Chương 5: MẬT THƯ ĐƯỢC GIẢI
Thu Trâm (Xu)
19/04/2016
7h tối.
Hắn đang chuẩn bị qua nhà nó thì có tiếng nói từ ban công.
– Nam ơi, đỡ tao xuống cái coi.
Nó đứng trên lan can ôm ở giữa. Hắn thấy thế mặt tái mét chạy lại đỡ nó. Bế nó xuống xong hắn hầm hầm bước vào phòng.
– Đã không biết trèo thì đi bằng cửa ý. Chân ngắn mà thích trèo leo vớ vẩn. Nhỡ đâu ngã xuống thì tao phải làm sao. Đúng là… Lần sau tao cấm mày không được trèo nữa nghe chưa hả. Tao thấy mày trèo một lần nữa thôi thì chuẩn bị đốt mấy cái ảnh vớ vẩn trong phòng mày đi.
– Biết rồi.
– Bảo tí nữa tao qua sao mày còn qua?
– Tao mới nghĩ ra cái này này.
Nó với cái laptop của hắn rồi mở webcam kết nối với Thư và Phong. Đèn xanh nhấp nháy rồi báo đã kết nối. Đầu bên kia là giọng to oành của nhỏ Thư.
– Mày chết với tao Phong ạ. Đợi tao nói chuyện xong đã.-Thư quay qua hỏi nó-Giải được chưa?
– Sắp rồi. Còn chúng mày?
– Bọn tao mới giải được phần bóng xế tà thôi mày. Nó có nghĩa là chiều mai đó.
– Ừ. Sáng mai qua nhà tao đi.
– Ok. Nghĩ ra cái gì tao sẽ gọi cho mày.
Nó tắt cái webcam rồi quay qua hắn hỏi rõ ngớ ngẩn:
– Ủa sao lại là chiều mai?
– Nhìn kĩ này lợn – Hắn kéo nó ngồi xuống giường còn mình thì ngồi ngay cạnh nó – Đây nhé. Bóng xế tà nghĩa là buổi chiều mà cũng chỉ có khoảng thời gian từ 5 đến 6 giờ chiều thôi. Còn ngày mai là vì hạn cuối của bức thư là sáng ngày kia mà lại được đưa cho mình vào sáng nay nên ám chỉ rằng ngày mai 5 giờ chiều. Hiểu chưa?
– Rồi.
Nó ngả nguời xuống giường vừa nhắn tin cho Thư vừa nhai mấy gói snack. Trong phòng hắn lúc nào cũng có sẵn snack, socola cho nó. Hắn biết nó thích ăn mấy đồ này nên mua để ở trong phòng sợ nó qua chơi. Ngồi trên chiếc ghế đối diện cái giường nhìn nó thì bỗng nhiên nó reo lên:
– Ra rồi mày ơi. Tao thông minh quá.
– Nói xem nào.
– Đây nhé. Mật thư là “#9+( =83+ 5)3 ;8” đúng không. Nhìn bàn phím điện thoại tao này. – Nó vừa nói vừa giơ chiếc điện thoại trước mặt hắn. – Nó có nghĩa là …
– “Cong vien the ki” chứ gì?
– Hả? Sao mày biết? Tưởng chỉ có mình tao nghĩ ra chứ?
– Còn non lắm. – Hắn xoa đầu nó vẻ mặt đầy đắc ý.
– Vậy cuối cùng là mật thư có nghĩa là “CÔNG VIÊN THẾ KỈ, 5 GIỜ CHIỀU MAI”.
– Ừ. Giải xong rồi đó. Mày về ngủ sớm đi mai còn đi.
– Chiều cơ mà. Đi từ sáng làm gì?
– Đằng nào chẳng đợi đến chiều, sáng đi chơi luôn.
– Mà này, Nam đẹp trai ga lăng phong độ ơi. Tao có chuyện muốn nói với mày này.
– Nhờ vả gì nói luôn đi. Muốn ăn socola thì ở trên kệ tủ kìa, mới mua đó. Không với tới hả, tao lấy ghế cho mày trèo nha.
– Không phải cái đó. Hôm nay ý, bố mẹ tao ý, đi dự tiệc khuyu ý, …
– Mày hết ý chưa. Ý lắm thế. Nhờ tao qua hả? Sợ ma thì nói hẳn ra cứ ý mãi.
– Ừ đúng rồi. Qua nha. Mang luôn quần áo qua mai thay đỡ phải về. Mang luôn đôi giày Converse đen sang đi. Cả mấy gói Poca, socola nữa. Tao về trước.
– Tao vác cả nhà tao sang nhà mày nha. Về bằng ban công hả?
– Ừ.
– Chưa chừa à. Đợi tao tí tao vác mày sang.
Hắn gom vội mấy thứ rồi ném qua ban công nhà nó. Vác nó trên vai như bao tải, hắn trèo sang phòng nó. Nó tiến tới cái tủ lấy thêm một cái gối và một cái chăn đưa cho hắn.
– Mày ngủ đâu? Phòng tao hay phòng mày?
Không biết từ khi nào mà nhà nó có phòng cho hắn. Tuần nào hắn cũng qua ngủ nhà nó. Lúc thì phòng nó lúc lại là phòng bên cạnh. Thấy thế thì bố mẹ nó cũng sắm cho hắn một căn phòng đối diện phòng nó luôn.
– Tao ngủ đây cho ấm. – Hắn vừa bước tới giường nó vừa nằm gọn sang một bên. – Mày nằm trong hay nằm ngoài.
– Tao nằm trong. Mày ra ngoài đi.
Nó trèo lên giường rồi quay qua ôm hắn. Thói quen đi ngủ của nó là phải ôm. Trên giường nó không có gấu bông thì cũng có vài cái gối ôm to bự. Hắn vẫn là cái gối mềm nhất. Không biết nó có phải con gái hay không nữa. Ngủ với con trai mà không đỏ mặt hay xấu hổ gì hết. Hắn vòng tay qua ôm nó rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hắn đang chuẩn bị qua nhà nó thì có tiếng nói từ ban công.
– Nam ơi, đỡ tao xuống cái coi.
Nó đứng trên lan can ôm ở giữa. Hắn thấy thế mặt tái mét chạy lại đỡ nó. Bế nó xuống xong hắn hầm hầm bước vào phòng.
– Đã không biết trèo thì đi bằng cửa ý. Chân ngắn mà thích trèo leo vớ vẩn. Nhỡ đâu ngã xuống thì tao phải làm sao. Đúng là… Lần sau tao cấm mày không được trèo nữa nghe chưa hả. Tao thấy mày trèo một lần nữa thôi thì chuẩn bị đốt mấy cái ảnh vớ vẩn trong phòng mày đi.
– Biết rồi.
– Bảo tí nữa tao qua sao mày còn qua?
– Tao mới nghĩ ra cái này này.
Nó với cái laptop của hắn rồi mở webcam kết nối với Thư và Phong. Đèn xanh nhấp nháy rồi báo đã kết nối. Đầu bên kia là giọng to oành của nhỏ Thư.
– Mày chết với tao Phong ạ. Đợi tao nói chuyện xong đã.-Thư quay qua hỏi nó-Giải được chưa?
– Sắp rồi. Còn chúng mày?
– Bọn tao mới giải được phần bóng xế tà thôi mày. Nó có nghĩa là chiều mai đó.
– Ừ. Sáng mai qua nhà tao đi.
– Ok. Nghĩ ra cái gì tao sẽ gọi cho mày.
Nó tắt cái webcam rồi quay qua hắn hỏi rõ ngớ ngẩn:
– Ủa sao lại là chiều mai?
– Nhìn kĩ này lợn – Hắn kéo nó ngồi xuống giường còn mình thì ngồi ngay cạnh nó – Đây nhé. Bóng xế tà nghĩa là buổi chiều mà cũng chỉ có khoảng thời gian từ 5 đến 6 giờ chiều thôi. Còn ngày mai là vì hạn cuối của bức thư là sáng ngày kia mà lại được đưa cho mình vào sáng nay nên ám chỉ rằng ngày mai 5 giờ chiều. Hiểu chưa?
– Rồi.
Nó ngả nguời xuống giường vừa nhắn tin cho Thư vừa nhai mấy gói snack. Trong phòng hắn lúc nào cũng có sẵn snack, socola cho nó. Hắn biết nó thích ăn mấy đồ này nên mua để ở trong phòng sợ nó qua chơi. Ngồi trên chiếc ghế đối diện cái giường nhìn nó thì bỗng nhiên nó reo lên:
– Ra rồi mày ơi. Tao thông minh quá.
– Nói xem nào.
– Đây nhé. Mật thư là “#9+( =83+ 5)3 ;8” đúng không. Nhìn bàn phím điện thoại tao này. – Nó vừa nói vừa giơ chiếc điện thoại trước mặt hắn. – Nó có nghĩa là …
– “Cong vien the ki” chứ gì?
– Hả? Sao mày biết? Tưởng chỉ có mình tao nghĩ ra chứ?
– Còn non lắm. – Hắn xoa đầu nó vẻ mặt đầy đắc ý.
– Vậy cuối cùng là mật thư có nghĩa là “CÔNG VIÊN THẾ KỈ, 5 GIỜ CHIỀU MAI”.
– Ừ. Giải xong rồi đó. Mày về ngủ sớm đi mai còn đi.
– Chiều cơ mà. Đi từ sáng làm gì?
– Đằng nào chẳng đợi đến chiều, sáng đi chơi luôn.
– Mà này, Nam đẹp trai ga lăng phong độ ơi. Tao có chuyện muốn nói với mày này.
– Nhờ vả gì nói luôn đi. Muốn ăn socola thì ở trên kệ tủ kìa, mới mua đó. Không với tới hả, tao lấy ghế cho mày trèo nha.
– Không phải cái đó. Hôm nay ý, bố mẹ tao ý, đi dự tiệc khuyu ý, …
– Mày hết ý chưa. Ý lắm thế. Nhờ tao qua hả? Sợ ma thì nói hẳn ra cứ ý mãi.
– Ừ đúng rồi. Qua nha. Mang luôn quần áo qua mai thay đỡ phải về. Mang luôn đôi giày Converse đen sang đi. Cả mấy gói Poca, socola nữa. Tao về trước.
– Tao vác cả nhà tao sang nhà mày nha. Về bằng ban công hả?
– Ừ.
– Chưa chừa à. Đợi tao tí tao vác mày sang.
Hắn gom vội mấy thứ rồi ném qua ban công nhà nó. Vác nó trên vai như bao tải, hắn trèo sang phòng nó. Nó tiến tới cái tủ lấy thêm một cái gối và một cái chăn đưa cho hắn.
– Mày ngủ đâu? Phòng tao hay phòng mày?
Không biết từ khi nào mà nhà nó có phòng cho hắn. Tuần nào hắn cũng qua ngủ nhà nó. Lúc thì phòng nó lúc lại là phòng bên cạnh. Thấy thế thì bố mẹ nó cũng sắm cho hắn một căn phòng đối diện phòng nó luôn.
– Tao ngủ đây cho ấm. – Hắn vừa bước tới giường nó vừa nằm gọn sang một bên. – Mày nằm trong hay nằm ngoài.
– Tao nằm trong. Mày ra ngoài đi.
Nó trèo lên giường rồi quay qua ôm hắn. Thói quen đi ngủ của nó là phải ôm. Trên giường nó không có gấu bông thì cũng có vài cái gối ôm to bự. Hắn vẫn là cái gối mềm nhất. Không biết nó có phải con gái hay không nữa. Ngủ với con trai mà không đỏ mặt hay xấu hổ gì hết. Hắn vòng tay qua ôm nó rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.