Chương 23: ĐI TÌM KẺ PHẢN BỘI
Thu Trâm (Xu)
20/04/2016
8 giờ tối tại nhà nó ……….
Hắn ở nhà nó đợi đêm đến. Hắn vác một bao tải toàn súng, kiếm, đạn, … làm nó sợ muốn chết. Ai ngờ trong nhà hoàng tử Nam lại chứa mấy vũ khí này chứ. Thằng kẻ trộm nào xấu số trộm phải nhà hắn thì thôi rồi.
– Mày định đi cướp nhà băng à? Mang mấy thứ đó qua nhà tao phá nhà à? – Nó quát.
– Mang đi để xử thằng phản bội. Không mang mấy cái này tra tấn nó thì mang cái gì đi? – Hắn hỏi ngược lại.
Nó dáo diết nhìn quanh nhà rồi đến cái tủ đựng giầy, cầm đôi dép tổ ong lên rồi nói:
– Mang cái này đi trọi thằng ý được rồi.
– Ha ha ha. Đi đánh nhau mày định cất ở đâu? Dắt trong cạp quần hay đi ở dưới chân.
Nó nghe hắn nói đỏ mặt. Hắn lại gần, một tay khoác lên vai nó, một tay phẩy trong không khí rồi nói:
– Tưởng tượng đến cái cảnh nà mày mặc nguyên cây đen, hông dắt súng chất lừ mà chân lại đi đôi tổ ong nghìn lỗ đi. Ối dời ơi, thật là cảnh tượng đẹp.
Ba giây im lặng trôi qua trong căn nhà bom đạn. Hồi tưởng xong, nó thẹn quá phang nguyên đôi tổ ong vào mặt hắn.
– Mày ở đấy đi. Tao không chơi với mày nữa. Hít le.
Nó giơ hai ngón tay thể hiện cái sự “hít le” và trẻ con của nó. Hắn bật cười rồi xin lỗi nó rối rít.
– Đi nấu cái gì đi. Vừa ăn xong lại đói rồi. – Hắn đề nghị.
– Cất mấy thứ kia đi đã. – Nó chỉ tay vào cái bao tải.
– Tí nữa cũng mang đi thôi. Để đó đi. – Hắn phất tay. – Nhà có gì ăn không?
– Có hảo hảo.
– Qua nhà tao ăn đi. Nhà mày chẳng có gì ăn cả.
– Có hảo hảo.
– Đi mau. Đứng ì ra đấy làm gì.
Bỏ ngoài tai lời nói và mấy em hảo hảo trong tủ, hắn kéo nó qua nhà mình.
Bố mẹ hắn vừa đi làm về, ngồi vào bàn ăn cơm thì thấy hai đứa đi xuống. Mẹ hắn lên tiếng:
– Nhi Nhi con gái, mẹ gửi Nam cho con đấy. Nó tuy xấu nhưng tốt bụng. Nó tuy ba tuổi vẫn ị đùn nhưng bây giờ rất sạch. Nó tuy chân thối, bụng phệ nhưng nó rất biết bảo vệ công lý, lấy thịt đè nguời đó. Con yên tâm đi.
Nghe mẹ nó kể mà hắn như muốn tìm cái hố để nhảy vào đó. Còn nó hai vai cứ run lên, đích thị là đang nhịn cười đây. Hắn lấy hai cái bát ô tô to và đổ đồ ăn vào đầy bát, đưa cho nó rồi kéo nó lên phòng.
Nó mở cửa phòng, ngồi lên giường rồi lăn ra cười.
– Ahahaha. Ba tuổi ị đùn, ở bẩn lại còn chê tao bẩn nữa chứ.
– Im đi. – Hắn xúc một thìa cơm to đút vào miệng nó.
– Nghiêm túc nè. – Nó ngừng cười ngồi đối diện hắn.
– Nói đi. – Hắn bỏ hai bát cơm xuống bàn.
– Mày định bắt thằng phản bội xong như thế nào nữa?
– Xử xong thằng phản bội rồi xử đến Vân Nhi. Rút hết cổ phần trong công ty ba nó. Nó không có tài chính là kinh tế sẽ chẳng làm gì được nữa. Tất cả cái gì nó có bây giờ chỉ là vì tiền của bố nó thôi.
– Nhưng cái này chỉ là nó làm thôi, chẳng liên quan đến ba mẹ nó đâu. Làm sao để họ chịu khổ cùng nó được.
– Diệt cỏ phải diệt tận gốc chứ. Không phải tại bố mẹ nó quá nuông chiều nó à?
– Nhưng….
– Dẹp cái lòng thương nguời vớ vẩn của mày đi cho tao. Tại nó nên nó phải gánh hết. Đừng bàn thêm nữa.
Hắn cầm tô cơm lên đưa cho nó cái điện thoại rồi vừa ăn vừa xúc cho nó ăn.
Sau khi ăn xong nó được hắn chở đến HN chuẩn bị lực lượng. Hắn cũng về NN để làm theo kế hoạch.
Hai tiếng sau, đã thấy nó cầm khẩu súng trên tay đứng đối diện hắn. Không còn là sự dịu dàng với nó như trước mà là vẻ bất cần đời của hắn. Nó cất tiếng trước:
– Chơi sạch nhé. – Nó cười khẩy, không quên quan sát 10 nguời mới.
– Lần trước là có sự cố thôi.
– Bắt đầu luôn chứ.
– Ok.
Nguời của hắn xông vào nguời nó. Lực đánh rất nhẹ để tránh làm bị thương nguời phái khác. Hắn cũng ép sát vào nguời nó nói nhỏ:
– Thấy chưa?
– Rồi. Thằng thứ 3 từ ngoài vào trong.
– Chuẩn bị nhé.
Hắn buông nó ra rồi lao vào nó. Tuấn tưởng hắn định ra tay với chị hai thì hoảng hốt. Hắn tung nó lên trên. Nó bay lên trên rồi tung một cước vào mặt thằng phản bội. Hắn tiến đến nắm lấy tóc thằng phản bội rồi tặng hắn một quả đấm.
Lên chiếc moto đèo nó về tổ chức, sau là hai chiếc oto hộ tống kẻ đó.
Căn phòng máu ……….
Hắn khoác vai nó bước vào. Kẻ đó nhìn hắn và nó một lượt rồi cười khẩy quay đi. Mọi lần, hắn ngồi ghế cao nhất, Tuấn thường tự kê thêm cái ghế nhựa ngồi bên cạnh hắn, hắn thấy thương quá, sau lần xử vụ anh họ Vân Nhi đành cho lắp một cái ghế cố định ở cạnh ghế hắn. Lần này, hắn cho nó ngồi ghế hắn, hắn lại ngồi trên cái ghế của Tuấn, hại anh chàng đành lôi ghế nhựa từ gíc phòng ra, dở khóc dở cười ngồi cạnh nó. Nó thấy thế lên tiếng trêu trọc.
– Ngồi đây nè Tuấn. Tôi ngồi ghế nhựa cho.
– Không cần đâu ạ. Chị hai cứ ngồi đi. – Anh chàng từ chối nó.
– Thấy mặt dở khóc dở cười thế kia chắc là không thích rồi. Đưa đây tôi ngồi cho. – Hắn lên tiếng dành ghế.
– Em rất thích ngồi ghế này (ghế anh hai ngồi ý). Em cảm thấy rất thoải mái (ghế mới đương nhiên thoải mái hơn cái ghế nhựa này rồi). Anh chị cứ ngồi (ghế nhựa đi ạ). – Tuấn phân bua.
Quay trở lại việc chính, hắn đón lấy khẩu súng rồi hỏi:
– Tên?
– Thắng.
– Quan hệ với Vân Nhi?
– Anh hai.
– Ai cho tự ý đi thách đấu với HN?
– Tôi là nguời của NN. Không phải giết được bang chủ HN là mình có thể chiếm bang hay sao?
– Việc riêng cơ?
– Vân Nhi nhờ giết Nguyễn Hạ Nhi. Tôi nghe nói Hạ Nhi cũng là người của HN nên nới thách đấu.
Hắn ghì chặt khẩu súng trong tay. Nó thấy thế cầm tay hắn rồi nói:
– Để tao. – Nó hỏi kẻ đó. – Không biết mặt Hạ Nhi sao?
– Vân Nhi bảo nó là nguời hay bám theo anh hai nên tôi mới thách đấu. Anh hai nương tay với ai thì đó là Hạ Nhi.
Nó ngạc nhiên. Trong mắt mọi nguời, nó yếu đuối, cần đến sự bảo vệ của hắn lắm hay sao. Mình nó gây dựng lên cái tổ chức đứng nhất nhì thế giới đêm này đấy.
– Vậy mà cũng đòi giết? – Nó cười. – Kế hoạch tiếp theo của Vân Nhi là gì?
– Xin lỗi, không thể nói.
– Vậy phải chết. – Hắn giơ súng lên định bắn thì nó ngăn lại.
– Đừng làm thế. Nhốt hắn vào phòng tối, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Ba ngày sau, đảm bảo hắn sẽ khai ra. Tin tao đi.
Hắn sai Tuấn đưa Thắng vào phòng cách li rồi cho nguời canh ở ngoài. Đi được một lúc, nó như nhớ ra điều gì lại kéo hắn quay lại phòng cách li.
Nó lấy túi áo trong hai chiếc dép tổ ong rồi nói:
– Ném đi cho đớ ngứa.
Hắn đón lấy chiếc dép rồi trọi thẳng vào mặt Thắng. Nó và hắn cùng cười rồi chạy đi mất.
Hắn ở nhà nó đợi đêm đến. Hắn vác một bao tải toàn súng, kiếm, đạn, … làm nó sợ muốn chết. Ai ngờ trong nhà hoàng tử Nam lại chứa mấy vũ khí này chứ. Thằng kẻ trộm nào xấu số trộm phải nhà hắn thì thôi rồi.
– Mày định đi cướp nhà băng à? Mang mấy thứ đó qua nhà tao phá nhà à? – Nó quát.
– Mang đi để xử thằng phản bội. Không mang mấy cái này tra tấn nó thì mang cái gì đi? – Hắn hỏi ngược lại.
Nó dáo diết nhìn quanh nhà rồi đến cái tủ đựng giầy, cầm đôi dép tổ ong lên rồi nói:
– Mang cái này đi trọi thằng ý được rồi.
– Ha ha ha. Đi đánh nhau mày định cất ở đâu? Dắt trong cạp quần hay đi ở dưới chân.
Nó nghe hắn nói đỏ mặt. Hắn lại gần, một tay khoác lên vai nó, một tay phẩy trong không khí rồi nói:
– Tưởng tượng đến cái cảnh nà mày mặc nguyên cây đen, hông dắt súng chất lừ mà chân lại đi đôi tổ ong nghìn lỗ đi. Ối dời ơi, thật là cảnh tượng đẹp.
Ba giây im lặng trôi qua trong căn nhà bom đạn. Hồi tưởng xong, nó thẹn quá phang nguyên đôi tổ ong vào mặt hắn.
– Mày ở đấy đi. Tao không chơi với mày nữa. Hít le.
Nó giơ hai ngón tay thể hiện cái sự “hít le” và trẻ con của nó. Hắn bật cười rồi xin lỗi nó rối rít.
– Đi nấu cái gì đi. Vừa ăn xong lại đói rồi. – Hắn đề nghị.
– Cất mấy thứ kia đi đã. – Nó chỉ tay vào cái bao tải.
– Tí nữa cũng mang đi thôi. Để đó đi. – Hắn phất tay. – Nhà có gì ăn không?
– Có hảo hảo.
– Qua nhà tao ăn đi. Nhà mày chẳng có gì ăn cả.
– Có hảo hảo.
– Đi mau. Đứng ì ra đấy làm gì.
Bỏ ngoài tai lời nói và mấy em hảo hảo trong tủ, hắn kéo nó qua nhà mình.
Bố mẹ hắn vừa đi làm về, ngồi vào bàn ăn cơm thì thấy hai đứa đi xuống. Mẹ hắn lên tiếng:
– Nhi Nhi con gái, mẹ gửi Nam cho con đấy. Nó tuy xấu nhưng tốt bụng. Nó tuy ba tuổi vẫn ị đùn nhưng bây giờ rất sạch. Nó tuy chân thối, bụng phệ nhưng nó rất biết bảo vệ công lý, lấy thịt đè nguời đó. Con yên tâm đi.
Nghe mẹ nó kể mà hắn như muốn tìm cái hố để nhảy vào đó. Còn nó hai vai cứ run lên, đích thị là đang nhịn cười đây. Hắn lấy hai cái bát ô tô to và đổ đồ ăn vào đầy bát, đưa cho nó rồi kéo nó lên phòng.
Nó mở cửa phòng, ngồi lên giường rồi lăn ra cười.
– Ahahaha. Ba tuổi ị đùn, ở bẩn lại còn chê tao bẩn nữa chứ.
– Im đi. – Hắn xúc một thìa cơm to đút vào miệng nó.
– Nghiêm túc nè. – Nó ngừng cười ngồi đối diện hắn.
– Nói đi. – Hắn bỏ hai bát cơm xuống bàn.
– Mày định bắt thằng phản bội xong như thế nào nữa?
– Xử xong thằng phản bội rồi xử đến Vân Nhi. Rút hết cổ phần trong công ty ba nó. Nó không có tài chính là kinh tế sẽ chẳng làm gì được nữa. Tất cả cái gì nó có bây giờ chỉ là vì tiền của bố nó thôi.
– Nhưng cái này chỉ là nó làm thôi, chẳng liên quan đến ba mẹ nó đâu. Làm sao để họ chịu khổ cùng nó được.
– Diệt cỏ phải diệt tận gốc chứ. Không phải tại bố mẹ nó quá nuông chiều nó à?
– Nhưng….
– Dẹp cái lòng thương nguời vớ vẩn của mày đi cho tao. Tại nó nên nó phải gánh hết. Đừng bàn thêm nữa.
Hắn cầm tô cơm lên đưa cho nó cái điện thoại rồi vừa ăn vừa xúc cho nó ăn.
Sau khi ăn xong nó được hắn chở đến HN chuẩn bị lực lượng. Hắn cũng về NN để làm theo kế hoạch.
Hai tiếng sau, đã thấy nó cầm khẩu súng trên tay đứng đối diện hắn. Không còn là sự dịu dàng với nó như trước mà là vẻ bất cần đời của hắn. Nó cất tiếng trước:
– Chơi sạch nhé. – Nó cười khẩy, không quên quan sát 10 nguời mới.
– Lần trước là có sự cố thôi.
– Bắt đầu luôn chứ.
– Ok.
Nguời của hắn xông vào nguời nó. Lực đánh rất nhẹ để tránh làm bị thương nguời phái khác. Hắn cũng ép sát vào nguời nó nói nhỏ:
– Thấy chưa?
– Rồi. Thằng thứ 3 từ ngoài vào trong.
– Chuẩn bị nhé.
Hắn buông nó ra rồi lao vào nó. Tuấn tưởng hắn định ra tay với chị hai thì hoảng hốt. Hắn tung nó lên trên. Nó bay lên trên rồi tung một cước vào mặt thằng phản bội. Hắn tiến đến nắm lấy tóc thằng phản bội rồi tặng hắn một quả đấm.
Lên chiếc moto đèo nó về tổ chức, sau là hai chiếc oto hộ tống kẻ đó.
Căn phòng máu ……….
Hắn khoác vai nó bước vào. Kẻ đó nhìn hắn và nó một lượt rồi cười khẩy quay đi. Mọi lần, hắn ngồi ghế cao nhất, Tuấn thường tự kê thêm cái ghế nhựa ngồi bên cạnh hắn, hắn thấy thương quá, sau lần xử vụ anh họ Vân Nhi đành cho lắp một cái ghế cố định ở cạnh ghế hắn. Lần này, hắn cho nó ngồi ghế hắn, hắn lại ngồi trên cái ghế của Tuấn, hại anh chàng đành lôi ghế nhựa từ gíc phòng ra, dở khóc dở cười ngồi cạnh nó. Nó thấy thế lên tiếng trêu trọc.
– Ngồi đây nè Tuấn. Tôi ngồi ghế nhựa cho.
– Không cần đâu ạ. Chị hai cứ ngồi đi. – Anh chàng từ chối nó.
– Thấy mặt dở khóc dở cười thế kia chắc là không thích rồi. Đưa đây tôi ngồi cho. – Hắn lên tiếng dành ghế.
– Em rất thích ngồi ghế này (ghế anh hai ngồi ý). Em cảm thấy rất thoải mái (ghế mới đương nhiên thoải mái hơn cái ghế nhựa này rồi). Anh chị cứ ngồi (ghế nhựa đi ạ). – Tuấn phân bua.
Quay trở lại việc chính, hắn đón lấy khẩu súng rồi hỏi:
– Tên?
– Thắng.
– Quan hệ với Vân Nhi?
– Anh hai.
– Ai cho tự ý đi thách đấu với HN?
– Tôi là nguời của NN. Không phải giết được bang chủ HN là mình có thể chiếm bang hay sao?
– Việc riêng cơ?
– Vân Nhi nhờ giết Nguyễn Hạ Nhi. Tôi nghe nói Hạ Nhi cũng là người của HN nên nới thách đấu.
Hắn ghì chặt khẩu súng trong tay. Nó thấy thế cầm tay hắn rồi nói:
– Để tao. – Nó hỏi kẻ đó. – Không biết mặt Hạ Nhi sao?
– Vân Nhi bảo nó là nguời hay bám theo anh hai nên tôi mới thách đấu. Anh hai nương tay với ai thì đó là Hạ Nhi.
Nó ngạc nhiên. Trong mắt mọi nguời, nó yếu đuối, cần đến sự bảo vệ của hắn lắm hay sao. Mình nó gây dựng lên cái tổ chức đứng nhất nhì thế giới đêm này đấy.
– Vậy mà cũng đòi giết? – Nó cười. – Kế hoạch tiếp theo của Vân Nhi là gì?
– Xin lỗi, không thể nói.
– Vậy phải chết. – Hắn giơ súng lên định bắn thì nó ngăn lại.
– Đừng làm thế. Nhốt hắn vào phòng tối, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Ba ngày sau, đảm bảo hắn sẽ khai ra. Tin tao đi.
Hắn sai Tuấn đưa Thắng vào phòng cách li rồi cho nguời canh ở ngoài. Đi được một lúc, nó như nhớ ra điều gì lại kéo hắn quay lại phòng cách li.
Nó lấy túi áo trong hai chiếc dép tổ ong rồi nói:
– Ném đi cho đớ ngứa.
Hắn đón lấy chiếc dép rồi trọi thẳng vào mặt Thắng. Nó và hắn cùng cười rồi chạy đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.