Chương 15: CHÚNG MÀY TIẾN TRIỂN TỚI ĐÂU RỒI?
Thu Trâm (Xu)
20/04/2016
9h sáng chủ nhật tại nhà nó…
Bốn bạn trẻ vẫn quấn lấy cái chăn ngủ. Đúng là chủ nhật có khác. Nếu không có tiếng chuông thì chẳng biết chúng nó ngủ đến gẫy giường không chứ.
Bính boong…bính boong…
Nó từ từ bước xuống cái giường, nói từ tầng hai xuống:
– Đợi tí.
Nó lay hắn dậy. Hắn mở mắt rồi kéo nó đi vệ sinh cá nhân.
– Ai….Đến đây làm gì?
Nó mở cửa, ngạc nhiên vì người đứng trước mặt mình – Minh Hoàng và Gia Bảo.
Hai nguời sáng sớm đã đến nhà nó rồi. Nó dậy đã đành, đằng này chưa mở mắt đã…
– Đến tìm em. – Minh Hoàng nói.
– Không cho. Về đi. – Nó đóng sầm cửa.
Tưởng hắn cũng đi vào với nó nhưng lại đi ra mở cửa.
– Xin lỗi. Mời vào nhà.
– Mày điên à Nam.
– Ngồi đây đợi tôi một tí.
Hắn kéo nó lên trên phòng thay quần áo rồi sang gọi Thư.
– Dậy…dậy… Có khách.
– Đợi tao tí.
Bọn anh lôi nhau đi đánh răng rửa mặt. Nó ở ngoài đợi, không ngừng lầu bầu.
– Sáng sớm đã đến. Vô duyên. Vậy mà bảo là hotboy à, hotdog thì có. Cả mày nữa, tự nhiên mở cửa cho đồ hâm ý.
– Không mở thì để nó đứng đấy à?
– Kệ nó chứ. Mày biết nó thích tao mà. Hôm nay định rủ bọn mày đi trại mồ côi chơi với các em. Vậy mà chưa mở mắt đã gặp hai cán chổi ngay trước cửa nhà rồi.
– Tao phải làm gì để nó hết thích mày. Nó thích mày cũng được nhưng mày thích nó thì sao.
– Không có đâu.
Nó và hắn cứ đứng cãi qua cãi lại mà không biết cô và anh đứng đấy từ bao giờ.
– Định cãi nhau đến bao giờ. Khách nào?
– Xuống mà xem. Nói đến là bực à. – Nó bỏ đi trước rồi tự nhiên quay lại. – Mà bọn mày bỏ nhau ra đi. Có công khai đâu.
Anh nghe thế cũng bỏ tay đang ôm cô ra. Cô giữ lấy tay anh để lại vào chỗ cũ rồi nói:
– Bây giờ công khai. Tí nữa tao sẽ nói chuyện với mày sau.
Bốn đứa cùng bước xuống lầu để chào hỏi hai vị khách vô duyên kia.
– Chào. – Bốn đứa cùng lên tiếng.
– Bỏ tay ra. – Gia Bảo tự nhiên kéo cô ra khỏi vòng tay anh.
– Anh hâm à. Bỏ ra. Đau quá. – Thư giằng tay mình ra khỏi bàn tay nắm chặt của Gia Bảo.
– Nói cho anh biết đi. Sao em lại để cho nó ôm em như vậy? – Gia Bảo không buông tay, trái lại nắm chặt vai của cô hỏi.
– Anh ý là nguời yêu tôi. Ôm tôi có làm sao chứ. Đồ hâm này. Buông tay tôi ra ngay.
– Anh không tin. Em chưa có nguời yêu mà. Nói thật đi.
– Đau. Bỏ ra. – Thư nhăn mặt lại.
“Bốp”
Anh đấm vào mặt Gia Bảo rồi kéo cô lại. Nó và hắn chạy từ trong bếp ra hốt hoảng hỏi:
– Làm sao? Thư, tay mày bị sao vậy?
– Ai cho cậu đánh tôi vậy hả? – Gia Bảo nắm chặt cổ áo của anh nói.
– Đừng động vào cô ấy. – Anh gằn giọng.
– Hai nguời có thôi đi không hả? Đây là nhà tôi đấy. Hai anh về cho tôi đi, có gì mai nói.
Nó đẩy hai vị khách không mời ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Hôm nay phiền phức thật.
Quay vào nhà thấy anh đang băng bó Thư, nó kéo hắn vào trong bếp nấu ăn. Phong lảm nhảm:
– Thấy chưa. Tự nhiên em để nó làm thế này đây.
– Nó tự cầm mà. Nhẹ thôi, đau lắm.
– Lần sau phải tự rút ra cho anh. Anh mà thấy như thế một lần nữa thì không phải một quả đấm đâu.
Cô biết anh lo cho cô nên cũng không nói gì thêm.
Nguời yêu cô thật dễ thương. Nhưng dạo này cô có vẻ hơi dựa dẫm vào anh rồi. Cô hỏi:
– Em nói này. Anh trả lời thật nhớ.
– Gì?
– Nếu em đi khỏi đây một thời gian thì anh có đợi em trở về không?
Bàn tay đang băng cho cô dừng lại. Anh nhìn cô rồi trả lời:
– Không.
Nước mắt chảy xuống hai gò má hồng. Cô tự cười vào mình. Cô đi thì anh phải tìm hạnh phúc cho mình chứ, đâu thể đợi cô được. Cô cũng không thể trói buộc anh lại được. Yêu là phải để nguời mình yêu tự do.
– Anh sẽ đi theo em. Đâu thể để anh ở đây xong em chạy lung tung xa anh được.
Cô gạt dòng nước mắt đang chảy ra, hỏi lại anh:
– Anh nói thật chứ?
– Ừ. Mà tự nhiên em hỏi thế, em đi đâu à?
– Không, em hỏi thôi.
Xem ra lần này cô để nó đi thật rồi. Trước khi nó đi, cô phải cho nó câu trả lời đã.
Cô đứng dậy đi vào trong bếp tìm nó. Nó đang nhào bột làm bánh cho cô. Hắn thì ra sức bôi chỗ bột trắng vào mặt nó. Bây giờ xem lại mặt hai đứa như hai con mèo ý.
Nó cầm túi bột trắng lên bóc ra.
“Roạt”
Xong phim, giờ thì cả ba bị bẩn rồi.
– Tao còn mỗi bộ này thôi Nhi Nhi. Huhuhu. – Cô nói.
– Tí tao cho mượn. Tao đầy quần áo trong tủ kìa.
Hắn rón rén tiến lại phía sau rồi úp cả chỗ bột đang nhào vào mặt nó. Cô cũng cầm chỗ bột mì vừa bóc bôi vào quần áo anh.
– Aaaaa…… Mày chết với tao Nam ạ. Đứng lại cho tao mau lên. Mày không đứng lại tao khóc cho mày xem này. – Nó cầm chỗ bột mì đuổi theo hắn. – Hu hu hu…
– Đây. Làm gì làm đi. – Hán tiến lại gần nó.
– Em đứng lại đó nhanh lên. – Phong đuổi theo Thư nói.
– Không thích đó. Anh bắt đi. – Cô chạy khắp bếp nói.
Hắn và nó đang đuổi nhau cũng dừng lại. Anh??? Em??? Hai người tiến triển tới mức nào đây. Nó nghe cô nói không công khai nên chỉ ”Tao” ”Mày” bình thường thôi. Vừa mới nói hôm trước hôm sau đã …
– Chúng mày tiến triển tới mức nào rồi đó. – Nó huých tay cô.
– Như bình thường thôi.
– Có gì lạ, em nhờ. – Phong ôm cô nói.
– Giới trẻ xoay như ”trong tróng” ý. Tao với mày lỗi nhịp rồi Nhi Nhi ạ. – Hắn giả vờ ôm nó khóc.
Cô và anh đỏ mặt không biết nói gì hết.
– Đi theo tao nhanh lên. – Cô kéo nó lên lầu. – Anh với Nam dọn dẹp đi. Em có chuyện cần nói với Nhi Nhi.
– Không hôn tạm biệt chồng mày à, Tiểu Thư. – Hắn nói với theo.
– Tí nữa xuống hôn cũng được. Đi mau lên.
Bốn bạn trẻ vẫn quấn lấy cái chăn ngủ. Đúng là chủ nhật có khác. Nếu không có tiếng chuông thì chẳng biết chúng nó ngủ đến gẫy giường không chứ.
Bính boong…bính boong…
Nó từ từ bước xuống cái giường, nói từ tầng hai xuống:
– Đợi tí.
Nó lay hắn dậy. Hắn mở mắt rồi kéo nó đi vệ sinh cá nhân.
– Ai….Đến đây làm gì?
Nó mở cửa, ngạc nhiên vì người đứng trước mặt mình – Minh Hoàng và Gia Bảo.
Hai nguời sáng sớm đã đến nhà nó rồi. Nó dậy đã đành, đằng này chưa mở mắt đã…
– Đến tìm em. – Minh Hoàng nói.
– Không cho. Về đi. – Nó đóng sầm cửa.
Tưởng hắn cũng đi vào với nó nhưng lại đi ra mở cửa.
– Xin lỗi. Mời vào nhà.
– Mày điên à Nam.
– Ngồi đây đợi tôi một tí.
Hắn kéo nó lên trên phòng thay quần áo rồi sang gọi Thư.
– Dậy…dậy… Có khách.
– Đợi tao tí.
Bọn anh lôi nhau đi đánh răng rửa mặt. Nó ở ngoài đợi, không ngừng lầu bầu.
– Sáng sớm đã đến. Vô duyên. Vậy mà bảo là hotboy à, hotdog thì có. Cả mày nữa, tự nhiên mở cửa cho đồ hâm ý.
– Không mở thì để nó đứng đấy à?
– Kệ nó chứ. Mày biết nó thích tao mà. Hôm nay định rủ bọn mày đi trại mồ côi chơi với các em. Vậy mà chưa mở mắt đã gặp hai cán chổi ngay trước cửa nhà rồi.
– Tao phải làm gì để nó hết thích mày. Nó thích mày cũng được nhưng mày thích nó thì sao.
– Không có đâu.
Nó và hắn cứ đứng cãi qua cãi lại mà không biết cô và anh đứng đấy từ bao giờ.
– Định cãi nhau đến bao giờ. Khách nào?
– Xuống mà xem. Nói đến là bực à. – Nó bỏ đi trước rồi tự nhiên quay lại. – Mà bọn mày bỏ nhau ra đi. Có công khai đâu.
Anh nghe thế cũng bỏ tay đang ôm cô ra. Cô giữ lấy tay anh để lại vào chỗ cũ rồi nói:
– Bây giờ công khai. Tí nữa tao sẽ nói chuyện với mày sau.
Bốn đứa cùng bước xuống lầu để chào hỏi hai vị khách vô duyên kia.
– Chào. – Bốn đứa cùng lên tiếng.
– Bỏ tay ra. – Gia Bảo tự nhiên kéo cô ra khỏi vòng tay anh.
– Anh hâm à. Bỏ ra. Đau quá. – Thư giằng tay mình ra khỏi bàn tay nắm chặt của Gia Bảo.
– Nói cho anh biết đi. Sao em lại để cho nó ôm em như vậy? – Gia Bảo không buông tay, trái lại nắm chặt vai của cô hỏi.
– Anh ý là nguời yêu tôi. Ôm tôi có làm sao chứ. Đồ hâm này. Buông tay tôi ra ngay.
– Anh không tin. Em chưa có nguời yêu mà. Nói thật đi.
– Đau. Bỏ ra. – Thư nhăn mặt lại.
“Bốp”
Anh đấm vào mặt Gia Bảo rồi kéo cô lại. Nó và hắn chạy từ trong bếp ra hốt hoảng hỏi:
– Làm sao? Thư, tay mày bị sao vậy?
– Ai cho cậu đánh tôi vậy hả? – Gia Bảo nắm chặt cổ áo của anh nói.
– Đừng động vào cô ấy. – Anh gằn giọng.
– Hai nguời có thôi đi không hả? Đây là nhà tôi đấy. Hai anh về cho tôi đi, có gì mai nói.
Nó đẩy hai vị khách không mời ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Hôm nay phiền phức thật.
Quay vào nhà thấy anh đang băng bó Thư, nó kéo hắn vào trong bếp nấu ăn. Phong lảm nhảm:
– Thấy chưa. Tự nhiên em để nó làm thế này đây.
– Nó tự cầm mà. Nhẹ thôi, đau lắm.
– Lần sau phải tự rút ra cho anh. Anh mà thấy như thế một lần nữa thì không phải một quả đấm đâu.
Cô biết anh lo cho cô nên cũng không nói gì thêm.
Nguời yêu cô thật dễ thương. Nhưng dạo này cô có vẻ hơi dựa dẫm vào anh rồi. Cô hỏi:
– Em nói này. Anh trả lời thật nhớ.
– Gì?
– Nếu em đi khỏi đây một thời gian thì anh có đợi em trở về không?
Bàn tay đang băng cho cô dừng lại. Anh nhìn cô rồi trả lời:
– Không.
Nước mắt chảy xuống hai gò má hồng. Cô tự cười vào mình. Cô đi thì anh phải tìm hạnh phúc cho mình chứ, đâu thể đợi cô được. Cô cũng không thể trói buộc anh lại được. Yêu là phải để nguời mình yêu tự do.
– Anh sẽ đi theo em. Đâu thể để anh ở đây xong em chạy lung tung xa anh được.
Cô gạt dòng nước mắt đang chảy ra, hỏi lại anh:
– Anh nói thật chứ?
– Ừ. Mà tự nhiên em hỏi thế, em đi đâu à?
– Không, em hỏi thôi.
Xem ra lần này cô để nó đi thật rồi. Trước khi nó đi, cô phải cho nó câu trả lời đã.
Cô đứng dậy đi vào trong bếp tìm nó. Nó đang nhào bột làm bánh cho cô. Hắn thì ra sức bôi chỗ bột trắng vào mặt nó. Bây giờ xem lại mặt hai đứa như hai con mèo ý.
Nó cầm túi bột trắng lên bóc ra.
“Roạt”
Xong phim, giờ thì cả ba bị bẩn rồi.
– Tao còn mỗi bộ này thôi Nhi Nhi. Huhuhu. – Cô nói.
– Tí tao cho mượn. Tao đầy quần áo trong tủ kìa.
Hắn rón rén tiến lại phía sau rồi úp cả chỗ bột đang nhào vào mặt nó. Cô cũng cầm chỗ bột mì vừa bóc bôi vào quần áo anh.
– Aaaaa…… Mày chết với tao Nam ạ. Đứng lại cho tao mau lên. Mày không đứng lại tao khóc cho mày xem này. – Nó cầm chỗ bột mì đuổi theo hắn. – Hu hu hu…
– Đây. Làm gì làm đi. – Hán tiến lại gần nó.
– Em đứng lại đó nhanh lên. – Phong đuổi theo Thư nói.
– Không thích đó. Anh bắt đi. – Cô chạy khắp bếp nói.
Hắn và nó đang đuổi nhau cũng dừng lại. Anh??? Em??? Hai người tiến triển tới mức nào đây. Nó nghe cô nói không công khai nên chỉ ”Tao” ”Mày” bình thường thôi. Vừa mới nói hôm trước hôm sau đã …
– Chúng mày tiến triển tới mức nào rồi đó. – Nó huých tay cô.
– Như bình thường thôi.
– Có gì lạ, em nhờ. – Phong ôm cô nói.
– Giới trẻ xoay như ”trong tróng” ý. Tao với mày lỗi nhịp rồi Nhi Nhi ạ. – Hắn giả vờ ôm nó khóc.
Cô và anh đỏ mặt không biết nói gì hết.
– Đi theo tao nhanh lên. – Cô kéo nó lên lầu. – Anh với Nam dọn dẹp đi. Em có chuyện cần nói với Nhi Nhi.
– Không hôn tạm biệt chồng mày à, Tiểu Thư. – Hắn nói với theo.
– Tí nữa xuống hôn cũng được. Đi mau lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.