[Tập Truyện] Đoản Khúc Oán Thương
Chương 11: Kẻ Thù Không Thể Giết - 6
Đông Tàn
22/03/2021
Thế gian rộng lớn, thời gian vô tận, có những chuyện không nói ra không bao giờ biết. Cuộc đời Tư Sương cũng như thế. Đó là một mảng màu đen tối mà không mấy ai hiểu được. Lâm Ngọc Phong dùng cả cuộc đời còn lại để giải đáp cho những câu hỏi của chàng, những câu hỏi về cuộc đời của Tư Sương.
Tại sao nàng lại làm sát thủ? Tại sao phải là nàng?
Đâu có ai sinh ra để làm sát thủ, cũng đâu có ai sinh ra đã muốn giết kẻ khác. Tư Sương vốn dĩ cũng chỉ là một cô bé đáng yêu, ngây thơ, trong sáng và đầy thiện lương. Chẳng qua ông trời khắc nghiệt bắt nàng trải qua một cuộc bể dâu đầy đau đớn.
Một buổi chiều tà, hoàng hôn chưa kịp tắt, mưa giăng kín trời, máu nhuộm đỏ thắm, tiếng khóc vang động một vùng. Cả gia đình Tư Sương bị giết sạch trừ nàng. Tên sát thủ không giết nàng. Hắn mang nàng về, cung dưỡng nàng, chăm sóc nàng, dạy dỗ nàng trở thành một sát thủ.
Để rồi một ngày xuân rất đẹp, đôi tay nàng nhuộm đỏ máu của hắn. Thù hận mười mấy mạng người của gia đình nàng đã được chính nàng trả đủ. Vậy còn mối thù giết hắn thì sao đây?
Hơn mười năm qua Hắn đối với nàng là dịu dàng hết mực. Quần áo nàng mặt, thức ăn, nước uống hằng ngày, cả giấc ngủ mỗi đêm của nàng hắn cũng vô cùng tỉ mỉ, dùng tâm tư để chăm sóc cho nàng. Hắn dạy nàng toàn bộ tuyệt kỹ của hắn dẫu hắn biết rằng nàng cố gắng từng ngày là để giết hắn. Nàng bị thương dù lớn hay nhỏ, nàng bị ốm dù nặng hay nhẹ hắn đều lo lắng, thuốc thang cẩn thận. Hắn chưa từng lớn tiếng với nàng, ép buộc nàng hay có bất kỳ hành động nào tệ bạc với nàng. Chính nàng cũng không hiểu tại sao hắn lại làm thế. Sau này nàng mới biết lúc đầu là vì hắn áy náy trong lòng. Nếu hắn không giết cả gia đình nàng thì nàng đã có cuộc sống hạnh phúc hơn thế. Hắn muốn bù đắp một chút cho nàng. Sau đó thì hắn xem nàng như một đứa con, hết mực yêu thương. Hắn đã từng xem nàng là người thân duy nhất.
Khi hắn chết, nàng muốn kết liễu cuộc đời mình để trả thù cho hắn. Nhưng năm ấy nàng chỉ mười lăm tuổi, cái tuổi mà nàng muốn sống thêm một chút nữa. Nàng mang theo tâm nguyện của hắn sống tiếp những ngày tháng còn lại.
Nàng đi khắp nơi tìm người thiếu nữ hắn đã từng thương. Một kẻ sát thủ như hắn cũng có một mối tình si đầy khờ dại. Giang hồ đầy hiểm ác, nàng chỉ có thể sinh tồn bằng những tuyệt kỹ giết người mà hắn đã dạy cho nàng. Nàng cũng chẳng nhớ từ khi nào nàng đã trở thành một sát thủ. Khi nàng giết ai đó, nàng sẽ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng cho người đó. Mỗi ngày nàng đều tập luyện những chiêu thức để khi nàng kết thúc một mạng sống nào đó mà không khiến cho kẻ xấu số chịu thêm một phần đau đớn nào. Nàng cũng giống như hắn làm sát thủ mà lại giữ trong lòng sự áy náy của lương tâm.
Một hôm nàng tìm được người mà hắn vẫn luôn yêu hết mực, không phải, là mộ của người hắn yêu hết mực. Cũng vì tìm ngôi mộ ấy mà nàng quen với Khiết Linh, Tứ tiểu thư của Tứ Bình Sơn Trang. Cuộc đời nàng đột ngột rẽ theo hướng khác.
Tứ tiểu thư không hề ngần ngại nàng là sát thủ, cũng chẳng bận tâm nàng là người của Hắc Long Bang. Tiểu thư biết nàng từ lúc nàng chỉ là một tên sát thủ không tên trong Hắc Long Bang đến khi nàng trở thành Bang Chủ. Nàng với Tiểu thư là do duyên trời hay nợ nhau mấy kiếp mà trở thành tỷ muội của nhau, vì nhau mà sống chết không màng.
Ngày nàng trở thành Bang chủ Hắc Long, nàng đến tìm Tứ tiểu thư với hình xăm trên ngực vẫn còn rướm máu, sưng đỏ. Tiểu thư vì xót cho nàng mà khóc cả đêm. Cũng từ ngày trở thành Bang chủ thời gian dành cho Tiểu Thư cũng ít đi nhưng tiểu thư chẳng muộn phiền. Chỉ là mỗi lần nàng đến tiểu thư vui mừng rất nhiều. Tiểu thư luôn trân quý những thời khắc hiếm hoi ở bên nàng, nàng cũng nâng niu từng giây ở bên tiểu thư.
Vào một chiều cuối thu lạnh giá, gió thổi thật buồn. Chiếc thuyền nhỏ trôi giữa hồ mênh mông. Trên thuyền có hai người đang kề vai tâm sự. Một người là giai nhân tuyệt sắc, một kẻ là ngọc lạnh như băng. Câu chuyện đi về đâu mà giai nhân cứ khóc, tay vẫn không buông bàn tay lạnh của kẻ đối diện.
Trên mặt hồ phẳng lặng, chẳng có gió gợn sóng. Thanh kiếm màu bạc sáng loáng cắt ngang chiếc cổ mảnh mai, trắng ngần. Giai nhân như một chiếc lá liễu rời cành. Nàng mong manh, yếu đuối, vẫn xinh đẹp như đang ngủ. Cuộc đời nàng thật chua xót, nghẹn ngào và đau đớn. Kẻ lạnh lùng kia cũng gieo mình xuống dòng nước lạnh, cố nhấn chìm chính mình vào cái chết. Nàng là làm nên tội tình gì mà ông trời cứ ép nàng phải giết người nàng yêu quý. Nàng phải sống cô độc trên thế gian này đến bao giờ. Chi bằng kết thúc tất cả. Nàng giờ đây chẳng còn muốn sống thêm chút nào nữa.
Tại sao nàng lại làm sát thủ? Tại sao phải là nàng?
Đâu có ai sinh ra để làm sát thủ, cũng đâu có ai sinh ra đã muốn giết kẻ khác. Tư Sương vốn dĩ cũng chỉ là một cô bé đáng yêu, ngây thơ, trong sáng và đầy thiện lương. Chẳng qua ông trời khắc nghiệt bắt nàng trải qua một cuộc bể dâu đầy đau đớn.
Một buổi chiều tà, hoàng hôn chưa kịp tắt, mưa giăng kín trời, máu nhuộm đỏ thắm, tiếng khóc vang động một vùng. Cả gia đình Tư Sương bị giết sạch trừ nàng. Tên sát thủ không giết nàng. Hắn mang nàng về, cung dưỡng nàng, chăm sóc nàng, dạy dỗ nàng trở thành một sát thủ.
Để rồi một ngày xuân rất đẹp, đôi tay nàng nhuộm đỏ máu của hắn. Thù hận mười mấy mạng người của gia đình nàng đã được chính nàng trả đủ. Vậy còn mối thù giết hắn thì sao đây?
Hơn mười năm qua Hắn đối với nàng là dịu dàng hết mực. Quần áo nàng mặt, thức ăn, nước uống hằng ngày, cả giấc ngủ mỗi đêm của nàng hắn cũng vô cùng tỉ mỉ, dùng tâm tư để chăm sóc cho nàng. Hắn dạy nàng toàn bộ tuyệt kỹ của hắn dẫu hắn biết rằng nàng cố gắng từng ngày là để giết hắn. Nàng bị thương dù lớn hay nhỏ, nàng bị ốm dù nặng hay nhẹ hắn đều lo lắng, thuốc thang cẩn thận. Hắn chưa từng lớn tiếng với nàng, ép buộc nàng hay có bất kỳ hành động nào tệ bạc với nàng. Chính nàng cũng không hiểu tại sao hắn lại làm thế. Sau này nàng mới biết lúc đầu là vì hắn áy náy trong lòng. Nếu hắn không giết cả gia đình nàng thì nàng đã có cuộc sống hạnh phúc hơn thế. Hắn muốn bù đắp một chút cho nàng. Sau đó thì hắn xem nàng như một đứa con, hết mực yêu thương. Hắn đã từng xem nàng là người thân duy nhất.
Khi hắn chết, nàng muốn kết liễu cuộc đời mình để trả thù cho hắn. Nhưng năm ấy nàng chỉ mười lăm tuổi, cái tuổi mà nàng muốn sống thêm một chút nữa. Nàng mang theo tâm nguyện của hắn sống tiếp những ngày tháng còn lại.
Nàng đi khắp nơi tìm người thiếu nữ hắn đã từng thương. Một kẻ sát thủ như hắn cũng có một mối tình si đầy khờ dại. Giang hồ đầy hiểm ác, nàng chỉ có thể sinh tồn bằng những tuyệt kỹ giết người mà hắn đã dạy cho nàng. Nàng cũng chẳng nhớ từ khi nào nàng đã trở thành một sát thủ. Khi nàng giết ai đó, nàng sẽ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng cho người đó. Mỗi ngày nàng đều tập luyện những chiêu thức để khi nàng kết thúc một mạng sống nào đó mà không khiến cho kẻ xấu số chịu thêm một phần đau đớn nào. Nàng cũng giống như hắn làm sát thủ mà lại giữ trong lòng sự áy náy của lương tâm.
Một hôm nàng tìm được người mà hắn vẫn luôn yêu hết mực, không phải, là mộ của người hắn yêu hết mực. Cũng vì tìm ngôi mộ ấy mà nàng quen với Khiết Linh, Tứ tiểu thư của Tứ Bình Sơn Trang. Cuộc đời nàng đột ngột rẽ theo hướng khác.
Tứ tiểu thư không hề ngần ngại nàng là sát thủ, cũng chẳng bận tâm nàng là người của Hắc Long Bang. Tiểu thư biết nàng từ lúc nàng chỉ là một tên sát thủ không tên trong Hắc Long Bang đến khi nàng trở thành Bang Chủ. Nàng với Tiểu thư là do duyên trời hay nợ nhau mấy kiếp mà trở thành tỷ muội của nhau, vì nhau mà sống chết không màng.
Ngày nàng trở thành Bang chủ Hắc Long, nàng đến tìm Tứ tiểu thư với hình xăm trên ngực vẫn còn rướm máu, sưng đỏ. Tiểu thư vì xót cho nàng mà khóc cả đêm. Cũng từ ngày trở thành Bang chủ thời gian dành cho Tiểu Thư cũng ít đi nhưng tiểu thư chẳng muộn phiền. Chỉ là mỗi lần nàng đến tiểu thư vui mừng rất nhiều. Tiểu thư luôn trân quý những thời khắc hiếm hoi ở bên nàng, nàng cũng nâng niu từng giây ở bên tiểu thư.
Vào một chiều cuối thu lạnh giá, gió thổi thật buồn. Chiếc thuyền nhỏ trôi giữa hồ mênh mông. Trên thuyền có hai người đang kề vai tâm sự. Một người là giai nhân tuyệt sắc, một kẻ là ngọc lạnh như băng. Câu chuyện đi về đâu mà giai nhân cứ khóc, tay vẫn không buông bàn tay lạnh của kẻ đối diện.
Trên mặt hồ phẳng lặng, chẳng có gió gợn sóng. Thanh kiếm màu bạc sáng loáng cắt ngang chiếc cổ mảnh mai, trắng ngần. Giai nhân như một chiếc lá liễu rời cành. Nàng mong manh, yếu đuối, vẫn xinh đẹp như đang ngủ. Cuộc đời nàng thật chua xót, nghẹn ngào và đau đớn. Kẻ lạnh lùng kia cũng gieo mình xuống dòng nước lạnh, cố nhấn chìm chính mình vào cái chết. Nàng là làm nên tội tình gì mà ông trời cứ ép nàng phải giết người nàng yêu quý. Nàng phải sống cô độc trên thế gian này đến bao giờ. Chi bằng kết thúc tất cả. Nàng giờ đây chẳng còn muốn sống thêm chút nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.