Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 493: Khách quý khó gặp
Thất Nguyệt Tửu Tiên
30/04/2020
Dịch: Bụt Thánh Thiện
Nhóm dịch: Vô Sĩ
- “Sau này cháu đừng có nói vậy nữa nghen, có nghe lời không hả?”
Triệu Trúc luống cuống tay chân, mặt đỏ rần như nước sôi đổ lên, cả hai vành tai cũng đỏ ké. Cô ta nói to: - “Cháu không được nói như vậy nữa. Dì là dì, không được gọi là mẹ... Đặc biệt là trước mặt ba ba của cháu, cháu không được nói mấy lời này!” Triệu Trúc vừa nói, vừa hồi hộp.
Trước lời dặn dò nghiêm túc của Triệu Trúc, San San cảm thấy mất mát, cúi đầu: “Cháu biết rồi.” Giọng con bé khá uể oải: “San San không nói vậy nữa đâu.”
Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, ngoại trừ tiếng TV. Triệu Trúc vuốt mạnh mặt mình, rồi lấy khăn tay lau sạch vết nước ngọt, cuối cùng bình tĩnh lại cảm xúc.
Cô ta quay lại, thấy con bé vẫn ngồi buồn bã trên ghế sô-pha, cúi đầu, không nói một lời.
Mặc dù San San không khóc ròng lên, nhưng thái độ hiểu chuyện, trầm mặc, im re thế này là khiến người ta băn khoăn. Triệu Trúc chần chờ vài giâu, rồi hỏi: - “San San... Cháu... Cháu thích dì thật à?”
Cô bé ngẩng nhìn, gật đầu một cách nghiêm túc: “Dạ thật!”
Cô bé nói bằng một giọng nặng nề: “Trừ bà nội và ba ba ra, từ trước tới giờ, chưa có ai đối xử tốt với San San như dì Trúc cả.”
- “Vậy cũng được...” Triệu Trúc nói, - “Về sau, nếu không có ai xung quanh, lúc anh rể của dì không có ở đây...” Triệu Trúc nuốt ực một cái, tỏ vẻ e thẹn: - “Con có thể kêu dì là mẹ.”
Anh mắt của con bé lấp lánh hẳn lên: - “Thật hả dì? Nhưng chẳng phải dì... dì mới vừa không cho sao?”
- “Không sao, không sao! Nếu chỉ có hai chúng ta, vậy con cứ kêu thoải mái.” Triệu Trúc miễn cưỡng bảo: - “Chỉ cần anh rể không biết là được...”
Cô nhóc im lặng vài giây, cẩn thận nhìn Triệu Trúc: - “Thiệt hả... dì hứa đi.”
Triệu Trúc cười lớn, gật đầu.
Thế là, San San ôm choàng Triệu Trúc, nói: - “Mẹ ơi! Con vui quá, con có mẹ rồi!”
Cái cảm giác này... thật là...
Cô ấy bèn run rẩy ôm chặt lấy San San, chặt đến nỗi con bé bắt đầu cự nự.
- “Dì... con khó thở nha!”
- “À à... dì xin lỗi.” Triệu Trúc vội vàng buông con bé ra.
Sắc mặt cô gái đỏ bừng, cô ấy nhìn chằm chằm con nhóc trước mặt, xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng lên tiếng:
- “San San... thôi sau này, tốt hơn là cháu cứ kêu bằng dì... Đừng gọi bằng mẹ.”
Xưng hô kiểu này gây ra sát thương mạnh quá, mắc cỡ cũng có thể chết người nha.
...
Trong căn phòng của Dương Húc Minh...
Từng luồng gió lạnh lẽo, âm u đang lượn lờ. Ứng Tư Tuyết ngồi cứng đờ cạnh cửa sổ, không thể nào nhúc nhích.
Cô ấy đã ngồi đây cả ngày.
Sâu trong lòng, cô nàng bắt đầu đói bụng mất rồi, nhưng chẳng dám ngu ngốc mà di chuyển.
Giữa những tia sáng âm u xen kẽ, Ứng Tư Tuyết trông thấy rõ cảnh tượng trước mắt đang hiện ra. Dù là ban ngày, ánh nắng mặt trời tươi sáng, nhưng trong căn phòng này vẫn bộc lộ một cảm giác đè nén, âm u khó tả.
Nó tự như một khoảng không đen tối, âm trầm, một không gian chỉ có thể tồn tại khi đêm về.
Giữa căn phòng tối hiu hắt, thậm chí Ứng Tư Tuyết có thể nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình. Nhưng cô ấy khẳng định, hai vị lệ quỷ kia vẫn còn ở đây.
Hai làn gió lạnh lẽo hoàn toàn khác biệt, vẫn lượn lờ xung quanh căn phòng này.
Dương Húc Minh vẫn nằm mê man trên giường, sự im lặng trước cơn bão vẫn đang hành hạ tinh thần Ứng Tư Tuyết như thế.
Và sự hành hạ này vẫn còn tiếp tục... chẳng biết kết thúc khi nào.
Thế nhưng mà, em đói bụng lắm nha, hai bà chị của em!!!!!
Em còn sống sờ sờ, em muốn ăn cơm!!!!!
Ứng Tư Tuyết tiếp tục nghe ra tiếng ọc ạch trong bụng mình.
Cô nàng ngồi đó một cách tuyệt vọng, liên tục cầu nguyện cho Dương Húc Minh nhanh chóng tỉnh lại, càng sớm càng tốt.
Ít nhất là, cô ấy đang suy nghĩ đến chiều hướng lạc quan nhất, miễn Dương Húc Minh này tỉnh lại – hai bà chị này sẽ biến đi?
Thế nhưng, tên Dương Húc Minh chết bầm này nằm ngủ cả ngày trên giường nệm, ngủ như một con lợn, hoàn toàn chẳng có dấu hiệu thức giấc.
Hơn nữa, khi hắn ngủ, hắn còn kêu những cái tên khác nhau. Suốt cả ngày nay, hắn gọi tên Lý Tử hết 762 lần, gọi tên Tiểu Tư được 06 lần, gọi Đại tiểu thư được 721 lần, và có 01 lần cho cái tên Từ Huyên.
Ừ nhỉ, Từ Huyên là ai?
Tên chết tiệt này còn chim chuột với cô gái nào tên Từ Huyên ư?
Ứng Tư Tuyết vừa hồi hộp, vừa hoang mang. Cô ấy chẳng nhớ ra bất cứ thông tin nào dính đến cái tên Từ Huyên cả. Thế nhưng, khi cô ấy lẩm nhẩm cái tên này, lại có cảm giác từng nghe qua đâu đó.
Đừng nói đây là tên của ả nữ quỷ hoa Bỉ Ngạn nhé!
Ứng Tư Tuyết cạn lời, quan sát giường nệm cẩn thận.
Tiếng hít thở của Dương Húc Minh vẫn vang đều đặn trong phòng. Chẳng ngờ hắn lại gọi ra cái tên đó khi ngủ. Chẳng lẽ ả nữ quỷ hoa Bỉ Ngạn có quan hệ gì đó khá khắn khít với hắn hay sao?
Chẳng biết khi nghe Dương Húc Minh hô cái tên này lên, hai bà chị khủng khiếp còn lại ở trong phòng có cảm giác gì.
Trời tối dần, căn phòng tối thui như mực. Ứng Tư Tuyết chẳng thể nhìn thấy gì cả. Cảm giác đói bụng cứ lớn dần, có chút uể oải, rồi vô cùng mệt mỏi.
Ngay lúc ấy, Ứng Tư Tuyết bỗng nghe thấy có tiếng lục lạc reo vang...
Leng keng... Leng keng... Leng keng...
Tiếng chuông thanh thúy, êm tai như đang dẫn lối bước lên một con đường nào đấy, lại tựa như chuông gọi hồn ai.
...
Dương Húc Minh ngạc nhiên khi thấy bản thân mình đang đứng giữa màn sương mù. Hắn đờ đẫn, mờ mịt, nhìn lớp sươn màn máu đang phủ lấp xung quanh, hoàn toàn chẳng rõ đây là nơi nào.
Ấy thế mà, tiếng chuông đồng vẫn reo văng vẳng tận sau trong màn khói mờ âm trầm kia.
Tiếng chuông ấy có cảm giác rất quen thuộc, vô cùng thân thiết. Dương Húc Minh vô thức bước dần về nơi có tiếng chuông vang lên. Làn khói mờ màu máu mở rộng một con đường quang đãng, để hắn tiến vào.
Chân hắn giẫm lên một lớp nền đất xơ cứng.
Dương Húc Minh cứ bước thẳng tới, đột nhiên nhận ra làn sương mù tan đi.
Cảnh vật xung quanh hiện ra rõ rệt trong tầm mắt của hắn.
Đó là một dòng sông máu rộng mênh mông, đang phun trào gần vị trí mà hắn đứng.
Cạnh dòng Huyết hà ấy, từng đóa hoa Bỉ Ngạn yêu diễm đang nở rộ.
Giữa bụi hoa hồng thắm, một cô gái đang đứng im. Cô ấy xoay lưng về phía Dương Húc Minh.
Ngay lúc Dương Húc Minh trông thấy người phụ nữ này, cô ấy cũng dịch chuyển nhẹ thân thể.
Sau đó, cô nàng xoay người lại, trông thấy Dương Húc Minh.
Một nụ cười rạng ngời xuất hiện trên gương mặt cô gái.
- “À há... A Minh hả? Khách quý khó gặp nha?”
Cô gái có một gương mặt mỉm cười vô cùng quỷ dị, chân giẫm bụi hoa, tiến đến gần Dương Húc Minh: - “Anh sắp chết à? Không ngờ anh lại lạc bước đến đây. Xem ra, tình hình cơ thể hiện tại của anh không được ổn cho lắm nhỉ?”
Cô ấy đang cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến người khác có cảm giác vô cùng đáng sợ, cực độ khủng khiếp.
Đó chỉ là một nụ cười dịu dàng, nhưng phảng phất đằng sau là một diện mạo ác quỷ, khiến da đầu Dương Húc Minh tê rần.
Hắn vô thức lùi lại sau một bước, kích động mở lời: - “Cô... tại sao...”
Dương Húc Minh chợt nhớ ra nơi mà mình đang dừng chân, khiếp sợ cùng cực: - “Từ Huyên? Cô là Từ Huyên à? Tên của cô là Từ Huyên, phải không?”
Nhóm dịch: Vô Sĩ
- “Sau này cháu đừng có nói vậy nữa nghen, có nghe lời không hả?”
Triệu Trúc luống cuống tay chân, mặt đỏ rần như nước sôi đổ lên, cả hai vành tai cũng đỏ ké. Cô ta nói to: - “Cháu không được nói như vậy nữa. Dì là dì, không được gọi là mẹ... Đặc biệt là trước mặt ba ba của cháu, cháu không được nói mấy lời này!” Triệu Trúc vừa nói, vừa hồi hộp.
Trước lời dặn dò nghiêm túc của Triệu Trúc, San San cảm thấy mất mát, cúi đầu: “Cháu biết rồi.” Giọng con bé khá uể oải: “San San không nói vậy nữa đâu.”
Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, ngoại trừ tiếng TV. Triệu Trúc vuốt mạnh mặt mình, rồi lấy khăn tay lau sạch vết nước ngọt, cuối cùng bình tĩnh lại cảm xúc.
Cô ta quay lại, thấy con bé vẫn ngồi buồn bã trên ghế sô-pha, cúi đầu, không nói một lời.
Mặc dù San San không khóc ròng lên, nhưng thái độ hiểu chuyện, trầm mặc, im re thế này là khiến người ta băn khoăn. Triệu Trúc chần chờ vài giâu, rồi hỏi: - “San San... Cháu... Cháu thích dì thật à?”
Cô bé ngẩng nhìn, gật đầu một cách nghiêm túc: “Dạ thật!”
Cô bé nói bằng một giọng nặng nề: “Trừ bà nội và ba ba ra, từ trước tới giờ, chưa có ai đối xử tốt với San San như dì Trúc cả.”
- “Vậy cũng được...” Triệu Trúc nói, - “Về sau, nếu không có ai xung quanh, lúc anh rể của dì không có ở đây...” Triệu Trúc nuốt ực một cái, tỏ vẻ e thẹn: - “Con có thể kêu dì là mẹ.”
Anh mắt của con bé lấp lánh hẳn lên: - “Thật hả dì? Nhưng chẳng phải dì... dì mới vừa không cho sao?”
- “Không sao, không sao! Nếu chỉ có hai chúng ta, vậy con cứ kêu thoải mái.” Triệu Trúc miễn cưỡng bảo: - “Chỉ cần anh rể không biết là được...”
Cô nhóc im lặng vài giây, cẩn thận nhìn Triệu Trúc: - “Thiệt hả... dì hứa đi.”
Triệu Trúc cười lớn, gật đầu.
Thế là, San San ôm choàng Triệu Trúc, nói: - “Mẹ ơi! Con vui quá, con có mẹ rồi!”
Cái cảm giác này... thật là...
Cô ấy bèn run rẩy ôm chặt lấy San San, chặt đến nỗi con bé bắt đầu cự nự.
- “Dì... con khó thở nha!”
- “À à... dì xin lỗi.” Triệu Trúc vội vàng buông con bé ra.
Sắc mặt cô gái đỏ bừng, cô ấy nhìn chằm chằm con nhóc trước mặt, xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng lên tiếng:
- “San San... thôi sau này, tốt hơn là cháu cứ kêu bằng dì... Đừng gọi bằng mẹ.”
Xưng hô kiểu này gây ra sát thương mạnh quá, mắc cỡ cũng có thể chết người nha.
...
Trong căn phòng của Dương Húc Minh...
Từng luồng gió lạnh lẽo, âm u đang lượn lờ. Ứng Tư Tuyết ngồi cứng đờ cạnh cửa sổ, không thể nào nhúc nhích.
Cô ấy đã ngồi đây cả ngày.
Sâu trong lòng, cô nàng bắt đầu đói bụng mất rồi, nhưng chẳng dám ngu ngốc mà di chuyển.
Giữa những tia sáng âm u xen kẽ, Ứng Tư Tuyết trông thấy rõ cảnh tượng trước mắt đang hiện ra. Dù là ban ngày, ánh nắng mặt trời tươi sáng, nhưng trong căn phòng này vẫn bộc lộ một cảm giác đè nén, âm u khó tả.
Nó tự như một khoảng không đen tối, âm trầm, một không gian chỉ có thể tồn tại khi đêm về.
Giữa căn phòng tối hiu hắt, thậm chí Ứng Tư Tuyết có thể nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình. Nhưng cô ấy khẳng định, hai vị lệ quỷ kia vẫn còn ở đây.
Hai làn gió lạnh lẽo hoàn toàn khác biệt, vẫn lượn lờ xung quanh căn phòng này.
Dương Húc Minh vẫn nằm mê man trên giường, sự im lặng trước cơn bão vẫn đang hành hạ tinh thần Ứng Tư Tuyết như thế.
Và sự hành hạ này vẫn còn tiếp tục... chẳng biết kết thúc khi nào.
Thế nhưng mà, em đói bụng lắm nha, hai bà chị của em!!!!!
Em còn sống sờ sờ, em muốn ăn cơm!!!!!
Ứng Tư Tuyết tiếp tục nghe ra tiếng ọc ạch trong bụng mình.
Cô nàng ngồi đó một cách tuyệt vọng, liên tục cầu nguyện cho Dương Húc Minh nhanh chóng tỉnh lại, càng sớm càng tốt.
Ít nhất là, cô ấy đang suy nghĩ đến chiều hướng lạc quan nhất, miễn Dương Húc Minh này tỉnh lại – hai bà chị này sẽ biến đi?
Thế nhưng, tên Dương Húc Minh chết bầm này nằm ngủ cả ngày trên giường nệm, ngủ như một con lợn, hoàn toàn chẳng có dấu hiệu thức giấc.
Hơn nữa, khi hắn ngủ, hắn còn kêu những cái tên khác nhau. Suốt cả ngày nay, hắn gọi tên Lý Tử hết 762 lần, gọi tên Tiểu Tư được 06 lần, gọi Đại tiểu thư được 721 lần, và có 01 lần cho cái tên Từ Huyên.
Ừ nhỉ, Từ Huyên là ai?
Tên chết tiệt này còn chim chuột với cô gái nào tên Từ Huyên ư?
Ứng Tư Tuyết vừa hồi hộp, vừa hoang mang. Cô ấy chẳng nhớ ra bất cứ thông tin nào dính đến cái tên Từ Huyên cả. Thế nhưng, khi cô ấy lẩm nhẩm cái tên này, lại có cảm giác từng nghe qua đâu đó.
Đừng nói đây là tên của ả nữ quỷ hoa Bỉ Ngạn nhé!
Ứng Tư Tuyết cạn lời, quan sát giường nệm cẩn thận.
Tiếng hít thở của Dương Húc Minh vẫn vang đều đặn trong phòng. Chẳng ngờ hắn lại gọi ra cái tên đó khi ngủ. Chẳng lẽ ả nữ quỷ hoa Bỉ Ngạn có quan hệ gì đó khá khắn khít với hắn hay sao?
Chẳng biết khi nghe Dương Húc Minh hô cái tên này lên, hai bà chị khủng khiếp còn lại ở trong phòng có cảm giác gì.
Trời tối dần, căn phòng tối thui như mực. Ứng Tư Tuyết chẳng thể nhìn thấy gì cả. Cảm giác đói bụng cứ lớn dần, có chút uể oải, rồi vô cùng mệt mỏi.
Ngay lúc ấy, Ứng Tư Tuyết bỗng nghe thấy có tiếng lục lạc reo vang...
Leng keng... Leng keng... Leng keng...
Tiếng chuông thanh thúy, êm tai như đang dẫn lối bước lên một con đường nào đấy, lại tựa như chuông gọi hồn ai.
...
Dương Húc Minh ngạc nhiên khi thấy bản thân mình đang đứng giữa màn sương mù. Hắn đờ đẫn, mờ mịt, nhìn lớp sươn màn máu đang phủ lấp xung quanh, hoàn toàn chẳng rõ đây là nơi nào.
Ấy thế mà, tiếng chuông đồng vẫn reo văng vẳng tận sau trong màn khói mờ âm trầm kia.
Tiếng chuông ấy có cảm giác rất quen thuộc, vô cùng thân thiết. Dương Húc Minh vô thức bước dần về nơi có tiếng chuông vang lên. Làn khói mờ màu máu mở rộng một con đường quang đãng, để hắn tiến vào.
Chân hắn giẫm lên một lớp nền đất xơ cứng.
Dương Húc Minh cứ bước thẳng tới, đột nhiên nhận ra làn sương mù tan đi.
Cảnh vật xung quanh hiện ra rõ rệt trong tầm mắt của hắn.
Đó là một dòng sông máu rộng mênh mông, đang phun trào gần vị trí mà hắn đứng.
Cạnh dòng Huyết hà ấy, từng đóa hoa Bỉ Ngạn yêu diễm đang nở rộ.
Giữa bụi hoa hồng thắm, một cô gái đang đứng im. Cô ấy xoay lưng về phía Dương Húc Minh.
Ngay lúc Dương Húc Minh trông thấy người phụ nữ này, cô ấy cũng dịch chuyển nhẹ thân thể.
Sau đó, cô nàng xoay người lại, trông thấy Dương Húc Minh.
Một nụ cười rạng ngời xuất hiện trên gương mặt cô gái.
- “À há... A Minh hả? Khách quý khó gặp nha?”
Cô gái có một gương mặt mỉm cười vô cùng quỷ dị, chân giẫm bụi hoa, tiến đến gần Dương Húc Minh: - “Anh sắp chết à? Không ngờ anh lại lạc bước đến đây. Xem ra, tình hình cơ thể hiện tại của anh không được ổn cho lắm nhỉ?”
Cô ấy đang cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến người khác có cảm giác vô cùng đáng sợ, cực độ khủng khiếp.
Đó chỉ là một nụ cười dịu dàng, nhưng phảng phất đằng sau là một diện mạo ác quỷ, khiến da đầu Dương Húc Minh tê rần.
Hắn vô thức lùi lại sau một bước, kích động mở lời: - “Cô... tại sao...”
Dương Húc Minh chợt nhớ ra nơi mà mình đang dừng chân, khiếp sợ cùng cực: - “Từ Huyên? Cô là Từ Huyên à? Tên của cô là Từ Huyên, phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.