Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 494: Đáng chết từ lâu
Thất Nguyệt Tửu Tiên
05/05/2020
Dịch: Bụt Thánh Thiện
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Ngay khi Dương Húc Minh nói cái tên này ra, cô gái đứng giữa những khóm hoa Bỉ Ngạn liền giật mình. Cô nàng sững sốt, tỏ vẻ kinh ngạc.
- “Sao lại biết tên em... A Minh, anh nhớ lại rồi sao? Thế đúng là một chuyện đáng mừng nha. Không ngờ A Minh lại nhớ đến tên em, làm em vui đến chết mất.
Vui lắm... Vui đến nỗi hận mình không thể giết chết anh ngay lập tức.
Cô gái đó cười rất xán lạn, bước liên tục về hướng Dương Húc Minh.
Khoảng cách giữa hai bên càng gần, Dương Húc càng cảm nhận làn hơi lạnh thấu xương, âm u, đi kèm với sát ý kinh khủng. Vào thời điểm cảm nhận được sinh mệnh của mình bị uy hiếp, hắn lùi về sau hai bước theo bản năng.
- “Rốt cục cô là ai?” Dương Húc Minh khẩn trương hỏi: - “Tại sao cô biết tôi? Tại sao cô muốn giết tôi?”
Nghe xong thắc mắc của Dương Húc Minh, cô gái vốn dĩ đang tiến đến nơi này bỗng nhiên khựng lại, vẻ mặt ngơ ngác.
Cô nàng vẫn đứng giữa những khóm hoa, nghiêng nhẹ đầu, nhìn Dương Húc Minh từ đầu đến chân.
Haizz....
Cô ấy thất vọng, nói: - “Cứ ngỡ A Minh đã tìm lại được ký ức. Kết quả là anh vẫn còn là một gã ngốc.
Chuyện này khiến người ta thương tâm lắm nha... Thôi được rồi.”
Sự húng thú giảm hẳn trên gương mặt, cô ta đứng yên tại đó.
- “Dù gì đi nữa, có giết anh ngay lúc này cũng chẳng có bất cứ giá trị gì.
Nhìn dáng vẻ của anh, chắc đang rơi vào trạng thái có thể mất mạng ở bất cứ khoảnh khắc nào, đúng không?
Đáng tiếc lắm đó A Minh. Tại sao anh lại không chết dưới tay em chứ? Rõ ràng là chết trong tay em sẽ tốt hơn nhiều mà.” Cô nàng thở dài, tỏ vẻ đáng tiếc.
Cô ta đúng nơi đó, nhìn Dương Húc Minh từ phía xa. Dòng sông màu máu phun trào bên cạnh thân thể. Trong dòng Huyết hà đặc quánh ấy, có từng gương mặt thống khổ lặn ngụp, y hệt cảnh tượng Địa ngục. Từng đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ thấm diễm lệ tô điểm cho cô gái đứng giữa khu vườn càng yêu dị hơn. Cả người cô nàng tỏa ra một luồng tàn khí thê mỹ.
Cô ta nhìn Dương Húc Minh, nói: - “Tạm biệt nhé, A Minh. Dĩ nhiên là, dù có tơi đây hay không, anh cũng sắp chết rồi. Hì hì... xem như là chuyện tốt.
Dù gì đi nữa, kẻ như anh, nên đáng chết từ lâu.”
...
Xoa xoa cái đầu đau như búa bổ, Dương Húc Minh chậm rãi ngồi dậy, nhận ra cả không gian đen kịt trong phòng mình, chẳng thấy đèn đuốc đâu cả.
Bên cạnh cửa sổ, hắn thấy một dáng hình quen thuộc.
Thế nhưng, khi thấy hắn thức dậy, cô ta vẫn chẳng nói lời nào, ngồi yên một chỗ, mặt lạnh lùng nhìn hắn, tựa như hắn là một con lệ quỷ vậy.
Hắn ngơ ngác nhìn Ứng Tư Tuyết, hỏi: - “Trời tối đen như mực, sao em không bật đèn? Em tiết kiệm điện dữ vậy?”
Ứng Tư Tuyết ngồi trên ghế sô-pha cạnh cửa sổ, để mặc ánh trăng chiếu rọi lên người. Cô ấy lên tiếng: - “Cuối cùng anh đã tỉnh... không thì em chết mất.”
Dương Húc Minh xoa nhẹ mi tâm, thắc mắc hỏi: “Em đang chờ anh đi ăn cơm chung à? Sao lại như thế, có đói thì ăn trước đi. Khi nào anh thức, anh tự ăn.”
Ứng Tư Tuyết trừng mắt nhìn Dương Húc Minh: - “Ăn ăn ăn... Anh chỉ biết có ăn! Ăn con khỉ nhà anh!”
- “Mà nè, Từ Huyên là ai? Lúc anh ngủ, anh hô cái tên đó 27 lần. Tại sao em không biết anh còn chim chuột với cô gái nào tên Từ Huyên nữa?”
Dương Húc Minh sửng sốt, - “Từ Huyên? Lúc ngủ anh gọi cái tên đó à?”
Ứng Tư Tuyết gật đầu.
- “Đại tiểu thư, em quên rồi à?” Dương Húc Minh nói, - “Khi chúng ta ở tòa biệt thự cũ nhà họ Dương, có một phòng ngủ của con gái, phòng đó là của cô nàng tên Từ Huyên đấy. Anh thấy cái tên đó trong một quyển sách của cô ta.
Nếu anh đoán đúng, đó chính là tên của ả ác linh hoa Bỉ Ngạn.” Dương Húc Minh nói tiếp: - “Chỉ là, tại sao anh gọi tên cô ta khi ngủ nhỉ?... Hay anh nằm mơ thấy cô ta?”
Hắn có vẻ hoang mang.
Ứng Tư Tuyết nhìn hắn, nói: - “Có mơ thấy cô ta hay không, tự anh không biết hả?” Cô nàng bóp nhẹ bắp chân, vịn ghế sô-pha đứng dậy.
- “Đi, đi ăn cơm trước đi. Em sắp chết.”
Gương mặt Ứng Tư Tuyết tràn đầy ai oán: - “Chờ cơm nước xong xuôi, anh đi thẳng về phòng mình mà ngủ đi, đừng có ghé phòng em. Em chưa có sống đủ, nên không muốn chết đâu.”
Dương Húc Minh ngạc nhiên: - “Vì sao?”
- “Bởi vì khi anh ngủ, hai vị bạn gái lệ quỷ đáng sợ của anh sẽ hiện thân, đứng đó lườm nhau!”
Ứng Tư Tuyết nhớ lại chuyện ban nãy, tỏ vẻ bối rối: - “Khi anh ngủ, quả thật anh ở trong trạng thái an toàn nhất. Lý Tử phòng thủ bên cạnh anh, nửa bước không rời! Tiểu Tư cũng đứng đó, nhìn anh chằm chằm, cơ bản là chẳng ai dám vào đây giết anh.
Ngay cả Quỷ Diện có giết đến, chắc chắn sẽ bị hai vị lệ quỷ tấn công cùng một lúc. Hay là thế này, anh mò đến nhà Quỷ Diện rồi nằm ngủ ở đó đi. Không chừng ngay lúc Quỷ Diện tỉnh giấc, là ả bị đánh nổ cho tan xác ngay,”
Dương Húc Minh gượng cười nhẹm hiểu rõ lý do vì sao Ứng Tư Tuyết không thể ra ngoài ăn cơm.
“Thì ra là thế... Nhưng mà theo anh nghĩ, dù Lý Tử và Tiểu Tư có hợp sức, cũng không phải là đối thủ của Quỷ Diện đâu!”
Ứng Tư Tuyết quay lại nhìn hắn chằm chằm, thét lên: “Là em đang kể khổ?.... Anh nghe không hiểu hả?”
Dương Húc Minh gật đầu như gà mổ thóc, cười làm lành: - “Nghe rồi, hiểu rồi...!”
- “Ừm! Giờ đi ăn cơm!” Ứng Tư Tuyết xoa bụng, gương mặt xoắn xuýt: - “Giờ mà không ăn, em chết vì đói mất.”
Cứ như vậy, hai người lần lượt rời khỏi nơi này, đi vào phòng ăn. Dương Húc Minh vẫn thế, ăn cơm nhiều đến dọa người, gần bằng sức ăn của ba tên đàn ông.
Thậm chí phong cách ăn và lượng đồ ăn kia đã làm người phục vụ kinh ngạc.
Ứng Tư Tuyết quan sát sắc mặt Dương Húc Minh một hồi lâu. Chờ đến khi hắn ăn gần xong, cô nàng bèn lên tiếng:
- “Cảm giác anh lúc này có vẻ khỏe khoắn hơn hồi sáng. Xem ra, nếu cứ thế này, chẳng bao lâu Lý Tử có thể quay lại rồi.”
- “Thế à?” Trong khi hì hục nhai nuốt, Dương Húc Minh ngẩng đầu lên, khóe môi còn dính vài hạt cơm.
Hắn trực tiếp thè lưỡi ra, liếm nhẹ mấy hạt cơm trên miệng, nuốt vào mồm, rồi trả lời: - “Anh có cảm giác hôm nay khỏe hơn hẳn hôm qua, hết bị đau lưng. Trừ việc rất buồn ngủ ra, chẳng thấy gì mệt mỏi cả.”
Ứng Tư Tuyết liền nhớ lại tình cảnh trong căn phòng buổi sớm, liền quýnh quáng lên:
- “Vậy anh ăn cơm xong thì về phòng ngủ liền đi. Bồi dưỡng tinh thần đầy đủ, Lý Tử sẽ sớm quay lại.
Hiện giờ, anh là hy vọng cuối cùng của nhóm mình đấy.”
Chỉ cần thầy giáo Nhạc có bước đột phá trong điều tra, chúng ta liền có thể bố trí kế hoạch đối phó Quỷ Diện. Mà khi đó, chắc chắn Lý Tử sẽ là chiến lực chủ yếu trong kế hoạch của mọi người.
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Ngay khi Dương Húc Minh nói cái tên này ra, cô gái đứng giữa những khóm hoa Bỉ Ngạn liền giật mình. Cô nàng sững sốt, tỏ vẻ kinh ngạc.
- “Sao lại biết tên em... A Minh, anh nhớ lại rồi sao? Thế đúng là một chuyện đáng mừng nha. Không ngờ A Minh lại nhớ đến tên em, làm em vui đến chết mất.
Vui lắm... Vui đến nỗi hận mình không thể giết chết anh ngay lập tức.
Cô gái đó cười rất xán lạn, bước liên tục về hướng Dương Húc Minh.
Khoảng cách giữa hai bên càng gần, Dương Húc càng cảm nhận làn hơi lạnh thấu xương, âm u, đi kèm với sát ý kinh khủng. Vào thời điểm cảm nhận được sinh mệnh của mình bị uy hiếp, hắn lùi về sau hai bước theo bản năng.
- “Rốt cục cô là ai?” Dương Húc Minh khẩn trương hỏi: - “Tại sao cô biết tôi? Tại sao cô muốn giết tôi?”
Nghe xong thắc mắc của Dương Húc Minh, cô gái vốn dĩ đang tiến đến nơi này bỗng nhiên khựng lại, vẻ mặt ngơ ngác.
Cô nàng vẫn đứng giữa những khóm hoa, nghiêng nhẹ đầu, nhìn Dương Húc Minh từ đầu đến chân.
Haizz....
Cô ấy thất vọng, nói: - “Cứ ngỡ A Minh đã tìm lại được ký ức. Kết quả là anh vẫn còn là một gã ngốc.
Chuyện này khiến người ta thương tâm lắm nha... Thôi được rồi.”
Sự húng thú giảm hẳn trên gương mặt, cô ta đứng yên tại đó.
- “Dù gì đi nữa, có giết anh ngay lúc này cũng chẳng có bất cứ giá trị gì.
Nhìn dáng vẻ của anh, chắc đang rơi vào trạng thái có thể mất mạng ở bất cứ khoảnh khắc nào, đúng không?
Đáng tiếc lắm đó A Minh. Tại sao anh lại không chết dưới tay em chứ? Rõ ràng là chết trong tay em sẽ tốt hơn nhiều mà.” Cô nàng thở dài, tỏ vẻ đáng tiếc.
Cô ta đúng nơi đó, nhìn Dương Húc Minh từ phía xa. Dòng sông màu máu phun trào bên cạnh thân thể. Trong dòng Huyết hà đặc quánh ấy, có từng gương mặt thống khổ lặn ngụp, y hệt cảnh tượng Địa ngục. Từng đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ thấm diễm lệ tô điểm cho cô gái đứng giữa khu vườn càng yêu dị hơn. Cả người cô nàng tỏa ra một luồng tàn khí thê mỹ.
Cô ta nhìn Dương Húc Minh, nói: - “Tạm biệt nhé, A Minh. Dĩ nhiên là, dù có tơi đây hay không, anh cũng sắp chết rồi. Hì hì... xem như là chuyện tốt.
Dù gì đi nữa, kẻ như anh, nên đáng chết từ lâu.”
...
Xoa xoa cái đầu đau như búa bổ, Dương Húc Minh chậm rãi ngồi dậy, nhận ra cả không gian đen kịt trong phòng mình, chẳng thấy đèn đuốc đâu cả.
Bên cạnh cửa sổ, hắn thấy một dáng hình quen thuộc.
Thế nhưng, khi thấy hắn thức dậy, cô ta vẫn chẳng nói lời nào, ngồi yên một chỗ, mặt lạnh lùng nhìn hắn, tựa như hắn là một con lệ quỷ vậy.
Hắn ngơ ngác nhìn Ứng Tư Tuyết, hỏi: - “Trời tối đen như mực, sao em không bật đèn? Em tiết kiệm điện dữ vậy?”
Ứng Tư Tuyết ngồi trên ghế sô-pha cạnh cửa sổ, để mặc ánh trăng chiếu rọi lên người. Cô ấy lên tiếng: - “Cuối cùng anh đã tỉnh... không thì em chết mất.”
Dương Húc Minh xoa nhẹ mi tâm, thắc mắc hỏi: “Em đang chờ anh đi ăn cơm chung à? Sao lại như thế, có đói thì ăn trước đi. Khi nào anh thức, anh tự ăn.”
Ứng Tư Tuyết trừng mắt nhìn Dương Húc Minh: - “Ăn ăn ăn... Anh chỉ biết có ăn! Ăn con khỉ nhà anh!”
- “Mà nè, Từ Huyên là ai? Lúc anh ngủ, anh hô cái tên đó 27 lần. Tại sao em không biết anh còn chim chuột với cô gái nào tên Từ Huyên nữa?”
Dương Húc Minh sửng sốt, - “Từ Huyên? Lúc ngủ anh gọi cái tên đó à?”
Ứng Tư Tuyết gật đầu.
- “Đại tiểu thư, em quên rồi à?” Dương Húc Minh nói, - “Khi chúng ta ở tòa biệt thự cũ nhà họ Dương, có một phòng ngủ của con gái, phòng đó là của cô nàng tên Từ Huyên đấy. Anh thấy cái tên đó trong một quyển sách của cô ta.
Nếu anh đoán đúng, đó chính là tên của ả ác linh hoa Bỉ Ngạn.” Dương Húc Minh nói tiếp: - “Chỉ là, tại sao anh gọi tên cô ta khi ngủ nhỉ?... Hay anh nằm mơ thấy cô ta?”
Hắn có vẻ hoang mang.
Ứng Tư Tuyết nhìn hắn, nói: - “Có mơ thấy cô ta hay không, tự anh không biết hả?” Cô nàng bóp nhẹ bắp chân, vịn ghế sô-pha đứng dậy.
- “Đi, đi ăn cơm trước đi. Em sắp chết.”
Gương mặt Ứng Tư Tuyết tràn đầy ai oán: - “Chờ cơm nước xong xuôi, anh đi thẳng về phòng mình mà ngủ đi, đừng có ghé phòng em. Em chưa có sống đủ, nên không muốn chết đâu.”
Dương Húc Minh ngạc nhiên: - “Vì sao?”
- “Bởi vì khi anh ngủ, hai vị bạn gái lệ quỷ đáng sợ của anh sẽ hiện thân, đứng đó lườm nhau!”
Ứng Tư Tuyết nhớ lại chuyện ban nãy, tỏ vẻ bối rối: - “Khi anh ngủ, quả thật anh ở trong trạng thái an toàn nhất. Lý Tử phòng thủ bên cạnh anh, nửa bước không rời! Tiểu Tư cũng đứng đó, nhìn anh chằm chằm, cơ bản là chẳng ai dám vào đây giết anh.
Ngay cả Quỷ Diện có giết đến, chắc chắn sẽ bị hai vị lệ quỷ tấn công cùng một lúc. Hay là thế này, anh mò đến nhà Quỷ Diện rồi nằm ngủ ở đó đi. Không chừng ngay lúc Quỷ Diện tỉnh giấc, là ả bị đánh nổ cho tan xác ngay,”
Dương Húc Minh gượng cười nhẹm hiểu rõ lý do vì sao Ứng Tư Tuyết không thể ra ngoài ăn cơm.
“Thì ra là thế... Nhưng mà theo anh nghĩ, dù Lý Tử và Tiểu Tư có hợp sức, cũng không phải là đối thủ của Quỷ Diện đâu!”
Ứng Tư Tuyết quay lại nhìn hắn chằm chằm, thét lên: “Là em đang kể khổ?.... Anh nghe không hiểu hả?”
Dương Húc Minh gật đầu như gà mổ thóc, cười làm lành: - “Nghe rồi, hiểu rồi...!”
- “Ừm! Giờ đi ăn cơm!” Ứng Tư Tuyết xoa bụng, gương mặt xoắn xuýt: - “Giờ mà không ăn, em chết vì đói mất.”
Cứ như vậy, hai người lần lượt rời khỏi nơi này, đi vào phòng ăn. Dương Húc Minh vẫn thế, ăn cơm nhiều đến dọa người, gần bằng sức ăn của ba tên đàn ông.
Thậm chí phong cách ăn và lượng đồ ăn kia đã làm người phục vụ kinh ngạc.
Ứng Tư Tuyết quan sát sắc mặt Dương Húc Minh một hồi lâu. Chờ đến khi hắn ăn gần xong, cô nàng bèn lên tiếng:
- “Cảm giác anh lúc này có vẻ khỏe khoắn hơn hồi sáng. Xem ra, nếu cứ thế này, chẳng bao lâu Lý Tử có thể quay lại rồi.”
- “Thế à?” Trong khi hì hục nhai nuốt, Dương Húc Minh ngẩng đầu lên, khóe môi còn dính vài hạt cơm.
Hắn trực tiếp thè lưỡi ra, liếm nhẹ mấy hạt cơm trên miệng, nuốt vào mồm, rồi trả lời: - “Anh có cảm giác hôm nay khỏe hơn hẳn hôm qua, hết bị đau lưng. Trừ việc rất buồn ngủ ra, chẳng thấy gì mệt mỏi cả.”
Ứng Tư Tuyết liền nhớ lại tình cảnh trong căn phòng buổi sớm, liền quýnh quáng lên:
- “Vậy anh ăn cơm xong thì về phòng ngủ liền đi. Bồi dưỡng tinh thần đầy đủ, Lý Tử sẽ sớm quay lại.
Hiện giờ, anh là hy vọng cuối cùng của nhóm mình đấy.”
Chỉ cần thầy giáo Nhạc có bước đột phá trong điều tra, chúng ta liền có thể bố trí kế hoạch đối phó Quỷ Diện. Mà khi đó, chắc chắn Lý Tử sẽ là chiến lực chủ yếu trong kế hoạch của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.