Chương 6: Sát khí của Đặng Lê Anh Khoa
Mặc Thiên Song
06/10/2022
Tôi thản nhiên đi xuống nhà mà tôi không biết rằng có một người con trai đang ngồi dưới đó chờ tôi.
Do nhà quá tối nên khi vừa bước xuống nhà thì tôi vội chạy lại bật đèn, lỡ xui mà đi không cẩn thận rồi đập này đập kia thì mệt lắm. Khoa, Mai và Phượng thì chạy lại lên phòng lấy điện thoại vì bọn nó quên lấy xuống, trùng hợp ghê nhở, quên mà quên luôn ba đứa cơ đấy.
Tôi quay lại và thấy một thằng khốn nạn đang ngồi trên cái ghế sofa ra vẻ là đang chờ tôi. Ôi wow! Bất ngờ chưa chính tôi.
"Hello!" - "Nó" vẫy tay chào tôi
"Lâu rồi không gặp, mặt mày vẫn láo ch* như thường" - Tôi cười đáp lại câu chào hỏi vu vơ của nó.
Nói "lâu" nhưng thật sự thì tôi và "nó" cũng chỉ mới không gặp được một tuần thôi, nhìn cái tướng "nó" ngồi chễm chệ trên ghế sofa nhà tôi làm tôi muốn nhảy bổ vào mà đánh tới tấp vào mặt "nó" ghê.
"Nó" im lặng rồi vẫy tay chào tạm biệt và đi về nhà. Ủa? Alo? Rồi mày qua nhà tao chỉ thế thôi á? Thôi kệ "nó" luôn đi, trong nguyên đám thì chỉ có tôi, Tuấn, anh hai tôi và cả anh Thắng biết thằng con trai ấy.
Mai, Khôi và cả Phượng đều không biết, nghe có vẻ rất vô lý đấy, là bạn thân của nhau bao nhiêu năm mà không biết người con trai ấy là ai thì có vẻ rất kì lạ nhỉ?
Đơn giản là vì "nó" sống ẩn, à không, không phải sống ẩn mà là rất ít nói chuyện với tôi ở trường. Mặc dù đụng mặt nhau như cơm bữa nhưng cả hai cũng chả nói một câu nào với nhau, thậm chí một từ cũng không nói.
Ngay lúc nó vừa đi thì ba "bé" quỷ nào đó đã lấy điện thoại xong và chạy xuống.
Tuấn thì nãy giờ làm gì? Nó đang nhìn chằm chằm vào tôi, nói đúng hơn là nó đang canh thằng Hoàng.
Hoàng lại gần tôi rồi chào hỏi.
"Ch... Chào Minh Châu. Anh hai mình dẫn theo mình qua nhà bạn chơi mà mình không biết đây là nhà bạn, nếu có làm gì sai sót thì mong bạn nhắc. Ha ha..." - Cậu ta cười rồi liếc mắt qua chỗ khác
"Ừ, mày kh... bạn Lương Minh Hoàng không cần lo đâu. Minh Châu rất dễ tính, nếu có gì sai sót thì một cú đấm vào mồm thôi. Vậy nên mong bạn Lương Minh Hoàng đây tránh xa Châu ra chút không thôi thì mấy cú đấm sẽ vào mồm đấy" - Tuấn cười đe dọa
Ôi cha mẹ ơi, xung quanh Tuấn Võ toàn là sát khí, đã thế nó còn cười một nụ cười man rợ nữa chứ. Tôi là người được nó "bảo kê" mà còn thấy rợn cả người nữa chứ huống chi là đối phương. Khoa thì đứng sau tôi và Tuấn để "bổ trợ" và tỏa ra sát khí nhưng Tuấn vẫn ghê hơn.
Phượng và Mai thì chỉ đứng ngoài rồi dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hoàng.
Trông thoáng chốc tôi thấy vai của Hoàng run nhẹ, không biết là nó sợ hay là nó đang cười đây, sau đó thì nó bình tĩnh mà đáp câu đe dọa của cậu bạn thân tôi.
"Ra là vậy, cảm ơn vì đã nhắc nhở. Nếu người đánh là Minh Châu thì có thể tôi sẽ không nói gì, nhưng người đánh là "ai đó" đây thì tôi không kiêng nể đâu" - Hoàng cười nhưng không phải nụ cười tươi tắn như thường ngày mà là một nụ cười thách thức.
"Ha... Tránh xa nó ra chút" - Tuấn và Khoa đồng thanh với một ánh mắt sắt lạnh
Mai và Phượng nãy giờ đã theo dõi từ trên cầu thang nhìn xuống, mọi cử chỉ và lời nói, bọn nó đã nắm rõ hết. Thật ra thì bọn nó làm vậy cũng không có mục đích gì lớn cả, chủ yếu là coi Hoàng có bản lĩnh như thế nào.
Bọn nó đã từng ra đe dọa Hoàng nhưng tôi ngăn lại nên kể từ đó bọn nó chỉ đứng nhìn, khi nào tức quá thì sẽ ra.
Tôi quay lại nhìn đàn anh, có vẻ là các ảnh chơi hăng say với bật tai nghe max volume hay sao mà nãy giờ không quay lại, vậy thì càng tốt, đỡ phiền phức. Anh Duy và anh Thắng thấy thì tôi không lo nhưng những anh còn lại thì có sao đấy.
Hoàng đi lại ngồi kế bên anh của nó rồi đeo tai nghe vào mà chơi game.
Hai "bé" quỷ xinh đẹp kia cũng từ trên cầu thang mà đi xuống.
"Bản lĩnh đấy" - Mai nói
"Nhưng nếu đứng trước mấy thằng cầm đầu của nhóm ta đây thì vẫn chìm nhe cưng" - Phượng liếc mắt qua Hoàng
Không thể nói là Lương Minh Hoàng cũng rất đẹp trai nhưng mà cái tính nết thì vứt cho ch* ăn rồi. Lúc đầu nhìn vào nó thì tôi còn tưởng là học sinh ngoan hiền cơ, đồng phục ngay ngắn, tóc không vuốt keo, nói chuyện lịch sự, luôn cười tươi làm bao nhiêu bạn nữ mê điếu đổ, học cũng giỏi nhưng mà đó chỉ là bên ngoài. Đúng là không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài mà.
Lúc nó crush tôi thì tôi mới biết nó không giống với vẻ bề ngoài good boy của nó.
Quần áo thì vẫn ngay ngắn, nói chuyện thì chửi tục khá nhiều nhưng tôi không để ý lắm. Trong những vụ bạo lực học đường ở trường tôi thì nó cũng là một trong số những thằng cầm đầu của vụ bạo lực học đường.
Võ của nó thì có thể nói là bằng Khoa nhưng vẫn thua Tuấn. Nhan sắc thì tuyệt vời, body thì cũng... ngon ấy chứ nhưng đứng trước Tuấn là chìm nhe cưng.
Chúng tôi ngồi lại thành một vòng tròn rồi chơi game, không hẳn là chơi game mà là đang "nhận xét" về thằng Hoàng.
"Ê, tao thấy nên trừ khử thằng Hoàng đi. Nhìn nó ngứa mắt vl" - Phượng cắn miếng xoài chua rồi đề nghị
"Kệ nó đi. Nó mà đụng vào Minh Châu nữa thì nó tới số thôi" - Khoa đáp nhẹ nhàng
"Nhưng tao ngứa mắt nó, lúc nó nhìn Châu cứ như là đang muốn ăn ấy" - Mai phản đối câu nói của Tuấn
"..." - Tuấn im lặng
Không thể phủ nhận câu nói của Mai được, vì quả thật lúc nó nhìn tôi thì tôi thật sự thấy kinh tởm với cái ánh mắt của nó.
"Kệ m*e thằng ch* ch*t ấy đi, đừng quan tâm nhiều không thì mỗi ngày mày cứ nghĩ tới nó hoài đấy" - Tôi thản nhiên cắn miếng xoài chua trên tay Phượng rồi đáp lại Mai
"Làm như mày không nghĩ tới nó chắc?" - Mai nhăn mặt nhìn tôi
"Tao còn đ** thèm để ý nó làm cái nịt gì đây này, bà đây vẫn thảnh thơi chơi với bọn mày thôi. Tao còn đ** thèm nghĩ đến nó chứ nói gì là nghĩ tới nó mỗi ngày" - Tôi tiếp tục cắn miếng xoài trên tay Phượng
Quả thật là tôi không thèm để ý đến Hoàng thiệt, mặc dù ở lớp 9A2 kế bên và vẫn đụng mặt nhau như cơm bữa nhưng tôi cũng chả màng để ý nữa là.
Mỗi ngày đi học thì tôi không nghĩ tới nó. Tôi thường nghĩ tới làm cách nào để chọc Tuấn và ghẹo mấy đứa trong nhóm thôi còn Hoàng thì tôi không thèm quan tâm.
Tôi lấy ra thanh Kit Kat vị trà xanh mà hồi chiều người nào đó đưa mà tôi để dành.
"Đm, miếng xoài của tao mà mày ăn như đúng rồi thế?" - Phượng nhăn mặt nhìn tôi
"Thích" - Tôi thản nhiên đáp nó
"C**"
Ôi bạn ơi, đang ăn đấy. Đừng chửi như thế chứ!
"Đừng chửi như thế, đang ăn đấy. Đồ của mày là của tao, ok chưa? Mày là bạn thân của tao cơ đấy" - Tôi tiếp tục cắn miếng xoài trên tay Phượng
"Ơ? Con này là ai? Tôi không quen" - Phượng nhăn mặt
"L**"
"Nãy mày nói Phượng đừng chửi như thế mà bây giờ mày cũng chửi y chang nó luôn. Hay đấy" - Mai nhìn tôi
"Cảm ơn" - Tôi cười
Phượng là bạn thân của tôi từ nhỏ, khoảng năm lớp hai. Còn Khoa và Mai thì cuối năm lớp bảy chúng tôi mới trở thành bạn thân, Mai là đầu năm lớp bảy còn Khoa là cuối năm cơ.
"Ơ thế bọn mày định để thằng Hoàng nó cứ như vậy đi trước mặt Châu à?" - Mai vẫn cứng đầu mà quay lại vấn đề
"Kệ m* nó đi, tao đ*ch quan tâm. Thay vì mày quan tâm đến những kẻ khốn nạn như Lương Minh Hoàng đây thì thay vào đó mày nên để ý đến người ngày đêm chỉ nghĩ đến mày và luôn theo dõi từng cử chỉ hành động của mày đi" - Tôi mở thanh Kit Kat vị trà xanh ra rồi ăn
"Ý mày là nên để ý đến mày và Phượng nhiều hơn đúng không?"
"..."
À ok... Mình rất cảm ơn khi bạn đã nói thế và quả thật là mình và Phượng cũng hay làm như thế nhưng bạn hiểu nhầm ý mình rồi! Tôi và Phượng mặc dù có như thế nhưng không đến nỗi ngày đêm "nhung nhớ" nó đâu.
"Thôi Châu ạ, tao thấy nó ngu quá. Mày đừng có cố gắng quá, để nó tự nhận ra cho rồi luôn đi chứ tình trạng bây giờ tao thấy nó ngu vl ra" - Phượng vỗ nhẹ vai tôi rồi cười bất lực
"Ừ..." - Tôi bất lực nhìn Mai
Ôi Mai ạ, tại sao mày có thể ngu đến thế? Tôi không thể nào mà ngờ được nó có thể ngốc đến thế, một người con trai ở bên cạnh nó mỗi ngày và ngày nào cũng gặp luôn ấy!?
"Ê mày! Sáng nay tao mới thấy một bạn n..." - Mai đánh nhẹ vào tay tôi với cái Phượng
"Khỏi cần nói" - Tôi và Phượng đồng thanh
Mai tia trai rất nhanh, hầu như nó tia vì sự đẹp trai, ga lăng lại còn học giỏi. Một tuần thì tôi nghe nó nói nó thấy khoảng hai đến ba bạn nam khác nhau và có một điều là nó không nhắc trước mặt Tuấn và Khoa. Thế mà hôm nay nó nhắc trước mặt hai người này luôn!? Đã thế mà còn trước mặt thằng Khoa nữa chứ!?
"Cái thằng mới bên lớp 9A3 chứ gì" - Phượng cắn miếng ổi
"Không phải!"
"Ủa? Chứ ai?" - Phượng nhìn Mai ngơ ngác
"Bạn nam mà mày nói ấy, nó đ*ch quan tâm. Mặc dù là cũng có nhan sắc nhưng con Mai nó chê" - Tôi giải thích
"Ơ? Thế thằng quỷ nào?"
Trong trường này trai đẹp thì không thiếu, quan trọng là Nguyễn Huỳnh Ngọc Mai đây có thích không thôi. Mai không phải thấy trai đẹp là mê hết, nó còn phải đánh giá nữa ấy chứ. Kén trai ghê, chưa bằng tôi.
"Cái bạn nam mà l..."
"À! 9A5 đúng không?" - Tôi nghĩ ra rồi đánh nhẹ vào vai Mai
"Không phải nốt!"
Ủa gì vậy bà? Không phải hả? Ơ thế ai nhở? Tôi và Phượng không có hứng thú cho lắm khi mỗi ngày phải để ý xung quanh mình có trai đẹp hay không, có khi bọn tôi đi lướt qua một cậu trai rất đẹp mà còn không biết nữa là.
"Cậu bạn tên Thịnh mà mưới chuyển vào lớp 9A2 năm nay ấy"
"Á đ*"
"Nà ní!? 9A2 á!?" - Phượng bất ngờ
"Ừ. Nhìn khá đẹp trai mà tao còn nghe là học giỏi lắm ấy mày, nói chuyện lịch sự, hiền lành, tốt bụng. Nói chung là good boy chính hiệu ấy!"
Oh wow... Nghe có vẻ thú vị nhể? Good boy à? Oh... Là Đoàn Vũ Đức Thịnh! Nói tới good boy trong lớp 9A2 thì không thể thiếu tới cậu bạn này rồi. Good boy chính hiệu luôn nhé! Không giống như good boy fake "nào đó" đang ở trong nhà tôi đâu.
"Ồ..."
"Thấy sao? Good boy chính hiệu luôn ấy! Mà có cái khó là bạn ấy không chấp nhận lời kết bạn của một bạn nữ nào hết á mày. Vào thì chỉ lác đác một đến hai người nữ à"
Khó à nha. Khó thì tự mò đi em.
Tôi bất giác run người rồi quay lại nhìn Khoa. Thôi chết rồi... nãy giờ lo nói chuyện mà quên mất có thằng "nào đó" đang ngồi nghe. Phượng nhìn tôi rồi quay phắt lại nhìn Mai rồi cũng đã hiểu vấn đề, nhưng mà có vẻ là nó muốn thách thằng "nào đó" hơn nên không để ý mà nói tiếp.
"Ừm... hay là ngày mai tao đi xin in4 của cậu bạn gì ấy ha? Lỡ đồng ý thì sao?" - Phượng đề nghị
Tôi thấy vậy thì cũng nổi hứng thách người "nào đó" và... việc gì tới cũng sẽ tới, tôi hợp tác với con Phượng.
"Tao cũng thấy hay ấy, để ngày mai tao đi xin chung cho vui. Good boy à... Được đấy, không phải good boy fake thì tao đi xin chung cho vui"
"Ok, xin được thì nói tao nhá"
Ơ hơ hơ... Lạnh quá đi mất. Thằng Khoa nãy giờ nó tỏa sát khí làm tôi run hết cả người. Tuấn thì nãy giờ không nói lời nào mà chỉ nghe bọn tôi "bàn bạc". Không biết có phải tôi nhìn nhầm không nhưng có vẻ là lúc tôi nói tôi sẽ đi xin in4 Thịnh chung với Phượng thì Tuấn có vẻ giống như là... giật mình nhẹ thì phải.
Sau đó thì chúng tôi chơi game, ăn xoài, ổi, tám chuyện nhưng Tuấn và Khoa có vẻ là không muốn nói chuyện nên chúng tôi quyết định... bơ luôn hai thằng rồi tám tiếp.
Đến khoảng 10 giờ tôi mới lò mò lên phòng rồi ngủ, à không, nói đúng hơn là tôi, Phượng và Mai. Còn Khoa với Tuấn thì ngủ chung với anh Duy và Thắng.
Lâu lâu rảnh thì chúng tôi chọn một nhà của một đứa trong nhóm rồi qua ngủ ké cho vui và tất nhiên là đã có sự đồng ý của phụ huynh từ trước.
Do nhà quá tối nên khi vừa bước xuống nhà thì tôi vội chạy lại bật đèn, lỡ xui mà đi không cẩn thận rồi đập này đập kia thì mệt lắm. Khoa, Mai và Phượng thì chạy lại lên phòng lấy điện thoại vì bọn nó quên lấy xuống, trùng hợp ghê nhở, quên mà quên luôn ba đứa cơ đấy.
Tôi quay lại và thấy một thằng khốn nạn đang ngồi trên cái ghế sofa ra vẻ là đang chờ tôi. Ôi wow! Bất ngờ chưa chính tôi.
"Hello!" - "Nó" vẫy tay chào tôi
"Lâu rồi không gặp, mặt mày vẫn láo ch* như thường" - Tôi cười đáp lại câu chào hỏi vu vơ của nó.
Nói "lâu" nhưng thật sự thì tôi và "nó" cũng chỉ mới không gặp được một tuần thôi, nhìn cái tướng "nó" ngồi chễm chệ trên ghế sofa nhà tôi làm tôi muốn nhảy bổ vào mà đánh tới tấp vào mặt "nó" ghê.
"Nó" im lặng rồi vẫy tay chào tạm biệt và đi về nhà. Ủa? Alo? Rồi mày qua nhà tao chỉ thế thôi á? Thôi kệ "nó" luôn đi, trong nguyên đám thì chỉ có tôi, Tuấn, anh hai tôi và cả anh Thắng biết thằng con trai ấy.
Mai, Khôi và cả Phượng đều không biết, nghe có vẻ rất vô lý đấy, là bạn thân của nhau bao nhiêu năm mà không biết người con trai ấy là ai thì có vẻ rất kì lạ nhỉ?
Đơn giản là vì "nó" sống ẩn, à không, không phải sống ẩn mà là rất ít nói chuyện với tôi ở trường. Mặc dù đụng mặt nhau như cơm bữa nhưng cả hai cũng chả nói một câu nào với nhau, thậm chí một từ cũng không nói.
Ngay lúc nó vừa đi thì ba "bé" quỷ nào đó đã lấy điện thoại xong và chạy xuống.
Tuấn thì nãy giờ làm gì? Nó đang nhìn chằm chằm vào tôi, nói đúng hơn là nó đang canh thằng Hoàng.
Hoàng lại gần tôi rồi chào hỏi.
"Ch... Chào Minh Châu. Anh hai mình dẫn theo mình qua nhà bạn chơi mà mình không biết đây là nhà bạn, nếu có làm gì sai sót thì mong bạn nhắc. Ha ha..." - Cậu ta cười rồi liếc mắt qua chỗ khác
"Ừ, mày kh... bạn Lương Minh Hoàng không cần lo đâu. Minh Châu rất dễ tính, nếu có gì sai sót thì một cú đấm vào mồm thôi. Vậy nên mong bạn Lương Minh Hoàng đây tránh xa Châu ra chút không thôi thì mấy cú đấm sẽ vào mồm đấy" - Tuấn cười đe dọa
Ôi cha mẹ ơi, xung quanh Tuấn Võ toàn là sát khí, đã thế nó còn cười một nụ cười man rợ nữa chứ. Tôi là người được nó "bảo kê" mà còn thấy rợn cả người nữa chứ huống chi là đối phương. Khoa thì đứng sau tôi và Tuấn để "bổ trợ" và tỏa ra sát khí nhưng Tuấn vẫn ghê hơn.
Phượng và Mai thì chỉ đứng ngoài rồi dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hoàng.
Trông thoáng chốc tôi thấy vai của Hoàng run nhẹ, không biết là nó sợ hay là nó đang cười đây, sau đó thì nó bình tĩnh mà đáp câu đe dọa của cậu bạn thân tôi.
"Ra là vậy, cảm ơn vì đã nhắc nhở. Nếu người đánh là Minh Châu thì có thể tôi sẽ không nói gì, nhưng người đánh là "ai đó" đây thì tôi không kiêng nể đâu" - Hoàng cười nhưng không phải nụ cười tươi tắn như thường ngày mà là một nụ cười thách thức.
"Ha... Tránh xa nó ra chút" - Tuấn và Khoa đồng thanh với một ánh mắt sắt lạnh
Mai và Phượng nãy giờ đã theo dõi từ trên cầu thang nhìn xuống, mọi cử chỉ và lời nói, bọn nó đã nắm rõ hết. Thật ra thì bọn nó làm vậy cũng không có mục đích gì lớn cả, chủ yếu là coi Hoàng có bản lĩnh như thế nào.
Bọn nó đã từng ra đe dọa Hoàng nhưng tôi ngăn lại nên kể từ đó bọn nó chỉ đứng nhìn, khi nào tức quá thì sẽ ra.
Tôi quay lại nhìn đàn anh, có vẻ là các ảnh chơi hăng say với bật tai nghe max volume hay sao mà nãy giờ không quay lại, vậy thì càng tốt, đỡ phiền phức. Anh Duy và anh Thắng thấy thì tôi không lo nhưng những anh còn lại thì có sao đấy.
Hoàng đi lại ngồi kế bên anh của nó rồi đeo tai nghe vào mà chơi game.
Hai "bé" quỷ xinh đẹp kia cũng từ trên cầu thang mà đi xuống.
"Bản lĩnh đấy" - Mai nói
"Nhưng nếu đứng trước mấy thằng cầm đầu của nhóm ta đây thì vẫn chìm nhe cưng" - Phượng liếc mắt qua Hoàng
Không thể nói là Lương Minh Hoàng cũng rất đẹp trai nhưng mà cái tính nết thì vứt cho ch* ăn rồi. Lúc đầu nhìn vào nó thì tôi còn tưởng là học sinh ngoan hiền cơ, đồng phục ngay ngắn, tóc không vuốt keo, nói chuyện lịch sự, luôn cười tươi làm bao nhiêu bạn nữ mê điếu đổ, học cũng giỏi nhưng mà đó chỉ là bên ngoài. Đúng là không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài mà.
Lúc nó crush tôi thì tôi mới biết nó không giống với vẻ bề ngoài good boy của nó.
Quần áo thì vẫn ngay ngắn, nói chuyện thì chửi tục khá nhiều nhưng tôi không để ý lắm. Trong những vụ bạo lực học đường ở trường tôi thì nó cũng là một trong số những thằng cầm đầu của vụ bạo lực học đường.
Võ của nó thì có thể nói là bằng Khoa nhưng vẫn thua Tuấn. Nhan sắc thì tuyệt vời, body thì cũng... ngon ấy chứ nhưng đứng trước Tuấn là chìm nhe cưng.
Chúng tôi ngồi lại thành một vòng tròn rồi chơi game, không hẳn là chơi game mà là đang "nhận xét" về thằng Hoàng.
"Ê, tao thấy nên trừ khử thằng Hoàng đi. Nhìn nó ngứa mắt vl" - Phượng cắn miếng xoài chua rồi đề nghị
"Kệ nó đi. Nó mà đụng vào Minh Châu nữa thì nó tới số thôi" - Khoa đáp nhẹ nhàng
"Nhưng tao ngứa mắt nó, lúc nó nhìn Châu cứ như là đang muốn ăn ấy" - Mai phản đối câu nói của Tuấn
"..." - Tuấn im lặng
Không thể phủ nhận câu nói của Mai được, vì quả thật lúc nó nhìn tôi thì tôi thật sự thấy kinh tởm với cái ánh mắt của nó.
"Kệ m*e thằng ch* ch*t ấy đi, đừng quan tâm nhiều không thì mỗi ngày mày cứ nghĩ tới nó hoài đấy" - Tôi thản nhiên cắn miếng xoài chua trên tay Phượng rồi đáp lại Mai
"Làm như mày không nghĩ tới nó chắc?" - Mai nhăn mặt nhìn tôi
"Tao còn đ** thèm để ý nó làm cái nịt gì đây này, bà đây vẫn thảnh thơi chơi với bọn mày thôi. Tao còn đ** thèm nghĩ đến nó chứ nói gì là nghĩ tới nó mỗi ngày" - Tôi tiếp tục cắn miếng xoài trên tay Phượng
Quả thật là tôi không thèm để ý đến Hoàng thiệt, mặc dù ở lớp 9A2 kế bên và vẫn đụng mặt nhau như cơm bữa nhưng tôi cũng chả màng để ý nữa là.
Mỗi ngày đi học thì tôi không nghĩ tới nó. Tôi thường nghĩ tới làm cách nào để chọc Tuấn và ghẹo mấy đứa trong nhóm thôi còn Hoàng thì tôi không thèm quan tâm.
Tôi lấy ra thanh Kit Kat vị trà xanh mà hồi chiều người nào đó đưa mà tôi để dành.
"Đm, miếng xoài của tao mà mày ăn như đúng rồi thế?" - Phượng nhăn mặt nhìn tôi
"Thích" - Tôi thản nhiên đáp nó
"C**"
Ôi bạn ơi, đang ăn đấy. Đừng chửi như thế chứ!
"Đừng chửi như thế, đang ăn đấy. Đồ của mày là của tao, ok chưa? Mày là bạn thân của tao cơ đấy" - Tôi tiếp tục cắn miếng xoài trên tay Phượng
"Ơ? Con này là ai? Tôi không quen" - Phượng nhăn mặt
"L**"
"Nãy mày nói Phượng đừng chửi như thế mà bây giờ mày cũng chửi y chang nó luôn. Hay đấy" - Mai nhìn tôi
"Cảm ơn" - Tôi cười
Phượng là bạn thân của tôi từ nhỏ, khoảng năm lớp hai. Còn Khoa và Mai thì cuối năm lớp bảy chúng tôi mới trở thành bạn thân, Mai là đầu năm lớp bảy còn Khoa là cuối năm cơ.
"Ơ thế bọn mày định để thằng Hoàng nó cứ như vậy đi trước mặt Châu à?" - Mai vẫn cứng đầu mà quay lại vấn đề
"Kệ m* nó đi, tao đ*ch quan tâm. Thay vì mày quan tâm đến những kẻ khốn nạn như Lương Minh Hoàng đây thì thay vào đó mày nên để ý đến người ngày đêm chỉ nghĩ đến mày và luôn theo dõi từng cử chỉ hành động của mày đi" - Tôi mở thanh Kit Kat vị trà xanh ra rồi ăn
"Ý mày là nên để ý đến mày và Phượng nhiều hơn đúng không?"
"..."
À ok... Mình rất cảm ơn khi bạn đã nói thế và quả thật là mình và Phượng cũng hay làm như thế nhưng bạn hiểu nhầm ý mình rồi! Tôi và Phượng mặc dù có như thế nhưng không đến nỗi ngày đêm "nhung nhớ" nó đâu.
"Thôi Châu ạ, tao thấy nó ngu quá. Mày đừng có cố gắng quá, để nó tự nhận ra cho rồi luôn đi chứ tình trạng bây giờ tao thấy nó ngu vl ra" - Phượng vỗ nhẹ vai tôi rồi cười bất lực
"Ừ..." - Tôi bất lực nhìn Mai
Ôi Mai ạ, tại sao mày có thể ngu đến thế? Tôi không thể nào mà ngờ được nó có thể ngốc đến thế, một người con trai ở bên cạnh nó mỗi ngày và ngày nào cũng gặp luôn ấy!?
"Ê mày! Sáng nay tao mới thấy một bạn n..." - Mai đánh nhẹ vào tay tôi với cái Phượng
"Khỏi cần nói" - Tôi và Phượng đồng thanh
Mai tia trai rất nhanh, hầu như nó tia vì sự đẹp trai, ga lăng lại còn học giỏi. Một tuần thì tôi nghe nó nói nó thấy khoảng hai đến ba bạn nam khác nhau và có một điều là nó không nhắc trước mặt Tuấn và Khoa. Thế mà hôm nay nó nhắc trước mặt hai người này luôn!? Đã thế mà còn trước mặt thằng Khoa nữa chứ!?
"Cái thằng mới bên lớp 9A3 chứ gì" - Phượng cắn miếng ổi
"Không phải!"
"Ủa? Chứ ai?" - Phượng nhìn Mai ngơ ngác
"Bạn nam mà mày nói ấy, nó đ*ch quan tâm. Mặc dù là cũng có nhan sắc nhưng con Mai nó chê" - Tôi giải thích
"Ơ? Thế thằng quỷ nào?"
Trong trường này trai đẹp thì không thiếu, quan trọng là Nguyễn Huỳnh Ngọc Mai đây có thích không thôi. Mai không phải thấy trai đẹp là mê hết, nó còn phải đánh giá nữa ấy chứ. Kén trai ghê, chưa bằng tôi.
"Cái bạn nam mà l..."
"À! 9A5 đúng không?" - Tôi nghĩ ra rồi đánh nhẹ vào vai Mai
"Không phải nốt!"
Ủa gì vậy bà? Không phải hả? Ơ thế ai nhở? Tôi và Phượng không có hứng thú cho lắm khi mỗi ngày phải để ý xung quanh mình có trai đẹp hay không, có khi bọn tôi đi lướt qua một cậu trai rất đẹp mà còn không biết nữa là.
"Cậu bạn tên Thịnh mà mưới chuyển vào lớp 9A2 năm nay ấy"
"Á đ*"
"Nà ní!? 9A2 á!?" - Phượng bất ngờ
"Ừ. Nhìn khá đẹp trai mà tao còn nghe là học giỏi lắm ấy mày, nói chuyện lịch sự, hiền lành, tốt bụng. Nói chung là good boy chính hiệu ấy!"
Oh wow... Nghe có vẻ thú vị nhể? Good boy à? Oh... Là Đoàn Vũ Đức Thịnh! Nói tới good boy trong lớp 9A2 thì không thể thiếu tới cậu bạn này rồi. Good boy chính hiệu luôn nhé! Không giống như good boy fake "nào đó" đang ở trong nhà tôi đâu.
"Ồ..."
"Thấy sao? Good boy chính hiệu luôn ấy! Mà có cái khó là bạn ấy không chấp nhận lời kết bạn của một bạn nữ nào hết á mày. Vào thì chỉ lác đác một đến hai người nữ à"
Khó à nha. Khó thì tự mò đi em.
Tôi bất giác run người rồi quay lại nhìn Khoa. Thôi chết rồi... nãy giờ lo nói chuyện mà quên mất có thằng "nào đó" đang ngồi nghe. Phượng nhìn tôi rồi quay phắt lại nhìn Mai rồi cũng đã hiểu vấn đề, nhưng mà có vẻ là nó muốn thách thằng "nào đó" hơn nên không để ý mà nói tiếp.
"Ừm... hay là ngày mai tao đi xin in4 của cậu bạn gì ấy ha? Lỡ đồng ý thì sao?" - Phượng đề nghị
Tôi thấy vậy thì cũng nổi hứng thách người "nào đó" và... việc gì tới cũng sẽ tới, tôi hợp tác với con Phượng.
"Tao cũng thấy hay ấy, để ngày mai tao đi xin chung cho vui. Good boy à... Được đấy, không phải good boy fake thì tao đi xin chung cho vui"
"Ok, xin được thì nói tao nhá"
Ơ hơ hơ... Lạnh quá đi mất. Thằng Khoa nãy giờ nó tỏa sát khí làm tôi run hết cả người. Tuấn thì nãy giờ không nói lời nào mà chỉ nghe bọn tôi "bàn bạc". Không biết có phải tôi nhìn nhầm không nhưng có vẻ là lúc tôi nói tôi sẽ đi xin in4 Thịnh chung với Phượng thì Tuấn có vẻ giống như là... giật mình nhẹ thì phải.
Sau đó thì chúng tôi chơi game, ăn xoài, ổi, tám chuyện nhưng Tuấn và Khoa có vẻ là không muốn nói chuyện nên chúng tôi quyết định... bơ luôn hai thằng rồi tám tiếp.
Đến khoảng 10 giờ tôi mới lò mò lên phòng rồi ngủ, à không, nói đúng hơn là tôi, Phượng và Mai. Còn Khoa với Tuấn thì ngủ chung với anh Duy và Thắng.
Lâu lâu rảnh thì chúng tôi chọn một nhà của một đứa trong nhóm rồi qua ngủ ké cho vui và tất nhiên là đã có sự đồng ý của phụ huynh từ trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.