Chương 4: NGÀY DÀI
Thu Trâm (Xu)
19/04/2016
– Chúng mày ơi! Thư khiêu chiến này. Thư khiêu chiến đẹp dữ dội luôn.
– Đâu…đâu…-Cả đám nhao nhao lên.
– Đưa đây – Phong lấy lá thư từ tay con trưởng.
Lá thư khiêu chiến mà nó hình dung là một lá thư màu đen huyền bí, đầy mùi chết chóc tang thương. Đằng này, thư khiêu chiến màu hồng nhạt, bên ngoài còn có trái tim với nét chữ nắn nót: “Gửi top 4”. Thằng nào đi gửi thư khiêu chiến mà cứ như đi gửi thư tình cho chúng nó không chứ?
– Để tao đọc cho. – Nó giằng từ tay Phong rồi xé ra. Giọng nói lảnh lót vang lên:
“Gửi top 4, Nhi, Nam,Thư, Phong.
Nhận được thư này là khi trò chơi đã bắt đầu. Mật mã là:
#9+( =83+ 5)3 ;8
Bóng xế tà
Chúc may mắn! Top 4!
Nên nhớ là chỉ có đến sáng ngày kia thôi đấy. Cẩn thận với mật mã.”
Nó và hắn nhận ra điều gì đó nên cắm cúi viết. Thư và Phong không ngừng nói để giải mật mã. Ra chơi, thấy nó vẫn ngồi cắm cúi với cái mật mã, hắn nói:
– Không đi ăn hả?
– Mày nói chuyện với tao hả? – Nó chỉ ngón tay về phía mình rồi hỏi hắn.
– Không nói với mày thì nói với con lợn nái nhà tao hở?
– Có chứ. Đợi tí. Mang luôn xuống nhớ. Vừa ăn vừa giải, biết đâu tìm được cái gì mới thì sao.
– Ừ.
Hắn và Phong chạy đi mua đồ ăn cho hai đứa. Nó và Thư vẫn cắm cúi giải mật thư.
– Ê! Hai đứa mọt sách vẫn không giải được hả? Vậy mà mang tiếng học giỏi nhất mhối hả? Nực cười quá nha.-Một đứa đứng trước mặt tụi nó lên tiếng.
– Bạn mày hả Thư?-Nó hỏi Thư.
– Không! Chắc chó nhà ai đi lạc thôi. Nghe nhiều điếc tai quá mày ạ. Tao giải sắp ra rồi mà cứ làm phiền tao.-Thư tuôn một tràng rồi lại cắm mặt xuống bàn.
– Mày…mày… – Cô gái đứng bên cạnh liền vung tay lên định tát nó thì bị tay của ai đó giữ lại.
– Thử đụng vào xem. – Hắn đẩy nguời cô ta ra rồi chắn trước mặt nó – Nguời của tôi, cấm ai đụng vào. Lỡ mà đụng thì cũng chạy cho xa vào, đừng ngoái đầu lại.
– Mà cứ cố tình làm phiền tới thì gặp tôi-Phong chắn trước Thư rồi nói.
– Mấy nhỏ đó có gì mà các cậu thích vậy hả?-Một nhỏ không biết điều lên tiếng.
Nó đẩy hắn qua một bên rồi tiến tới vuốt vuốt áo của nhỏ lại nói:
– Cô bé à, chuyện không liên quan đến em thì tránh đi, sao cứ phải dính vào làm gì. Chị đây không có gì tốt đâu em ạ. Chị biết em tốt hơn chị, học giỏi trong top 50 của trường, xinh đẹp với cả tá phấn trên mặt vân vân và vân vân. Thích anh Nam từ khi mới vào trường, đúng chứ? Mà không là thích nhan sắc của anh ý chứ nhỉ? Chà chà. Tiếc cho em một điều là Nam là của chị. Em an phận đi. Đừng để chị phải lên tiếng.
Quay qua Thư, nó nói:
– Đi thôi mày. Lên lớp ăn cho đỡ bẩn, mất vệ sinh. Dạ dày chúng mày có tốt đâu. Đi thôi.
Nó lên đến lớp thì bóc gói snack ra nhai. Vừa nhai vừa nhồm nhoàm nói:
– Ngày gì thế không biết. Đen quá. Vừa nhận được thư khiêu chiến vừa phải phí lời nữa chứ.
– Mà Nhi nè, Nam là của mày từ bao giờ vậy? – Thư nói.
– Tao thích mặc định vậy đó được không hả. – Nó ôm lấy hắn hắn rồi chu mỏ cãi lại. Nhìn đáng yêu hết sức.
Ăn xong, nó nằm úp mặt xuống bàn. Cảm giác da mặt tiếp xúc với bàn thật dễ chịu, lạnh và mát nữa. Bàn tay hắn to luồn vào tóc nó. Nó ngủ suốt hai tiết cuối. Nhờ hắn tìm đủ mọi cách che cho nó lên nó an toàn suốt quá trình lên cung trăng của mình.
Về đến trước cửa nhà, hắn nói:
– Hôm nay nhiều chuyện quá. Nghỉ sớm đi. Tối lạnh. Tắm và ăn cơm cho sớm vào. Tí tao qua giải mật thư với mày.
– Ừ. Mà mày qua bằng cửa ý nhớ. Ngã lộn cổ xuống rồi bảo tao không nói trước.
– Vào đi. Hay tao về bằng đường nhà mày nhớ.
– Thôi khỏi. Tí nhớ qua đấy. Bai bai.
– Đâu…đâu…-Cả đám nhao nhao lên.
– Đưa đây – Phong lấy lá thư từ tay con trưởng.
Lá thư khiêu chiến mà nó hình dung là một lá thư màu đen huyền bí, đầy mùi chết chóc tang thương. Đằng này, thư khiêu chiến màu hồng nhạt, bên ngoài còn có trái tim với nét chữ nắn nót: “Gửi top 4”. Thằng nào đi gửi thư khiêu chiến mà cứ như đi gửi thư tình cho chúng nó không chứ?
– Để tao đọc cho. – Nó giằng từ tay Phong rồi xé ra. Giọng nói lảnh lót vang lên:
“Gửi top 4, Nhi, Nam,Thư, Phong.
Nhận được thư này là khi trò chơi đã bắt đầu. Mật mã là:
#9+( =83+ 5)3 ;8
Bóng xế tà
Chúc may mắn! Top 4!
Nên nhớ là chỉ có đến sáng ngày kia thôi đấy. Cẩn thận với mật mã.”
Nó và hắn nhận ra điều gì đó nên cắm cúi viết. Thư và Phong không ngừng nói để giải mật mã. Ra chơi, thấy nó vẫn ngồi cắm cúi với cái mật mã, hắn nói:
– Không đi ăn hả?
– Mày nói chuyện với tao hả? – Nó chỉ ngón tay về phía mình rồi hỏi hắn.
– Không nói với mày thì nói với con lợn nái nhà tao hở?
– Có chứ. Đợi tí. Mang luôn xuống nhớ. Vừa ăn vừa giải, biết đâu tìm được cái gì mới thì sao.
– Ừ.
Hắn và Phong chạy đi mua đồ ăn cho hai đứa. Nó và Thư vẫn cắm cúi giải mật thư.
– Ê! Hai đứa mọt sách vẫn không giải được hả? Vậy mà mang tiếng học giỏi nhất mhối hả? Nực cười quá nha.-Một đứa đứng trước mặt tụi nó lên tiếng.
– Bạn mày hả Thư?-Nó hỏi Thư.
– Không! Chắc chó nhà ai đi lạc thôi. Nghe nhiều điếc tai quá mày ạ. Tao giải sắp ra rồi mà cứ làm phiền tao.-Thư tuôn một tràng rồi lại cắm mặt xuống bàn.
– Mày…mày… – Cô gái đứng bên cạnh liền vung tay lên định tát nó thì bị tay của ai đó giữ lại.
– Thử đụng vào xem. – Hắn đẩy nguời cô ta ra rồi chắn trước mặt nó – Nguời của tôi, cấm ai đụng vào. Lỡ mà đụng thì cũng chạy cho xa vào, đừng ngoái đầu lại.
– Mà cứ cố tình làm phiền tới thì gặp tôi-Phong chắn trước Thư rồi nói.
– Mấy nhỏ đó có gì mà các cậu thích vậy hả?-Một nhỏ không biết điều lên tiếng.
Nó đẩy hắn qua một bên rồi tiến tới vuốt vuốt áo của nhỏ lại nói:
– Cô bé à, chuyện không liên quan đến em thì tránh đi, sao cứ phải dính vào làm gì. Chị đây không có gì tốt đâu em ạ. Chị biết em tốt hơn chị, học giỏi trong top 50 của trường, xinh đẹp với cả tá phấn trên mặt vân vân và vân vân. Thích anh Nam từ khi mới vào trường, đúng chứ? Mà không là thích nhan sắc của anh ý chứ nhỉ? Chà chà. Tiếc cho em một điều là Nam là của chị. Em an phận đi. Đừng để chị phải lên tiếng.
Quay qua Thư, nó nói:
– Đi thôi mày. Lên lớp ăn cho đỡ bẩn, mất vệ sinh. Dạ dày chúng mày có tốt đâu. Đi thôi.
Nó lên đến lớp thì bóc gói snack ra nhai. Vừa nhai vừa nhồm nhoàm nói:
– Ngày gì thế không biết. Đen quá. Vừa nhận được thư khiêu chiến vừa phải phí lời nữa chứ.
– Mà Nhi nè, Nam là của mày từ bao giờ vậy? – Thư nói.
– Tao thích mặc định vậy đó được không hả. – Nó ôm lấy hắn hắn rồi chu mỏ cãi lại. Nhìn đáng yêu hết sức.
Ăn xong, nó nằm úp mặt xuống bàn. Cảm giác da mặt tiếp xúc với bàn thật dễ chịu, lạnh và mát nữa. Bàn tay hắn to luồn vào tóc nó. Nó ngủ suốt hai tiết cuối. Nhờ hắn tìm đủ mọi cách che cho nó lên nó an toàn suốt quá trình lên cung trăng của mình.
Về đến trước cửa nhà, hắn nói:
– Hôm nay nhiều chuyện quá. Nghỉ sớm đi. Tối lạnh. Tắm và ăn cơm cho sớm vào. Tí tao qua giải mật thư với mày.
– Ừ. Mà mày qua bằng cửa ý nhớ. Ngã lộn cổ xuống rồi bảo tao không nói trước.
– Vào đi. Hay tao về bằng đường nhà mày nhớ.
– Thôi khỏi. Tí nhớ qua đấy. Bai bai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.