Chương 356: Xuất quan
Thương Thiên Bạch Hạc
09/08/2015
Màu xanh đậm đậm nhạt nhạt của những ngọn núi xa gần, màu xám trắng đậm đậm nhạt nhạt của những đám mây dầy dầy mỏng mỏng. Nước hồ mênh mang len lỏi vào tận nơi sâu thẳm của những quả núi, bóng của núi và mấy phản chiếu xuống mặt hồ, nhất thời cũng không phân rõ được đâu là trời, đâu là nước.
Mà trong cảnh sắc mỹ lệ như một bức họa này, lại xảy ra những trận chiến đấu với quy mô lớn liên mien không ngớt.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, phạm vi thế lực của Hồ gia không ngờ đã bị thu nhỏ lại một nửa.
Không ai biết, trong một tháng đó, Doanh Thừa Phong là một người bận rộn nhất.
Hắn lợi dụng tin tình báo mà bản thân hắn dành được, bôn ba lai vãng giữa mấy lưu vực hồ, cứ mỗi lần Hồ gia và các gia tộc khác giao tranh với nhau, thì hắn đều núp trong bóng tối lén lút ra tay.
Trong hỗn loạn, không có ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn, cho nên hắn mới nhiều lần đắc thủ.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy tiếc nuối là tuy hắn vô cùng cực nhọc chạy ngược xuôi, nhưng lại không còn gặp phải bất cứ một cường giả Bạch Ngân Cảnh nào nữa. Cho nên hắn chỉ chuyển hướng mục tiêu lên cường giả Thanh Đồng Cảnh, Những võ giả Hồ gia chỉ cần để hắn chú ý tới, thì chỉ còn một con đường chết, không còn đạo lý sinh tồn nào.
Hồ gia là một thế lực khổng lồ trong khu vực Thái Hồ, nghiễm nhiên là Khí Đạo Tông cũng cần phải nể mặt, không muốn tranh đấu tới chết với họ. Doanh Thừa Phong cho dù có ngạo mạn hơn nữa, cũng không thể chỉ dựa vào sức mình là có thể hủy diệt cả gia tộc bọn họ.
Cho nên hắn mới nhọc lòng lợi dụng sự xích mích giữa các thế lực xung quang để đạt được mục đích của chính mình.
[CHARGE=2.1]
Đúng như câu nói cây đổ khỉ tan tác, Hồ gia vốn là một gia tộc bề thế, trong cả khu vực Thái Hồ ngoài hai đại gia tộc khác và Tề Thiên lão tổ ra, không có kẻ nào có gan động đến Hồ gia.
Nhưng hiện giờ bọn họ lại lâm vào cảnh khốn cùng như chó mất nhà, không chỉ Ngụy gia và một đại gia tộc khác toàn lực rat ay tranh đoạt địa bàn, mà ngay cả các gia tộc cỡ vừa và nhỏ ngày thường nương tựa vào họ cũng lần lượt tìm cơ hội ra tay trục lợi.
Đúng là mãnh hổ cũng không địch nổi bầy sói đông, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hồ vực do Hồ gia nắm giữ đã thu nhỏ lại tới mức bọn họ không thể tin nổi. Mà điều quan trọng hơn là những võ giả được đào tạo bởi gia tộc thì thương vong nghiêm trọng, đã đến mức hộ khiến họ không thể chống đỡ được nữa.
Trong nội bộ Hồ gia, vốn là có một vị cường giả Hoàng Kim Cảnh và 6 vị cường giả Bạch Ngân Cảnh.
Bọn họ là trụ cột của Hồ gia, chính vì sự tồn tại của bọn họ, cho nên Hồ gia mới có đủ thực lực vượt lên giữa một rừng cao thủ để trụ vững ở ngôi vị của một trong ba đại gia tộc trong khu vực Thái Hồ
Nhưng tới nay đã có 3 vị cường giả Bạch Ngân Cảnh hy sinh, 1 người mất tích, đến cả gia chủ là Hoàng Kim Cảnh cũng bế quan dưỡng thương, toàn bộ gia tộc chỉ còn lại hai vị cường giả Bạch Ngân Cảnh trấn thủ mà thôi.
Không chỉ như thế, sau khi trải qua vô số trận giao tranh chém giết, võ giả cấp võ sư và cấp võ sĩ trong gia tộc cũng giảm mạnh, đừng nói là phái họ đi trú đóng tại các thôn lạc, cho dù là toàn bộ đóng giữ tại bổn gia (đại bản doanh) cũng có phần thiếu hụt.
Thực lực giảm sút đến mức độ như vậy, tự nhiên sẽ khiến cho các thế lực xung quanh dòm ngó
Lúc này, trong căn nhà chính của bổn gia họ Hồ, một vị lão nhân tóc hoa râm và một đại hán chững tuổi đang ngồi đối diện nhau.
Bọn họ chính là hai cường giả Bạch Ngân Cảnh còn sót lại của Hồ gia tên là Hồ Quảng Hạ và Hồ Khải Điền.
Mấy tháng trước, hai người họ đều chỉ ở trong nhà siêng năng tu luyện mà không để ý tới ngoại sự. Cho dù có xảy ra tranh chấp thì cũng chỉ cần phái một vị võ sư Hắc Thiết Cảnh đi xử lý, chứ rất ít người dám làm mất mặt Hồ gia.
Nhưng hiện giờ, hai vị này đã sớm phải xuất quan vắt óc suy nghĩ tìm lối thoát cho gia tộc, ngay cả trên khuôn mặt của họ cũng hiện lên sắc vẻ tiều tụy.
Nhẹ nhàng đặt bản tờ chiến báo lên bàn, Hồ Quảng Hạ run rẩy mái đầu bạc, phẫn nộ nói:
- Những kẻ tiểu nhân này lại dám nhân cơ hội đục nước béo cò, từ trước đến giờ Hồ gia chúng ta đối đãi với chúng không bạc, nhưng hiện giờ gia tộc nguy nan, bọn chúng lại dám nhân lúc chúng ta nguy cơ mà xông tới. Ài, nếu sớm biết trước như vậy thì những nắm trước nên tiêu diệt sạch bọn chúng cho rồi.
Chiến báo: Thư báo cáo tình hình chiến sự.
Hồ Khải Điền hơi nhíu mày, ông ta hạ giọng nói:
Tam thúc, Tề Thiên lão tổ tuy không nhúng tay và việc tranh đấu giữa các thế lực trong Thái Hồ, nhưng nếu như chúng ta diệt sạch bọn chúng, lão nhân gia sẽ không khoanh tay ngồi nhìn đâu.
Hồ Quảng Hạ sửng sốt, chậm rãi gật đầu, nói:
- Không sai, cháu nói rất đúng.
Tuy xét về vai vế thì Hồ Khải Điền cao hơn một bậc, nhưng tu vi của hai người lại không hơn kém nhau nhiều, hơn nữa Hồ Khải Điền càng là người đứng đầu trong thế hệ này có hy vọng đột phát cảnh giới hiện tại để tấn thăng lên Hoàng Kim Cảnh.
Vì vậy từ trước đến nay, Hồ Quảng Hạ không dám tỏ thái độ bề trên trước mặt ông ta, ngược lại còn phải nghe theo ý kiến của ông ta.
Nhẹ nhàng gấp lại tờ chiến báo, Hồ Khải Điền trầm giọng nói:
- Tam thúc, chẳng hay tam thúc có từng phát hiện, ở đây có một vài điểm kỳ lạ.
- Cái gì?
- Các gia tộc xung quanh ngầm liên kết với nhau đánh cướp địa bàn của Hồ gia chúng ta là điều dễ hiểu, nhưng trong toàn bộ diễn biến chiến đấu thì khiến người ta rất khó hiểu.
Ông ta chọn ra một số tờ chiến báo, bèn nói:
- Trong những cuộc chiến đấu này, tỷ lệ thương vong của võ giả của gia tộc ta quá lớn, thậm chí có một số trận đánh toàn quân bị tiêu diệt, đến cả một võ giả cũng không chạy thoát, làm sao lại có thể như vậy.
Võ giả là người sở hữu sức mạnh cường đại, trong hỗn chiến, cuối cùng giữ được tính mạng đều là võ giả có thành tựu về tu tu luyện chân khí. Nhưng, hiện tại tình hình lại đảo ngược hoàn toàn, càng là võ giả cường đại, lại càng dễ bị tử vong, điều này chắc chắn là không bình thường.
Hồ Quảng Hạ hơi giật mình, lão tu luyện đạt đến cảnh giới ngày nay, đương nhiên không thể là kẻ ngu ngốc.
Lúc này khi được gợi ý, lão lập tức phát hiện ra điều bất ổn.
- Cháu nói là có người âm thầm nhằm vào Hồ gia chúng ta?
Hồ Khải Điền chậm rãi gật đầu, nói:
- Đúng vậy.Tính đến nay, cuộc tranh đấu giưa hai nhà chúng ta và Ngụy gia rõ ràng là khốc liệt nhất. Nghe nói cường giả Bạch Ngân Cảnh của Ngụy gia là Ngụy Trung Lương đã táng mệnh trên đảo nhỏ, xem bộ dạng lúc lão ta chết thì chắc chắn là do nhị thúc hạ sát. Nhưng bản thân nhị thúc lại mất tích bặt vô âm tín một cách khó hiểu, rất có thể là...
Hắn hạ thấp giọng, nói:
- Đã lành ít dữ nhiều rồi.
Sắc mặt của Hồ Quảng Hạ hơi biến đổi, thực lực của lão nhị ra sao, lão ta là người hiểu rõ nhất.
Thanh Tuyệt Phách Đao kia nếu như được kích phát uy năng đến cực hạn, hoàn toàn có năng lực trảm sát cường giả đồng cấp.
Nhưng kể từ sau khi lão ta ra ngoài đến nay chưa từng quay về, sự việc này cũng đã khiến hai vị này sợ đến vỡ mật, bất luận tranh đấu bên ngoài thảm liệt đến mức nào, đều không dám bước chân ra ngoài nửa bước.
Nhưng đây cũng chính là nguyên nhân chính dẫn đến sự bại trận liên tiếp của Hồ gia.
Hồ Quảng Hạ trầm ngâm chốc lát, nói với giọng cẩn trọng:
- Cháu à, cháu nói xem có phải là kẻ đó của Ngụy gia đã ngầm ra tay không?
Hồ Khải Điền cười khổ một tiếng, nói:
- Cháu cũng không rõ.
Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy tia hoảng sợ trong mắt của mỗi người.
Có thể thủ tiêu một cách gọn nhẹ một cường giả tay cầm Tuyệt Phách Đao như lão nhị, sợ rằng chỉ có cường giả Hoàng Kim Cảnh mà thôi.
Mà trong toàn bộ khu vực Thái Hồ, cũng duy chỉ có ba đại gia tộc mới có cường giả cấp độ này. Nếu như Ngụy lão gia không nề hà thân phận của mình mà ra tay, Hồ gia sẽ chẳng có bao nhiêu năng lực phản kháng.
Thở dài một tiếng nặng nề, Hồ Quảng Hạ nói:
- Cũng đành vậy, lão phu sẽ tới thánh địa tâm hồ ngay bây giờ để cầu kiến Tề Thiên lão tổ.
Lão cười khổ một tiếng, nói tiếp:
- Như cục diện hiện tại, cũng duy chỉ có lão nhân gia lên tiếng, mới có thể chấn áp được lòng tham của những người này.
Hồ Khải Điền, trầm giọng nói:
- Nhưng mà, Tề Thiên lão tổ đâu chịu nhúng tay vào chuyện này.
- Ta sẽ bẩm báo rõ ràng với đại ca, chỉ cần hiến dâng món bảo vật chân quí trong gia tộc, lão nhân gia nhất định sẽ động lòng. Hồ Quảng Hạ bất đắc dĩ nói.
Sắc mặt của Hồ Khải Điền hơi biến, nói:
- Không ổn, vật này là bảo vật do Tiên tổ các đời trước đã phải trải qua trăm nghìn gian khổ mới đoạt được, làm sao có thể tặng cho người ngoài.
Hồ Quảng Hạ lắp bắp một hồi, đúng lúc định lên tiếng, đột nhiên một thanh âm hùng hậu vang lên.
Hồ Khải Điền nói rất đúng, vật này là bảo vật trấn trạch trong gia tộc, sao có thể tặng cho người khác.
Hai người họ nghe thấy liền mừng rỡ, cùng lúc đứng lên hành lễ đối với vị lão nhân đang chậm bước tiến về phía họ.
- Đại ca, thương thế của ngài đã bình phục rồi.
- Đại bá.
Vị lão nhân này có khuân mặt hiền từ, đôi lông mày rất dài, chỉ có điều vết sẹo đỏ nhạt trên mặt khiến người ông ta ẩn chứa một tia sát khí sắc bén.
Cường giả duy nhất của Hồ gia, gia chủ đương đại chính là Hồ Quảng Thiên.
Lão nhân quay sang hai người bọn họ khẽ gập đầu, nói:
- Lão phu bế quan tịnh tu, không những thương thế hoàn toàn bình phục, mà còn sau khi trải qua trận này, võ đạo càng tăng tiến thêm một bậc.
Trên mặt lão nở lên một nụ cười, nói:
- Cảm ngộ trong trận đấu sinh tử đối với lão phu mà nói thật đáng quí nhường nào, ha ha, Võ lão quái ơi Võ lão quái, nếu như đến một ngày lão phu có thể tiến cấp Tử Kim Cảnh, nhất định sẽ viếng thăm để cảm tạ hậu lễ này.
Hồ Quảng Hạ và Hồ Khải Điền không khỏi vui mừng khôn siết.
Nghe khẩu khí của lão nhân, dường như lão đã dò ra con đường tiến thăng lên Tử Kim Cảnh.
Nếu như đúng là lão có thể tiến thăng lên Tử Kim Cảnh, vậy thì mọi khó khắn trước mắt đều được giải quyết một cách dễ dàng. Hồ gia cho dù mất nhiều địa bàn hơn nữa cũng sẽ đoạt lại không thiết một phân.
Ánh mắt của Hồ Quảng Thiên dịch chuyển đến hai người bọn họ, dịu giọng nói:
- Trong thời gian bế quan này, toàn bộ gia tộc đều dựa vào hai ngươi chống đỡ, thật vật vả cho hai ngươi rồi.
Hồ Quảng Hạ và Hồ Khải Điền vội vàng nói:
- Có thể tận lực vì gia tộc, là chức trách của chúng tôi, không thể nói là vất vả.
Hồ Quảng Thiên khẽ ừ một tiếng, tiến lên cầm tất cả chiến báo lên xem.
Lão đưa mắt đọc nhanh như chớp, chỉ trong chốc lát đã đọc hết toàn bộ chiến báo. Hừm một tiếng lạnh lùng, lão nói:
- Bọn nhãi nhép này, nhân lúc lão phu bế quan, lại dám ngang nhiên làm loạn.
Hồ Quảng Hạ liên tục gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đại ca đã xuất quan rồi, vậy thì cần phải dạy cho chúng một bài học.
Sắc mặt của Hồ Khải Điền hơi biến đổi, nói:
- Đại bá, cuộc chiến đấu lần này không hề bình thường chút nào, Hồ gia chúng ta cố nhiên tổn thất nặng nề, nhưng sự tổn thất của các gia tộc khác cũng không nhỏ, trong đó cường giả Bạch Ngân Cảnh của Ngụy gia bị chết dưới tay nhị bá, càng làm cho hai nhà chúng ta kết thành mối tử thù.
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Theo ý kiến của cháu, không bằng tạm hoãn báo thù, trước tiên cần ổn định lòng người và cục diện, đợi thời cơ chín muồi chúng ta mới đột kích từng nhà một.
Hồ Quảng Thiên than nhẹ một tiếng, nói:
- Hồ Khải Điền nói rất đúng, nếu như hiện giờ lão phu ra tay phản kích, nhưng kẻ đó sẽ liên thủ lại, một khi xuất hiện cục diện này thì sẽ là phiền phức lớn.
Lão trầm ngâm một hồi rồi nói tiếp:
- Các người truyền lời ra ngoài, nói lão phu đã xuất quan, trong thời gian ngắn sẽ viếng thăm gia chủ các đại gia tộc, để bọn họ ở nhà chờ đợi.
Hồ Khải Điền thầm thở phào nhẹ nhõm, cao giọng đáp:
- Tuân lệnh.
Cơ mặt của Hồ Quảng Hạ khẽ co giật, nói:
Đại ca, chúng ta còn phải nhẫn nhịn đến khi nào nữa?
Hồ Quảng Thiên liếc nhìn lão với ánh mắt thâm sâu, chậm rãi nói:
- Chỉ cần Khải Điền có thể tấn thăng Hoàng Kinh Cảnh, hoặc giả lão phu tấn thăng Tử Kim Cảnh, đến lúc đo, tất cả những thứ chúng ta đã mất đi, đều có thể đòi lại cả gốc lẫn lãi...
Mà trong cảnh sắc mỹ lệ như một bức họa này, lại xảy ra những trận chiến đấu với quy mô lớn liên mien không ngớt.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, phạm vi thế lực của Hồ gia không ngờ đã bị thu nhỏ lại một nửa.
Không ai biết, trong một tháng đó, Doanh Thừa Phong là một người bận rộn nhất.
Hắn lợi dụng tin tình báo mà bản thân hắn dành được, bôn ba lai vãng giữa mấy lưu vực hồ, cứ mỗi lần Hồ gia và các gia tộc khác giao tranh với nhau, thì hắn đều núp trong bóng tối lén lút ra tay.
Trong hỗn loạn, không có ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn, cho nên hắn mới nhiều lần đắc thủ.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy tiếc nuối là tuy hắn vô cùng cực nhọc chạy ngược xuôi, nhưng lại không còn gặp phải bất cứ một cường giả Bạch Ngân Cảnh nào nữa. Cho nên hắn chỉ chuyển hướng mục tiêu lên cường giả Thanh Đồng Cảnh, Những võ giả Hồ gia chỉ cần để hắn chú ý tới, thì chỉ còn một con đường chết, không còn đạo lý sinh tồn nào.
Hồ gia là một thế lực khổng lồ trong khu vực Thái Hồ, nghiễm nhiên là Khí Đạo Tông cũng cần phải nể mặt, không muốn tranh đấu tới chết với họ. Doanh Thừa Phong cho dù có ngạo mạn hơn nữa, cũng không thể chỉ dựa vào sức mình là có thể hủy diệt cả gia tộc bọn họ.
Cho nên hắn mới nhọc lòng lợi dụng sự xích mích giữa các thế lực xung quang để đạt được mục đích của chính mình.
[CHARGE=2.1]
Đúng như câu nói cây đổ khỉ tan tác, Hồ gia vốn là một gia tộc bề thế, trong cả khu vực Thái Hồ ngoài hai đại gia tộc khác và Tề Thiên lão tổ ra, không có kẻ nào có gan động đến Hồ gia.
Nhưng hiện giờ bọn họ lại lâm vào cảnh khốn cùng như chó mất nhà, không chỉ Ngụy gia và một đại gia tộc khác toàn lực rat ay tranh đoạt địa bàn, mà ngay cả các gia tộc cỡ vừa và nhỏ ngày thường nương tựa vào họ cũng lần lượt tìm cơ hội ra tay trục lợi.
Đúng là mãnh hổ cũng không địch nổi bầy sói đông, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hồ vực do Hồ gia nắm giữ đã thu nhỏ lại tới mức bọn họ không thể tin nổi. Mà điều quan trọng hơn là những võ giả được đào tạo bởi gia tộc thì thương vong nghiêm trọng, đã đến mức hộ khiến họ không thể chống đỡ được nữa.
Trong nội bộ Hồ gia, vốn là có một vị cường giả Hoàng Kim Cảnh và 6 vị cường giả Bạch Ngân Cảnh.
Bọn họ là trụ cột của Hồ gia, chính vì sự tồn tại của bọn họ, cho nên Hồ gia mới có đủ thực lực vượt lên giữa một rừng cao thủ để trụ vững ở ngôi vị của một trong ba đại gia tộc trong khu vực Thái Hồ
Nhưng tới nay đã có 3 vị cường giả Bạch Ngân Cảnh hy sinh, 1 người mất tích, đến cả gia chủ là Hoàng Kim Cảnh cũng bế quan dưỡng thương, toàn bộ gia tộc chỉ còn lại hai vị cường giả Bạch Ngân Cảnh trấn thủ mà thôi.
Không chỉ như thế, sau khi trải qua vô số trận giao tranh chém giết, võ giả cấp võ sư và cấp võ sĩ trong gia tộc cũng giảm mạnh, đừng nói là phái họ đi trú đóng tại các thôn lạc, cho dù là toàn bộ đóng giữ tại bổn gia (đại bản doanh) cũng có phần thiếu hụt.
Thực lực giảm sút đến mức độ như vậy, tự nhiên sẽ khiến cho các thế lực xung quanh dòm ngó
Lúc này, trong căn nhà chính của bổn gia họ Hồ, một vị lão nhân tóc hoa râm và một đại hán chững tuổi đang ngồi đối diện nhau.
Bọn họ chính là hai cường giả Bạch Ngân Cảnh còn sót lại của Hồ gia tên là Hồ Quảng Hạ và Hồ Khải Điền.
Mấy tháng trước, hai người họ đều chỉ ở trong nhà siêng năng tu luyện mà không để ý tới ngoại sự. Cho dù có xảy ra tranh chấp thì cũng chỉ cần phái một vị võ sư Hắc Thiết Cảnh đi xử lý, chứ rất ít người dám làm mất mặt Hồ gia.
Nhưng hiện giờ, hai vị này đã sớm phải xuất quan vắt óc suy nghĩ tìm lối thoát cho gia tộc, ngay cả trên khuôn mặt của họ cũng hiện lên sắc vẻ tiều tụy.
Nhẹ nhàng đặt bản tờ chiến báo lên bàn, Hồ Quảng Hạ run rẩy mái đầu bạc, phẫn nộ nói:
- Những kẻ tiểu nhân này lại dám nhân cơ hội đục nước béo cò, từ trước đến giờ Hồ gia chúng ta đối đãi với chúng không bạc, nhưng hiện giờ gia tộc nguy nan, bọn chúng lại dám nhân lúc chúng ta nguy cơ mà xông tới. Ài, nếu sớm biết trước như vậy thì những nắm trước nên tiêu diệt sạch bọn chúng cho rồi.
Chiến báo: Thư báo cáo tình hình chiến sự.
Hồ Khải Điền hơi nhíu mày, ông ta hạ giọng nói:
Tam thúc, Tề Thiên lão tổ tuy không nhúng tay và việc tranh đấu giữa các thế lực trong Thái Hồ, nhưng nếu như chúng ta diệt sạch bọn chúng, lão nhân gia sẽ không khoanh tay ngồi nhìn đâu.
Hồ Quảng Hạ sửng sốt, chậm rãi gật đầu, nói:
- Không sai, cháu nói rất đúng.
Tuy xét về vai vế thì Hồ Khải Điền cao hơn một bậc, nhưng tu vi của hai người lại không hơn kém nhau nhiều, hơn nữa Hồ Khải Điền càng là người đứng đầu trong thế hệ này có hy vọng đột phát cảnh giới hiện tại để tấn thăng lên Hoàng Kim Cảnh.
Vì vậy từ trước đến nay, Hồ Quảng Hạ không dám tỏ thái độ bề trên trước mặt ông ta, ngược lại còn phải nghe theo ý kiến của ông ta.
Nhẹ nhàng gấp lại tờ chiến báo, Hồ Khải Điền trầm giọng nói:
- Tam thúc, chẳng hay tam thúc có từng phát hiện, ở đây có một vài điểm kỳ lạ.
- Cái gì?
- Các gia tộc xung quanh ngầm liên kết với nhau đánh cướp địa bàn của Hồ gia chúng ta là điều dễ hiểu, nhưng trong toàn bộ diễn biến chiến đấu thì khiến người ta rất khó hiểu.
Ông ta chọn ra một số tờ chiến báo, bèn nói:
- Trong những cuộc chiến đấu này, tỷ lệ thương vong của võ giả của gia tộc ta quá lớn, thậm chí có một số trận đánh toàn quân bị tiêu diệt, đến cả một võ giả cũng không chạy thoát, làm sao lại có thể như vậy.
Võ giả là người sở hữu sức mạnh cường đại, trong hỗn chiến, cuối cùng giữ được tính mạng đều là võ giả có thành tựu về tu tu luyện chân khí. Nhưng, hiện tại tình hình lại đảo ngược hoàn toàn, càng là võ giả cường đại, lại càng dễ bị tử vong, điều này chắc chắn là không bình thường.
Hồ Quảng Hạ hơi giật mình, lão tu luyện đạt đến cảnh giới ngày nay, đương nhiên không thể là kẻ ngu ngốc.
Lúc này khi được gợi ý, lão lập tức phát hiện ra điều bất ổn.
- Cháu nói là có người âm thầm nhằm vào Hồ gia chúng ta?
Hồ Khải Điền chậm rãi gật đầu, nói:
- Đúng vậy.Tính đến nay, cuộc tranh đấu giưa hai nhà chúng ta và Ngụy gia rõ ràng là khốc liệt nhất. Nghe nói cường giả Bạch Ngân Cảnh của Ngụy gia là Ngụy Trung Lương đã táng mệnh trên đảo nhỏ, xem bộ dạng lúc lão ta chết thì chắc chắn là do nhị thúc hạ sát. Nhưng bản thân nhị thúc lại mất tích bặt vô âm tín một cách khó hiểu, rất có thể là...
Hắn hạ thấp giọng, nói:
- Đã lành ít dữ nhiều rồi.
Sắc mặt của Hồ Quảng Hạ hơi biến đổi, thực lực của lão nhị ra sao, lão ta là người hiểu rõ nhất.
Thanh Tuyệt Phách Đao kia nếu như được kích phát uy năng đến cực hạn, hoàn toàn có năng lực trảm sát cường giả đồng cấp.
Nhưng kể từ sau khi lão ta ra ngoài đến nay chưa từng quay về, sự việc này cũng đã khiến hai vị này sợ đến vỡ mật, bất luận tranh đấu bên ngoài thảm liệt đến mức nào, đều không dám bước chân ra ngoài nửa bước.
Nhưng đây cũng chính là nguyên nhân chính dẫn đến sự bại trận liên tiếp của Hồ gia.
Hồ Quảng Hạ trầm ngâm chốc lát, nói với giọng cẩn trọng:
- Cháu à, cháu nói xem có phải là kẻ đó của Ngụy gia đã ngầm ra tay không?
Hồ Khải Điền cười khổ một tiếng, nói:
- Cháu cũng không rõ.
Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy tia hoảng sợ trong mắt của mỗi người.
Có thể thủ tiêu một cách gọn nhẹ một cường giả tay cầm Tuyệt Phách Đao như lão nhị, sợ rằng chỉ có cường giả Hoàng Kim Cảnh mà thôi.
Mà trong toàn bộ khu vực Thái Hồ, cũng duy chỉ có ba đại gia tộc mới có cường giả cấp độ này. Nếu như Ngụy lão gia không nề hà thân phận của mình mà ra tay, Hồ gia sẽ chẳng có bao nhiêu năng lực phản kháng.
Thở dài một tiếng nặng nề, Hồ Quảng Hạ nói:
- Cũng đành vậy, lão phu sẽ tới thánh địa tâm hồ ngay bây giờ để cầu kiến Tề Thiên lão tổ.
Lão cười khổ một tiếng, nói tiếp:
- Như cục diện hiện tại, cũng duy chỉ có lão nhân gia lên tiếng, mới có thể chấn áp được lòng tham của những người này.
Hồ Khải Điền, trầm giọng nói:
- Nhưng mà, Tề Thiên lão tổ đâu chịu nhúng tay vào chuyện này.
- Ta sẽ bẩm báo rõ ràng với đại ca, chỉ cần hiến dâng món bảo vật chân quí trong gia tộc, lão nhân gia nhất định sẽ động lòng. Hồ Quảng Hạ bất đắc dĩ nói.
Sắc mặt của Hồ Khải Điền hơi biến, nói:
- Không ổn, vật này là bảo vật do Tiên tổ các đời trước đã phải trải qua trăm nghìn gian khổ mới đoạt được, làm sao có thể tặng cho người ngoài.
Hồ Quảng Hạ lắp bắp một hồi, đúng lúc định lên tiếng, đột nhiên một thanh âm hùng hậu vang lên.
Hồ Khải Điền nói rất đúng, vật này là bảo vật trấn trạch trong gia tộc, sao có thể tặng cho người khác.
Hai người họ nghe thấy liền mừng rỡ, cùng lúc đứng lên hành lễ đối với vị lão nhân đang chậm bước tiến về phía họ.
- Đại ca, thương thế của ngài đã bình phục rồi.
- Đại bá.
Vị lão nhân này có khuân mặt hiền từ, đôi lông mày rất dài, chỉ có điều vết sẹo đỏ nhạt trên mặt khiến người ông ta ẩn chứa một tia sát khí sắc bén.
Cường giả duy nhất của Hồ gia, gia chủ đương đại chính là Hồ Quảng Thiên.
Lão nhân quay sang hai người bọn họ khẽ gập đầu, nói:
- Lão phu bế quan tịnh tu, không những thương thế hoàn toàn bình phục, mà còn sau khi trải qua trận này, võ đạo càng tăng tiến thêm một bậc.
Trên mặt lão nở lên một nụ cười, nói:
- Cảm ngộ trong trận đấu sinh tử đối với lão phu mà nói thật đáng quí nhường nào, ha ha, Võ lão quái ơi Võ lão quái, nếu như đến một ngày lão phu có thể tiến cấp Tử Kim Cảnh, nhất định sẽ viếng thăm để cảm tạ hậu lễ này.
Hồ Quảng Hạ và Hồ Khải Điền không khỏi vui mừng khôn siết.
Nghe khẩu khí của lão nhân, dường như lão đã dò ra con đường tiến thăng lên Tử Kim Cảnh.
Nếu như đúng là lão có thể tiến thăng lên Tử Kim Cảnh, vậy thì mọi khó khắn trước mắt đều được giải quyết một cách dễ dàng. Hồ gia cho dù mất nhiều địa bàn hơn nữa cũng sẽ đoạt lại không thiết một phân.
Ánh mắt của Hồ Quảng Thiên dịch chuyển đến hai người bọn họ, dịu giọng nói:
- Trong thời gian bế quan này, toàn bộ gia tộc đều dựa vào hai ngươi chống đỡ, thật vật vả cho hai ngươi rồi.
Hồ Quảng Hạ và Hồ Khải Điền vội vàng nói:
- Có thể tận lực vì gia tộc, là chức trách của chúng tôi, không thể nói là vất vả.
Hồ Quảng Thiên khẽ ừ một tiếng, tiến lên cầm tất cả chiến báo lên xem.
Lão đưa mắt đọc nhanh như chớp, chỉ trong chốc lát đã đọc hết toàn bộ chiến báo. Hừm một tiếng lạnh lùng, lão nói:
- Bọn nhãi nhép này, nhân lúc lão phu bế quan, lại dám ngang nhiên làm loạn.
Hồ Quảng Hạ liên tục gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đại ca đã xuất quan rồi, vậy thì cần phải dạy cho chúng một bài học.
Sắc mặt của Hồ Khải Điền hơi biến đổi, nói:
- Đại bá, cuộc chiến đấu lần này không hề bình thường chút nào, Hồ gia chúng ta cố nhiên tổn thất nặng nề, nhưng sự tổn thất của các gia tộc khác cũng không nhỏ, trong đó cường giả Bạch Ngân Cảnh của Ngụy gia bị chết dưới tay nhị bá, càng làm cho hai nhà chúng ta kết thành mối tử thù.
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Theo ý kiến của cháu, không bằng tạm hoãn báo thù, trước tiên cần ổn định lòng người và cục diện, đợi thời cơ chín muồi chúng ta mới đột kích từng nhà một.
Hồ Quảng Thiên than nhẹ một tiếng, nói:
- Hồ Khải Điền nói rất đúng, nếu như hiện giờ lão phu ra tay phản kích, nhưng kẻ đó sẽ liên thủ lại, một khi xuất hiện cục diện này thì sẽ là phiền phức lớn.
Lão trầm ngâm một hồi rồi nói tiếp:
- Các người truyền lời ra ngoài, nói lão phu đã xuất quan, trong thời gian ngắn sẽ viếng thăm gia chủ các đại gia tộc, để bọn họ ở nhà chờ đợi.
Hồ Khải Điền thầm thở phào nhẹ nhõm, cao giọng đáp:
- Tuân lệnh.
Cơ mặt của Hồ Quảng Hạ khẽ co giật, nói:
Đại ca, chúng ta còn phải nhẫn nhịn đến khi nào nữa?
Hồ Quảng Thiên liếc nhìn lão với ánh mắt thâm sâu, chậm rãi nói:
- Chỉ cần Khải Điền có thể tấn thăng Hoàng Kinh Cảnh, hoặc giả lão phu tấn thăng Tử Kim Cảnh, đến lúc đo, tất cả những thứ chúng ta đã mất đi, đều có thể đòi lại cả gốc lẫn lãi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.