Chương 22: KÌ THI
Thu Trâm (Xu)
20/04/2016
Một tuần ăn chơi nhảy nhót của nó trôi qua nhanh chóng. Cả trường bắt đầu bước vào kì thi học kì căng thẳng.
Bọn nó cũng như vậy. Cả tuần chơi bời, còn ba ngày thì lao vào học như điên. Bọn nó cắm trại trong thư viện trường, ăn ngủ nghỉ tại nhà nó. Bao nhiêu sách nâng cao trên tủ sách của nó và hắn bị lôi xuống để cày thi.
Như mọi lần, có lẽ bọn nó cũng chỉ ôn lại thôi là đủ điểm rồi, nhưng lần này, bố mẹ bốn đứa treo giải quá cao. Nó và hắn đều muốn sang Pháp du lịch 1 tuần, cô và anh lại muốn sang Ý. Chiều lòng bọn nó, tứ vị phụ huynh đã đồng ý với điều kiện bọn nó phải đứng đầu trường chứ không phải đầu khối nữa.
Trường nó là trường điểm. Nó và hắn luôn đứng đầu khối nhưng nghe đâu có mấy đứa mới chuyển vào, học lực thì “không phải dạng vừa đâu”. Vị trí ấy bị lung lay cũng nên.
Trong căn phòng thư viện nhỏ, vùi đầu vào đống sách là bốn cái đầu chụm lại ôn bài.
Nó ghé mắt qua bài hắn rồi nói:
– Mày bị ngu à? 9.9+2 mà bằng 80 à? Làm nhiều bài nâng cao quá bị ngộ à.
– Đúng rồi còn gì. – Hắn gõ cái bút chì vào đầu nó.
– Sai rồi. Bằng 20 mới đúng. – Nó cãi.
– 9.9 bằng bao nhiêu?
– 18. – Nó đáp tỉnh queo.
– Tao lạy mày Nhi Nhi ạ. Mày giỏi quá. Bái phục. Đại ca. Sư phụ. Đại tỷ. – Mỗi một câu nói là một cái gõ vào đầu nó.
– Từ từ.
Nó lôi cái máy tính ra rồi từ từ bấm. Kết quả là 90–» Nó sai.
– Hì hì. Xin lỗi bạn đẹp trai.
Hắn lắc đầu quay mặt đi.
Cô ngồi đối diện nó, nhìn thấy cảnh đối đáp vừa rồi bất giác nở nụ cười. Đến bao giờ bọn nó mới biết tình cảm dành cho nhau đây. Anh thấy cô ngồi thất thần thì gõ nhẹ vào tay cô rồi nói nhỏ:
– Tập trung cho anh mau lên. Anh muốn sang Ý ăn Pane Carasau lắm đó.
– Biết rồi mà.
Rồi thư viện lại im lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười của bọn nó.
Ba ngày sau ……….
Nó từ phòng thi uể oải bước ra đã thấy hắn đứng chờ rồi.
– Như thế nào? – Hắn hỏi.
– Sai một câu. Chỉ bấm nhầm dấu nhân thành dấu chấm thôi mà. Tiếc quá. – Nó giơ số một lên báo cáo.
– Không sao. Vẫn đủ điểm ở hạng hai. – Hắn kéo nó xuống căntin.
Ở căntin sau giờ thi ồn ào và đông vui hết biết. Một cái bàn ở góc nhỏ nhìn chằm chằm vào cử chỉ nhỏ của nó.
– Ê, mày cảm thấy gì chứ? – Nó lại gần hỏi hắn.
– Góc cuối bàn, hai người, một nam một nữ, theo dõi mày từ lúc vào đến giờ. – Hắn nói một lèo.
– Có thể là ai?
– Vân Nhi và ai đó.
– Sao…
– Chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa tay phải. Hôm nó ra tay với mày, tao đã nhìn thấy.
Hắn như ma cà rồng Edward trong Chạng vạng ý, có thể đọc được ý nghĩ của nó. Nó chưa nói hết câu hắn đã trả lời xong rồi.
– Này, tao hỏi cái này nghe nè? – Nó hỏi.
– Hỏi gì? – Hắn ngẩng mặt đáp.
– Bộ mày là…
– Tao là nguời, không phải ma cà rồng.
Đấy, thấy chưa. Ai nói hắn không phải ma cà rồng nó đâm đầu xuống hố chết luôn nè.
Đang nói chuyện vui vẻ thì Thư lôi nó ra hỏi dồn:
– Thế nào? Được đi chứ?
– Chắc được. Còn mày thì sao?
– Cũng được.
– Vậy đi ăn thôi.
Nó lôi Thư vào trong ngồi cùng bọn hắn. Hình như cô quên chuyện gì nói với nó thì phải, mà thôi đi, đi ăn đã. Nó thấy cô nhồm nhoàm ăn thì nói:
– Mày ăn ít thôi Thư. Tao đang định rủ mày đi…..
– Cấm mày giảm rồi đấy. – Hắn lườm nó.
– Đúng đó, mày giảm một mình đi, đừng rủ vợ tao đi cùng mày. – Phong cũng hùa theo.
– Tao định bảo là đi tập gym, hiểu chưa hai thằng đần. – Nó cãi lại.
– Dạo này PT như thế nào? – Hắn quay qua hỏi Phong.
– Bình thường. Tao với Thư định gộp lại thành một rồi quản lý chung luôn.
– Aaaa… Chết rồi Nhi Nhi ơi. Tao quên mất.- Tự nhiên Thư la lớn.
– Làm sao? – Nó bình tĩnh hỏi.
– NN lại thách đấu với bang mày đấy. Nhưng không có bang của tao và Phong đâu. – Cô lườm hắn.
Thái độ của hắn đang tươi cười bỗng nhiên tối sầm lại. Còn thằng nào định phản đây. Nhớ hôm trước hắn đã nói với Tuấn về HN rồi mà, chỉ có những 10 thằng mới vào chắc không biết. Hắn định lôi điện thoại ra gọi Tuấn thì nó nở nụ cười. Nụ cười này chỉ xuất hiện khi sắp có phi vụ mới ở tổ chức và sắp có trò vui rồi đây. Nó dành điện thoại của hắn rồi nói:
– Alo.
“Anh hai ạ. Anh có chuyện gì gọi em?”
– Chị hai đây. Có chuyện muốn nhờ cậu.
“A, chào chị hai ạ. Chị cứ nói, em làm được sẽ làm hết mình.”
– Cậu biết HN chứ?
“Là bang của chị đúng chứ?”
– Đúng. Có 10 thằng mới vào bang NN?
“Vâng.”
– Một trong số đó thách đấu với HN. Tôi muốn tìm ra kẻ đó nên cậu và nguời cũ tuyệt đối không được nói gì về tôi cũng như HN được chứ?
“Dạ vâng chị. Còn về lực lượng đi thì sao hả chị?”
– Cho 10 đứa ấy đi và chọn thêm 5 nguời thân cận nhất đi. Cậu cũng đi chứ?
“Bình thường em giao cho bạn nó đi nhưng lần này em sẽ đích thân ra trận. Chị yên tâm, em sẽ làm như chị dặn.”
– Cảm ơn cậu.
Xem nào, sắp có trò vui rồi đây. Thi xong cũng nên có trò giải trí chứ nhỉ. Chắc sẽ vui lắm đây.
Bọn nó cũng như vậy. Cả tuần chơi bời, còn ba ngày thì lao vào học như điên. Bọn nó cắm trại trong thư viện trường, ăn ngủ nghỉ tại nhà nó. Bao nhiêu sách nâng cao trên tủ sách của nó và hắn bị lôi xuống để cày thi.
Như mọi lần, có lẽ bọn nó cũng chỉ ôn lại thôi là đủ điểm rồi, nhưng lần này, bố mẹ bốn đứa treo giải quá cao. Nó và hắn đều muốn sang Pháp du lịch 1 tuần, cô và anh lại muốn sang Ý. Chiều lòng bọn nó, tứ vị phụ huynh đã đồng ý với điều kiện bọn nó phải đứng đầu trường chứ không phải đầu khối nữa.
Trường nó là trường điểm. Nó và hắn luôn đứng đầu khối nhưng nghe đâu có mấy đứa mới chuyển vào, học lực thì “không phải dạng vừa đâu”. Vị trí ấy bị lung lay cũng nên.
Trong căn phòng thư viện nhỏ, vùi đầu vào đống sách là bốn cái đầu chụm lại ôn bài.
Nó ghé mắt qua bài hắn rồi nói:
– Mày bị ngu à? 9.9+2 mà bằng 80 à? Làm nhiều bài nâng cao quá bị ngộ à.
– Đúng rồi còn gì. – Hắn gõ cái bút chì vào đầu nó.
– Sai rồi. Bằng 20 mới đúng. – Nó cãi.
– 9.9 bằng bao nhiêu?
– 18. – Nó đáp tỉnh queo.
– Tao lạy mày Nhi Nhi ạ. Mày giỏi quá. Bái phục. Đại ca. Sư phụ. Đại tỷ. – Mỗi một câu nói là một cái gõ vào đầu nó.
– Từ từ.
Nó lôi cái máy tính ra rồi từ từ bấm. Kết quả là 90–» Nó sai.
– Hì hì. Xin lỗi bạn đẹp trai.
Hắn lắc đầu quay mặt đi.
Cô ngồi đối diện nó, nhìn thấy cảnh đối đáp vừa rồi bất giác nở nụ cười. Đến bao giờ bọn nó mới biết tình cảm dành cho nhau đây. Anh thấy cô ngồi thất thần thì gõ nhẹ vào tay cô rồi nói nhỏ:
– Tập trung cho anh mau lên. Anh muốn sang Ý ăn Pane Carasau lắm đó.
– Biết rồi mà.
Rồi thư viện lại im lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười của bọn nó.
Ba ngày sau ……….
Nó từ phòng thi uể oải bước ra đã thấy hắn đứng chờ rồi.
– Như thế nào? – Hắn hỏi.
– Sai một câu. Chỉ bấm nhầm dấu nhân thành dấu chấm thôi mà. Tiếc quá. – Nó giơ số một lên báo cáo.
– Không sao. Vẫn đủ điểm ở hạng hai. – Hắn kéo nó xuống căntin.
Ở căntin sau giờ thi ồn ào và đông vui hết biết. Một cái bàn ở góc nhỏ nhìn chằm chằm vào cử chỉ nhỏ của nó.
– Ê, mày cảm thấy gì chứ? – Nó lại gần hỏi hắn.
– Góc cuối bàn, hai người, một nam một nữ, theo dõi mày từ lúc vào đến giờ. – Hắn nói một lèo.
– Có thể là ai?
– Vân Nhi và ai đó.
– Sao…
– Chiếc nhẫn bạc ở ngón giữa tay phải. Hôm nó ra tay với mày, tao đã nhìn thấy.
Hắn như ma cà rồng Edward trong Chạng vạng ý, có thể đọc được ý nghĩ của nó. Nó chưa nói hết câu hắn đã trả lời xong rồi.
– Này, tao hỏi cái này nghe nè? – Nó hỏi.
– Hỏi gì? – Hắn ngẩng mặt đáp.
– Bộ mày là…
– Tao là nguời, không phải ma cà rồng.
Đấy, thấy chưa. Ai nói hắn không phải ma cà rồng nó đâm đầu xuống hố chết luôn nè.
Đang nói chuyện vui vẻ thì Thư lôi nó ra hỏi dồn:
– Thế nào? Được đi chứ?
– Chắc được. Còn mày thì sao?
– Cũng được.
– Vậy đi ăn thôi.
Nó lôi Thư vào trong ngồi cùng bọn hắn. Hình như cô quên chuyện gì nói với nó thì phải, mà thôi đi, đi ăn đã. Nó thấy cô nhồm nhoàm ăn thì nói:
– Mày ăn ít thôi Thư. Tao đang định rủ mày đi…..
– Cấm mày giảm rồi đấy. – Hắn lườm nó.
– Đúng đó, mày giảm một mình đi, đừng rủ vợ tao đi cùng mày. – Phong cũng hùa theo.
– Tao định bảo là đi tập gym, hiểu chưa hai thằng đần. – Nó cãi lại.
– Dạo này PT như thế nào? – Hắn quay qua hỏi Phong.
– Bình thường. Tao với Thư định gộp lại thành một rồi quản lý chung luôn.
– Aaaa… Chết rồi Nhi Nhi ơi. Tao quên mất.- Tự nhiên Thư la lớn.
– Làm sao? – Nó bình tĩnh hỏi.
– NN lại thách đấu với bang mày đấy. Nhưng không có bang của tao và Phong đâu. – Cô lườm hắn.
Thái độ của hắn đang tươi cười bỗng nhiên tối sầm lại. Còn thằng nào định phản đây. Nhớ hôm trước hắn đã nói với Tuấn về HN rồi mà, chỉ có những 10 thằng mới vào chắc không biết. Hắn định lôi điện thoại ra gọi Tuấn thì nó nở nụ cười. Nụ cười này chỉ xuất hiện khi sắp có phi vụ mới ở tổ chức và sắp có trò vui rồi đây. Nó dành điện thoại của hắn rồi nói:
– Alo.
“Anh hai ạ. Anh có chuyện gì gọi em?”
– Chị hai đây. Có chuyện muốn nhờ cậu.
“A, chào chị hai ạ. Chị cứ nói, em làm được sẽ làm hết mình.”
– Cậu biết HN chứ?
“Là bang của chị đúng chứ?”
– Đúng. Có 10 thằng mới vào bang NN?
“Vâng.”
– Một trong số đó thách đấu với HN. Tôi muốn tìm ra kẻ đó nên cậu và nguời cũ tuyệt đối không được nói gì về tôi cũng như HN được chứ?
“Dạ vâng chị. Còn về lực lượng đi thì sao hả chị?”
– Cho 10 đứa ấy đi và chọn thêm 5 nguời thân cận nhất đi. Cậu cũng đi chứ?
“Bình thường em giao cho bạn nó đi nhưng lần này em sẽ đích thân ra trận. Chị yên tâm, em sẽ làm như chị dặn.”
– Cảm ơn cậu.
Xem nào, sắp có trò vui rồi đây. Thi xong cũng nên có trò giải trí chứ nhỉ. Chắc sẽ vui lắm đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.