Chương 7: Khoa giận thật rồi!
Mặc Thiên Song
13/11/2022
Hôm nay quả là một buổi sáng tuyệt vời, những ánh nắng ấm áp soi sáng
toàn thành phố, sưởi ấm từng con người đang tất bật chuẩn bị cho một
ngày mới bắt đầu.
Tôi, Mai và Phượng đã có mặt đầy đủ tại lớp. 7 giờ là bắt đầu học và mặc dù bây giờ cũng chỉ là 6h20 nhưng lớp tôi cũng đã đến gần đông đủ rồi, vì sao lớp tôi lại đến sớm như vậy? Là để tám chuyện với báo đời ấy. Lớp tôi - động của những đứa con của thần biển hay còn gọi cách khác là động báo đời ấy.
Lớp tôi không báo giáo viên nhiều, chỉ chủ yếu báo với mấy đứa trong lớp và những đứa bạn cùng trang lứa thôi chứ lớp tôi không có gan to đến nỗi mà liên tục báo giáo viên cả (báo quá có khi bị ăn kiểm điểm thì coi như xong đời).
Lớp tôi có sĩ số là 48 và bây giờ tính ra là ba mươi mấy đứa đã có mặt, những con người còn lại chắc là còn đang ngủ hoặc là nhâm nhi buổi sáng đây mà.
Tôi bước vào lớp thì đã thấy Mai và Phượng ngồi chờ mình. Tôi lại chỗ của mình rồi để cặp một cách "nhẹ nhàng" xuống ghế.
"Hai con người kia chưa tới à?"
"Chưa" - Mai và Phượng đồng thanh.
"Từ nãy giờ có thằng nào báo thằng nào chưa thế?"
"Chưa, còn đang rất yên bình đấy" - Mai cười.
"Tao nghĩ là sẽ không được lâu đâu" - Phượng đáp.
Vừa mới nói xong thì có một chiếc giày Shondo "bay" tới rồi "hạ cánh" một cách "nhẹ nhàng" vào mặt lớp phó lao động lớp tôi. Wow... Miệng của con Phượng nó linh thế. Đáng lẽ ra là tôi sẽ không để ý nhưng đột nhiên có một cuốn sách dày từ phương nào bay tới rồi đập thẳng vào đầu tôi một cái bất ngờ, đau vcl.
Tôi cười nhẹ rồi từ từ cầm cuốn sách dày khoảng hai cuốn tập 200 trang lên, lật qua lật lại. Ồ... có tên này. Đó là cuốn sách từ điển Anh - Việt huyền thoại đấy.
"Hoàng Thái Minh, 9A2.." - Tôi gằn từng chữ.
Hoàng, Thái, Minh! Đây là lần thứ ba nó báo tôi rồi đấy! Lớp phó lao động - Khải cầm chiếc giày Shondo lên rồi nở một nụ cười "vui vẻ", Khải liếc mắt qua tôi. Tất nhiên là tôi hiểu được Khải đang muốn nói gì, thế là hai đứa hùng hổ cầm vật phẩm mà Thái Minh "tặng" sang lớp 9A2 để đáp lại.
May là hôm nay lớp tôi học thể dục nên tôi có thể chạy nhảy hay đấm đá tùy thích tại vì đây là mặc quần chứ đ*o phải mặc váy.
5 phút sau, tôi và Khải bước vào lớp. Những đứa con của thần biển nhìn chúng tôi sau đó thì phì cười ha hả. Đệch, cười cái nịt. Sách dày vl, đau chết bà đây rồi đây này!
Cũng may là Đoàn Vũ Đức Thịnh chưa vào lớp nên không chứng kiến được cảnh vừa nãy, chứ cậu ta mà chứng kiến được thì còn lâu mới xin in4 được.
Tôi và hai đứa còn lại làm theo những gì đã nói hôm qua. Vừa hay lúc chúng tôi đứng ngay cửa lớp thì Thịnh đã vào lớp và đang ngồi đọc sách.
"Cho hỏi, bạn Đức Thịnh có thể ra đây một chút được không?" - Tôi cất giọng.
Thịnh nghe thấy có người nhắc tên mình nhưng không hề để ý cho lắm, có thể là cậu ấy quá quen rồi chăng? Không, tôi nhầm rồi. Có thể là cậu ta đang chần chừ.
"Ê! Minh Châu, 9A1 kìa!" - Một bạn nam đi đến vỗ lưng Thịnh nói nhỏ nhưng căn bản tôi có thể nghe được.
Thịnh nghe xong liền ngước mắt lên nhìn bạn nam ấy rồi quay ra cửa nhìn, cậu ta từ từ tháo tai nghe xuống rồi ra cửa lớp.
"Cậu gọi tớ có chuyện gì?"
"Tớ có thể xin in4 của cậu được không?" - Tôi nói nhanh gọn lẹ, không có vẻ gì là e thẹn.
Thịnh có chút bất ngờ thoáng qua rồi cười tươi với tôi. Tôi gửi lời mời kết bạn đến facebook của cậu ấy và nhanh chóng đã được cậu ấy chấp nhận. Oh wow! Nhanh thế sao? Mai và Phượng cũng đồng loạt gửi lời mời kết bạn đến Thịnh và cũng đã được Thịnh nhanh chóng đồng ý.
"Cảm ơn cậu, tớ về lớp đây!" - Tôi cười tươi.
"Học chăm chỉ nhé!" - Cậu ta cười tươi đáp lại tôi.
Tôi cười không nói gì rồi quay lưng bước vào lớp. Theo thói quen tôi sẽ ngó xem Khoa và Tuấn đã vào chưa và tôi chỉ thấy một khoảng ghế trống. 6h45 họ mới vào mà bây giờ cũng chỉ mới 6h30 nên tất nhiên là họ chưa vào.
Tôi và hai đứa bạn ung dung mà tám chuyện trên trời dưới đất với những báo thủ trong lớp.
Còn 5 phút nữa vào học nên tôi biết điều mà quay lại bàn của mình. Kì lạ, đã 55 rồi mà hai thằng kia vẫn chưa vào, có phải bọn nó gặp trục trặc gì không? Vừa mới nghĩ tới đó thì hai con người còn lại đã bước vào lớp trước sự hò reo của những nữ sinh lớp bên. Đệch, ồn vl.
"Đợi tao có lâu không?"
"Ai thèm đợi mày? Có những nữ sinh lớp bên đợi mày đấy!"
"Tao không cần họ đợi tao"
Tôi im lặng rồi nhìn ra cửa sổ, trời bắt đầu râm rồi. Mấy phút trước vừa ấm áp, sáng trưng cả ra thế mà bây giờ đã xám xịt như cái mặt của thằng Khoa với thằng Tuấn rồi, thật là hết hiểu nổi. Đã thế con Mai nó còn đưa cái điện thoại của nó ra trước mặt tôi, trên điện thoại là bức ảnh lúc Thịnh đang đọc sách làm cho Khoa càng đen hơn.
"Đẹp ghê ha mày? Good boy là nó phải thế!"
"Ừm, cũng đẹp. Sắp tới tiết rồi, mày về chỗ được rồi đấy."
Mai về chỗ ngồi và... Ôi trời! Tuấn chống cằm mặt đen sì nhìn tôi.
"Thịnh đẹp thế cơ à?"
"Ừ, đẹp thiệt"
Tôi đếch hiểu tại sao bây giờ mặt Tuấn căng vl mà tôi vẫn còn tâm trạng để chọc nó, máu chọc ăn sâu vào não rồi chăng?
"Mày cần MỖI NGÀY ngắm cậu ta không? Tao cho mày qua kia ngắm" - Tuấn gằng từng chữ với một nụ cười không mấy thiện cảm.
Ôi cha mẹ ơi, bây giờ tôi đã biết sợ rồi. Mặc dù đã biết sợ nhưng tôi vẫn cứ muốn chọc là sao nhỉ? Nhưng vì bảo toàn mạng sống yếu ớt đang ở trong tầm tay của một con sói thì tốt nhất là tôi nên chiều theo và không nên chọc nữa thì hơn. . Truyện Quan Trường
"Không" - Tôi vừa nói vừa mở sách.
"Nếu tao nói tao cần thì mày định lằm gì tao?" - Tôi chống cằm cười.
Thôi chết, cái miệng hư hỏng này! Đúng lúc tôi vừa nhận ra vấn đề và cũng đã hối hận nhưng đã quá trễ rồi. Mặt con sói bên cạnh càng ngày càng đen, vừa nãy nó còn nở một nụ cười ác nhưng bây giờ đến đến một cái cong môi thôi cũng không có.
Tôi từ từ bước ra khỏi chỗ ngồi, định xin lớp trưởng đi giặt khăn lau bảng để tránh đối diện với bộ dạng của Tuấn thì trước mắt tôi xuất hiện bóng lưng của một con sói và con sói đó đang nắm chặt cổ tay tôi.
"Nếu vậy thì để tao lôi mày qua bên 6A2 học cho mày ngắm thỏa thích" - Tuấn vừa nói vừa kéo mạnh tay tôi.
Mô Phật! Tôi ngu đần quá mà, cái miệng hại cái thân.
"T... Từ từ đã! Tao nói là nếu thôi mà! L... Là nếu thôi. Tao ở đ... đây học v... vui hơn. Thịnh..." - Tôi hơi nhăn mặt lắp bắp.
"Hửm?" - Tuấn liếc tôi.
"Th... Thịnh... Kh... không đẹp b... bằng mày!"
Vừa mới nhận ra cái miệng của mình đã lỡ lời thì tôi cũng nhanh tay lấy tay bịt miệng lại nhưng tiếc là đã quá trễ rồi. Tôi không mê trai nhé! Thịnh đẹp bằng Tuấn hay không thì... Ok, tôi thừa nhận là Thịnh không đẹp bằng Tuấn nhưng không có nghĩa là tôi mê Tuấn nhé!
Mọi sự việc nãy giờ thì đã được các camera chạy bằng cơm ghi lại nên cái câu lỡ lời của tôi lúc nãy cũng không phải là ngoại lệ.
Kì lạ, Tuấn nãy giờ cứ im lặng nhưng vẻ mặt thì có chút bất ngờ thoáng qua nhưng mà không dễ phát hiện.
Ba đứa nào đó nãy giờ thì cứ bất ngờ mà nhìn cái cảnh tượng trước mắt mà không hề giải vây giúp tôi. Bạn thân vậy đấy! Bọn mày có phải là bạn thân tao không vậy?
Khoa thì nãy giờ chỉ nhìn hai đứa bọn tôi, không hề có biểu hiện muốn giải vây. Đã vậy, vừa nãy tôi cũng đã thấy Khoa còn nhếch nhẹ khóe môi lên cười nữa. Đúng rồi ha, tôi quên mất. Khoa chắc chắn là bên thằng Tuấn rồi, làm gì mà nó giúp cho tôi được.
"Mày nói gì?"
"T... Tao có nói gì đâu! Mày quên đi!"
"Mày có chắc là không nói gì không?"
"Ai biết, à nhầm, chắc! Chắc!"
"Mày nói dối tệ thật đấy" - Tuấn nhếch nhẹ khóe môi lên cười rồi đi về chỗ ngồi.
Tôi cũng không có ý định đi trốn nữa mà về chỗ ngồi luôn.
Đó là khu vực của tôi và Tuấn còn khu vực còn lại thì...
"Ê Khoa! Hôm nay mày có tập bóng rổ đúng không?" - Mai hỏi
"Ừm"
"Chút nữa mày mua giùm tao một hộp Milo nhá?"
"Ừm"
"Tiết thể dục là tiết mấy?"
"Tiết 2 và 3"
"Hôm nay bàn mình với bàn Châu trực ấy, chút nữa mày lên lau bảng ha?"
"Ừm"
....
Mỗi câu hỏi của Mai đều bị Khoa đáp một cách cực kì, cực kì ngắn gọn, không thêm không bớt, trả lời đúng câu hỏi. Khoa vẫn không nhìn Mai một miếng mà vẫn chăm chú vừa chống cằm vừa đọc sách.
Mai có vẻ không đủ kiên nhẫn và đã nhận ra được gì đó nên nhẹ nhàng lay người Khoa.
"Này, mày giận tao à?"
"..."
"Đúng không?"
"..."
Đáp lại Mai là một sự im lặng từ phía người kế bên.
"Mày giận gì tao thì nói đi, xin mày đấy! Đừng im lặng như vậy chứ"
"..." - Vẫn là một sự im lặng của người con trai ấy.
"Tao sợ mày im lặng lắm đấy! Tao từng nói với mày là tao cực kì sợ mọi người trong nhóm im lặng lắm mà, nhất là... là... m... mày ấy"
Khoa nghe xong thì cuối cùng cũng nhìn qua Mai. Ánh mắt của Khoa giống như là một cây kim đâm vào người Mai. Đến tôi còn cảm nhận được.
Khoa nắm chặt tay thành nắm đấm rồi thả lỏng ra. Tuấn chắc chắn đã theo dõi hết sự việc nhưng cũng không nói gì cho tôi nghe cả, tức nha!
"Mày giận tao việc gì à? Đúng không?"
"Ừm" - Khoa nhẹ nhàng đóng quyển sách lại rồi thở dài, có vẻ là nó đã nhịn rất lâu ấy.
Mai chần chừ một lúc rồi hỏi tiếp bởi vì đơn giản là Mai không thích một ai trong nhóm giận hết, cái bầu không khí lúc giận thì rất ngột ngạt mà, phải không?
Tôi quay qua nhìn Tuấn. Đệch, chắc chắn là bọn này có kế hoạch trước. Giữa cái tình cảnh một người giận một người trong nhóm mà thằng Tuấn nó còn ung dung quay đầu ra cửa sổ ngắm cái bầu trời đang xám xịt như cái mặt khốn nạn của nó với Khoa ấy.
"Mày không giải vây giúp à?" - Tôi đập tay mạnh lên vai nó
"Đó là chuyện của bọn nó, bọn nó tự giải quyết được." - Tuấn ung dung trả lời
Mày đúng là đồ khốn nạn Tuấn à, cả Khoa nữa. Cả hai đều khốn nạn như nhau. Có thể là bọn nó đã có kế hoạch từ trước rồi chăng? Tuấn nhếch nhẹ khóe môi lên cười. Nụ cười đầy ẩn ý nhìn Khoa. Tôi không thể nhầm được, cái bộ dạng nhếch môi lên cười của nó y chang bộ dạng lúc thằng Khoa cười vừa nãy.
"Để Mai tự xử lý đi, Khoa giận chắc cũng không lâu đâu"
"Cái đó là chắc chứ có phải chắc chắn đâu?"
"Ai biết"
Thằng quỷ! Mày là đồ khốn nạn Tuấn à!
"Mai sau mày mà cưới vợ về chắc mày cũng khốn nạn với vợ mày luôn ấy!"
"Ừm" - Tuấn cười
"Đồ máu lạnh"
"Nhưng vợ tương lai của tao là ai thì tao cũng đủ biết rồi. Cô ấy cũng là một người có tính khí không kém cạnh tao đâu nhé!"
Gì cơ? Mày biết rồi á? Thôi thôi ông ơi, bớt chém gió. Đã thế mà còn nói là "tính khí không kém cạnh" à? Chắc Tuấn với vợ nó sẽ là một cặp không phải dạng vừa đây. Nhưng dù sao cũng là chém gió nên tôi chỉ lườm nhẹ nó rồi quay qua theo dõi tiếp sự việc.
Mai quay qua đưa cho tôi một mẩu giấy với ánh mắt cầu cứu, thằng Tuấn giật lấy mẩu giấy trên tay tôi rồi đọc, tôi không từ chối hay tức giận gì cả mà chồm qua đọc chung. Bây giờ mà dám từ chối hay tức giận chọc tức nó thì sẽ không được may mắn như cái lần vừa nãy nữa.
Tôi đọc nội dung của tờ giấy xong mà nửa khóc nửa cười, Tuấn thì chỉ cười nhẹ, một nụ cười ẩn ý. Nó và Khoa âm mưu việc gì đây mà.
Tờ giấy có nội dung với dòng chữ viết vội.
"Khoa giận thật rồi mày ơiiii!"
Tôi, Mai và Phượng đã có mặt đầy đủ tại lớp. 7 giờ là bắt đầu học và mặc dù bây giờ cũng chỉ là 6h20 nhưng lớp tôi cũng đã đến gần đông đủ rồi, vì sao lớp tôi lại đến sớm như vậy? Là để tám chuyện với báo đời ấy. Lớp tôi - động của những đứa con của thần biển hay còn gọi cách khác là động báo đời ấy.
Lớp tôi không báo giáo viên nhiều, chỉ chủ yếu báo với mấy đứa trong lớp và những đứa bạn cùng trang lứa thôi chứ lớp tôi không có gan to đến nỗi mà liên tục báo giáo viên cả (báo quá có khi bị ăn kiểm điểm thì coi như xong đời).
Lớp tôi có sĩ số là 48 và bây giờ tính ra là ba mươi mấy đứa đã có mặt, những con người còn lại chắc là còn đang ngủ hoặc là nhâm nhi buổi sáng đây mà.
Tôi bước vào lớp thì đã thấy Mai và Phượng ngồi chờ mình. Tôi lại chỗ của mình rồi để cặp một cách "nhẹ nhàng" xuống ghế.
"Hai con người kia chưa tới à?"
"Chưa" - Mai và Phượng đồng thanh.
"Từ nãy giờ có thằng nào báo thằng nào chưa thế?"
"Chưa, còn đang rất yên bình đấy" - Mai cười.
"Tao nghĩ là sẽ không được lâu đâu" - Phượng đáp.
Vừa mới nói xong thì có một chiếc giày Shondo "bay" tới rồi "hạ cánh" một cách "nhẹ nhàng" vào mặt lớp phó lao động lớp tôi. Wow... Miệng của con Phượng nó linh thế. Đáng lẽ ra là tôi sẽ không để ý nhưng đột nhiên có một cuốn sách dày từ phương nào bay tới rồi đập thẳng vào đầu tôi một cái bất ngờ, đau vcl.
Tôi cười nhẹ rồi từ từ cầm cuốn sách dày khoảng hai cuốn tập 200 trang lên, lật qua lật lại. Ồ... có tên này. Đó là cuốn sách từ điển Anh - Việt huyền thoại đấy.
"Hoàng Thái Minh, 9A2.." - Tôi gằn từng chữ.
Hoàng, Thái, Minh! Đây là lần thứ ba nó báo tôi rồi đấy! Lớp phó lao động - Khải cầm chiếc giày Shondo lên rồi nở một nụ cười "vui vẻ", Khải liếc mắt qua tôi. Tất nhiên là tôi hiểu được Khải đang muốn nói gì, thế là hai đứa hùng hổ cầm vật phẩm mà Thái Minh "tặng" sang lớp 9A2 để đáp lại.
May là hôm nay lớp tôi học thể dục nên tôi có thể chạy nhảy hay đấm đá tùy thích tại vì đây là mặc quần chứ đ*o phải mặc váy.
5 phút sau, tôi và Khải bước vào lớp. Những đứa con của thần biển nhìn chúng tôi sau đó thì phì cười ha hả. Đệch, cười cái nịt. Sách dày vl, đau chết bà đây rồi đây này!
Cũng may là Đoàn Vũ Đức Thịnh chưa vào lớp nên không chứng kiến được cảnh vừa nãy, chứ cậu ta mà chứng kiến được thì còn lâu mới xin in4 được.
Tôi và hai đứa còn lại làm theo những gì đã nói hôm qua. Vừa hay lúc chúng tôi đứng ngay cửa lớp thì Thịnh đã vào lớp và đang ngồi đọc sách.
"Cho hỏi, bạn Đức Thịnh có thể ra đây một chút được không?" - Tôi cất giọng.
Thịnh nghe thấy có người nhắc tên mình nhưng không hề để ý cho lắm, có thể là cậu ấy quá quen rồi chăng? Không, tôi nhầm rồi. Có thể là cậu ta đang chần chừ.
"Ê! Minh Châu, 9A1 kìa!" - Một bạn nam đi đến vỗ lưng Thịnh nói nhỏ nhưng căn bản tôi có thể nghe được.
Thịnh nghe xong liền ngước mắt lên nhìn bạn nam ấy rồi quay ra cửa nhìn, cậu ta từ từ tháo tai nghe xuống rồi ra cửa lớp.
"Cậu gọi tớ có chuyện gì?"
"Tớ có thể xin in4 của cậu được không?" - Tôi nói nhanh gọn lẹ, không có vẻ gì là e thẹn.
Thịnh có chút bất ngờ thoáng qua rồi cười tươi với tôi. Tôi gửi lời mời kết bạn đến facebook của cậu ấy và nhanh chóng đã được cậu ấy chấp nhận. Oh wow! Nhanh thế sao? Mai và Phượng cũng đồng loạt gửi lời mời kết bạn đến Thịnh và cũng đã được Thịnh nhanh chóng đồng ý.
"Cảm ơn cậu, tớ về lớp đây!" - Tôi cười tươi.
"Học chăm chỉ nhé!" - Cậu ta cười tươi đáp lại tôi.
Tôi cười không nói gì rồi quay lưng bước vào lớp. Theo thói quen tôi sẽ ngó xem Khoa và Tuấn đã vào chưa và tôi chỉ thấy một khoảng ghế trống. 6h45 họ mới vào mà bây giờ cũng chỉ mới 6h30 nên tất nhiên là họ chưa vào.
Tôi và hai đứa bạn ung dung mà tám chuyện trên trời dưới đất với những báo thủ trong lớp.
Còn 5 phút nữa vào học nên tôi biết điều mà quay lại bàn của mình. Kì lạ, đã 55 rồi mà hai thằng kia vẫn chưa vào, có phải bọn nó gặp trục trặc gì không? Vừa mới nghĩ tới đó thì hai con người còn lại đã bước vào lớp trước sự hò reo của những nữ sinh lớp bên. Đệch, ồn vl.
"Đợi tao có lâu không?"
"Ai thèm đợi mày? Có những nữ sinh lớp bên đợi mày đấy!"
"Tao không cần họ đợi tao"
Tôi im lặng rồi nhìn ra cửa sổ, trời bắt đầu râm rồi. Mấy phút trước vừa ấm áp, sáng trưng cả ra thế mà bây giờ đã xám xịt như cái mặt của thằng Khoa với thằng Tuấn rồi, thật là hết hiểu nổi. Đã thế con Mai nó còn đưa cái điện thoại của nó ra trước mặt tôi, trên điện thoại là bức ảnh lúc Thịnh đang đọc sách làm cho Khoa càng đen hơn.
"Đẹp ghê ha mày? Good boy là nó phải thế!"
"Ừm, cũng đẹp. Sắp tới tiết rồi, mày về chỗ được rồi đấy."
Mai về chỗ ngồi và... Ôi trời! Tuấn chống cằm mặt đen sì nhìn tôi.
"Thịnh đẹp thế cơ à?"
"Ừ, đẹp thiệt"
Tôi đếch hiểu tại sao bây giờ mặt Tuấn căng vl mà tôi vẫn còn tâm trạng để chọc nó, máu chọc ăn sâu vào não rồi chăng?
"Mày cần MỖI NGÀY ngắm cậu ta không? Tao cho mày qua kia ngắm" - Tuấn gằng từng chữ với một nụ cười không mấy thiện cảm.
Ôi cha mẹ ơi, bây giờ tôi đã biết sợ rồi. Mặc dù đã biết sợ nhưng tôi vẫn cứ muốn chọc là sao nhỉ? Nhưng vì bảo toàn mạng sống yếu ớt đang ở trong tầm tay của một con sói thì tốt nhất là tôi nên chiều theo và không nên chọc nữa thì hơn. . Truyện Quan Trường
"Không" - Tôi vừa nói vừa mở sách.
"Nếu tao nói tao cần thì mày định lằm gì tao?" - Tôi chống cằm cười.
Thôi chết, cái miệng hư hỏng này! Đúng lúc tôi vừa nhận ra vấn đề và cũng đã hối hận nhưng đã quá trễ rồi. Mặt con sói bên cạnh càng ngày càng đen, vừa nãy nó còn nở một nụ cười ác nhưng bây giờ đến đến một cái cong môi thôi cũng không có.
Tôi từ từ bước ra khỏi chỗ ngồi, định xin lớp trưởng đi giặt khăn lau bảng để tránh đối diện với bộ dạng của Tuấn thì trước mắt tôi xuất hiện bóng lưng của một con sói và con sói đó đang nắm chặt cổ tay tôi.
"Nếu vậy thì để tao lôi mày qua bên 6A2 học cho mày ngắm thỏa thích" - Tuấn vừa nói vừa kéo mạnh tay tôi.
Mô Phật! Tôi ngu đần quá mà, cái miệng hại cái thân.
"T... Từ từ đã! Tao nói là nếu thôi mà! L... Là nếu thôi. Tao ở đ... đây học v... vui hơn. Thịnh..." - Tôi hơi nhăn mặt lắp bắp.
"Hửm?" - Tuấn liếc tôi.
"Th... Thịnh... Kh... không đẹp b... bằng mày!"
Vừa mới nhận ra cái miệng của mình đã lỡ lời thì tôi cũng nhanh tay lấy tay bịt miệng lại nhưng tiếc là đã quá trễ rồi. Tôi không mê trai nhé! Thịnh đẹp bằng Tuấn hay không thì... Ok, tôi thừa nhận là Thịnh không đẹp bằng Tuấn nhưng không có nghĩa là tôi mê Tuấn nhé!
Mọi sự việc nãy giờ thì đã được các camera chạy bằng cơm ghi lại nên cái câu lỡ lời của tôi lúc nãy cũng không phải là ngoại lệ.
Kì lạ, Tuấn nãy giờ cứ im lặng nhưng vẻ mặt thì có chút bất ngờ thoáng qua nhưng mà không dễ phát hiện.
Ba đứa nào đó nãy giờ thì cứ bất ngờ mà nhìn cái cảnh tượng trước mắt mà không hề giải vây giúp tôi. Bạn thân vậy đấy! Bọn mày có phải là bạn thân tao không vậy?
Khoa thì nãy giờ chỉ nhìn hai đứa bọn tôi, không hề có biểu hiện muốn giải vây. Đã vậy, vừa nãy tôi cũng đã thấy Khoa còn nhếch nhẹ khóe môi lên cười nữa. Đúng rồi ha, tôi quên mất. Khoa chắc chắn là bên thằng Tuấn rồi, làm gì mà nó giúp cho tôi được.
"Mày nói gì?"
"T... Tao có nói gì đâu! Mày quên đi!"
"Mày có chắc là không nói gì không?"
"Ai biết, à nhầm, chắc! Chắc!"
"Mày nói dối tệ thật đấy" - Tuấn nhếch nhẹ khóe môi lên cười rồi đi về chỗ ngồi.
Tôi cũng không có ý định đi trốn nữa mà về chỗ ngồi luôn.
Đó là khu vực của tôi và Tuấn còn khu vực còn lại thì...
"Ê Khoa! Hôm nay mày có tập bóng rổ đúng không?" - Mai hỏi
"Ừm"
"Chút nữa mày mua giùm tao một hộp Milo nhá?"
"Ừm"
"Tiết thể dục là tiết mấy?"
"Tiết 2 và 3"
"Hôm nay bàn mình với bàn Châu trực ấy, chút nữa mày lên lau bảng ha?"
"Ừm"
....
Mỗi câu hỏi của Mai đều bị Khoa đáp một cách cực kì, cực kì ngắn gọn, không thêm không bớt, trả lời đúng câu hỏi. Khoa vẫn không nhìn Mai một miếng mà vẫn chăm chú vừa chống cằm vừa đọc sách.
Mai có vẻ không đủ kiên nhẫn và đã nhận ra được gì đó nên nhẹ nhàng lay người Khoa.
"Này, mày giận tao à?"
"..."
"Đúng không?"
"..."
Đáp lại Mai là một sự im lặng từ phía người kế bên.
"Mày giận gì tao thì nói đi, xin mày đấy! Đừng im lặng như vậy chứ"
"..." - Vẫn là một sự im lặng của người con trai ấy.
"Tao sợ mày im lặng lắm đấy! Tao từng nói với mày là tao cực kì sợ mọi người trong nhóm im lặng lắm mà, nhất là... là... m... mày ấy"
Khoa nghe xong thì cuối cùng cũng nhìn qua Mai. Ánh mắt của Khoa giống như là một cây kim đâm vào người Mai. Đến tôi còn cảm nhận được.
Khoa nắm chặt tay thành nắm đấm rồi thả lỏng ra. Tuấn chắc chắn đã theo dõi hết sự việc nhưng cũng không nói gì cho tôi nghe cả, tức nha!
"Mày giận tao việc gì à? Đúng không?"
"Ừm" - Khoa nhẹ nhàng đóng quyển sách lại rồi thở dài, có vẻ là nó đã nhịn rất lâu ấy.
Mai chần chừ một lúc rồi hỏi tiếp bởi vì đơn giản là Mai không thích một ai trong nhóm giận hết, cái bầu không khí lúc giận thì rất ngột ngạt mà, phải không?
Tôi quay qua nhìn Tuấn. Đệch, chắc chắn là bọn này có kế hoạch trước. Giữa cái tình cảnh một người giận một người trong nhóm mà thằng Tuấn nó còn ung dung quay đầu ra cửa sổ ngắm cái bầu trời đang xám xịt như cái mặt khốn nạn của nó với Khoa ấy.
"Mày không giải vây giúp à?" - Tôi đập tay mạnh lên vai nó
"Đó là chuyện của bọn nó, bọn nó tự giải quyết được." - Tuấn ung dung trả lời
Mày đúng là đồ khốn nạn Tuấn à, cả Khoa nữa. Cả hai đều khốn nạn như nhau. Có thể là bọn nó đã có kế hoạch từ trước rồi chăng? Tuấn nhếch nhẹ khóe môi lên cười. Nụ cười đầy ẩn ý nhìn Khoa. Tôi không thể nhầm được, cái bộ dạng nhếch môi lên cười của nó y chang bộ dạng lúc thằng Khoa cười vừa nãy.
"Để Mai tự xử lý đi, Khoa giận chắc cũng không lâu đâu"
"Cái đó là chắc chứ có phải chắc chắn đâu?"
"Ai biết"
Thằng quỷ! Mày là đồ khốn nạn Tuấn à!
"Mai sau mày mà cưới vợ về chắc mày cũng khốn nạn với vợ mày luôn ấy!"
"Ừm" - Tuấn cười
"Đồ máu lạnh"
"Nhưng vợ tương lai của tao là ai thì tao cũng đủ biết rồi. Cô ấy cũng là một người có tính khí không kém cạnh tao đâu nhé!"
Gì cơ? Mày biết rồi á? Thôi thôi ông ơi, bớt chém gió. Đã thế mà còn nói là "tính khí không kém cạnh" à? Chắc Tuấn với vợ nó sẽ là một cặp không phải dạng vừa đây. Nhưng dù sao cũng là chém gió nên tôi chỉ lườm nhẹ nó rồi quay qua theo dõi tiếp sự việc.
Mai quay qua đưa cho tôi một mẩu giấy với ánh mắt cầu cứu, thằng Tuấn giật lấy mẩu giấy trên tay tôi rồi đọc, tôi không từ chối hay tức giận gì cả mà chồm qua đọc chung. Bây giờ mà dám từ chối hay tức giận chọc tức nó thì sẽ không được may mắn như cái lần vừa nãy nữa.
Tôi đọc nội dung của tờ giấy xong mà nửa khóc nửa cười, Tuấn thì chỉ cười nhẹ, một nụ cười ẩn ý. Nó và Khoa âm mưu việc gì đây mà.
Tờ giấy có nội dung với dòng chữ viết vội.
"Khoa giận thật rồi mày ơiiii!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.