[Tập Truyện] Đoản Khúc Oán Thương
Chương 12: Kẻ Thù Không Thể Giết - 7
Đông Tàn
22/03/2021
Tư Sương cứ chìm dần trong làn nước lạnh. Hiện lên trong tâm trí nàng là gương mặt buồn bã của tiểu thư, đôi mắt ngấn đầy nước, giọng nói đầy thê lương của tiểu thư như cắt nát tâm can nàng.
"Tỷ biết không, muội yêu chàng lắm" – Giọng tiểu thư thật ngọt ngào nhưng lại buồn đến thê lương – "Chàng cũng rất yêu thương muội, nâng niu, chiều chuộng muội. Chàng nói chàng sẽ nhờ người sang mai mối, hỏi cưới muội. Nhưng mà.." – giọng tiểu thư ngắt quãng, nghẹn rất lâu mới có thể tiếp lời – "muội, làm sao muội có thể trở thành vợ chàng đây? Làm sao muội có thể gả vào làm dâu nhà chàng đây? Muội muốn gả cho chàng nhưng muội sắp chết rồi."
Tiểu thư không nói nên lời khóc một hồi rồi lại nghẹn ngào tiếp lời.
"Nếu chàng biết muội sắp chết chắc chàng đau khổ lắm. Muội không muốn chết. Muội muốn sống, muốn gả cho chàng muốn làm chàng hạnh phúc."
Nói đến đây tiểu thư thật sự không kìm nén được nữa khóc như thác đổ. Tư sương vẫn im lặng ngồi cạnh bên tiểu thư, ôm lấy tiểu thư vào lòng. Từ lúc câu chuyện bắt đầu nàng chỉ im lặng. Không phải nàng là kẻ vô tình không có cảm xúc mà là nàng đã quen dẫu buồn vui hay tức giận vẫn là mặt lạnh như băng.
Tiểu Thư vẫn cố thì thầm bên tai Tư Sương mấy lời trước khi ngủ thiếp đi:
"Tỷ hãy thay muội ở bên cạnh chàng ấy làm cho chàng ấy hạnh phúc nhé."
Tư Sương chỉ biết im lặng. Cuộc đời nghiệt ngã dạy cho nàng cách che dấu cảm xúc bên trong. Lòng nàng đang đau đớn nhưng nét mặt vẫn như không, máu đổ trong tim nhưng một giọt lệ cũng không rơi. Nàng cắn chặt đôi môi đến bật máu.
Một người trong sáng, thuần khiết và lương thiện như tiểu thư sao trời cao lại nghiệt ngã bắt tiểu thư chịu nhiều đau đớn đến vậy. Số phận bắt tiểu thư phải chịu đựng một căn bệnh kỳ lạ và quái ác, một căn bệnh sẽ giết dần giết mòn tiểu thư trong đau đớn và sợ hãi. Căn bệnh đã từng cướp đi sinh mạng của Dương phu nhân, mẫu thân của tiểu thư.
Tiểu Thư từng chứng kiến mẫu thân phát bệnh, tóc của bà cứ rụng dần rụng dần, thịt da lở loét, bong tróc, rơi ra từng mảng từng mảng cho đến khi chỉ còn lại một bộ xương với những mảng da thịt nham nhở. Tóc của tiểu thư đã rụng rất nhiều, thịt da cũng đã có dấu hiệu lở loét. Tiểu thư không mạnh mẽ như mẫu thân cố gắng chịu đựng đau đớn cho tới khi chết. Tiểu thư cũng không muốn nhìn người thân yêu của mình đau đớn. Tiểu Thư không muốn phụ thân và đại ca lại một lần nữa chịu đựng cảnh tượng năm xưa, họ nhất định sẽ không chịu đựng nổi. Cảnh tượng năm ấy tiểu thư cũng đã trải qua, thống khổ vô cùng. Tiểu Thư càng không muốn Lâm Ngọc Phong nhìn thấy cảnh tượng nàng trở nên xấu xí, ghê rợn bởi chính tiểu thư còn sợ hãi, kinh tởm chính mình.
Tiểu Thư chọn lấy cho mình cái chết. Nếu Tư Sương không ra tay, Tiểu Thư sẽ tự vẫn bằng cách này hay cách khác nhưng tiểu thư không muốn mình chết trong xấu xí. Chỉ có Tư Sương mới có thể giúp tiểu thư có một cái chết đẹp nhất. Tiểu thư biết điều nàng cầu xin là quá tàn nhẫn với Tư Sương nhưng mà tiểu thư chỉ cầu xin Tư Sương một lần này thôi, tiểu thư chỉ ích kỷ cho mình một lần này thôi. Tư Sương cắn chặt môi, xé nát tâm can mà thực hiện tâm nguyện sau cùng của tiểu thư.
"Tư Sương, ngươi đã giết bao người ngươi yêu rồi? Là ông trời phạt ngươi, thiên địa trừng trị ngươi, đáng đời ngươi. Tư Sương, đáng đời ngươi."
Tư Sương tự nguyền rủa chính mình. Nàng cứ nguyền rủa chính mình trong khi cơ thể nàng vẫn đang chìm dần, chìm dần xuống đáy hồ.
"Tỷ hãy thay muội ở bên cạnh chàng ấy làm cho chàng ấy hạnh phúc nhé."
Giọng nói của tiểu thư cứ vang lên bên tai Tư Sương khiến nàng bừng tỉnh. Nàng không thể chết, ít nhất là bây giờ nàng không được chết. Nàng phải đảm bảo rằng Lâm Ngọc Phong sẽ tìm lại được hạnh phúc sau cái chết của tiểu thư. Tư Sương một lần nữa từ bỏ cái chết. Nàng vì người đã chết mà sống, vì người đã chết mà trả món nợ cho người còn sống.
Tư Sương biết được rằng sau cái chết của tiểu thư Lâm Ngọc Phong trở thành kẻ tỉnh cũng chẳng tỉnh, mà điên cũng chẳng điên. Chàng như kẻ đánh mất tâm trí, lúc nào cũng chỉ nhớ tiểu thư, lúc nào cũng muốn băm dằm kẻ đã giết tiểu thư. Chàng cứ thấy người của Hắc Long Bang là đánh, là đòi giết. Chành đã gây ra không ít tai họa. Hắc Long Bang cũng đã ra lệnh truy sát hắn. Tư Sương không thể nhìn hắn cứ hành hạ chính hắn như thế nên nàng nguyện làm nha hoàn hầu hạ bên cạnh hắn, chịu đựng hắn, bảo vệ hắn. Tư Sương nhìn Lâm Ngọc Phong đau đớn đến như vậy nàng tự chất vấn chính nàng rằng có nên nói cho chàng biết sự thật. Nàng tự hỏi nàng cả vạn lần thì hơn vạn lần câu trả lời vẫn là không.
Tư Sương đã quen chăm sóc người khác nên hầu hạ một vị thiếu gia đối với nàng không khó, chỉ là Lâm Ngọc Phong đối với nàng thật sự không ra con người. Nàng xem đây là cái giá mà nàng phải trả, là điều nàng có thể làm để bù đắp cho chàng.
Nàng tự mình xuống bếp nấu ăn cho chàng. Một món ăn nàng phải nấu đi nấu lại năm bảy lần mới vừa miệng chàng. Y phục của chành nàng tự tay giặt giũ, phơi khô, cũng là nàng chọn y phục, thay y phục cho chàng nhưng chẳng lần nào là dễ dàng cả. Tóc của chàng nàng phải chảy cả canh giờ mới vừa ý chàng. Phòng chàng, nàng phải dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng nhưng lại không được di chuyển đồ của chàng dù chỉ một li một tí.
Lúc nàng hầu hạ chàng tuyệt nhiên không được gây ra tiếng động, không được biểu lộ cảm xúc vui buồn trước mặt chàng, không được trả lời chàng, càng không được im lặng. Chàng muốn ăn bánh bao Vĩnh Thụy ở thôn bên nàng cũng tự mình đi. Chàng muốn uống rượu Mẫu Sơn ở Hương Quế Lầu, kỹ viện ở làng bên nàng cũng tới. Có hôm chàng muốn ăn vịt quay ở Kinh đô nàng cũng đi.
Chàng đánh nàng, chửi nàng là chuyện của mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi chiều, mỗi tối. Chàng hất canh nóng vào người nàng trong mỗi bữa cơm. Hôm nào chàng không buồn bực thì để nàng rửa chân, hôm nào chàng thấy nàng chướng mắt thì thẳng chân đạp nàng té ngửa. Chàng đi tìm người của Hắc Long Bang gây sự, nàng thay chàng dọn dẹp phía sau, âm thầm bảo vệ chàng. Chàng bị Hắc Long Bang truy sát nàng dùng tính mạng bảo vệ. Chàng đối xử với nàng như thế nào nàng chưa từng hé răng mở môi nói một lời, cũng chưa từng có ý định từ bỏ. Đối với nàng chỉ cần chàng muốn, chàng thấy tốt thì tất cả đều đáng.
"Tỷ biết không, muội yêu chàng lắm" – Giọng tiểu thư thật ngọt ngào nhưng lại buồn đến thê lương – "Chàng cũng rất yêu thương muội, nâng niu, chiều chuộng muội. Chàng nói chàng sẽ nhờ người sang mai mối, hỏi cưới muội. Nhưng mà.." – giọng tiểu thư ngắt quãng, nghẹn rất lâu mới có thể tiếp lời – "muội, làm sao muội có thể trở thành vợ chàng đây? Làm sao muội có thể gả vào làm dâu nhà chàng đây? Muội muốn gả cho chàng nhưng muội sắp chết rồi."
Tiểu thư không nói nên lời khóc một hồi rồi lại nghẹn ngào tiếp lời.
"Nếu chàng biết muội sắp chết chắc chàng đau khổ lắm. Muội không muốn chết. Muội muốn sống, muốn gả cho chàng muốn làm chàng hạnh phúc."
Nói đến đây tiểu thư thật sự không kìm nén được nữa khóc như thác đổ. Tư sương vẫn im lặng ngồi cạnh bên tiểu thư, ôm lấy tiểu thư vào lòng. Từ lúc câu chuyện bắt đầu nàng chỉ im lặng. Không phải nàng là kẻ vô tình không có cảm xúc mà là nàng đã quen dẫu buồn vui hay tức giận vẫn là mặt lạnh như băng.
Tiểu Thư vẫn cố thì thầm bên tai Tư Sương mấy lời trước khi ngủ thiếp đi:
"Tỷ hãy thay muội ở bên cạnh chàng ấy làm cho chàng ấy hạnh phúc nhé."
Tư Sương chỉ biết im lặng. Cuộc đời nghiệt ngã dạy cho nàng cách che dấu cảm xúc bên trong. Lòng nàng đang đau đớn nhưng nét mặt vẫn như không, máu đổ trong tim nhưng một giọt lệ cũng không rơi. Nàng cắn chặt đôi môi đến bật máu.
Một người trong sáng, thuần khiết và lương thiện như tiểu thư sao trời cao lại nghiệt ngã bắt tiểu thư chịu nhiều đau đớn đến vậy. Số phận bắt tiểu thư phải chịu đựng một căn bệnh kỳ lạ và quái ác, một căn bệnh sẽ giết dần giết mòn tiểu thư trong đau đớn và sợ hãi. Căn bệnh đã từng cướp đi sinh mạng của Dương phu nhân, mẫu thân của tiểu thư.
Tiểu Thư từng chứng kiến mẫu thân phát bệnh, tóc của bà cứ rụng dần rụng dần, thịt da lở loét, bong tróc, rơi ra từng mảng từng mảng cho đến khi chỉ còn lại một bộ xương với những mảng da thịt nham nhở. Tóc của tiểu thư đã rụng rất nhiều, thịt da cũng đã có dấu hiệu lở loét. Tiểu thư không mạnh mẽ như mẫu thân cố gắng chịu đựng đau đớn cho tới khi chết. Tiểu thư cũng không muốn nhìn người thân yêu của mình đau đớn. Tiểu Thư không muốn phụ thân và đại ca lại một lần nữa chịu đựng cảnh tượng năm xưa, họ nhất định sẽ không chịu đựng nổi. Cảnh tượng năm ấy tiểu thư cũng đã trải qua, thống khổ vô cùng. Tiểu Thư càng không muốn Lâm Ngọc Phong nhìn thấy cảnh tượng nàng trở nên xấu xí, ghê rợn bởi chính tiểu thư còn sợ hãi, kinh tởm chính mình.
Tiểu Thư chọn lấy cho mình cái chết. Nếu Tư Sương không ra tay, Tiểu Thư sẽ tự vẫn bằng cách này hay cách khác nhưng tiểu thư không muốn mình chết trong xấu xí. Chỉ có Tư Sương mới có thể giúp tiểu thư có một cái chết đẹp nhất. Tiểu thư biết điều nàng cầu xin là quá tàn nhẫn với Tư Sương nhưng mà tiểu thư chỉ cầu xin Tư Sương một lần này thôi, tiểu thư chỉ ích kỷ cho mình một lần này thôi. Tư Sương cắn chặt môi, xé nát tâm can mà thực hiện tâm nguyện sau cùng của tiểu thư.
"Tư Sương, ngươi đã giết bao người ngươi yêu rồi? Là ông trời phạt ngươi, thiên địa trừng trị ngươi, đáng đời ngươi. Tư Sương, đáng đời ngươi."
Tư Sương tự nguyền rủa chính mình. Nàng cứ nguyền rủa chính mình trong khi cơ thể nàng vẫn đang chìm dần, chìm dần xuống đáy hồ.
"Tỷ hãy thay muội ở bên cạnh chàng ấy làm cho chàng ấy hạnh phúc nhé."
Giọng nói của tiểu thư cứ vang lên bên tai Tư Sương khiến nàng bừng tỉnh. Nàng không thể chết, ít nhất là bây giờ nàng không được chết. Nàng phải đảm bảo rằng Lâm Ngọc Phong sẽ tìm lại được hạnh phúc sau cái chết của tiểu thư. Tư Sương một lần nữa từ bỏ cái chết. Nàng vì người đã chết mà sống, vì người đã chết mà trả món nợ cho người còn sống.
Tư Sương biết được rằng sau cái chết của tiểu thư Lâm Ngọc Phong trở thành kẻ tỉnh cũng chẳng tỉnh, mà điên cũng chẳng điên. Chàng như kẻ đánh mất tâm trí, lúc nào cũng chỉ nhớ tiểu thư, lúc nào cũng muốn băm dằm kẻ đã giết tiểu thư. Chàng cứ thấy người của Hắc Long Bang là đánh, là đòi giết. Chành đã gây ra không ít tai họa. Hắc Long Bang cũng đã ra lệnh truy sát hắn. Tư Sương không thể nhìn hắn cứ hành hạ chính hắn như thế nên nàng nguyện làm nha hoàn hầu hạ bên cạnh hắn, chịu đựng hắn, bảo vệ hắn. Tư Sương nhìn Lâm Ngọc Phong đau đớn đến như vậy nàng tự chất vấn chính nàng rằng có nên nói cho chàng biết sự thật. Nàng tự hỏi nàng cả vạn lần thì hơn vạn lần câu trả lời vẫn là không.
Tư Sương đã quen chăm sóc người khác nên hầu hạ một vị thiếu gia đối với nàng không khó, chỉ là Lâm Ngọc Phong đối với nàng thật sự không ra con người. Nàng xem đây là cái giá mà nàng phải trả, là điều nàng có thể làm để bù đắp cho chàng.
Nàng tự mình xuống bếp nấu ăn cho chàng. Một món ăn nàng phải nấu đi nấu lại năm bảy lần mới vừa miệng chàng. Y phục của chành nàng tự tay giặt giũ, phơi khô, cũng là nàng chọn y phục, thay y phục cho chàng nhưng chẳng lần nào là dễ dàng cả. Tóc của chàng nàng phải chảy cả canh giờ mới vừa ý chàng. Phòng chàng, nàng phải dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng nhưng lại không được di chuyển đồ của chàng dù chỉ một li một tí.
Lúc nàng hầu hạ chàng tuyệt nhiên không được gây ra tiếng động, không được biểu lộ cảm xúc vui buồn trước mặt chàng, không được trả lời chàng, càng không được im lặng. Chàng muốn ăn bánh bao Vĩnh Thụy ở thôn bên nàng cũng tự mình đi. Chàng muốn uống rượu Mẫu Sơn ở Hương Quế Lầu, kỹ viện ở làng bên nàng cũng tới. Có hôm chàng muốn ăn vịt quay ở Kinh đô nàng cũng đi.
Chàng đánh nàng, chửi nàng là chuyện của mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi chiều, mỗi tối. Chàng hất canh nóng vào người nàng trong mỗi bữa cơm. Hôm nào chàng không buồn bực thì để nàng rửa chân, hôm nào chàng thấy nàng chướng mắt thì thẳng chân đạp nàng té ngửa. Chàng đi tìm người của Hắc Long Bang gây sự, nàng thay chàng dọn dẹp phía sau, âm thầm bảo vệ chàng. Chàng bị Hắc Long Bang truy sát nàng dùng tính mạng bảo vệ. Chàng đối xử với nàng như thế nào nàng chưa từng hé răng mở môi nói một lời, cũng chưa từng có ý định từ bỏ. Đối với nàng chỉ cần chàng muốn, chàng thấy tốt thì tất cả đều đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.