Chương 7: Họa
Sơn Hải Thực Mộng
18/08/2021
Edit: Vũ Quân
"A... Chậm một chút... Ưm... chậm một chút..."
Mỹ nhân trần truồng nằm trên giường, bên dưới eo lót một chiếc gối đầu, mông được nâng cao lên.
Nam nhân ở phía sau nàng, sự vật thô tím ra vào giữa chân tâm, thủy dịch ướt nhẹp chảy ra, theo đùi trượt xuống, biến mất ở đệm chăn.
Bàn tay của Hoàng đế trượt đến trước người nàng, nắm lấy hai luồng trắng mềm lắc lưu kia, lôi kéo đỉnh anh đào, đầu ngón tay gảy nhẹ một cái.
"Không..."
Mỹ nhân lắc đầu, vì kích thích mà chảy nước mắt.
Đồng thời, nam nhân cảm nhận được bên trong đột nhiên co rút lại, như muốn hút cái gì đó từ trên người hắn, hắn kêu rên một tiếng, dùng sức đưa đẩy, cô gái dưới thân yêu kiều rên rỉ lớn tiếng hơn.
Ngón tay hắn ấn lên hoa đế mẫn cảm của nàng, lập tức đưa nàng đạt đến cao trào.
"A~!!!"
Nàng còn chìm đắm trong khoái cảm mãnh liệt, tốc độ đưa đẩy của hắn lại nhanh hơn, kéo dài khoái cảm tê trướng trong cơ thể nàng.
Hắn hôn lưng nàng, mút ra một đám vết đỏ.
Trên lưng nàng hầu như tất cả đều là điểm mẫn cảm, nhẹ nhàng nhấn một cái nàng sẽ run, phía dưới cũng đi theo chảy nước, càng đừng nói đến việc dùng sức liếm mút như vậy.
Quả nhiên, phía dưới kẹp càng chặt.
Hoàng đế đỏ mắt, nhéo eo nhỏ của nàng, nhanh chóng đưa đẩy.
Không biết vì sao, lần này nam nhân không tra tấn nàng lâu, rất nhanh đã buông nàng ra.
Nàng xụi lơ ở trong lòng Hoàng đế, hơi hơi thở dốc.
Ngực Hoàng đế phập phồng, phụt một tiếng rút thứ đã nửa mềm ra, cắn vành tai nàng: "Yên Yên, Trẫm vẽ một bức cho nàng được không?"
Hạ thân nàng như đang bài tiết, chảy ra chất lỏng màu trắng.
"Ưm?" Tiểu cô nương đầy mặt mị ý, khóe mắt phiếm hồng, giọng nói kiều mềm: "Cái gì?"
Hoàng đế lấy ra một dải lụa màu đen, bịt kín mắt nàng lại, ở sau đầu nàng buộc một nút thắt.
Nàng có chút bất an, cầm tay hắn.
"Đừng sợ, nàng sẽ thoải mái."
Không nhìn thấy gì khiến cho các giác quan còn lại càng trở nên mẫn cảm.
Chân nàng bị hắn dùng hai tay mở ra, cơ hồ biến thành hình một chữ đại (大), chân tâm tràn đầy nước lạnh lẽo, nàng kẹp chặt phía dưới một chút.
Tiếp theo, nàng cảm thấy có thứ gì đó lông xù xù lại còn hơi cứng quẹt qua cổ mình.
Liên hệ với câu nói vừa rồi của hắn, nàng đoán được đây là một cây bút lông.
Hoàng đế cầm bút lông ở trên người nàng khoa tay múa chân, khi dừng ở trước ngực, hắn dùng bút lông quét thật mạnh quả anh đào mẫn cảm kia.
Tiểu cô nương ưm một tiếng.
Hai bên đều chiếu cố, bởi vì chân nàng bị hắn mở ra, Hoàng đế cúi đầu một cái là có thể thấy cái miệng nhỏ kia phun ra từng luồng thanh dịch, trong khoảng thời gian ngắn hắn cảm thấy một trận miệng khô lưỡi khô.
Âm thanh của nam nhân âm trầm khàn khàn, tràn đầy tình dục: "Không có mực nước, Yên Yên cho Trẫm mượn một ít nhé."
Hắn cúi đầu hôn cái miệng nhỏ hơi nhếch lên của nàng.
Bút lông mềm mại quét tới quét lui trên khe hở ướt át, trêu đùa bối thịt hồng hồng.
Nàng a một tiếng, muốn kẹp chặt hai chân, nhưng hắn lại ngồi quỳ giữa hai chân nàng, làm nàng không có cách nào thực hiện được.
"Hoàng, Hoàng Thượng, không cần..."
Nàng nhận thấy được ý đồ của hắn.
"Hửm? Phía dưới càng chảy vui vẻ mà, Yên Yên có phải cũng rất chờ mong hay không?"
Tay hắn dùng một chút lực, bút lông chen vào cái miệng nhỏ hơi thu hẹp lại.
"A..."
Nàng cong eo.
Bút lông không hoàn toàn đi vào, có một ít lông ở bên ngoài, gây ra một trận tê dại tinh mịn, còn mang theo một chút đau.
"Không, không được, không thể đi vào!"
Nước mắt dính ướt tơ lụa trước mắt nàng.
"Lớn hơn nữa nàng vẫn nuốt được, một chiếc bút lông nhỏ như vậy chắc chắn là có thể."
Hắn xoay chuyển bút lông, một bên xoay một bên nhét vào trong, rốt cuộc cũng đem đầu bút nhét hết vào.
"Ha... Ưm..."
Mỹ nhân run eo, cái miệng nhỏ bao vây chiếc bút lông tiết ra một lượng lớn thanh dịch.
"Không được, còn chưa đủ."
Hoàng đế không ngừng tay, lại tiếp tục một bên nắm bút lông, một bên nhét vào bên trong.
Bút lông không ngừng cọ xát với vách trong, một trận lại một trận gần như không ngừng kích thích, làm nàng cảm thấy không thể hô hấp, nước bọt từ bên miệng chảy xuống.
Lúc bút lông được nhét vào tận cùng, nàng cũng không biết đã cao trào bao nhiêu lần, chăn đệm dưới thân ướt đẫm, dường như có thể vắt ra nước.
Cả người nàng mềm mại, một chút sức lực cũng không có, cẳng chân còn đang phát run.
Hầu kết của nam nhân di chuyển, rút chiếc bút lông ướt đẫm ra, thật sự vẽ lên người nàng.
Vẽ xong một bức tuyết mai, vật dưới chân hắn cũng cơ hồ muốn nổ mạnh, hắn bỏ chiếc bút lông qua một bên, nắm lấy dục vọng làm một tiếng trống tinh thần liền từ khe hở mềm nhẵn cắm vào.
"A... A..."
"Ưm... hừ."
Tiếng rên rỉ kiều mị của nữ nhân và tiếng thở gấp của nam nhân kết hợp với âm thanh bành bạch khi thân thể chạm vào nhau, âm thanh òm ọp của tiếng nước dính nhớp.
Lần này hắn đặc biệt kéo dài, duỗi tay đem người từ trên giường ôm lên, nâng mông nàng, xuống giường, ở phòng trong chậm rãi bước đi.
Hắn vừa đi vừa đem nàng nâng lên, lại dùng sức ấn xuống, nàng vô lực ghé vào trên ngực hắn, đầu v* cứng như đá cọ xát hắn.
Mỹ nhân ở bên tai hắn thấp giọng nức nở, hỗn loạn a ưm.
Giọt nước tí tách rơi trên mặt đất.
Kịch liệt thoải mái làm nàng cảm thấy sợ hãi, đôi chân quấn lấy hắn banh thẳng, ngón tay nhịn không được ở trên lưng hắn cào ra từng đạo vệt đỏ.
Hạ thân bị kẹp gắt gao, cho dù rất trơn trượt ướt át, mỗi lần ra vào cũng thập phần khó khăn, cảm giác đâu đớn nhè nhẹ trên lưng chỉ làm hắn càng hưng phấn.
Hắn cắn răng kêu rên, cuối cùng đem nàng để ở cửa sổ dùng sức đưa đẩy, thấp suyễn một tiếng, đem tất cả hàng trữ bắn vào cơ thể nàng.
Quách Quân Yên yêu kiều thở phì phò, hạ thân như thủy triều lao ra từng luồng chất lỏng.
Hai người cứ như vậy gắt gao tương liên, cảm thụ được dư vị lên đỉnh núi, qua một hồi lâu mới hoãn lại.
Nam nhân hôn khuôn mặt nhỏ mướt mồ hôi của nàng:
"Yên Yên, ta yêu nàng."
"A... Chậm một chút... Ưm... chậm một chút..."
Mỹ nhân trần truồng nằm trên giường, bên dưới eo lót một chiếc gối đầu, mông được nâng cao lên.
Nam nhân ở phía sau nàng, sự vật thô tím ra vào giữa chân tâm, thủy dịch ướt nhẹp chảy ra, theo đùi trượt xuống, biến mất ở đệm chăn.
Bàn tay của Hoàng đế trượt đến trước người nàng, nắm lấy hai luồng trắng mềm lắc lưu kia, lôi kéo đỉnh anh đào, đầu ngón tay gảy nhẹ một cái.
"Không..."
Mỹ nhân lắc đầu, vì kích thích mà chảy nước mắt.
Đồng thời, nam nhân cảm nhận được bên trong đột nhiên co rút lại, như muốn hút cái gì đó từ trên người hắn, hắn kêu rên một tiếng, dùng sức đưa đẩy, cô gái dưới thân yêu kiều rên rỉ lớn tiếng hơn.
Ngón tay hắn ấn lên hoa đế mẫn cảm của nàng, lập tức đưa nàng đạt đến cao trào.
"A~!!!"
Nàng còn chìm đắm trong khoái cảm mãnh liệt, tốc độ đưa đẩy của hắn lại nhanh hơn, kéo dài khoái cảm tê trướng trong cơ thể nàng.
Hắn hôn lưng nàng, mút ra một đám vết đỏ.
Trên lưng nàng hầu như tất cả đều là điểm mẫn cảm, nhẹ nhàng nhấn một cái nàng sẽ run, phía dưới cũng đi theo chảy nước, càng đừng nói đến việc dùng sức liếm mút như vậy.
Quả nhiên, phía dưới kẹp càng chặt.
Hoàng đế đỏ mắt, nhéo eo nhỏ của nàng, nhanh chóng đưa đẩy.
Không biết vì sao, lần này nam nhân không tra tấn nàng lâu, rất nhanh đã buông nàng ra.
Nàng xụi lơ ở trong lòng Hoàng đế, hơi hơi thở dốc.
Ngực Hoàng đế phập phồng, phụt một tiếng rút thứ đã nửa mềm ra, cắn vành tai nàng: "Yên Yên, Trẫm vẽ một bức cho nàng được không?"
Hạ thân nàng như đang bài tiết, chảy ra chất lỏng màu trắng.
"Ưm?" Tiểu cô nương đầy mặt mị ý, khóe mắt phiếm hồng, giọng nói kiều mềm: "Cái gì?"
Hoàng đế lấy ra một dải lụa màu đen, bịt kín mắt nàng lại, ở sau đầu nàng buộc một nút thắt.
Nàng có chút bất an, cầm tay hắn.
"Đừng sợ, nàng sẽ thoải mái."
Không nhìn thấy gì khiến cho các giác quan còn lại càng trở nên mẫn cảm.
Chân nàng bị hắn dùng hai tay mở ra, cơ hồ biến thành hình một chữ đại (大), chân tâm tràn đầy nước lạnh lẽo, nàng kẹp chặt phía dưới một chút.
Tiếp theo, nàng cảm thấy có thứ gì đó lông xù xù lại còn hơi cứng quẹt qua cổ mình.
Liên hệ với câu nói vừa rồi của hắn, nàng đoán được đây là một cây bút lông.
Hoàng đế cầm bút lông ở trên người nàng khoa tay múa chân, khi dừng ở trước ngực, hắn dùng bút lông quét thật mạnh quả anh đào mẫn cảm kia.
Tiểu cô nương ưm một tiếng.
Hai bên đều chiếu cố, bởi vì chân nàng bị hắn mở ra, Hoàng đế cúi đầu một cái là có thể thấy cái miệng nhỏ kia phun ra từng luồng thanh dịch, trong khoảng thời gian ngắn hắn cảm thấy một trận miệng khô lưỡi khô.
Âm thanh của nam nhân âm trầm khàn khàn, tràn đầy tình dục: "Không có mực nước, Yên Yên cho Trẫm mượn một ít nhé."
Hắn cúi đầu hôn cái miệng nhỏ hơi nhếch lên của nàng.
Bút lông mềm mại quét tới quét lui trên khe hở ướt át, trêu đùa bối thịt hồng hồng.
Nàng a một tiếng, muốn kẹp chặt hai chân, nhưng hắn lại ngồi quỳ giữa hai chân nàng, làm nàng không có cách nào thực hiện được.
"Hoàng, Hoàng Thượng, không cần..."
Nàng nhận thấy được ý đồ của hắn.
"Hửm? Phía dưới càng chảy vui vẻ mà, Yên Yên có phải cũng rất chờ mong hay không?"
Tay hắn dùng một chút lực, bút lông chen vào cái miệng nhỏ hơi thu hẹp lại.
"A..."
Nàng cong eo.
Bút lông không hoàn toàn đi vào, có một ít lông ở bên ngoài, gây ra một trận tê dại tinh mịn, còn mang theo một chút đau.
"Không, không được, không thể đi vào!"
Nước mắt dính ướt tơ lụa trước mắt nàng.
"Lớn hơn nữa nàng vẫn nuốt được, một chiếc bút lông nhỏ như vậy chắc chắn là có thể."
Hắn xoay chuyển bút lông, một bên xoay một bên nhét vào trong, rốt cuộc cũng đem đầu bút nhét hết vào.
"Ha... Ưm..."
Mỹ nhân run eo, cái miệng nhỏ bao vây chiếc bút lông tiết ra một lượng lớn thanh dịch.
"Không được, còn chưa đủ."
Hoàng đế không ngừng tay, lại tiếp tục một bên nắm bút lông, một bên nhét vào bên trong.
Bút lông không ngừng cọ xát với vách trong, một trận lại một trận gần như không ngừng kích thích, làm nàng cảm thấy không thể hô hấp, nước bọt từ bên miệng chảy xuống.
Lúc bút lông được nhét vào tận cùng, nàng cũng không biết đã cao trào bao nhiêu lần, chăn đệm dưới thân ướt đẫm, dường như có thể vắt ra nước.
Cả người nàng mềm mại, một chút sức lực cũng không có, cẳng chân còn đang phát run.
Hầu kết của nam nhân di chuyển, rút chiếc bút lông ướt đẫm ra, thật sự vẽ lên người nàng.
Vẽ xong một bức tuyết mai, vật dưới chân hắn cũng cơ hồ muốn nổ mạnh, hắn bỏ chiếc bút lông qua một bên, nắm lấy dục vọng làm một tiếng trống tinh thần liền từ khe hở mềm nhẵn cắm vào.
"A... A..."
"Ưm... hừ."
Tiếng rên rỉ kiều mị của nữ nhân và tiếng thở gấp của nam nhân kết hợp với âm thanh bành bạch khi thân thể chạm vào nhau, âm thanh òm ọp của tiếng nước dính nhớp.
Lần này hắn đặc biệt kéo dài, duỗi tay đem người từ trên giường ôm lên, nâng mông nàng, xuống giường, ở phòng trong chậm rãi bước đi.
Hắn vừa đi vừa đem nàng nâng lên, lại dùng sức ấn xuống, nàng vô lực ghé vào trên ngực hắn, đầu v* cứng như đá cọ xát hắn.
Mỹ nhân ở bên tai hắn thấp giọng nức nở, hỗn loạn a ưm.
Giọt nước tí tách rơi trên mặt đất.
Kịch liệt thoải mái làm nàng cảm thấy sợ hãi, đôi chân quấn lấy hắn banh thẳng, ngón tay nhịn không được ở trên lưng hắn cào ra từng đạo vệt đỏ.
Hạ thân bị kẹp gắt gao, cho dù rất trơn trượt ướt át, mỗi lần ra vào cũng thập phần khó khăn, cảm giác đâu đớn nhè nhẹ trên lưng chỉ làm hắn càng hưng phấn.
Hắn cắn răng kêu rên, cuối cùng đem nàng để ở cửa sổ dùng sức đưa đẩy, thấp suyễn một tiếng, đem tất cả hàng trữ bắn vào cơ thể nàng.
Quách Quân Yên yêu kiều thở phì phò, hạ thân như thủy triều lao ra từng luồng chất lỏng.
Hai người cứ như vậy gắt gao tương liên, cảm thụ được dư vị lên đỉnh núi, qua một hồi lâu mới hoãn lại.
Nam nhân hôn khuôn mặt nhỏ mướt mồ hôi của nàng:
"Yên Yên, ta yêu nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.