Chương 1:
Tê Chẩm Do Miên
02/07/2024
“Én nhỏ nè, cậu biết 'Nhân chứng tử vong' không?”
Ngày 31 tháng 1, số 8, 502, Nam thành Bắc giao, ngoại ô phía bắc Nam thành 11:55.
Phương Diệp Tâm đang gõ bàn phím một cách vô cảm, trong tai nghe truyền đến một câu hỏi với giọng điệu mệt mỏi.
Cô khéo léo vận hành nhân vật trò chơi của mình để tránh kỹ năng của đối thủ và thản nhiên trả lời: "Đầu tiên, cậu dám gọi Én nhỏ lần nữa thử xem. Thứ hai, mình chưa từng nghe về nó bao giờ, đấy là cái quái đản gì thế?”
“Là hiện tượng siêu nhiên, nói một cách đơn giản, chính là ảo giác có thể đoán trước cái chết. Nghe nói gần đây ở Nam Thành có rất nhiều người nhìn thấy loại chuyện này... Không phải cậu sống ở Nam Thành sao? Chưa từng nghe nói qua hả?”
“Không có.” Phương Diệp Tâm tiếp tục gõ bàn phím: “Một chút cũng không.”
Bên kia thấp giọng “oh” một tiếng, Phương Diệp Tâm rốt cuộc cũng động đậy ánh mắt: “Sao cậu lại hỏi chuyện này?”
“Mình đang tìm đề tài.” Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bất lực của Chung Yểu trả lời: “Studio của bọn mình không có chuyên mục online chuyên về các vụ án kỳ lạ hết. Đề tài nào có thể được đều đào hết rồi, nhưng mình thực sự không có tìm được ý tưởng mới. Huhuhu, đau đầu quá đeiii.”
"Tội nghiệp quá he." Phương Diệp Tâm tranh thủ an ủi một câu, tiếp tục vận dụng nhân vật của mình chạy lên chạy xuống cầu thang mờ mịt, nhanh nhẹn dắt theo đồ tể đuổi theo phía sau: “Nếu thực sự không được thì cậu có thể tìm mình! Tủ lạnh nhà mình vẫn khá tốt đấy.”
“Mình phải tìm ra cho bằng được! Đợi đã? \" Ở bên kia, Chung Yểu dường như cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, nói với giọng buộc tội: “Không phải cậu vừa chơi game vừa trò chuyện với mình đất chứ?”
“Không có.” Phương Diệp Tâm mặt không đổi sắc.
“Nói đúng ra thì, cậu đã gọi điện khi tôi đang chơi game. \"
Chung Yểu: “...”
“Vậy ngại ghê ha, xin lỗi vì đã quấy rầy nhá.” Chung Yểu tức giận nói: “Mình cúp máy đây.”
"Không cần." Phương Diệp Tâm phản hồi rất nhanh từ đầu bên kia điện thoại: "Mình đánh xong rồi."
“Há há, bà thua rồi chứ gì.”
"Thắng." Phương Diệp Tâm bình tĩnh nói, nhìn hình ảnh trên màn hình dần dần mờ đi, dòng chữ "WIN" xuất hiện.
“Gì chứ, nhàm chán.” Chung Yểu lẩm bẩm, nghe như đang ngáp: “Mình bảo này, sao cậu thức khuya thế hả? Giờ này mà còn chưa ngủ nữa. Cậu đang chơi gì thế, vẫn là Mê Cung trước đây à?”
“Mùa giải cuối của Ngưỡng Cửa Mê Cung, bị rớt hạng. Phương Diệp Tâm căng thẳng.
Ngày 31 tháng 1, số 8, 502, Nam thành Bắc giao, ngoại ô phía bắc Nam thành 11:55.
Phương Diệp Tâm đang gõ bàn phím một cách vô cảm, trong tai nghe truyền đến một câu hỏi với giọng điệu mệt mỏi.
Cô khéo léo vận hành nhân vật trò chơi của mình để tránh kỹ năng của đối thủ và thản nhiên trả lời: "Đầu tiên, cậu dám gọi Én nhỏ lần nữa thử xem. Thứ hai, mình chưa từng nghe về nó bao giờ, đấy là cái quái đản gì thế?”
“Là hiện tượng siêu nhiên, nói một cách đơn giản, chính là ảo giác có thể đoán trước cái chết. Nghe nói gần đây ở Nam Thành có rất nhiều người nhìn thấy loại chuyện này... Không phải cậu sống ở Nam Thành sao? Chưa từng nghe nói qua hả?”
“Không có.” Phương Diệp Tâm tiếp tục gõ bàn phím: “Một chút cũng không.”
Bên kia thấp giọng “oh” một tiếng, Phương Diệp Tâm rốt cuộc cũng động đậy ánh mắt: “Sao cậu lại hỏi chuyện này?”
“Mình đang tìm đề tài.” Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói bất lực của Chung Yểu trả lời: “Studio của bọn mình không có chuyên mục online chuyên về các vụ án kỳ lạ hết. Đề tài nào có thể được đều đào hết rồi, nhưng mình thực sự không có tìm được ý tưởng mới. Huhuhu, đau đầu quá đeiii.”
"Tội nghiệp quá he." Phương Diệp Tâm tranh thủ an ủi một câu, tiếp tục vận dụng nhân vật của mình chạy lên chạy xuống cầu thang mờ mịt, nhanh nhẹn dắt theo đồ tể đuổi theo phía sau: “Nếu thực sự không được thì cậu có thể tìm mình! Tủ lạnh nhà mình vẫn khá tốt đấy.”
“Mình phải tìm ra cho bằng được! Đợi đã? \" Ở bên kia, Chung Yểu dường như cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, nói với giọng buộc tội: “Không phải cậu vừa chơi game vừa trò chuyện với mình đất chứ?”
“Không có.” Phương Diệp Tâm mặt không đổi sắc.
“Nói đúng ra thì, cậu đã gọi điện khi tôi đang chơi game. \"
Chung Yểu: “...”
“Vậy ngại ghê ha, xin lỗi vì đã quấy rầy nhá.” Chung Yểu tức giận nói: “Mình cúp máy đây.”
"Không cần." Phương Diệp Tâm phản hồi rất nhanh từ đầu bên kia điện thoại: "Mình đánh xong rồi."
“Há há, bà thua rồi chứ gì.”
"Thắng." Phương Diệp Tâm bình tĩnh nói, nhìn hình ảnh trên màn hình dần dần mờ đi, dòng chữ "WIN" xuất hiện.
“Gì chứ, nhàm chán.” Chung Yểu lẩm bẩm, nghe như đang ngáp: “Mình bảo này, sao cậu thức khuya thế hả? Giờ này mà còn chưa ngủ nữa. Cậu đang chơi gì thế, vẫn là Mê Cung trước đây à?”
“Mùa giải cuối của Ngưỡng Cửa Mê Cung, bị rớt hạng. Phương Diệp Tâm căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.