy của Hồ Quảng Thiên sẽ không có kẻ nào dám cả gan vuốt râu hùm nữa.
Chỉ có điều, biến cố này khiến hắn ta rất không vui.
Thiếu chút nữa là thế lực các bên dần dần áp sát, thậm chí sắp sửa uy hiếp đến tận bổn gia họ Hồ, nhưng một cường giả Hoàng Kim Cảnh khỏi bênh xuất quan, đã gạt bỏ mọi công sức nỗ lực cả tháng nay của hắn, đương nhiên là hắn không cam tâm.
Nhìn những mái nhà chập chùng xa xa, Doanh Thừa Phong cuối cùng hạ quyết tâm.
Rút ra một dải khăn đen, nhẹ nhàng vấn lên đầu. Toàn thân hắn được trang bị từ đầu tới chân, mũi chân điểm nhẹ đã hóa thành một làn khói đen, lặng yên không một tiếng động bay vào trong phủ phía trước.
Hồ gia sở dĩ có thể kéo dài hơi thở thoi thóp, đó là bởi vì nguyên nhân Hồ Quảng Thiên bình phục xuất quan.
Nhưng không ai biết, Hồ Quảng Thiên rút cuộc là đã xuất quan thật hay là Hồ gia bất đắc dĩ phao tin đồn giả mà thôi.
Chỉ có điều, thông tin này càng tuyên truyền ồn ào huyên náo, Hồ gia lại càng vững vàng như núi Thái sơn.
Đây chính là uy lực của cường giả Hoàng Kim Cảnh, sự tồn tại của một cường giả đẳng cấp này đủ để bảo đảm sự phồn vinh hưng thình của một gia tộc.
Nhưng Doanh Thừa Phong không tin vào lời đồn nhảm, hắn chính là muốn thâm nhập vào Hồ gia, nếu như Hồ Quảng Thiên đúng thực sự xuất quan, hắn cũng chỉ có duy nhất một đối pháp là chấp nhận rút lui. Nhưng nếu như đây chỉ là quả đạn mù của Hồ gia, vậy thì hắn nhất định sẽ làm cho mọi thế lực trong Thái Hồ biết rõ chân tướng sự việc.
Hồ gia đã cắm rễ ở Thái Hồ hàng trăm nay, từ từ tích lũy nên thế lực to lớn, phủ gia chủ rộng lớn cả trăm mẫu, cao lầu đình viện nhiều không đếm hết.
Tuy Hồ gia vẫn chưa có tường vây hùng vĩ như của Khí Đạo Tông, nhưng nếu so sánh với bất cứ một gia tộc nào trong Khí Đạo Tông, thì lại hơn rất nhiều.
Đây mới chính là gia thế Linh Đạo chân chính, có thực lực hùng mạnh mà những gia tộc bình thường còn xa mới sánh kịp.
Doanh Thừa Phong sau khi đột nhập vào trong phủ gia chủ, hắn vô cùng thận trọng phóng ra cảm ứng tinh thần.
Do có đồ trang sức trên đầu, cho nên phạm vi cảm ứng tinh thần của hắn vươn xa hơn các linh sư đồng cấp gắp chục lần, hơn nữa điều thần kỳ hơn chính là lực lượng cảm ứng phóng thích ra từ bộ trang sức trên đầu hòa nhập vào hư không một cách hoàn mỹ, căn bản không có người nào có thể phát giác ra.
Tuy nhiên, lần này Doanh Thừa Phong có thể nói là tăng cường cẩn thận gấp bội lần, bởi vì trong Hồ gia có một cường giả Hoàng Kim Cảnh, trong khi hắn từ trước đến nay hắn chưa từng dùng vật này để thám tìm kiếm cường giả cấp số này, cho nên hắn không hề biết liệu Hồ Quảng Thiên có thể cảm ứng được lực lượng của bộ trang sức trên đầu.
Chốc lát sau, đôi lông mày của Doanh Thừa Phong khẽ nhíu lại.
Không hổ danh là đại bản doanh của Hồ gia, mật độ cao thủ nơi đây vượt xa dự tính của hắn.
Trong bán kính trăm trượng quanh hắn, có đến hơn mười cường giả cấp võ sư, hơn nữa độ sáng của một người trong số họ ngay cả hắn cũng thầm giật mình.
Không ngờ đấy là một cường giả Bạch Ngân Cảnh.
Hồ gia lúc này đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng tùy tiện thăm dò một chút, vẫn có thể phát hiện ra nhiều cường giả đến như vậy. Nếu tại thời điểm đỉnh cao của bọn họ, lại có thực lực hùng mạnh đến vậy thì sẽ thế nào.
Chẳng trách khi đối mặt với Hồ gia, ngay cả thế lực lớn mạnh như Khí Đạo Tông cũng không dám coi thường.
Con ngươi đảo tròn một vòng, Doanh Thừa Phong hơi do dự một chút, bỗng dưng đã chọn ra một tuyến đường.
Hắn kìm nén hơi thở trong suốt chặng đường, chậm rãi lẻn vào, đi qua mấy cái sân đình, cuối cùng đến một cái sân có phong cảnh lãng mạn.
Hạ Vân Các.
Nhìn vào ba chữ lớn như rồng bay phượng múa, trong mắt Doanh Thừa Phong lóe lên một tia lãnh lẽo chết chóc.
Hồ Chính Hấn, tên đầu sỏ ra lệnh tàn sát Tam Hiệp thôn bị giam lỏng ở đây.
Doanh Thừa Phong thoắt một cái đã lẻn vào bên trong.
Trong sân, vô cùng yên tĩnh, trong phòng chỉ có duy nhất một ngọn đèn dầu chiếu sáng một chòm không gian.
Lực lượng tinh thần được phóng ra, trong chốc lát bao trùm toàn bộ căn phòng.
Bên trong, một nam thanh niên đang ngồi khoanh chân trên nền nhà, trên đỉnh đầu hắn hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, phơi tấm lưng trần trụi, từng dòng mồ hôi trên người hắn đua nhau chảy xuống như mưa.
Đôi chân mày của Doanh Thừa Phong hơi rướn lên, hắn đang chăm chú cảm ứng.
Cùng với sự tăng cường liên tục của lực lượng tinh thần, phạm vi cảm ứng của trang sức trên đầu hắn không những khuếch đại rất lớn, mà độ rõ nét trong cự ly ngắn lại càng đạt đến mức độ đáng sợ.
Đúng vào lúc này, não của Doanh Thừa Phong đã in ra một cách rõ nét dung mạo của người này.
Đây là một khuôn mặt xa lạ, tuy nhiên có vài phần tương đồng với người nào đó trong trí tưởng tượng của Doanh Thừa Phong.
Trong mắt ẩn hiện một tia sát khí, bất luận người có phải là Hồ Chính Hấn không thì đều đáng chết.
Nếu như ra tay ngay lúc này, hắn tuyệt đối chắc chắn có thể giết chết hắn trong chớp mắt, nhưng hắn đã không ra tay.
Người là chính là kẻ đầu sỏ tàn sát Tam Hiệp thôn, nếu như cứ thế giết chết hắn, thì thật là rẻ mạt quá.
Doanh Thừa Phong tuy nhìn bề ngoài rất trẻ trung, nhưng nếu như cộng thêm quãng thời gian của kiếp trước, tuyệt đối là một tay giang hồ lão luyện.
Một khi bị hắn ghi nhớ trong tim, vậy thì sẽ là một việc rất đáng sợ.
Bỗng nhiên trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ rung động, thân nhiệt và hơi thở trong chớp mắt đã hạ xuống mức thấp nhất.
Bởi vì trang sức trên đầu cảm ứng được có người đang đi về hướng này, hơn nữa một người trong số đó có sức mạnh cường đại đạt đến cực điểm, trong ký ức của Doanh Thừa Phong, dường như chỉ có môn chủ Phương Phù của Khí Đạo Tông mới có được thực lực mạnh mẽ như vậy.
Bóng người chợt hiện, hai người đã đến Hạ Vân Các.
Bọn họ nhanh lẹ lẻn vào phòng mà không hề kinh động tới kẻ đang tu luyện bên trong, sau khi quan sát kỹ càng một hồi, gật đầu mãn nguyện, ngay sau đó họ lại lặng lẽ thoái lui ra ngoài.
Toàn bộ quá trình hai người bọn họ đến và đi đều diễn ra lặng lẽ không một tiếng động, nếu như Doanh Thừa Phong không sử dụng trang sức trên đầu để thăm rò, thì sẽ không có cách nào phát giác ra sự xuất hiện của họ.
Hai người đó vẫn chưa rời xa, mà ở ngoài cửa thì thầm trò chuyện với nhau.
- Đại bá, Chính Hấn đã trải qua việc này rồi, tâm tính đã trưởng thành, cháu thấy Chính Hấn đã tìm ra được cánh cửa dẫn tới Bạch Ngân Cảnh, sẽ rất nhanh chóng tấn thăng thành công.
Một vị trung niên hạ thấp giọng nói.
- Đúng vậy, Chính Hấn tuy không mở miệng nói, nhưng trong lòng hổ thẹn, cho nên hắn mới vứt bỏ mọi thứ, dốc toàn tâm toàn lực vào việc tu luyện. Ha ha, với tuổi tác của nó nếu có thể tấn thăng Bạch Ngân Cảnh, ngày sau ắt sẽ có tiền đồ vô lượng.
Một vị lão giả khác cười híp mắt nói:
- Khải Điền, nếu như chúng ta liên tiếp ba đời đều có Hoàng Kim Cảnh, thậm chí là xuất hiện Tử Kim Cảnh, vậy thì toàn bộ gia tộc chúng ta sẽ trở thành một khối bền chắc như thép.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong chợt bừng sáng, hắn lập tức đoán biết thân phận của hai người này.
Nhưng trong lòng hắn cảm thấy ảo não, xem ra Hồ Quảng Thiên đã bình phục xuất quan không phải là giả.
- Đại bá, thằng nhỏ Chính Hấn này đã gây ra đại họa động trời, chúng ta dung túng cho nó như vậy, các chi tộc phía dưới đều oán hận, việc này không thể không đề phòng.
Hồ Quảng Thiên hừ một tiếng lạnh lùng, nói:
- Không hề gì, chỉ cần Chính Hấn tấn thăng Bạch Ngân Cảnh thành công, thì mọi thứ đều đáng giá. Sự nổi loạn của Võ lão quái lần này, tuy khiến Hồ gia chúng ta tổn thất nặng nề, nhưng những người không nghe lời cũng đều bị lão phu trừ khử. Ngày nay trong gia tộc không phải chỉ còn lại tay chân thân tín của chúng ta hay sao. Ha ha, chỉ cần chúng ta đột phá cảnh giới hiện tại, muốn khôi phục uy hùng năm xưa của gia tộc có gì là khó chứ.
- Vâng, đại bác cao minh.
Nét mặt của Hồ Khải Điền lập tức sậm lại, nói tiếp:
- Chỉ đáng tiếc cho nhị bá.
Hồ Quảng Thiên khẽ thở dài, nói:
- Sự việc của nhị đệ quả thực có chút kỳ lạ, hừ, ta lại muốn biết rút cuộc là kẻ nào ngầm hại Hồ gia chúng ta.
Hai người họ càng đi càng xa dần, giọng nói nhỏ dần đến lúc không nghe thấy.
Nấp trong bóng tối mà Doanh Thừa Phong cảm thấy trong lòng phát lạnh, cuối cùng hắn đã lãnh giáo trình độ lão luyện và thâm hiểm của Hồ Quảng Thiên.
Võ Lão đến nhà trả thù, không ngờ lão ta lại tương kế tựu kế, mượn tay người để trừ khử những cường giả không trung thành với lão. Cũng giống vậy, Trong khoảng thời gian này, những võ giả bị Hồ gia phái ra ngoài cũng đều không phải là phe thân tín của lão ta.
Tuy hiện giờ nhìn có vẻ như Hồ gia đang bị tổn thương nguyên khí, nhưng những người còn xót lại mới là những tay lão luyện đích thực.
Tâm cơ và trình độ nhẫn nhịn của người này thật khiến người ta càng nghĩ càng ớn lạnh.
- Phù, phù, phù
Đột nhiên, từ trong sân phát ra những cơn thở dốc.
Thực ra luồng âm thanh này không nặng lắm, nhưng Doanh Thừa Phong không ngừng theo dõi nơi đó, tự nhiên có thể phát giác ra điều gì đó không bình thường.
Hắn đưa mắt nhìn chăm chú, một thoáng sau ánh mắt hiện lên một tia hung hãn.
Kẻ siêng năng tu luyện chân khí trong căn phòng kia đang đến một thời khắc quan trọng.
Doanh Thừa Phong đã từng đích thân trải qua nhiều lần như vậy, cho nên hắn biết rõ, nếu để người ngày thông quan thành công, vậy thì hắn sẽ đột phát cảnh giới hiện tại, tấn thăng lên cường giả Bạch Ngân Cảnh.
Hồ Quảng Thiên hai bọn họ tuy suy đoán Hồ Chính Hấn có khả năng đột phát cảnh giới trong vòng vài ngày tới, nhưng họ có phần đánh giá thấp tên tiểu tử này.
Không biết liệu có phải do bị kích động bởi Võ Lão và bổn gia, cho nên tốc độ nâng cao thực lực của Hồ Chính Hấn đã vượt xa sức tưởng tượng của hai người họ.
Dần dần hơi thở của Hồ Chính Hấn ổn định trở lại, chân khí xung quanh người hắn đột nhiên ngưng tụ.
Nhưng Doanh Thừa Phong lại cười lạnh lùng, nếu như để cho tên này tấn thăng Bạch Ngân Cảnh một cách bình an vô sự, vậy thì tất cả mọi già trẻ trong Tam Hiệp Thôn làm sao có thể nhắm mắt nơi chín suối.
Doanh Thừa Phong chậm rãi rút từ trong túi không gian ra một thanh đại đao.
Tuyệt Phách đao, một Linh binh tràn đầy hung sát khí đã khiến bản thân hắn phải e ngại đột nhiên xuất hiện trong đêm tối.
Ánh mắt chằm chằm nhìn vào hung khí trong tay, lại đưa mắt liếc nhìn bóng người đang ngồi khoanh chân vững chãi như bàn thạch trong căn phòng, trên mặt hắn toát ra một nụ cười đáng sợ.
Một luồng lực lượng tinh thần ẩn chứa nguồn sát khí dồi dào đột nhiên được phóng thích ra ngoài, nó giống như một sợi tơ nhỏ, độn nhập vào trong Tuyệt Phách đao, đồng thời dẫn động hung khí trong đao, lập tức ập tới phía Hồ Chính Hấn.
Doanh Thừa Phong đứng bên hồ trông về phía trước, sắc mặt của hắn không được tốt lắm.
Một tháng qua, các đại gia tộc lân cận Hồ gia ồ ạt ra tay, nhà nào cũng có thu hoạch.
Không chỉ Ngụy gia và các danh môn vọng tộc đã chiếm được lượng lớn hồ vực, ngay cả một số gia tộc cỡ trung và tiểu cũng đều thu được không ít lợi lộc.
Thế lực của Hồ gia sụt giảm mạnh, nhưng mà, đúng vào lúc mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt, Hồ gia đột nhiên truyền ra một thông tin khiến người ta khiếp sợ.
Cường giả Hoàng Kim Cảnh Hồ Quảng Thiên đã bình phục tái xuất giang hồ, thông tin này giống như một trận gió lốc, chỉ trong nháy mắt đã lan truyền khắp khu vực Thái Hồ, tất cả mọi người đều kèn câm trống lặng, không còn ai dám khơi mào tranh chấp nữa.
Cho dù là Ngụy gia đã kết mối thù thâm sâu với Hồ gia cũng thu lại nanh vuốt dữ tợn của mình, lựa chọn tiếp tục ngủ đông.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tình hình chuyển ngoặt đột ngột, cho dù là một kẻ ngoài cuộc như Doanh Thừa Phong cũng có thể nhìn ra. Chỉ cần Hồ gia không chủ động xuất kích, an tâm giữ vững phạm vi thế lực như hiện giờ, vậy thì dưới sự chỉ huy của Hồ Quảng Thiên sẽ không có kẻ nào dám cả gan vuốt râu hùm nữa.
Chỉ có điều, biến cố này khiến hắn ta rất không vui.
Thiếu chút nữa là thế lực các bên dần dần áp sát, thậm chí sắp sửa uy hiếp đến tận bổn gia họ Hồ, nhưng một cường giả Hoàng Kim Cảnh khỏi bênh xuất quan, đã gạt bỏ mọi công sức nỗ lực cả tháng nay của hắn, đương nhiên là hắn không cam tâm.
Nhìn những mái nhà chập chùng xa xa, Doanh Thừa Phong cuối cùng hạ quyết tâm.
Rút ra một dải khăn đen, nhẹ nhàng vấn lên đầu. Toàn thân hắn được trang bị từ đầu tới chân, mũi chân điểm nhẹ đã hóa thành một làn khói đen, lặng yên không một tiếng động bay vào trong phủ phía trước.
Hồ gia sở dĩ có thể kéo dài hơi thở thoi thóp, đó là bởi vì nguyên nhân Hồ Quảng Thiên bình phục xuất quan.
Nhưng không ai biết, Hồ Quảng Thiên rút cuộc là đã xuất quan thật hay là Hồ gia bất đắc dĩ phao tin đồn giả mà thôi.
Chỉ có điều, thông tin này càng tuyên truyền ồn ào huyên náo, Hồ gia lại càng vững vàng như núi Thái sơn.
Đây chính là uy lực của cường giả Hoàng Kim Cảnh, sự tồn tại của một cường giả đẳng cấp này đủ để bảo đảm sự phồn vinh hưng thình của một gia tộc.
Nhưng Doanh Thừa Phong không tin vào lời đồn nhảm, hắn chính là muốn thâm nhập vào Hồ gia, nếu như Hồ Quảng Thiên đúng thực sự xuất quan, hắn cũng chỉ có duy nhất một đối pháp là chấp nhận rút lui. Nhưng nếu như đây chỉ là quả đạn mù của Hồ gia, vậy thì hắn nhất định sẽ làm cho mọi thế lực trong Thái Hồ biết rõ chân tướng sự việc.
Hồ gia đã cắm rễ ở Thái Hồ hàng trăm nay, từ từ tích lũy nên thế lực to lớn, phủ gia chủ rộng lớn cả trăm mẫu, cao lầu đình viện nhiều không đếm hết.
Tuy Hồ gia vẫn chưa có tường vây hùng vĩ như của Khí Đạo Tông, nhưng nếu so sánh với bất cứ một gia tộc nào trong Khí Đạo Tông, thì lại hơn rất nhiều.
Đây mới chính là gia thế Linh Đạo chân chính, có thực lực hùng mạnh mà những gia tộc bình thường còn xa mới sánh kịp.
Doanh Thừa Phong sau khi đột nhập vào trong phủ gia chủ, hắn vô cùng thận trọng phóng ra cảm ứng tinh thần.
Do có đồ trang sức trên đầu, cho nên phạm vi cảm ứng tinh thần của hắn vươn xa hơn các linh sư đồng cấp gắp chục lần, hơn nữa điều thần kỳ hơn chính là lực lượng cảm ứng phóng thích ra từ bộ trang sức trên đầu hòa nhập vào hư không một cách hoàn mỹ, căn bản không có người nào có thể phát giác ra.
Tuy nhiên, lần này Doanh Thừa Phong có thể nói là tăng cường cẩn thận gấp bội lần, bởi vì trong Hồ gia có một cường giả Hoàng Kim Cảnh, trong khi hắn từ trước đến nay hắn chưa từng dùng vật này để thám tìm kiếm cường giả cấp số này, cho nên hắn không hề biết liệu Hồ Quảng Thiên có thể cảm ứng được lực lượng của bộ trang sức trên đầu.
Chốc lát sau, đôi lông mày của Doanh Thừa Phong khẽ nhíu lại.
Không hổ danh là đại bản doanh của Hồ gia, mật độ cao thủ nơi đây vượt xa dự tính của hắn.
Trong bán kính trăm trượng quanh hắn, có đến hơn mười cường giả cấp võ sư, hơn nữa độ sáng của một người trong số họ ngay cả hắn cũng thầm giật mình.
Không ngờ đấy là một cường giả Bạch Ngân Cảnh.
Hồ gia lúc này đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng tùy tiện thăm dò một chút, vẫn có thể phát hiện ra nhiều cường giả đến như vậy. Nếu tại thời điểm đỉnh cao của bọn họ, lại có thực lực hùng mạnh đến vậy thì sẽ thế nào.
Chẳng trách khi đối mặt với Hồ gia, ngay cả thế lực lớn mạnh như Khí Đạo Tông cũng không dám coi thường.
Con ngươi đảo tròn một vòng, Doanh Thừa Phong hơi do dự một chút, bỗng dưng đã chọn ra một tuyến đường.
Hắn kìm nén hơi thở trong suốt chặng đường, chậm rãi lẻn vào, đi qua mấy cái sân đình, cuối cùng đến một cái sân có phong cảnh lãng mạn.
Hạ Vân Các.
Nhìn vào ba chữ lớn như rồng bay phượng múa, trong mắt Doanh Thừa Phong lóe lên một tia lãnh lẽo chết chóc.
Hồ Chính Hấn, tên đầu sỏ ra lệnh tàn sát Tam Hiệp thôn bị giam lỏng ở đây.
Doanh Thừa Phong thoắt một cái đã lẻn vào bên trong.
Trong sân, vô cùng yên tĩnh, trong phòng chỉ có duy nhất một ngọn đèn dầu chiếu sáng một chòm không gian.
Lực lượng tinh thần được phóng ra, trong chốc lát bao trùm toàn bộ căn phòng.
Bên trong, một nam thanh niên đang ngồi khoanh chân trên nền nhà, trên đỉnh đầu hắn hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, phơi tấm lưng trần trụi, từng dòng mồ hôi trên người hắn đua nhau chảy xuống như mưa.
Đôi chân mày của Doanh Thừa Phong hơi rướn lên, hắn đang chăm chú cảm ứng.
Cùng với sự tăng cường liên tục của lực lượng tinh thần, phạm vi cảm ứng của trang sức trên đầu hắn không những khuếch đại rất lớn, mà độ rõ nét trong cự ly ngắn lại càng đạt đến mức độ đáng sợ.
Đúng vào lúc này, não của Doanh Thừa Phong đã in ra một cách rõ nét dung mạo của người này.
Đây là một khuôn mặt xa lạ, tuy nhiên có vài phần tương đồng với người nào đó trong trí tưởng tượng của Doanh Thừa Phong.
Trong mắt ẩn hiện một tia sát khí, bất luận người có phải là Hồ Chính Hấn không thì đều đáng chết.
Nếu như ra tay ngay lúc này, hắn tuyệt đối chắc chắn có thể giết chết hắn trong chớp mắt, nhưng hắn đã không ra tay.
Người là chính là kẻ đầu sỏ tàn sát Tam Hiệp thôn, nếu như cứ thế giết chết hắn, thì thật là rẻ mạt quá.
Doanh Thừa Phong tuy nhìn bề ngoài rất trẻ trung, nhưng nếu như cộng thêm quãng thời gian của kiếp trước, tuyệt đối là một tay giang hồ lão luyện.
Một khi bị hắn ghi nhớ trong tim, vậy thì sẽ là một việc rất đáng sợ.
Bỗng nhiên trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ rung động, thân nhiệt và hơi thở trong chớp mắt đã hạ xuống mức thấp nhất.
Bởi vì trang sức trên đầu cảm ứng được có người đang đi về hướng này, hơn nữa một người trong số đó có sức mạnh cường đại đạt đến cực điểm, trong ký ức của Doanh Thừa Phong, dường như chỉ có môn chủ Phương Phù của Khí Đạo Tông mới có được thực lực mạnh mẽ như vậy.
Bóng người chợt hiện, hai người đã đến Hạ Vân Các.
Bọn họ nhanh lẹ lẻn vào phòng mà không hề kinh động tới kẻ đang tu luyện bên trong, sau khi quan sát kỹ càng một hồi, gật đầu mãn nguyện, ngay sau đó họ lại lặng lẽ thoái lui ra ngoài.
Toàn bộ quá trình hai người bọn họ đến và đi đều diễn ra lặng lẽ không một tiếng động, nếu như Doanh Thừa Phong không sử dụng trang sức trên đầu để thăm rò, thì sẽ không có cách nào phát giác ra sự xuất hiện của họ.
Hai người đó vẫn chưa rời xa, mà ở ngoài cửa thì thầm trò chuyện với nhau.
- Đại bá, Chính Hấn đã trải qua việc này rồi, tâm tính đã trưởng thành, cháu thấy Chính Hấn đã tìm ra được cánh cửa dẫn tới Bạch Ngân Cảnh, sẽ rất nhanh chóng tấn thăng thành công.
Một vị trung niên hạ thấp giọng nói.
- Đúng vậy, Chính Hấn tuy không mở miệng nói, nhưng trong lòng hổ thẹn, cho nên hắn mới vứt bỏ mọi thứ, dốc toàn tâm toàn lực vào việc tu luyện. Ha ha, với tuổi tác của nó nếu có thể tấn thăng Bạch Ngân Cảnh, ngày sau ắt sẽ có tiền đồ vô lượng.
Một vị lão giả khác cười híp mắt nói:
- Khải Điền, nếu như chúng ta liên tiếp ba đời đều có Hoàng Kim Cảnh, thậm chí là xuất hiện Tử Kim Cảnh, vậy thì toàn bộ gia tộc chúng ta sẽ trở thành một khối bền chắc như thép.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong chợt bừng sáng, hắn lập tức đoán biết thân phận của hai người này.
Nhưng trong lòng hắn cảm thấy ảo não, xem ra Hồ Quảng Thiên đã bình phục xuất quan không phải là giả.
- Đại bá, thằng nhỏ Chính Hấn này đã gây ra đại họa động trời, chúng ta dung túng cho nó như vậy, các chi tộc phía dưới đều oán hận, việc này không thể không đề phòng.
Hồ Quảng Thiên hừ một tiếng lạnh lùng, nói:
- Không hề gì, chỉ cần Chính Hấn tấn thăng Bạch Ngân Cảnh thành công, thì mọi thứ đều đáng giá. Sự nổi loạn của Võ lão quái lần này, tuy khiến Hồ gia chúng ta tổn thất nặng nề, nhưng những người không nghe lời cũng đều bị lão phu trừ khử. Ngày nay trong gia tộc không phải chỉ còn lại tay chân thân tín của chúng ta hay sao. Ha ha, chỉ cần chúng ta đột phá cảnh giới hiện tại, muốn khôi phục uy hùng năm xưa của gia tộc có gì là khó chứ.
- Vâng, đại bác cao minh.
Nét mặt của Hồ Khải Điền lập tức sậm lại, nói tiếp:
- Chỉ đáng tiếc cho nhị bá.
Hồ Quảng Thiên khẽ thở dài, nói:
- Sự việc của nhị đệ quả thực có chút kỳ lạ, hừ, ta lại muốn biết rút cuộc là kẻ nào ngầm hại Hồ gia chúng ta.
Hai người họ càng đi càng xa dần, giọng nói nhỏ dần đến lúc không nghe thấy.
Nấp trong bóng tối mà Doanh Thừa Phong cảm thấy trong lòng phát lạnh, cuối cùng hắn đã lãnh giáo trình độ lão luyện và thâm hiểm của Hồ Quảng Thiên.
Võ Lão đến nhà trả thù, không ngờ lão ta lại tương kế tựu kế, mượn tay người để trừ khử những cường giả không trung thành với lão. Cũng giống vậy, Trong khoảng thời gian này, những võ giả bị Hồ gia phái ra ngoài cũng đều không phải là phe thân tín của lão ta.
Tuy hiện giờ nhìn có vẻ như Hồ gia đang bị tổn thương nguyên khí, nhưng những người còn xót lại mới là những tay lão luyện đích thực.
Tâm cơ và trình độ nhẫn nhịn của người này thật khiến người ta càng nghĩ càng ớn lạnh.
- Phù, phù, phù
Đột nhiên, từ trong sân phát ra những cơn thở dốc.
Thực ra luồng âm thanh này không nặng lắm, nhưng Doanh Thừa Phong không ngừng theo dõi nơi đó, tự nhiên có thể phát giác ra điều gì đó không bình thường.
Hắn đưa mắt nhìn chăm chú, một thoáng sau ánh mắt hiện lên một tia hung hãn.
Kẻ siêng năng tu luyện chân khí trong căn phòng kia đang đến một thời khắc quan trọng.
Doanh Thừa Phong đã từng đích thân trải qua nhiều lần như vậy, cho nên hắn biết rõ, nếu để người ngày thông quan thành công, vậy thì hắn sẽ đột phát cảnh giới hiện tại, tấn thăng lên cường giả Bạch Ngân Cảnh.
Hồ Quảng Thiên hai bọn họ tuy suy đoán Hồ Chính Hấn có khả năng đột phát cảnh giới trong vòng vài ngày tới, nhưng họ có phần đánh giá thấp tên tiểu tử này.
Không biết liệu có phải do bị kích động bởi Võ Lão và bổn gia, cho nên tốc độ nâng cao thực lực của Hồ Chính Hấn đã vượt xa sức tưởng tượng của hai người họ.
Dần dần hơi thở của Hồ Chính Hấn ổn định trở lại, chân khí xung quanh người hắn đột nhiên ngưng tụ.
Nhưng Doanh Thừa Phong lại cười lạnh lùng, nếu như để cho tên này tấn thăng Bạch Ngân Cảnh một cách bình an vô sự, vậy thì tất cả mọi già trẻ trong Tam Hiệp Thôn làm sao có thể nhắm mắt nơi chín suối.
Doanh Thừa Phong chậm rãi rút từ trong túi không gian ra một thanh đại đao.
Tuyệt Phách đao, một Linh binh tràn đầy hung sát khí đã khiến bản thân hắn phải e ngại đột nhiên xuất hiện trong đêm tối.
Ánh mắt chằm chằm nhìn vào hung khí trong tay, lại đưa mắt liếc nhìn bóng người đang ngồi khoanh chân vững chãi như bàn thạch trong căn phòng, trên mặt hắn toát ra một nụ cười đáng sợ.
Một luồng lực lượng tinh thần ẩn chứa nguồn sát khí dồi dào đột nhiên được phóng thích ra ngoài, nó giống như một sợi tơ nhỏ, độn nhập vào trong Tuyệt Phách đao, đồng thời dẫn động hung khí trong đao, lập tức ập tới phía Hồ Chính Hấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.