Tập Cảnh

Chương 2

Phong Lộng

10/11/2016

CHƯƠNG 1

Tiếng còi cao vút của xe cảnh sát tới gần, tiếp cận hiện trường vụ án còn đang hỗn độn.

Oa cừ thật! Xem chừng đã chết không ít người.

Nam Thiên từ trên xe moto cảnh dụng nhanh nhẹn nhảy xuống, khí thế anh tuấn móc ra cảnh huy (huy hiệu cảnh sát), thoáng đưa về phía một viên cảnh sát đóng giữ bên ngoài, “Huynh đệ, ta ở ban giao thông, vừa rồi là các người gọi hỗ trợ qua vô tuyến?”.

“Ban giao thông? Ban thông thế nào cũng tới? Quên đi, mau vào, ở đây chóng thành thất quốc đại chiến rồi, khắp nơi đều là thi thể, cho dù là ban giao thông cũng hoan nghênh. Lão đại ở bên trong, đang cần người, ngươi qua hỏi một chút có chuyện gì cần làm không”.

“Hảo”

Nam Thiên sảng khoái đáp lời, khom lưng tiến bên trong vòng dây cảnh giới màu vàng, ánh mắt sáng ngời tìm tòi chung quanh.

Ha hả, xem ra trận này rất lớn mà, xã hội đen bình thường sống mái với nhau tối đa là chết bốn, năm tên, nhưng hiện tại số thi thể nằm trên mặt đất, sẽ không dưới hai mươi.

Nhất định là một trận sống mái thế kỷ. Tấm tắc, người của tổ trọng án thiệt hạnh phúc, bình thường có thể gặp những sự kiện đặc sắc thế này, hơn hẳn tổ giao thông mỗi ngày đi ghi biển số xe của thiên hạ bị nhiều người phỉ nhổ (J).

Cậu chưa thấy qua lão đại của tổ trọng án bao giờ, bất quá muốn tìm ra lão đại thì cực kỳ dễ.

Trong hiện trường có giọng nói lớn nhất, khiến cho kiệt sức khản giọng nhất định là người đó.

“Không nên động đến súng ống trên hiện trường! A Nham, kiểm tra một chút số lượng thi thể! Có thể có người còn sống hay không để mà lấy khẩu cung?”.

“Tạm thời còn không có bắt được, bọn Tiểu Phân đang lùng bắt ở gần đây”.

“Bảo đám Tiểu Phân, kéo cảnh giới tuyến này ra, mở rộng phạm vi tìm kiếm, nói không chừng có tên còn lọt lưới đang trốn ở các nhà dân phụ cận. Này, cái tên đứng ở kia là ai đó? Dân thường à? Con bà nó, dân thường thì đứng ở đây làm gì, mau đi ra, muốn chết à? Thu thập dấu vân tay ở hiện trường! Thủ chứng khoa (nhân viên lấy dấu tay) tới chưa?” Lão đại căng giọng ồn ào, bỗng nhiên quay đầu lại thì thấy Nam Thiên từ phía sau chạy đến, “Huynh đệ, ngươi là thủ chứng khoa à?”

“Thưa sếp, ta là người của ban giao thông, nhận được vô tuyến điện đến hỗ trợ”.

“Ban giao thông? Lão đại cau mày quan sát Nam Thiên một chút, lẩm bẩm nói “Ban giao thông thì tới đây để làm chi? Thủ chứng khoa không biết chết đâu mất rồi!”.

Lầu đầu tiên được cùng với lão đại luôn được sùng bái tiếp xúc gần như thế này, Nam Thiên đứng nghiêm chỉnh, cúi chào một cách đầy chuẩn mực, mạnh mẽ nói vang , “Ban giao thông khu C 1520. Cảnh viên phụng mệnh có mặt hỗ trợ, trưởng quan, có chuyện gì giao cho ta không?”

“Hắc, vẫn rất có tinh thần mà. Như vậy đi, huynh đệ, ngươi hỗ trợ duy trì trật tự một chút, hiện trường vụ án gần kề nhà dân, nói không chừng sẽ có phổ thông bách tính không cẩn thận đi vào cảnh giới tuyến, đem bọn họ đuổi ra ngoài. Ngươi có mang súng trên người chứ?”

“Có,trưởng quan!”.

“Hiện trường còn không có dọn dẹp xong xuôi, không bài trừ việc để lọt lưới tội phạm, cẩn thận một chút, bọn họ trên tay có súng. Thời điểm gặp tội phạm không nên cậy mạnh, lập tức kêu cứu”.

“Vâng,trưởng quan”.

Nhận được mệnh lệnh, Nam Thiên tinh thần càng hăng hái, lập tức chấp hành nhiệm vụ.

Trước mắt là hiện trường hoang tàn, cậu vượt qua những thi thể ngã trên mặt đường, hướng về phía khu dân cư gần đó.

Đám xã hội đen chết tiệt, lại có thể nổ súng bắn phá ở một chỗ gần khu dân cư, xã hội đen hiện tại là càng ngày càng không có đạo đức nghề nghiệp nữa (‘___’).

Phịch…Phía trước có tiếng động rất nhỏ khiến cho Nam Thiên chú ý.

Tội phạm à ? Sự cảnh giác của cậu dâng lên, rút súng từ bên hông ra, hết sức cẩn thận tới gần.

Thân là cảnh viên của ban giao thông, có thể gặp được một tội phạm có mang súng, thật là ông trời ban ân mà. Chỗ này đã cách xa trung tâm hiện trường vụ án, phụ cận cũng không có cảnh viên nào khác, mà Nam Thiên cũng không dự định kêu cứu, cậu có năng lực đối phó với một tên tội phạm đã cùng đường. Lão thiên, cậu cũng không có quên chí khí lập ra khi bắt đầu nhập học trường cảnh sát.

Lưng áp sát vào tường, cậu bình ổn hô hấp, chậm rãi ló đầu ra quan sát.

Không sai.

Một người đàn ông vừa nhìn đã biết không phải là người tốt đứng ở một góc phía bên kia, cầm trên tay một khẩu súng lục cỡ nhỏ. Nam Thiên  có thể nghe thấy tiếng thở dốc khẩn trương của hắn.

Nam Thiên bình tĩnh nắm chặt súng, lần thứ hai ló đầu ra, tiếp tục quan sát.

Không bình thường.

Tội phạm không đứng một mình. Còn có một người khác tại hiện trường, càng không xong chính là, nam nhân tay không tấc sắt kia, lại đứng dưới nòng súng của tên tội phạm.

Có dân thường bị tội phạm kèm hai bên.

Thần kinh của Nam Thiên căng thẳng buộc chặt, không, hẳn là hăng hài vùng lên.

Hà hà ! Ngày hôm nay là ngày hoàng đạo sao? Lão ba thân ái hy sinh vì nhiệm vụ chính nghĩa của ta, nhất định là người phù hộ ta đi! Tuy rằng ngày giỗ của ba ta không đến bái tế được vì phải tăng ca, bất quá ba vẫn là nhớ kỹ mà phù hộ ta trở thành một cảnh sát anh dũng xuất sắc, đúng hay không?

Không chỉ gặp gỡ tên tội phạm có súng, lại còn gặp một màn bắt cóc dân thường đặc sắc như vậy. Cuộc gặp gỡ bất ngờ đầy kích thích này khiến cho insulin của cảnh viên Nam Thiên thuộc khu C ban giao thông 1520 cấp tốc phân bổ, tim đập nhanh gấp hai lần bình thường.

Niềm kiêu hãnh của cảnh viên! Sự tôn nghiêm của cảnh huy (huy hiệu cảnh sát) !

Tinh thần trọng nghĩa của người cảnh sát giám hộ nhân dân.

Xuất thân là cảnh sát thế gia  nên ý thức trách nhiệm cao độ khiến cậu hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi. Nam Thiên hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, đương nhiên hắn hoàn toàn quên mất những gì mà lão đại tổ trọng án phân phó. Mà dù cho là có nhớ kỹ, cậu cũng tuyệt đối sẽ không liên hệ với cảnh viên khác, bởi vì một người bình dân bách tính vô tội thiện lương đang bị kẻ xấu uy hiếp, cậu không có thời gian lo lắng cái gì khác.

“Đừng nhúc nhích”. Hầu như không trải qua bất luận cái gì lo lắng, Nam Thiên thấy như bị thiên chức của cảnh sát thúc giục. Cậu bỗng nhiên từ trong góc nhảy ra, rống lên một tiếng khiến tên tội phạm dại ra một chút mới phản ứng được, đồng thời giơ súng lên với cậu.

Ha ha, quá muộn rồi !



Phịch.

Nam Thiên dùng tư thế tiêu sái nhất để bóp cò súng.

Máu tươi từ ngực trái của tên tội phạm bắn tung tóe ra ngoài, hắn ngã ngửa ra trên mặt đất.

“Này, ngươi không sao chứ?” , cảnh viên ban giao thông anh dũng sau khi thành công bắn chết tên tội phạm, phi thường tẫn trách hướng về phía thiện lương bách tính thiếu chút nữa bị bắt cóc.

“Không có việc gì”.

Cảm tạ trời đất, thanh âm của thiện lương bách tính  coi như bình thường, Nam Thiên đối với việc xoa dịu người bị hoảng sợ thì không được thành thạo.

“Đừng lo lắng, tên vô lại đó sẽ không thể tổn thương ngươi được nữa…”. Cuối cùng cũng thấy được gương mặt khổ sở của nam nhân, hô hấp của Nam Thiên càng khó khăn.

Mỹ nam…

Nam Thiên bỗng nhiên tựa như một con cá đang bơi lơ đãng thì bị người kẹp lại ngay má, thanh âm như bị đè nén. Mắt cậu trừng to, quan sát nam nhân vừa được mình cứu ra khỏi nòng súng.

Duyên dáng bạc thần, đường nét vô cùng anh tuấn, con người này có đúng hay không có huyết thống ngoại quốc? Thế nhưng con mắt và mái tóc đều là màu đen thuần khiết, da trắng thì có trắng, chung quy cũng là dân da vàng. Thế nhưng nếu không phải là có huyết thống ngoại quốc, thế nào mà cả người đều tản mát ra một loại khí chất vô cùng dị quốc phong tình.

Lão ba, lẽ nào đây là của ngươi an bài? Ba rốt cuộc không phản đối ta thích nam nhân!

“Cảnh quan,cảm tạ ngươi. Ta…”

“Xuỵt”. Nam Thiên khẩn trương phất tay ngăn lại lời cảm tạ của mỹ nam.

Thẩm mỹ quá trình của cậu còn chưa có kết thúc mà ! Nam Thiên tham lam theo dõi hắn.

Đó là đan phượng nhãn mà (mắt phượng)? Lão thiên, nam nhân lại có một đôi mắt câu hồn như thế thiệt là tội ác mà. Ô, nhất là trong ánh mắt lại có một loại ôn thuần nhu nhược quang mang, phối thượng nhã nhặn với mắt kính tơ vàng khả ái, đủ để kích khởi cường đại ý muốn bảo hộ của bất cứ kẻ nào.

Thở ra, hít sâu, nhịn xuống.

Không xong, tim đập gia tốc…Nhịn xuống! Nhất định phải nhịn xuống! Tiểu đệ đệ sức sống tràn đầy à, hiện tại là hiện trường vụ án, ngươi  có nề nếp một chút  nghìn vạn lần không nên nhếch lên a. Chết tiệt, ta biết yêu cầu này đối với ngươi mà nói có điểm hà khắc…

“Cảnh quan? Ngươi có khỏe không?”

“Hở, hoàn hảo, hoàn hảo”. Thấy nam nhân đi tới trước mặt, giương mỹ kiểm cách hai mắt mình chỉ có một chút cự ly rất gần, Nam Thiên dùng khả năng tự chủ mà cậu học vô cùng thành công ở học viện cảnh sát, tìm về hồn phách của chính mình, “Không có gì, ta…ta là quan sát địch tình (tình hình kẻ địch), nơi này là hiện trường vụ án. Cậu cẩn thận cúi đầu quan sát, hoàn hảo, quần tạm thời còn không có bị căng lên. =))

Thế nhưng cái này mỹ nam, thực sự là làm cho huyết mạch sôi sục mà. Tuyệt đối, tuyệt đối là báu vật.

“Ta có thể đi về mà?”

“Trở về?”

Tiếng bước chân cấp bách từ xa vọng tới, nhất định là có những người khác nghe được tiếng súng.

“Huynh đệ! Là ngươi nổ súng?”. Một cảnh sát cầm súng xông đến, mắt thấy đầu tiên là Nam Thiên.

“Đúng vậy, một tên tội phạm có súng đã bị ta đánh gục. Tên này thiếu chút nữa còn bắt cóc con tin”.

“Ai, trường hợp lộn xộn như thế này chỉ sợ chuyện con tin, không biết còn có hay không tội phạm lọt lưới, con tin thế nào? Có thụ thương không?”.

“Hẳn là không có. Ở đây rất nguy hiểm, ta dẫn hắn ly khai cảnh giới tuyến”.

“Giao cho ngươi vậy”.

“Ta mang người trở lại”. Nam Thiên nhìn mỹ nam, nhân cơ hội lại lén nhìn một chút mỹ sắc.

Này tuyệt đối không thể trách Nam Thiên cảnh quan không có tự chủ, đối với một người thích nam nhân, một nam nhân thành niên tuổi trẻ cường tráng mà nói, muốn chống lại một loại mê hoặc như vậy quả thực là không có đạo đức. =))

Một nam nhân mỹ lệ trẻ tuổi, giở tay nhấc chân đều như vậy ưu nhã. Gần một phút trước, hắn còn bất lực ở dưới nòng súng tên tội phạm.

Chỉ là trải qua một số chuyện xảy ra thì nhãn thần vừa vô tội vừa trong suốt kia cũng đủ khiến Nam Thiên thần kinh hưng phấn lên tiếng ca hát.

Nam nhân có vẻ rất có giáo dục, hơn nữa trầm tĩnh. Tim của Nam Thiên một mực thình thịch đập loạn xạ, khi chui ra khỏi cảnh giới tuyến, cậu rốt cuộc nhịn không được mà cầm lấy cánh tay của hắn, lấy việc công làm tư mà nói “Cẩn thận một chút”.

A a…cho dù ngăn cách bởi y phục cũng có thể cảm nhận được cơ thể ưu mỹ mà cậu thập phần hứng thú.

Nếu như mỗi ngày đều có thể sờ mó một chút…Dừng lại! Nam Thiên, ngươi là cái đồ cảnh sát bại hoại không có liêm sỉ, thế nào lại đối với một thị dân vô tội phát sinh cái ý nghĩ kì quái này?

“Có lạnh chút nào không?”

“Ừm”

Ô…chết tiệt, đơn âm của một người cũng có thể phát đắc gợi cảm mê người như vậy…Ý muốn bảo hộ của Nam Thiên chưa từng có bành trướng như vậy.

Cậu một trăm hai mươi phần trăm ân cần cởi chính mình áo khoác cảnh phục, “Cho ngươi”. Không đợi nam nhân có phản ứng, trực tiếp dùng dải áo to phủ lên lưng nam nhân.

“Đừng lo lắng, thông thường sau khi bị hoảng sợ đều có cảm giác hàn lãnh, đó là nguyên nhân tâm lý bình thường”. Nam Thiên đối với lão ba đã chết cũng chưa dùng qua loại này ôn nhu ngữ khí.

“Cảm tạ”



“Đây là việc ta phải làm mà”. Nam Thiên một bên dùng thái độ uy nghiêm của cảnh quan trả lời, một bên động não suy nghĩ.

Có muốn hay không thừa thắng xông lên? Mỹ nam như vậy không thể tùy tiện nhặt được ở đâu cả, hơn nữa cậu còn là ân nhân cứu mạng của hắn, a, quả thực chính là trời đất tạo nên một đoạn duyên phận. Nếu như tự mình đưa hắn về nhà…

Không được! Như vậy câu dẫn thiện lương thị dân là không có đạo đức!

Thế nhưng, nếu là anh dũng cảnh sát cùng hiền lương thị dân tâm đầu ý hợp, hẳn là không có gì hệ trọng chứ?

Không không không, không nên suy diễn, đây là cảnh dân quan hệ (quan hệ cảnh sát-người dân) biểu hiện tốt đẹp mà thôi.

“Ta đưa ngươi về có được hay không?”

“Hảo, cảm tạ cảnh quan”

Ye! Nam Thiên vui mừng đến muốn xỉu đem mỹ nam đưa đến chỗ xe cảnh dụng, đưa cho hắn mũ bảo hiểm rồi bước lên xe máy.

“Đừng sợ,ôm lấy thắt lưng của ta”.

Mỹ nam phía sau an tĩnh một hồi, chậm rãi đem hai cánh tay quấn lấy, ôm trọn thắt lưng của Nam Thiên.

Tim của Nam Thiên liền phát sinh một tiếng thét kịch liệt chói tai.

Ô! Không được, không được! Nhất định là nghiệt duyên, vì sao chỉ là bị hắn nhẹ nhàng ôm một cái, tiểu đệ đệ thiếu chút nữa là hướng thẳng lên trời? Không xong, tuyệt đối không thể để cho mỹ nam thấy.

“Cảnh quan?”

“A? A? Cái gì?”

“Ngươi còn không có hỏi ta muốn đi đâu.”

“Đúng rồi, địa chỉ ở nơi nào?”

Mỹ nam tiến gần, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng nói một địa điểm, khiến vành tai của Nam Thiên run rẩy một trận.

Nam thiên nổi lên sự nhạy bén của cảnh sát, một đường cát bay đá chạy (nhanh như bay) đã đến địa chỉ theo lời của mỹ nam.

“Ngươi ở chỗ này?”

“Không, chỉ là hẹn một người bằng hữu ở chỗ này chờ.”

Nhìn mỹ nam xuống xe, tựa hồ dự định xoay người rời đi.

“Chờ một chút!” Nam thiên bỗng nhiên kêu to.

“Chuyện gì, cảnh quan?”

“Cái này. . .” Nam thiên chỉa chỉa vào bảng số hiệu cảnh viên của mình “Ta là ban giao thông khu C 1520 cảnh viên, ta là Nam Thiên.”

“Ừm”.

“Còn chờ một chút! Cái kia…cái này là số điện thoại phòng làm việc của ta, nếu như ngươi gặp phải vấn đề có thể gọi cho ta”. Nam Thiên móc ra giấy bút, cấp tốc viết lên dãy số, “Có đôi khi ta sẽ không ở phòng làm việc, số di động của ta cũng cấp ngươi. Được rồi, nếu như  điện thoại di động tắt máy, ngươi có thể gọi đến nhà của ta. Bất quá, ta có đôi khi điện thoại ở nhà sẽ không có gác máy cẩn thận, ngươi có thể gọi cho hàng xóm của ta, bọn họ gặp sẽ nói cho ta biết.”

Nam Thiên sột soạt viết mấy số điện thoại, bỗng nhiên dừng lại suy nghĩ một chút, “Có đôi khi ta nghỉ phép, ta thường sẽ về nghỉ với ông bà”.

Cậu đưa tờ giấy chi chít chữ cho đối phương, khẩn trương hỏi “Ta…có thể hỏi số điện thoại của ngươi không?”.

Nam nhân xuyên thấu qua tơ vàng kính mắt lẳng lặng nhìn hắn, bên môi bỗng nhiên khẽ mở phóng ra một tia duyên dáng mỉm cười. “Cảnh quan, ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi. Tái kiến”.

Khi bóng lưng của hắn tiêu thất tại phía cuối con đường, Nam Thiên mới có thể theo nụ cười thần bí kia mà hồi phục lại tinh thần.

A! Lão ba, đây nhất định là lễ vật ngươi tặng ta !

Mặc kệ đi, nhất định phải đuổi tới cùng!

Tuyệt thế mỹ nam, anh dũng cảnh sát, ngọt ngào hành trình, xuất phát!

Phía bên kia con đường, nam nhân lấy ra điện thoại di động, bấm một dãy số quen thuộc.

“Ta vừa bị phục kích”.

“Đừng lo lắng, ta không có thụ thương. Nhưng bảo tiêu đều đã chết, A Đạt cũng chết rồi”.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vì sao gần nhất xảy ra nhiều sự cố như vậy? Địa vị của đối phương là thế nào? Tìm người điều tra cho rõ”.

“Ta hiện tại ở khu C giao lộ E, đoán xem ta như thế nào tới được đây?”

“Ha hả, một cảnh sát nhiệt tâm tự mình dùng xe máy cảnh dụng đưa ta tới được, còn treo còi cảnh sát suốt đường đi.”

“Hắn còn đem cảnh phục khoác trên người ta, nói là sợ ta bị lạnh.”

“Hắc hắc, bộ dạng thật không tồi, là một tên đẹp trai, con mắt phí thường hữu thần”.

“Đương nhiên, mỹ thực ngon miệng như vậy, ta chưa bao giờ lãng phí. . .”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tập Cảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook