Chương 30: TRONG TÌNH YÊU, KẺ NÀO YÊU NHIỀU HƠN THÌ KẺ ẤY THUA
Thu Trâm (Xu)
20/04/2016
Một tuần chơi tại nước ngoài của tụi nó kết thúc trong vui vẻ.
Sáng hôm sau, vừa bước chân vào cổng trường thì một loạt tiếng xôn xao lại nổi lên.
– Ồ! Chị Nhi kìa.
– Ừ, đúng rồi. Chị ý kìa.
Hân và nó lấy làm ngạc nhiên. Mọi lần cả hai được nói còn lần này lại chỉ có nó. Hắn khẽ xoa đầu nó hỏi:
– Ai gây sự với mày đấy?
– Ai dám.
– Ừ, tao cũng thấy thế. Chỉ có mày gây sự với nguời ta thôi mà.
Nó huých cùi chỏ vào tay hắn rồi bước đi vào lớp trước.
“Xoạt”
Một bó hoa hồng được giơ ra trước mặt nó tại cửa lớp. Nó nhìn khuôn mặt đằng sau bó bông thì đập vào mắt là Minh Hoàng.
Nó bước qua một cách bình thản về chỗ mình như không có chuyện gì xảy ra.
– Ê, ê. – Minh Hoàng gọi nó.
– Anh đang nói chuyện với tôi à? – Nó chỉ chỉ vào mặt mình.
– Ừ. – Minh Hoàng cười khổ.
Hắn và mấy đứa lớp khác đứng dựa lưng vào cửa lớp 9B xem kịch. Nó lại vác cặp ra ngoài cửa lớp, giả bộ ngó ngó cái biển lớp rồi quay vào.
– Anh vào nhầm lớp rồi. Lớp anh ở 9A cuối hành lang kia kìa. Đấy, kia kìa, có cái bạn gái xinh xinh cầm quyển tiểu thuyết gì kia, à “Tao yêu mày, bạn thân.” kia kìa
Nó vừa trỏ tay vào lớp 9A vừa miêu tả cửa lớp đó. Mấy tiếng cười khúc khích vang lên. Minh Hoàng cười gượng nói:
– Anh đến tìm em mà.
– Việc gì?
Minh Hoàng tiến lại gần nó rồi cười tươi rạng rỡ.
– Anh sẽ theo đuổi em từ bây giờ.
“Ồ”, “Uầy, kinh nha”,….
Xung quanh cửa lớp nổi lên hàng loạt tiếng bàn tán.
– Chẳng phải là từ cái hôm Valentine anh đã bảo với tôi rồi còn gì.
– Hôm đấy khác. Hôm nay khác mà.
– Khác ở chỗ nào? – Nó ngạc nhiên.
– Ừ thì, hôm đấy anh chỉ tìm đại lí do nào đấy để làm quen với em thôi. Hôm nay anh nói thật, anh sẽ chính thức theo đuổi em – Nguyễn Hạ Nhi.
Sau khi nghe cái lí do không thể không logic hơn được, nó định rít lên thì hắn tiến vào kéo cả hai lên sân thượng.
Trên sân thượng tầng 5 trường Đại Kim có ba bóng dáng rất đẹp, một nữ và hai nam.
Hắn kéo nó ra phía sau mình rồi nói với Minh Hoàng:
– Anh tưởng Nhi Nhi là mớ rau à?
– Tôi thật lòng yêu Nhi Nhi mà.
– Tính từ hôm Valentine đến bây giờ cũng chỉ có mộy tuần ba ngày thôi. Anh làm gì mà thay đổi nhanh thế.
– Tôi…..
– Tôi nói trước, anh phải tránh xa Nhi Nhi ra.
Nói rồi hắn kéo nó đi ngang qua. Dừng lại một lúc, hắn quay sang chỗ Minh Hoàng nói nhỏ:
– Vì cô bé này chỉ là của tôi thôi.
Minh Hoàng đứng một mình trên sân thượng, hai tay nắm chặt với nhau. Câu nói đánh dấu chủ quyền của hắn cứ vang lên liên tục bên tai.
“Cô bé này chỉ là của tôi thôi.”
“Cô bé này chỉ là của tôi thôi”
…
Anh không tin chuyện này. Hồi xưa học lớp ba, anh và nó được xếp ngồi cạnh nhau. Lúc đó trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ “cô bé này thật xinh đẹp”. Thật không thể tin được sau khi ý nghĩ đấy lóe lên thì một vạch kẻ đen trên bàn xuất hiện. Cô bé ấy hất hàm nó với anh:
– Đừng qua vạch này. Đừng nói chuyện với tôi.
Anh ngớ nguời ra. Từ đấy anh cảm thấy cô bé này thật đặc biệt.
Anh vì cô bé này mà bỏ cơ hội học ở trường Đại Long mà sang ngay trường Đại Kim học chỉ vì có tên của cô bé trong danh sách.
Anh có một danh sách những điều có thể làm cho nó. Bình thường thì chỉ cần một hai tuần, lâu nhất cũng chỉ là một tháng. Đằng này anh đã đơn phương được 5 năm rồi.
Thật là nhục nhã.
– Thế nào, anh biết cảm giác thua cuộc là gì rồi chứ?
Giọng nữ sau bồn cây đinh lăng vang lanh lảnh. Minh Hoàng quay lại nhìn Vân Nhi rồi nói bằng sự tức giận:
– Ừ. Đúng như cô muốn đấy. Cô chẳng phải không muốn Nhi Nhi hạnh phúc còn gì.
– Tôi cũng yêu Nam như tình cảm của anh dành cho Nhi vậy. Chỉ tiếc là nó đến từ một phía thôi.
– Ừ.
Cả hai cùng ngồi dưới gốc cây đinh lăng nghĩ về chuyện xa xôi.
– Chắc vừa nãy cô thấy tôi thua thảm hại lắm đúng chứ?
– Hừ….
– Đúng vậy, trong tình yêu kẻ nào yêu nhiều hơn là kẻ ấy thua mà.
Cả hai lại cùng không hẹn mà im lặng. Nắng như đổ lửa xuống mặt sân. Đã hai tiết học hai nguời ngồi im như vậy rồi. Cuối cùng để phá vỡ sự im lặng, Vân Nhi lên tiếng:
– Anh muốn giằng lại Nhi chứ?
– Đương nhiên. Nhưng bằng cái thủ đoạn hèn hạ của cô thường dùng thì xin lỗi, tôi không cần.
– Lần này tôi có cái khác hay hơn nhiều.
– Nói.
Hai cái đầu bàn tán về chuyện sắp xảy ra trong tương lai. Minh Hoàng ngẩng đầu lên rồi chỉ thẳng vào mặt Vân Nhi nói to:
– Cô điên à? Cô có biết làm như thế thì xảy ra chuyện gì không.
– Anh yên tâm. Tôi sẽ không để Nhi xảy ra chuyện gì đâu. Cùng lắm, nếu thất bại tôi sẽ cứu cô ấy.
– Cô thì cứu ai.
– Anh dám đánh cược không? Dù gì hai nguời ấy cũng chẳng là gì ngoài cái mác bạn thân cả.
– ….
– Được ăn cả ngã về không thôi. Luật của tự nhiên mà. Anh sẽ có tất cả hoặc sẽ chẳng có gì nếu anh dám cá. Nếu thua, anh vẫn có thể nhìn cô ấy được hạnh phúc. Nếu thắng, xin chúc mừng, anh sẽ có tất cả.
– Tôi cá. Nhưng nếu Nhi Nhi mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bắt cô trả giá gấp năm, mười lần.
– Đồng ý.
Hai bàn tay bắt tay thật chặt, tạo nên một vụ cá cược không đáng có, một vụ cá cược mất đi hạnh phúc mới chớm nở.
Sáng hôm sau, vừa bước chân vào cổng trường thì một loạt tiếng xôn xao lại nổi lên.
– Ồ! Chị Nhi kìa.
– Ừ, đúng rồi. Chị ý kìa.
Hân và nó lấy làm ngạc nhiên. Mọi lần cả hai được nói còn lần này lại chỉ có nó. Hắn khẽ xoa đầu nó hỏi:
– Ai gây sự với mày đấy?
– Ai dám.
– Ừ, tao cũng thấy thế. Chỉ có mày gây sự với nguời ta thôi mà.
Nó huých cùi chỏ vào tay hắn rồi bước đi vào lớp trước.
“Xoạt”
Một bó hoa hồng được giơ ra trước mặt nó tại cửa lớp. Nó nhìn khuôn mặt đằng sau bó bông thì đập vào mắt là Minh Hoàng.
Nó bước qua một cách bình thản về chỗ mình như không có chuyện gì xảy ra.
– Ê, ê. – Minh Hoàng gọi nó.
– Anh đang nói chuyện với tôi à? – Nó chỉ chỉ vào mặt mình.
– Ừ. – Minh Hoàng cười khổ.
Hắn và mấy đứa lớp khác đứng dựa lưng vào cửa lớp 9B xem kịch. Nó lại vác cặp ra ngoài cửa lớp, giả bộ ngó ngó cái biển lớp rồi quay vào.
– Anh vào nhầm lớp rồi. Lớp anh ở 9A cuối hành lang kia kìa. Đấy, kia kìa, có cái bạn gái xinh xinh cầm quyển tiểu thuyết gì kia, à “Tao yêu mày, bạn thân.” kia kìa
Nó vừa trỏ tay vào lớp 9A vừa miêu tả cửa lớp đó. Mấy tiếng cười khúc khích vang lên. Minh Hoàng cười gượng nói:
– Anh đến tìm em mà.
– Việc gì?
Minh Hoàng tiến lại gần nó rồi cười tươi rạng rỡ.
– Anh sẽ theo đuổi em từ bây giờ.
“Ồ”, “Uầy, kinh nha”,….
Xung quanh cửa lớp nổi lên hàng loạt tiếng bàn tán.
– Chẳng phải là từ cái hôm Valentine anh đã bảo với tôi rồi còn gì.
– Hôm đấy khác. Hôm nay khác mà.
– Khác ở chỗ nào? – Nó ngạc nhiên.
– Ừ thì, hôm đấy anh chỉ tìm đại lí do nào đấy để làm quen với em thôi. Hôm nay anh nói thật, anh sẽ chính thức theo đuổi em – Nguyễn Hạ Nhi.
Sau khi nghe cái lí do không thể không logic hơn được, nó định rít lên thì hắn tiến vào kéo cả hai lên sân thượng.
Trên sân thượng tầng 5 trường Đại Kim có ba bóng dáng rất đẹp, một nữ và hai nam.
Hắn kéo nó ra phía sau mình rồi nói với Minh Hoàng:
– Anh tưởng Nhi Nhi là mớ rau à?
– Tôi thật lòng yêu Nhi Nhi mà.
– Tính từ hôm Valentine đến bây giờ cũng chỉ có mộy tuần ba ngày thôi. Anh làm gì mà thay đổi nhanh thế.
– Tôi…..
– Tôi nói trước, anh phải tránh xa Nhi Nhi ra.
Nói rồi hắn kéo nó đi ngang qua. Dừng lại một lúc, hắn quay sang chỗ Minh Hoàng nói nhỏ:
– Vì cô bé này chỉ là của tôi thôi.
Minh Hoàng đứng một mình trên sân thượng, hai tay nắm chặt với nhau. Câu nói đánh dấu chủ quyền của hắn cứ vang lên liên tục bên tai.
“Cô bé này chỉ là của tôi thôi.”
“Cô bé này chỉ là của tôi thôi”
…
Anh không tin chuyện này. Hồi xưa học lớp ba, anh và nó được xếp ngồi cạnh nhau. Lúc đó trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ “cô bé này thật xinh đẹp”. Thật không thể tin được sau khi ý nghĩ đấy lóe lên thì một vạch kẻ đen trên bàn xuất hiện. Cô bé ấy hất hàm nó với anh:
– Đừng qua vạch này. Đừng nói chuyện với tôi.
Anh ngớ nguời ra. Từ đấy anh cảm thấy cô bé này thật đặc biệt.
Anh vì cô bé này mà bỏ cơ hội học ở trường Đại Long mà sang ngay trường Đại Kim học chỉ vì có tên của cô bé trong danh sách.
Anh có một danh sách những điều có thể làm cho nó. Bình thường thì chỉ cần một hai tuần, lâu nhất cũng chỉ là một tháng. Đằng này anh đã đơn phương được 5 năm rồi.
Thật là nhục nhã.
– Thế nào, anh biết cảm giác thua cuộc là gì rồi chứ?
Giọng nữ sau bồn cây đinh lăng vang lanh lảnh. Minh Hoàng quay lại nhìn Vân Nhi rồi nói bằng sự tức giận:
– Ừ. Đúng như cô muốn đấy. Cô chẳng phải không muốn Nhi Nhi hạnh phúc còn gì.
– Tôi cũng yêu Nam như tình cảm của anh dành cho Nhi vậy. Chỉ tiếc là nó đến từ một phía thôi.
– Ừ.
Cả hai cùng ngồi dưới gốc cây đinh lăng nghĩ về chuyện xa xôi.
– Chắc vừa nãy cô thấy tôi thua thảm hại lắm đúng chứ?
– Hừ….
– Đúng vậy, trong tình yêu kẻ nào yêu nhiều hơn là kẻ ấy thua mà.
Cả hai lại cùng không hẹn mà im lặng. Nắng như đổ lửa xuống mặt sân. Đã hai tiết học hai nguời ngồi im như vậy rồi. Cuối cùng để phá vỡ sự im lặng, Vân Nhi lên tiếng:
– Anh muốn giằng lại Nhi chứ?
– Đương nhiên. Nhưng bằng cái thủ đoạn hèn hạ của cô thường dùng thì xin lỗi, tôi không cần.
– Lần này tôi có cái khác hay hơn nhiều.
– Nói.
Hai cái đầu bàn tán về chuyện sắp xảy ra trong tương lai. Minh Hoàng ngẩng đầu lên rồi chỉ thẳng vào mặt Vân Nhi nói to:
– Cô điên à? Cô có biết làm như thế thì xảy ra chuyện gì không.
– Anh yên tâm. Tôi sẽ không để Nhi xảy ra chuyện gì đâu. Cùng lắm, nếu thất bại tôi sẽ cứu cô ấy.
– Cô thì cứu ai.
– Anh dám đánh cược không? Dù gì hai nguời ấy cũng chẳng là gì ngoài cái mác bạn thân cả.
– ….
– Được ăn cả ngã về không thôi. Luật của tự nhiên mà. Anh sẽ có tất cả hoặc sẽ chẳng có gì nếu anh dám cá. Nếu thua, anh vẫn có thể nhìn cô ấy được hạnh phúc. Nếu thắng, xin chúc mừng, anh sẽ có tất cả.
– Tôi cá. Nhưng nếu Nhi Nhi mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bắt cô trả giá gấp năm, mười lần.
– Đồng ý.
Hai bàn tay bắt tay thật chặt, tạo nên một vụ cá cược không đáng có, một vụ cá cược mất đi hạnh phúc mới chớm nở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.