Chương 347: Rời đi
Thương Thiên Bạch Hạc
07/08/2015
- Vù
Một luồng ánh sáng vụt qua trong hư không, tốc độ cực kỳ nhanh đã đạt tới trình độ khiến người ta khó mà hình dung.
Mà quan trọng là, luồng ánh sáng này dường như là thông linh bình thường, đi lại trong phòng nhưng lại trước sau đều không đụng chạm tới bất kỳ vật phẩm gì.
Nhanh, rất nhanh
Đây là cảm xúc duy nhất lúc này của Doanh Thừa Phong
Từ nơi hồn phách đó của Tháp Truyền Thừa kế thừa tới cách tu luyện của linh võ, quả nhiên là một loại bí pháp hùng mạnh tới cực điểm.
Khi hắn ở trong Tháp Truyền Thừa thì đã tu luyện thành công phương pháp này, nhưng đáng tiếc là lúc đó hắn vốn đối diện với kẻ địch lại là Văn Tinh vô cùng hùng mạnh.
Vị cao thủ Bạch Ngân Cảnh thần bí này, thực lực bản thân sâu đến khó lường, thậm chí ngay cả bức xạ của ác long đều có thể tạm thời bị cầm cố rồi
Cho nên, bộ Đoạn Tầng Điệp Gia Bí Pháp này tuy uy năng vô cùng nhưng vẫn là không có cách nào tạo thành tổn thương gì đối với Văn Tinh
Nhưng Doanh Thừa Phong tin tưởng, nếu đổi một cao thủ Bạch Ngân Cảnh thông thường, khi đối diện linh võ thần binh của hắn khẳng định sẽ luống cuống chân tay, thậm chí là bị hắn giết chết rồi.
Đây không chỉ là vì duyên cớ của tu vi chân khí tự thân vượt rất xa sức mạnh hùng hậu của lực lượng tinh thần của hắn, càng quan trọng hơn là tước vị vô địch Đồng giai (vô địch trong những kẻ cùng cấp bậc) của Linh Vũ giả kia không phải là tự nhiên mà có được.
Đặc biệt là sau khi thi triển ra Đoạn Tầng Điệp Gia Bí Pháp, uy năng này đã có thể đủ cho hắn khiêu chiến vượt cấp rồi.
Âm thanh mạnh mẽ phá thiên không kia đang vù vù vang bên tai, ngay cả ánh mắt của Doanh Thừa Phong đều không có cách nào vồ bắt được tung tích của kiếm bay. Duy chỉ có lực lượng tinh thần của hắn mới có thể đủ khống chế được tất cả, khiến uy năng thần kiếm này phát huy đến cực điểm
Một lúc sau, lông mày của hắn lại nhíu lên, Hàn băng kiếm đã yên tĩnh nhẹ nhàng rơi vào trong tay hắn.
Thở một hơi thật dài, Doanh Thừa Phong mới tỏ ra thật sự hài lòng đối với bản thân
Sau khi chân khí đạt được sự đột phá, lực lượng tinh thần của hắn giống như đạt được lợi ích không ít, hướng về phía trước tiến thêm một bước. Tuy mức độ tiến bộ này không đủ có thể khiến hắn đột phá tới cấp cao nhất nhưng lại đã là không có chút kém cỏi hơn so với linh sư đỉnh cao Thanh Đồng Cảnh rồi.
Đám người Phong Huống tuy sớm biết lực lượng tinh thần của hắn hùng mạnh hơn rất nhiều so với linh sư thông thường nhưng lại sao cũng không ngờ tới, khi chân khí vừa mới thăng lên cấp võ sư thì hắn đã có lực lượng tinh thần của cấp linh sư Thanh Đồng Cảnh đỉnh cao rồi
Sự chênh lệch linh thể này, người bình thường tuyệt đối là khó mà tưởng tượng được.
Nhưng cũng chính vì sự chênh lệch rất lớn giữa linh thể cho nên chân khí của Doanh Thừa Phong sau khi đột phá cũng không đủ khiến lực lượng tinh thần cũng theo đó mà đột phá được, chỉ là sau khi nhảy lên đỉnh cao cấp này thì tiếp tục dừng lại rồi.
Nhưng có được uy năng như vậy, Doanh Thừa Phong đã là tương đối thỏa mãn rồi.
Hắn tĩnh tâm trở lại, liền lưu lại trong thư phòng một phong thư, sau cùng nhẹ nhàng mở cửa sổ, giữa thân hình chớp động đã là giống như ma quỷ lướt nhẹ tới trong vườn.
Khí Đạo tông chính là một trong những môn phái lớn đương thời, phòng bị trong tông môn hết sức nghiêm ngặt.
Đường đường Phong phủ lại càng ngoài lỏng trong chặt, căn bản thì không có khả năng mặc cho người ta tự do đi lại được
Nhưng sau khi Doanh Thừa Phong đội lên đồ trang sức, hết thảy mọi thứ đều không thể cản được sự dò xét từ lực lượng tinh thần của hắn rồi
Hai chân nhẹ nhẹ bước xuống mặt đất, thân hình của hắn hóa thành một luồng khói đen, âm thầm dọc góc vách tường hướng đến cửa sau mà đi.
Thế nhưng khi hắn đi qua hai sân viện, lại đột nhiên dừng bước, hơn nữa trên mặt nổi lên một nụ cười khổ não.
Chậm rãi xoay người, hắn hướng đến một hướng, khom người thật sâu, nói - Đệ tử bái kiến sư tổ
- Lại có thể phát giác ra hành tung của lão phu, chuyến vào Tháp Truyền Thừa của ngươi lần này không uổng phí rồi
Một bóng người chậm rãi bước ra, chính là Phong Huống sư tổ - chủ nhân của phủ đệ này
Vừa hữu ý vừa vô ý ánh mắt của Doanh Thừa Phong nhìn tới một hướng khác lại lần nữa đảo qua một vòng, sau đó thu hồi ánh mắt, nói.
- Sư tổ, trời đã tối, ngài sao không an nghỉ đi ạ.
Phong Huống hừ nhẹ một tiếng, nói - Tên tiểu tử ngươi thành thật khai báo, muốn đi đâu?
Doanh Thừa Phong cười ha ha nói. - Đệ tử muốn đến Tàng Thư Các xem xem.
- Tàng Thư Các. Phong Huống vẻ mặt không tin. Ánh mắt của ông quét trên người Doanh Thừa Phong hồi lâu, nói - Bế quan mấy ngày đã đột phá cảnh giới, thăng lên cấp võ sư, rất tốt.
Doanh Thừa Phong vội vàng khom người, nói - Đa tạ Sư tổ đã khen
- Hừ, mới chỉ là cấp võ sư thì đã có thể biểu thị cái gì Sắc mặt Phong Huống cau có nói. - Tên tiểu tử ngươi bây giờ muốn đi phục thù, thật là không biết suy xét
Doanh Thừa Phong ánh mắt chùng xuống nhưng lại không tiếp tục tranh luận mà là thừa nhận rồi.
Nhìn tới thái độ của hắn, trong lòng Phong Huống càng tức giận, nói - Tên tiểu tử thối ngươi vừa mới thăng lên cấp võ sư thì tự cho rằng rất giỏi rồi hả? Ta nhổ vào. Lão phu là cao thủ Bạch Ngân Cảnh đều không dám một mình tới Thái Hồ chịu chết, ngươi dựa vào cái gì mà đi báo thù chứ.
Khi Doanh Thừa Phong đột phá, chân khí bản thân với lực lượng bên ngoài tương dung, một cách tự nhiên đưa tới sự biến đổi của một lực lượng thần bí nào đó. Tuy thời gian của loại biến đổi này không dài nhưng đối với kinh nghiệm phong phú, hơn nữa thời khắc Phong Huống đang chú ý tới hậu viên mà nói, ông ta lập tức đã biết Doanh Thừa Phong đã đột phá thuận lợi rồi.
Nhưng khi ông ngồi đợi trong phòng hồi lâu, không đợi được tên tiểu tử này đến thỉnh an do đó lập tức hiểu rõ trong lòng hắn đang tính toán gì, cho nên mới phải hiện thân ngăn trở vậy.
Chỉ có điều, cảm giác nhạy bén của Doanh Thừa Phong vẫn lớn hơn ngoài dự liệu của ông
Ông ta vừa mới rời khỏi phòng chưa đầy vài bước thì đã bị Doanh Thừa Phong phát hiện ra tung tích rồi. Nhưng cho dù như vậy, ông ta cũng sẽ không để mặc tên tiểu tử này rời khỏi đây được.
Doanh Thừa Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, nói - Sư tổ, đệ tử đã biết, người lần này hạ lệnh giết hại thôn Tam Hạp chính là Hồ Chính Hấn. Người khác đệ tử có thể tạm thời bỏ qua nhưng người này quyết không thể dễ dàng để hắn sống trên đời được.
Ngữ điệu của hắn tuy bình tĩnh nhưng chính vì như vậy cho nên mới trở nên khiến người ta cảm nhận được một loại kiên định không rời, cảm giác không đạt được mục đích thề không buông tha.
Phong Huống sửng sốt, khẽ thở dài một tiếng nói. - Thừa Phong, sau khi tin tức ngươi từ Tháp Truyền Thừa đi ra bị truyền ra ngoài, Hồ gia đã triệu hồi Hồ Chính Hấn về bản gia rồi. Ta hiểu tâm tình của ngươi nhưng quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Ngươi cần gì phải nhất thời vội vàng chứ.
Trong mắt Doanh Thừa Phong chợt hiện ra một chút sắc thái đau khổ, nói - Sư tổ, quân tử báo thù chỉ tranh thủ sớm tối. Mười năm đối với đệ tử mà nói, quá dài rồi.
Phong Huống chậm rãi lắc đầu nói - Thừa Phong, lần này tiến vào ngươi chắc hẳn là đã đạt được một số truyền thừa rồi. Không bằng ngươi lại tu luyện thêm ba năm sau đó đưa thiệp mời nhất quyết sinh tử tới Hồ gia khiêu chiến, ngươi thấy thế nào.
Lão đạo cực kỳ tin tưởng đối với Doanh Thừa Phong, đặc biệt là lần này có thể ở lại trong Tháp Truyền Thừa bốn tháng mà ra, kẻ ngốc cũng biết rằng hắn nhất định là có thu hoạch rồi
Cho nên Phong Huống mới đề nghị để Doanh Thừa Phong chịu khổ tu luyện thêm ba năm nữa lại tới tìm Hồ Chính Hấn quyết đấu
Phải biết rằng, bản thân Hồ Chính Hấn là vị cao thủ luyện võ hùng mạnh của cấp Thanh Đồng Cảnh mà Doanh Thừa Phong mới là một kẻ luyện võ vừa mới đột phá của Hắc Thiết Cảnh, thực lực của hai người chênh lệch quá nhiều.
Phong Huống cho rằng trong vòng 3 năm ngắn ngủi thì có thể vượt qua Hồ Chính Hấn đã là ký thác kỳ vọng lớn nhất đối với Doanh Thừa Phong rồi.
Thế mà Doanh Thừa Phong lại không chút do dự lắc đầu nói. - Đa tạ ý tốt của Sư tổ, nhưng đệ tử cho rằng, hiện tại đã đủ rồi.
Trên người của hắn đột nhiên xuất ra một luồng sát khí nồng nặc tràn ngập khắp nơi. Hồ Chính Hấn ra lệnh một tiếng, toàn bộ thôn Tam Hạp bị diệt sạch. Nếu chỉ giết mình y thì như thế nào có thể tiêu tan mối hận trong lòng của Doanh Thừa Phong
Phong Huống tức giận hừ một tiếng, ông trầm mặt nói. - Tiểu tử thối, trước mặt lão phu còn dám nói ngông cuồng. Hừ, lão phu nói cho ngươi biết, trước khi không được lão phu cho phép, ngươi đừng mong chạy ra khỏi Phong phủ một bước.
Trên mặt Doanh Thừa Phong thoáng hiện ra một tia do dự, nói - Sư tổ, đệ tử cần làm thế nào, mới có thể rời khỏi đây được.
Phong Huống trừng hai mắt nói. - Trừ phi ngươi có thể vượt qua cửa ải của lão phu, nếu không nói gì đều vô dụng cả.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng lên, nói - Sư tổ, đệ tử chỉ cần có thể vượt qua tay của người, người nhất định để cho đệ tử đi sao?
Phong Huống lúc đầu ngẩn người ra, sau đó cười lạnh nói - Đúng vậy, nhưng ngươi muốn chạy thoát khỏi tay lão phu thì ngươi vẫn phải ngoan ngoãn khổ tu mười
Lời của ông đột nhiên dừng một chút vì một luồng ánh sáng bỗng nhiên từ trên người Doanh Thừa Phong phát kích ra.
Tốc độ của luồng ánh sáng này rất nhanh, quả thật khó mà tưởng tượng. Dường như ngay thời khắc sáng lên đó thì lập tức đã tới phía dưới mí mắt của Phong Huống rồi.
Trong lòng Phong Huống kinh hãi nhưng ông dù sao cũng là một vị cao thủ lừng danh đỉnh cao cấp Bạch Ngân Cảnh, trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cánh tay vung lên, một cây trường kiếm đã như luồng điện xuất hiện trong tay đồng thời nhắm trúng luồng ánh sáng kia đánh xuống rồi.
Nhưng sắc mặt của ông lập tức biến đổi vì ông đột ngột phát hiện thanh kiếm này đã đâm vô ích bởi đạo ánh sáng kia không biết lúc nào đã biến mất rồi
Ánh sáng chợt tắt, Hàn băng trường kiếm liền xuất hiện trong tay Doanh Thừa Phong
Hắn hướng về Phong Huống hành lễ nói - Sư tổ, đắc tội rồi.
Phong Huống vẻ mặt kinh hãi, dường như còn chưa tỉnh lại từ cơn giật mình vừa rồi
Một lát sau, trên mặt ông cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười khổ não nói. - Làm sao có thể, cho dù ngươi là Linh Vũ giả lại làm sao có thể nhanh như vậy được?
Doanh Thừa Phong cúi thấp đầu xuống nói. - Đây là thuộc loại tuyệt học bí mật của người luyện võ mà đệ tử may mắn gặp được khi ở Tháp Truyền Thừa.
- Tốt. Phong Huống hít một hơi thật sâu nói - Thực lực của ngươi quả thực có thể rời đi nhưng cái này còn chưa đủ.
Doanh Thừa Phong giật mình, hỏi - Vì sao ạ?
- Bên trong Thái Hồ, cao thủ Hồ gia như mây. Ngươi một mình đi sợ là có chết mà không có sống rồi
Doanh Thừa Phong không nén được cười nói. - Sư tổ yên tâm, đệ tử sớm đã có chuẩn bị rồi, ngay cả khi không địch được nhưng nếu muốn chạy trốn tuyệt đối không có người nào ngăn cản được.
Phong Huống lãnh đạm nói - Làm cho ta xem.
Doanh Thừa Phong khom người thật sâu nói - Sư tổ, đệ tử cáo từ
Vừa dứt lời, trên người hắn lại phát sáng lên
Vẫn là đạo ánh sáng mới tạo ra kia, vẫn là tốc độ khiến ma quỷ khiếp sợ như thế nhưng không giống là sau luồng ánh sáng xẹt qua này lập tức thân hình Doanh Thừa Phong biến mất không nhìn thấy nữa, dường như người hắn đã biến thành luồng ánh sáng đó, tốc độ không gì so sánh nổi mà rời đi.
Ánh mắt của Phong Huống từ từ trợn tròn, thân hình đứng thẳng bất động, thoáng run rẩy một chút như thế.
Theo sau, một đạo âm thanh xé vải từ sau thân hình ông vang lên. Chổ sau lưng ông lộ ra một vết nứt nho nhỏ.
- Ai ya, Tháp Truyền Thừa thật đáng sợ
Bỗng nhiên, một luồng thở dài từ một góc nhỏ nào đó nhè nhẹ vang lên
Phong Huống đột nhiên xoay người, lớn tiếng quát - Ai, ra mau.
Một luồng ánh sáng vụt qua trong hư không, tốc độ cực kỳ nhanh đã đạt tới trình độ khiến người ta khó mà hình dung.
Mà quan trọng là, luồng ánh sáng này dường như là thông linh bình thường, đi lại trong phòng nhưng lại trước sau đều không đụng chạm tới bất kỳ vật phẩm gì.
Nhanh, rất nhanh
Đây là cảm xúc duy nhất lúc này của Doanh Thừa Phong
Từ nơi hồn phách đó của Tháp Truyền Thừa kế thừa tới cách tu luyện của linh võ, quả nhiên là một loại bí pháp hùng mạnh tới cực điểm.
Khi hắn ở trong Tháp Truyền Thừa thì đã tu luyện thành công phương pháp này, nhưng đáng tiếc là lúc đó hắn vốn đối diện với kẻ địch lại là Văn Tinh vô cùng hùng mạnh.
Vị cao thủ Bạch Ngân Cảnh thần bí này, thực lực bản thân sâu đến khó lường, thậm chí ngay cả bức xạ của ác long đều có thể tạm thời bị cầm cố rồi
Cho nên, bộ Đoạn Tầng Điệp Gia Bí Pháp này tuy uy năng vô cùng nhưng vẫn là không có cách nào tạo thành tổn thương gì đối với Văn Tinh
Nhưng Doanh Thừa Phong tin tưởng, nếu đổi một cao thủ Bạch Ngân Cảnh thông thường, khi đối diện linh võ thần binh của hắn khẳng định sẽ luống cuống chân tay, thậm chí là bị hắn giết chết rồi.
Đây không chỉ là vì duyên cớ của tu vi chân khí tự thân vượt rất xa sức mạnh hùng hậu của lực lượng tinh thần của hắn, càng quan trọng hơn là tước vị vô địch Đồng giai (vô địch trong những kẻ cùng cấp bậc) của Linh Vũ giả kia không phải là tự nhiên mà có được.
Đặc biệt là sau khi thi triển ra Đoạn Tầng Điệp Gia Bí Pháp, uy năng này đã có thể đủ cho hắn khiêu chiến vượt cấp rồi.
Âm thanh mạnh mẽ phá thiên không kia đang vù vù vang bên tai, ngay cả ánh mắt của Doanh Thừa Phong đều không có cách nào vồ bắt được tung tích của kiếm bay. Duy chỉ có lực lượng tinh thần của hắn mới có thể đủ khống chế được tất cả, khiến uy năng thần kiếm này phát huy đến cực điểm
Một lúc sau, lông mày của hắn lại nhíu lên, Hàn băng kiếm đã yên tĩnh nhẹ nhàng rơi vào trong tay hắn.
Thở một hơi thật dài, Doanh Thừa Phong mới tỏ ra thật sự hài lòng đối với bản thân
Sau khi chân khí đạt được sự đột phá, lực lượng tinh thần của hắn giống như đạt được lợi ích không ít, hướng về phía trước tiến thêm một bước. Tuy mức độ tiến bộ này không đủ có thể khiến hắn đột phá tới cấp cao nhất nhưng lại đã là không có chút kém cỏi hơn so với linh sư đỉnh cao Thanh Đồng Cảnh rồi.
Đám người Phong Huống tuy sớm biết lực lượng tinh thần của hắn hùng mạnh hơn rất nhiều so với linh sư thông thường nhưng lại sao cũng không ngờ tới, khi chân khí vừa mới thăng lên cấp võ sư thì hắn đã có lực lượng tinh thần của cấp linh sư Thanh Đồng Cảnh đỉnh cao rồi
Sự chênh lệch linh thể này, người bình thường tuyệt đối là khó mà tưởng tượng được.
Nhưng cũng chính vì sự chênh lệch rất lớn giữa linh thể cho nên chân khí của Doanh Thừa Phong sau khi đột phá cũng không đủ khiến lực lượng tinh thần cũng theo đó mà đột phá được, chỉ là sau khi nhảy lên đỉnh cao cấp này thì tiếp tục dừng lại rồi.
Nhưng có được uy năng như vậy, Doanh Thừa Phong đã là tương đối thỏa mãn rồi.
Hắn tĩnh tâm trở lại, liền lưu lại trong thư phòng một phong thư, sau cùng nhẹ nhàng mở cửa sổ, giữa thân hình chớp động đã là giống như ma quỷ lướt nhẹ tới trong vườn.
Khí Đạo tông chính là một trong những môn phái lớn đương thời, phòng bị trong tông môn hết sức nghiêm ngặt.
Đường đường Phong phủ lại càng ngoài lỏng trong chặt, căn bản thì không có khả năng mặc cho người ta tự do đi lại được
Nhưng sau khi Doanh Thừa Phong đội lên đồ trang sức, hết thảy mọi thứ đều không thể cản được sự dò xét từ lực lượng tinh thần của hắn rồi
Hai chân nhẹ nhẹ bước xuống mặt đất, thân hình của hắn hóa thành một luồng khói đen, âm thầm dọc góc vách tường hướng đến cửa sau mà đi.
Thế nhưng khi hắn đi qua hai sân viện, lại đột nhiên dừng bước, hơn nữa trên mặt nổi lên một nụ cười khổ não.
Chậm rãi xoay người, hắn hướng đến một hướng, khom người thật sâu, nói - Đệ tử bái kiến sư tổ
- Lại có thể phát giác ra hành tung của lão phu, chuyến vào Tháp Truyền Thừa của ngươi lần này không uổng phí rồi
Một bóng người chậm rãi bước ra, chính là Phong Huống sư tổ - chủ nhân của phủ đệ này
Vừa hữu ý vừa vô ý ánh mắt của Doanh Thừa Phong nhìn tới một hướng khác lại lần nữa đảo qua một vòng, sau đó thu hồi ánh mắt, nói.
- Sư tổ, trời đã tối, ngài sao không an nghỉ đi ạ.
Phong Huống hừ nhẹ một tiếng, nói - Tên tiểu tử ngươi thành thật khai báo, muốn đi đâu?
Doanh Thừa Phong cười ha ha nói. - Đệ tử muốn đến Tàng Thư Các xem xem.
- Tàng Thư Các. Phong Huống vẻ mặt không tin. Ánh mắt của ông quét trên người Doanh Thừa Phong hồi lâu, nói - Bế quan mấy ngày đã đột phá cảnh giới, thăng lên cấp võ sư, rất tốt.
Doanh Thừa Phong vội vàng khom người, nói - Đa tạ Sư tổ đã khen
- Hừ, mới chỉ là cấp võ sư thì đã có thể biểu thị cái gì Sắc mặt Phong Huống cau có nói. - Tên tiểu tử ngươi bây giờ muốn đi phục thù, thật là không biết suy xét
Doanh Thừa Phong ánh mắt chùng xuống nhưng lại không tiếp tục tranh luận mà là thừa nhận rồi.
Nhìn tới thái độ của hắn, trong lòng Phong Huống càng tức giận, nói - Tên tiểu tử thối ngươi vừa mới thăng lên cấp võ sư thì tự cho rằng rất giỏi rồi hả? Ta nhổ vào. Lão phu là cao thủ Bạch Ngân Cảnh đều không dám một mình tới Thái Hồ chịu chết, ngươi dựa vào cái gì mà đi báo thù chứ.
Khi Doanh Thừa Phong đột phá, chân khí bản thân với lực lượng bên ngoài tương dung, một cách tự nhiên đưa tới sự biến đổi của một lực lượng thần bí nào đó. Tuy thời gian của loại biến đổi này không dài nhưng đối với kinh nghiệm phong phú, hơn nữa thời khắc Phong Huống đang chú ý tới hậu viên mà nói, ông ta lập tức đã biết Doanh Thừa Phong đã đột phá thuận lợi rồi.
Nhưng khi ông ngồi đợi trong phòng hồi lâu, không đợi được tên tiểu tử này đến thỉnh an do đó lập tức hiểu rõ trong lòng hắn đang tính toán gì, cho nên mới phải hiện thân ngăn trở vậy.
Chỉ có điều, cảm giác nhạy bén của Doanh Thừa Phong vẫn lớn hơn ngoài dự liệu của ông
Ông ta vừa mới rời khỏi phòng chưa đầy vài bước thì đã bị Doanh Thừa Phong phát hiện ra tung tích rồi. Nhưng cho dù như vậy, ông ta cũng sẽ không để mặc tên tiểu tử này rời khỏi đây được.
Doanh Thừa Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, nói - Sư tổ, đệ tử đã biết, người lần này hạ lệnh giết hại thôn Tam Hạp chính là Hồ Chính Hấn. Người khác đệ tử có thể tạm thời bỏ qua nhưng người này quyết không thể dễ dàng để hắn sống trên đời được.
Ngữ điệu của hắn tuy bình tĩnh nhưng chính vì như vậy cho nên mới trở nên khiến người ta cảm nhận được một loại kiên định không rời, cảm giác không đạt được mục đích thề không buông tha.
Phong Huống sửng sốt, khẽ thở dài một tiếng nói. - Thừa Phong, sau khi tin tức ngươi từ Tháp Truyền Thừa đi ra bị truyền ra ngoài, Hồ gia đã triệu hồi Hồ Chính Hấn về bản gia rồi. Ta hiểu tâm tình của ngươi nhưng quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Ngươi cần gì phải nhất thời vội vàng chứ.
Trong mắt Doanh Thừa Phong chợt hiện ra một chút sắc thái đau khổ, nói - Sư tổ, quân tử báo thù chỉ tranh thủ sớm tối. Mười năm đối với đệ tử mà nói, quá dài rồi.
Phong Huống chậm rãi lắc đầu nói - Thừa Phong, lần này tiến vào ngươi chắc hẳn là đã đạt được một số truyền thừa rồi. Không bằng ngươi lại tu luyện thêm ba năm sau đó đưa thiệp mời nhất quyết sinh tử tới Hồ gia khiêu chiến, ngươi thấy thế nào.
Lão đạo cực kỳ tin tưởng đối với Doanh Thừa Phong, đặc biệt là lần này có thể ở lại trong Tháp Truyền Thừa bốn tháng mà ra, kẻ ngốc cũng biết rằng hắn nhất định là có thu hoạch rồi
Cho nên Phong Huống mới đề nghị để Doanh Thừa Phong chịu khổ tu luyện thêm ba năm nữa lại tới tìm Hồ Chính Hấn quyết đấu
Phải biết rằng, bản thân Hồ Chính Hấn là vị cao thủ luyện võ hùng mạnh của cấp Thanh Đồng Cảnh mà Doanh Thừa Phong mới là một kẻ luyện võ vừa mới đột phá của Hắc Thiết Cảnh, thực lực của hai người chênh lệch quá nhiều.
Phong Huống cho rằng trong vòng 3 năm ngắn ngủi thì có thể vượt qua Hồ Chính Hấn đã là ký thác kỳ vọng lớn nhất đối với Doanh Thừa Phong rồi.
Thế mà Doanh Thừa Phong lại không chút do dự lắc đầu nói. - Đa tạ ý tốt của Sư tổ, nhưng đệ tử cho rằng, hiện tại đã đủ rồi.
Trên người của hắn đột nhiên xuất ra một luồng sát khí nồng nặc tràn ngập khắp nơi. Hồ Chính Hấn ra lệnh một tiếng, toàn bộ thôn Tam Hạp bị diệt sạch. Nếu chỉ giết mình y thì như thế nào có thể tiêu tan mối hận trong lòng của Doanh Thừa Phong
Phong Huống tức giận hừ một tiếng, ông trầm mặt nói. - Tiểu tử thối, trước mặt lão phu còn dám nói ngông cuồng. Hừ, lão phu nói cho ngươi biết, trước khi không được lão phu cho phép, ngươi đừng mong chạy ra khỏi Phong phủ một bước.
Trên mặt Doanh Thừa Phong thoáng hiện ra một tia do dự, nói - Sư tổ, đệ tử cần làm thế nào, mới có thể rời khỏi đây được.
Phong Huống trừng hai mắt nói. - Trừ phi ngươi có thể vượt qua cửa ải của lão phu, nếu không nói gì đều vô dụng cả.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng lên, nói - Sư tổ, đệ tử chỉ cần có thể vượt qua tay của người, người nhất định để cho đệ tử đi sao?
Phong Huống lúc đầu ngẩn người ra, sau đó cười lạnh nói - Đúng vậy, nhưng ngươi muốn chạy thoát khỏi tay lão phu thì ngươi vẫn phải ngoan ngoãn khổ tu mười
Lời của ông đột nhiên dừng một chút vì một luồng ánh sáng bỗng nhiên từ trên người Doanh Thừa Phong phát kích ra.
Tốc độ của luồng ánh sáng này rất nhanh, quả thật khó mà tưởng tượng. Dường như ngay thời khắc sáng lên đó thì lập tức đã tới phía dưới mí mắt của Phong Huống rồi.
Trong lòng Phong Huống kinh hãi nhưng ông dù sao cũng là một vị cao thủ lừng danh đỉnh cao cấp Bạch Ngân Cảnh, trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cánh tay vung lên, một cây trường kiếm đã như luồng điện xuất hiện trong tay đồng thời nhắm trúng luồng ánh sáng kia đánh xuống rồi.
Nhưng sắc mặt của ông lập tức biến đổi vì ông đột ngột phát hiện thanh kiếm này đã đâm vô ích bởi đạo ánh sáng kia không biết lúc nào đã biến mất rồi
Ánh sáng chợt tắt, Hàn băng trường kiếm liền xuất hiện trong tay Doanh Thừa Phong
Hắn hướng về Phong Huống hành lễ nói - Sư tổ, đắc tội rồi.
Phong Huống vẻ mặt kinh hãi, dường như còn chưa tỉnh lại từ cơn giật mình vừa rồi
Một lát sau, trên mặt ông cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười khổ não nói. - Làm sao có thể, cho dù ngươi là Linh Vũ giả lại làm sao có thể nhanh như vậy được?
Doanh Thừa Phong cúi thấp đầu xuống nói. - Đây là thuộc loại tuyệt học bí mật của người luyện võ mà đệ tử may mắn gặp được khi ở Tháp Truyền Thừa.
- Tốt. Phong Huống hít một hơi thật sâu nói - Thực lực của ngươi quả thực có thể rời đi nhưng cái này còn chưa đủ.
Doanh Thừa Phong giật mình, hỏi - Vì sao ạ?
- Bên trong Thái Hồ, cao thủ Hồ gia như mây. Ngươi một mình đi sợ là có chết mà không có sống rồi
Doanh Thừa Phong không nén được cười nói. - Sư tổ yên tâm, đệ tử sớm đã có chuẩn bị rồi, ngay cả khi không địch được nhưng nếu muốn chạy trốn tuyệt đối không có người nào ngăn cản được.
Phong Huống lãnh đạm nói - Làm cho ta xem.
Doanh Thừa Phong khom người thật sâu nói - Sư tổ, đệ tử cáo từ
Vừa dứt lời, trên người hắn lại phát sáng lên
Vẫn là đạo ánh sáng mới tạo ra kia, vẫn là tốc độ khiến ma quỷ khiếp sợ như thế nhưng không giống là sau luồng ánh sáng xẹt qua này lập tức thân hình Doanh Thừa Phong biến mất không nhìn thấy nữa, dường như người hắn đã biến thành luồng ánh sáng đó, tốc độ không gì so sánh nổi mà rời đi.
Ánh mắt của Phong Huống từ từ trợn tròn, thân hình đứng thẳng bất động, thoáng run rẩy một chút như thế.
Theo sau, một đạo âm thanh xé vải từ sau thân hình ông vang lên. Chổ sau lưng ông lộ ra một vết nứt nho nhỏ.
- Ai ya, Tháp Truyền Thừa thật đáng sợ
Bỗng nhiên, một luồng thở dài từ một góc nhỏ nào đó nhè nhẹ vang lên
Phong Huống đột nhiên xoay người, lớn tiếng quát - Ai, ra mau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.