Chương 14: HẠNH PHÚC CỦA EM VIẾT TẮT LÀ ANH
Thu Trâm (Xu)
20/04/2016
Trong khi chờ cô dọn dẹp sau khi bị nó bày bừa lên nguời, nó và hắn đã giải quyết hiểu lầm, đang ngồi trên giường xem phim ngôn tình.
Cạnh căn phòng ồn ào là căn phòng tràn ngập màu hường phấn.
Cô vừa tắm xong mở cửa đi sang bên kia để xử trảm con người vô ơn thì bị anh kéo lại, mất đà ngồi hẳn lên đùi anh.
Cô đỏ mặt định đứng lên thì anh ấn xuống rồi nói:
– Ngồi im.
– Mày định lau nước mũi vào áo tao à? Tao hết áo rồi, lau nữa là tao qua mượn áo của Nhi Nhi mặc đó.
– Ngồi im cho tao ngủ. Một hôm không có mày mà tao không ngủ được.
Cô nghe thế cũng im lặng, không nói gì thêm. Lặng lẽ cắm headphone vào máy, rồi cắm một bên tai nghe cho cô, một bên cho anh.
Mọi lần, khi bố mẹ đi công tác, cô hay gọi anh qua nhà chơi. Bố mẹ cô đi công tác cũng một, hai tháng, bố mẹ anh cũng đã định cư ở nước ngoài năm trước rồi. Anh và cô có thể coi là ở chung một nhà luôn.
Nó thấy Thư đi lâu quá bèn chạy sang phòng bên cạnh, ai ngờ thấy được cảnh lãng mạn đó.
Nó tiến lại lay nhẹ cô dậy. Thư từ từ mở mắt rồi nói nhỏ:
– Để im cho nó ngủ. Giúp tao đứng dậy coi.
Nó và hắn nhẹ nhàng kéo tay anh ra, không ngờ càng gỡ, anh càng ôm chặt cô hơn.
– Ở nhà nó cũng bám riết mày vậy hả?
– Không có. – Cô đỏ mặt nói vội.
– Tao nghĩ nó không ra đâu. Kệ nó đi. Hôm qua tao nói mãi nó mới ngủ một tí. – Hắn đứng bên cạnh nó nói.
Hắn đỡ hắn nằm xuống rồi kéo nó ra khỏi phòng.
Cô từ từ nằm xuống bên cạnh anh. Anh vòng tay qua ôm lấy cô rồi nói:
– Thứ hai ý, từ chối thằng Gia Bảo đi nhớ.
– Kệ nó đi. – Cô ngẩng mặt lên trả lời anh.
– Không thích. Tao không thích ai đeo bám người yêu tao.
– Ừ. Ngủ đi. Hôm qua mày không ngủ còn gì.
Phòng nó…
Nó mở cửa vào phòng, ngồi lên giường đọc nốt quyển ngôn tình.
Nó vẫn mong chờ câu trả lời và đáp án từ cô để thoát khỏi cảm giác này.
Nó cứ chìm đắm trong suy nghĩ mà không biết hắn đến bên từ khi nào.
Hắn cúi sát mặt nó hỏi:
– Mày sao vậy, ốm hả? – Hắn lấy tay ấn vào hai má nó. Tự nhiên lại đỏ mặt, con bé này lạ thật nha!
– Không có gì. – Nó xoay nguời úp mặt vào trong tường. – Đi ngủ.
– Ừ.
Hắn với tay đắp cái chăn cho nó rồi nằm xuống. Ôm nó thật chặt, hắn nói:
– Ngủ ngon Nhi Nhi.
– Ngủ ngon.
Một cảm giác hạnh phúc len lỏi trong tim nó lớn dần.
Trong căn phòng hường phấn kia, tưởng hai con người kia đã ngủ nhưng ai ngờ vẫn thức.
– Để im tao ngủ coi. Mày buồn ngủ mà, ngủ đi. – Thư bực bội nói.
– Gọi anh đi rồi tao cho mày ngủ. Mày thua mà, không biết đâu.
Chẳng là trong lúc nó đỏ mặt, suy nghĩ lung tung thì bên này có hai bạn đang say sưa chơi cờ caro với điều kiện là ai thua phải gọi nguời kia là anh hay chị.
Đương nhiên, vừa vào chơi ván đầu, đi chưa đến 10 nước cờ, cô đã đo ván rồi.
Thua nên sinh ra ức chế cộng xấu hổ, cô chui vào chăn đi ngủ. Anh ở ngoài nói mãi, nào là “gọi anh đi”, “tao khóc bây giờ này”, “huhuhu, lớn rồi chơi không đẹp gì hết”,….
Cô bực mình ngồi thẳng dậy, chỉ thẳng vào mặt anh.
– Gọi là được chứ gì.
– Ừ ừ. – Anh gật gật đầu.
– Nghe cho kĩ đây. – Thư hít vào rồi nói. – Anh. Ok.
– Anh gì chứ. Anh không à?
– Rách việc quá. Đi ngủ.
– Huhuhu…chơi xấu quá…
– Từ từ rồi gọi. – Cô tiến tới cầm quyển sách Tiếng Anh lên. Chỉ vào chữ Anh. – Anh Phong.
Vác bản mặt đỏ như gấc đi ngủ, cô vùi đầu vào gối. Phong tiến tới ôm lấy cô rồi nói:
– Tao thấy người ta yêu nhau xưng hô như vậy có gì sai. Lúc mày gọi tao như vậy, nghe mát lòng gì đâu ý.
– Mày thích? – Cô xoay nguời đối diện anh.
– Ừ. Mà mày không thích thì thôi. Đi ngủ đi. – Anh vừa nói vừa ôm cô vào lòng.
Cô thấy từ ngày hai đứa yêu nhau, chẳng khác gì lúc trước cả.
Người ta yêu nhau, gọi nhau bằng “anh” “em”, cô và anh yêu nhau vẫn gọi nhau bằng “mày” “tao”. Nguời ta yêu nhau, ôm hôn nhau giữa đường, cô và anh yêu nhau vẫn chưa vượt qua cái nắm tay ở nơi công cộng.
Nhiều lúc đi cùng anh, biết anh anh nhìn những cặp đôi khác, rồi lại nhìn về mình thấy thật khác. Nhiều lúc cô cảm thấy như anh muốn hôn cô thật lâu, ôm cô thật chặt ở nơi đông nguời nhưng cũng chỉ biết nắm tay cô dắt đi thôi.
Cô không cho anh công khai tình cảm ở trường vì sợ ảnh hưởng đến học tập. Cô không biết việc này làm anh buồn. Anh nghĩ cô xem tình cảm này không được bền lâu. Cô càng giấu, càng có nhiều tình địch vây bám lấy cô. Anh vẫn chờ có ngày được chính tay cô dắt vào trường và nói to rằng “Hoa đã có chủ, đừng hòng đập chậu cướp hoa hay vứt hoa lấy chậu, nghe chưa”
– Mày thích vậy mà. Gọi như thế đi. – Cô nói.
– Nhưng mày không thích vậy. Tao muốn mày cảm nhận được cái niềm hạnh phúc khi được gọi như thế chứ không phải là tao muốn thế.
– Em chỉ cần anh hạnh phúc. – Cô ngẩng mặt lên nói. – Hạnh phúc của em viết tắt là anh.
“Chụt”
Anh hôn vào trán cô rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cạnh căn phòng ồn ào là căn phòng tràn ngập màu hường phấn.
Cô vừa tắm xong mở cửa đi sang bên kia để xử trảm con người vô ơn thì bị anh kéo lại, mất đà ngồi hẳn lên đùi anh.
Cô đỏ mặt định đứng lên thì anh ấn xuống rồi nói:
– Ngồi im.
– Mày định lau nước mũi vào áo tao à? Tao hết áo rồi, lau nữa là tao qua mượn áo của Nhi Nhi mặc đó.
– Ngồi im cho tao ngủ. Một hôm không có mày mà tao không ngủ được.
Cô nghe thế cũng im lặng, không nói gì thêm. Lặng lẽ cắm headphone vào máy, rồi cắm một bên tai nghe cho cô, một bên cho anh.
Mọi lần, khi bố mẹ đi công tác, cô hay gọi anh qua nhà chơi. Bố mẹ cô đi công tác cũng một, hai tháng, bố mẹ anh cũng đã định cư ở nước ngoài năm trước rồi. Anh và cô có thể coi là ở chung một nhà luôn.
Nó thấy Thư đi lâu quá bèn chạy sang phòng bên cạnh, ai ngờ thấy được cảnh lãng mạn đó.
Nó tiến lại lay nhẹ cô dậy. Thư từ từ mở mắt rồi nói nhỏ:
– Để im cho nó ngủ. Giúp tao đứng dậy coi.
Nó và hắn nhẹ nhàng kéo tay anh ra, không ngờ càng gỡ, anh càng ôm chặt cô hơn.
– Ở nhà nó cũng bám riết mày vậy hả?
– Không có. – Cô đỏ mặt nói vội.
– Tao nghĩ nó không ra đâu. Kệ nó đi. Hôm qua tao nói mãi nó mới ngủ một tí. – Hắn đứng bên cạnh nó nói.
Hắn đỡ hắn nằm xuống rồi kéo nó ra khỏi phòng.
Cô từ từ nằm xuống bên cạnh anh. Anh vòng tay qua ôm lấy cô rồi nói:
– Thứ hai ý, từ chối thằng Gia Bảo đi nhớ.
– Kệ nó đi. – Cô ngẩng mặt lên trả lời anh.
– Không thích. Tao không thích ai đeo bám người yêu tao.
– Ừ. Ngủ đi. Hôm qua mày không ngủ còn gì.
Phòng nó…
Nó mở cửa vào phòng, ngồi lên giường đọc nốt quyển ngôn tình.
Nó vẫn mong chờ câu trả lời và đáp án từ cô để thoát khỏi cảm giác này.
Nó cứ chìm đắm trong suy nghĩ mà không biết hắn đến bên từ khi nào.
Hắn cúi sát mặt nó hỏi:
– Mày sao vậy, ốm hả? – Hắn lấy tay ấn vào hai má nó. Tự nhiên lại đỏ mặt, con bé này lạ thật nha!
– Không có gì. – Nó xoay nguời úp mặt vào trong tường. – Đi ngủ.
– Ừ.
Hắn với tay đắp cái chăn cho nó rồi nằm xuống. Ôm nó thật chặt, hắn nói:
– Ngủ ngon Nhi Nhi.
– Ngủ ngon.
Một cảm giác hạnh phúc len lỏi trong tim nó lớn dần.
Trong căn phòng hường phấn kia, tưởng hai con người kia đã ngủ nhưng ai ngờ vẫn thức.
– Để im tao ngủ coi. Mày buồn ngủ mà, ngủ đi. – Thư bực bội nói.
– Gọi anh đi rồi tao cho mày ngủ. Mày thua mà, không biết đâu.
Chẳng là trong lúc nó đỏ mặt, suy nghĩ lung tung thì bên này có hai bạn đang say sưa chơi cờ caro với điều kiện là ai thua phải gọi nguời kia là anh hay chị.
Đương nhiên, vừa vào chơi ván đầu, đi chưa đến 10 nước cờ, cô đã đo ván rồi.
Thua nên sinh ra ức chế cộng xấu hổ, cô chui vào chăn đi ngủ. Anh ở ngoài nói mãi, nào là “gọi anh đi”, “tao khóc bây giờ này”, “huhuhu, lớn rồi chơi không đẹp gì hết”,….
Cô bực mình ngồi thẳng dậy, chỉ thẳng vào mặt anh.
– Gọi là được chứ gì.
– Ừ ừ. – Anh gật gật đầu.
– Nghe cho kĩ đây. – Thư hít vào rồi nói. – Anh. Ok.
– Anh gì chứ. Anh không à?
– Rách việc quá. Đi ngủ.
– Huhuhu…chơi xấu quá…
– Từ từ rồi gọi. – Cô tiến tới cầm quyển sách Tiếng Anh lên. Chỉ vào chữ Anh. – Anh Phong.
Vác bản mặt đỏ như gấc đi ngủ, cô vùi đầu vào gối. Phong tiến tới ôm lấy cô rồi nói:
– Tao thấy người ta yêu nhau xưng hô như vậy có gì sai. Lúc mày gọi tao như vậy, nghe mát lòng gì đâu ý.
– Mày thích? – Cô xoay nguời đối diện anh.
– Ừ. Mà mày không thích thì thôi. Đi ngủ đi. – Anh vừa nói vừa ôm cô vào lòng.
Cô thấy từ ngày hai đứa yêu nhau, chẳng khác gì lúc trước cả.
Người ta yêu nhau, gọi nhau bằng “anh” “em”, cô và anh yêu nhau vẫn gọi nhau bằng “mày” “tao”. Nguời ta yêu nhau, ôm hôn nhau giữa đường, cô và anh yêu nhau vẫn chưa vượt qua cái nắm tay ở nơi công cộng.
Nhiều lúc đi cùng anh, biết anh anh nhìn những cặp đôi khác, rồi lại nhìn về mình thấy thật khác. Nhiều lúc cô cảm thấy như anh muốn hôn cô thật lâu, ôm cô thật chặt ở nơi đông nguời nhưng cũng chỉ biết nắm tay cô dắt đi thôi.
Cô không cho anh công khai tình cảm ở trường vì sợ ảnh hưởng đến học tập. Cô không biết việc này làm anh buồn. Anh nghĩ cô xem tình cảm này không được bền lâu. Cô càng giấu, càng có nhiều tình địch vây bám lấy cô. Anh vẫn chờ có ngày được chính tay cô dắt vào trường và nói to rằng “Hoa đã có chủ, đừng hòng đập chậu cướp hoa hay vứt hoa lấy chậu, nghe chưa”
– Mày thích vậy mà. Gọi như thế đi. – Cô nói.
– Nhưng mày không thích vậy. Tao muốn mày cảm nhận được cái niềm hạnh phúc khi được gọi như thế chứ không phải là tao muốn thế.
– Em chỉ cần anh hạnh phúc. – Cô ngẩng mặt lên nói. – Hạnh phúc của em viết tắt là anh.
“Chụt”
Anh hôn vào trán cô rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.