Chương 29: BẤT KỂ KIẾP NÀO, TAO CŨNG SẼ YÊU MÀY
Thu Trâm (Xu)
20/04/2016
Vậy là, dưới tháp Eiffel, nó và hắn là của nhau. Bờ sông Seine đã chứng kiến đoạn đường đầu tiên của chúng nó.
Hắn khoác tay nó ngồi xuống bãi cỏ. Gió từ sông thổi vào khiến nó rùng mình. Bỗng, một chiếc áo khoác choàng qua người nó rồi kéo nó về phía hắn.
– Lạnh? – Hắn hỏi.
– Ừ. Cũng hơi hơi.
Hắn nhìn cô gái bé nhỏ trong lòng mình, có thể dễ dàng cảm thấy cô gái ấy thật mỏng manh.
– Đi về nhé?
– Tao muốn ngồi đây một lúc.
– Bây giờ tao mới biết sự đồng ý của tao có giá trị to lớn đến như thế đấy.
Nó bĩu môi rồi quay đi chỗ khác. Nó chợt hỏi:
– Nam nè. Tao có chuyện muốn nói với mày.
– Ờ, nói đi.
Hắn thả mình nằm trên bãi cỏ nghịch tóc nó. Nó dựng hắn dậy rồi nghiêm túc hỏi:
– Giữa tao với Vân Nhi, mày thấy ai hơn?
Nó đang hỏi cái gì vậy. Hắn cầm cằm nó xoay trái xoay phải rồi cười nói:
– Mày muốn xét về phương diện nghệ thuật hay bản chất?
– Nghệ thuật trước đi. – Nó gật gù.
– Tao nói thật ý. Vòng một của mày chẳng to như nó, vòng hai chẳng thon như nó, vòng ba cũng chẳng bình thường nữa.
– Tao đấm chết mày, mày tin không? – Nó giơ nắm đấm lên.
– Nhưng mà được cái là mày đáng yêu hơn nó. Vòng hai như thế ôm mới thích. Má mày còn có núm đồng tiền, răng khểnh nữa này. Nói chung xét về cái này thì nó thua chắc.
– Thật?
– Ừ. – Hắn gật đầu chắc nịch.
– Vậy còn bản chất thì sao?
– Đương nhiên là mày hơn rồi. Nó vừa xấu tính lại còn nai tơ nữa. Thật là…..
Hắn lắc đầu. Nó liếc hắn rồi bĩu môi.
– Vậy mà có nguời để cho nó ôm đấy?
– Thằng nào hả? Mắt thằng ý dính cái gì hay sao mà lại như thế. Chậc chậc, hỏng cả một thế hệ. – Hắn thuyết giáo.
– Mày chứ còn ai. – Nó nói.
– Mày đang nói chuyện với tao à? – Hắn tự chỉ vào mặt mình.
– Ờ.
– Hôm nào? Mấy giờ? Mấy phút? – Hắn ngạc nhiên hỏi.
– Hôm sinh nhật tao. 8 rưỡi, chính xác là 8 giờ 27 phút tối.
Hắn nhớ lại hôm đó.
– Ừ đúng rồi. Nhưng mà sau đấy bị tao cho biến rồi.
– Vậy là nó tự ôm mày?
– Ờ.
Trong lòng nó dâng lên một cảm xúc khó tả. Mấy lần trước nghe Thư nói chính là cái cảm xúc này ư. Thật là sung sướng.
Hắn và nó về khách sạn.
Sáng hôm sau, nó bị gọi dậy từ rất sớm. Đánh răng rửa mặt xong, nó bị hắn đuổi ra ngoài. Ôm cái laptop trên tay, nó nói vọng vào:
– Nam ưi, tao có chuyện muốn thỉnh cầu mày.
– Ăn gì hả? – Hắn thò đầu ra hỏi.
– Không phải. Tao xem ở trên Facebook ý, thấy nguời ta yêu nhau gọi bằng “chị” với “anh” đáng yêu dã man. Hay mày cũng gọi tao bằng “chị” đi.
Hắn mặc cái áo phông vào rồi ngồi xuống giường với nó. Hắn xem xét một hồi rồi hỏi:
– Mày không yêu tao à?
– Có chứ.
– Vậy thì đã yêu là phải cưới. Cưới rồi không lẽ mày định xưng hô như thế à. Gọi mày là “em” thì còn được đằng này lại gọi bằng chị.
– Liên quan gì?
Hắm làm điệu khổ sở lắm, lấy hai tay xoa trán rồi nói:
– Liên quan chứ sao không. Thế này nhé. Mày gọi tao bằng một tiếng “anh” đi rồi tao gọi mày là “chị”.
– Anh.
– Ngoan lắm.
Hắn lấy tay xoa đầu nó rồi cười. Nó ngớ nguời ra rồi phát hiện ra mình bị lừa, vội vã úp mặt vào cái gối.
– Vậy kiếp sau mày cũng sẽ yêu tao như thế này chứ? – Hắn hỏi.
– Ngộ nhỡ tao cùng giới tính với mày thì sao?
– Bất kể tao là nam hay nữ, kiếp sau tao vẫn yêu mày.
– Nhưng nếu tao có nguời yêu rồi thì sao?
– Thì “đập chậu cướp hoa” thôi. Mày phải tìm tao đó. Mà thôi, mày cứ ở yên một chỗ, tao sẽ đi tìm mày.
Nó và hắn cùng cười sảng khoái.
Đúng vậy đấy, cả kiếp này, kiếp sau hay sau nữa, hai chúng nó cũng là của nhau. Chẳng ai chia cách được chúng nó hết.
Trong chuyện cổ tích thường có kết chuyện là hoàng tử sẽ lấy công chúa. Còn thực tế, hai nguời phải đi tìm nhau. Hắn và nó may mắn mới tìm được nhau sớm như thế. Còn chặng đường phía sau thì sao đây.
– Vậy có khó khăn gì tao phải chống đỡ. Mày sẽ không bỏ tao đi chứ? – Nó hỏi.
– Chưa biết. – Hắn cương quyết.
Mặt nó ỉu xìu. Nét cười trên khuôn mặt bị sự thất vọng và chán chường lấp đi mất.
– Tao sẽ là nguời chống đỡ hết cho mày. Mày chỉ việc yêu tao thôi.
Hắn ôm nó vào trong lòng rồi nói.
Hắn khoác tay nó ngồi xuống bãi cỏ. Gió từ sông thổi vào khiến nó rùng mình. Bỗng, một chiếc áo khoác choàng qua người nó rồi kéo nó về phía hắn.
– Lạnh? – Hắn hỏi.
– Ừ. Cũng hơi hơi.
Hắn nhìn cô gái bé nhỏ trong lòng mình, có thể dễ dàng cảm thấy cô gái ấy thật mỏng manh.
– Đi về nhé?
– Tao muốn ngồi đây một lúc.
– Bây giờ tao mới biết sự đồng ý của tao có giá trị to lớn đến như thế đấy.
Nó bĩu môi rồi quay đi chỗ khác. Nó chợt hỏi:
– Nam nè. Tao có chuyện muốn nói với mày.
– Ờ, nói đi.
Hắn thả mình nằm trên bãi cỏ nghịch tóc nó. Nó dựng hắn dậy rồi nghiêm túc hỏi:
– Giữa tao với Vân Nhi, mày thấy ai hơn?
Nó đang hỏi cái gì vậy. Hắn cầm cằm nó xoay trái xoay phải rồi cười nói:
– Mày muốn xét về phương diện nghệ thuật hay bản chất?
– Nghệ thuật trước đi. – Nó gật gù.
– Tao nói thật ý. Vòng một của mày chẳng to như nó, vòng hai chẳng thon như nó, vòng ba cũng chẳng bình thường nữa.
– Tao đấm chết mày, mày tin không? – Nó giơ nắm đấm lên.
– Nhưng mà được cái là mày đáng yêu hơn nó. Vòng hai như thế ôm mới thích. Má mày còn có núm đồng tiền, răng khểnh nữa này. Nói chung xét về cái này thì nó thua chắc.
– Thật?
– Ừ. – Hắn gật đầu chắc nịch.
– Vậy còn bản chất thì sao?
– Đương nhiên là mày hơn rồi. Nó vừa xấu tính lại còn nai tơ nữa. Thật là…..
Hắn lắc đầu. Nó liếc hắn rồi bĩu môi.
– Vậy mà có nguời để cho nó ôm đấy?
– Thằng nào hả? Mắt thằng ý dính cái gì hay sao mà lại như thế. Chậc chậc, hỏng cả một thế hệ. – Hắn thuyết giáo.
– Mày chứ còn ai. – Nó nói.
– Mày đang nói chuyện với tao à? – Hắn tự chỉ vào mặt mình.
– Ờ.
– Hôm nào? Mấy giờ? Mấy phút? – Hắn ngạc nhiên hỏi.
– Hôm sinh nhật tao. 8 rưỡi, chính xác là 8 giờ 27 phút tối.
Hắn nhớ lại hôm đó.
– Ừ đúng rồi. Nhưng mà sau đấy bị tao cho biến rồi.
– Vậy là nó tự ôm mày?
– Ờ.
Trong lòng nó dâng lên một cảm xúc khó tả. Mấy lần trước nghe Thư nói chính là cái cảm xúc này ư. Thật là sung sướng.
Hắn và nó về khách sạn.
Sáng hôm sau, nó bị gọi dậy từ rất sớm. Đánh răng rửa mặt xong, nó bị hắn đuổi ra ngoài. Ôm cái laptop trên tay, nó nói vọng vào:
– Nam ưi, tao có chuyện muốn thỉnh cầu mày.
– Ăn gì hả? – Hắn thò đầu ra hỏi.
– Không phải. Tao xem ở trên Facebook ý, thấy nguời ta yêu nhau gọi bằng “chị” với “anh” đáng yêu dã man. Hay mày cũng gọi tao bằng “chị” đi.
Hắn mặc cái áo phông vào rồi ngồi xuống giường với nó. Hắn xem xét một hồi rồi hỏi:
– Mày không yêu tao à?
– Có chứ.
– Vậy thì đã yêu là phải cưới. Cưới rồi không lẽ mày định xưng hô như thế à. Gọi mày là “em” thì còn được đằng này lại gọi bằng chị.
– Liên quan gì?
Hắm làm điệu khổ sở lắm, lấy hai tay xoa trán rồi nói:
– Liên quan chứ sao không. Thế này nhé. Mày gọi tao bằng một tiếng “anh” đi rồi tao gọi mày là “chị”.
– Anh.
– Ngoan lắm.
Hắn lấy tay xoa đầu nó rồi cười. Nó ngớ nguời ra rồi phát hiện ra mình bị lừa, vội vã úp mặt vào cái gối.
– Vậy kiếp sau mày cũng sẽ yêu tao như thế này chứ? – Hắn hỏi.
– Ngộ nhỡ tao cùng giới tính với mày thì sao?
– Bất kể tao là nam hay nữ, kiếp sau tao vẫn yêu mày.
– Nhưng nếu tao có nguời yêu rồi thì sao?
– Thì “đập chậu cướp hoa” thôi. Mày phải tìm tao đó. Mà thôi, mày cứ ở yên một chỗ, tao sẽ đi tìm mày.
Nó và hắn cùng cười sảng khoái.
Đúng vậy đấy, cả kiếp này, kiếp sau hay sau nữa, hai chúng nó cũng là của nhau. Chẳng ai chia cách được chúng nó hết.
Trong chuyện cổ tích thường có kết chuyện là hoàng tử sẽ lấy công chúa. Còn thực tế, hai nguời phải đi tìm nhau. Hắn và nó may mắn mới tìm được nhau sớm như thế. Còn chặng đường phía sau thì sao đây.
– Vậy có khó khăn gì tao phải chống đỡ. Mày sẽ không bỏ tao đi chứ? – Nó hỏi.
– Chưa biết. – Hắn cương quyết.
Mặt nó ỉu xìu. Nét cười trên khuôn mặt bị sự thất vọng và chán chường lấp đi mất.
– Tao sẽ là nguời chống đỡ hết cho mày. Mày chỉ việc yêu tao thôi.
Hắn ôm nó vào trong lòng rồi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.